Hành Giả khoan thủng bình âm dương
Ma chúa theo về chân đại đạo
Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh bước vào động, quan sát hai bên, chỉ thấy:
Đầu lâu cao tựa núi, Hài cốt chất như rừng. Tóc người dày tựa chăn, Da người nát như cám Cây cao thân người quấn, Từng đám trắng lầy nhầy. Thực biển máu núi thây, Mùi tanh hôi lộn mửa!
Bên động bọn yêu nhỏ, Bắt người mổ moi gan Phía tây lũ tà gian,
Nướng thịt người đánh chén.
Mỹ Hầu Vương dũng cảm Mới dám mò tận đây Hạng phàm phu khố dây.
Thách kẹo chẳng dám tới!
Một lát sau, Hành Giả đã vào tới tầng cửa thứ hai. Chà, ở đây
phong cảnh hoàn toàn khác hẳn bên ngoài. Thanh kỳ u nhã, diễm lệ tốt tươi. Hai bên hoa thơm cỏ lạ, sau trước tùng thắm cúc xanh. Đi thêm chừng bảy tám dặm nữa thì tới tầng cửa ba. Hành Giả nép mình đưa mắt nhìn trộm, thấy ba lão yêu ngồi ngất nghểu trên cao, hình dáng cực kỳ hung dữ. Tên ngồi giữa:
Răng lưỡi cưa nhọn hoắt, Đầu tròn mặt mũi vuông. Tiếng gầm như sấm dậy, Mắt lấp lánh tựa gương. Mũi hếch dòm trời thẳm. Lông mày đỏ bờm xờm, Đi, thú rừng hốt hoảng. Ngồi, ma quỷ sợ run Chính là vua loài thú, Quái sư tử lông xanh.
Tên ngồi bên trái:
Mắt phượng ngươi vàng, Chân càng răng xám. Mũi dài lông trắng Đuôi đầu hệt nhau. Trán tròn mày chau, Thân hình lộc ngộc, Tiếng thanh như ngọc Mặt quỷ đầu trâu
Giấu ngà tu lâu, Voi ngà vàng đó
Tên ngồi bên phải:
Cánh vàng đầu ca Mắt báo long lanh Nam bắc tung hoành
Cương cường dũng cảm.
Biến hóa nhào lượn Rồng sợ chim run Vỗ cánh bay lên.
Trăm chim nháo nhác Xòa đôi vuốt sắc Cầm thú thất kinh
Chính quái đại bàng
Bay xa chín vạn
Đứng hai bên ở phía dưới có tới hàng trăm đầu mục lớn nhỏ, tên nào tên ấy nai nịt gọn ghẽ, giới trụ chỉnh tề, sát khí đằng đằng, oai phong lẫm liệt. Hành Giả thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, không chút sợ hãi, đàng hoàng rảo bước đi thẳng vào, đặt chiếc mũ xuống, ngẩng mặt lên cất tiếng chào:
– Kính chào đại vương!
Ba lão yêu cười ha hả nói:
– Tiểu Toàn Phong, nhà ngươi đã về rồi đấy à? Hành Giả đáp luôn:
– Thưa vâng.
Ba lão yêu lại hỏi:
– Nhà ngươi đi tuần núi nghe ngóng tin tức Tôn Hành Giả hiện ở đâu rồi?
Hành Giả đáp:
– Thưa trên có đại vương, tôi thực không dám nói. Lão yêu hỏi:
– Tại sao không dám nói? Hành Giả đáp:
– Tôi vâng lệnh đại vương, gõ mõ rung nhạc, đang đi bỗng ngẩng đầu nhìn thấy mỗi một người đang mài một chiếc đòn khiêng, ngồi chẳng khác nào vị thần mở đường: đứng chân cao mấy chục trương. Người ấy ngồi bên bờ suối, lấy tay vốc nước đổ lên đá mà mài, vừa mài vừa lẩm bẩm rằng lâu nay chiếc đòn khiêng chưa được trổ thần thông, nay phải mài thật sáng đánh đánh đại vương. Chính vì thế tôi biết ngay hắn là Tôn Hành Giả, vội vàng về báo ngay cho đại vương biết.
Lão yêu nghe nói, toàn thân toát mồ hôi, run cầm cập nói:
– Các chú ạ, theo tôi thì không nên động vào Đường Tăng. Đồ đệ của hắn thần thông quảng đại, lại có dự phòng trước, mài gậy đánh chúng ta, biết làm thế nào bây giờ.
Bèn truyền lệnh:
– Bọn nhỏ, quân sĩ lớn nhỏ ngoài cửa động gọi hết về, đóng chặt cửa lại, để cho bọn chúng đi qua!
Trong số đầu mục có tên đã biết chuyện liền báo:
– Thưa đại vương, đám tiểu yêu ngoài cửa đã chạy hết cả rồi. Lão yêu quát:
– Bỏ chạy hết rồi à? Chắc là bọn chúng nghe phong phanh có chuyện chẳng lành. Mau đóng cửa lại! Mau đóng cửa lại!
Bọn tiểu yêu vội vội vàng vàng đi đóng chặt tất cả các cửa sau trước lại.
Hành Giả trong lòng lo sợ nghĩ:
– Cửa đã đóng hết rồi, hắn mà hỏi tới công việc lặt vặt trong nhà, mình không trả lời được, thế là lộ chuyện, chẳng bị hắn bắt sao? Để ta dọa chúng vố nữa, bắt hắn mở cửa thì mới chạy thoát được.
