Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ tám mươi hai

Gái đẹp tìm cách lấy chồng 
Sư phụ bền lòng giữ đạo


Lại nói chuyện Bát Giới nhảy xuống đỉnh núi tìm một con đường nhỏ đi chừng được năm sáu dặm, chợt nhìn thấy hai nữ quái đang đi gánh nước ở giếng. Làm sao mà Bát Giới biết được đó là hai nữ quái? Bởi lẽ Bát Giới thấy búi tóc trên đỉnh đầu hai ả cao đến một thước hai ba tấc, thắt chiếc nơ bằng tơ trông rất không hợp thời trang. Chú ngốc bèn tới gần quát:

– Đồ yêu quái!

Hai nữ quái nghe vậy tức giận quát:

– Tên hòa thượng vô lại kia! Chúng ta chẳng quen thuộc nhà ngươi, chẳng trò chuyện với nhà ngươi bao giờ, sao lại dám gọi chúng ta là yêu quái!

Đoạn hai ả vung đòn gánh phang luôn vào đầu Bát Giới.

Chú ngốc tay không binh khí, chống đỡ không lại bị phang mấy đòn, bèn cắm cổ chạy một mạch lên núi nói:

– Anh ơi, quay về thôi! Yêu quái hung dữ lắm! Hành Giả hỏi:
– Hung dữ thế nào? Bát Giới đáp:
– Em gặp hai nữ quái gánh nước giếng trong thung lũng, mới gọi có một tiếng đã bị chúng đánh tới tấp ba bốn gậy!

Hành Giả hỏi:

ít!

– Chú gọi chúng thế nào? Bát Giới đáp:
– Em gọi chúng là yêu quái. Hành Giả cười nói:
– Đánh thế còn ít đấy. Bát Giới nói:
– Cảm ơn anh chiếu cố. Đầu sưng vù lên thế này lại bảo còn

Hành Giả nói:

– “Mềm mỏng nơi nào cũng tới được, cứng cỏi nửa bước cũng
không qua”. Sào huyệt của chúng nó ở đấy, còn ta là nhà sư phương xa tới. Chú chỉ có một mình tay không thì phải biết mềm mỏng chứ. Đằng này lại gọi chúng là yêu quái, thì chúng không đánh chú mà đánh tôi chắc? Làm người phải lấy lễ làm đầu chứ!

Bát Giới nói:

– Âu cũng là lần đầu em không hiểu. Hành Giả nói:
– Chú ở trong núi ăn thịt người từ nhỏ, vậy có hiểu rằng có hai thứ gỗ không?

Bát Giới nói:

– Không hiểu. Hai thứ gỗ gì cơ? Hành Giả nói:
– Một là gỗ dương, hai là gỗ đàn. Gỗ dương cực mềm, người thợ khéo mang về hoặc đẽo thành tượng thánh, hoặc gọt thành tượng Như Lai, sơn son thếp vàng, khảm trai dát ngọc, hàng vạn người thắp hương lễ bái, hưởng thụ biết bao phúc đức. Còn gỗ
đàn cực cứng người thợ ép dầu lấy về, làm thành những cái nêm, đánh đai sắt quanh đầu, lấy đinh sắt đóng vào, chỉ vì cương cường mà chịu khổ sở như thế đấy.

Bát Giới nói:

– Anh ơi, anh nói hay quá. Giá mà anh nói sớm một chút, có lẽ em không bị đánh.

Hành Giả nói:

– Chú lại đi dò la một lần nữa đi. Bát Giới nói:
– Vừa rồi chúng biết mặt em rồi. Hành Giả nói:
– Chú biến khác đi. Bát Giới nói:
– Anh ơi, em biến khác thì hỏi han thế nào? Hành Giả nói:
– Chú biến khác rồi, thì đến trước mặt chúng vái chào, hỏi han chúng bao nhiêu tuổi. Xuýt xoát tuổi bọn mình thì gọi là “cô nương”, già hơn mình một chút thì gọi là “bà”.

Bát Giới cười nói:

– Nhưng mà rắc rối lắm. Ở nơi đồng đất xa xôi này nhận họ hàng làm gì!

Hành Giả nói:

– Không phải nhận họ hàng mà mồm mép một tí thôi. Quả đúng chúng bắt sư phụ thì hạ thủ ngay. Bằng không chúng ta đi tìm nơi khác kẻo lỡ việc.

Bát Giới nói:

– Anh nói chí lý đấy. Để em đi chuyến nữa vậy.
Đoạn chú ngốc giắt đinh ba vào sau lưng, nhảy xuống thung lũng, lắc mình một cái,biến thành một hòa thượng béo đen, ngất nga ngất ngưởng đi lại trước mặt yêu quái, dạ một tiếng thật to rồi nói:

– Thưa hai bà, bần tăng xin kính chào ạ. Hai nữ quái cười nói:
– Hòa thượng này khá lắm. Biết vâng dạ, lại biết vái chào. Đoạn hỏi:
– Trưởng lão từ đâu tới? Bát Giới đáp:
– Từ đấy tới

Nữ quái lại hỏi:

– Trưởng lão đi về đâu? Bát Giới đáp:
– Đi về đấy.

Yêu quái lại hỏi:

– Tên ngài là gì? Bát Giới đáp:
– Tên tôi là Gì.

Yêu quái cười nói:

– Hòa thượng này tuy tốt thật, nhưng chẳng biết gì, chỉ biết thuận mồm nói theo.

