Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ chín mươi lăm

Giả hợp chân hình bắt thỏ ngọc
Chân âm về chính gặp nguồn thiêng


Lại nói chuyện Đường Tăng lòng buồn rười ruợi đi theo quốc vương vào đến hậu cung, thấy trống chiêng rộn rã vang trời, hương bay ngạt ngào ngát mũi, nhưng vẫn cứ cúi gằm mặt chẳng dám ngẩng nhìn. Hành Giả trong bụng mừng thầm, đậu trên chiếc mũ tỳ lư, vận thần thông, mở to cặp mắt lửa ngươi vàng quan sát, thấy hai ban mỹ nữ đứng sắp hàng hai bên khác nào nơi cung quảng lầu tiên, còn hơn cả gió xuân màn gấm. Thật là:

Xinh tươi yểu điệu, Chất ngọc đa băng.
Từng hàng khác nào gái Sở tuyệt trần, Từng đôi còn hơn cả Tây Thi nước Việt.
Tóc mây uốn phượng bay dìu dặt, Nét mây cong xanh thẫm núi xa. Sáo đàn vẳng ngân nga,

Trống chiêng vang rộn rã.

Năm bậc cung-thương-giốc-chủy-vũ, Hòa quyện nhau lúc bổng lúc trầm. Giọng ca điệu múa rộn tưng bừng, Gấm chất hoa chồng đủ ngũ sắc.

Hành Giả thấy sư phụ tuyệt nhiên không chút động tâm, cũng
tấm tắc khen thầm trong bụng:

– Thật là nhà sư chân chính! Thật là nhà sư chân chính! Thân giữa vòng gấm vóc mà lòng không tơ tưởng, chân bước chốn quỳnh dao mà ý chẳng mê lầm!

Được một lát, hoàng hậu phi tần xúm xít dìu công chúa bước ra cung Chi Thước. Mọi người xô cả lại đón tiếp, ai nấy hô vang:

– Đức vua vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tam Tạng hoảng quá run cầm cập, luống cuống chẳng biết
làm thế nào. Hành Giả nhìn thấy ngay trên đầu công chúa có chút yêu khí, nhưng cũng không hung ác lắm, bèn vội vàng bò tới mang tai Tam Tạng thầm thì:

– Thưa sư phụ, công chúa giả đấy. Tam Tạng hỏi:

– Giả thì làm thế nào để bắt nó hiện nguyên bản tướng? Hành Giả đáp:
– Dùng pháp lực bắt nó ngay tại đây. Tam Tạng nói:
– Không được! Không được! Sợ làm kinh động quốc vương.
Chờ vua và hoàng hậu lui vào hãy dùng pháp lực.

Hành Giả vốn tính nóng nảy, đâu có buông tha, hét vang một tiếng, hiện nguyên hình, xông tới túm lấy công chúa quát:

– Đồ nghiệt súc! Nhà ngươi dám đảo lộn thật giả ngay tại đây cơ à? Nhà ngươi cứ việc ở đây hưởng thụ đã tốt lắm rồi, lại còn được voi đòi tiên, lừa dối sư phụ ta, phá hoại khí chân dương của người để thỏa mãn lòng dâm dục của mình sao?

Quốc vương sợ hãi ngơ ngác, hậu phi ngã xiêu ngã vẹo, cung nữ phi tần lẩn đông trốn tây hòng mong thoát chết. Chẳng khác nào:

Gió xuân dào dạt, Hơi thu hắt hiu.
Gió xuân dào dạt thổi non ngàn, trăm hoa lay động, Hơi thu hắt hiu vào vườn ngự, muôn lá đung đưa.
Bẻ gẫy mẫu đơn trước thềm hoa, Thổi bay thược dược bên lầu ngọc. Ven hồ phù dung gãy gục,
Bên đài nhụy cúc tả tơi.

Hải đường rũ rượi cánh hoa rơi, Mai khôi ngát hương nom buồn rượi. Gió xuân thổi gẫy sen ngoài nội. Tuyết đông đè oặt nụ mai non.
Thạch lựu đỏ lòe rụng đầy sân, Ngự liễu ngả nghiêng bên cung điện. Một đêm mưa gió trăm hoa rụng,
Vô số cánh hồng trải gấm phơi.

Tam Tạng thì cuống cả tay chân, run rẩy vừa ôm chầm lấy
quốc vương vừa cất tiếng gọi:

– Bệ hạ đừng sợ. Đó là đồ đệ của tôi dùng pháp lực để phân biệt rõ thật giả đấy.

Lại nói chuyện yêu quái thấy sự việc bất ngờ, giật vội tay ra,
trút hết áo xiêm, bỏ cả vòng xuyến trang sức, chạy tuột vào miếu thổ địa, trong vườn thượng uyển, lấy ra một cái gậy ngắn như cái chày, đoạn quay lại đánh Hành Giả.

