Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bảy mươi bảy

Yêu ma lừa bản tính
Nhất thể bái chân như

Tam gac chuyên Đương Tam Tang bi nguy khôn lai. Giơ noi chuyên ba lao yêu đông tâm hiêp sưc đanh nhau vơi ba anh em Đai Thanh ơ sươn nui phia đông toa thanh. Trân đanh nay thât la ky phung đich thu cưc ky quyêt liêt:

Sau ban thê tương sau ban binh, Sau loai hinh hai sau loai tinh. Luc ac luc căn nương luc duc
Luc sinh luc đao quyêt đua tranh.

Ba mươi sau cung xuân tư tai, Sau sau hinh săc hân tiêng tăm. Ke nay gây săt khoe nghin miêng,
Ngươi kia kich nhon trô trăm vanh. Bat Giơi đinh ba cang dung manh, Yêu hai giao cưng to tai năng.
Bao trương Sa Tăng đơi hiêm co, Cương đao yêu ca chăng thương tinh. Ba ngươi quyêt đanh pho Tam Tang, Ba ke lưa vua nôi tinh hung.
Trân đanh luc đâu chưa đên nôi, Cang sau quyêt liêt thât kinh hôn.
Sau ke đanh lan lên trơi thăm. Mây mu dây đăc phu giăng giăng. Trơi đât mit mu thêm am đam
Chi nghe inh oi, bong ngươi không.

Sau ngươi đanh nhau môt luc lâu, trơi tôi dân dân, lai thêm mu phu mênh mang, nên trong giây lat, trơi đa tôi hăn. Nguyên Bat Giơi tai to, che ca vanh măt, nên cang cam thây mông lung tay chân đơ đân, chông đơ không nôi, đanh thua trân keo lê đinh ba bo chay, bi lao yêu ca vung cương đao chem tơi tương suyt chêt, may ma lươi đao chi sat ngay sau gay, đưt mât mây sơi lông bơm. Yêu quai đuôi dấn tơi, ha to miêng đơp lây đâu Bat Giơi mang vao trong thanh, quăng cho bon tiêu yêu troi nghiên lai nhôt ơ điên Kim Loan, rôi ban thân hăn lai nhay lên mây trơ chiên. Sa Hoa Thương thây bât lơi mua bao trương đanh dư môt miêng, cung quay đâu chay giư thân, bi lao yêu hai tho dai chiêc voi ra, veo môt cai, cuôn gon lây Sa Tăng mang vao trong thanh, goi bon tiêu yêu troi nghiên lai nhôt vao trong điên, đoan lai trơ ra nhay lên mây hô hoan băt lây Hanh Gia. Hanh Gia thây hai ngươi đa bi băt, môt minh minh kho bê xoay xơ, thât la “nhât hô bât đich quân hô”, ben het vang môt tiêng, lây gây gat binh khi cua ba lao yêu ra, dung phep cân đâu vân bay vut đi. Lao yêu ba thây Hanh Gia dung phep cân đâu vân đinh trôn thoat, lâp tưc rung minh môt cai, hiên ro ban tương, dang hai canh đuôi theo lâp tưc. Ban bao yêu quai lam sao lai co thê đuôi kip Hanh Gia? Trươc kia Hanh Gia đai nao thiên cung, mươi van thiên binh cung không băt nôi la vi Hanh Gia co phep cân đâu vân, môi cân đâu vân bay xa đươc mươi vạn tám nghìn dặm, nên các vị thần đuổi không kịp. Nhưng yêu quái này một lần vỗ cánh bay xa được chín vạn dặm, hai lần vỗ cánh là thừa đuổi kịp Hành Giả, cho nên Hành Giả bị nó quắp chặt, không sao giãy giụa ra nổi. Hành Giả định dùng phép biến hóa để trốn, nhưng cũng gay go
lắm. Nếu biến to ra, yêu quái cũng nới lỏng theo, biến nhỏ, nó lại quặp chặt vào. Hành Giả bị yêu quái bắt mang vào trong thành, quẳng đánh xoạch xuống đất, dặn dò bọn tiểu yêu trói nghiến lại nhốt vào một chỗ với Bát Giới, Sa Tăng. Lão yêu cả, yêu hai bước tới đón lão yêu ba. Cả ba lão yêu cũng bước lên bảo điện. Chà, thế là phen này không những trói chặt được Hành Giả, mà còn cả tống tiễn hắn đi nữa. Lúc ấy vào khoảng canh hai, bọn yêu quái sau khi gặp gỡ nhau xong, bèn lôi Đường Tăng vào trong điện. Dưới ánh đèn lờ mờ, Tam Tạng bỗng nhìn thấy cả ba đồ đệ đều bị trói nằm lăn trên mặt đất, bèn phủ phục xuống bên cạnh Hành Giả khóc nức nở:

– Đồ đệ ơi, mọi khi gặp nạn, con còn ở ngoài, dùng phép thần thông lọt vào hàng phục yêu quái cứu mọi người. Lần này con cũng bị bắt, ta biết thoát nạn làm sao!

Bát Giới, Sa Tăng thấy sư phụ đau đớn như vậy, cũng khóc òa cả lên.

Hành Giả cười hí hí nói:

– Sư phụ yên tâm, hai chú cũng đừng khóc! Mặc kệ chúng nó, không việc gì đâu. Đợi yêu quái ngủ say, chúng ta sẽ ra đi.

Bát Giới nói:

– Ông anh lại khoác lác rồi! Thừng đay thít chặt, muốn nới lỏng một chút còn phải phun nước. Hay anh người gầy không đau, chứ béo như em thịt đã sưng tấy rồi đây này. Nếu không tin, anh nhìn hai nách em xem, thịt đã lằn sâu tới hai tấc, thoát làm sao được?

Hành Giả cười nói:

– Chẳng cần nói tới thừng đay trói, ngay đến chão to bằng miệng bát, ta cũng coi dễ ợt tựa làn gió thu thoảng bên tai, sợ quái gì!
Bốn thầy trò đang bàn bạc, bỗng nghe thấy lão yêu cả nói:

– Chú ba khỏe mạnh, lại có mưu mẹo, nên diệu kế thành công, bắt được cả Đường Tăng nữa.

