Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bảy mươi tư

Trường Canh truyền báo ma hung dữ 
Hành Giả ra tay trổ phép tài

Nguyên nhân chính vẫn dục tình, Có tình có dục rành rành tự nhiên. Sa Môn tu luyện thường xuyên, Quên tình cắt dục là thiền đó thôi. Sửa ý tứ, tâm chẳng rời
Bụi trần chẳng nhiễm, trăng ngời lung linh.

Tu tri tiến bộ tăng nhanh,

Công quả viên mãn ấy thành đại tiên.

Lại nói chuyện thầy trò Tam Tạng phá tung lưới dục, ra khỏi
ngục tình, phóng ngựa sang phương Tây. Chẳng bao lâu hè hết thu sang, tiết trời mát mẻ. Chỉ thấy:

Mưa rơi xua nóng nực, Ngô đồng lá phất phơ. Trời tối đom đóm lượn, Trăng sáng dế ngẩn ngơ, Hoa quỳ sương óng ánh, Ngô tía đỏ bờ xa.
Ve buồn ngâm rả rích, Bồ liễu dáng bơ phờ.
Tam Tạng đang đi bỗng nhìn thấy một tòa núi cao đỉnh sát trời xanh, che sao cản nắng, thì trong lòng lo sợ, gọi Ngộ Không:

– Con nhìn kia, quả núi trước mặt cao lắm, không biết có đường đi không?

Hành Giả cười nói:

– Sư phụ nói gì vậy! Từ xưa có câu: “Núi cao vẫn có người qua, sông sâu vẫn có đò đưa sớm chiều”. Làm gì có lý không đi qua được? Sư phụ cứ yên tâm mà đi.

Tam Tạng nghe nói vui vẻ cười tươi quật roi thúc ngựa phóng thẳng lên sườn núi.

Đi không đầy một dặm, chợt nhìn thấy một cụ già tóc bạc phơ bay lòa xòa, chòm râu trắng như tơ bay lất phất, cổ đeo chuỗi hạt châu, tay cầm cây gậy đầu chạm rồng, đứng thấp thoáng trên sườn núi xa xa lớn tiếng gọi:

– Vị trưởng lão sang Tây ơi, tạm dừng vó ngựa, ghìm chặt day cương. Quả núi này có một bọn yêu ma ăn thịt hết mọi người ở thế giới Diêm Phù, không vượt qua được đâu!

Tam Tạng nghe vậy sợ hãi tái mặt, lại do vó ngựa khấp khểnh, ngồi chẳng vững vàng, nên phốc một cái ngã lăn xuống đất, nằm im bất động, gục mặt trong đám cỏ rên hừ hừ. Hành Giả bước tới đỡ dậy nói:

– Sư phụ đừng sợ! Sư phụ đừng sợ! Có con đây! Tam Tạng nói:
– Con có nghe thấy cụ già đứng trên vách núi cao báo rằng quả núi này có một con yêu tinh ăn thịt hết mọi người ở thế giới Diêm Phù không? Có con nào đi hỏi xem hư thực ra sao?

Hành Giả nói:
– Sư phụ ngồi tạm đây, để con đi hỏi cụ già ấy cho. Tam Tạng nói:
– Tướng mạo con xấu xí, nói năng thô lỗ, dễ xúc phạm người ta, e hỏi không xong.

Hành Giả cười nói:

– Để con biến thành người khôi ngô tuấn tú đi hỏi vậy! Tam Tạng nói:
– Con biến thử ta xem.

Đại Thánh bèn bấm quyết, lắc mình một cái, biến thành một tiểu hòa thượng ăn mặc sạch sẽ, đầu tròn mặt vuông, mi thanh mục tú, cử chỉ ra dáng nho nhã văn nhân, nói năng dịu dàng khác xa phàm tục, phủi sạch bụi chiếc áo dài gấm rồi rảo bước đi lên, lại quay lại hỏi Đường Tăng.

– Thưa sư phụ, con biến thế có được không? Tam Tạng thấy vậy vui lòng nói:
– Biến giỏi lắm! Bát Giới nói:
– Chứ lại không giỏi à? Chúng con thì cứ thua xa. Lão Trư này có lăn đến hai, ba năm cũng chẳng biến đẹp được như thế!

Đại Thánh bèn rời mọi người, rảo bước tới gần cụ già, cúi người nói:

– Bần tăng xin chào lão công công.