Hành Giả đuổi theo tới tận nơi, vung gậy sắt nhằm mặt yêu
quái đánh xuống. Hai người hò hét đánh nhau trong vườn hoa, sau đó lại trổ thần thông, nhảy lên mây xanh đánh nhau. Trận đánh này:

Gậy sắt lừng lẫy nổi danh, Chày giã ngắn ngủn đã đành ai hay. Một người lấy kinh tới đây,
Một kẻ hoa lạ mê say ở lỳ. Yêu ma vốn biết nhà sư,
Mong thành chồng vợ phá hư nguyên thần.

Quốc vương bị cướp mất con,

Biến thành công chúa kính vâng dịu dàng.

Đại Thánh phân biệt rõ ràng,

Thần thông trổ phép, yêu gian hết đường. Chày kia chỉ mặt một đường đánh ngay. Ồn ào ầm ĩ đó đây,
Mây mù che kín dày dày tầng cao.

Hai người đánh nhau trên không trung, khiến cho trăm họ
khắp thành hoảng hốt, các quan trong triều sợ run. Tam Tạng đỡ quốc vương đứng dậy khuyên giải:

– Bệ hạ đừng sợ! Hoàng hậu và mọi người đừng sợ! Đó là công chúa giả đấy. Đợi đồ đệ của tôi bắt sống mới biết rõ được hay dở.

Trong đám hậu phi có người mạnh dạn, vơ đống quần áo vòng xuyến đưa cho hoàng hậu xem và nói:

– Đúng đây là quần áo vòng xuyến của công chúa, nay yêu tinh bỏ cả lại, trần trụi đánh nhau với hòa thượng trên trời, vậy ắt hẳn là yêu quái rồi.

Bấy giờ quốc vương, hoàng hậu, cung phi mới hoàn hồn ngẩng đầu lên trên không nhìn. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện yêu quái đánh nhau với Hành Giả suốt nửa ngày không phân thắng bại. Hành Giả buông gậy hô: “biến!” lập tức một biến mười, mười biến trăm, trăm biến nghìn, khắp bầu trời tựa rắn lượn rồng bay, ào ạt đánh vào yêu quái. Yêu quái luống cuống chân tay, biến thành một làn gió mát, vút thẳng lên bầu trời xanh chạy thoát thân, Hành Giả thu gậy sắt, nhảy vút lên đám mây lành đuổi theo. Đuổi gần tới cửa Tây Thiên, Hành Giả nhìn thấy tinh kỳ phấp phới, bèn dõng dạc quát lớn:

– Các quan giữ cửa hãy đóng chặt cửa lại, đừng để yêu quái chạy thoát thân!

Vị quan giữ cửa là Hộ Quốc thiên vương lập tức dẫn bốn đại nguyên soái Bàng, Lưu, Cẩu, Tất lăm lăm binh khí xông ra chặn lối. Yêu quái không tiến được, quay ngay lại sử chày ngắn đánh nhau với Hành Giả.

Hành Giả vừa múa gậy sắt vừa nhìn kỹ thấy cây gậy ngắn của yêu quái một đầu to một đầu nhỏ chẳng khác cái chày giã gạo, bèn hừ một tiếng quát:

– Đồ nghiệt súc! Nhà ngươi cầm thứ binh khí gì mà dám đánh nhau với lão Tôn! Mau mau đầu hàng thì ta tha cho một gậy, kẻo tan xương nát thịt!

Yêu quái nghiến răng quát:

– Nhà ngươi không biết thứ binh khí của ta sao? Hãy nghe ta nói đây:

Gốc tiên là ngọc dương chi,

Giũa mài luyện khí thành chày bao năm.

Sinh ra từ thuở hồng mông, Khai thiên lập địa ta dùng đầu tiên. Gốc nguồn chẳng phải đồ phàm, Sinh ra bản chất ở trên cõi trời. Hào quang một thể chói ngời,
Ngũ hành khí đẹp hợp nơi nguyên thần.

Theo ta ở mãi cung trăng,

Tại nơi điện Quế kết bằng bạn thân.

Say hoa bị rớt cõi trần,

Sang nơi Thiên Trúc giả công chúa này.

Cùng vua hưởng phúc ai tày,

Muốn kết chồng vợ với thầy Đường Tăng.

Nhà ngươi sao dám hung hăng, Chia ngăn đôi lứa, đuổi thân liễu bồ! Binh khí này tiếng đã to,
Gậy quèn mi sử ăn thua nỗi gì! Chày giã thuốc cung Quảng kia, Nện ai một cái tức thì chết tươi!

