Ngộ Không biết rõ đầu đuôi
Gái đẹp lại về bản tính
Lại nói chuyện Tam Tạng bắt yêu quái đưa ra ngoài động. Sa Hòa Thượng bước tới gần hỏi:
– Sư phụ đã ra, còn sư huynh đâu ạ? Bát Giới nói:
– Anh ấy có mẹo chắc ra cùng sư phụ thôi. Tam Tạng chỉ vào yêu quái nói:
– Sư huynh con ở trong bụng hắn. Bát Giới cười nói:
– Đồ giết người bẩn thỉu! Ở trong bụng làm gì nữa, đi ra đi! Hành Giả ở trong bụng quát:
– Há mồm to để ta ra!
Yêu quái vội vàng há to mồm, Hành Giả biến nhỏ lại, nhảy lên chỗ yết hầu, định chui ra, nhưng lại sợ yêu quái cắn bất ngờ, bèn rút cây gậy sắt ra thổi hơi tiên khí, hô “Biến”, lập tức biến thành nhỏ như một cái cuống quả táo chặn ngang lấy họng yêu quái, rồi tung người nhẩy vút ra ngoài, thuận tay rút luôn cây gậy ra theo, vặn người một cái, hiện nguyên bản tướng vung gậy sắt đánh liền.
Yêu quái cũng nhanh như cắt rút ngay hai thanh bảo kiếm giơ lên đón đỡ. Hai người đánh nhau dữ dội bên sườn núi:
Thanh bảo kiếm bay ngang mặt đỡ,
Gậy nạm vàng nhè sọ bổ luôn.
Một bên là khỉ trời sinh,
Một bên yêu quái đẹp xinh cõi trần.
Cả hai kẻ nghiến răng căm giận, Đại hội vui chốc bỗng cừu thù. Một bên muốn lấy chồng sư,
Một bên quyết đánh phù trì thánh tăng Gậy tới tấp mù bưng trời rộng, Kiếm ào ào mây thảm đất dày. Đường Tăng muốn gặp Như Lai,
Hai bên mới phải đua tài một phen Thủy khắc hỏa đạo liền tổn hại, Âm dương rời mới phải chia ly. Đánh nhau dữ dội một khi,
Đất thì rung chuyển, cây thì ngả nghiêng.
Bát Giới thấy hai người đánh nhau, miệng lại lầu bà lầu bầu oán trách Hành Giả, đoạn quay lại nói với Sa Tăng:
– Chú em này, sư huynh chỉ vẽ chuyện! Lúc ở trong bụng hắn, không vung quyền đấm cho hắn ộc máu rồi xé bụng mà chui ra, thế có phải kết liễu đời hắn rồi không? Lại còn vẽ chuyện chui ra đằng mồm, lại phải đánh nhau với hắn, nên hắn mới hung hăng thế!
Sa Tăng nói:
– Đúng quá! Nhưng cũng nhờ sư huynh mới cứu được sư phụ từ trong hang sâu ra, rồi sư huynh lại phải đánh nhau với yêu quái. Sư phụ, cứ tạm ngồi đây nhé, để con và anh hai cầm binh khí đánh giúp anh cả, đánh gục yêu quái này.
Bát Giới xua tay nói:
– Đừng! Đừng! Anh ấy thần thông quảng đại, chẳng cần bọn mình.
Sa Tăng nói:
– Anh nói gì thế! Đều là việc chung của mọi người cả. Tuy chẳng giúp được gì mấy cho anh ấy, nhưng mỗi người một tay
[307]
như “rết nhiều chân”
chứ!
Chú ngốc tinh thần phấn chấn, rút cây đinh ba, nói:
– Đi nào!
Hai người bỏ sư phụ đấy, cưỡi mây đuổi theo, vung đinh ba, múa bảo trượng nhằm yêu quái đánh tới tấp, yêu quái đánh với một mình Hành Giả đã không xong, giờ lại thêm hai người nữa thì làm sao mà địch nổi, bèn vội vã quay đầu co cẳng chạy, Hành Giả quát:
– Các chú đuổi mau!
Yêu quái thấy mấy người đuổi gấp quá, bèn lại tụt chiếc hài thêu bên chân phải ra, thổi hơi tiên khí, niệm thần chú, hô “biến!” lập tức biến thành một người y hệt bản thân, sử hai thanh bảo kiếm đánh đỡ, còn bản thân quay một vòng biến thành một làn gió mát, chạy thẳng về động. Lần này cứ tưởng yêu quái bỏ chạy thoát thân, ai dè lại xẩy ra cơ sự thế này! Âu cũng là số Tam Tạng chưa hết khổ. Yêu quái chạy về dưới ngôi lầu trước cửa động, thấy Tam Tạng ngồi có một mình ở đó bèn bước tới ôm chặt lấy, cướp luôn cả hành lý, cắn đứt dây cương, mang tuốt cả người lẫn ngựa vào trong động.
Lại nói chuyện Bát Giới né người vung đinh ba bổ yêu quái một phát rơi thẳng xuống đất, hóa ra chỉ là một chiếc hài thêu. Hành Giả thấy vậy bèn nói:
– Hai chú ngốc này! Đang trông sư phụ, ai bảo đến đây đánh giúp làm gì.