Cụ già thấy Hành Giả ít tuổi nhỏ nhắn, tuấn tú khôi ngô, định trả lời lại thôi, chào lại Hành Giả xong, đoạn lấy tay xoa đầu Hành Giả cười khà khà hỏi:

– Tiểu hòa thượng từ đâu tới? Hành Giả đáp:
– Chúng tôi người nước Đại Đường bên phương Đông, được nhà vua sai sang phương Tây bái Phật cầu kinh, dọc đường vừa đi tới đây, được nghe cụ báo có yêu quái, sư phụ tôi nhát gan sợ hãi sai tôi tới hỏi cụ, xin cụ cho biết đó là loại ma mãnh gì mà dám chặn lối ở đây? Mong cụ chỉ bảo rõ ràng cho tôi biết, tôi sẽ tống cổ chúng đi.

Cụ già cười nói:

– Chú tiểu hòa thượng này ít tuổi, không biết hay dở, nói chẳng giữ gìn. Yêu ma cực kỳ thần thông quảng đại, sao dám nói là tống cổ nó đi?
Hành Giả cười nó:

– Cứ như cụ nói, hình như cụ có ý che chở cho chúng, chắc hẳn có họ hàng thân thích với chúng, bằng không thì cũng bạn hữu xóm giềng. Nếu không, tại sao cụ lại tâng bốc uy danh, khoa khoang pháp lực của chúng, chẳng chịu thực lòng thực dạ nói lai lịch của chúng cho tôi nghe?

Cụ già gật gù cười nói:

– Hòa thượng này thật bẻm mép! Chắc là theo sư phụ đi du phương, học được chút pháp thuật, hoặc cũng biết trừ tà đuổi ma giúp mọi người đây. Nhưng chú chưa đụng phải hạng ma quái cực kỳ hung ác đâu!

Hành Giả hỏi:

– Hung ác thế nào? Cụ già đáp:
– Yêu tinh này gửi một phong thư tới Linh Sơn là năm trăm La Hán đều đón tiếp; gửi một tờ thiếp lên thượng giới là mười một vị đại diệu[296] phải kính yêu. Long Vương bốn biển là bạn của hắn; thượng tiên tám động cùng hắn giao du; mười vua Diêm Vương coi hắn nhu anh em; xã lệnh, thành hoàng coi hắn như tôn khách.

Đại Thánh nghe xong không nhịn được, cất tiếng cười khành khạch, lấy tay chỉ vào mặt cụ già nói:

– Thôi, thôi! Không cần nói! Không cần nói! Yêu tinh ấy cùng với bọn hậu sinh nhãi nhép của ta kết làm anh em, bằng hữu, thì có giỏi giang gì. Nếu hắn biết tiểu hòa thượng tôi đến đây à, thì đang đêm hắn cũng phải nhổm dậy mà cuốn xéo cho mau!

Cụ già nói:

– Chú hòa thượng này ăn nói lăng nhăng, chẳng ra giống
người! Những vị thần thánh ấy là hậu sinh nhãi nhép của chú cả đấy à?

Hành Giả cười nói:

– Chẳng giấu gì cụ, tiểu hòa thượng tôi quê quán ở động Thủy Liêm, núi Hoa Quả thuộc nước Ngạo Lai, họ Tôn, tên Ngộ Không. Hồi ấy tôi cũng là yêu tinh làm nhiều việc lớn, đã từng hội họp yêu ma, uống quá nhiều rượu, ngủ say mộng thấy hai người giải tôi xuống âm ty. Tôi nổi giận, rút gậy sắt đánh ráo cả bọn quỷ sứ phán quan, Diêm Vương sợ hãi ngã lăn, điện Sâm La tưởng như muốn sập. Vị pháp quan giữ án phải đi làm đơn, mười vị Diêm Vương ký vào bảo tôi tha tội chết cho họ, thì họ bằng lòng làm hậu sinh con cháu của tôi.

Cụ già nghe xong nói:

– A Di Đà Phật! Chú hòa thượng này nói phét quá, nên không lớn được!

Hành Giả nói:

– Thưa ngài, tôi lớn thế này cũng đủ rồi. Cụ già hỏi:
– Chú bao nhiêu tuổi? Hành Giả đáp:
– Cụ đoán thử xem. Cụ già nói:
– Chừng bảy, tám tuổi. Hành Giả cười nói:
– Có một vạn lần bảy tám tuổi! Tôi thò bộ mặt cũ ra để cụ coi, cụ đừng trách nhé.

Cụ già hỏi:
– Lại có bộ mặt khác nữa à? Hành Giả đáp:
– Tiểu hòa thượng tôi có những bảy mươi hai bộ mặt kia.