Hành Giả nghe xong khành khạch cười nhạt nói:

– Đồ nghiệt súc kia giỏi nhỉ! Nhà ngươi đã ở lâu trong Thiên
cung không biết tài nghệ lão Tôn sao, mà dám huênh hoang ở đây? Mau hiện nguyên bản tướng đầu hàng thì ta tha chết cho!

Yêu quái nói:

– Ta nhận ra nhà ngươi là tên Bật Mã Ôn năm trăm năm trước
đại náo thiên cung. Lẽ ra ta cũng muốn nhường nhà ngươi. Nhưng nhà ngươi phá nhân duyên của ta, khác nào giết bố mẹ ta, tình lý đều trái, vậy ta phải giết tên Bật Mã Ôn dối trời lừa trên này mới nghe!

Đại Thánh rất ghét ba chữ “Bật Mã Ôn”, vừa nghe tới ba tiếng đó, trong bụng đã giận sôi, vung gậy nhằm mặt yêu quái nện xuống. Yêu quái cũng giơ chày lên đỡ. Hai bên đánh nhau
dữ dội ngay trước cửa Tây Thiên. Trận này:

Chày giã thuốc, gậy sắt vàng,

Hai ban binh khí nhân gian ai bằng?

Một kẻ cầu duyên xuống trần,

Một người bảo vệ thánh tăng triều Đường.

Chỉ do vua chẳng chính kinh, Yêu hoa nên mắc vào vành yêu ma. Cho nên dẫn tới hai nhà,
Đánh nhau chí chết, được thua tranh phần.

Tiến lui đánh đỡ tranh giành, Quát hò ầm ĩ giữa tầng trời xanh. Chày giã thuốc quả oai linh,
Nạm vàng gậy sắt thiên đình vượt xa.

Hào quang phát sáng chói lòa, Đất dày rực rỡ mây mù tung bay. Chục hiệp quyết chiến ra tay,

Yêu ma yếu sức, trận này chịu thua.

Yêu quái đánh nhau với Hành Giả mười mấy hiệp, thấy thế
gậy của Hành Giả rất kín, liệu khó giành thắng, bèn đánh dứ một chày xoay tít người, biến thành muôn đạo hào quang bỏ chạy thẳng về hướng chính nam. Đại Thánh đuổi riết đằng sau. Tới một quả núi cao, yêu quái dừng hào quang, chui tọt vào động núi, tịnh không thấy đâu nữa. Hành Giả sợ yêu quái độn thổ quay về trước, ngầm hại Đường Tăng, nên chỉ nhận dáng quả núi đó rồi vội vàng quay về.

Bấy giờ quãng giờ thân, quốc vương đang níu lấy Tam Tạng run rẩy nói:

– Thánh Tăng cứu trẫm với!

Đám phi tần, hoàng hậu đang hốt hoảng, bỗng thấy Đại
Thánh từ tầng mây hạ xuống cất tiếng gọi:

– Sư phụ ơi, con đã về! Tam Tạng nói:
– Ngộ Không, con hãy đứng lại, kẻo làm quốc vương sợ hãi.
Ta hỏi con: Việc công chúa giả thế nào rồi?

Hành Giả đứng ngoài cung Chi Thước, chắp tay trước ngực nói:

– Công chúa giả là yêu quái. Lúc đầu, con với hắn đánh nhau suốt nửa ngày. Hắn địch không nổi con, bèn hóa làm muôn đạo
hào quang, bỏ chạy về hướng chính nam, chỗ có một quả núi. Con đuổi tới đó, nhưng chẳng tìm thấy hắn đâu cả, sợ hắn quay về hại sư phụ nên con đành phải quay về bảo vệ sư phụ đã.

Quốc vương nghe xong, níu lấy Đường Tăng hỏi:

– Công chúa giả là yêu quái, vậy công chúa thật đang ở đâu? Hành Giả tiện mồm đáp:
– Để tôi bắt xong công chúa giả, công chúa thật tự nhiên sẽ trở
về.

Đám hậu phi nghe nói vậy mới hết sợ, mọi người bước tới dập đầu nói:

– Muôn xin thánh tăng cứu công chúa thật về, làm rõ trắng đen, sẽ xin hậu tạ.

Hành Giả nói:

– Ở đây không phải chỗ chúng ta nói chuyện, xin bệ hạ và sư
phụ rời cung vào điện, các quý bà ai nấy về cung, rồi cho gọi hai sư đệ tôi là Bát Giới, Sa Tăng vào bảo vệ sư phụ, để tôi đi hàng yêu tiếp. Một là làm rõ trắng đen, hai là tôi đỡ phải vất vả. Việc này cũng cần phải làm cho rõ để tỏ công sức của tôi chứ.

