Hành Giả tha về, ma theo tính cũ
Ngộ Năng cũng đánh, quái vẫn tâm xưa
Lại nói chuyện Đại Thánh quấy lung tung một hồi trong bụng lão yêu cả, khiến hắn ngã lăn quay ra đất, chẳng rên chẳng la, nằm im bất động, tưởng như chết rồi, một lát sau lại thấy cánh tay hắn cử động, hơi thở thoi thóp, cất tiếng van xin:
– Đức đại từ đại bi Tề Thiên Đại Thánh Bồ Tát ơi! Hành Giả nghe vậy nói:
– Con trai của bố ơi, chớ phải phí lời như vậy, bớt đi vài chữ, cứ gọi là ông ngoại Tôn là được.
Yêu quái sợ chết, cũng thật thà gọi:
– Ông ngoại ơi! Ông ngoại ơi! Con chót làm điều không phải, một sai hai trái lỡ nuốt phải ngài, để bây giờ bị ngài hại lại, muôn xin Đại Thánh từ bi, đoái thương đến chút lòng tham sống của loài sâu kiến, tha chết cho con con xin tình nguyện tiễn đưa sư phụ ngài qua núi.
Đại Thánh tuy anh hùng nhưng vẫn canh cánh chuyện đi đường của Đường Tăng, thấy yêu ma van xin thảm thiết, xin nhất nhất phục tùng, thì lòng thiện nổi lên, cất tiếng gọi:
– Yêu quái, ta tha cho nhà ngươi, nhưng nhà ngươi tiễn đưa sư phụ ta như thế nào?
Lão yêu cả nói:
– Ở đây tôi chẳng có vàng bạc châu báu, mã não san hô, lưu li hổ phách, đồi mồi để đưa tiễn. Ba anh em chúng tôi sẽ khiêng
một chiếc kiệu tết bằng mây thơm đưa sư phụ ngài qua núi.
Hành Giả cười nói:
– Ừ, khiêng kiệu tiễn đưa, còn hơn cho của báu. Nào, nhà ngươi há to miệng để ta ra.
Yêu quái thật thà há to miệng ra. Lão yêu ba đi lại gần lão yêu cả thầm thì:
– Đại ca ơi, đợi lúc hắn chui ra tới mồm, anh cắn một phát, nghiền nát con khỉ ấy ra, rồi lại nuốt vào bụng, thế là hắn không làm hại được anh nữa.
Hành Giả ở trong bụng nghe thấy hết, bèn không chui ra vội, rút gậy sắt cho ra trước để xem hắn thế nào. Quả nhiên yêu quái cắn luôn kêu cắc một tiếng, mấy chiếc răng cửa bị gãy nát vụn. Hành Giả rút gậy về nói:
– Đồ yêu quái gớm nhỉ! Ta đã tha chết cho nhà ngươi, nhà ngươi lại cắn ta, định hãm hại ta hả? Ta sẽ không ra nữa, quyết giết chết nhà ngươi phen này! Không ra nữa! Không ra nữa!
Lão yêu cả oán trách lão yêu ba:
– Chú xui thế thành ra người trong nhà hãm hại nhau rồi. Cứ mời ngài ấy ra tử tế không nghe, chú lại bảo tôi cắn ngài ấy. Ngài ấy chẳng bị cắn, còn tôi lại bị gãy mấy cái răng đau điếng, biết làm sao bây giờ?
Lão yêu ba thấy lão yêu cả trách mình, bèn dùng lời nói khích, dõng dạc nói:
– Tôn Hành Giả, tên tuổi nhà ngươi như sấm động bên tai, nghe nói nhà ngươi thi thố oai phong ở cửa Nam Thiên, khoa khoang tài năng ở Linh Tiêu điện, ngày ngày trên đường sang Tây hàng yêu tróc quái hóa ra chỉ là một con khỉ hèn mọn!
Hành Giả nói:
– Ta hèn mọn ở chỗ nào? Lão yêu ba nói:
– Nhà ngươi đã là “khách nơi nghìn dặm, tiếng tăm muôn nơi” như thế thì hãy ra đây đấu võ với ta mới gọi là hảo hán chứ, đằng này lại cứ nằm ì trong bụng người dọa dẫm, thì như thế không phải hèn mọn là gì?
Hành Giả nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ:
– Phải! Phải! Dù bây giờ ta có dứt đứt ruột hắn, vò nát gan hắn, khiến hắn chết ngay, nào có khó gì? Nhưng danh tiếng của ta hỏng mất…
Bèn cất tiếng nói:
– Thôi được! Thôi được! Nhà ngươi há mồm ra để ta ra tỉ thí với nhà ngươi. Nhưng cửa động nhà ngươi chật chội, không tiện đấu võ, hãy ra chỗ rộng ngoài kia.
Lão yêu ba nghe vậy, vội vàng tập hợp tiểu yêu lớn nhỏ sau trước, cả thảy hơn ba vạn tên, gươm giáo sáng lóe bầy trận thế tam tài ngoài cửa động, đợi Hành Giả chui ra là đánh liền. Lão yêu hai dìu lão yêu cả ra thẳng ngoài cửa động, cất tiếng gọi:
– Hảo hán Tôn Hành Giả ra đi! Chỗ này là bãi chiến trường đấu võ rất tốt!
Đại Thánh ở trong bụng, nghe thấy bên ngoài có tiếng chim hót véo von, hạc kêu lanh lảnh, biết là nơi rộng rãi, bụng bảo dạ:
– Ta mà không ra thì thất tín với chúng. Mà ra, thì yêu quái mặt người dạ thú. Vừa rồi hắn bảo đưa sư phụ đi qua, rồi lại lừa cắn mình, nay chúng lại điều cả binh ra đây nữa. Thôi được! Thôi được! Để cho vẹn cả đôi bề, ta sẽ ra, nhưng phải mọc một cái rễ trong bụng hắn đã.
