Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bảy mươi chín

Tìm hang bắt quái gặp Thọ Tinh 
Giữa điện dạy vua mừng nhận trẻ

Lại nói chuyện quan Cẩm y túm lấy Đường Tăng giả lôi ra khỏi quán trọ, đám quân Vũ Lâm xúm xít vây quanh, đưa Đường Tăng giả tới bên ngoài cửa triều đình, nói với quan Hoàng Môn:

– Chúng tôi đã mời được Đường Tăng về tới đây rồi, phiền ngài vào tâu giúp.

Quan Hoàng Môn lập tức vào triều y lời tâu lên hôn quân. Hôn quân cho mời vào. Các quan đứng hai bên thềm đều quỳ
xuống lạy, duy Đường Tăng giả vẫn đứng nghênh ngang giữa thềm, cao giọng hỏi:

– Quốc vương nước Tỳ Kheo, ngài gọi bần tăng vào có việc gì?

Quốc vương cười nói:

– Trẫm mắc bệnh đã lâu mà chẳng khỏi. May nhờ quốc trượng ban cho một bài thuốc, các vị đã đủ cả, chỉ còn thiếu một vị thuốc dẫn mà thôi. Nay mời trưởng lão vào, xin ngài vị thuốc dẫn ấy. Nếu bệnh trẫm khỏi, trẫm sẽ lập miếu thờ trưởng lão, bốn mùa cúng tế, mãi mãi là hương hỏa truyền quốc của trẫm.

Đường Tăng giả nói:

– Tôi là người xuất gia, trần trụi vác thân người tới đây, không biết quốc trượng cần vị thuốc dẫn nào? Bệ hạ hỏi xem.

Hôn quân nói:

– Muốn cần đến bộ tim gan của trưởng lão. Đường Tăng giả nói:
– Chẳng giấu gì bệ hạ, tim tôi có mấy loại, không biết bệ hạ cần loại màu gì?

– Hòa thượng kia, ta cần tới quả tim đen của nhà ngươi. Đường Tăng giả nói:
– Đã như vậy, mau mang dao lại đây mổ bụng tôi ra, nếu có tim đen, xin tuân lệnh dâng lên.

Hôn quân mừng quá cảm ơn rối rít, sai ngay quan Đương giá mang tới mọt con dao tai trâu ngắn, đưa cho Đường Tăng giả.

Đường Tăng giả cầm dao trong tay, cởi luôn quần áo, ưỡn ngực tay trái xoa bụng, tay phải cầm dao xoẹt một tiếng, rạch đứt đôi da bụng, rồi từ ổ bụng một đống tim tuồn tuột chảy ra, làm cho quan văn tái mặt, tướng võ hoảng hồn. Quốc trượng
đứng trong điện thấy vậy nói:

– Hòa thượng này sao lắm tim thế!

Đường Tăng giả cầm số tim máu chảy ròng ròng, bới từng quả cho các quan xem, thấy toàn là những quả tim đỏ, tim trắng, tim vàng, tim tham lam, tim danh lợi, tim đố kỵ, tim mưu mẹo, tim hiếu thắng, tim hãnh tiến, tim khinh mạn, tim sát hại, tim độc ác, tim sợ sệt, tim tà vọng, tim vô danh, tim mờ ám… toàn là các loại tim xấu xa, chẳng thấy có một quả tim đen nào. Hôn quân sợ quá như dại như ngây, chẳng nói nên lời, run rẩy lắp bắp nói:

– Hãy cất đi! Hãy cất đi!

Đường Tăng giả không thể nhẫn nại hơn được nữa, bèn thu phép lại, hiện rõ bản tướng, nói với hôn quân:

– Bệ hạ có mắt như mù! Hòa thượng chúng ta đều có một trái tim đẹp. Chỉ có quốc trượng của bệ hạ mới có trái tim đen làm
được thuốc dẫn mà thôi. Bệ hạ không tin để tôi móc ra cho bệ hạ xem.

Quốc trượng nghe nói như vậy, vội vàng tròn xoe mắt nhìn kỹ lưỡng, thấy vị hòa thượng mặt mũi đã thay đổi, không phải là hình dáng như trước nữa. Chà, đúng là Tôn Đại Thánh đã nổi danh từ năm trăm năm trước. Quốc trượng thấy thế vội co người, nhảy vút lên mây chạy trốn. Hành Giả dùng phép cân đẩu vân, nhảy vút lên tầng không quát vang:

– Chạy đi đâu! Nếm một gậy của ta đây!

Quốc trượng bèn giơ cây gậy uốn hình rồng lượn lên đỡ. Hai người đánh nhau dữ dội trên không trung:

Gậy Như Ý, trượng đầu rồng.

Đánh nhau ở giữa tầng không trên thành, Quốc trượng vốn là yêu tinh,
Nên đem nữ quái đẹp xinh tiến vào.