Bèn truyền lệnh:

– Bọn nhỏ, cắt năm tên gánh nước, bảy tên cọ nồi, mười tên nhóm lửa, hai mươi tên khiêng lồng sắt lại đây, để ta hấp nhừ bốn tên cho mấy đại vương đánh chén, và cho mỗi đứa một miếng để được trường sinh!

Bát Giới nghe vậy, run lập cập nói:

– Anh ơi, anh có nghe thấy không, yêu quái đang bàn tính định hầm chúng ta ăn thịt đấy.

Hành Giả nói:

– Đừng sợ, để tôi xem chúng là loại yêu tinh non bấy hay là loại yêu tinh già đời đã.

Sa Hòa Thượng vừa khóc vừa nói:

– Anh ơi, đừng an ủi suông nữa. Chuyến này giáp mặt với Diêm Vương rồi, lại còn nói chuyện “non bấy” với “già đời” làm gì!

Nói chưa dứt lời, lại thấy lão yêu hai nói:

– Trư Bát Giới hấp không ngon. Bát Giới mừng quýnh nói:
– A Di Đà Phật, ai ăn ở phúc đức lại bảo tớ hấp không ngon thế?

Lão yêu ba nói:

– Hấp cả không ngon, phải lột da mới ngon cơ. Bát Giới hoảng quá, la toáng lên:
– Đừng lột da. Da thô thật, nhưng đun sôi lên là nhừ ngay!
Lão yêu cả nói:

– Hấp không ngon thì cứ đặt tận đáy nồi ấy. Hành Giả cười nói:
– Bát Giới đừng sợ. Bọn này “non bấy” thôi, không phải loại
“già đời” đâu.

Sa Tăng hỏi:

– Sao anh biết? Hành Giả đáp:
– Phàm hấp món gì, đều phải bắt đầu từ trên trước. Những thức không ngon phải đặt ở trên cùng, đun cho đủ lửa, bốc hơi lên ăn mới ngon. Nếu để ở đáy, hơi tắc lại, đun đến nửa năm hơi cũng không bốc lên được. Bọn chúng bảo Bát Giới hấp không ngon, phải đặt ở đáy lồng hấp thế chẳng phải quá ư là non bấy là gì?

Bát Giới nói:

– Anh ơi, theo anh nói, thì rõ ràng là chúng giết chết em rồi! Chúng thấy hơi không bốc lên được, bèn mở ra để lật lại rồi tiếp tục đun, khiến hai bên thì chín, còn ở giữa vẫn sống thì gay quá.

Đang than thở, bỗng thấy tiểu yêu vào báo:

– Nước đã sôi ạ.

Lão yêu cả truyền lệnh khiêng thầy trò tới. Bọn tiểu yêu xúm lại khiêng Bát Giới đặt xuống đấy lồng hấp. Sa Tăng đặt ở tầng hai. Hành Giả tính toán lúc tới lượt mình bị khiêng sẽ tìm cách thoát thân, bèn nghĩ:

– Trước ánh đèn dễ ra tay hơn.

Đoạn nhổ một sợ lông, thổi hơi tiên khí, hô “biến!” lập tức biến thành một Hành Giả khác, cũng bị trói bằng thừng đay, còn chân thân thì xuất ra ngoài, nhảy lên tầng không, cúi đầu xem
xét. Bọn tiểu yêu đâu có biết là giả, cứ thấy người là khiêng, đặt Hành Giả vào tầng ba, đoạn lật sấp Đường Tăng trói lại rồi đặt lên tầng bốn. Xong xuôi bọn chúng chất củi khô đốt lửa cháy đùng đùng.

Đại Thánh đứng trên tầng mây thấy vậy than thở:

– Bát Giới và Sa Tăng nhà mình còn chịu được mấy lần sôi, chứ sư phụ mình vừa sôi một cái là nát bét. Mình không tìm cách cứu ngay thì tính mạng sư phụ trong khoảnh khắc sẽ nguy mất.

Đứng trên tầng không, Hành Giả bèn bắt quyết niệm chú “Úm-lam-tịnh-pháp-giới, càn-nguyên-hanh-lợi-trinh”, gọi ngay Bắc Hải Long Vương tới. Bỗng thấy một đám mây đen xuất hiện trên bầu trời, rồi một giọng nói cất lên:

– Tiểu long Bắc Hải là Ngao Thuận xin cúi chào. Hành Giả nói:
– Mời ngài đứng dậy! Mời ngài đứng dậy! Không có việc gì thì chẳng dám phiền ngài. Nhưng hiện nay sư phụ tôi đi tới đây bị yêu ma độc ác cầm bắt, đặt vào lồng sắt đem hấp. Ngài đi cùng tôi xuống bảo vệ không để cho chúng hấp chín.

Long Vương lập tức biến thành một luồng gió lạnh thổi vào trong nồi, và cứ vương vất ở đấy, để không cho hơi lửa bốc lên, cứu ba người khỏi bị thiệt mạng.

Vào khoảng cuối canh ba, bỗng nghe tiếng lão yêu cả hạ lệnh:

– Bọn bay, chúng tao dùng mưu kế vất vả mới bắt được bốn thầy trò Đường Tăng, lại thêm đón đưa mệt nhọc, bốn ngày đêm liền chẳng được ngủ. Nay đã trói được bọn chúng hấp ở trong lồng, khó bề thoát được. Bọn bay phải trông coi cẩn thận, cắt mười tên tiểu yêu thay nhau nấu bếp, để chúng tao lui về cung nghỉ tạm một chút. Đến khoảng canh năm trời sắp sáng, chắc thịt bọn chúng đã nhừ, bọn bay hãy bày sẵn giấm tỏi muối mắm, gọi chúng tao dậy, đánh chén trong lúc đói bụng nhé!

Bọn tiểu yêu răm rắp tuân lệnh. Ba lão yêu đều lui về phòng ngủ.