Bát Giới nói:
– Sa Hòa Thượng thấy chưa, tôi đã bảo đừng đi mà lại. Con khỉ nổi điên lên rồi. Chúng mình đánh yêu quái giúp hắn, hắn lại còn trách.
Hành Giả nói:
– Hàng yêu ở chỗ nào! Yêu quái ấy hôm qua đánh nhau với ta, cũng đã dùng cách tụt giầy lừa ta rồi. Các chú đi thế này không biết sư phụ thế nào, chúng ta phải về ngay xem sao.
Ba người vội vàng quay lại, quả nhiên chẳng thấy sư phụ, cả
hành lý, con ngựa cũng mất tăm. Bát Giới sợ quá chạy xuôi chạy ngược. Sa Tăng lùng trước lùng sau. Tôn Đại Thánh cũng nóng lòng nóng ruột. Ba người đang tìm quanh tìm quẩn, chợt nhìn thấy sợi dây cương bị cắn đứt nằm rơi ven đường. Hành Giả nhặt sợi dây, không ngăn được hai hàng nước mắt ứa ra, khóc nấc lên: .
– Sư phụ ơi, lúc con đi còn người còn ngựa, khi con về chỉ có cương không!
Đang lúc “thấy cương thương tuấn mã, rơi lệ nhớ người thân”, Bát Giới thấy Hành Giả khóc, không nhịn được cất tiếng cười hềnh hệch. Hành Giả quát mắng:
– Đồ bị thịt kia! Lại định chia gia tài hả? Bát Giới càng cười nói:
– Anh ơi, không phải thế đâu. Sư phụ chắc chắn bị yêu quái bắt vào trong động rồi. Thường có câu “Quá tam ba bận”. Anh mới vào động hai lần, bây giờ anh vào lần nữa, thế nào cũng cứu được sư phụ.
Hành Giả gạt nước mắt nói:
– Thôi được. Tới bước đường này, không thể thôi được, tôi sẽ đi chuyến nữa. Hai chú chẳng phải bận tâm hành lý, con ngựa, hãy giữ cửa động cẩn thận.
Đoạn Đại Thánh lại quay người nhảy vào trong động, chẳng thèm biến hóa, cứ nguyên bản tướng mà vào. Thật là:
Quái xưa hình lạ lòng hung.
Làm yêu từ nhỏ thần thông hơn người.
Mặt mũi xấu xí khác đời,
Hai mắt tóe lửa sáng ngời hào quang.
Khắp người lông phủ bờm xờm.
Chiếc quần da hổ thắt ngang quanh người, Cưỡi mây bay vạn dặm trời,
Xuống biển rẽ sóng trùng khơi nghìn tầng.
Hung hăng đánh cả Ngọc Hoàng. Thiên binh mười vạn chịu hàng rút lui Quan phong Đại Thánh rõ oai,
Hai tay quen sử một cây gậy thần. Tây phương mặc sức tung hoành,
Lại vào động cứu Đường Tăng mắc nàn.
Hành Giả dừng mây đến thẳng bên ngoài nơi ở của yêu quái, thấy cửa lầu đóng im ỉm, bèn chẳng kể hay dở, vung gậy sắt đập vỡ cửa xông vào, nhưng chỉ thấy vắng tanh vắng ngắt, tịnh không bóng người, chẳng thấy Đường Tăng ở hành lang phía đông, trong đình bàn ghế đồ đạc cũng biến mất hết. Nguyên động này chu vi rộng tới hơn ba trăm dặm yêu quái có rất nhiều sào huyệt, lần trước bắt Đường Tăng mang về đây bị Hành Giả tìm tới, lần này sợ Hành Giả lại tìm ra, nên dọn đi nơi khác. Hành Giả bực bội vỗ ngực giậm chân gào tướng lên:
– Sư phụ ơi, sư phụ đúng là: Vận đen gộp thành Đường Tam Tạng, hoạn nạn đúc nên kẻ lấy kinh. Trời ơi, con đường này ta đã đi quen rồi mà sao chẳng thấy, bảo lão Tôn biết tìm ở đâu bây giờ?
Đang lúc kêu ca phàn nàn, bỗng ngửi thấy một làn gió thơm sực mũi, Hành Giả định tâm lại, nói:
– Làn khói thơm này từ phía sau bay tới, hẳn nó ở phía sau
Bèn cầm gậy, rảo bước vào trong xem xét, song chẳng thấy động tĩnh gì. Chỉ thấy ba gian nhà xây mặt hướng kia, sát tường có đặt một chiếc bàn thờ sơn son chạm một con rồng há miệng.
Trên bàn thờ đặt một lư hương màu vàng bóng, khói hương bay nghi ngút. Trên bàn thờ còn đặt một bài vị lớn có hàng chữ vàng chóe “Tôn phụ Lý Thiên Vương chi vị”, bên dưới một chút lại có hàng chữ “Tôn huynh Na Tra tam thái tử vị”. Hành Giả thấy vậy mừng quýnh, không đi tìm yêu quái, cũng chẳng tìm Đường Tăng nữa mà vội vàng vê vê cây gậy sắt cho nhỏ lại bằng chiếc kim thêu, nhét vào trong lỗ tai, đoạn đưa tay bê cả bài vị và lư hương, rồi nhảy lên mây ra thẳng cửa động. Tới cửa động Hành Giả hể hả cất tiếng cười khanh khách hàng tràng.