Bèn bước tới nói;
– Thưa đại vương, hắn còn nói những câu không hay nữa. Lão yêu hỏi:
– Hắn còn nói gì? Hành Giả nói:
– Hắn sẽ bắt đại vương cả lột da, róc xương đại vương hai, rút gân đại vương ba. Đại vương mà đóng cửa vào, không chạy ra ngoài, hắn giỏi biến hóa, biến thành con nhặng xanh, chui qua khe cửa bay vào, bắt chúng ta thì biết làm sao?
Lão yêu nói:
– Các anh em phải đề phòng cẩn thận. Động chúng ta đây, quanh năm không có nhặng xanh. Nếu có nhặng xanh bay vào, ắt hẳn là Tôn Hành Giả.
Hành Giả cười thầm nghĩ:
– Biến luôn ra con nhặng xanh dọa hắn một mẻ, bắt hắn phải mở cửa.
Đoạn nấp vào một bên, đưa tay ra sau gáy nhổ một sợi lông tơ, thổi hơi tiến khí, hô “biến!”, lập tức biến thành một con nhặng xanh, bay vút qua mặt lão yêu xoạt một cái. Lão yêu sợ quá nói:
– Anh em ơi, hỏng! Nó bay vào rồi!
Bọn tiểu yêu lớn nhỏ sợ quá, vội vàng cầm đinh ba, cán chổi đuổi đánh con nhặng.
Đại Thánh không nhịn nổi, cất tiếng cười khành khạch ầm ĩ. Lẽ ra Hành Giả không được cười. Tiếng cười ấy làm mặt mũi thực của Hành Giả lộ ra, bị lão yêu ba xông ngay đến túm chặt lấy nói:
– Đại ca ơi, suýt nữa tôi bị hắn bịt mắt! Lão yêu cả hỏi:
– Hiền đệ, ai bịt mắt ai cơ? Lão yêu ba đáp:
– Tên tiểu yêu vừa trở về và vừa nói đây không phải là Tiểu Toàn Phong. Hắn chính là Tôn Hành Giả. Chắc chắn hắn đã gặp Tiểu Toàn Phong, giết chết, rồi biến ra Tiểu Toàn Phong để lừa chúng ta đó.
Hành Giả sợ quá nghĩ:
– Hắn nhận ra mình mất rồi!
Nhưng vẫn lấy tay xua xua, nói với lão yêu cả:
– Tôi mà là Tôn Hành Giả à? Tôi là Tiểu Toàn Phong. Đại vương trông lầm đấy
Lão yêu cả cười nói:
– Các anh em ạ, nó là Tiểu Toàn Phong đấy. Mỗi ngày điểm danh ba lần, tôi nhớ mặt nó.
Đoạn lại hỏi:
– Nhà ngươi có thẻ bài không? Hành Giả đáp:
– Có.
Liền móc, tay vào trong lần áo lôi tấm thẻ bài ra. Lão yêu cả nhìn một cái nhận ra ngay bèn nói;
– Các anh em chớ đổ oan cho nó. Lão yêu ba nói:
– Đại ca không trông thấy hắn sao? Vừa rồi hắn giấu mình, cười khành khạch, lộ ra cái mồm như ông thiên lôi. Khi tôi túm lấy hắn, hắn liền biến ngay thành hình dạng thế này.
Bèn hạ lệnh:
– Bọn nhỏ, mang thừng lại đây!
Mấy đầu mục lập tức mang thừng đến. Lão yêu ba quật Hành Giả xuống, trói dúm bốn vó lại, lột hết quần áo ra xem, thì rõ mười mươi là Bật Mã Ôn. Nguyên Hành Giả có bảy mươi hai phép biến hóa, khi biến thành các loài chim bay thú chạy, cây cối côn trùng, đồ dùng này nọ, thì toàn thân biến được hết. Nhưng khi biến ra người, chỉ biến được đầu mặt thôi, chứ thân thể không biến nổi. Quả nhiên khắp mình vẫn lông vàng phủ, hai mông đít đỏ quạch, một cái đuôi ngoe nguẩy. Lão yêu thấy vậy hỏi:
– Đúng, người thì Tôn Hành Giả, mặt mũi thì Tiểu Toàn
Phong. Đích thị hắn rồi!
Bèn hạ lệnh:
– Bọn nhỏ, mau bày tiệc rượu, để ta nâng chén mừng công đại vương ba! Đã bắt được Tôn Hành Giả thì Đường Tăng nhất định sẽ vào mồm chúng ta rồi.
Lão yêu ba nói:
– Khoan uống rượu vội. Tôn Hành Giả ranh mãnh, dùng phép độn thân trốn thoát mất. Sai bọn nhỏ khiêng cái bình ra nhốt hắn vào trong đấy, thì chúng ta mới yên tâm uống rượu được.
Lão yêu cả cười ha hả nói:
– Chí phải! Chí phải!
Lập tức sai ba mươi sáu tên tiểu yêu vào trong mở cửa kho, khiêng chiếc bình ra. Bạn bảo chiếc bình to chừng nào? Chiếc bình cao hai thước bốn tấc, làm gì phải cần tới ba mươi sáu tiểu yêu đi khiêng? Chiếc bình này là bảo bối “âm dương nhị khí”, trong đó có đủ thất bảo, bát quái, hai mươi tư khí, phải cần ba mươi sáu người theo đúng số thiên cương mới khiêng nổi. Một lát sau, chiếc bình được khiêng ra và được đặt ở bên ngoài tầng cửa thứ ba, lau chùi sạch sẽ. Bọn chúng mở nắp ra, cởi trói và lột hết quần áo của Hành Giả, đưa Hành Giả lên miệng bình, nghe vù một tiếng, luồng tiên khí trong bình bốc lên hút Hành Giả vào trong đó, đoạn bọn chúng đậy lắp, niêm phong lại cẩn thận rồi quay vào uống rượu, trò chuyện.