Quốc vương tham sắc ốm đau. Lồng nuôi con trẻ quái yêu bày trò. Gặp ngay Đại Thánh tài ba,
Bắt yêu cứu trẻ thoát ra phen này.

Gậy sắt múa tít giỏi thay. Trượng đầu rồng cũng ra tay kém gì. Đánh nhau mù mịt thành trì,
Kinh thành dân chúng gần xa rụng rời.

Quan văn quan võ im hơi,

Phi tần cung nữ vẻ tươi phạc phờ.

Hôn quân sợ hãi ngẩn ngơ,
Run run rẩy rẩy trốn bừa một nơi.

Gậy múa như hổ vồ mồi, Trượng vung như thể rồng rời biển xa. Phen này đại náo Tỳ Kheo,
Để cho chính nghĩa tà yêu rạch ròi.

Yêu quái đánh nhau với Hành Giả chừng hơn hai mươi hiệp, cây trượng rồng uốn liệu không chống nổi cây gậy sắt, yêu quái bèn đánh dứ một miếng, rồi biến thành một đạo hào quang không biết bay đi đâu mất.

Đại Thánh hạ mây bước xuống, bước vào cung điện nói với các quan:

– Quốc trượng của các ngài như vậy đấy!

Các quan sụp cả xuống lạy, cảm tạ thần tăng. Hành Giả nói:

– Không phải lạy vội. Đi tìm xem đức vua các ngài ở đâu đã. Các quan nói:
– Nhà vua chúng tôi thấy đánh nhau sợ quá, không biết trốn ở cung nào rồi.

Hành Giả ra lệnh:

– Đi tìm ngay. Không thì Mỹ Hậu nó bắt mất.

Các quan nghe nói, chẳng kể trong ngoài, cùng Hành Giả chạy thẳng vào cung Mỹ Hậu tìm kiếm, nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi nhà vua đâu. Ngay cả Mỹ Hậu cũng không thấy. Chính cung, Đông cung, Tây cung cùng các hậu phi ở sáu viện đều đến cảm tạ Hành Giả.

Hành Giả nói:

– Xin mời đứng dậy. Bây giờ chưa phải lúc cảm ơn. Hãy đi tìm chúa công của các người đã.
Một lát, thấy bốn năm ông quan Thái giám dìu hôn quân từ sau điện Cẩn thân đi ra. Các quan phủ phục xuống mặt đất, đồng thanh tâu lên:

– Tâu chúa công, nhờ có thần tăng tới đây, phân rõ thật giả, nên quốc trượng mới hiện rõ mặt yêu tinh, còn Mỹ Hậu thì biến đâu mất tích.

Quốc vương nghe xong, vội mời Hành Giả ra hoàng cung, rước vào bảo điện, cảm tạ xong rồi hỏi:

– Thưa trưởng lão, lúc sớm ngài tới, hình dung tuấn tú, sao bây giờ mặt mũi lại thay đổi khác thế này?

Hành Giả cười nói:

– Chẳng giấu gì bệ hạ, người đến hồi sáng là sư phụ tôi. Người là Tam Tạng, Ngự đệ của vua Đường. Con tôi là Tôn Ngộ Không, đồ đệ của Người. Ngoài ra, sư phụ tôi còn hai đồ đệ nữa là Trư Ngộ Năng và Sa Ngộ Tĩnh hiện đang ở ngoài quán trọ Kim Đình. Do biết nhà vua tin lời yêu quái, muốn lấy tim gan của sư phụ tôi làm thuốc dẫn, tôi bèn biến thành hình dạng sư phụ đến đây hàng phục yêu quái.

Quốc vương nghe xong lập tức ra lệnh cho quan Thái tể ra ngay quán trọ mời thầy trò vào triều.

Tam Tạng nghe tin Hành Giả hiện nguyên bản tướng, đánh nhau với yêu quái trên không trung thì sợ hãi hồn bay phách tán, may có Bát Giới, Sa Tăng bảo vệ, nhưng vẫn đeo tấm mặt khỉ bằng đất trên mặt, lòng buồn rười rượi. Bỗng nghe thấy có tiếng người gọi:

– Thưa pháp sư, chúng tôi là quan Thái tể, vâng lệnh quốc vương nước Tỳ Kheo đến đây mời pháp sư vào triều để quốc vương tôi tạ ơn.

Bát Giới cười nói:
– Sư phụ ơi, đừng sợ, đừng sợ! Không phải họ mời sư phụ vào moi gan đâu. Chắc là sư huynh thắng trận, nên họ mời mình vào khoản đãi cảm ơn đấy thôi.

Tam Tạng nói:

– Tuy thắng trận rồi, nhưng mặt mũi ta thế này, vào gặp ai được?

Bát Giới nói:

– Không sao. Chúng ta gặp được sư huynh là có cách giải quyết.