Bát Giới, Sa Tăng nghe thấy, dẹp binh khí mở cửa động đón
Hành Giả hỏi:
– Anh cả vui vẻ thế chắc là cứu được sư phụ ra rồi hả? Hành Giả cười đáp:
– Chẳng cần chúng ta phải cứu, cứ hỏi tấm bài vị này mà đòi người?
Bát Giới nói:
– Anh à, bài vị này không phải yêu quái, chẳng biết nói năng, làm sao hỏi hắn đòi người được?
Hành Giả đặt tấm bài vị xuống đất nói:
– Các chú coi!
Sa Tăng bước tới gần ngắm nghía, thấy trên bài vị có viết “Tôn phụ Lý Thiên Vương chi vị” và “Tôn huynh Na Tra tam thái tử vị”, bèn hỏi:
– Thế này là thế nào? Hành Giả đáp:
– Đây là đồ thờ nhà yêu quái. Lúc tôi xông vào nơi ở của hắn, thấy chẳng có bóng người, chỉ có mỗi hai tấm bài vị này. Hẳn hắn là con gái Lý Thiên Vương, em gái Na Tra tam thái tử nhớ
nhung hạ giới, đóng giả yêu ma bắt mất sư phụ đây thôi. Chẳng hỏi hắn đòi người thì còn hỏi ai nữa? Hai chú cứ canh giữ ở đây để lão Tôn mang tấm bài vị này lên thượng giới kiện với Thượng Đế bắt cha con Thiên Vương trả sư phụ cho ta.
– Anh ơi, thường có câu: “Kiện người ta vào tội chết ắt bị tội chết”. Phải dùng lý mới xong dược. Vả lại kiện người đâu có phải là việc dễ dàng. Anh thử nói cho tôi nghe anh kiện như thế nào nào?
Hành Giả cười nói:
– Ta đã có chủ tâm mang bài vị, lư hương này làm tang chứng, ngoài ra còn viết một tờ cáo trạng.
Bát Giới hỏi:
– Cáo trạng viết thế nào, anh kể tôi nghe xem! Hành Giả đọc:
“Người cáo giác là Tôn Ngộ Không, ngày tháng năm ghi ở trong tờ điệp, là đồ đệ của Đường Tam Tạng người nước Đại Đường bên phương Đông sang phương Tây lấy kinh, xin cáo giác về việc có kẻ giả làm yêu quái hãm hại người lành.
Đó là việc Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh cùng Na Tra thái tử giữ việc khuê phòng không cẩn thận để con gái trốn đi, xuống động Vô Để núi Hãm Không ở hạ giới làm yêu quái, mê hoặc hãm hại biết bao người vô tội, nay lại bắt sư phụ của thần giam vào nơi kín đáo, chẳng biết tìm kiếm vào đâu. Nếu không cáo giác thì thiết tưởng cha con bất nhân, cứ buông thả con gái thành tinh sẽ hãm hại biết bao người nữa!
Vậy mong Thượng Đế rủ lòng thương, bắt hắn ra tra xét, trừ yêu quái cứu hòa thượng nghiêm trị tội lỗi của hắn.
Được như vậy, thần đội ơn sâu lắm lắm! Nay dâng lời kính cáo”.
Bát Giới, Sa Tăng nghe xong vô cùng mừng rỡ nói:
– Anh ơi, bản cáo trạng đanh thép lắm, hẳn là sẽ được kiện. Anh đi ngay đi. Chậm trễ e yêu quái hại mất tính mạng sư phụ.
Hành Giả nói:
– Tôi sẽ đi nhanh! Đi nhanh! Chậm cũng khoảng nấu chín nồi cơm, nhanh thì chỉ đun sôi ấm nước là về.
Đoạn Đại Thánh cầm tấm bài vị lư hương, tung người nhảy vút lên đám mây lành, đến thẳng bên ngoài cửa Nam Thiên. Lúc ấy Đại Lực Thiên Vương và Hộ Quốc Thiên Vương đang canh giữ ở cửa nhìn thấy Hành Giả, ai nấy cúi người cung kính, không dám ngăn trở, để mặc Hành Giả đi vào. Hành Giả đi tới trước điện Thông Minh, có bốn đại thiên sư Trương, Cát, Hứa, Khâu vái chào rồi hỏi:
– Đại Thánh đến có việc gì? Hành Giả thưa:
– Có lá đơn kiện hai người đây. Thiên sư giật mình, nói:
– Tay vô lại này không biết hắn kiện ai?