Bát Giới hỏi lại:

– Hai bà gánh nước làm gì? Yêu quái đáp:
– Hòa thượng không biết sao? Vị lão phu nhân ở nhà chúng tôi đêm qua bắt được ngài Đường Tăng mang về động, đang muốn khoản đãi. Động chúng tôi không có nước sạch, nên mới sai hai chúng tôi tới đây gánh thứ nước âm dương giao cấu tuyệt vời này để sửa soạn một bữa tiệc rau quả thanh khiết mời Đường Tăng xơi, rồi đến tối hai người sẽ thành thân với nhau.

Chú ngốc nghe nói như vậy, vội vàng co người chạy thẳng lên núi gọi:

– Sa Hòa Thượng ơi, mau mang hành lý lại đây chúng ta chia nhau.

Sa Tăng hỏi:

– Anh hai, chia để làm gì? Bát Giới nói:
– Chia xong rồi chú lại về sông Lưu Sa ăn thịt người, còn tôi về thôn Cao Lão tìm vợ, anh cả về núi Hoa Quả xưng thánh, con ngựa bạch về biển hóa rồng. Sư phụ đã thành thân với yêu tinh trong động. Chúng ta ai nẫy mỗi người đi một nẻo mà làm ăn sinh sống!

Hành Giả nói:

– Chú ngốc lại nói bậy rồi! Bát Giới nói:
– Có con anh nói bậy thì có! Hai con yêu quái gánh nước vừa nói rằng đang sửa soạn tiệc tùng mời Đường Tăng, sau đó làm lễ thành thân mà!

Hành Giả nói:

– Yêu quái bắt sư phụ trói trong động, sư phụ đang mỏi mắt mong chúng ta cứu, sao chú lại nói cái giọng ấy ra đây?

Bát Giới nói:
– Cứu làm sao? Hành Giả nói:
– Hai chú gánh đồ dắt ngựa, chúng ta đi theo hai yêu quái, dùng chúng dẫn đường, khi tới trước cửa sẽ nhất tề hạ thủ.

Chú ngốc đành phải đi theo. Xa xa Hành Giả nhìn thấy hai yêu quái bước vào trong núi sâu, cách chừng một hai chục dặm đường, bỗng chẳng thấy chúng đâu nữa. Bát Giới sợ hãi nói:

– Sư phụ bị ma ban ngày bắt đi đó! Hành Giả nói:
– Chú tinh mắt, làm cách nào nhìn ra bản tướng của chúng nhỉ?

Bát Giới nói:

– Hai yêu quái đang gánh nước, bỗng chẳng thấy đâu, đó không phải là ma ban ngày là gì?

Hành Giả nói:

– Hay bọn chúng đã chui vào động? Để tôi đi xem sao.

Đoạn Đại Thánh giương đôi mắt lửa ngươi vàng nhìn khắp núi non, quả nhiên chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ thấy trước vách núi một tòa lâu đài long lanh trong suốt, sặc sỡ màu hoa và một ngôi lầu ba hiên bốn mái. Hành Giả cùng Bát Giới, Sa Tăng bước tới gần xem xét thấy trên có sáu chữ đại tự “núi Hãm Không, động Vô Để”.

Hành Giả nói:

– Các chú ạ, yêu tinh đã bịt kín chỗ này, không biết cửa mở chỗ nào?

Sa Tăng nói:

– Không xa! Không xa! Hãy cố tìm!
Đoạn quay nguời lại xem xét, thấy dưới ngôi lầu, chỗ chân núi có một tấm đá lớn hình vuông mỗi chiều hơn mười dặm, ở giữa có một cái miệng to bằng cái vại, vết bò làm nhẵn thín. Bát Giới nói:

– Anh ơi, đúng đây là cửa động ra vào của yêu tinh rồi. Hành Giả ngăn rồi nói:
– Lạ thật! Lão Tôn từ ngày hộ vệ Đường Tăng, chẳng giấu gì hai chú, yêu tinh cũng đã bắt hàng lô, nhưng chưa hề thấy động phủ nào như thấy này bao giờ. Bát Giới, chú xuống trước thử xem nông sâu thế nào, thì tôi mới vào cứu sư phụ được.

Bát Giới lắc đầu nói:

– Khó lắm! Khó lắm! Lão Trư to xác, nhỡ trượt chân rơi xuống, thì không biết năm nào mới tới đáy!

Hành Giả nói:

– Phải xem sâu bao nhiều chứ! Bát Giới nói:
– Anh đi mà xem.

Đại Thánh cúi rạp người xuống bên miệng động nhìn kỹ xuống dưới. Chao ôi, sâu thăm thẳm! Chu vi tới hơn ba trăm dặm, bèn quay đầu lại nói:

– Các chú ạ, sâu ghê lắm

Bát Giới nói:

– Về thôi anh ơi, không cứu được sư phụ đâu! Hành Giả nói:
– Chú nói lạ nhỉ? “Chớ sinh lòng lười biếng, đừng nảy ý ươn hèn”. Tạm đặt hành lý, buộc ngựa vào cột ngôi lầu kia. Bát Giới cầm đinh ba, Sa Tăng cầm bảo trượng đứng chặn ở cửa động, để
tôi vào nghe ngóng xem sao. Nếu quả có sư phụ trong đó, tôi sẽ đánh yêu quái dồn nó ra ngoài cửa động, lúc ấy hai chú chặn liền. Đó là kế trong ứng ngoài hợp đấy. Có đánh chết được yêu quái thì mới cứu được sư phụ.