Tam Tạng chẳng còn cách nào, bèn đi theo Bát Giới, Sa Tăng gánh hành lý, dắt ngựa ra cả sân quán trọ. Quan Thái tể trông thấy sợ hãi nói:

– Ối trời ơi, toàn là hạng đầu yêu mình quái cả! Sa Tăng nói:
– Ngài triều sĩ đừng chê chúng tôi xấu xí. Chúng tôi sinh ra đã thế này. Còn sư phụ chúng tôi đây, gặp được sư huynh tôi, là khôi ngô tuấn tú ra ngay.

Ba người cùng mọi người vào triều, chẳng đợi tuyên chiếu, vào thẳng trước điện. Hành Giả nhìn thấy vội vàng quay người chạy ra đón, gỡ chiếc mặt nạ đất của sư phụ, thổi hơi tiên khí, hô “biến”. Đường Tăng lập tức trở lại hình dạng cũ, tinh thần càng thêm phấn chấn. Quốc vương thân xuống điện đón, gọi Đường Tăng là “Pháp sư lão Phật”. Thầy trò buộc ngựa xong, rồi vào cả trong điện tương kiến.

Hành Giả hỏi:

– Bệ hạ có biết yêu quái ấy tự phương nào đến không? Lão
Tôn biết còn đi bắt hắn về, trừ hậu họa.

Các phi tần cung nữ ở ba cung sáu viện đứng sau bức bình
phong canh chủ, nghe thấy Hành Giả nói trừ hậu họa, bèn chẳng kể gì là trong hay ngoài, ùa cả ra cúi lạy nói:

– Muôn xin thần tăng lão Phật thi thố pháp lực nhổ cỏ nhổ cả rễ, trừ tuyệt giống yêu quái, thì đó thật là công ơn trời biển, mãi mãi chúng tôi không bao giờ quên!

Hành Giả vội vàng đáp lễ, đoạn nói với quốc vương bảo họ về cung. Bấy giờ quốc vương thẹn thùng bắt đầu kể:

– Ba năm trước đây, hồi hắn đến, trẫm có hỏi hắn. Hắn bảo ở cách kinh thành không xa, chừng bảy mươi dặm về phía nam, có một thôn gọi là thôn Thanh Hoa, bên dốc Liễu Lâm. Quốc trượng tuổi già không có con trai, sau đó người vợ sinh được một mụn con gái, khi tuổi vừa mười sáu, không gả bán cho ai, mà tình nguyện đưa vào cung tiến cho trẫm. Trẫm yêu quý cô gái ấy ngay, nhận liền, rồi đưa vào cung tháng ngày sủng ái. Không ngờ trẫm mắc bệnh, quan thái y chữa thuốc nào cũng không khỏi, khi ấy hắn nói: “Ta có một bài thuốc tiên, nhưng phải dùng tim trẻ con sao vàng sắc uống thì khỏi”. Trẫm ngu dốt, nhẹ dạ tin lời, bèn truyền lệnh chọn trẻ con trong dân chúng, định giờ ngọ hôm nay khai đao mổ lấy tim. Không ngờ thần tăng giáng lâm, và cũng đúng lúc những chiếc lồng cũng biến đâu mất. Thế là hắn bảo thần tăng đã trải qua mười kiếp chân tu, khí nguyên dương chưa bị tiết ra, được tim người ấy sắc thuốc thì còn gấp vạn lần tim trẻ con. Trẫm nhất thời ngộ nhận, không biết thần tăng đã biết rõ yêu quái. Muôn xin thần tăng thi thố pháp lực, diệt quái trừ hậu họa cho trẫm. Trẫm nguyện mang hết của cải trong nước hậu tạ!

Hành Giả cười nói:

– Chẳng giấu gì bệ hạ, những đứa trẻ trong lồng, sư phụ tôi vô cùng thương xót, đã sai tôi cất đi rồi. Bệ hạ cũng chẳng cần phải nói tới chuyện đem của cải ra hậu tạ làm gì. Tôi mà bắt được
yêu quái, thì đó là công đức của tôi.

Đoạn cất tiếng gọi:

– Bát Giới, chú đi theo tôi. Bát Giới lên tiếng:
– Xin tuân lệnh sư huynh. Nhưng bụng rỗng lắm, sợ không đủ sức.

Quốc vương lập tức ra lệnh:

– Quan Quang lộc tự mau sửa soạn cơm chay dâng lên. Một lát sau mâm cơm chay được mang tới.
Bát Giới đánh một bữa no căng, tinh thần hăng hái, nhảy vút lên mây bay theo Hành Giả. Quốc vương, phi hậu, cùng văn võ bá quan, ai nấy sợ quá, ngửa mặt lên trời vái lạy lia lịa và nói:

– Quả là bậc chân tiên, chân Phật giáng trần.