Cụ già không biết hết, cứ hỏi vặn hoài. Hành Giả bèn vuốt mặt một cái, hiện nguyên bản tướng, răng nhọn, má hóp, hai mông đít đỏ quạch, mình đóng một chiếc quần da hổ tay cầm gậy sắt bịt vàng, đứng trên sườn núi, chẳng khác nào ông thiên lôi thật. Cụ già thấy vậy sợ hãi mặt mày tái mét, chân tay mềm nhũn, đứng không vững ngã lăn xuống đất, lồm cồm bò dậy rồi lại ngã giúi xuống. Đại Thánh bước tới nói:

– Cụ già đừng sợ. Tôi đây mặt dữ tâm lành. Cụ đừng sợ! Đừng sợ! Vừa rồi cụ có lòng tốt, bảo cho biết có yêu ma. Nhưng đích thực có bao nhiêu, phiền cụ cho biết, tôi xin cảm tạ.

Cụ gài run cầm cập, chẳng nói lên lời, lại lấy cớ nghễnh ngãng không nói gì.

Hành Giả thấy cụ già không nói nữa, bèn quay người trở về. Tam Tạng hỏi:

– Ngộ Không, con về rồi à? Hỏi thăm thế nào? Hành Giả cười nói:
– Không việc gì? Không việc gì! Tây phương có một con yêu tinh thật, có điều người ở đây nhát gan, lo ngay ngáy về chúng. Sư phụ cứ yên tâm, có con đây rồi.

Tam Tạng nói:

– Con có hỏi cụ ấy rằng núi này là núi gì, động gì, có bao nhiêu yêu quái, đường này có tới được Lôi Âm không?

Bát Giới nói:

– Thưa sư phụ, con nói sư phụ bỏ qua cho. Về chuyện biến hóa, bắt mạch bệnh nhân, chòng ghẹo người thì đám người
chúng con không bằng một sư huynh. Còn về thật thà thì một đội sư huynh cũng không bằng một mình con.

Đường Tăng nói:

– Chính phải! Chính phải! Con thực thà lắm! Bát Giới nói:
– Chẳng biết thế nào, anh ấy hay có cái tính giấu đầu hở đuôi, hỏi vài câu chưa rõ nếp tẻ đã quay về rồi. Để lão Trư này đi hỏi mới biết đích xác được.

Đường Tăng nói:

– Ngộ Năng cẩn thận đấy.

Chú ngốc bèn giắt cây đinh ba vào bên sườn, sửa lại chiếc áo dài thâm, ra dáng ngượng nghịu bước tới sườn núi chào cụ già:

– Kính chào cụ.

Cụ già thấy Hành Giả về rồi, bèn chống gậy gượng đứng dậy, run rẩy định bước đi, bỗng thấy Bát Giới đến lại càng sợ hãi nói:

– Cha mẹ ơi, đêm qua mơ toàn ác mộng, nên hôm nay gặp toàn lũ ác nhân! Gã hòa thượng trước mặt mũi xấu xí, còn được ba phần người. Chú còn cái lão hòa thượng này, mõm thì dẩu ra, tai như quạt nan, mặt sắt đen sì, lông bờm tua tủa, đến một phần người cũng chẳng có!

Bát Giới cười nói:

– Cụ già này có gì không vui mà hay châm chọc người thế! Cụ cho tôi là hạng người thế nào? Tôi xấu thì xấu thực, nhưng nhìn mãi cũng thấy bảnh trai đấy.

Cụ già thấy Bát Giới nói tiếng người bèn cũng hỏi lại:

– Ngài từ đâu tới? Bát Giới nói:
– Tôi là đồ đệ thứ hai của Đường Tăng, pháp danh là Ngộ Năng Bát Giới. Người đến hỏi cụ vừa rồi là sư huynh tôi, tên gọi Ngộ Không Hành Giả. Sư phụ tôi trách anh ấy gây chuyện với cụ, không hỏi được đích xác, nên sai tôi đến hỏi cụ rằng đây là núi gì? Động gì? Trong động có yêu tinh gì? Đường này có sang được phương Tây không? Mong cụ chỉ giùm.

Cụ già nói:

– Ngài có thực thà không đấy? Bát Giới nói;
– Cả đời tôi chưa hề nói dối bao giờ. Cụ già nói:
– Ngài không giống chú hòa thượng vừa rồi nói ba hoa một tấc đến giời chứ?