Hành Giả đứng trên tầng mây nghe thấy rõ ràng lời dặn dò ấy của lão yêu cả, bèn hạ mây xuống thấp xem xét, nhưng không nghe thấy có tiếng người nói ở trong lồng hấp gì cả, bèn nghĩ thầm:

– Hơi lửa bốc lên, tất nhiên phải nóng, tại sao họ lại không sợ, không thấy họ nói năng gì thế nhỉ? Hừ, hay là họ bị hấp nóng chết cả rồi? Để ta tới gần xem sao.

Đại Thánh bèn đạp mây, lắc mình một cái, biến thành một con nhặng xanh đậu ở bên ngoài lồng hấp nghe ngóng, thấy Bát Giới ở bên trong nói:

– Xúi quẩy! Xúi quẩy! Chẳng biết là hấp kiểu bịt hơi, hay hấp kiểu ngỏ hơi thế này?
Sa Tăng hỏi:

– Anh hai ơi, thế nào là hấp kiểu “bịt hơi”, kiểu “ngỏ hơi”? Bát Giới đáp:
– Hấp kiểu bịt hơi là đậy chặt vung lại, hấp kiểu ngỏ hơi là mở vung ra.

Tam Tạng nằm trên tầng vỉ một bèn trả lời:

– Các đồ đệ ạ, không đậy vung. Bát Giới nói:
– Thế thì may rồi! Đêm nay không chết đâu, là vì chúng hấp ngỏ hơi.

Hành Giả nghe thấy ba người trò chuyện, biết là chưa chết, bèn bay đến cầm cái vung sắt, nhẹ nhàng đậy lên.

Tam Tạng hoảng hốt nói:

– Đồ đệ ơi, họ đậy vung rồi. Bát Giới nói:
– Thôi thế là xong, họ hấp kiểu bịt hơi, đêm nay chúng ta chết hết!

Sa Tăng và Tam Tạng khóc thút thít, Bát Giới nói:

– Đừng khóc nữa. Đã tới lúc thay ban nấu bếp đấy. Sa Tăng hỏi:
– Sao anh biết? Bát Giới đáp:
– Lúc mới khiêng bỏ vào hấp, chính hợp ý tôi. Tôi bị bệnh thấp do khí hàn, muốn có chút hơi nóng bốc lên. Sao bây giờ lại thấy hơi lạnh bốc lên nhỉ? Ới ông trưởng quan đun bếp ơi, thêm mấy thanh củi nữa vào chứ, chúng tôi đang cần ngài đây!
Hành Giả nghe vậy, không nhịn được cười nói:

– Đồ bị thịt! Lạnh không muốn, lại muốn nóng để toi mạng à? Nói năng thế này khéo lộ chuyện mất, ta phải cứu hắn ngay mới được. Mà hãy khoan! Muốn cứu hắn thì phải hiện rõ bản tướng, mà hiện rõ bản tướng, mười tên đun bếp sẽ nhìn thấy, bọn chúng hô hoán ầm ĩ, làm kinh động mấy lão yêu, hỏng chuyện mất. Ta phải tìm cách tống bọn chúng đi đã…

Đoạn lại chợt nghĩ:

– Khi xưa, hồi ta làm Đại Thánh, từng chơi trò thách đố với Hộ Quốc Thiên Vương ở cửa Bắc Thiên, thắng cuộc được mấy con bọ ngủ, nay vẫn còn mấy con giờ tặng quách cho chúng.

Bèn thò tay vào bụng, thắt dây lưng sờ sờ, bắt được mười hai con. Hành Giả nghĩ thầm:
– Tặng cho chúng mười con, còn giữ lại hai con làm giống. Đoạn ném những con bọ ngủ ấy ra, bầy bọ bò khắp mặt mười
tên tiểu yêu, chui vào lỗ mũi. Mấy tên tiểu yêu dần dần buồn
ngủ rũ ra, rồi lăn quay ra ngủ. Chỉ còn một tên cầm que cời còn thao thức, vuốt mặt vò đầu, ngoáy hết lỗ mũi bên trái lại bên phải, hắt hơi liên tiếp. Hành Giả nghĩ:

– Thằng này còn giở trò, ta cho thêm một con nữa.

Đoạn ném một con bọ ngủ nữa vào mặt hắn. Hai con bọ ngủ chui vào lỗ mũi bên trái luồn sang lỗ mũi bên phải, từ bên phải luồn sang bên trái, một lát sau, tên tiểu yêu ngáp dài hai ba cái liền, nằm thẳng đơ, buông cây que cời, ngủ say như chết, chẳng hề giở mình. Hành Giả nói:

– Phép này linh diệu thật!

Đoạn hiện nguyên bản tướng, bước tới gần, cất tiếng gọi:

– Sư phụ ơi!
Đường Tăng nghe tiếng gọi, trả lời:

– Ngộ Không ơi, cứu ta với! Sa Tăng nói:
– Anh Ngộ Không ơi, anh gọi ở ngoài ấy đấy à? Hành Giả nói:
– Tôi không ở ngoài thì ở trong chịu tội cùng các chú à? Bát Giới nói:
– Anh ơi, anh thoát ra rồi, còn chúng tôi mắc kẹt, chịu ngột ngạt ở trong này.

Hành Giả cười nói:

– Chú ngốc chớ làm ầm ĩ, có tôi đến cứu đây. Bát Giới nói:
– Anh ơi, cứu thì cứu thoát hẳn, đừng để bị đặt vào lồng hấp lần nữa nhé!

Hành Giả bèn mở vung ra cứu thoát sư phụ, đoạn rùng mình, thu sợi lông đã biến thành Hành Giả lên trên người, rồi lần lượt cứu thoát Sa Tăng, Bát Giới. Chú ngốc vừa được cởi trói, lê chưa được đã chực chạy. Hành Giả nói:

– Đừng vội! Đừng vội!

Bèn niệm chú, bảo Long Vương về, rồi nói với Bát Giới:

– Chúng ta sang Tây phương còn phải vượt qua bao núi cao rừng rậm, sư phụ đi bộ không nổi, để tôi đi tìm con ngựa đã.