Đại Thánh cùng Bát Giới bay thẳng tới nơi cách kinh thành bảy mươi dặm về phía nam, đoạn dừng mây tìm kiếm yêu quái, nhưng chỉ thấy một dòng suối trong xanh, hai bên bờ dựng đứng. Trên bờ có hàng ngàn hàng vạn cây dương liễu, không biết thôn Thanh Hoa ở chỗ nào. Thật là:

Muôn khoảnh ruộng nương nhìn tít tắp, Nghìn hàng dương liễu chẳng tăm hơi.
Tôn Đại Thánh tìm chẳng thấy, bèn bắt quyết, niệm chú “úm” một tiếng, gọi thổ địa vùng này lên. Thổ địa run rẩy bước tới, quỳ xuống nói:

– Thưa Đại Thánh, thần là thổ địa dốc Liễu Lâm xin cúi chào. Đại Thánh nói:
– Nhà ngươi đừng sợ, ta không đánh đâu. Ta hỏi một điều, thôn Thanh Hoa nơi dốc Liễu Lâm ở chỗ nào?
Thổ địa thưa:

– Vùng này chỉ có động Thanh Hoa, chứ không có thôn Thanh Hoa. Tiểu thần biết rồi. Đại Thánh từ nước Tỳ Kheo tới phải không?

Hành Giả đáp:

– Phải! Phải! Quốc vương nước Tỳ Kheo bị yêu tinh lừa dối. Lão Tôn qua đấy biết là yêu quái, bèn đánh nhau với yêu quái, yêu quái thua, hóa thành một đạo hào quang biến đi đâu mất, khi hỏi nhà vua, nhà vua bảo rằng ba năm trước đây, khi hắn dâng mỹ nữ, nhà vua đã từng hỏi hắn ngọn ngành, hắn nói rằng hắn ở thôn Thanh Hoa, dốc Liễu Lâm, cách kinh thành bảy mươi dặm về phía nam. Nay ta tìm tới đây, chỉ thấy dốc Liễu Lâm, mà chẳng thấy thôn Thanh Hoa đâu cả, nên ta phải hỏi nhà ngươi.

Thổ địa dập đầu nói:

– Cúi xin Đại Thánh tha tội. Vua nước Tỳ Kheo cũng là chúa của chúng tôi, đáng lẽ tiểu thần cũng phải giám sát, ngặt vì yêu tinh thần oai pháp lực, nếu như tôi tiết lộ sự việc của hắn, thì hắn tới lăng nhục tôi ngay. Vì vậy bấy lâu nay không dám. Nay Đại Thánh tới, thì Đại Thánh hãy đi tới dưới gốc dương liễu chín chạc ở phía nam, đi vòng theo bên trái ba vòng, lại vòng theo bên phải ba vòng, rồi hai tay vỗ vào thân cây gọi liền ba tiếng: “mở cửa”, lập tức Thanh Hoa động phủ xuất hiện.

Đại Thánh nghe xong, lập tức cho phép thổ địa thoái lui, cùng Bát Giới nhảy qua dòng suối, tìm cây dương liễu, quả nhiên thấy một cây dương liễu chín cành giao nhau mọc lên từ một thân cây. Hành Giả dặn dò Bát Giới:

– Chú đứng xa xa đằng kia một chút để tôi gọi mở cửa, tìm yêu quái. Khi nào đánh ra tới đây, chú xông vào tiếp ứng nhé!

Bát Giới nghe lời, đứng xa gốc cây chừng nửa dặm. Đại
Thánh làm đúng như lời thổ địa, đi vòng quanh gốc cây về bên
trái ba vòng, về bên phải ba vòng, đoạn hai tay cùng vỗ vào thân cây, cất tiếng gọi:

– Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa!

Trong giây lát, một tiếng kẹt vang lên, hai tấm cửa từ từ mở ra và chẳng thấy cây liễu đâu cả. Bên trong ráng đẹp rực rỡ, tịnh không bóng người. Hành Giả vận thần uy bước vào, thấy bên trong thật là một nơi tuyệt đẹp:

Yên hà trùm lấp lánh. Nhật nguyệt soi sáng ngời. Mây trắng bay cửa động. Rêu xanh phủ khắp nơi.
Một lối hoa kỳ khoe sắc thắm. Dọc thềm cỏ ngọc vẻ xanh tươi. Cảnh vật mùa xuân tràn khí ấm. Khác nào Lăng Uyển với Bồng Lai. Ghế đá cây che rợp.
Cầu khe bóng lá soi.