– Con khỉ phen này nằm trong bình bảo bối của ta thì chớ có mà mơ tưởng đến chuyện sang phương Tây nữa! Còn muốn đi bái Phật cầu kinh, trừ phi phải xoay lưng quay bánh xe ra đầu thai vào kiếp khác thì mới hòng được.
Bọn tiểu yêu lớn nhỏ, con nào con nấy cười ngặt nghẽo, đắt
nhau đi mừng công, chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện Đại Thánh ở trong bình, bị bảo bối làm cho thân thể nhỏ lại, đang tìm cách biến hóa. Hành Giả ngồi ở giữa bình một lát, thấy mát mẻ dễ chịu, bèn buột miệng cười nói:
– Yêu quái này chỉ có hư danh bề ngoài, chứ bên trong chẳng có thực tài. Thế mà có người bảo là ai bị nhốt vào trong bình này chỉ một giờ ba khắc là hóa thành máu nước hết! Mát mẻ dễ chịu như thế này, có ngồi đến bay tám năm cũng chẳng sao!
Chà! Đại Thánh đâu có biết căn do của bảo bối này! Nếu như người bị nhốt suốt năm không nói, thì suốt năm vẫn mát mẻ. Nhưng thễ nghe tiếng người nói là lửa tới đốt ngay. Hành Giả chưa dứt lời, khắp bình đã thấy lửa cháy ngùn ngụt. May mà Hành Giả có bản lĩnh, ngồi nguyên ở giữa, bấm quyết tránh lửa, nên không có gì đáng sợ cả. Cứ thế độ nửa giờ, thấy từ bốn xung quanh có bốn con rắn bò ra cắn. Hành Giả vòng tay tóm gọn, hết sức vặn đứt thành tám đoạn. Một lát sau lại thấy ba con rồng lửa bò ra, quấn chặt lấy khắp người Hành Giả, thực là khó chịu. Lúc này Hành Giả mới cảm thấy lo sợ cuống quýt nói:
– Cái gì thì còn chịu được, chứ ba con rồng lửa này thì khó chịu quá! Một lúc nữa mà không thoát ra được, hơi lửa xộc vào tim thì làm sao?
Lại nghĩ:
– Hay là biến thân cho dài rồi khoan phá ra.
Đại Thánh bèn bấm quyết niệm chú, hô “dài!”, lập tức người dài ra vài trượng, nhưng chiếc bình kia bó sát vào người cũng dài theo. Hành Giả rút bé người lại, chiếc bình cũng bé theo. Hành Giả trong lòng lo sợ nói:
– Nguy quá! Nguy quá! Tại sao mình dài ra, nó cũng dài theo, mình bé lại, nó cũng bé lại nhỉ? Biết làm thế nào bây giờ?
Vừa dứt lời, đầu gối bỗng thấy đau lên, bèn đua tay xoa xoa, đã thấy bị lửa đốt mềm nhũn ra rồi, trong lòng hoảng hốt nói:
– Làm thế nào bây giờ? Đầu gối bị lửa đốt nhũn ra rồi! Ôi thế là ta đã thành người tàn phế!
Rồi không kìm được, hai hàng nước mắt cứ ứa ra. Thật là:
Gặp ma gặp nạn thương Tam Tạng
Măc hiểm mắc nguy nhớ Thánh Tăng.
Bèn than thở:
– Sư phụ ơi, nhớ dạo quy y chính quả, đội ơn Bồ Tát khuyến thiện, cứu thoát nạn trời, con cùng sư phụ vượt bao núi non, diệt bao yêu quái, thu hàng Bát Giới, cứu Sa Tăng, trải trăm cay nghìn đắng, nhưng mong cùng chứng Tây phương, cùng thành chính quả. Có ngờ đâu hôm nay gặp phải ma ách độc địa này, bị nhốt vào đây, tính mạng bị lâm nguy, bỏ sư phụ ở giữa núi, không sao đi nổi? Chắc do nghiệp chướng con từ xưa, nên ngày nay mới bị tai ách này chăng?
Đang lúc buồn đau chán nản, bỗng một ý nghĩ nảy tới:
– Hồi nào, ở núi Bàn Xà, Bồ Tát có ban cho ta ba sợi lông tơ cứu mạng, không biết có thực không, để ta tìm xem sao!
Bèn đưa tay sờ khắp người, bỗng sờ thấy ba sợi lông tơ rất cứng ở sau gáy. Hành Giả mừng quýnh nói:
– Lông tóc khắp người bị lửa làm nhũn ra cả, duy ba sợi này vẫn cứng như sắt, chắc đây là sợi lông cứu mạng ta.
Bèn cắn răng chịu đău, nhổ cả ba sợi, thổi hơi tiên khí, hô “biến!”, lập tức một sợi biến thành một mũi khoan bằng kim cương, một sợi biến thành một thanh tre, một sợi biến thành sợi dây, sợi dây buộc vào thanh tre như cánh cung. Hành Giả cắm mũi khoan xuống đáy bình, khoan rè rè một lúc thủng được một lỗ, thấy ánh sáng lọt vào, bèn mừng rỡ nói:
– May quá! May qua! Ra thoát được rồi!
Bèn định biến hóa chui ra, bỗng thấy chiếc bình lại mát mẻ như cũ. Tại sao lại mát mẻ? Chính là do chiếc bình bị Hành Giả khoan thủng, khí âm dương tiết ra hết, nên mới mát mẻ như thế.
Đại thánh bèn thu lấy sợi lông, làm cho người nhỏ lại, biến thành con bọ mát vô cùng tinh diệu, nhỏ như sợi tóc, dài như sợi râu từ lỗ khoan chui ra, nhưng vẫn không chịu chạy, mà lại bay tới đậu trên đầu lão yêu cả. Lão đang uống rượu, bỗng đặt mạnh chiếc chén xuống nói:
– Chú ba à, Tôn Hành Giả bây giờ đã nát chưa? Lão yêu ba cười nói:
– Còn tới bây giờ sao?