Bèn thò tay nhổ một sợi lông đuôi, thổi hơi tiên khí hô
“biến!”, lập tức biến thành một sợi dây chỉ nhỏ bằng sợi tóc, dài
tới bốn mươi trượng. Sợi dây ấy ra ngoài biến thành to ngay. Hành Giả, một đầu dây buộc vào tim gan yêu quái, mà buộc kiểu thòng lọng. Khi không kéo thì sợi dây không xiết chặt, hễ kéo thì sợi dây xiết lại mới đau. Hành Giả cầm một đầu dây cười nói:
– Chui ra phen này, hắn đưa sư phụ mình qua thì thôi, nếu chúng không nghe, dấy động dao binh, thì ta chẳng hơi đâu đánh nhau với chúng, cứ cầm sợi dây to này mà kéo thì khác nào ta vẫn ở trong bụng hắn vậy.
Đoạn biến người cho nhỏ lại bò ra ngoài. Khi bò tới cổ họng, thấy yêu quái há mồm to tướng, hai hàm răng trên dưới cứng sắt như thép. Hành Giả lại chợt nghĩ ra:
– Không xong! Không xong! Kéo sợi dây qua đằng mồm, hắn sợ đau, chắn một phát đứt đôi thì hỏng. Ta tìm chỗ không có răng chui qua mới được.
Đại Thánh bèn cầm chặt sợi dây, bò theo hàm trên ra bằng đường mũi. Lão yêu cả thấy mũi ngứa ngứa, bèn hắt hơi một tiếng, bật cả Hành Giả ra ngoài.
Hành Giả thấy có gió, bèn vặn người một cái, cao hơn ba trượng, tay cầm sợi dây, tay cầm gậy sắt. Yêu quái chẳng biết hay dở, thấy Hành Giả chui ra, bèn múa cương dao nhằm mặt Hành Giả chém xuống. Đại Thánh buông chùng sợi dây, thu cây gậy sắt, rồi nhảy vút lên mây. Nguyên Hành Giả sợ bọn tiểu yêu vây chặt khó hành động, nên mới nhảy ra khỏi trận thế, tìm chỗ rộng trên đỉnh núi, hạ mây bước xuống, hai tay nắm sợi dây thừng lấy hết sức kéo. Lão yêu cả bỗng thấy đau bụng. Hắn sợ đau, bèn vùng lên một cái. Đại Thánh lại kéo lần nữa. Bọn tiểu yêu đứng xa nhìn thấy, kêu ầm ĩ:
– Đại vương ơi, đừng gây sự với hắn nữa, để hắn đi thôi! Con khỉ ấy chẳng kể thời tiết, chưa tới tiết thanh minh mà đã thả diều
rồi!
Đại Thánh nghe nói bèn lấy hết sức nhảy lên một cái, lão yêu cả quay lao đảo trên không trông như chiếc xa đưa, rồi rơi phịch xuống mặt đất, làm cho chỗ đất vàng cứng nơi sườn núi lõm xuống thành một cái hố sau tới hai thước.
Lão yêu hai, lão yêu ba sợ quá, vội vàng hạ mây, bước tới nắm lấy sợi dây, quỳ xuống bên sườn núi van xin hảm thiết:
– Thưa Đại Thánh, cứ tưởng ngài là vị tiên khoan dung rộng lượng, ai ngờ lại là hạng bụng dạ chuột bọ như thế. Chúng tôi thực thà mời ngài ra đây đánh nhau với ngài, ai ngờ ngài lại buộc sợi dây vào tim gan gia huynh tôi như thế?
Hành Giả cười nói:
– Đồ yêu quái khốn kiếp vô lễ kia! Lần trước đã lừa ta chui ra cắn ta, lần này lại bày trận đánh ta. Mấy vạn yêu binh đánh một mình ta, về lý có thông được không? Ta cứ kéo, cứ kéo, lôi cổ
tên này tới trình sư phụ!
Hai yêu quái dập đầu nói:
– Đại Thánh từ bi tha tính mạng cho chúng tôi, chúng tôi xin nguyện đưa sư phụ qua núi.
Hành Giả cười nói:
– Nhà ngươi muốn sống, cứ lấy dao cắt đứt sợi dây là xong. Lão yêu cả nói:
– Thưa ngài, cắt đứt đoạn bên ngoài, nhưng bên trong vẫn bị buộc vào tim gan, từ cổ họng trở vào vẫn bị đau đớn thì biết làm sao?
Hành Giả nói:
– Đã vậy, há to miệng ra, để ta lại chui vào cởi dây cho. Lão yêu cả hốt hoảng nói:
– Ngài vào lần này không chịu ra nữa thì nguy hiểm lắm! Nguy lắm!
Hành Giả nói:
– Ta có cách đứng ở ngoài cũng cởi được sợi dây bên trong. Ta cởi rồi, nhà ngươi có thành thực đưa sư phụ ta qua núi không?
Lão yêu cả thưa:
– Cởi thì tôi xin đưa, quyết không dám nói dối.
Đại Thánh xét thấy hắn có vẻ thành thực, bèn rùng mình một cái, thu lấy sợi lông, yêu quái không thấy trong bụng đau đớn nữa. Ba yêu quái vươn người đứng dậy cảm tạ Hành Giả nói:
– Xin mời Đại Thánh trở về thưa với Đường Tăng thu xếp hành lý, chúng tôi sẽ khiêng kiệu tới đón.
Bọn tiểu yêu thu xếp giáo gươm, trở về động phủ.