Quốc vương nghe nói cảm tạ khôn xiết, bèn dắt tay Đường Tăng ra khỏi cung, bước vào trong điện. Các bà hậu phi ai nấy cũng về cung của mình. Quốc vương một mặt sai sửa soạn cơm chay, một mặt cho gọi Bát Giới, Sa Tăng vào. Một lát sau, hai người vào tới nơi. Hành Giả kể hết mọi việc, dặn dò hai người
bảo vệ sư phụ cẩn thận, còn mình dùng phép cân đẩu vân bay vút lên tầng không. Trăm quan đứng trước điện, ngẩng lên trời lạy tạ. Chuyện không nói nữa.

Tôn Đại Thánh tới thẳng quả núi ở hướng chính nam tìm kiếm. Nguyên yêu quái thua trận chạy tới núi này, chui tọt vào trong hang, lấy đá lấp kín cửa hang lại, sợ hãi lẩn trốn không dám ra nữa. Hành Giả tìm một lúc chẳng thấy động tĩnh gì, trong lòng sốt ruột, vội vàng bấm quyết niệm chú, gọi ngay sơn thần, thổ địa núi này lên hỏi. Một lát, hai vị thần tới, dập đầu thưa:

– Tiểu thần không biết! Không biết! Không kịp đón tiếp, muôn xin tha tội!

Hành Giả nói:

– Ta tạm tha đánh. Nghe hỏi đây: Núi này tên là gì? Có mấy
con yêu tinh? Mau nói ra cho thực thì ta tha đánh cho.

Hai thần thưa:

– Thưa Đại Thánh, núi này tên gọi núi Mao Dĩnh. Trong núi
có ba hang thỏ. Từ xưa tới nay, núi này không có yêu tinh nào cả, thật là nơi phúc địa trong ngũ châu. Đại Thánh muốn tìm yêu quái thì trên đường sang Tây mới có chứ.

Hành Giả nói:

– Lão Tôn đi tới nước Thiên Trúc bên phương Tây. Quốc
vương nước ấy có một nàng công chúa bị yêu quái cướp đi, vứt ra nơi đồng hoang, còn hắn biến thành hình dáng giống công
chúa lừa bịp quốc vương, dựng lầu hoa, gieo quả cầu kén phò mã. Ta hộ vệ Đường Tăng đi tới dưới lầu, bị hắn dụng tâm ném cầu trúng Đường Tăng muốn kết chồng vợ, hút khí nguyên dương của người. Nhưng việc ấy bị ta biết rõ, ta bèn hiện rõ bản tướng định bắt nó ngay trong cung. Hắn bèn trút bỏ cả xiêm y, trang sức, dùng một chiếc gậy ngắn tên gọi là chày giã thuốc, đánh nhau với ta suốt nửa ngày, rồi hóa thành một làn gió mát bỏ chạy. Lão Tôn đuổi tới cửa Tây Thiên, đánh nhau mấy chục hiệp nữa, hắn liệu sức địch không nổi, bèn hóa ra muôn đạo hào quang chạy thẳng tới đây, rồi chẳng thấy đâu nữa.

Hai thần nghe xong bèn đưa Hành Giả vào trong ba hang tìm kiếm. Lúc đầu tìm ở hang dưới chân núi, chỉ thấy mấy con thỏ rừng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Sau đó lại tìm tới một hang trên đỉnh núi, thấy hai tảng đá to lấp kín cửa hang. Thổ địa nói:

– Hang này chắc có yêu quái. Chắc hắn chui vào đây rồi.

Hành Giả lấy gậy sắt bẩy tảng đá ra. Quả nhiên yêu quái nấp
ở trong. Hắn hét lên một tiếng, nhảy vọt ra, giơ chày giã thuốc đánh liền. Hành Giả giơ gậy sắt lên đỡ. Sơn thần thổ địa sợ quá vội lùi lại. Yêu quái càu nhàu mắng chửi sơn thần, thổ địa:

– Chỉ tại các ngươi dẫn hắn tới lục soát ở đây!

Đoạn luống cuống chống đỡ ngăn cây gậy sắt lại, vừa đánh
vừa rút, bỏ chạy lên không trung.

Đang lúc nguy cấp thì trời cũng sắp tối. Hành Giả càng cáu tiết, muốn đánh một gậy thật mạnh giết chết yêu quái ngay. Bỗng nghe trên chín tầng mây biếc có tiếng người gọi:

– Đại Thánh chớ động thủ! Chớ động thủ! Nể tôi một tí.

Hành Giả quay đầu nhìn, hóa ra là Thái Âm tinh quân, dắt
theo Hằng Nga tiên nữ hạ mây tới trước mặt. Hành Giả vội vàng thu gậy sắt, cúi người vái chào nói:

– Thái Âm tinh quân đi đâu vậy? Lão Tôn có lỗi chưa kịp tránh lối.