Hai người tuân lệnh.

Hành Giả tung người nhảy vút vào trong động, dưới chân mây đẹp ngời trăm vẻ, bên thân khí biếc bọc nghìn tầng. Một loáng sau, Hành Giả đã xuống chỗ sâu hút. Nơi ấy rực rỡ sáng sủa như có ánh sáng mặt trởi, có cả tiếng gió thổi và cỏ cây hoa lá. Hành Giả mừng nói:

– Một nơi tuyệt đẹp! Cứ ngỡ lão Tôn ra đời, trời ban riêng cho động Thủy Liêm, hóa ra nơi đây cũng là nơi động trời đất phúc!

Đứng ngắm nghía, chợt lại nhìn thấy một tòa lầu cửa có hai máng nước, xung quanh tùng trúc xanh tốt, bên trong có rất nhiều căn phòng, bèn nghĩ thầm:

– Chắc đây là chỗ ở của yêu tinh. Ta vào trong nghe ngóng xem sao. À, hãy khoan! Cứ thế này hắn nhận ra mình mất, phải biến hóa khác đi mới được.

Đoạn bắt quyết lắc mình một cái, biến thành một con nhặng xanh, vo ve bay vào đậu trên cửa lầu nghe ngóng, thấy yêu quái ngồi chỗ cao trong thảo đường. Hình dung ả khác hẳn lúc ở trong rừng tùng và lúc ở trong chùa, mà ả ăn mặc cực kỳ lộng lẫy.

Trông ả:

Tóc mây búi gọn mượt mà,

Áo nhung xanh biếc thêu hoa đỏ hồng.

Ngón tay măng trúc mỡ màng,

Đôi gò bồng đảo sen vàng tròn căng.
Môi son chúm chím đào bông, Hây hây má phấn, trắng hồng làn da. Dung nhan cá lặn chim sa,
Xinh tươi hơn cả Hằng Nga trăm rằm, Hôm nay bắt được Đường Tăng,
Lòng vui chỉ muốn gối chăn sum vầy.

Hành Giả cứ lặng im, lắng nghe xem yêu quái nói gì. Một lát, thấy nữ quái miệng anh đào khẽ mở, tươi cười cất tiếng gọi:

– Bọn nhỏ, mau mang tiệc lại đây, để ta và chàng Đường Tăng ăn xong còn thành thân.

Hành Giả cười thầm nghĩ:

– Câu chuyện thế mà lại thật! Mình cứ tưởng Bát Giới nói đùa. Để mình bay vào xem sư phụ ở đâu. Chẳng biết lòng dạ sư phụ ra sao? Nhỡ mà sư phụ bị nó làm xiêu lòng rồi, thì để sư phụ ở lại đây cũng được.

Đoạn giương cánh bay vào trong xem xét, thấy Đường Tăng đang ngồi ở trong một góc dán giấy đỏ trên sáng dưới tối ở hành lang phía đông.

Hành Giả húc đầu phá thủng một lỗ trên tấm giấy ngăn, bay vào đậu trên cái đầu trọc bóng của Đường Tăng, cất tiếng gọi:

– Sư phụ.

Tam Tạng nhận ra giọng Hành Giả bèn gọi:

– Đồ đệ ơi, cứu ta với! Hành Giả nói:
– Sư phụ chẳng biết điều! Yêu quái đã bày tiệc mời sư phụ ăn xong, rồi làm lễ thành thân, sau đó sinh trai đẻ gái cũng là dòng giống sư phụ, vậy sư phụ còn buồn nỗi gì?

Tam Tạng nghe xong nghiến răng nghiến lợi nói:

– Đồ đệ ơi, từ lúc ta rời khỏi Tràng An, thu nhận con ở núi Lưỡng Giới, lên đường sang Tây từ bấy đến nay, có lúc nào ta ăn mặn, có lúc nào ta nghĩ bậy đâu? Nay bị yêu quái bắt giữ, muốn kết vợ chồng, nếu ta nghe theo để khí chân dương bị mất đi, thân ta sẽ bị đầy đọa xuống vòng luân hồi, bị giam cầm ở sau lưng núi Âm Sơn, suốt đời không bao giờ được chuyển thân nữa!
Hành Giả cười nói:

– Chẳng phải thề nguyền nữa. Sư phụ đã có lòng thành sang
Tây lấy kinh, thì lão Tôn sẽ đưa sư phụ đi.

Tam Tạng nói:

– Đường đi vào động này ta quên hết rồi. Hành Giả nói:
– Không sao, động này khác với các loại động có đường vào đường ra, mà cứ chui từ trên xuống dưới. Nay muốn cứu sư phụ lại phải từ đáy động chui thẳng lên. Nếu gặp may xuyên thủng đúng cửa động thì ra thoát. Còn xúi quẩy xuyên không trúng thì bị chết ngạt.

Tam Tạng hai mắt đẫm lệ nói:

– Khó như thế làm sao ra được? Hành Giả nói:
– Không sao! Không sao! Yêu quái đã bày tiệc rượu mời sư phụ xơi, sư phụ cứ uống một chén, không sao cả, chỉ cần sư phụ rót một chén thật nhanh cho sủi bọt lên, để con biến thành con bọ mát bay đến đậu trên bọt rượu, cho nó nuốt con vào bụng. Lúc ấy con sẽ cào cấu tim gan, lôi kéo lòng ruột nó, giết chết yêu quái thì mới cứu thoát sư phụ được.

Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, làm như vậy chẳng ra giống người. Hành Giả nói:
– Chỉ biết làm điều thiện thì tính mạng sư phụ nguy mất. Yêu quái là gốc rễ của mọi tai họa, sư phụ còn thương nó nỗi gì!

Tam Tạng nói:

– Thôi được! Thôi được! Con hãy đi theo ta.
Thật là Tôn Đại Thánh bảo vệ vững chắc Đường Tam Tạng, hòa thượng lấy kinh toàn nhờ vào sức Mỹ Hầu Vương!

Hai thầy trò bàn bạc vừa xong thì yêu quái bầy tiệc cũng xong. Ả bước tới hành lang phía đông, mở khóa cất tiếng gọi:

– Trưởng lão.

Đường Tăng chẳng dám trả lời. Ả gọi tiếng nữa, Đường Tăng vẫn im lặng. Đường Tăng không dám trả lời là vì sao? Là sợ rằng “mở mồm thần khi tán, động lưỡi thị phi sinh”. Lại nghĩ rằng nếu cố chết giữ phép không trả lời, lỡ yêu quái lòng lang dạ sói hung ác, điên tiết lên hại tới tính mạng thì sao? Đang suy đi nghĩ lại tiến thoái lưỡng nan, dùng dằng chưa quyết thì yêu quái lại gọi:

– Trưởng lão.

Đường Tăng chẳng biết làm thế nào đành trả lời:

– Nương tử ơi, tôi đây.

Đường Tăng trả lời câu ấy khác nào thịt sút nghìn cân. Người ta đều bảo Đường Tăng là hòa thượng chân chính sang Tây bái Phật cầu kinh thế mà lại đi trả lời nữ quái sao? Có biết đâu lúc ấy đang trong vòng nguy cấp một mất một còn, muôn cách thực không biết còn cách nào, tuy bề ngoài trả lời, mà trong lòng đâu muốn.

Yêu quái thấy Đường Tăng trả lời, bèn mở cửa dìu Đường Tăng dậy, tay dắt vai kề, tựa đầu áp má. Yêu quái giở hết ngón nũng nịu phong tình, nào có hay bụng Đường Tăng buồn phiền băng giá. Hành Giả cười thầm nghĩ:

– Sư phụ mình bị nó quyến rũ thế kia, nhỡ nhất thời động tâm thì chết.

Thực là:

Chân tăng mắc nạn yêu ma,
Yểu điệu xinh tươi vẻ nõn nà. Mày uốn cong cong xanh lá liễu, Má hồng phơi phới thắm đào hoa. Hài thêu lộ gót chân thon nhỏ,
Tóc tết đôi hàng rủ mượt mà. Nắm chặt tay sư cười chúm chím, Xạ lan ngào ngạt áo cà sa.
Yêu quái dắt Tam Tạng bước tới gần thảo đình rồi nói:

– Trưởng lão ơi, thiếp sẽ rót chén rượu cùng chàng cạn chén nhé!

Đường Tăng nói:

– Thưa nương tử, bần tăng chưa ăn mặn bao giờ, Yêu quái nói:
– Thiếp cũng biết chàng không ăn mặn, nên đã sai đi lấy loại nước âm dương giao cấu cực sạch sẽ ở đầu núi mang về sửa một bữa tiệc rau quả thanh khiết để được cùng vui với chàng đấy.

Đường Tăng bước theo nữ quái vào trong thảo đình. Quả nhiên nhìn thấy:
Ngay trước cửa đèn treo hoa kết, Khắp trong phòng hương ngát vị thơm. Bàn gỗ mun xếp đối từng hàng,
Mâm sơn son bày ra la liệt. Trên bàn món chân tu đặc biệt, Trong mâm đồ phẩm quả ngất cao.
Nào lâm cầm, trám đen, hạt sen, long nhãn, bồ đào…
Nào củ ấu, táo tầu, quýt, thị, vải, lê đủ cả.

Rau bốn mùa càng tươi ngon quá,

Nào đậu phụ, măng tre, mộc nhĩ, nấm hương.

Nào sơn dược, hoàng tinh, miến dao, rau cải, rau dền, Nào bí, nào bầu, dưa gang, dưa chuột.
Cà dái dê ninh nhừ rất ngọt, Bí ngô xào món đã nổi danh.
Khoai sọ hầm rồi thắng nước đường, Củ cải trắng thái dầm tương ớt. Gia vị: ớt gừng rau thơm đủ tất,
Nấu nướng vừa mồm ăn rất là ngon!

Yêu quái đưa ngón tay thon ngọc bưng chiếc chén vàng lấp lánh rót đầy rượu ngon mời Đường Tăng và nói:

– Chàng ơi, con người tuyệt diệu ơi, mời chàng nhắp một ly rượu giao hoan.