Đoạn chẳng còn cách nào đành đưa Hành Giả vào điện Linh Tiêu tâu rõ. Có chiếu chỉ cho mời vào. Hành Giả mang bài vị, lư hương bước vào, đặt tang vật xuống và cúi lạy xong, bèn dâng tờ đơn kiện lên. Cát Tiên Ông nhận lấy trải trước ngự án. Thượng Đế đọc hết một lượt từ đầu chí cuối, biết rõ chuyện như vậy bèn phê vào tờ đơn, vời Trường Canh Thái Bạch Kim Tinh ở Tây phương vào lãnh chỉ, đến ngay cung Vân Lâu gọi Thác Tháp Lý Thiên Vương đến yết kiến Thượng Đế.
Hành Giả bước tới tâu:
– Mong Thượng Đế ra tay trừng trị, nếu không gây nhiều
chuyện khác.
Thượng Đế lại phán bảo:
– Bên nguyên cũng cùng đi. Hành Giả bồi:
– Lão Tôn cũng đi theo? Bốn Thiên sư nói:
– Thượng Đế đã ra lệnh, Đại Thánh sẽ cùng đi với Kim Tinh.
Hành Giả bèn đi theo Kim Tinh, nhảy vút lên mây, trong giây lát đã tới cung Vân Lâu. Nơi ở của Thiên Vương vốn gọi là cung Vân Lâu. Kim Tinh gặp ngay một chú tiểu đồng ngồi canh ngoài cửa cung. Tiểu đồng nhận ra Kim Tinh, vội vàng vào bảo:
– Có ngài Thái Bạch Kim Tinh tới.
Thiên Vương liền ra nghênh đón, lại thấy Kim Tinh mang theo cả chiếu chỉ của Thượng Đế, vội vàng sai thắp hương, vừa quay người vào. Thiên Vương lại nhìn thấy Hành Giả theo vào, thì tỏ vẻ giận dữ. Vì sao Thiên Vương lại giận dữ? Chính là bởi xưa khi Hành Giả đại náo thiên cung, Thượng Đế phong Thiên Vương là Hàng Yêu đại nguyên soái, Na Tra thái tử làm Tam Đàn Hải Hội Thần chỉ huy thiên binh đi hàng phục Hành Giả, nhưng đánh nhau mấy lần không thắng. Mối hiềm thù thua trận từ năm trăm năm trước nay vẫn làm cho Thiên Vương bực tức, nên mới tỏ ý giận dữ như vậy.
Thiên Vương không kìm được, lên giọng hỏi Kim Tinh.
– Thưa ngài Trường Canh, ngài mang chiếu chỉ tới có việc gì? Kim Tinh thưa:
– Về việc Tôn Đại Thánh kiện ngài.
Thiên Vương tính vẫn nóng nảy, vừa nghe tiếng “kiện” đã gầm lên như sấm quát:
– Kiện ta cái gì? Kim Tinh thưa:
– Kiện ngài về việc giả làm yêu quái hãm hại dân lành. Xin ngài thắp hương lên, rồi mở ra mà đọc.
Thiên Vương giận sôi sùng sục, bày hương án, ngẩng lên trời lạy tạ. Lạy xong, mở tờ chiếu ra đọc, thấy sự việc diễn ra như thế như thế. Thiên Vương nổi giận, đập tay đánh chát xuống hương án quát:
– Con khỉ kia, vu cáo ta đến thế ư? Kim Tinh nói:
– Xin ngài nguôi giận. Hiện có cả bài vị, lư hương là tang chứng, biết rõ đó là lệnh nữ của ngài.
Thiên Vương nói:
– Tôi chỉ có ba người con trai, một người con gái. Thằng cả tên là Kim Tra, hầu hạ Như Lai, làm Tiền Hộ hà pháp. Thằng hai tên là Mộc Tra làm đồ đệ Quan Âm Bồ Tát ở Nam Hải. Thằng ba tên là Na Tra ở bên tôi, sớm tối theo tôi vào triều hộ giá. Còn cháu gái mới bảy tuổi, tên là Trình Anh, việc đời chưa hiểu, làm gì có chuyện biết làm yêu quái! Không tin được! Không tin được! Tôi bế cháu ra cho xem. Con khỉ này thực vô lễ! Chưa nói tới việc chưa nói đến việc đối với tôi là bậc nguyên soái trên trời, được phong chức tiền trảm hậu tấu, mà ngay như đối với thường dân ở dưới hạ giới cũng không được vu cáo. Luật viết: “Kẻ vu cáo bị tăng tội ba bậc”!
Đoạn gọi thủ hạ:
– Mang thừng trói yêu trói con khỉ này lại!
Ngoài sân các vị Cự Linh thần, Ngư Đả tướng, Dược Xoa hùng soái nhất tề xông vào trói nghiến Hành Giả lại.
Kim Tinh nói:
– Lý Thiên Vương chớ có gây họa! Tôi vâng chiếu chỉ của Thượng Đế cùng hắn lĩnh mệnh tới đây triệu ngài vào triều. Dây trói của ngài nặng lắm, lỡ trói chết hắn thì oan gia.
Thiên Vương nói:
– Thưa Kim Tinh, cái tội dối trá, vu cáo của hắn thì không thể nào dung tha được. Ngài cứ ngồi đây, để tôi lấy đao trảm yêu ra chém con khỉ này xong, sẽ cùng ngài vào triều yết kiến Thượng Đế!