Thái Âm nói:

– Yêu quái đánh nhau với Đại Thánh là con thỏ ngọc giã
thuốc tiên huyền sương trong cung Quảng Hàn của tôi đấy. Hắn đã tự tiện mở trộm khóa vàng cửa ngọc, trốn ra khỏi cung đã một năm nay rồi. Tôi đoán biết hắn đang bị tai nạn nguy tới tính
mạng, bèn tới cứu nguy. Muôn xin Đại Thánh nể thân già này tha chết cho hắn.

Hành Giả dạ dạ luôn mồm, rồi nói:

– Không dám! Không dám! Hèn nào hắn sử cây chày giã
thuốc! Hóa ra hắn là con thỏ ngọc. Nhưng Thái Âm tinh quân chưa biết hắn cướp đi công chúa con vua nước Thiên Trúc, lại giả hợp chân hình muốn phá khí nguyên dương của thánh tăng sư phụ tôi. Tính ấy, tội ấy thực đã rành rành, đâu có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.

Thái Âm nói:

– Đại Thánh không biết đấy thôi. Công chúa con quốc vương,
cũng không phải người phàm. Nàng là Tố Nga ở trong cung Quảng. Mười tám năm về trước nàng có đánh con thỏ ngọc một cái tát, rồi lại nhớ phàm trần xuống hạ giới. Một điểm sáng linh thiêng giáng sinh. Còn con thỏ vẫn mang cái thù bị tát, nên năm ngoái lẻn trốn khỏi cung xuống trần, cướp ném Tố Nga ra đồng nội, định lấy Đường Tăng làm chồng. Tội ấy quả thật không nhỏ. May nhờ Đại Thánh để ý biết rõ thật giả, khiến nó chưa làm hại tới sư phụ Đại Thánh. Muôn xin Đại Thánh nể mặt tôi, tha tội cho nó để tôi mang nó về.

Hành Giả cười nói:

– Đã có chút nhân quả như vậy thì lão Tôn cũng không dám
trái ý. Có điều ngài mang thỏ ngọc về, e quốc vương không tin. Vậy phiền Thái Âm tinh quân cùng các nàng tiên đưa thỏ ngọc tới đó, một là để mọi người biết tài nghệ của lão Tôn, hai là nói rõ chuyện Tố Nga giáng trần, sau đó quốc vương mới có được
công chúa Tố Nga, cái nghĩa báo ứng khi ấy mới được làm rõ ra chứ.

Thái Âm tinh quân bằng lòng, chỉ tay vào yêu quái quát:

– Nghiệt súc còn không quy chính cùng về hay sao? Thỏ ngọc lăn người, hiện nguyên bản tướng. Thật là:

Môi hở răng lạnh rõ ràng,

Lưa thưa râu mép, tai trường đung đưa.

Mịn màng như ngọc óng tơ,

Nhanh như ngựa chạy chân đưa nghìn trùng.

Mũi thẳng dãi chảy lòng thòng,

Khác nào sương đượm phấn hồng long lanh.

Hai mắt hồng ngọc đưa nhanh,

Khác nào tuyết trắng điểm quanh khoe màu.

Phục dưới đất trắng phau phau. Vươn vai tơ bạc một màu đẹp sao. Mấy lần hút nóc trời cao,
Trường sinh giã thuốc xiết bao diệu kỳ.

Đại Thánh thấy vậy, vui mừng khôn xiết, đạp mây sáng đi
trước dẫn đường. Thái Âm tinh quân cùng các nàng Hằng Nga tiên nữ dắt thỏ ngọc bay thẳng về nước Thiên Trúc. Bấy giờ trời đã tối, vầng trăng đã ló ra. Tới bên thành, mọi người nghe thấy trống canh trên lầu đã điểm. Quốc vương và Đường Tăng đang ngồi trên điện. Bát Giới, Sa Tăng và các quan đang đứng trước thềm. Đang bàn việc lui chầu, bỗng thấy ở hướng chính nam xuất hiện một đám mây ngũ sắc rực rỡ như ban ngày, mọi người ngẩng đầu nhìn, rồi nghe thấy tiếng Tôn Đại Thánh gọi lớn:

– Thưa quốc vương nước Thiên Trúc, mời bệ hạ cùng hoàng hậu phi tần ra đây mà xem. Đứng dưới cây phướn báu là Thái Âm tinh quân trên cung trăng hai bên là các nàng Hằng Nga đó. Công chúa giả chính là con thỏ ngọc đã hiện nguyên bản tướng.

Quốc vương vội vàng gọi hoàng hậu, phi tần cùng cung nga thái nữ chạy ra ngẩng lên trời tế bái. Còn mình cùng Đường Tăng và các quan cũng ngẩng lên trời lạy. Mọi nhà trong thành, nhà nào nhà nấy bày hương án, dập đầu niệm Phật. Lúc ấy, Trư Bát Giới lòng dục xốn xang, không nhịn nổi, nhảy vút lên tầng không, ôm chặt lấy nàng tiên mặc xiêm y nghê thường nài nỉ:

– Chị ơi, tôi là chỗ quen biết cũ với chị mà. Tôi và chị, ta đùa vui một tí đi!