Đại Thánh thu sợi dây rồi quay trở lại phía đông núi, từ xa xa đã nhìn thấy Đường Tăng lăn lộn trên mặt đất gào khóc. Trư Bát Giới và Sa Tăng đang cởi tay nải, chia đôi hành lý, định mỗi người một ngả. Hành Giả âm thầm than thở:
– Không cần nói cũng biết là Bát Giới đã nói với sư phụ rằng ta bị yêu quái ăn thịt, sư phụ không nỡ rời ta nên kêu khóc, còn chú ngốc chia đôi hành lý để xéo mỗi người một nơi đây mà. Chà! Chẳng biết có phải thế không, để ta gọi một tiếng xem sao.
Đoạn hạ mây cất tiếng gọi:
– Sư phụ ơi!
Sa Tăng nghe thấy, oán trách Bát Giới:
– Anh chỉ là cỗ quan tài chuyên hại người! Sư huynh có chết đâu mà anh bảo anh ấy chết, để rồi giở cái trò này ra ở đây. Không phải tiếng anh ấy gọi là gì?
Bát Giới nói:
– Rõ ràng tôi vừa nhìn thấy anh ấy bị yêu tinh nuốt một miếng rồi mà. Hay anh ấy chết phạm phải giờ xấu, nên bây giờ hiện hồn về.
Hành Giả đi tới sát bên Bát Giới, túm lấy Bát Giới tát cho một cái như trời giáng làm Bát Giới lảo đảo, đoạn quát:
– Đồ khốn kiếp! Hiện hồn hiện phách cái quái gì! Chú ngốc xấu hổ gục mặt xuống nói:
– Anh ơi, anh thực bị yêu quái thịt rồi mà, sao… sao anh còn sống?
Hành Giả nói:
– Đồ bị thịt chẳng biết quái gì cả! Hắn nuốt ta thì ta dứt ruột gan, xé tim phổi nó ra, lại lấy sợi dây thắt thòng lọng vào tim gan hắn, đoạn kéo giật cho hắn đau đớn không chịu nổi, con nào
con nấy dập đầu van xin thảm thiết, lúc ấy ta mới tha chết cho chúng. Bây giờ chúng sắp sửa khiêng kiệu tới đưa sư phụ qua núi đấy.
Tam Tạng nghe xong, lồm cồm bò dậy nghiêng người nói với
Hành Giả:
– Đồ đệ ơi, phiền lụy con nhiều quá! Suýt nữa nghe lời Ngộ
Năng thì ta chết mất!
Hành Giả vung tay đánh cho Bát Giới một cái nữa rồi mắng:
– Đồ ngốc nghếch ăn cám lười biếng, đốn mạt nhà ngươi! Thôi, sư phụ đừng buồn nữa, yêu quái sắp tới đưa chúng ta đi bây giờ.
Sa Tăng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng lảng đi thu xếp hành lý sửa soạn yên cương. Cả bọn đứng đợi ở giữa đường. Chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện ba lão yêu dẫn bọn tiểu yêu về nhà. Lão yêu hai nói:
– Đại ca ạ, tôi cứ tưởng rằng Tôn Hành Giả là hạng ba đầu sáu tay thế nào cơ, té ra chỉ là con khỉ oắt con. Giá anh đừng nuốt hắn, cứ đánh nhau với hắn, hắn làm sao định nổi anh? Trong động còn có mấy vạn yêu tinh, mỗi tên chỉ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết hắn. Việc gì anh phải nuốt hắn vào bụng để hắn giở phép ra làm anh khổ sở, còn làm sao dấu chọi với hắn được nữa? Vừa rồi chúng ta nói tiễn đưa Đường Tăng là vì tính mạng anh trong lúc nguy cấp phải giả thác ra như thế để lừa hắn chui ra, bây giờ thì quyết không đưa chúng đi!
Lão yêu cả nói:
– Vì sao hiền đệ không đưa chúng? Lão yêu hai nói:
– Anh cho tôi ba nghìn tiểu yêu, tôi dàn trận thế, sẽ có cách bắt sống con khỉ ấy!
Lão yêu cả nói:
– Nói chi ba nghìn, cho chú mang cả doanh đi cũng xong. Bắt được hắn là mọi người đều có công đó.
Lão yêu hai lập tức điểm ba nghìn tiểu yêu đến thẳng bên đường cái bày trận, rồi sai một tên cầm một lá cờ màu xanh lam tới báo:
– Tôn Hành Giả, hãy mau mau ra giao chiến với đại vương hai của chúng ta!
Bát Giới nghe vậy cười nói:
– Anh ơi, thường có câu: “Giấu đầu hở đuôi [298]
. Anh vừa
ba hoa khoác lác, nào là đã hàng phục được yêu quái, chúng sẽ khiêng kiệu đến đưa sư phụ đi, thế mà bây giờ chúng lại tới thách đánh là cớ sao?
Hành Giả nói:
– Lão yêu cả đã bị ta hàng phục rồi, không dám ló mặt ra, nghe nói đến tiếng “Tôn” đã sợ xanh mặt. Hẳn đấy là lão yêu hai tức khí không chịu đưa chúng ta, nên mới đến thách đánh. Nói đến chuyện anh em, yêu quái cũng có ba anh em, mà chúng có nghĩa khí như vậy. Chúng ta cũng có ba anh em, mà chẳng có chút nghĩa khí nào ư? Tôi đã hàng phục được lão yêu cả, giờ lão yêu hai tới đây, chú ra đánh nhau với hắn cũng được chứ gì!
Bát Giới nói:
– Sợ cóc gì hắn! Để tôi nện cho hắn một trận! Hành Giả nói:
– Vậy thì đi ngay thôi. Bát Giới cười nói:
– Anh ơi, đi cũng được thôi, nhưng đưa sợi dây đây cho tôi mượn.
Hành Giả hỏi:
– Chú dùng làm gì? Bát Giới đáp:
– Để tôi buộc ngang lưng làm sợi dây cứu mạng. Anh và Sa Tăng nắm chặt lấy một đầu rồi thả tôi ra đánh nhau với hắn. Nếu thắng, anh buông chùng sợi dây để tôi bắt hắn. Còn thua thì kéo ngay về, đừng để hắn bắt mất tôi.