Kim Tinh thấy Thiên Vương lấy đao ra rụng rời tim gan nói với Hành Giả:
– Đại Thánh làm việc thất thố quá! Đơn kiện lên Thượng Đế đâu có phải chuyện dễ dàng? Mà sao Đại Thánh chẳng tìm hiểu cho đích xác, lại viết lách linh tinh như thế để bị hại tới tính mạng, biết làm thế nào bây giờ?
Hành Giả điềm nhiên chẳng chút sợ hãi, cười khanh khách nói:
– Lão quan cứ yên tâm, không hề chi. Việc lão Tôn làm vốn dĩ như thế, bao giờ cũng trước thua sau được.
Vừa dứt lời, Thiên Vương đã vung đao nhằm đầu Hành Giả chém xuống. Chợt có Na Tra thái tử chạy tới rút kiếm chém yêu ra ngăn lại nói:
– Xin phụ vương bớt giận.
Thiên vương sợ hãi tái mặt. Chà! Cha thấy con rút kiếm đỡ đao, lẽ ra phải quát lui chứ sao lại sợ hãi tái mặt? Nguyên Thiên Vương khi sinh ra Na Tra, lòng bàn tay trái đã có chữ “Na”, lòng bàn tay phải đã có chữ “Tra”, nên mới đặt tên là “Na Tra”. Na Tra đầy cữ đã nhẩy xuống biển tắm gội gây họa, đạp đổ Thủy Tinh cung, bắt sống giao long toan rút gân làm dây lưng.
Thiên Vương biết, sợ sinh hậu họa định giết đi. Na Tra phẫn nộ, cầm dao trong tay cắt thịt trả mẹ, róc xương trả bố, trả lại tất cả tinh huyết cho bố mẹ, còn linh hồn bay thẳng đến thế giới Tây Phương cực lạc cáo giác với Phật. Phật đang giảng kinh cho các Bồ Tát nghe, thấy từ chỗ tràng phan lọng báu có tiếng người gọi:
– Xin cứu mạng với!
Phật ngước cặp mắt tuệ nhìn lên, biết ngày là linh hồn Na Tra, bèn tức khắc lấy ngó sen biếc làm xương, lấy lá sen làm áo, niệm chân ngôn cải tử hoàn sinh. Vì thế là Na Tra được cứu sống. Na Tra bèn vận dụng thần lực, hàng phục yêu ma chín mươi sáu động, tỏ rõ thần thông quảng đại. Sau này Na Tra muốn giết Thiên Vương, rửa mối thù róc xương. Thiên Vương chẳng còn cách nào, phải cầu cứu Đức Phật Như Lai. Như Lai dĩ hòa vi quý, ban cho Lý Thiên Vương một tòa bảo tháp như ý có đính hạt xá lị long lanh trong suốt, trên các tầng tháp đều có tượng Phật rọi sáng lấp lánh, đoạn bảo Na Tra lạy Phật gọi là bố, cởi hết oan cừu, cho nên gọi Thác Tháp Lý Thiên Vương là vì thế. Hôm nay Thiên Vương nhàn rỗi ở nhà, chưa đặt tòa tháp ấy, sợ Na Tra có ý báo thù, nên sợ hãi tái mặt.
Thiên Vương vội vàng với tay lấy tòa bảo tháp bằng vàng ở trên bệ đặt vào lòng bàn tay hỏi Na Tra:
– Con rút kiếm ra ngăn cây đao của cha có ý định gì? Na Tra quẳng thanh kiếm dập đầu thưa:
– Thưa phụ vương, phụ vương quả có người con gái xuống hạ giới.
Thiên Vương nói:
– Con ơi, cha chỉ sinh được bốn anh em các con, làm gì có người con gái nào nữa?
Na Tra nói:
– Phụ vương quên rồi. Nguyên người con gái ấy vốn là yêu tinh, ba trăm năm trước thành tinh, ăn trộm hương hoa đuốc báu của Như Lai ở Linh Sơn, Như Lai sai cha con ta mang thiên binh đi bắt hắn. Bắt được rồi, định giết chết, nhưng Như Lai khuyên “Đào ao thả cá không câu cá, núi thẳm nuôi hươu ước sống lâu” bèn tha chết cho hắn. Hắn nghĩ tới ơn ấy, mới lập phụ vương làm cha, coi con là anh, lập bài vị đèn hương thờ dưới hạ giới. Không ngờ nay hắn lại thành tinh, hãm hại Đường Tăng, bị Tôn Hành Giả tìm tới sào huyệt, cướp lấy bài vị mang lên đây, làm đơn kiện với Thượng Đế. Đó là người con gái hàm ơn nhận làm em làm con, chứ không phải là em ruột, con đẻ.
Thiên Vương nghe xong vẫn còn sững sờ kinh ngạc, nói:
– Con à, thực cha quên mất rồi. Nó tên là gì nhỉ? Thái tử thưa:
– Hắn có ba tên. Tên từ đặc điểm bản thân hắn thì là Yêu tinh chuột mũi vàng lông trắng. Do ăn trộm hương hoa đuốc báu nên đổi tên là Bán Tiệt Quân Âm. Nay được tha xuống hạ giới lại đổi tên là Địa Dũng phu nhân.