Ong ngậm nhị hoa về động núi. Bướm giỡn lan thơm lượn bên đồi.
Hành Giả bèn rảo bước đến tận nơi xem xét kỹ lưỡng, thấy trên bức bình phong đá có bốn chữ đại tự “Thanh Hoa động phủ”, thì không kìm được, nhảy qua bức bình phong xem thế nào, thấy yêu quái đang ôm mỹ nữ vào lòng, thở phì phì nói chuyện về nước Tỳ Kheo. Bọn chúng cùng nói:

– Cơ hội tốt là thế! Thế là việc ba năm nay đi tong, bị con khỉ tới phá rối!

Hành Giả xô tới, rút gậy sắt quát vang:
– Đồ giặc cỏ hèn hạ kia! Cơ hội tốt cái gì, nếm một gậy của ta đây!

Yêu quái vội buông cô gái ra, múa ngay cây quái trượng hình rồng lượn lên đỡ. Hai người đánh nhau trước cửa động dữ dội hơn trận trước nhiều:

Gậy vung sáng chói hào quang. Trượng vung sát khi quáng quàng tuôn ra. Quái rằng: “Dám tới cửa ta?”
Sư rằng: “Ôm chí quyết trừ yêu tinh”.

Quái rằng: “Chẳng chút liên can, Cớ sao dám tới gây nên hằn thù?” Sư rằng: “Đạo Phật từ bi,
Lòng nào nỡ để trẻ thơ mắc nàn?”
Lời qua tiếng lại oang oang,

Gậy vung trượng đỡ chẳng nang nể gì.

Bên thì né miếng hoa kỳ,

Bên thì đá cú song phi ghê hồn.

Mù bay cửa động tối om,

Cỏ trên đỉnh núi cũng chờn im re.

Trời cao chim chẳng dám qua, Mỹ nhân sợ hãi rên la hừ hừ. Chỉ còn Hành Giả, yêu ma,
Cuồng phong cuồn cuộn gần xa mịt mùng.

Lát sau đánh tới ngoài hang,

Ngộ Năng lập tức xông lên chặn liền.

Bát Giới đứng ngoài nghe thấy tiếng hò hét bên trong cảm thấy bồn chồn ngứa ngáy, bèn giơ đinh ba bổ một nhát đổ chổng kềnh cây dương liễu chín cành giao nhau, rồi lại bổ thêm mấy nhát nữa, khiến cây dương liễu máu tươi vọt ra, nghe như có tiếng khóc thút thít. Thấy vậy Bát Giới nói:
– Hóa ra cây này đã thành tinh! Hóa ra cây này đã thành tinh! Chỗ Bát Giới vung đinh ba bổ chính là chỗ mà Bát Giới nhìn
thấy Hành Giả dẫn yêu quái ra. Chú ngốc chẳng nói chẳng rằng,
đuổi theo ngay tức khắc và vung đinh ba bổ liền. Yêu quái đánh nhau với một mình Hành Giả đã khó thắng, lại thấy Bát Giới vác đinh ba xông vào, thì càng luống cuống, chịu thua trận, xoay tít người một vòng, hóa thành một đạo hào quang, chạy thẳng về phía đông. Hai người quyết không buông tha, đuổi riết luôn.

Đang lúc hò hét: “giết, giết!”, chợt nghe thấy tiếng chim loan, chim hạc hót lanh lảnh, mây lành phơi phới, hai người bèn
ngẩng đầu nhìn, hóa ra là vị sao Nam Cực Lão Nhân. Vị Lão
Nhân ấy úp chụp lấy đạo hào quang rồi cất tiếng gọi:

– Đại Thánh hãy khoan! Thiên Bồng chớ đuổi! Có tôi ở đây cúi chào!

Hành Giả vội vã chào đáp lễ và hỏi:

– Người anh em Thọ Tinh đi đâu thế? Bát Giới cười nói:
– Ông già đầy một đầu thịt, úp chụp được đạo hào quang, chắc là bắt được yêu quái rồi phỏng?

Thọ Tinh cười ngất nói:

– Nó đây rồi, nó đây rồi. Mong ngài tha chết cho nó. Hành Giả nói:
– Yêu quái chắc có quan hệ gì với ông em, nên ông em mới xin hộ thế chứ?

Thọ Tinh cười nói:

– Nó là con vật cưỡi của tôi đấy. Tôi vô ý để nó trốn đi, biến thành yêu quái.

Hành Giả nói:

– Đã là con vật của ông em, thì ông em bảo nó hiện nguyên bản tướng xem sao.

Thọ Tinh nghe nói, bèn thả đạo hào quang ra, miệng quát:
– Nghiệt súc, mau hiện nguyên bản tướng, sẽ tha tội chết cho! Yêu quái bèn xoay người một cái, hóa ra là một con hươu
trắng. Thọ Tinh cầm lấy câu quải trượng nói:

– Đồ nghiệt súc! Ngay cả cây gậy chống của ta người cũng lấy trộm mang đi!

Chú hươu nằm phủ phục trên mặt đất chẳng nói chẳng rằng,
chỉ cúi gằm mặt, nước mắt ròng ròng.