Hành Giả cười thầm nghĩ:
– Cũng thừa dịp trêu chú ngốc một mẻ.
Bèn bằng lòng buộc sợi dây vào quanh bụng Bát Giới, thúc Bát Giới ra đánh nhau. Chú ngốc vác đinh ba chạy thẳng ra sườn núi cất tiếng gọi:
– Yêu quái! Ra đây đánh nhau với ông tổ họ Trư nhà ngươi! Tên cầm lá cờ màu xanh lam vội vàng về báo:
– Thưa đại vương, có một hòa thượng tai to mõm dài xông tới.
Lão yêu hai lập tức ra khỏi trận, thấy Bát Giới bèn chẳng nói năng, múa ngọn giáo nhằm mặt Bát Giới đâm luôn. Chú ngốc vung đinh ba gạt ra. Hai người đánh nhau bảy tám hiệp liền trên sườn núi. Chú ngốc lúc ấy cảm thấy đôi tay mềm nhũn, không chống đỡ nổi yêu quái, vội vàng quay đầu gọi:
– Sư huynh ơi, hỏng rồi, mau kéo dâu cứu em với! Mau kéo dây cứu em với!
Ở đầu này, Đại Thánh nghe tiếng gọi, lại thả sợi dây cho chúng ra. Chú ngốc thua trận, chạy thục mạng về quấn theo cả sợi dây mà không hay, bị sợi dây chùng quấn vào chân ngã lăn quay, vừa bò dậy được lại ngã chổng kềnh. Lúc đầu thì ngã sưng
chân, về sau ngã giúi mõm xuống đất, bị yêu quái đuổi tới, thò cái vòi ra hệt con giao long, cuốn lấy Bát Giới mang về động. Yêu quái thắng trận cùng bọn tiểu yêu ca khúc khải hoàn kéo nhau về.
Tam Tạng đứng ở chân dốc nhìn thấy trách mắng Hành Giả:
– Ngộ Không, chả trách Ngộ Năng hay rủa con chết là phải. Anh em các con chẳng có chút tình cảm tương thân tương ái gì hết, mà chỉ mang bụng dạ ghen ghét đố kỵ nhau! Hắn bảo con kéo dây cứu hắn, con không kéo lại còn thả dây ra là cớ sao? Giờ đây hắn bị yêu quái hãm hại, biết làm thế nào?
Hành Giả cười nói:
– Sư phụ rặt bênh che hắn, rặt thiên vị hắn! Đấy, như khi lão Tôn bị bắt, sư phụ có lo lắng gì đâu, trước sau bỏ mặc lão Tôn. Còn chú ngốc vừa bị bắt, sư phụ đã trách con ngay. Cũng phải để hắn nếm chút vất vả đắng cay thì mới thấy việc lấy kinh là
gian nan chứ!
Tam Tạng nói:
– Đồ đệ ạ, con đi ta cũng lo lắng lắm. Nhưng con giỏi biến hóa, chắc chắn không bị hại tới tính mạng. Còn chú ngốc bản chất ngu si, chẳng biết biến hóa, phen này lành ít dữ nhiều, con phải đi cứu hắn ngay mới được.
Hành Giả nói:
– Sư phụ đừng oán trách nữa, để con đi cứu hắn đây. Đoạn tung người nhảy lên đỉnh núi, bực mình nói:
– Chú ngốc hay rủa mình chết vậy đừng để cho hắn sung sướng vội. Đi tìm yêu quái xem chúng định làm gì hắn đã, cứ để cho hắn nếm một chút khổ rồi cứu sau cũng không sao.
Đoạn bắt quyết niệm chú, lắc mình một cái, biến thành một con bọ mát bay vào đậu bên mang tai Bát Giới, theo yêu tinh vào trong động. Lão yêu hai dẫn ba nghìn tiểu yêu rầm rầm rộ rộ đóng quân tại cửa động, rồi lôi Bát Giới vào trong nói:
– Thưa đại ca, tôi bắt được một tên mang về đây. Lão yêu cả nói:
– Mang ra đây ta xem.
Lão yêu hai thả vòi ra quẳng Bát Giới xuống đất nói:
– Thưa đây ạ. Lão yêu cả nói:
– Tên này vô dụng.
Bát Giới nghe vậy nói:
– Thưa đại vương, vô dụng thì xin đại vương thả ra, bắt thằng nào hữu dụng ấy.
Lão yêu ba nói:
– Tuy vô dụng, nhưng cũng là Trư Bát Giới đồ đệ của Đường Tăng. Cứ trói nghiến lại, ngâm xuống cái ao ở đằng sau cho truội hết lông đi, bấy giờ sẽ mổ bụng ướp muối phơi khô, khi nào mưa dầm gió bấc mang ra nhấm nháp.
Bát Giới hoảng sợ nói:
– Thôi! Thôi! Gặp phải bọn yêu quái bán cá mắm rồi!
Bọn tiểu yêu xông cả lại túm lấy bốn vó chú ngốc trói dúm lại, khiêng tới bên bờ ao quẳng tùm giữa ao rồi quay về.
Đại Thánh bay tới tận nơi xem xét, thấy chú ngốc bốn vó chổng lên trời, mõm co lại, nửa chìm nữa nổi, thở phì phì trông rất tức cười, chẳng khác nào chiếc lá sen đen to tướng dạo tháng tám tháng chín sương xuống đã héo rụng. Đại Thánh nhìn thấy Bát Giới tình cảnh như vậy, thì vừa giận vừa thương, bèn nói:
– Làm thế nào bây giờ? Hắn cũng là một con người ở hội Long Hoa mà. Chỉ giận hắn động một tí là chia hành lý bỏ đi, lại hay xúc xiểm sư phụ niệm “khẩn cô nhi chú” hại mình. Hôm trước lại được nghe Sa Tăng nói rằng hắn còn góp nhặt dành dụm được ít vốn riêng, không biết có đúng không? Để ta dọa hắn một vố xem sao.