Đoạn nhanh tay nhẹ chân bước tới điện Kim Loan, thấy yêu quái lớn nhỏ vẫn ngủ lăn ngủ lóc, bèn cởi dây cương không một tiếng động nhỏ. Con ngựa vốn là giống long mã, hễ gặp người lạ là đã tung bốn vó, hí lên vang lừng. Nhưng Hành Giả đã từng nuôi ngựa, giữ chức Bật Mã Ôn, lại là người cùng đoàn, nên con
ngựa không lồng không hí, lẳng lặng để cho Hành Giả dắt đi, buộc chặt sợi dây đai bụng, sửa soạn yên cương đâu đấy rồi mời sư phụ lên ngựa. Tam Tạng run lẩy bẩy ngồi lên, lòng những muốn đi ngay. Hành Giả nói:

– Sư phụ khoan đã, đường sang Tây còn qua nhiều nước, cần phải có điệp văn mới đi qua được. Nếu không, lấy gì làm bằng? Để con đi tìm hành lý cái đã.

Đường Tăng nói:

– Ta nhớ lúc vào cửa thành, bọn yêu quái vứt hành lý ở phía trái điện Kim Loan. Đòn gánh cũng ở cả đấy.

Hành Giả nói:

– Con biết rồi.

Bèn co người chạy lên bảo điện, chợt thấy ánh sáng rực rỡ, biết là hành lý. Hành Giả làm sao mà biết? Chính là do trên tấm áo cà sa gấm của Đường Tăng có đính ngọc dạ minh, nên mới phát sáng như thế. Hành Giả bước tới gần, thấy hành lý vẫn còn nguyên vẹn, vội vàng xách ngay lấy mang đi, trao cho Sa Tăng gánh.

Cả đoàn, Bát Giới thì dắt ngựa, Hành Giả đi dẫn đường, kéo ra thẳng cửa Chính Dương, bỗng nghe thấy tiếng mõ tiếng nhạc cầm canh khua vang, cửa cổng khóa im ỉm niêm phong chặt chẽ. Hành Giả nói:

– Chúng phòng bị thế này, làm sao đi được? Bát Giới nói:
– Đi theo lối cửa sau.

Hành Giả dẫn đường, đi thẳng ra cửa sau, chợt nói:

– Bên ngoài cửa sau cũng thấy tiếng nhạc tiếng mõ vang lừng. Cửa càng thấy khóa kín, biết làm thế nào bây giờ. Lần này nếu
không có sư phụ là người phàm tục, thì ba người chúng ta có coi mùi mẽ gì, cứ cưỡi mây vượt gió mà đi thoát. Chỉ vì sư phụ chưa vượt ra ngoài cõi tam giới, vẫn ở trong vòng ngũ hành, thân thể vẫn là xương thịt của cha mẹ, nên không thể cưỡi mây, trốn thoát đi được.

Bát Giới nói:

– Anh ạ, chẳng phải tính toán gì nữa, cứ tìm chỗ nào không phòng bị, không có tiếng mõ tiếng nhạc, vác sư phụ trèo tường mà ra.

Hành Giả cười nói:

– Cái đó không hay. Bây giờ chẳng còn cách nào đành phải vác sư phụ qua tường. Nhưng sau này lấy kinh về, chú tông tốc phun ra hết cho mọi người biết, thì hóa ra chúng ta là bọn hòa thượng trèo tường à?

Bát Giới nói:

– Lúc này còn giữ gìn cái quái gì nữa, cốt nhất trốn thoát cái đã.

Hành Giả cũng chẳng biết làm thế nào, đành nghe theo, tìm chỗ tường vắng vẻ, định tìm cách trèo tường trốn ra.

Chà! Lại xẩy ra sự việc thế này. Âu cũng là bởi Tam Tạng chưa hết tai ương. Số là ba lão yêu đang ngủ ở trong cung, bỗng nhiên tỉnh dậy, sực nhớ tới Đường Tăng, bèn mặc áo trở dậy, bước vào bảo điện, hỏi:

– Đường Tăng hấp đã được mấy phiên rồi?

Bọn tiểu yêu đun bếp bị bọ ngủ ngoáy mũi làm cho tên nào tên nấy ngủ mê mệt, có đánh cũng chẳng dậy. Một số tên không được giao việc mơ mơ màng màng trả lời:

– Bảy, bảy, bảy phiên rồi ạ!
Chúng vội vàng chạy đến bên nồi, chỉ thấy những tầng vỉ vứt lăn vứt lóc trên mặt đất và mấy tên đun bếp hãy còn ngủ thì hoảng quá, vội chạy lại báo:

– Thưa đại vương, chúng trốn, trốn, trốn rồi ạ!

Ba lão yêu vội vàng bước xuống điện, đến bên nồi xem xét kỹ càng, quả nhiên thấy mấy tầng vỉ bị vứt lăn vứt lóc trên mặt đất, nước trong nồi lạnh ngắt, củi lửa tắt ngấm, mấy tên đun bếp vẫn đang ngáy khò khò. Bọn yêu quái hốt hoảng hô hoán ầm ĩ:
– Đuổi bắt Đường Tăng ngay! Đuổi bắt Đường Tăng ngay! Tiếng hò hét ầm ĩ làm cho bọn tiểu yêu lớn nhỏ trước sau đều
choàng dậy hết, tên nào tên nấy lăm lăm cung tên giáo mác,
chạy đến cửa Chính Dương, thấy cửa vẫn niêm phong khóa kín, mõ nhạc liên hồi, bèn hỏi bọn tuần tra bên ngoài:

– Đường Tăng chạy hướng náo? Bọn đi tuần đáp:
– Không có ai chạy ra cả.

Lập tức bọn chúng lại chạy đến cửa Hậu Tể, thấy cửa vẫn khóa chặt im ỉm, mõ nhạc vẫn khua liên hồi như phía cửa trước, bèn xô nhau xách đèn lồng, đóm đuốc sáng rực như ban ngày, chạy lung tung tìm khắp mọi nơi, rõ ràng nhìn thấy bốn thầy trò Đường Tăng đang trèo tường. Lão yêu cả ập tới quát:

– Chạy đi đâu?