Thiên Vương bấy giờ mới sực tỉnh ra, đặt ngôi bảo tháp xuống, tự tay cởi trói cho Hành Giả. Hành Giả bấy giờ mới lên mặt nói:
– Người nào cởi trói cho ta, người ấy phải mang cả dây thừng đi gặp Thượng Đế, có thế thì lão Tôn mới thắng kiện!
Thiên Vương sợ bủn rủn cả chân tay. Thái tử lặng thinh không nói. Các tướng lẳng lặng lủi đi mất.
Đại Thánh làm mình làm mẩy một mực bắt Thiên Vương phải đi yết kiến Thượng Đế. Thiên Vương chẳng còn cách nào phải cầu cứu Kim Tinh nói giúp. Kim Tinh nói:
– Cổ nhân có câu: “Một sự nhịn chín sự lành [308]
. Thế mà
ngài hành sử nóng nảy, trói người ta lại, còn định giết nữa. Con khỉ ấy có tiếng là ương bướng, ngài bảo tôi ăn nói ra sao bây giờ? Cứ như lệnh lang ngài vừa nói đấy, tuy là con nuôi, chẳng phải con đẻ, nhưng vẫn phụ tử tình thâm, dù biện hộ thế nào, ngài vẫn là kẻ có tội.
Thiên Vương nói:
– Lão Tinh nói giúp thế nào để thoát tội bây giờ? Kim Tinh nói:
– Tôi cũng muốn hòa giải cho cả đôi bên, khốn nỗi chẳng có tình nghĩa gì mà nói.
Thiên Vương nói:
– Ngài nói những chuyện tâu xin chiêu an, phong quan tước ngày xưa may ra được đấy.
Kim Tinh nghe theo bài bước lên, lấy tay vỗ về Hành Giả nói:
– Đại Thánh nể mặt tôi, để cởi trói ra rồi về yết kiến Thượng
Đế.
Hành Giả nói:
– Thưa lão quan, chẳng cần cởi, tôi có phép lăn lăn suốt dọc đường cũng tới nơi.
Kim Tinh cười nói:
– Đại Thánh đúng là một con khỉ vô tình. Trước kia tôi cũng có chút ân nghĩa với Đại Thánh, thế mà việc này, Đại Thánh lại không nghe tôi sao?
Hành Giả hỏi ngay:
– Ngài có ân nghĩa gì với tôi? Kim Tinh đáp:
– Dạo ấy Đại Thánh là yêu quái núi Hoa Quả, tung hoành ngang dọc, xóa sổ sinh tử, tụ tập yêu ma buông tuồng càn rỡ, Thượng Đế định bắt, thân già này phải hết sức van xin xuống chiếu chiêu an, đưa lên thượng giới phong tước “Bật Mã Ôn”. Sau đó Đại Thánh lại ăn trộm rượu tiên của Thượng Đế, lần chiêu an sau, già này lại cố sức tâu phong cho làm “Tề Thiên Đại Thánh”. Đại Thánh chẳng giữ chức phận, lại ăn trộm đào tiên rượu ngự, cả linh đơn của Lão Quân. Rồi sau này như thế, như thế mới được vô diệt vô sinh. Không có ta, làm sao được như ngày nay?
Hành Giả nói:
– Cổ nhân nói đúng: “Nuôi voi chung với đàn ông, chỉ tổ phải
[309]
đi cắt cỏ”
. Ta cũng chỉ là “Bật Mã Ôn” mà thôi, đại náo
thiên cung rồi cũng chẳng làm được gì to tát. Thôi được, thôi được! Nể Kim Tinh già cả tôi cũng nghe theo, nhưng phải bảo chính tay Thiên Vương cởi trói mới được.
Bấy giờ Thiên Vương mới dám bước tới, cởi dây trói, mời
Hành Giả mặc quần áo ngồi lên trên, mọi người ai nấy vái lạy.
Hành Giả quay lại nói với Kim Tinh:
– Lão quan thấy thế nào? Tôi đã bảo là trước thua sau thắng, sự việc đúng như thế mà. Bây giờ mau bảo ngài ấy đi yết kiến Thượng Đế, kẻo nhỡ việc cứu sư phụ tôi.
Kim Tinh nói:
– Hãy khoan, nán lại một chút uống chén trà đã. Hành Giả nói:
– Ngài uống trà của người ta tức là nhận hối lộ của người ta, thông đồng với phạm nhân, coi thường thánh chỉ, là mắc vào tội gì biết không?
Kim Tinh vội vàng nói:
– Thôi không uống trà nữa! Không uống trà nữa! Khéo tôi cũng liên quan thì chết! Lý Thiên Vương mau đi thôi! Đi thôi!
Thiên Vương nào có dám đi, sợ Hành Giả ăn không nói có, bé xé ra to, mồm mép liến thoắng, ai mà cãi lại được, chẳng còn cách nào lại phải nhờ Kim Tinh nói hộ.