Đại Thánh bèn bay tới sát mang tai Bát Giới, đổi giọng khác đi cất tiếng gọi:
– Trư Ngộ Năng! Trư Ngộ Năng! Bát Giới hoảng hồn nói:
– Xúi quẩy rồi! Cái tên Ngộ Năng là do Quan Thế Âm Bồ Tát đặt cho, từ khi đi theo Đường Tăng, sư phụ chỉ gọi là Bát Giới. Tại sao ở đây lại có người biết gọi ta là Ngộ Năng?
Chú ngốc bật mồm hỏi:
– Ai gọi pháp danh ta ra đó?
Hành Giả đáp:
– Tôi.
Chú ngốc hỏi:
– Tôi là ai? Hành Giả đáp:
– Tôi là người đi bắt anh. Chú ngốc sợ hãi hỏi:
– Thưa trưởng quan, ngài từ đâu tới? Hành Giả đáp:
– Tôi được Diêm Vương năm sai tới bắt anh. Chú ngốc nói:
– Thưa trưởng quan, ngài hãy tạm về tâu lại với Diêm Vương năm, ngài ấy với sư huynh tôi là Tôn Ngộ Không là chỗ giao tình thân thiết, rằng hoãn cho tôi tới ngày mai hãy bắt đầu.
Hành Giả nói:
– Vớ vẩn! Diêm vương đã ghi là đến canh ba sẽ chết, ai dám để tới canh tư? Hãy theo tôi đi cho sớm, tôi khỏi phải lấy thừng trói lôi đi.
Chú ngốc nói:
– Trưởng quan ạ, ở đây cũng chẳng sung sướng gì, cứ nhìn mặt mũi tôi đây, thì còn gì hòng sống nữa, yêu tinh bắt gọn cả thầy trò chúng tôi mang về, rồi thầy trò gặp nhau cùng chết một thể.
Hành Giả cười thầm nói:
– Thôi được! Tôi đi chuyến này trước sau phải bắt đủ ba mươi người. Để tôi bắt xong bọn chúng rồi quay lại bắt anh sau cũng được, có thể cho anh nấn ná một ngày, nhưng có tiền thì đưa
đây.
Bát Giới nói:
– Khổ quá! Người xuất gia làm gì có tiền? Hành Giả nói:
– Không có tiền thì trói đi luôn! Theo tôi mau! Chú ngốc cuống quýt nói:
– Trưởng quan đừng trói vội. Tôi biết sợi thừng của ngài là “sợi thừng truy mệnh”, trói vào là hết hơi ngay. Xin có ạ! Xin có ạ! Nhưng chẳng được là bao, gọi là chút đỉnh thôi!
Hành Giả nói:
– Để ở đâu, đưa ra ngay! Bát Giới nói:
– Khổ quá! Khổ quá! Từ ngày tôi làm hòa thượng tới nay, một số nhà thiện tín cho ăn cơm, thấy tôi dạ dày to, giúi cho ít tiền vụn, tôi gom góp dành dụm vậy nay cả thảy được năm đồng cân bạc. Vì không tiện giữ, trước đây khi đi qua một thành nọ, tôi bèn thuê người thợ bạc đúc gộp thành một khối. Không ngờ gặp người thợ đểu cáng, hắn lại ăn bớt mấy phân, bây giờ còn bốn đồng cân sáu hoa thôi. Ngài cầm tạm vậy.
Hành Giả cười thầm nghĩ:
– Thằng ngốc này đến cái khố cũng không có mà đeo, vậy hắn giấu bạc ở đâu?…
Bèn quát:
– Hừ, bạc nhà ngươi để đâu? Bát Giới đáp:
– Tôi giấy trong lỗ tai trái, nhưng bị trói không lấy được, ngài chịu khó lấy hộ.
Hành Giả nghe nói, lập tức thò tay vào lỗ tai Bát Giới móc ra, quả là một cục bạc đúc kiểu yên ngựa, nặng đến bốn đồng cân dăm sáu hoa. Hành Giả cầm lấy số bạc rồi không nhịn được cất tiếng cười khành khạch. Chú ngốc nhận ra giọng Hành Giả, chửi loạn lên ở trong nước:
– Đồ Bật Mã Ôn trời đánh kia! Người ta đã cơ cực thế này, mà lại còn bịp bợm cướp của!
Hành Giả lại bật cười nói:
– Đồ ăn cám nhà ngươi! Lão Tôn hộ vệ sư phụ chịu đựng không biết bao nhiêu gian nan vất vả, thế mà nhà ngươi lại đi gom góp làm vốn riêng!
Bát Giới nói:
– Rõ dơ cái mặt! Thế này mà là vốn riêng à? Đây luôn là những đồng bóp mồm bóp miệng, chẳng dám ăn uống, dành dụm để mua thước vải may bộ quần áo, bây giờ lại bị anh dọa cướp mất. Chia trả tôi một nửa đi!
Hành Giả nói:
– Một ly cũng không trả. Bát Giới quát mắng:
– Tiền chuộc mạng đã đưa anh rồi đấy, bây giờ anh phải cứu tôi ra vậy.
Hành Giả nói:
– Chớ có nóng nảy, tôi sẽ cứu đây.
Đoạn cất số bạc, hiện nguyên hình, rút gậy sắt kều chú ngốc vào bờ, cầm tay nhấc chân lôi lên, rồi cởi trói cho. Bát Giới đứng lên, cởi hết quần áo, vắt khô, vẫy một cái, đoạn lại mặc vào, nói:
– Anh ạ, mở cửa sau mà trốn thôi.