Bát Giới nói:

– Tôi khác xa.

Cụ già bèn chống gậy nói với Bát Giới:

– Núi này gọi là núi Sư Đà tám trăm dặm. Trông núi có động
Sư Đà. Trong động có ba con yêu tinh.

Bát Giới chép miệng nói:

– Cụ già nhà mình cũng lắm chuyện! Có mỗi ba con yêu mà cũng phí công phí sức đi hỏi!

Cụ già nói:

– Ngài không sợ à? Bát Giới nói:
– Chẳng giấu gì cụ, ba yêu tinh thì chỉ một gậy của sư huynh tôi đập chết một con, một đinh ba của tôi bổ chết một con. Tôi còn một sư đệ nữa, một trượng hàng yêu của chú ấy đập chết nốt
một con. Ba con đều bị giết chết, sư phụ tôi đi qua được có khó gì đâu!

Cụ già cười nói:

– Hòa thượng này chẳng biết nông sâu! Ba yêu tinh này thần thông quảng đại cực kỳ, bọn tiểu yêu thủ hạ của chúng ở núi nam là năm nghìn tên, núi bắc là năm nghìn tên, đường bên đông có một vạn, đường bên tây có một vạn, quân tuần tiễu bốn năm nghìn, quân giữ cửa tới một vạn, quân kiếm củi nhóm lò thì vô số, tổng cộng tới bốn vạn bảy tám nghìn tên, toàn là hạng có tên tuổi đeo thẻ bài, chuyên ăn thịt người cả.

Chú ngốc nghe nói như vậy run cầm cập chạy về đến chỗ Đường Tăng chẳng nói chẳng rằng, vứt cây đinh ba, rồi ngồi xuống đi đại tiện. Hành Giả nhìn thấy bèn quát:

– Chú không trả lời lại ngồi xuống đó làm gì? Bát Giới nói:
– Sợ vãi cả cứt ra đây này! Bây giờ chẳng cần phải nói, ai nấy liệu mà tìm đường chạy cho sớm?

Hành Giả nói:

– Đúng là đồ ngốc! Người ta đi hỏi tin tức về thì chẳng hề sợ sệt, còn mình thì lại hoảng hốt mất trí đến thế!

Tam Tạng hỏi:

– Đầu đuôi ra làm sao? Bát Giới nói:
– Cụ già ấy bảo rằng: Núi này gọi là núi Sư Đà tám trăm dặm. Trong núi có động Sư Đà. Trong động có ba yêu tinh, bốn vạn tám nghìn tiểu yêu, chuyên ăn thịt người. Thầy trò mình mà bén mảng tới chân núi ấy, là bị chui vào mồm chúng ngay, đừng hòng nghĩ tới chuyện đi nữa!
Tam Tạng nghe xong run cầm cập, sởn cả gai ốc, nói:

– Ngộ Không, làm thế nào bây giờ? Hành Giả cười nói:
– Sư phụ cứ yên tâm, chẳng có chuyện gì ghê gớm đâu. Chắc là ở đây cũng có vài con yêu tinh, người ở đây nhát gan, trông gà hóa cuốc, nói phóng ra thế, nên mới sợ hãi như vậy. Đã có con!

Bát Giới nói:

– Anh nói gì thế nhỉ? Tôi khác xa anh: điều tôi hỏi hoàn toàn đúng sự thực, không bịa đặt tý nào đâu. Khắp núi đầy hang là yêu tinh, đi thế quái nào được!

Hành Giả cười nói:

– Chú ngốc lắm mồm! Không được bịa đặt làm mọi người sợ hãi. Dù cho khắp núi đầy hang là yêu quái thì chỉ một gậy của lão Tôn thôi, đến nửa đêm là giết sạch!

Bát Giới nói:

– Rõ dơ! Rõ dơ! Rặt những khoác lác! Yêu ma đông như thế chỉ điểm danh cũng mất bảy tám ngày làm sao giết sạch ngay được?

Hành Giả nói:

– Chú bảo đánh ra sao? Bát Giới nói:
– Dù anh có tóm trói hết, dùng cả phép định thân giữ chúng nữa cũng không nhanh thế được!

Hành Giả cười nói:

– Chẳng cần phải tóm trói gì hết. Ta cầm cây gậy sắt này vuốt một cái, hô “dài ra!”, cây gậy liền dài ra tới bốn mươi trượng. Ta
lại múa tít một vòng, hô “to ra!” cây gậy sẽ to ra chu vi tới tám trượng. Ta lăn cây gậy một lượt ở núi nam cũng chết năm nghìn đứa, lăn một lượt ở núi bắc cũng chết năm nghìn đứa, lăn một lượt từ đông sang tây nữa thì bốn năm vạn bọn nhãi nhép ấy sẽ nát ra như cám hết!