Hành Giả bước tới túm tai Bát Giới, bạt cho hai cái, quát mắng:

– Đồ ngốc nghếch quê mùa khốn kiếp kia, đây là chỗ nào mà
dám giở cái trò dâm dục ấy ra?

Bát Giới nói:

– Nhàn cư buồn quá đùa một tí thôi mà!

Thái Âm tinh quân ra lệnh quay phướn báu cùng các nàng
Hằng Nga dắt thỏ ngọc, bay thẳng về cung trăng.

Hành Giả tóm Bát Giới lôi xuống đất. Quốc vương ngồi trong điện cảm tạ Hành Giả, đoạn hỏi việc trước:

– Đa tạ thần tăng trổ đại pháp lực bắt công chúa giả. Nhưng công chúa thật không biết đang ở đâu?

Hành Giả nói:

– Công chúa thật của bệ hạ cũng không phải là người trần,
nàng là tiên Tố Nga trên cung trăng. Mười tám năm trước, nàng tát con thỏ ngọc một cái, rồi nhớ trần xuống hạ giới, đầu thai vào bụng chính cung hoàng hậu, sinh ra làm người. Còn con thỏ ngọc ấy ôm mối hận cũ, nên năm ngoái lẻn bẻ khóa mở cửa xuống đây cướp ném Tố Nga ra đồng nội, còn mình biến thành hình dạng giống công chúa lừa bệ hạ. Câu chuyện nhân quả ấy chính miệng Thái Âm tinh quân vừa nói cho tôi biết. Hôm nay đã trừ bỏ được công chúa giả, ngày mai sẽ mời bệ hạ đi tìm công chúa thật.

Quốc vương nghe xong, trong lòng bàng hoàng, bất giác hai hàng lệ lăn bên hai gò má. Đoạn quốc vương than thở:

– Con ơi, cha từ nhỏ lên ngôi, nhưng chưa từng ra khỏi cổng
thành, bảo cha tìm con ở đâu bây giờ?

Hành Giả cười nói:

– Bệ hạ đừng buồn. Công chúa đang giả điên ở chùa Cấp Cô
Bố Kim. Bây giờ mọi người hãy về nghỉ. Sáng mai tôi sẽ mang công chúa thật về cho bệ hạ là được chứ gì.

Các quan đều phủ phục xuống lạy thưa:

– Bệ hạ cứ yên tâm. Mấy vị thần tăng này là những vị Phật
biết đi mây về gió, biết rõ mọi việc quá khứ tương lai. Ngày mai phiền các vịấy đi tìm kiếm, ắt sẽ biết rõ đầu đuôi.

Quốc vương nghe lời, mời thầy trò Đường Tăng tới đình Lưu
Xuân ăn cơm, nghỉ ngơi. Lúc này đã gần canh hai. Chính là:

Trăng lên thánh thót đồng hồ,

Gió đưa vẳng tiếng chuông chùa ngân nga.

Cuốc kêu như tiễn xuân già, Hoa rơi đầy lối đêm vừa canh hai. Ngự viên tịch mịch đêm dài,
Bầu không một giải sao trời lung linh.

Phố phường chợ búa vắng tanh,
Một trời tinh tú, một sân trăng ngà.

Suốt đêm ấy, ai nấy ngủ ngon. Chuyện không nói nữa.

Đêm ấy, quốc vương yêu khí đã hết, tinh thần sảng khoái, mới
khoảng canh năm ba khắc đã khai triều. Khai triều xong, lại mời thầy trò Đường Tăng vào bàn việc đi tìm công chúa. Tam Tạng vào triều cúi chào quốc vương và mọi người. Bọn Đại Thánh cũng cất lời chào hỏi. Quốc vương nghiêng người nói:

– Hôm qua ngài đã cho biết việc của công chúa con tôi, giờ xin phiền thần tăng cứu giúp.