Hành Giả nói:
– Theo lối cửa sau, có thể chạy được mãi không? Thôi, cứ đánh thốc cửa trước mà ra.
Bát Giới nói:
– Chân tay tôi bị trói tê dại, không chạy được. Hành Giả nói:
– Mau đi theo tôi.
Đại Thánh bèn cầm gậy sắt, vừa chạy vừa giữ thế, đánh thốc ra. Chú ngốc nén đau, cố chạy theo Hành Giả, chợt thấy cấy đinh ba dựa bên tầng thứ hai, bèn xô tới, đẩy bọn tiểu yêu ra, vồ ngay lấy, vung lên bổ loạn xạ, cùng Hành Giả đánh thẳng ra tầng cửa thứ ba, thứ tư, giết chết không biết bao nhiêu là tiểu yêu.
Lão yêu cả thấy động vội nói với lão yêu hai:
– Bắt phải tay cừ rồi! Bắt phải tay cừ rồi! Chú xem Tôn Hành Giả đã cướp mất Trư Bát Giới, đang giết hại mất bao nhiêu tiểu yêu ở ngoài cửa kia kìa!
Lão yêu hai vội vàng vung người, lăm lăm ngọn giáo trong tay đuổi theo ra cửa, lớn tiếng quát:
– Con khỉ già khốn kiếp kia! Sao nhà ngươi dám vô lễ coi thường chúng tao?
Đại Thánh nghe tiếng, đứng lại định đối đáp. Yêu quái chẳng nói chẳng rằng, lao giáo đâm luôn. Hành Giả dày dạn kinh nghiệm, chẳng chút lúng túng, rút cây gậy sắt, nhằm mặt yêu quái bổ xuống. Hai bên đánh nhau dữ dội ngoài cửa động:
Voi ngà vàng biến hình người, Anh em kết nghĩa với loài sư vương. Bởi nghe ma cả ngọt ngon,
Đường Tăng sư phụ mưu toan bắt về.
Tề Thiên Đại Thánh tài ba,
Yêu tinh quyết diệt chẳng tha phen này.
Bát Giới hèn, bị bắt ngay,
Ngộ Không tới cứu cửa này phá tung.
Ma vương đuổi, tỏ anh hùng,
Gậy vung giáo múa ầm ầm chạm nhau.
Giáo đâm – rắn vượt rừng sâu,
Gậy vung – rồng lượn trời cao vẫy vùng.
Rồng múa lượn mây trập trùng, Rắn xuyên rừng thẳm mù tung tối sầm. Xem ra chỉ tại Đường Tăng,
Hai bên căm giận bừng bừng đánh nhau.
Bát Giới thấy Đại Thánh đánh nhau với yêu tinh, nhưng vẫn cứ đứng chống đinh ba trên đỉnh núi, không xông vào đánh giúp chỉ đứng ngây ra xem. Yêu tinh thấy cây gậy của Hành Giả nặng, bèn giữ miếng thật kín khắp người không hở chút nào, đoạn chống giáo, thò vòi ra định cuốn Hành Giả vào. Hành Giả biết hắn định giở trò, hai tay cầm ngang gậy sắt xông thẳng tới, bị yêu tinh lấy vòi xuốn chặt lấy bắp đùi nhưng không cuốn được tay. Hành Giả bèn cầm gậy chơi cái trò bẻ hoa đánh vào mũi yêu tinh.
Bát Giới thấy vậy, vuốt ngực nói:
– Thôi, yêu quái xúi quẩy rồi! Cuốn ta thì cuốn được cả tay, làm ta không cựa quậy nổi. Chứ Hành Giả láu lỉnh thì chẳng cuốn nổi tay, bị anh ấy vớ gậy thọc vào lỗ mũi đâu chảy cả nước mũi ra, thì cuốn anh ấy sao nổi!
Hành Giả vốn không biết mẹo ấy, giờ được Bát Giới bảo cho, bèn cầm gậy xoay tít một vòng, cây gậy nhỏ bằng cổ con gà, dài độ hơn trượng, rồi nhằm lỗ mũi yêu quái thọc mạnh một cái. Yêu quái đau quá, xì một tiếng, duỗi dài vòi ra, bị Hành Giả quay phắt người lại, lấy tay túm chặt lấy, lấy hết sức lôi đi. Yêu quái đành phải theo Hành Giả bước đi cho đỡ đau. Bát Giới bấy giờ mới dám đến gần giơ đinh ba nhằm thẳng yêu quái bổ túi bụi.
Hành Giả nói:
– Không được! Không được! Mũi đinh ba nhọn làm rách thịt máu chảy ra, sư phụ nhìn thấy lại bảo chúng ta sát sinh. Cứ lấy cán mà nện!
Chú ngốc bèn giơ cán đinh ba, đi một bước lại nện một cái, còn Hành Giả thì cầm vòi lôi đi, chẳng khác gì hai người quản tượng dắt voi. Xuống chân dốc, hai người thấy Tam Tạng đang đăm đăm trông ngóng, vừa thoáng trông thấy hai người hò hét ầm ĩ đi tới. Tam Tạng bèn cất tiếng gọi:
– Ngộ Tĩnh ơi, con xem Ngộ Không dắt con gì thế kia? Sa Tăng nhìn thấy cười nói:
– Sư phụ ơi, sư huynh cả đang túm mũi yêu tinh dắt về, thực sướng chết người đi được!
Tam Tạng nói:
– Giỏi quá! Giỏi quá! Yêu tinh to thế kia cơ mà! Cái vòi mới dài làm sao! Con thử hỏi hắn, nếu hắn bằng lòng vui vẻ đưa chúng ta qua núi, thì tha cho hắn, thôi không giết chết hắn nữa.