Tam Tạng sợ quá, chân tay bủn rủn, ngã lăn xuống chân tường, bị lão yêu cả túm lấy. Lão yêu hai bắt sống Sa Tăng, lão yêu ba bắt sống Bát Giới. Bọn tiểu yêu chộp được cả hành lý và con ngựa bạch. Chỉ một mình Hành Giả trốn thoát. Bát Giới lầu bà lầu bầu oán trách Hành Giả:

– Đồ trời đánh! Ta đã bảo có cứu thì phải cứu thoát hẳn, đừng để bị nằm trong lồng hấp lần nữa mà!
Bọn tiểu yêu trói Đường Tăng nhốt vào trong điện không hấp nữa. Lão yêu hai dặn phải trói Bát Giới vào cột hiên trước điện. Lão yêu ba bảo trói Sa Tăng vào cột hiên sau điện. Riêng lão yêu cả cứ giữ chặt lấy Đường Tăng không rời.

Lão yêu ba hỏi:

– Đại ca ôm chặt hắn làm gì? Định ăn gỏi hắn sao? Ăn như vậy chẳng thú vị gì đâu. Hắn ta không phải là hạng phàm phu tục tử, bắt được một cái là chén ngay. Mà hắn là vật hiếm có lẽ thượng bang, phải đợi lúc mát mẻ nhàn nhã lôi hắn ra, nấu nướng ngon lành, truyền lệnh bày tiệc, đánh trống thổi kèn, đánh chén mới đã chứ.

Lão yêu cả cười nói:

– Hiền đệ nói chí phải. Nhưng ta sợ Tôn Hành Giả lại đánh tháo mất.

Lão yêu ba nói:

– Trong khu hoàng cung của tôi đây, có một tòa Cẩm Hương đình, trong đình ấy có một cái hòm sắt. Theo tôi cứ nhốt quách Đường Tăng vào đó, đóng cửa đình lại, rồi tung tin Đường Tăng đã bị chúng ta ăn sống nuốt tươi. Lệnh cho tất cả tiểu yêu trong thành đều nói như vậy. Hành Giả có đến thám thính tin tức, nghe được tin đó, hắn cũng đành chết từng khúc ruột mà bỏ đi. Đợi dăm ba ngày không thấy hắn tới quấy nhiễu, lúc ấy mới lôi Đường Tăng ra, ung dung đánh chén. Anh thấy thế nào?

Lão yêu cả, yêu hai đều cả mừng nói:

– Phải, phải, phải! Người anh em nói chí lý quá!

Thực đáng thương cho Đường Tăng, ngay đêm bị giải đi, nhốt trong hòm sắt, đóng chặt cửa đình. Tin Đường Tăng đã bị ăn thịt lan ra, khắp thành ai cũng đồn đại. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện từ lúc nửa đêm, Hành Giả bỏ cả Đường Tăng,
nhảy lên mây chạy thoát, về thẳng động Sư Đà, lia mấy gậy chết hàng vạn tiểu yêu ở đó. Khi quay về, phương đông trời đã sáng. Hành Giả bước tới bên thành, chẳng dám thách đánh. Thực là “một sợi khó bện thành thừng, một bàn tay vỗ khó lừng tiếng vang”. Hành Giả bèn hạ mây, lắc mình một cái, biến thành một tiểu yêu, đi thẳng vào cổng thành, qua các phố to ngõ nhỏ, dò la tin tức. Khắp thành ai cũng nói:
– Đường Tăng bị mấy đại vương ăn thịt ngay đêm qua rồi. Đằng trước đằng sau ai cũng nói như vậy cả. Hành Giả lo
lắng, đi vội tới điện Kim Loan xem xét. Ở đây yêu tinh rất
nhiều. Bọn chúng đều đội mũ da nạm vàng, mặc áo dài bằng vải vàng, tay cầm gậy sơn son, lưng đeo bài ngà, đi đi lại lại rất nhộn nhịp. Hành Giả nghĩ thầm:

– Đây hẳn là bọn yêu tinh canh giữ trong cung. Phải biến giống hệt bọn chúng mới lọt vào dò la được.

Đại Thánh bèn biến giống hệt yêu tinh không khác một ly, trà trộn vào trong cung. Đang đi, chợt nhìn thấy Bát Giới bị trói ở cột hiên trước điện rên hừ hừ. Hành Giả bước tới gần gọi:

– Ngộ Năng!

Chú ngốc nhận ra tiếng Hành Giả, vội nói:

– Sư huynh tới đấy à? Cứu em với! Hành Giả nói:
– Được, tôi sẽ cứu. Nhưng chú có biết sư phụ bị nhốt ở đâu không?

Bát Giới nói:

– Sư phụ mất rồi. Bị yêu tinh ăn thịt ngay từ đêm qua. Hành Giả nghe vậy, bỗng khóc nức nở. Bát Giới nói:
– Anh đừng khóc. Em cũng mới nghe bọn tiểu yêu kháo nhau
như thế, chứ mắt cũng chưa được thấy. Anh đừng khóc, cứ đi lùng hỏi xem sao đã.

Hành Giả bèn gạt nước mắt, vào thẳng bên trong tìm kiếm, chợt thấy Sa Tăng bị trói ở cột hiên đằng sau, bèn đến gần xoa tay lên ngực Sa Tăng gọi:

– Ngộ Tĩnh!

Sa Tăng nhận ra tiếng Hành Giả, bèn nói:

– Sư huynh biến hóa lọt vào được đấy ư? Cứu em với! Cứu em với!

Hành Giả nói:

– Cứu chú dễ thôi, nhưng chú có biết sư phụ ở đâu không? Sa Tăng rớt nước mắt nói:
– Anh ơi, sư phụ sau lần bị bọn yêu tinh hấp chín chẳng được, lần này bọn chúng ăn sống luôn rồi!