Tam Tạng xấu hổ lắp bắp trả lời cầm lấy ly rượu nâng lên cao, miệng lầm rầm khấn:

– Kính thưa Hộ pháp chư thiên, Ngũ phương yết đế, Tứ trực công tào. Đệ tử tôi là Trần Huyền Trang, từ ngày rời phương Đông, đội ơn đức Quan Âm Bồ Tát sai bảo các vị ngấm ngầm bảo hộ để đến được Lôi Âm, bái phật cầu kinh. Nay tới giữa đường bị yêu quái bắt giữ, ép làm vợ chồng, đưa chén rượu mời tôi uống. Thứ rượu này nếu quả là thứ rượu thuần khiết, đệ tử xin miễn cưỡng uống một ly, mong rằng vẫn thành công gặp được Phật. Còn như là thứ rượu tạp, đệ tử sẽ bị phá giới vĩnh viễn bị đày đọa trong vòng luân hồi cực khổ.

Tôn Đại Thánh biến hóa tài giỏi, đậu ở mang tai như một
người báo tin. Lời nói của Hành Giả thì chỉ có Tam Tạng nghe thấy, người khác không nghe được. Hành Giả biết thường ngày sư phụ chỉ uống được thứ rượu nho thuần khiết, bèn bảo sư phụ cứ uống một chén. Sư phụ chẳng còn cách nào đành uống vậy, đoạn lại rót đầy một ly mời yêu quái. Quả nhiên ly rượu sủi lên đám bọt. Hành Giả biến thành con bọ mát nhẹ nhàng bay tới đậu vào đám bọt. Yêu quái cầm ly rượu trong tay, không uống ngay, lại đặt ly rượu xuống, lạy Đường Tăng hai lạy, miệng nũng nịu mấy câu tình tự rồi mới nâng ly định uống. Song lúc này bọt rượu đã tan hết, con bọ mái lộ ra. Yêu quái không biết đó là do Hành Giả biến ra, bèn lấy ngón tay út khêu con bọ ra rồi uống cạn ly rượu.

Hành Giả thấy việc không xong, không chui vào bụng yêu quái được bèn biến ngay thành một con chim ưng đói. Thật là:

Vuốt ngọc mắt vàng cánh sắt, Xoải mây lẫm liệt hiên ngang. Cáo yêu giảo thỏ hốt hoảng, Núi sông nghìn dặm trốn liền. Đói bụng vút lên đuổi sẻ,
No lòng nằm khểnh mây xanh. Vuốt sắc quắp người toi mạng, Trời xa đắc chí coi gần.
Con chim ưng bay lại xòe móng ngọc xô đổ bàn tiệc đánh ầm một tiếng, bao nhiêu ấm chén bát đĩa đều vỡ tan tành, đoạn mặc Đường Tăng ở đó, bay vút đi. Yêu quái sợ quá, hồn vía rụng rời. Đường Tăng cũng bủn rủn chân tay. Yêu quái run cầm cập ôm chặt lấy Đường Tăng lắp bắp:

– Trưởng lão chàng ơi, con vật ấy ở đâu tới thế?

Tam Tạng nói:

– Bần tăng không biết. Yêu quái nói:
– Thiếp tốn biết bao nhiêu công sức sửa soạn bữa tiệc chay để vui thú với chàng, thế mà không biết đồ súc sinh lông lá ấy ở đâu bay tới xô đổ tan tành!

Bọn tiểu yêu nói:

– Thưa phu nhân, đánh đổ thức đựng còn khả dĩ, đằng này lại làm đồ ăn vung vãi khắp đất, bần thỉu còn dùng sao được nữa?

Tam Tạng biết rõ mười mươi là Hành Giả hóa phép nhưng không dám nói.

Yêu quái nói:

– Bọn nhỏ, ta biết rồi. Chắc do ta trói Đường Tăng, trời đất không dung, mới giáng xuống con vật ấy. Các ngươi mau dọn
dẹp những thứ đổ vỡ này đi, sửa soạn bữa tiệc khác, chay mặn đều được để ta nhờ trời làm mối, nhờ đất đính hôn, sau đó cùng Đường Tăng làm lễ thành thân.

Đoạn lại đưa Đường Tăng vào hành lang phía đông ngồi. Chuyện không nói nữa.

Lại nói sang chuyện Hành Giả bay ra ngoài, hiện nguyên bản tướng, bước tới cửa động gọi:

– Mở cửa.

Bát Giới cười nói:

– Sa Tăng, anh cả đã về.

Hai người dẹp binh khí, Hành Giả nhảy ra. Bát Giới xô tới túm chặt lấy hỏi:

– Có yêu quái không? Có sư phụ không? Hành Giả đáp:
– Có! Có!

Bát Giới hỏi tiếp:

– Sư phụ bị tội gì trong đó, bị trói hay bị buộc? Bị hấp hay bị hầm?

Hành Giả đáp:

– Hoàn toàn không phải như vậy. Mà là ả đang định bày tiệc rồi làm cái chuyện kia với sư phụ.

Bát Giới nói:

– Anh may nhé! May nhé! Được uống rượu tiệc cưới còn gì! Hành Giả nói:
– Đồ ngốc! Tính mạng của sư phụ còn không bảo vệ được, còn uống rượu cưới cái khỉ gió!

Bát Giới nói:
– Tại sao anh lại quay ra?

Hành Giả đem chuyện gặp Đường Tăng, và mình trổ tài biến hóa kể hết một lượt, rồi nói:

– Các chú ạ, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Sư phụ còn mắc ở trong đó, lão Tôn đi chuyến này, nhất định sẽ cứu được sư phụ ra.