Sa Tăng vội chạy vọt lên đón, cao giọng nói:
– Sư phụ bảo nếu nó bằng lòng đưa sư phụ qua núi, thì thôi đừng hại tới tính mạng nó nữa.
Yêu quái nghe vậy, vội vàng quỳ sụp xuống, miệng lắp bắp
trả lời là bằng lòng. Nguyên yêu quái bị Hành Giả tóm mũi, ngạt thở chẳng khác gì bị trúng gió, bèn van xin rối rít:
– Ngài Đường lão gia ơi, nếu được tha tội chết, tôi xin khiêng kiệu tới đón ngay lập tức!
Hành Giả nói:
– Thầy trò ta toàn là những người hiền lành lương thiện, theo lời nhà ngươi tạm tha chết cho. Mau về khiêng kiệu tới đây. Nếu còn giở quẻ, lần này bắt được quyết sẽ không tha!
Yêu quái vừa thoát chết, cúi gằm mặt chạy mất. Hành Giả và Bát Giới đến chào Đường Tăng, kể hết việc trước. Bát Giới xấu hổ quá, lảng ra đầu dốc phơi quần áo ngồi đợi. Chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện lão yêu hai run như cầy sấy quay về động. Chưa tới nơi, đã có bọn tiểu yêu vào báo lão yêu cả và lão yêu ba, rằng đại vương hai bị hành Giả tóm vòi lôi đi. Lão yêu cả sợ quá bèn cùng lão yêu ba dẫn quân đi tiếp ứng, vừa ra cửa đã thấy trơ trọi một mình lão yêu hai trở về, liền vội vã đón vào hỏi thăm vì sao lại được tha về. Lão yêu hai đem những lời lẽ từ bi lương thiện của Tam Tạng nói lại cho mọi người nghe một lượt, tên nào tên nấy đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng.
Lão yêu hai hỏi:
– Đại ca ơi, có nên đưa Đường Tăng đi không? Lão yêu cả đáp:
– Chú nói gì lạ vậy? Tôn Hành Giả là con khỉ giàu lòng nhân nghĩa. Trước đây, hắn ở trong bụng tôi muốn hại tính mạng tôi, thì một nghìn tấm thân tôi cũng bị hắn giết chết. Vừa rồi hắn lại tóm chặt vòi chú, nếu hắn cứ lôi đi sềnh sệch mãi mà chẳng buông tha, thì đầu mũi chú cũng vỡ ra mà chết toi rồi ấy chứ. Thôi, mau mau chuẩn bị đưa họ đi qua.
Lão yêu ba cười nói:
– Đưa! Đưa cái quái gì! Lão yêu cả nói:
– Hiền đệ nói như vậy, xem ra có vẻ còn hậm hực lắm phỏng? Chú không đưa, để hai chúng tôi đưa vậy.
Lão yêu ba cười nói:
– Có hai vị huynh trưởng ở đây, tôi xin nói, nếu bọn hòa thượng ấy không cần chúng ta đưa, cứ lẳng lặng mà đi thì còn may cho họ. Nhược bằng cứ bắt chúng ta đưa, thì vô tình chúng trúng phải kế “điệu hổ ly sơn” của tôi đấy.
Lão yêu cả hỏi:
– “Điệu hổ ly sơn” thế nào? Lão yêu ba đáp:
– Bây giờ điểm hết binh yêu trong cả động, vạn chọn một nghìn, nghìn chọn một trăm, trăm chọn mười sáu người, lại chọn ba mươi người nữa.
Lão yêu cả hỏi tiếp:
– Tại sao lại chọn mười sau, rồi lại chọn ba mươi người? Lão yêu ba đáp:
– Lấy ba mươi người biết nấu nướng, thì cho chú một ít gạo trắng, miến dong, măng tre, trà búp, nấm hương, mộc nhĩ, đậu phụ, sai chúng mang đi xa hai mươi dặm, hoặc ba mươi dặm để bắc bếp, nấu nướng khoản đãi Đường Tăng.
Lão yêu cả lại hỏi:
– Còn mười sau người kia dùng làm gì? Lão yêu ba đáp:
– Sai tám tên khiêng kiệu, tám tên dẹp đường. Anh em chúng
ta đi hầu hai bên đưa chúng một đoạn sang phương Tây cách đây chừng hơn bốn trăm dặm. Nơi ấy là thành trì của tôi, ở đó tôi có quân sĩ tiếp ứng. Khi đến bên thành thì cứ thế, cứ thế. Khiến cho thầy trò hắn đầu đuôi không liên lạc được nhau. Bấy giờ bắt gọn Đường Tăng toàn là công của mười sáu thằng này cả.
Lão yêu cả nghe xong vui mừng khôn xiết, chẳng khác nào người tỉnh hơi men, bừng cơn mộng mị, vội nói:
– Tuyệt! Tuyệt!
Lập tức điểm yêu binh, trước chọn lấy ba mươi người, giao đồ nấu cho, lại chọn mười sáu người khiêng cỗ kiệu tết bằng loại mây thơm, kéo nhau đi ra.
Chúng lại dặn dò bọn tiểu yêu:
– Cấm không được la cà trong núi. Tôn Hành Giả là con khỉ khôn ngoan. Nếu hắn trông thấy chúng bay đi lại, sẽ sinh nghi, hỏng mất diệu kế.
Lão yêu cả dẫn mọi người ra thẳng đường cái, cất tiếng dõng dạc:
– Thưa ngài Đường lão gia, hôm nay không phạm ngày hồng xa, mời lão gia mau mau qua núi cho sớm.
Tạm Tạng nghe vậy, hỏi:
– Ngộ Không, ai gọi ta đấy? Hành Giả chỉ tay đáp:
– Đó là bọn yêu quái bị lão Tôn hàng phục mang kiệu tới đưa sư phụ qua núi đó.
Tam Tạng chắp tay ngửa mặt lên trời nói:
– May quá! May quá! Nếu không có đồ đệ tài giỏi thì ta làm sao đi qua nổi!