Tam Tạng nói:

– Hôm trước bần tăng từ phương Đông tới đây, vừa vặn tối
trời, bèn vào chùa Cấp Cô Bố Kim xin ngủ nhờ, được các nhà sư trong chùa tiếp đãi chu đáo. Ăn cơm tối xong, chúng thần đi dạo ngắm trăng, tới chồ vườn xưa Bố Kim ngắm di tích cũ, bỗng nghe văng vẳng tiếng khóc. Hỏi duyên do, một nhà sư già trong chùa tuổi đã hơn trăm, ngài bảo mọi người lui về rồi mới thưa rằng: “Tiếng khóc thảm thiết ấy đầu đuôi thế này: Vào độ cuối xuân năm ngoái, tôi đang ngồi ngắm trăng, bỗng thấy một trận gió ào ào nổi lên, thế rồi nghe văng vẳng có tiếng khóc thảm thiết. Tôi rời giường tới khu nền cũ Kỳ Viên xem xét, hóa ra là một cô gái. Khi hỏi duyên do, cô gái ấy nói: “Tôi là công chúa con vua nước Thiên Trúc, nhân đêm thanh đi dạo ngắm hoa rồi bị trận gió cuốn tới đây”. Nhà sư già từng trải việc đời, bèn nhốt cô gái trong một căn phòng vắng vẻ. Sợ các nhà sư nhỏ ngỗ ngược trong chùa quấy nhiễu, nhà sư già phải nói thác rằng đó là yêu quái bị ta giam giữ. Công chúa biết ý đó, suốt ngày giả điên
nói năng lảm nhảm. Nhà sư già mang cơm nước đến cho. Cứ đến đêm khuya vắng vẻ, nàng nhớ cha mẹ khóc lóc thút thít. Nhà sư già cũng đã vào kinh đô dò la tin tức mấy lần, thấy công chúa vẫn trong cung bình thường nên chẳng dám tâu bày gì cả. Thấy đồ đệ của bần tăng có chút thần thông, nhà sư già bèn năn nỉ van xin nói với bần tăng tới đây thì xem xét giúp. Không ngờ hắn lại là con thỏ ngọc ở Thiên cung xuống làm yêu quái, giả hợp chân hình, biến ra hình dạng giống hệt công chúa, lại định rắp tâm hại nguyên dương của bần tăng nữa. May nhờ có đồ đệ của bần tăng thi thố pháp lực nhận rõ thật giả. Nay hắn đã bị Thái Âm tinh quân bắt đi rồi, còn công chúa thật hiện đang giả điên ở chùa Bố Kim đó.

Quốc vương nghe kể tỉ mỉ như vậy, không cầm được, khóc rống lên. Ba cung sáu viện hoảng sợ vội vã tới vấn hỏi duyên do. Nghe kể lại không ai là không khóc gào đau đớn. Một lúc lâu, quốc vương lại hỏi:

– Chùa Bố Kim cách kinh thành bao xa? Tam Tạng thưa:
– Chừng sáu chục dặm đường. Quốc vương bèn truyền lệnh:
– Giao cho hai cung đông tây coi điện, quan Thái sư chưởng
triều giữ nước, trẫm cùng chính cung hoàng hậu, các quan và bốn vị thần tăng cùng tới chùa đón công chúa.

Xa giá lập tức được sửa soạn, mọi người ra khỏi triều đình. Bạn xem, Hành Giả thì nhảy vút lên mây, vặn sườn một cái đã
tới chùa liền. Các nhà sư hoảng hốt quỳ xuống hỏi:

– Lúc ra đi, thấy ngài cùng đi bộ với mọi người, hôm nay ngài lại từ trên trời rơi xuống?

Hành Giả cười nói:

– Nhà sư già của các ngài hiện ở đâu, mau gọi ngài ấy ra đây
bày hương án để đón xa giá. Quốc vương, hoàng hậu, các quan nước Thiên Trúc và cả sư phụ tôi nữa sắp đến bây giờ.

Các nhà sư chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao đành mời nhà sư già ra. Nhà sư già nhìn thấy Hành Giả vội quỳ xuống lạy, nói:

– Thưa ngài, chuyện nàng công chúa thế nào?

Hành Giả đem chuyện công chúa giả gieo quả cầu thêu, định
lấy Đường Tăng, chuyện đuổi đánh yêu quái và chuyện Thái Âm tinh quân thu phục thỏ ngọc kể hết một lượt. Nhà sư già dập đầu cảm tạ. Hành Giả đỡ dậy nói:

– Khoan lạy vội. Ngài mau đi bày hương án đón tiếp xa giá.

Bấy giờ các nhà sư trong chùa mới biết người bị nhốt trong
phòng sau là một cô gái, ai nấy mừng mừng tủi tủi, vội vàng bày hương án ngoài cổng chùa, mặc áo cà sa, nổi trống khua chiêng chờ đợi. Một lát, xa giá tới nơi. Quả thật là:

Mây phơi phới đầy trời hương ngát, Chốn hoang sơn bỗng thoắt trang nghiêm.

Nghìn năm non nước vững bền,

Vũ Thang đời trị sánh ngang huy hoàng.

Mưa móc thấm cây càng thêm nhuận, Cỏ hoa thơm được lắm công ơn.
Từ xưa tiếng tốt lưu truyền,

Nay mừng thánh chúa ngai vàng vững yên.