Đoạn lại quay người bước vào, biến thành một con nhặng xanh đậu trên cửa lầu nghe ngóng, nghe thấy yêu quái thở phì phì, ngồi trong đình dặn dò:

– Bọn nhỏ, chay tạp đều được, mang cả ít giấy vàng đốt để ta cầu trời đất cho ta được đính hôn cùng chàng thành vợ chồng.

Hành Giả nghe vậy cười thầm nghĩ:

– Đồ yêu quái vô liêm sỉ! Giữa ban ngày ban mặt dám nhốt một vị hòa thượng trong nhà toan giở trò xằng bậy. Để ta vào xem sao!

Đoạn vo ve bay vào trong hành lang phía đông, thấy sư phụ đang ngồi ở đó, nước mắt lã chã lăn xuống hai gò má. Hành Giả chui vào trong, đậu lên đầu sư phụ cất tiếng gọi:

– Sư phụ!

Tam Tạng nhận ra tiếng, đứng bật dạy, nghiến răng căm giận nói:

– Con khỉ già kia! Người to gan thì được việc, còn nhà ngươi to gan lại hỏng việc[306] Nhà ngươi biến hóa thần thông đập vỡ đồ đạc nhà hắn chẳng tích sự gì, chỉ tổ làm hắn lòng dâm nổi lên, bày biện tiệc tùng chẳng kể chay mặn, rồi sau đó định chung chạ với ta, biết làm sao bây giờ?

Hành Giả cười thầm trong bụng, nói:

– Sư phụ đừng trách, con vào cứu sư phụ đây.
Đường Tăng nói:

– Làm thế nào cứu ta được? Hành Giả nói:
– Lúc con bay vào đây, thấy phía sau có một vườn hoa. Sư phụ dụ hắn vào vườn chơi, con sẽ cứu sư phụ.

Đường Tăng nói:

– Trong vườn cứu làm sao? Hành Giả nói:
– Sư phụ cùng hắn vào vườn, đến bến gốc đào thì dừng lại. Con sẽ bay tới cành đào, biến thành quả đào chín đỏ. Sư phụ tỏ ý thèm ăn, hái quả đào đó. Quả chín đỏ đó chính là con. Hắn tất cũng hái một quả. Sư phụ nhường quả đào chín cho hắn. Hắn ăn vào, con sẽ nằm trong bụng hắn, quấy đảo hắn một hồi, xé tung ruột gan của hắn ra, giết chết hắn, sư phụ mới thoát được.

Tam Tạng nói:

– Con có giỏi giang thì cứ việc đấu võ với hắn, chui vào bụng hắn làm quái gì!

Hành Giả nói:

– Sư phụ chẳng biết gì. Động hắn lối ra vào dễ dàng thì con sẵn sàng đánh nhau với hắn. Đằng này đường ra lối vào quanh co khúc khuỷu, giá mà con ra tay, lớn bé già trẻ cả nhà cả ổ hắn ùa ra túm chặt lấy con thì làm sao? Phải dùng kế này mới trừ tuyệt giống chúng được.

Tam Tạng gật gù bằng lòng, đoạn bảo:

– Con đi theo ta. Hành Giả nói:
– Được rồi. Được rồi! Con đậu trên đầu sư phụ đây.
Thầy trò bàn bạc xong xuôi, lúc ấy Tam Tạng mới đứng dậy, hai tay đỡ bức vách ngăn cất tiếng gọi:

– Nương tử ơi! Nương tử ơi!

Yêu quái nghe tiếng gọi hi hí chạy tới hỏi:

– Con người tuyệt diệu chàng ơi, có chuyện gì thế? Tam Tạng nói:
– Nương tử ơi, từ ngày tôi rời Tràng An, thẳng đường sang Tây tới nay, không ngày nào là không trèo non lội núi. Hôm qua ngủ nhờ ở chùa Trấn Hải bị trúng gió lâm bệnh nặng, hôm nay ra mồ hôi mới đỡ một tý, lại nhờ có tấm thịnh tình của nương tử dắt vào nơi tiên phủ, nhưng toàn ngồi suông suốt một ngày, tinh thần mỏi mệt. Hay nàng dắt tôi đi đâu chơi một lát cho khuây khỏa nhé!

Nữ quái vô cùng mừng rỡ nói:

– Con người tuyệt diệu chàng ơi, chàng lại có ý thích như vậy à? Thiếp và chàng ta vào vườn hoa đùa nghịch nhé!

Đoạn gọi:

– Bọn nhỏ, mang chìa khóa mở cửa vườn hoa, quét dọn lối đi mau lên!

Bọn tiểu yêu vội vàng mở cửa đi dọn dẹp.

Yêu quái bỏ tấm vách ngăn ra, đỡ Đường Tăng dậy. Bọn tiểu yêu khắp lượt đều đánh phấn bôi son, thướt tha yểu điệu lũ lượt đi cùng Đường Tăng vào vườn hoa. Chà! Hòa thượng ta: Giữa làng khăn yếm như ngây dại; Trong đám quần thoa giả điếc câm. May mà Tam Tạng là hạng người có tấm lòng sắt đá một niềm hướng về Phật, chứ như phường phàm phu ham mê tửu sắc thì khó mà lấy được kinh. Cả đoàn đi tới bên ngoài vườn hoa, yêu quái hạ giọng thỏ thẻ nói:
– Con người tuyệt diệu chàng ơi, vui đùa ở đây thích thú tiêu tan hết phiền muộn ngay.