Bát Giới nói:

– Anh ơi, nếu làm cái lối lăn đường ấy thì chỉ khoảng canh hai là xong.

Sa Tăng đứng bên cạnh cười nói:

– Sư phụ ạ, có đại sư huynh thần thông như thế thì sợ gì chúng! Mời sư phụ lên ngựa thôi.

Đường Tăng thấy mấy đồ đệ của mình bàn nhau về tài nghệ như vậy, chẳng biết làm thế nào, đành tạm yên tâm lên ngựa bước đi.

Đang đi, bỗng chẳng nhìn thấy cụ già báo tin đâu nữa. Sa
Tăng nói:

– Chắc hẳn cũng là yêu quái, nên mới cố ý cáo mượn oai hổ nói phao lên để dọa chúng ta.

Hành Giả nói:

– Đừng nóng vội, để tôi đi xem sao.

Đại Thánh bèn nhảy vút lên đỉnh núi cao, ngó nhìn bốn phía, chẳng thấy bóng cụ già đâu, liền vội vàng ngẩng mặt lên trời, thấy trên không trung mây ngũ sắc rực rỡ, bèn nhảy vút lên đuổi theo xem ai, thì hóa ra là Thái Bạch Kim Tinh. Hành Giả bước tới tận nơi, lấy tay níu lại, luôn miệng gọi tên tục của Thái Bạch ra

– Ngày Lý Trường Canh! Ngày Lý Trường Canh! Ngài quá quắt thế! Có điều gì thì cứ trước mặt đàng hoàng mà nói, sao lại giả danh cụ già sơn dã dọa dẫm tôi?
Kim Tinh vội vàng vái chào nói:

– Thưa Đại Thánh, tôi báo tin chậm trễ xin tha tội! Yêu tinh núi này quả là thần thông quảng đại, thế lực vô cùng. Mong Đại Thánh tùy cơ ứng biến, mưu mẹo giỏi giang thì họa chăng qua được. Còn như chỉ lơ là lười biếng một chút thì đừng hòng qua nổi đâu.

Hành Giả cảm tạ nói:

– Xin đa tạ! Xin đa tạ! Nếu núi này quả thực khó qua, mong ngài lên thượng giới nói với Thượng Đế mượn ít thiên binh giúp lão Tôn nhe!

Kim Tinh nói:

– Vâng! Vâng! Vâng! Đại Thánh chỉ cần nhắn miệng là mười vạn thiên binh cũng có ngay.

Đại Thánh từ biệt Kim Tinh, hạ mây bước xuống đến gặp
Tam Tạng nói:

– Cụ già vừa rồi là Thái Bạch Kim Tinh, đến báo tin cho chúng ta đó.

Tam Tạng chắp tay nói:

– Đồ đệ ơi, con mau đuổi theo, hỏi xem có đường nào khác đi được không?

Hành Giả nói:

– Không có đường khác đâu. Núi này dài tới tám trăm dặm. Bốn xung quanh không biết có cơ man nào đường, biết đi thế nào?

Tam Tạng nghe xong, không ngăn được hai hàng nước mắt ứa ra, sụt sịt nói:

– Đồ đệ ơi, khó đi thế, làm sao bái Phật được? Hành Giả nói:
– Sư phụ đừng khóc! Đừng khóc! Khóc là đâm ra chán nản. Lão tinh báo tin chắc cũng có thêm thắt. Chỉ cần thầy trò ta để ý lưu tâm mà thôi. Đúng là “người báo tin thường nói qua”. Sư phụ xuống ngựa, ngồi tạm đây đã.

Bát Giới nói:

– Lại có việc gì cần bàn chăng? Hành Giả nói:
– Không có gì cần bàn cả. Chú ngồi đây chú ý bảo vệ sư phụ. Sa Tăng giữ gìn hành lý, con ngựa cẩn thận, để lão Tôn vào khe núi nghe ngóng xem sau trước có nhiều yêu quái không, bắt sống một con về hỏi tỉ mỉ, bắt nó làm tờ cam kết, yêu quái lớn bé già trẻ khai tên tuổi từng đứa cho minh bạch, còn tra xét đầu đuôi, đoạn bắt nó phải đóng chặt cửa động, không được ngăn chặn lối, sau đó cứ việc mời sư phụ lặng lẽ mà đi qua. Thế mới tỏ rõ thủ đoạn của lão Tôn chứ!