Chỉ thấy nó:

Lông phủ khắp mình hoa lốm đốm. Hai sừng bảy chạc vút hiên ngang. Mấy lần đói bụng chui vườn thuốc. Một sớm miệng kho hớp ráng vàng.
Học phép đằng vân từ thuở nhỏ. Luyện môn cải dạng đã bao năm. Chợt nghe ông chủ vừa lên tiếng. Vội hiện nguyên hình vẻ rất ngoan.
Thọ Tinh cảm tạ Hành Giả rồi cưỡi hươu định bay đi. Hành
Giả giữ lại nói:

– Ông em, hãy khoan đã. Tôi vẫn còn hai việc chưa xong. Thọ Tinh hỏi:
– Hai việc gì chưa xong? Hành Giả nói:
– Còn cô gái đẹp vẫn chưa bắt được, không biết là loại yêu quái gì, và tôi muốn ngài cùng chúng tôi đến kinh thành nước Tỳ Kheo, hiện nguyên tướng yết kiến hôn quân đã rồi hãy về.

Tho Tinh noi:

– Ngai đa noi vây thi tôi xin tam nan lai. Ngai va Thiên Bông xuông đông băt my nhân vê, rôi tôi cung đi hiên ban tương cung đươc.

Hanh Gia noi:

– Lao đê tam chơ môt luc nhe, chung tôi đi môt lat se vê ngay. Bat Giơi tinh thân hăng hai, đi theo Hanh Gia vao thăng trong
Thanh Hoa đông phu quat to:

– Băt yêu quai! Băt yêu quai!

My nhân đang run sơ, biêt la kho thoat, chơt nghe thây tiêng quat vang, thi vôi vang chay vao bên trong bưc binh phong đa. Nhưng phia nay không co cưa sau, bi Bat Giơi quat vang:

– Chay đi đâu! Đô yêu quai tanh hôi lưa dôi đan ông kia! Coi cây đinh ba cua ta đây!

My nhân trong tay không co binh khi, không chông cư đươc, ben nep minh môt cai, biên thanh môt đao hao quang, chay phong ra bên ngoai, bi Đai Thanh chăn ngay lai, nên choang môt gây, yêu quai loang choang đưng không vưng, nga lăn ra đât, hiên nguyên ban tương, hoa ra la môt con hô ly măt trăng. Chu ngôc không kim đươc, vung đinh ba nên thăng vao đâu. Đang thương thay nu cươi nghiêng nươc nghiêng thanh, phut chôc hoa thanh hinh hô ly lông lơm chơm.

Hanh Gia vôi noi:
– Đưng đanh nat ngươi a, đê mang xac vê cho hôn quân xem. Chu ngôc chăng ngai bân thiu, môt tay tum lây đuôi lôi sênh
sêch đi theo Hanh Gia ra ngoai cưa, chợt ho nhin thây Tho Tinh vưa xoa đâu con hươu vưa măng:

– Đô nghiêt suc gioi nhi! Nha ngươi dam bo chu trôn đi xuông đây lam yêu quai! Ta ma không đên nhanh thi đa bi Tôn Đai Thanh đanh chêt rôi.

Hanh Gia nhay ngay tơi nơi:

– Lao đê noi gi vây? Tho Tinh đap:
– Tôi măng con hươu thôi ma! Tôi măng con hươu thôi ma! Bat Giơi quăng xac con hô ly vao trươc măt con hươu noi:
– Co phai cô con gai cua ngươi đây không?

Chu hươu gât đâu buôn ba, tho mom hit hit mây cai, phat ra tiêng kêu khit khit, to y quyên luyên không rơi. Tho Tinh bop vao đâu môt cai noi:

– Đô nghiêt suc! Nha ngươi sông sot la may rôi con ngưi cai gi!

Đoan cơi ngay chiêc dây lưng ra buôc vao cô con hươu, vưa dăt đi vưa noi:

– Thưa Đai Thanh, tôi va ngai cung đên nươc Ty Kheo nao. Hanh Gia noi:
– Hay khoan. Phai thăng tay quet sach nơi đây đê tư nay vê sau không sinh tu yêu quai nưa.

Bat Giơi nghe vây, vung đinh ba bô tui bui xuông nhưng cây dương liêu. Hanh Gia lai niêm chu “um” môt tiêng, goi ngay thô đia vung nay lên rôi ra lênh:

– Tim ngay cui khô đê ta đôt lưa trư tuyêt hâu hoa yêu quai cho cac ngươi, không đê chung tư nay vê sau quây rôi nưa.

Thô đia vôi vang ra đi, thôi gio âm cuôn cuôn, dân âm binh tơi gom nhăt it loai co khô cui no, đêu la nhưng thư đa khô xac hang năm nay. Loai cui nay găp lưa la chay bung bung khac nao như đô dâu mơ vao.