Đường Tăng cùng nữ quái tay dắt vai kề bước vào trong vườn, ngẩng đầu nhìn, thấy nơi đây quả là một nơi phong cảnh đẹp. Chỉ thấy:

Lối đi quanh quất, đó đây rêu phủ xanh om, Cửa sổ rèm buông, thấp thoáng đèn lồng thắm đỏ, Gió rung nhè nhẹ, phất phơ gấm Thục lụa Ngô, Mưa nhỏ thoảng qua, trắng mịn da ngà mặt ngọc.
Cành hạnh nắng rọi, hồng rực như tiên nữ trải xiêm y;

Bụi chuối trắng ngà, xanh biếc tựa Thái Chân phe phẩy quạt.
Tường vôi bốn mặt, muôn cây dương liễu hót oanh vàng; Lầu quán quanh tường, đầy sân hải đường vờn bướm phấn. Xem kìa: Gác Ngưng Hương, gác Thanh Nga, gác Giải Trình,
gác Tương Tư tầng tầng lấp lánh, treo rèm hồng bằng móc uốn
râu tôm.

Lại thấy: đình Dưỡng Toan, đình Phi Tố, đình Họa Mi, đình
Tứ Vũ lớp lớp hiên ngang; trên biển hoa chữ triện đề đen bóng

Và kìa: ao Dục Hạc, ao Di Nguyệt, ao Trạc Anh bèo xanh tảo biếc soi vẩy vàng lấp lánh;

Còn đây: hiên Mặc Hoa, hiên Dị Sương, hiên Thích Thú, hiên
Mộ Vân chén quỳnh ly ngọc nổi vân xanh;

Ven đình, nào đá Thái Hồ, đá Tử Anh, đá Anh Lạc, đá Cẩm
Xuyên trồng cây lưỡi hổ thanh thanh;

Bên hiên, nào núi Mộc Giả, núi Thúy Bình, núi Khiếu Phong, núi Ngọc Chi trúc phượng mọc lên tươi tốt.

Giàn trà mi, giàn tường vi cạnh cây đu ngỡ màn là trướng
vóc;

Đình Tùng Bách, đình Tân Di đối diện đình Mộc Hương tưởng tường ngọc rèm thêu.

Khóm thược dược, bụi mẫu đơn chen nhau khoe sắc yêu kiều; Đài bách hợp, gốc vĩ lê suốt tháng quanh năm tươi rói. Long lanh hoa hé cười tựa tranh thủy mặc,
Rực rỡ ánh hồng soi thi hứng thêm nồng.

Bàn cảnh trí, hãy khoan khen Lăng Uyển, non Bồng.

So hoa đẹp, chớ vội tán hai nhà Diêu, Ngụy.

Mùa xuân đến cỏ hoa đua nở,

Trong vườn đây chỉ thiếu ngọc quỳnh hoa.

Tam Tạng dắt tay nữ quái đi bách bộ ngắm cảnh trong vườn, nhìn không chán mắt các loài hoa thơm cỏ lạ. Hai người đi qua rất nhiều đình, gác, tựa như bước vào cõi Bồng Lai tiên cảnh. Đường Tăng chợt ngẩng đầu thấy đã tới bên gốc đào, Hành Giả bèn bấm vào đầu sư phụ một cái. Đường Tăng biết ý.

Hành Giả bay lên cành đào, lắc mình một cái, biến thành một quả đào chín, vỏ đỏ hồng trông rất ngon lành. Tam Tạng nói với yêu quái:

– Thưa nương tử, trong vườn hoa thơm ong hút nhụy, đầu cành quả chín điểu tranh ăn. Cớ sao cây đào này quả xanh quả chín không đều nhỉ?

Yêu quái cười nói:

– Trời không có âm dương, nhật nguyệt không sáng. Đất không có âm dương, cây cỏ không sinh. Người không có âm dương, nam nữ chẳng thành. Quả trên cây đào này, chỗ nào nhiều ánh nắng mặt trời thì quả chín trước, nên đỏ mọng, chỗ nào ít ánh nắng mặt trời thì quả chín sau, vỏ hãy còn xanh. Đó là
lý lẽ về âm dương đấy.

Tam Tạng nói:

– Đa tạ nương tử chỉ giáo. Thực là bần tăng không biết.

Đoạn với tay ra đằng trước ngắt một quả đào chín đỏ. Yêu quái cũng ngắt một quả đào xanh. Tam Tạng nghiêng người đưa quả đào chín cho yêu quái nói:

– Thưa nương tử, nương tử thích màu sắc, hãy ăn quả đào chín này, đưa quả đào xanh đó cho tôi.

Yêu quái đổi liền, mừng thầm nói:

– Hòa thượng tốt quá! Quả là bậc chân nhân! Mới có một ngày nên vợ nên chồng mà đã nồng thắm đến thế!

Đoạn mừng rỡ đổi quả đào cho Đường Tăng. Đường Tăng cầm quả đào xanh ăn liền. Yêu quái cũng mừng rơn bỏ quả đào chín vào miệng. Cặp môi son vừa hé, hàm răng trắng vừa mở, chưa kịp nuốt xuống, Tôn Hành Giả đã vội vội vàng vàng lăn vèo một cái rơi xuống cổ họng, rồi lăn tõm vào bụng. Yêu quái sợ quá nói với Tam Tạng:

– Trưởng lão ơi, quả này lợi hại quá! Chưa kịp nhai đã trôi tuột xuống bụng rồi.