Đoạn bước thẳng tới, vái chào bọn yêu quái:
– Xin đa tạ tấm lòng quá yêu của các vị. Đệ tử tôi khi nào lấy được kinh trở lại phương Đông, sẽ ghi công thiện quả này của các vị ở kinh đô Tràng An.
Bọn yêu quái dập đầu nói:
– Xin mời ngài lên kiệu.
Tam Tạng người trần mắt thịt, có biết đâu đó là mưau kế. Tôn Đại Thánh cũng là vị Thái Ất kim tiên, bản tính trung chính, chỉ cho là nhờ công mình bắt, tha yêu quái, hàng phục được chúng, có ngờ đâu chúng lại có mưu mô khác, nên cũng không xét kỹ, cứ làm theo ý của sư phụ. Hành Giả sai Bát Giới xếp hành lý lên lưng ngựa, cùng Sa Tăng đi theo sát bên cạnh, còn mình cầm gậy sắt đi trước mở đường, thăm dò lành dữ. Tám tên tiểu yêu xúm vào khiêng kiệu, tám tên khác đi trước hò hét dẹp đường. Ba lão yêu đỡ đón kiệu. Sư phụ mừng mừng rỡ rỡ ngồi ngay ngắn trong chiếc kiệu. Cả đoàn đi lên đỉnh núi cao, theo đường cái thẳng tiến.
Chuyến đi này đâu có ngờ đâu trong cái vui đã có cái buồn phục sẵn. Kinh có câu: “Thái cực bi lai”. Vận hạn đứng là gặp lúc sao Thái Tuế chiếu, lại thêm Tang Môn, Điếu Khách. Bọn yêu quái kia đồng tâm hiệp ý hầu hạ hai bên, ân cần khuya sớm, cứ ba mươi dặm dâng cơm chay, năm mươi dặm lại dâng cơm chay nữa, chưa tối đã mời nghỉ, dọc đường nghiêm chỉnh, một ngày ba bữa, vừa ý đẹp lòng, nghỉ ngơi mấy đêm, rất là yên ổn.
Đoạn người đã đi được hơn bốn mươi dặm về hướng tây, bỗng thấy trước mặt là một tòa thành trì. Đại Thánh bèn cầm gậy sắt, rời chiếc kiệu xa tới hơn một dặm để xem xét tòa thành, bỗng sợ quá ngã lăn ra. Bạn bảo Hành Giả to gan thế, tại sao lại sợ hãi làm vậy? Hóa ra Hành Giả nhìn thấy trong thành ác khí bốc lên ngùn ngụt. Thật là:
Yêu ma từng lũ từng đoàn,
Bốn cửa rặt giống sài lang canh phòng.
Đô quản là lão hổ vằn,
Tổng binh là lũ trắng nanh gấu rừng.
Hươu ba trạc chạy sớ văn,
Dẫn đường là lũ lanh chanh cáo cầy.
Trăn dài nghìn thước đó đây.
Rắn dài vạn trượng đông tây chật đường.
Lầu cao lang sói lệnh truyền, Trước đình báo đốm rít lên tiếng người. Cờ bay trống dậy rầm trời,
Yêu ma canh giữ trong ngoài đến nghiêm.
Giảo thỏ mở cửa bán buôn,
Lợn rừng gồng gánh kiếm ăn sớm chiều.
Nơi đây xưa nước thiên triều,
Mà nay thành chốn quái yêu tung hoành.
Đại Thánh đang lúc sợ hãi, bỗng nghe tiếng gió rít đằng sau tai, bèn quay phắt lại xem xét, hóa ra là lão yêu ba tay cầm một ngọn thiên phương họa kích nhằm đầu Hành Giả đâm tới. Đại Thánh vội vàng quay người né tránh, rồi giơ gậy sắt lên đỡ. Hai bên hầm hầm nộ khí, hơi thở phì phì, chẳng nói chẳng rằng, nghiến răng nghiến lợi xông vào đánh nhau. Lại thấy lão yêu cả nổi hiệu lệnh, múa cương đao xông vào chém Bát Giới. Bát Giới hoảng quá, buông ngay con ngựa, vớ vội đinh ba, đánh trả lộn bậy. Lão yêu hai cũng cầm một cây giáo dài nhằm Sa Tăng đâm tới, Sa Tăng múa cây bảo trượng hàng yêu đánh trả. Ba lão yêu và ba hòa thượng, một chọi một, một sống một chết đánh nhau
dữ dội trước đầu núi. Còn mười sáu tiểu yêu tuân hiệu lệnh, trổ hết tài năng, cướp con ngựa cùng hành lý, và xúm lại khiêng kiệu Đường Tăng, chạy như bay tới chân thành gọi to:
– Đại vương gia gia lập kế bắt được Đường Tăng về đây rồi! Bọn yêu tinh lớn bé trên thành chạy ồ cả xuống, mở toang cửa
thành, dặn dò các doanh cuốn cờ im trống, không được làm ầm ĩ
huyên náo.
Bọn chúng nói:
– Đại vương vừa truyền lệnh, không được làm Đường Tăng sợ hãi, Đường Tăng mà sợ, thịt sẽ bị chua ra ăn mất ngon.
Bọn tiểu yêu bèn ra vẻ mừng vui hớn hở mời Tam Tạng, uốn gối khom lưng tiếp thánh tăng, khiêng kiệu Tam Tạng lên điện Kim Loan, mời Tam Tạng ngồi chỗ chính giữa, rồi dâng trà, dâng cơm, mời mọc ân cần. Tam Tạng u u mê mê, hé mắt ra nhìn chẳng thấy ai quen.
Cuối cùng tính mạng Đường Tăng sẽ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
----------------------------
[298] Nguyên văn: Nói dối không giấu được người làng.