Hanh Gia goi:

– Bat Giơi ơi, chăng cân bô cây nưa đâu. Chi cân nhưng loai nay chât kin cưa đông, phong hoa đôt la chay trui hêt!

Ngon lưa vưa bôc, trong chôc lat, ca môt toa đông phu hang ô cua yêu quai Thanh Hoa biên thanh môt hâm lưa đo rưc.

Bây giơ Hanh Gia mơi cho thô đia trơ vê, đoan cung Tho
Tinh dăt hươu, Bat Giơi lôi xac hô ly, ca bon keo thăng vê trươc
điên, noi vơi quôc vương:

– Đây, My Hâu cua bê ha đây, cung sinh con đe cai vơi bê ha đây!

Quôc vương nâu ruôt nâu gan, lai thây Hanh Gia dân ca Tho Tinh dăt hươu trăng tơi nưa, thi ca vua tôi phi tân cung nư đêu sup xuông lay. Hanh Gia bươc tơi đơ quôc vương dây, cươi noi:

– Khoan lay chung tôi vôi. Con hươu nay chinh la quôc trương, bê ha chi lay minh no la đu.

Quôc vương xâu hô muôn chui tot xuông đât, nhưng vân phai noi:

– Xin cam ta thân tăng đa cưu tre con nươc trâm. Ơn nay lơn như trơi biên!

Ben truyên lênh cho quan Quang lôc tư sưa soan tiêc chay, mơ rông cưa Đông Cac, mơi Nam Cưc Lao Nhân va bôn thây tro Đương Tăng cung ngôi dư đê ta ơn. Tam Tang đên vai chao Tho Tinh. Sa Tăng cung tơi vai chao. Moi ngươi hoi:

– Hươu trăng la vât cua lao Tinh, sao ngai lai đê no xuông đây gây hoa?

Tho Tinh cươi noi:

– Hôm trươc, Đông Hoa Đê Quân co qua chô tôi, tôi co lưu lai ngôi đanh vui van cơ. Đang chơi thi nghiêt suc nay đa trôn đi mât. Khi khach vê, tôi tim mai không thây, bâm đôt ngon tay, tôi biêt ngay hăn xuông đây, vôi vang xuông tim, thi găp ngay Tôn Đai Thanh đang ra oai. Châm môt chut nưa la hăn toi mang.

Chưa dưt lơi, đa thây tiêng bao:

– Tiêc đa bay xong.

Bưa tiêc chay thât la tuyêt:

Săc mau rưc lưa,
Hương la đây toa.

Ban phu gâm voc đep non na. Nên trai tham nhung hông rưc rơ. Đinh bau khoi trâm hương lan toa, Mâm son cac mon nưc mui thơm. Phâm qua bay la liêt cac khay mâm, Keo banh ăp cao trong bat đia.
Nao bat uyên ương đưng keo tiên đu ca. Nao chen anh vu, nao thia sư thiêu chi.
Đu cac thư hoa qua bay ra. Mon chay đu loai toan tinh khiêt. Nao vai, nao đao mâu đo choi.
Nao banh hanh nhân vi ngot ngao. Rươu tung tư, rươu bô đao mui sưc nưc, Mây loai mât ong, dăm ba thưc uông. Măt banh dâu bong nhoang.
Hoa cai banh đep sao

Mâm vang đây ăp nhưng banh bao, Bat bac đưng cơm hương gao tam, Khoi nghi ngut kia tô canh miên, Mui rât thơm va vi rât ngon,
Noi sao hêt cac mon trên ngan,

Nâm hương, măng tre, hoang tinh, môc nhi… Toan nhưng mon chân tu bach vi,
Tiêc lơn nươm nươp ke tiêp tân,
Tiên lui tâp nâp coi nhôn nhip.

Khi ây tiêc đa bay xong, moi ngươi ngôi theo thư tư. Tho Tinh ngôi ban đâu, Tam Tang ngôi ban hai, quôc vương ngôi ban trươc. Hanh Gia, Bat Giơi, Sa Tăng ngôi ban bên. Bên canh con co hai ba vi quan đâu triêu ngôi hâu tiêc. Lai truyên ty Giao Phương tâu nhac Quôc vương nâng chiêc chen ngoc mâu rang đo đi mơi tưng ngươi. Chi co môt minh Đương Tăng la không uông. Bat Giơi quay sang noi vơi Hanh Gia:

– Sư huynh ơi, hoa qua tôi nhương cho anh, con cơm canh cac mon thi anh nhương cho tôi chen nhe!

Đoan chu ngôc chăng kê ngon hay không ngon, chen môt mach cho băng sach.