– Ta có lời này, ngài có nghe ta không? Hành Giả nói:
– Chuyện thừng trói đao chém ta đã nể mặt ngài bỏ qua cho rồi, còn chuyện gì nữa? Nói mau! Đúng ta sẽ nghe, bằng không đừng trách.
Kim Tinh nói:
– “Khôn ngoan đến cửa quan mới biết”[310]. Ngài viết đơn kiện, nói yêu tinh là con gái Thiên Vương. Thiên Vương bảo không phải, hai bên đôi co trước mặt Thượng Đế lằng nhằng mãi không thôi! Thế mà một ngày trên trời bằng một năm hạ giới. Trong vòng một năm, yêu tinh giam hãm sư phụ ở trong động, chưa nói tới việc thành vợ thành chồng, mà việc chung chạ ấy nhỡ ra có tin vui, sinh hạ một chú tiểu hòa thượng, không nhỡ mất việc lớn hay sao?
Hành Giả cúi đầu ngẫm nghĩ:
– Đúng thế! Lúc chia tay với Bát Giới, Sa Tăng ta cũng nói là chậm cũng khoảng thổi chín nồi cơm, nhanh thì đun sôi ấm nước là về. Nay cũng đã ở một hồi lâu rồi, lỡ mất việc thì chết…
Bèn nói:
– Thưa lão quan, vậy cứ theo lời ngài, chiếu chỉ này giải quyết thế nào?
Kim Tinh nói:
– Bảo Lý Thiên Vương điểm binh cùng Đại Thánh xuống đó hàng yêu. Tôi sẽ về tâu Thượng Đế.
Hành Giả hỏi:
– Ngài về tâu thế nào? Kim Tinh đáp:
– Tôi chỉ việc nói bên nguyên bỏ trốn, bên bị miễn nghị là xong.
Hành Giả cười nói:
– Khá thật! Tôi vừa nể mặt ngài mà ngài lại bảo tôi bỏ trốn à? Thôi, bảo ngài ấy điểm binh đợi tôi ở ngoài cửa Nam Thiên, tôi và ngài về tâu Thượng Đế đã.
Thiên Vương lo sợ nói:
– Để Đại Thánh đi chuyến này, nhỡ nói năng thế nào, lại thành ra bề tôi phản chúa mất.
Hành Giả nói:
– Ngài coi lão Tôn là hạng người gì nào? Đã là một bậc đại trượng phu, “một lời nói ra như dao chém đá”, lẽ nào lại nói xấu ngài?
Thiên Vương bèn cảm tạ Hành Giả. Hành Giả và Kim Tinh lập lúc quay về triều. Thiên Vương cũng ngay lập tức điểm thiên binh bản bộ, kéo thẳng tới bên ngoài cửa Nam Thiên. Kim Tinh và Hành Giả về triều yết kiến Thượng Đế tâu rằng:
– Kẻ giam hãm Đường Tăng là yêu tinh chuột mũi vàng lông trắng, giả bày bài vị cha con Thiên Vương. Thiên Vương biết chuyện đã mang binh đi dẹp, mong Thiên Tôn đại xá.
Thượng Đế đã biết rõ đầu đuôi, cũng ban ơn giải oan cừu. Hành Giả lập tức quay đám mây sáng thẳng tới bên ngoài cửa Nam Thiên, thấy Thiên Vương, thái tử dẫn thiên binh đứng đợi.
Chà, đạo thần tướng thiên binh ra đi gió nổi, ào ào, mù lốc cuồn cuộn, cùng Đại Thánh hạ mây bay đi, trong giây lát đã tới núi Hãm Không.
Bát Giới, Sa Tăng đang mỏi mắt trông đợi, chợt thấy thiên binh và Hành Giả kéo về. Chú ngốc chạy tới vái chào Thiên Vương rồi nói:
– Phiền lụy tới ngài quá! Phiền lụy tới ngài quá! Thiên Vương nói:
– Thiên Bồng nguyên soái chưa biết chuyện. Chỉ vì cha con tôi hưởng được vài tuần hương, đến nỗi sư phụ ngài bị yêu quái hãm hại, nay mới tới được xin miễn trách. Quả núi này là núi Hãm Không đó à? Nhưng không biết cửa động mở ở chỗ nào?
Hành Giả nói:
– Đường lối tôi quen lắm. Động này gọi là động Vô Để, chu vi rộng tới hơn ba trăm dặm, sào huyệt của hắn rất nhiều. Lần trước sư phụ tôi bị giam ở trong tòa môn lầu bên cửa có hai máng nước, lần này vắng ngắt không một bóng người, chẳng biết yêu quái dọn nhà đi đâu.
Thiên Vương nói:
– Mặc cho hắn đặt nghìn mưu kế, chẳng thoát thiên la địa võng đâu. Ta cứ tới trước cửa động, bấy giờ sẽ hay.
Mọi người kéo đi. Đi được chừng hơn mười dặm, tới bên một phiến đá to. Hành Giả chỉ lỗ cửa to bằng miệng vò nói:
– Chỗ cao phẳng kia đó! Thiên Vương nói:
– Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con! Ai dám đi tiên phong nào?
Hành Giả nói:
– Tôi!