Lão yêu cả bèn truyền lệnh khiêng bình tới. Ba mươi sáu tên tiểu yêu đứng dưới lập tức khiêng bình. Chiếc bình nhẹ đi rất
nhiều, bọn tiểu yêu sợ quá báo:
– Thưa đại vương, bình nhẹ lắm! Lão yêu cả quát lên:
– Nói nhảm! Bảo bối là toàn công của hai khí âm dương, làm sao lại nhẹ được!
Trong bọn có một tiểu yêu miễn cưỡng nhấc chiếc bình tới nói:
– Đại vương xem, nhẹ lắm!
Lão yêu cả mở nắp ra xem đã thấy bên trong có ánh sáng lọt vào rồi, thì không kìm được thất thanh kêu lớn:
– Bình không còn gì, rỗng ra rồi!
Đại Thánh đậu ở trên đầu không nhịn được đành lên tiếng;
– Con của bố ơi, thứ con tìm đã chạy mất rồi. Bọn tiểu yêu nghe thấy bèn nói:
– Hắn chạy rồi! Hắn chạy rồi! Lão yêu cả lập tức hạ lệnh:
– Đóng cửa lại! Đóng cửa lại!
Hành Giả rùng mình một cái, thu lấy bộ quần áo bị lột, hiện nguyên bản tướng, nhảy ra ngoài động quay đầu lại quát mắng.
– Yêu tinh chớ có vô lễ! Chiếch bình ta đã khoan thủng rồi không nhốt được ai nữa đâu, chỉ dùng làm bồ đựng phân thôi!
Đoạn mừng mừng rỡ rỡ, quát quát tháo tháo, đạp mây về thẳng chỗ Đường Tăng. Tam Tạng đang thắp hương, ngửa mặt lên trời khấn khứa, Hành Giả dừng mây lại, nghe xem sư phụ khấn gì. Tam Tạng chắp tay ngửa mặt lên trời khấn rằng:
Thỉnh cầu các vị thần tiên,
Lục đinh Lục giáp chư thiên mọi đàng.
Phù hộ đồ đệ họ Tôn,
Thần thông quảng đại vô biên phép màu!
Đại Thánh nghe được những lời ấy, càng phấn chấn hăng hái, thu mây hạ xuống, bước tới gần cất tiếng chào:
– Sư phụ, con đã về!
Tam Tạng níu chặt lấy nói:
– Ngộ Không, con vất vả quá! Con đi do thám núi cao, hồi lần chẳng về, ta lo lắng vô cùng. Thế trong núi lành hay dữ?
Hành Giả cười nói:
– Sư phụ ạ, con đi lần này, một là chúng sinh phương Đông có duyên có phận, hai là sư phụ công đức vô biên, ba là nhờ đệ tử có pháp lực.
Đoạn đem những chuyện giả làm Toàn Phong, bị nhốt vào trong bình, rồi trốn thoát như thế nào, kể hết một lượt, nói:
– Giờ đây lại được gặp mặt tôn sư, thực như người ở một thế giới khác trở về vậy.
Tam Tạng cảm tạ rối rít rồi hỏi:
– Con đi vừa rồi đã đánh nhau với yêu tinh chưa? Hành Giả thưa:
– Chưa ạ!
Tam Tạng nói:
– Như vậy đưa ta qua núi sao được?
Hành Giả tính vốn hiếu thắng, bèn thét lên:
– Tại sao con không đưa được sư phụ qua núi? Tam Tạng nói:
– Con chưa hề đánh nhau với chúng, chưa biết được thua thế
nào, chỉ một mực ăn nói hàm hồ, ta đâu dám đi!
Đại Thánh cười nói:
– Sư phụ vẫn không thông biến. Thường có câu: “Một sợi se dây khó thành, một bàn tay vỗ đâu thành tiếng kêu”. Ma vương ba đứa, tiểu yêu hàng vạn, một mình lão Tôn đấu với chúng làm sao nổi!
Tam Tạng nói:
– Ít không địch nổi nhiểu, một mình con không nổi. Nhưng Bát Giới, Sa Tăng cũng có chút bản lĩnh, bảo họ cùng đi, đồng lòng hiệp sức, quét sạch yêu ma, mở thông đường núi, đưa ta đi qua.
Hành Giả trầm ngâm nói:
– Sư phụ nói chí phải. Để Sa Tăng bảo vệ sư phụ, còn Bát
Giới đi theo con.
Chú ngốc hoảng sợ nói:
– Đại ca chẳng có mắt! Tôi thô lỗ, chẳng có chút bản lĩnh, đi đường tổ cản gió, theo anh phỏng ích gì!
Hành Giả nói:
– Chú tuy không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn là một con người. Tục ngữ nói: “thêm ai hay nấy”, chú cũng làm tăng thêm lòng hăng hái của tôi đấy.
Bát Giới nói:
– Thôi được! Thôi được! Nhờ anh díu dắt cho, nhưng chớ có trêu tôi đấy.
Tam Tạng nói:
– Bát Giới phải chú ý. Ta và Sa Tăng ở lại đây.
Chú ngốc phấn chấn tinh thần, cùng Hành Giả lướt gió bay
mây, nhảy lên đỉnh núi cao, đến tận cửa động, thấy cửa động đóng im ỉm, bốn bề lặng ngắt không thấy người. Hành Giả bước tới cầm gậy sắt cất tiếng quát:
– Yêu quái mở cửa! Mau ra đánh nhau với lão Tôn!