Đại Thánh thấy hai người nói giống nhau, thì lòng như dao cứa, vội vàng nhảy vút lên không, tạm chưa cứu Bát Giới vội, mà đến thẳng ngọn núi phía đông tòa thành, hạ mây bước xuống, khóc rống lên:

Sư phụ ơi!

Con xưa quấy đảo bị giam,

May nhờ sư phụ thoát nàn tai ương.

Thỉnh kinh quyết chí lên đường,

Tu thân gắng sức diệt phường quái ma.

Nào hay giờ mắc nạn to,

Sư phụ bị bọn quái ma ăn rồi. Tây phương mù mịt phương trời.
Đau thương khốn khổ ai thời thấu cho!
Hành Giả rầu rĩ thê thảm, suy nghĩ trước sau, lòng tự hỏi lòng:

– Việc này là đức Phật Như Lai ở cõi cực lạc, do nhàn rỗi chẳng có việc gì mà làm, mới viết ra bộ kinh Tam Tạng đây mà! Nếu đức Phật có lòng khuyến thiện, thì lẽ ra phải đưa sang phương Đông, lại không lưu truyền muôn thuở sao? Đằng này không chịu đưa sang, lại bắt bọn ta phải đến lấy, có biết đâu phải vất vả gian nan trèo đèo lội suối để rồi tới đây bỏ mạng! Thôi! Thôi! Lão Tôn phải dùng phép cân đẩu vân tới gặp Như Lai nói rõ đầu đuôi. Ngài mà chịu đưa kinh cho ta mang về phương Đông thì một là thiện quả được ghi công, hai là bọn mình cũng thỏa lòng. Nếu ngài không đưa cho mình, thì mình bảo ngài niệm “túng cô nhi chú”, cởi chiếc vòng ra, mình trả lại cho ngài rồi trở về bản động xưng vương xưng bá, ăn chơi thỏa thích.

Thế là Đại Thánh vươn mình nhảy vút lên mây dùng phép cân đẩu vân đến thẳng Thiên Trúc. Một giờ sau, Hành Giả đã nhìn thấy ngọn núi Linh Sơn trước mặt, bèn hạ mây bước xuống đỉnh Thứu Phong, vừa ngẩng lên đã thấy bốn vị Đại Kim Cương ngăn lại hỏi:

– Đi đâu?

Hành Giả vái chào đáp:

– Có việc cần yết kiến Như Lai.

Lúc ấy có ngài Bất Hoại Tôn Vương Vĩnh Trụ Kim Cương ở núi Kim hà thuộc dãy Côn Luân bước ra quát:

– Con khỉ già này thực là ngông cuồng! Trước kia nhà ngươi bị Ngưu Ma vây khốn, chúng ta gắng sức giúp cho, nay gặp mặt, chẳng lấy được một câu chào, dù có việc gì thì cũng phải đợi vào tâu đã, mới được vào. Ở đây không giống cửa Nam Thiên đâu mà để nhà ngươi tùy ý ra vào như cái chợ được. Hừ, hãy tránh ra nào!
Đại Thánh đang lúc buồn bực, lại bị nói như vỗ vào mặt, tức quá hét lên như sấm, làm kinh động cả Như Lai.

Lúc ấy Phật tổ Như Lai đang ngồi ngay ngắn trên tòa sen cửu phẩm, giảng kinh cho mười tám vị A La Hán ở thế giới Côn Luân, vội nói:

– Tôn Ngộ Không tới đấy, các ngài ra cửa đón tiếp.

Các vị A La Hán tuân lời Phật, sắp hai hàng tràng phan lọng báu, bước ra ngoài cửa chùa cất tiếng gọi:

– Tôn Đại Thánh, Như Lai có lệnh mời vào.

Bốn vị Đại Kim Cương đứng ngoài cửa sơn môn lúc ấy bèn tránh ra, nhường lối cho Đại Thánh vào. Mấy vị A La Hán dẫn Đại Thánh tới bên tòa sen. Đại Thánh nhìn thấy Như Lai vội vàng sụp người cúi lạy, nước mắt chứa chan.

Như Lai hỏi:

– Ngộ Không, có việc gì mà buồn khóc như vậy? Hành Giả thưa:
– Đệ tử chịu nhiều công ơn dạy dỗ, nương mình dưới cửa đức Phật Thế Tôn, từ ngày quy y chính quả, hộ vệ Đường Tăng, tôn làm sư phụ, dọc đường chịu đựng không biết bao nhiêu nỗi gian nan vất vả. Hiện nay chúng tôi đi tới thành Sư Đà, động Sư Đà, núi Sư Đà. Tại đấy có ba yêu ma độc ác, đó là Sư Vương, Tượng Vương và Đại Bàng. Chúng bắt mất sư phụ. Ngay cả đệ tử cũng bị chúng bắt bỏ cả vào trong lồng hấp đem đun. May đệ tử thoát ra được, gọi Long Vương tới cứu. Đêm hôm ấy đệ tử mang sư phụ trốn đi, không ngờ số chưa hết khổ, lại bị bọn chúng bắt được đem về. Đến khi trời sáng, đệ tử vào thành nghe ngóng, ai ngờ bọn yêu ma ấy vô cùng độc ác hung dữ, đã ăn sống nuốt tươi sư phụ ngay đêm ấy, giờ đây thịt xương sư phụ chẳng còn sót tí nào. Hai sư đệ là Ngộ Năng và Ngộ Tĩnh thì bị
trói vào cột, chẳng biết bao lâu nữa tính mạng cũng chẳng còn. Đệ tử chẳng biết làm thế nào đành tới đây yết kiến Như Lai, muốn xin Như Lai rủ lòng thương, niệm bài “túng cô nhi chú”, cởi cho đệ tử cái vòng trên đầu ra trả lại cho Như Lai, và xin Như Lai thả đệ tử về núi Hoa Quả vui chơi nhàn nhã.

Vừa dứt lời, nước mắt Hành Giả lại tuôn ra như suối, khóc lóc thảm thiết hồi lâu. Như Lai cười nói:

– Ngộ Không đừng buồn phiền nữa. Yêu quái ấy thần thông quảng đại, nhà ngươi không thắng nổi chúng, cho nên mới đau đớn như vậy phỏng?