Bưa tiêc kêt thuc, Tho Tinh xin cao tư. Quôc vương bươc tơi quy xuông lay Tho Tinh, câu ban cho phep vô bênh sông lâu. Tho Tinh cươi noi:

– Tôi chi đi tim hươu không mang theo linh đơn, muôn truyên cho ngai phương phap dương sinh, nhưng ngai lai thân suy sưc yêu, không thê hoan đơn. Trong ông tay ao tôi đây co ba qua tao, la qua Đông Hoa Đê Quân cho, tôi vân chưa ăn, nay biêu ngai.

Quôc vương ăn xong, dân da cam thây trong ngươi thư thai hêt bênh. Sau nay quôc vương đươc sông lâu, cung la nhơ mây qua tao đo.

Bat Giơi thây vây ben noi:

– Lao Tho, co loai tao lưa cho tôi vai qua ăn nao. Tho Tinh noi:
– Hôm nay không mang. Đơi khi khac tôi biêu vai gio.

Đoan bươc ra ngoai cưa Đông Cac, cam ơn môt lân nưa, quat con hươu trăng môt tiêng, rôi nhay ngay lên lưng hươu, đap mây
bay đi. Trong thanh tư quôc vương, hâu phi cho tơi dân chung, ai nây đêu thăp hương khân vai. Chuyên không noi nưa.

Luc nay Tam Tang cung cât tiêng goi:

– Cac đô đê mau thu xêp hanh ly tư biêt quôc vương.

Quôc vương cô năn ni thây tro nan lai, xin thinh giao. Hanh
Gia noi:

– Mong bê ha tư nay in it săc duc, tich ân đưc nhiêu nhiêu. Pham moi viêc nên lây dai bo ngăn. Đươc như vây tư khăc se vô bênh sông lâu. Đo la lơi giao huân đây.

Quôc vương lai sai mang ra hai mâm vang bac vun biêu thây tro lam tiên đi đương. Đương Tăng môt mưc tư chôi, không nhân môt ly nao. Quôc vương chăng biêt lam thê nao, ben sai xăp xêp xe loan, mơi Đương Tăng ngôi vao kiêu phương xe rông. Nha vua va cac hoang hâu thân đây xe đưa tiên ra ngoai triêu. Dân chung trăm ho khăp phô phương chơ bua cung đêu bay hương hoa tiên thây trò ra ngoai thanh.

Bông nhiên tư trên tâng không co tiêng gio thôi vu vu, rôi môt nghin môt trăm mươi môt chiêc lông ngông rơi xuông hai bên đương, tiêng tre khoc như ri. Cac vi thân Thô đia, Thanh hoang, Xa lênh, Châu quan, Ngu phương yêt đê, Tư trưc công tao, Luc đinh luc giap, Hô giao gia lam đi theo ngâm bao hô lu tre đông thanh cât tiêng:

– Thưa Đai Thanh, chung tôi hôm trươc vâng lơi Đai Thanh dăn do, cuôn nhưng chiêc lông tre đem đi giâu, hôm nay biêt Đai Thanh đa thanh công săp lên đương, xin mang tơi hoan lai đây đu.

Quôc vương, hoang hâu cung tât ca thân dân đêu sup lay. Hanh Gia ngâng lên trơi noi:

– Cac vi vât va qua! Bây giơ xin mơi cac vi vê miêu. Chung
tôi se bao dân chung cung tê cam ta cac vi.

Môt lan gio âm thôi vi vu, cac thân ai nây ra vê.

Bây giơ Hanh Gia ben goi dân phô tơi nhân con minh. Lênh vưa ban ra, moi ngươi đêu ua tơi bê con minh ra khoi lông mưng mưng rơ rơ, ngươi goi “con yêu cua me”, ke goi “con quy cua me”, tiu tit noi cươi rôi cung noi:

– Phai giư ngai Đương Tăng lai, mơi ngai vê nha chung ta đê chung ta ta ơn cưu tre mơi đươc.

Đoan đam ngươi bât kê gia tre gai trai, chăng hiêm tương mao mây nha sư xâu xi, đam khiêng Bat Giơi, đam cong Sa Tăng, đam kiêu Hanh Gia, đam bông Tam Tang, ngươi dăt con ngưa, ke ganh hanh ly, keo ca vê thanh, đên nôi quôc vương cung không ngăn đươc. Nha nao nha nây đăt yên bay tiêc mơi băng đươc thây tro. Nha nao không kip mơi thi nao may mu, may ao, khâu tât, giây vai, ao trong, ao ngoai, ao to, ao nho, mang ca tơi kinh biêu goi la tiên chân thây tro. Cư dung dăng lân bân như vây đên môt thang trơi, thây tro mơi rơi đươc khoi thanh. Dân chung lai con ve chân dung, lâp bai vi đen hương cung bai nưa. Thê mơi thât la:

Xây cao ân đưc ơn đây nui. Cưu sông hang ngan van tre thơ.
Cuôi cung không biêt sau đây xay ra nhưng sư thê gi, xem hôi sau se ro.