Bọn tiểu yêu bên trong cửa chạy vào báo. Lão yêu cả trong lòng run sợ nói:
– Mấy năm nay nghe tiếng con khỉ ghê gớm. Quả là tiếng đồn chẳng sai!
Lão yêu hai đứng bên cạnh hỏi:
– Ca ca nói sao? Lão yêu cả nói:
– Tên Hành Giả sáng nay biến thành Tiểu Toàn Phong trà trộn vào đây, chúng ta không biết. May nhờ hiền đệ ba biết, bắt nhốt hắn vào bình, hắn trổ tài nghệ khoan thủng bình rồi cướp quần áo chuồn mất. Hiện giờ hắn đang đứng bên ngoài thách đánh. Ai dám ra đánh trận đầu với hắn?
Không có một tiếng đáp lại. Lão yêu cả lại hỏi, lại không ai dám ho he trả lời, toàn giả câm giả điếc. Lão yêu cả nổi giận quát lên:
– Chúng ta đóng trên đường sang Tây đã có chút tiếng tăm, nay bị tên Tôn Hành Giả khinh miệt như vậy. Nếu không ra đánh nhau với hắn thì uy danh mất hết. Để ta liều cái thân già ra đánh nhau với hắn ba hiệp! Ba hiệp thắng được hắn thì Đường Tăng chắc chắn sẽ nằm gọn trong mồm chúng ta. Bằng không mà thua, thì khi ấy đóng chặt cửa lại, để cho bọn hắn đi qua.
Đoạn nai nịt gọn ghẽ, mở cửa bước ra. Hành Giả, Bát Giới đứng bên cửa nhìn thấy. Quả là một quái vật khủng khiếp:
Trán sắt đầu đồng đội bao khố,
Giải tua lấp lánh sáng ngời. Mắt lòe loang loáng như tia chớp, Tóc lật lồng bồng tựa ráng trời.
Vuốt sắt phau phau cong nhọn hoắt, Răng cưa xin xít xếp đầy môi,
Giáp vàng thân khoác không đường chỉ, Đai tía lưng đeo thật khác đời.
Tay nắm cương đao lòe sáng loáng, Anh hùng uy vũ kém gì ai?
Rằng: “Người gõ cửa ấy là ai?”
Đại Thánh quay lại nói:
– Ta là Tôn lão gia Tề Thiên Đại Thánh của nhà ngươi đây. Lão yêu cả cười nói:
– Nhà ngươi là Tôn Hành Giả đấy à? Con khỉ khốn kiếp to gan nhỉ? Ta không gây sự với nhà ngươi, tại sao nhà ngươi lại tới đây thách đánh?
Hành Giả nói:
– “Bụt trên tòa, sao gà mổ mắt”[297] Nhà ngươi không gây sự, thì ta tìm nhà ngươi làm gì? Chỉ vì nhà ngươi tụ tập bè chó đảng mèo, tính chuyện bắt sự phụ ta ăn thịt, cho nên ta mới đến đây hỏi tội.
Lão yêu cả nói:
– Nhà ngươi hùng hùng hổ hổ tới làm ầm ĩ ở cửa nhà ta, có phải muốn đánh nhau chăng?
Hành Giả nói:
– Chính phải.
Lão yêu cả nói:
– Nhà ngươi chớ có hung hăng, ta ma điều yêu binh tới, dàn thành trận thế, đánh trống phất cờ, đánh nhau với người, rõ ràng ta là con hổ ngồi nhà, coi rẻ nhà ngươi quá. Chỉ cần một mình ta đấu với một mình nhà ngươi, một chọi một, không được ai đánh giúp! Được chứ?
Hành Giả nghe xong, nói:
– Bát Giới hãy lùi ra, để xem hắn làm gì lão Tôn? Chú ngốc bèn tránh sang một bên. Lão yêu cả nói:
– Nhà ngươi lại đây, trước hãy thử làm một cái cọc, để ta chém ba nhát dao vào cái đầu trọc kia, thì ta sẽ để cho Đường Tăng của nhà ngươi đi qua. Bằng không, hãy mau mau nộp Đường Tăng lại để ta nhắm một bữa.
Hành Giả nghe xong cười sằng sặc nói:
– Yêu quái! Trong động có giấy bút thì hãy mang ra đây viết giao kèo, bắt đầu chém từ hôm nay cho tới sang năm, ta cũng chẳng coi mùi mẽ gì!
Lão yêu cả vận hết uy lực, đứng tấn cữ đinh, hai tay vung đao, nhằm gáy Hành Giả chém xuống. Hành Giả vươn cổ ra đón lưỡi dao, chỉ nghe choang một tiếng, da cổ Hành Giả đến vết hằn đỏ cũng chẳng thấy. Lão yêu cả hoảng sợ nói:
– Con khỉ này đầu cứng quá! Đại Thánh cười nói:
– Nhà ngươi không biết. Lão Tôn đây:
Sinh ra đầu sắt da đồng.
Khắp trong trời đất ai bằng được ta?
Rìu búa bổ chẳng ăn thua,
Thuở nhỏ bị nhốt trong lò Lão Quân, Bốn vị tinh đẩu coi nung,
Nhị thập bát tú dụng công luyện hầu.
Ngước ngấm mấy lượt chẳng sao, Xung quanh xoắn xuýt nhưng nào là gân. Đường Tăng còn sợ mềm oằn,
Vòng kim cô lại thắt quanh đỉnh đầu.
Lão yêu cả nói:
– Con khỉ đừng có bẻm mép! Coi nhát đao thứ hai của ta đây! Ta quyết không tha tính mạng cho nhà ngươi đâu!