Hành Giả quỳ xuống vỗ tay vào ngực nói:

– Chẳng giấu Như Lai, hồi xưa đệ tử đại náo thiên cung xưng là Đại Thánh, từ khi làm người đến nay chưa hề chịu nhục, thế mà nay gặp phải tay ma độc địa thế này!

Như Lai nghe xong nói:

– Nhà ngươi hãy bớt giận. Bọn yêu ấy ta biết chúng rồi. Hành Giả thình lình nói luôn:
– Thưa Như Lai, tôi nghe nói bọn chúng có họ hàng với ngài mà.

Như Lai nói:

– Con khỉ già điêu toa! Yêu tinh lại có họ với ta sao? Hành Giả cười nói:
– Không có họ hàng với ngài, sao ngài biết? Như Lai nói:
– Ta nhìn bằng con mắt tuệ nên biết ngay. Lão yêu cả và yêu hai có chủ nhân cả.

Bèn truyền lệnh:
– A Nan, Ca Diếp lại đây. Hai người chia hai đường cưỡi mây đến núi Ngũ Đài và núi Nga Mi mời Văn Thù và Phổ Hiền tới đây ngay.

Hai vị tôn giả vâng lệnh đi ngay. Như Lai nói:

– Đó là chủ nhân của lão yêu cả và lão yêu hai. Còn lão yêu ba, nói cho đúng, thì cũng có chút họ hàng với ta thực.

Hành Giả hỏi:

– Họ đằng bố hay đằng mẹ? Như Lai đáp:
– Từ thuở hỗn độn mới chia, trời mở ở hội Tý, đất mở ở hội Sửu, người sinh ở hội Dần, trời đất giao hòa, vạn vật sinh ra. Trong số vạn vật có loài chim bay thú chạy. Trong loài thú chạy thì đầu hạng là kỳ lân, trong loài chim bay cao nhất là phượng hoàng. Loài phượng hoàng ấy lại hấp thụ được khi giao hợp, sinh ra chim khổng tước, đại bàng. Khổng tước khi ra đời, cực kỳ hung ác, hay ăn thịt người, trong vòng bốn mươi nhăm dặm, người vẫn bị nó hút vào miệng. Ta đứng trên đỉnh núi tuyết, tu thành mình vàng sáu trượng, mà cũng bị nó hút vào bụng, toan chui ra đằng hậu môn, nhưng sợ bẩn người, bèn rạch đứt xương sống nó, nhảy lên núi Linh Sơn, định giết chết hắn, chư phật khuyên giải: giết khổng tước khác nào giết mẹ mình, nên ta giữ hắn cùng ở hội Linh Sơn, phong làm Phật Mẫu Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát. Đại bàng với hắn là cùng một mẹ sinh ra, cho nên có chút họ hàng là thế đó.

Hành Giả nghe xong cười nói:

– Thưa Như Lai, nếu bàn cao thấp, thì ngài vẫn là cháu ngoại của yêu tinh.

Như Lai nói:

– Yêu quái này, ta phải thân đi bắt mới xong.
Hành Giả dập đầu nói với Như Lai:

– Muôn ngàn lần mong gót ngọc giáng lâm.

Như Lai lập tức bước xuống tòa sen cùng chư Phật ra ngoài cửa sơn môn thì gặp A Nan, Ca Diếp dẫn Văn Thù và Phổ Hiền vào yết kiến. Hai vị Bồ Tát cúi chào đức Phật, Như Lai hỏi:

– Con thú của Bồ Tát hạ sơn đã lâu chưa? Văn Thù thưa:
– Đã bảy ngày. Như Lai nói:
– Bảy ngày trên đây bằng mấy nghìn năm ở trần gian. Không biết hắn đã hại mất bao nhiêu sinh linh rồi, mau theo ta đi bắt hắn.

Hai vị Bồ Tát đi hầu hai bên, cùng chư phật bay trên tầng không. Chỉ thấy:

Trời cao bảng lảng mây lành,

Từ bi đức Phật giáng lâm cõi phàm.

Trời sinh muôn vật rõ ràng,

Cũng là đất rộng mở mang thân người.

Năm trăm La Hán theo vời,

Ba nghìn Yết Đế cũng dời bước chân.

A Nan, Ca Diếp theo cùng, Cùng hai Bồ Tát Phổ, Văn diệt tà.
Đại Thánh dùng tình cảm như vậy, nên mới mời được Phật tổ và các chư phật cùng đi. Chẳng mấy chốc họ đã nhìn thấy tòa thành. Hành Giả nói:

– Thưa Như Lai, chỗ có khí đen bốc lên là nước Sư Đà đó.
Như Lai nói:

– Nhà ngươi xuống trước, vào thành đánh nhau với yêu quái, chỉ cần thua không cần thắng, bỏ chạy tới đây, ta sẽ có cách thu phục nó.

Đại Thánh lập tức hạ mây đến thẳng tòa thành, đứng trên một gò đất cao quát:

– Đồ nghiệt súc khốn kiếp! Mau ra đây đánh nhau với lão
Tôn!

Bọn tiểu yêu canh giữ trên thành lầu vội vàng chạy vào trong thành cấp báo:

– Thưa đại vương, Tôn Hành giả đến bên thành gọi thách đánh.

Lão yêu cả nói:

– Con khỉ hai ba ngày nay không đến, bây giờ đến thách đánh, không biết hắn mời được bọn nào tới cứu viện?

Lão yêu ba nói:

– Sợ cái quái gì! Chúng ta đi ra cả xem sao.

Ba yêu quái lăm lăm binh khí bước lên mặt thành, nhìn thấy có mình Hành Giả thì chẳng nói chẳng rằng, vung binh khí xông tới đánh tới tấp. Hành Giả múa gậy sắt nghênh địch. Đánh chừng bảy tám hiệp, Hành Giả giả vờ thua chạy. Ma vương quát tháo vang lừng:

– Chạy đi đâu!