Quốc vương tới cổng chùa đã thấy các nhà sư đứng sắp hàng
tề chỉnh, rồi phủ phục xuống đất lạy, lại thấy cả Tôn Hành Giả đứng trong đám đó. Quốc vương hỏi:

– Thần tăng làm thế nào mà đến đây trước được? Hành Giả cười nói:
– Lão Tôn chỉ vặn mình một cái là tới liền. Các ngài làm gì
mà nửa ngày mới tới nơi vậy?

Đằng sau, bọn Đường Tăng cũng lục tục tới nơi. Tam Tạng dẫn xa giá tới căn phòng đằng sau, công chúa lúc ấy vẫn đang giả điên nói lảm nhảm. Nhà sư già quỳ xuống thưa:

– Người trong phòng này là nàng công chúa bị gió thổi tới năm ngoái.

Quốc vương truyền lệnh mở cửa. Chiếc khóa sắt bật ra rồi
tấm cửa được mở. Quốc vương và hoàng hậu nhìn thấy công chúa, nhận rõ đúng con mình, thì chẳng kể bẩn thỉu, bước tới ôm chầm lấy nức nở:

– Con gái khổ sở của cha mẹ ơi! Vì sao con lại phải chịu đau đớn khốn khổ ở đây như thế này?

Đúng là bố mẹ con cái gặp nhau có khác. Ba người ôm nhau khóc lóc nức nở, kể lể nỗi biệt ly xa cách một hồi, đoạn quốc vương sai mang nước thơm cho công chúa tắm gọi, thay quần áo, rồi lên xe về triều.

Hành Giả chắp tay nói với quốc vương:

– Lão Tôn còn một việc xin thưa. Quốc vương đáp lễ xong nói:
– Thần tăng có việc gì dặn dò, trẫm xin nghe theo ngay. Hành Giả nói:
– Quả núi này gọi là núi Bách Cước, gần đây nghe nói có loài
rết thành tinh ban đêm hại người qua lại, rất là khốn khổ. Thần nghĩ rết chỉ có gà là trị nổi, nên chọn chừng nghìn con gà trống thả vào trong núi để trừ loài trùng độc đó. Lại xin đổi tên cho quả núi này, và ban một đạo sắc phong tạ ơn nhà sư già đã nuôi nấng công chúa.

Quốc vương rất mừng xin nghe theo, sai ngay các quan về kinh thành bắt gà, đổi tên núi là núi Bảo Hoa, sai bộ Công lo liệu việc trùng tu ngôi chùa, ban cho tên gọi là “Chùa Cấp Cô
Bố Kim núi Bảo Hoa xây dựng theo sắc chỉ nhà vua”, phong cho nhà sư già là “Bảo quốc tăng quan”, đời đời thế tập, cấp bổng ba mươi sáu thạch. Các nhà sư tạ ơn, tiễn xa giá hồi triều. Công chúa về tới cung, mọi người ra đón tiếp, lại bày yến tiệc giải buồn thêm vui cho công chúa. Mẹ con hậu phi từ đây lại được đoàn viên sum họp. Vua tôi quốc vương hết thảy mừng rỡ tiệc tùng suốt một đêm. Chuyện không nói nữa.

Sáng hôm sau, quốc vương truyền lệnh cho gọi thợ vẽ vào truyền thần chân dung bốn thầy trò để thờ trong lầu Hoa Di. Lại sai công chúa ăn mặc quần áo mới trang trọng ra ngoài điện lạy tạ bốn thầy trò Đường Tăng. Lạy tạ xong, Đường Tăng xin từ biệt để sang Tây. Quốc vương không bằng lòng, lại mở đại tiệc ăn uống suốt năm sáu ngày. Chú ngốc thích nhất tha hồ ních kỳ căng bụng mới thôi. Quốc vương thấy thầy trò thành tâm bái Phật, cố giữ không nổi, bèn sai mang ra hai trăm lạng vàng bạc, một mâm châu báu tạ ơn, song thầy trò không nhận một ly. Quốc vương đành truyền sửa soạn xa giá, mời Đường Tăng lên xe, sai quan đưa tiễn thật xa. Các bà hậu phi cùng thần dân, ai nấy đều dập đầu cảm tạ mãi không thôi. Lúc bắt đầu lên đường, các nhà sư vẫn một mực tiễn chân, chẳng chịu chia tay. Hành Giả thấy mọi người không chịu quay về, bất đắc dĩ đành bấm quyết niệm chú, ngoảnh về hướng đông nam thổi một hơi tiên khí, gió đen bốc cuồn cuộn, những người tiễn chân mắt hoa đầu váng, bấy giờ thầy trò mới đi thoát được. Đó chính là:

Tắm gội công ơn về bản tính

Xa rời vàng bạc rõ chân không.

Cuối cùng không biết đoạn đường sắp tới thế nào xem hồi sau sẽ rõ.