Hành Giả nói:
– Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chém vậy thôi à? Lão yêu cả nói:
– Con khỉ, nhà ngươi đâu có biết lưỡi đao này:
Chế tạo trong lò lửa, Trăm lần luyện thành công. Tam lược ngời lưỡi sắt,
Lục thao tỏ võ công. Đuôi nhặng xanh nhọn nhọn, Mình rắn trắng cong cong. Lên rừng mây thảm đạm, Xuống biển sóng bay tung. Trải bao lần mài giũa,
Kể mấy độ tôi nung. Ẩn núi sâu động cổ,
Ra trận lập chiến công.
Sọ nhà sư của chú, Một nhát, đầu đứt phăng!
Hành Giả cười nói:
– Đồ yêu tinh có mắt như mù, dám ví đầu lão Tôn với quả bầu à? Thôi được, cho nhà ngươi chém nhát nữa xem sao!
Lão yêu cả lại giơ đao chém xuống, Hành Giả lại vươn cổ ra đón, phập một tiếng đứt làm hai mảnh. Đại Thánh lăn một vòng trên mặt đất, biến thành hai người. Yêu quái thấy vậy hoảng quá, chống lưỡi đao xuống đất. Trư Bát Giới đứng đằng xa nhìn thấy cười nói:
– Giá lão yêu chém bằng hai đao, thì thành bốn người đấy. Lão yêu cả chỉ mặt Hành Giả nói:
– Nghe nói nhà ngươi giỏi sử phép phân thân, cớ sao dám sử phép đó trước mặt ta?
Đại Thánh nói:
– Thế nào là phép phân thân? Lão yêu cả nói:
– Thế cớ sao ta chém nhát đầu, nhà ngươi không hề gì. Nay ta chém nhát nữa, nhà ngươi lại biến thành hai người?
Đại Thánh cười nói:
– Đồ yêu quái kia, chớ có sợ hãi! Nhà ngươi có chém một vạn nhát, ta cũng sẽ trả nhà ngươi hai vạn người.
Lão yêu cả nói:
– Con khỉ kia, nhà ngươi chỉ biết phép phân thân chứ đâu có biết phép thu thân! Nhà ngươi có tài giỏi, thử thu thành một người, đánh ta một gậy xem nào.
Đại Thánh nói:
– Chớ có nói phét! Nhà ngươi muốn chém ba nhát, mà chỉ mới chém có hai. Giờ bảo ta chém một gậy, ta mà nện một gậy rưỡi thì không phải là lão Tôn!
Lão yêu cả nói:
– Đúng! Đúng!
Đại Thánh bèn ưỡn mình lên, lăn một vòng, biến thành một người như cũ, rút gậy sắt định nhằm đầu yêu quái bổ xuống. Lão yêu cả giơ đao lên ngăn lại nói:
– Con khỉ khốn kiếp chớ có vô lễ! Nhà ngươi tới cửa đánh người bằng cây đòn đám ma nào thế?
Đại Thánh quát lên:
– Nhà ngươi muốn hỏi cây gậy của ta hử? Trên trời dưới đất nó đã nổi tiếng?
Lão yêu cả hỏi:
– Nổi tiếng thế nào? Đại Thánh đáp:
Gậy sắt ta chín lần nấu luyện, Lão Quân thân vận chuyển vào lò. “Vật thần” vua Vũ ban cho,
Tám sông bốn biển đã thừa tiếng tăm Quãng giữa chừng đẩu tinh bày đặt, Khảm hai đầu vàng rực hoàng kim. Rồng bay phượng múa giập giờn, Hoa văn chạm khắp quỷ thần sợ run “Linh dương bổng” nổi tên từ đó
Đáy biển sâu nào có ai hay
Thành hình biến hóa tài thay
Rõ ràng ngũ sắc áng mây huy hoàng.
Rồi đắc đạo ta mang về núi,
Kinh nghiệm nhiều biến đổi khéo ghê.
Lúc to như chiếc vại kia,
Lúc nhỏ thì nhỏ chỉ vừa chiếc kim.
Tuy to nhỏ như kim, như núi Muốn ngắn dài cũng bởi lòng ta. Nhẹ nhàng múa lượn gần xa,
Mây trời loang loáng, chớp xa ngoằn ngoèo.
Khi lạnh buốt xông người ớn lạnh.
Mù âm u thảm đạm không trung
Hàng long phục hổ tùy thân, Chân trời góc biển xa gần rong chơi. Từng đại náo trên nơi thượng giới, Nổi oai phong phá hội Bàn Đào. Thiên binh bỏ chạy ào ào,
Na Tra thái tử đối đầu cũng thua Gậy múa tít thần kia lẩn trốn, Mười vạn binh sợ hoảng rút lui Tung hoành đánh tận Linh Tiêu,
Điện Thông Minh cũng liêu xiêu tơi bời. Khắp thượng giới mọi người nhốn nháo, Đám tinh khanh lơ láo rối ren,
Bắc Đẩu ta cũng đánh lên.
Nơi cục Nam Cực cũng khiền chẳng tha
Thượng Đế ấy thấy ta hung hãn, Mời Như Lai Phật đến trị giùm Binh gia thắng bại chuyện thường
Giam cầm khốn khổ hết đường ngo ngoe
Tù đằng đẵng dưới chân núi kia, Nhờ Quan Âm Bồ Tát cứu tinh Đại Đường có vị thánh tăng
Trông trời phát một nguyện lành lớn lao.
Thành Uông Tử độ bao hồn quỷ, Hội Linh Sơn quyết chí cầu kinh, Tây phương bao loại yêu tinh
Ra tay hàng phục giúp thành công lao
Đã biết gậy trên đời có một.
Nửa đường đời bạn hưu thân thương.