Đại Thánh lộn người nhảy vút lên không. Ba yêu quái cũng cưỡi mây đuổi theo. Hành Giả nép người trốn trong ánh hào quang của Phật tổ, không thấy bóng dáng đâu cả, chỉ thấy ba pho tượng phật Quá Khứ, Vị Lai, Hiện Tại cùng năm trăm vị A La Hán, ba nghìn vị Yết Đế đứng kín cả xung quanh, vây chặt
lấy ba lão quái, đến giọt nước cũng không lọt. Lão yêu sợ quá luống cuống chân tay, cất tiếng gọi:

– Các anh em ơi, hỏng to rồi! Con khỉ này chẳng khác giống ma dưới đất, hắn mời được mấy ông chủ nhà mình tới kia kìa!

Lão yêu ba nói:

– Đại ca đừng sợ. Chúng ta hãy nhất tề xông lên, vung gươm đao giết chết Như Lai, cướp lấy tòa bảo sái Lôi Âm của hắn!

Đoạn hắn chẳng kể hay dở, xông lên múa đao chém bừa nhưng bị Văn Thù, Phổ Hiền niệm chân ngôn rồi quát lớn:

– Nghiệt súc không quy y chính quả, còn đợi bao giờ?

Lão yêu cả, yêu hai sợ quá, không dám đánh nhau, quẳng binh khí, lăn một vòng, hiện rõ bản tướng. Hai vị Bồ Tát cầm chiếc đài hoa sen tung lên mình hai yêu quái, rồi bay người tới cưỡi lên lưng. Hai yêu quái cụp tai ngoan ngoãn. Hai vị Bồ Tát đã thu phục được hai con sư tử xanh và voi trắng, chỉ còn lão yêu ba là chưa chịu phục. Hắn dang rộng đôi cánh, vứt bỏ chiếc thiên phương kích, bay vút lên trời, xòe bộ vuốt sắc định quắp Hành Giả. Đại Thánh lúc ấy nấp trong ánh hào quang của Phật tổ, nên yêu quái chẳng dám tới gần.

Như Lai biết vậy, bèn lóe hào quang, đốn gió quay tít cái tổ chim thước trên đầu, biến thành một cục thịt đỏ nhãy máu tươi, yêu quái xòe vuốt sắc định quắp lấy, bị Phật tổ chỉ tay một cái, hai cánh yêu quái mềm nhũn như không có gân, không bay được nữa, biết không thoát khỏi tay Phật tổ, đành hiện rõ bản tướng là một con đại bàng cánh vàng. Hắn vội vàng mở mồm nói với Phật tổ:

– Như Lai, tại sao ngài lại dùng đại pháp lực hại tôi như vậy? Như Lai nói:
– Nhà ngươi ở đây gây ra nhiều nghiệt chướng quá rồi. Hãy đi theo ta sẽ có ích.

Yêu quái nói:

– Ở chỗ ngài ăn chay giữ giới cực kỳ kham khổ. Tôi ở đây được ăn thịt người thỏa thích. Nếu ngài để tôi bị chết đói là có tội đó.
Như Lai nói:

– Ta cai quản cả bốn đại bộ châu, vô vàn chúng sinh chiêm ngưỡng. Phàm có việc gì hay, ta bảo họ cúng khẩu nhà ngươi trước.

Đại bàng muốn thoát cũng không thoát nổi, muốn chạy cũng không chạy nổi, chẳng còn cách nào, đành phải quy y.

Lúc ấy Hành Giả mới bước ra, dập đầu nói với Như Lai:

– Thưa Phật tổ, nay ngài đã thu phục được yêu quái, trừ được đại họa, nhưng sư phụ con cũng đã chết mất rồi.

Đại bàng nghiến răng căm giận nói:

– Con khỉ khốn kiếp! Nhà ngươi tìm người ác thế này hãm hại ta! Lão hòa thượng của nhà ngươi nào ta đã ăn thịt bao giờ? Lão vẫn bị ta nhốt trong chiếc hòm sắt đặt ở đình Cẩm Hương ấy.

Hành Giả nghe vậy, vội vàng dập đầu cảm tạ Phật tổ. Phật tổ cũng không dám buông tha đại bàng, cho hắn được làm hộ pháp ở cõi sáng láng, đoạn dẫn mọi người quay mây trở về bảo sái.

Lúc này Hành Giả mới hạ mây vào thẳng trong thành. Trong thành không còn một yêu quái nào. Đang lúc “rắn không đầu trườn chẳng nổi, chim không cánh hết đường bay”, bọn tiểu yêu thấy Phật tổ đã thu phục yêu vương, nên tên nào tên nấy bỏ chạy thoát thân.

Hành Giả bèn cởi trói cứu Bát Giới, Sa Tăng, đi tìm hành lý, ngựa cưỡi, rồi nói với hai người:

– Sư phụ chưa bị ăn thịt đâu, hãy đi theo tôi.

Đoạn dẫn hai người vào cả trong nội viện, tìm tới đình Cẩm Hương, mở cửa xem xét, thấy một chiếc hòm sắt và nghe thấy tiếng Tam Tạng đang khóc thút thít. Sa Tăng cầm cây bảo trượng hàng yêu đập vỡ khóa mở nắp ra cất tiếng gọi:
– Sư phụ!

Tam Tạng nhìn thấy đồ đệ càng òa lên khóc nức nở:

– Đồ đệ ở, làm thế nào mà hàng phục được yêu quái, đến đây tìm ta đấy?

Hành Giả đem mọi chuyện vừa rồi kể hết một lượt từ đầu chí cuối. Tam Tạng cảm tạ rối rít. Mấy thầy trò vào trong cung điện tìm một ít gạo, nấu bữa cơm chay ăn no nê rồi thu xếp ra khỏi thành theo con đường lớn thẳng bước sang Tây. Thật là:

Chân kinh ắt có chân nhân lấy, Xác mệt tâm lao thả rỗng không.
Cuối cùng chuyến đi này không biết bao giờ mới gặp được mặt Như Lai, xem hồi sau sẽ rõ.