Tam Tạng nói:

– Tại nương tử thích ăn quả chín sớm trong vườn, nên nó mới trôi tuột xuống nhanh như thế.

Yêu quái nói:

– Thiếp chưa kịp nhả hột, nó đã lăn tuột xuống. Tam Tạng nói:
– Nương tử tình ý nồng nàn thèm ăn quá, nên chưa kịp nhả hột nó đã lăn tuột xuống đấy.
Hành Giả ở trong bụng, hiện nguyên bản tướng cất tiếng gọi:

– Sư phụ không phải nói với hắn. Lão Tôn đã đắc thế rồi! Tam Tạng nói:
– Đồ đệ nhẹ tay một chút. Yêu quái nghe vậy hỏi:
– Chàng nói chuyện với ai thế? Tam Tạng đáp:
– Ta nói chuyện với đồ đệ của ta là Tôn Ngộ Không

Yêu quái lại hỏi:

– Tôn Ngộ Không ở đâu? Tam Tạng đáp:
– Ở trong bụng nương tử, là quả đào chín mà nương tử vừa nuốt vào bụng đó.

Yêu quái hốt hoảng nói:

– Thôi! Thôi! Con khỉ chui vào bụng ta rồi, ta chết mất! Tôn Hành Giả, nhà ngươi tìm trăm phương ngàn kế chui vào bụng ta làm gì?

Hành Giả ở trong bụng căm giận nói:

– Chẳng làm gì cả! Ta chỉ muốn xơi sạch sáu lá gan phổi, quả tim bảy lỗ và lục phủ ngũ tạng để nhà ngươi chỉ còn là yêu tinh vỏ thôi!

Yêu quái nghe xong sợ quá hồn vía rụng rời, người run cầm cập ôm chặt Đường Tăng nói:

– Trưởng lão ơi, thiếp cứ ngỡ:

Duyên xưa chỉ đỏ đã se,

Mối tình cá nước đôi ta mặn nồng.
Ai ngờ gãy cánh uyên ương,

Để đôi loan phượng đôi đường tây đông.

Cầu Lam nước ngập, thôi xong!

Hội vui miếu Phật lạnh lùng khói hương.

Vừa sum họp đã lìa tan,

Bao giờ thiếp mới lại cùng chàng sánh đôi?

Hành Giả ở trong bụng nghe thấy yêu quái than thở như vậy, chỉ sợ Tam Tạng mềm lòng bị nó lừa, bèn vung quyền đá chân, đứng tấn múa bài tứ bình tưởng như xé rách da thịt yêu quái. Yêu quái đau đớn không chịu nổi ngã lăn ra đất, hồi lâu chẳng nói được gì, Hành Giả thấy ả không nói, cứ tưởng đã chết, bèn buông tay không đấm nữa. Yêu quái tỉnh lại cất lời gọi:

– Bọn nhỏ đâu?

Nguyên bọn tiểu yêu từ lúc bước vào cổng vườn hoa, đều biết thú ấy, nên mỗi đứa bỏ đi một nơi hái hoa tìm cỏ, thỏa sức nô đùa, mặc cho hai người tự do tình tự, bỗng nghe tiếng gọi, liền ùa cả lại, thấy yêu quái nằm lăn ra đất mặt mũi tái xanh, miệng rên hừ hừ, chẳng hề động đậy, vội vàng đỡ dậy, xúm lại xung quanh hỏi:

– Phu nhân làm sao thế này? Đau bụng phải không? Yêu quái đáp:
– Không phải! Không phải! Đừng hỏi nữa, Trong bụng ta đang có người đây này. Mau đưa vị hòa thượng này ra ngoài để cứu tính mạng ta!

Bọn tiểu yêu toan xúm lại khiêng. Hành Giả ở trong bụng quát:

– Đứa nào dám khiêng! Phải chính nhà ngươi cõng đưa sư phụ ta ra, ra tới ngoài cửa, ta sẽ tha chết cho.
Yêu quái chẳng còn cách nào, chỉ mong được cứu sống, vội vàng gượng dậy cõng Đường Tăng lê gót bước ra ngoài động. Bọn tiểu yêu đi theo hỏi:

– Phu nhân đi đâu bâu giờ? Yêu quái đáp:
– “Trăng sáng Ngũ Hồ lưu lại được, lo gì chẳng có chốn buông câu”. Ta đưa lão này ra rồi sẽ bày keo khác!

Đoạn yêu quái nhảy vút lên đám mây sáng bay tới cửa động. Chợt nghe tiếng bính khí kêu loảng xoảng. Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, bên ngoài có tiếng binh khí. Hành Giả nói:
– Bát Giới múa đinh ba đấy, sư phụ gọi hắn một tiếng. Tam Tạng liền nói:
– Bát Giới!

Bát Giới nghe thấy bèn gọi:

– Sa Hòa Thượng, sư phụ ra rồi!

Hai người dẹp đinh ba, bảo trượng sang hai bên để lấy lối cho yêu quái cõng Đường Tăng ra. Chà, đúng là:

Ngộ Không trong động hàng yêu quái

Sư đệ ngoài hang đón thánh tăng

Cuối cùng không biết tính mạng yêu quái ra sao xem hồi sau sẽ rõ.
-------------------------------
[306] Nguyên văn: Người khác to gan thì thân thể bọc mật, nhà ngươi to gan, mật bọc thân thể