Tống tà ma chầu Diêm Vương. Thịt da hóa bụi, gân xương hóa bùn! Khắp chốn chốn gậy vung quỷ chết, Ngàn vạn con tính hết được bao
Trên trời phá đổ cung Ngưu Dưới âm điện các nện vào là xiêu. Đánh thiên tướng, đuổi theo Cửu diệu Địa phủ cung suýt ngoẻo Diêm Vương. Từ trời chấn động thế gian.
Gươm thiêng Thái Tuế tiếng vang xa gần.
Gậy bảo vệ Đường Tăng sư phụ, Gặp yêu ma ta bổ chết tươi!
Yêu ma nghe xong, run như cầy sấy, nhưng cũng đành liều chết vung đao lên chém. Hầu Vương cười khành khạch, múa gậy xông lên đánh đỡ. Hai người lúc đầu giằng co nhau ở trước cửa động, về sau nhảy vút lên mây, đánh nhau quyết liệt giữa tầng không. Trận đánh rất khủng khiếp:
Gậy thần định đáy thiên hà,
Gọi tên “Như Ý” gần xa tiếng lừng. Ma vương thủ đoạn khoe khoang,
Thanh đao đại hán cương cường gớm ghê.
Đánh gần rồi lại đánh xa,
Bay lên trời thẳm chẳng tha phen này.
Một người đổi mặt thay mày,
Một người đứng sững đất dày vươn thêm.
May bay mù chuyển ầm ầm, Khắp nơi thảm đạm, khắp rừng âm u. Một bên bèn quyết thịt nhà sư,
Một bên bảo họ quyết trừ yêu tinh.
Chỉ vì Phật tổ truyền kinh,
Một phen là chính nhọc thân tranh giành.
Lão yêu cả đánh nhau với Đại Thánh hơn hai mươi hiệp không phân thắng bại. Bát Giới đứng dưới thấy hai người đánh mải mê, không nhịn được, múa đinh ba đón gió nhảy vút lên mây, giơ đinh ba nhằm mặt yêu quái bổ xuống. Yêu quái sợ quá, cứ tưởng Bát Giới là người chỉ có mẽ ngoài ngây ngây ngô ngô
dọa người, ai ngờ gã tai to mõm dài này cũng võ nghệ cao cường, bèn chịu thua trận, quăng đao quay đầu bỏ chạy. Đại Thánh quát to:
– Đuổi mau! Đuổi mau!
Chú ngốc trổ hết oai phong, vác đinh ba lập tức đuổi theo yêu quái. Lão yêu cả thấy Bát Giới đuổi tới gần, bèn đứng xuống đỉnh núi, đón phía đầu gió, quay tít một vòng, hiện nguyên bản tướng, há to miệng định nuốt tươi Bát Giới. Bát Giới sợ quá, vội vàng co người chui tọt vào trong bụi cỏ, bất chấp gai góc rậm rạp, mặc cho da thịt rách bươm, run như cầy sấy ngồi trong bụi gai nghe ngóng. Hành Giả lúc ấy vừa từ đằng sau đuổi tới, yêu quái cũng há miệng định đớp, thế là mắc phải mẹo của Hành Giả. Hành Giả bèn thu gậy sắt, chạy xộc lên bị yêu quái đớp luôn một miếng. Bát Giới ngồi trong bụi cỏ trông thấy sợ quá, lầu bà lầu bầu thở than oán trách:
– Anh Bật Mã Ôn chẳng biết tiến thoát gì cả! Yêu quái ăn thịt anh, anh phải chạy chứ, tại sao lại còn chạy lên, để nó đớp cho một miếng nằm gọn trong bụng? Hôm nay còn là hòa thượng, ngày mai đã biến thành cục cứt rồi!
Lão yêu cả thắng trận trở về. Lúc ấy chú ngốc mới từ trong bụi cỏ chui ra, thất thểu về theo lối cũ.
Lại nói chuyện Tam Tạng ngồi ở sườn núi, đang cùng Sa Tăng mong ngóng, bỗng thấy Bát Giới thở hồng hộc chạy về. Tam Tạng cả sợ hỏi:
– Bát Giới, con làm sao mà trông thảm hại thế? Ngộ Không đâu sao không thấy?
Chú ngốc khóc thút thít nói:
– Sư huynh bị yêu quái nuốt vào bụng rồi!
Tam Tạng nghe xong ngã lăn ra đất, một lúc sau mới giậm
chân vỗ ngực than thở:
– Đồ đệ con ơi, cứ tưởng con giỏi hàng yêu, đưa ta sang Tây gặp Phật, ai ngời hôm nay lại chết về tay yêu quái rồi! Thân ôi, thế là công lao của con và mọi người hôm nay đã hóa ra cát bụi!
Sư phụ vô cùng đau đớn. Còn chú ngốc đã chẳng khuyên giải sư phụ thì chớ, lại còn cất tiếng gọi:
– Sa Hòa Thượng, chú mang hành lý lại đây, tôi và chú chia đôi!
Sa Tăng hỏi:
– Anh hai, chia làm gì? Bát Giới đáp:
– Chia đôi để mỗi người xéo một nẻo. Chú về sông Lưu Sa, tôi về thôn Cao Lão sống với mẹ đĩ. Còn con ngựa bạch bán đi lấy tiền mua cỗ áo quan chôn cất sư phụ.
Tam Tạng đang nằm thở thoi thóp, nghe Bát Giới nói như thế, thì khóc rống lên trời. Chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện lão yêu cả nuốt được Hành Giả, lấy làm đắc ý, quay thẳng về động. Bọn tiểu yêu ra đón hỏi chuyện đánh nhau thế nào. Lão yêu cả nói:
– Bắt được một tên rồi. Lão yêu hai hỏi:
– Đại ca bắt được tên nào? Lão yêu cả đáp:
– Tên Tôn Hành Giả. Lão yêu hai hỏi tiếp:
– Bắt để đâu? Lão yêu cả đáp:
– Bị tôi nuốt một miếng lọt vào bụng. Lão yêu ba cả sợ nói:
– Đại ca ơi, tôi quên khuấy không dặn dò anh là chớ có nuốt
Tôn Hành Giả.