Tam thái tử nói:
– Tôi vâng lệnh đi bắt yêu quái, để tôi làm tiên phong! Chú ngốc vụt đứng dậy lớn tiếng nói:
– Chức tiên phong phải dành cho lão Trư! Thiên Vương nói:
– Không được tranh nhau, để ta cắt cử Tôn Đại Thánh và Thái Tử cùng mang binh xuống. Ba người chúng ta canh giữ ngoài cửa, trong ứng ngoài hợp, khiến yêu quái lên trên không lối, xuống đất không đường, mới tỏ rõ tài nghệ của chúng ta.
Ai nấy đồng thanh trả lời:
– Xin tuân lệnh!
Hành Giả và Tam thái tử dẫn binh tướng, nhằm cửa động nhảy vèo xuống, đoạn cưỡi mây sáng bay đi, chợt ngẩng đầu nhìn, thấy quả đây là một tòa động phủ tuyệt đẹp:
Nhật nguyệt hai vầng như cũ Sáng soi một khoảng núi sông Vực chân giếng ngọc ẩm hơi lam Cảnh trí càng thêm thơ mộng. Thấp thoáng lầu son ngọc điện, Uy nghi tường đỏ ruộng xanh.
Xuân thắm cành dương, thu rực cánh sen, Cảnh động xinh tươi trên đời hiếm có.
Một lát sau, đoàn người dừng mây hạ xuống nơi ở cũ của yêu quái, lục soát từng tầng cửa, tìm tòi khắp mọi nơi, hò hét rầm rộ, giẫm nát bét cỏ cây của một vùng ba trăm dặm, nhưng chẳng thấy bóng dáng yêu tinh, Tam Tạng đâu cả. Mọi người đều nói:
– Nhất định nghiệt súc đã trốn ra khỏi động từ đời tám hoánh nào và đã cao chạy xa bay rồi.
Nào ai biết được yêu quái vẫn ở trong một xó kín đáo ở góc đông nam, nhìn xuống dưới còn có một tòa động nhỏ khác. Trong động có một tầng cửa bé tẹo, một gian nhà thấp lè tè, trong bồn trồng vài khóm hoa, trước hiên dăm ba bụi trúc, bóng tối âm u, hương bay ngào ngạt. Yêu quái bắt được Tam Tạng dọn nhà tới chỗ này, bắt ép Tam Tạng phải lấy mình, và tưởng rằng Hành Giả không thể tìm thấy được. Ai ngờ yêu quái đã tới ngày tận số: Một số tiểu yêu ở bên trong cười nói ầm ĩ, chen chúc xô đẩy, trong đám còn có con to gan thò cổ nhìn ra ngoài động, đầu đụng ngay phải một thiên binh, thiên binh ấy hét toáng lên:
– Đây rồi!
Hành Giả điên tiết cầm cây gậy sắt, nhảy ngay xuống. Nơi đây chật hẹp mà chứa một ổ yêu tinh. Tam thái tử chỉ huy thiên binh cũng ùa cả xuống, con nào con nấy có trốn đằng trời!
Hành Giả tìm thấy cả Đường Tăng, con long mã và hành lý. Yêu quái hết đường chạy trốn, lại nhìn thấy Na Tra thái tử, bèn dập đầu xin tha tội chết.
Thái Tử nói:
– Ta vâng chiếu chỉ của Thượng Đế đi bắt, không phải chuyện chơi. Cha con ta chỉ vì một lư hương thờ mà suýt nữa bị đeo gông tống ngục đấy!
Đoạn quát:
– Thiên binh, mang thừng trói yêu ra trói tuốt cả lũ yêu tinh này lại!
Yêu quái đành chịu trói đau đớn khổ sở.
Mọi người quay mây bay ra ngoài động. Hành Giả sung sướng khanh khách cười vang Thiên Vương mở toang cửa động đón Hành Giả, nói:
– Phen này tìm thấy sư phụ rồi nhé! Hành Giả nói:
– Xin đa tạ! Xin đa tạ!
Đoạn dẫn Tam Tạng đến lạy tạ Thiên Vương và Thái Tử.
Sa tăng, Bát Giới chỉ muốn băm nát nữ quái. Thiên Vương nói:
– Đây là chúng tôi vâng lệnh Thượng Đế đi bắt vì vậy không được sơ suất, phải về tâu đã.
Thiên Vương, Thái Tử bèn dẫn thiên binh, thần tướng áp giải yêu quái về tâu Thiên Tào, đợi lệnh xét xử. Còn Hành Giả đỡ Đường Tăng, Sa Tăng thu xếp hành lý, Bát Giới đóng cương,
mời Đường Tăng lên ngựa; cả bọn kéo ra đường cái. Thật đúng là:
Cắt đứt tơ duyên trong biển dục, Phá tung khóa ngọc sổ lồng bay.
Cuối cùng, không biết sắp tới thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
-----------------------
[307] Nguyên văn: Đánh rắm thêm gió.
[308] Nguyên văn: Muôn việc nên khoan dung.
[309] Nguyên văn: Chết đứng nằm chung mộ với người già chỉ tổ lộ chỗ sở đoản của mình.
[310] Nguyên văn: Một ngày việc quan, mười ngày bận rộn