Hành Giả ở trong bụng nói:
– Cứ việc nuốt cho đỡ đói! Bọn tiểu yêu sợ quá nói:
– Thưa đại vương hỏng rồi! Tôn Hành Giả đang nói ở trong bụng.
Lão yêu cả nói:
– Sợ gì hắn nói! Ta có tài nuốt được hắn, lại không có tài trị hắn hay sao? Các ngươi mau đun một ít nước muối, để ta uống vào rồi ọe hắn ra, sau đó mang rán thịt hắn nhắm rượu.
Bọn tiểu yêu đem đến nửa chậu nước muối, lão yêu nốc một hơi hết sạch, thấy ứa miệng cố sức nôn ra. Nhưng Đại Thánh đã mọc rễ ở trong bụng, chẳng nhúc nhích một ly. Đại thánh còn khua cuống họng, khiến lão yêu nôn ọe đến nỗi đầu váng mắt hoa, ra cả mật xanh mật vàng, còn Hành Giả vẫn không hề nhúc nhích. Lão yêu thở hồng hộc gọi:
– Tôn Hành Giả, nhà ngươi không ra à? Hành Giả đáp:
– Còn sớm lắm, chưa muốn ra đâu. Lão yêu nói:
– Tại sao nhà ngươi không ra? Hành Giả nói:
– Đồ yêu quái nhà ngươi không biết thông biến! Ta từ ngày làm hòa thượng, sống rất đạm bạc. Dạo này sắp sửa mướt, ta
mặc mỗi chiếc áo đơn, trong bụng ấm áp, lại không có gió lùa, ta phải trú hết mùa đông mới ra cơ!
Bọn tiểu yêu nghe vậy đều nói:
– Thưa đại vương, Tôn Hành Giả muốn trú ở trong bụng đại vương qua mùa đông.
Lão yêu cả nói:
– Hắn muốn ở qua mùa đông, ta sẽ ngồi thiền, dùng phép ban vận, suốt mùa đông không ăn cơm, Bật Mã Ôn sẽ chết đói!
Đại Thánh nói:
– Con của bố ơi, con chẳng biết quái gì cả! Lão Tôn hộ về Đường Tăng đi lấy kinh, khi qua đất Quảng Châu, ta đã mang theo nồi gấp để nấu ăn vặt vãnh dọc đường, giờ đây cứ cắt ruột gan tim phổi của nhà ngươi băm nhỏ nấu ăn dần thì còn lâu cũng chưa hết!
Lão yêu hai cả sợ nói:
– Anh ơi, con khỉ này làm được như thế đấy! Lão yêu ba nói:
– Xương quai xanh bắc nồi được chứ gì! Lão yêu hai nói:
– Không được! Nếu bắc nồi như vậy, khói lửa bốc lên, xông vào mũi, không bị hắt hơi sao?
Hành Giả cười nói:
– Không sao! Để lão Tôn lấy cây gậy sắt chọc lên đỉnh đầu cho thủng một lỗ, một để làm cửa sổ, hai để thông khói.
Lão yêu cả nghe nói như vậy, tuy ngoài miệng nói không sợ, nhưng trong lòng đã run lắm, hắn vẫn ra vẻ cứng cỏi nói:
– Các anh em đừng sợ! Mang rượu thuốc của ta lại đây, để ta
uống vài cốc cho con khỉ ngấm thuốc chết mất mạng!
Hành Giả cười thầm, nói:
– Năm trăm năm trước, khi lão Tôn đại náo thiên cung, chén kim đơn của Lão Quân, uống rượu ngự của Ngọc Hoàng, xơi đào tiên của Vương Mẫu, cùng những thức gan rồng tủy phượng, có thứ quái nào mà ta chưa ăn đâu? Rượu thuốc ấy là cái thớ gì mà dám dọa ta?
Bọn tiểu yêu mang hai bình rượu thuốc lại, rót đầy một cốc đưa cho não yêu cả. Lão yêu cả đưa tay đỡ lấy. Đại Thánh ở trong bụng ngửi thấy mùi rượu bèn nói:
– Đừng cho nó uống!
Đại Thánh bèn vặn đầu một cái, biến thành một cái phễu nhỏ, hứng lấy ở cổ họng lão yêu. Yêu quái nốc ực một hơi bị Hành Giả cũng ực một hơi uống hết. Chén thứ hai cũng bị Hành Giả uống sạch. Yêu quái uống một mạch bảy tám chén, bảy tám chén đều bị Hành Giả uống đỡ cả. Hắn bèn buông chén xuống nói:
– Thôi không uống nữa. Mọi khi thứ rượu này ta chỉ uống hai chén, bụng đã như lửa đốt, thế mà hôm nay ta đã uống bảy tám chén liền mà vẫn chẳng thấy mặt đỏ!
Nguyên Đại Thánh không uống được nhiều rượu, lần này uống của yêu quái bảy tám chén liền, đâm ra say rượu ngay ở trong bụng hắn, nên lảo đảo đứng không vững, lúc đá ngón tứ bình, lúc đá ngón phi cước, lúc bíu lấy buồng gan đánh đu, trồng cây chuối, khoa chân múa tay, khiến cho yêu quái đau đớn không thể chịu nổi, ngã lăn ra đất.
Cuối cùng không biết yêu quái sống chết ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
-----------------------
[297] Nguyên văn: Có gió thì sóng nổi, hết triều nước lặng êm.