Sa Tăng dặn dò:

– Cẩn thận đấy! Hành Giả cười nói:
– Yên tâm! Tôi đi chuyên này, dù Đông Dương đại hải cũng có lối thông; lũy thép thành đồng cửa cũng phải mở!

Đoạn vèo một cái, Đại Thánh đã dùng phép cân đẩu vân nhảy vút lên mây rồi hạ xuống đỉnh núi, rẽ lau vạch cỏ, đứng chỗ bằng phẳng quan sát. Khắp vùng lặng lẽ như tờ. Bỗng Hành Giả ngẩn ra nói:

– Lầm rồi! Lầm rồi! Biết thế đừng để Kim Tinh đi vội. Hẳn là lão ấy dọa mình. Ở đây có con yêu tinh quái nào đâu. Nếu có, chúng phải nhảy nhót nô đùa, vung gươm múa giáo luyện tập võ nghệ chứ! Đằng này chẳng thấy một mống.

Đang đoán già đoán non, bỗng nghe thấy phía sau núi có
tiếng nhạc, tiếng mõ leng keng lộc cộc, bèn vội vàng quay đầu nhìn, hóa ra là một tiểu yêu vai vác một lá cờ lệnh, quanh sườn đeo vòng nhạc, tay gõ mõ, đi từ hướng bắc đến hướng nam, Hành Giả nhìn kỹ, thấy tên này cao chừng một trượng hai thước, bèn cười thầm nghĩ:

– Hắn đích là phu trạm, mang giấy tờ thiếp mời gì đấy. Để ta đi theo xem hắn nói năng những gì.

Nói đoạn, Đại Thánh bèn bấm quyết, niệm chú, lắc mình một cái, biến thành con nhặng xanh, vo ve bay tới đậu trên mũ tên tiểu yêu, lắng tai nghe ngóng, thấy tên này di ra đường cái, vừa gõ mõ vừa rung nhạc, miệng lẩm bẩm:

– Bon đi tuần núi chúng ta phải cẩn thận đề phòng Tôn Hành
Giả. Hắn hay biến thành nhặng xanh lắm!

Hành Giả nghe nói, sợ hãi nghĩ thầm:

– Tên này nhìn thấy ta rồi chăng? Nếu không tại sao hắn biết tên ta, lại biết cả việc ta biến thành nhặng xanh nữa chứ.

Nguyên tên tiểu yêu tinh này vốn không biết Hành Giả chỉ do thủ lĩnh của hắn không biết vì sao lại dặn dò hắn như thế, mà cũng chỉ là câu nói bâng quơ, hắn chợt nghĩ đến mà thôi. Hành Giả không biết, nghi hắn nhìn thấy, định rút gậy sắt đánh, nhưng lại dừng tay, nghĩ thầm:

– Lúc Bát Giới hỏi Kim Tinh, cụ già ấy nói lão ma có những ba tên, tiểu yêu có bốn vạn bảy tám nghìn. Cái ngữ tiểu yêu này có tới hàng vạn cũng chẳng đáng kể. Không biết ba lão ma kia thủ đoạn ra sao? Để ta hỏi hắn rồi hạ thủ sau cũng không muộn.

Bạn bảo Đại Thánh đi hỏi thế nào? Đại Thánh liền nhảy từ trên mũ xuống, đậu vào ngọn cây, để cho tiểu yêu đi trước mấy bước, rồi lộn người biến thành một tiểu yêu, hệt như tên kia, cũng gõ mõ rung nhạc cũng vai cầm cờ, quần áo cũng giống hệt,có điều cao hơn tên kia chừng dăm tấc, miệng cũng lầm rầm
đuổi theo tên kia, gọi:

– Anh đi đường ơi, đợi tôi với! Tiểu yêu quay đầu nói:
– Nhà anh ở đâu tới? Hành Giả cười nói:
– Ông anh giỏi giang ơi, người cùng nhà mà không nhận ra à? Tiểu yêu nói:
– Nhà tôi làm gì có anh. Hành Giả nói:
– Sao lại không có tôi? Anh nhìn lại xem. Tiểu yêu nói:
– Lạ lắm, nhận không ra! Nhận không ra! Hành Giả nói:
– Cũng hơi lạ đấy. Vì tôi là lính nấu bếp, anh ít gặp. Tiểu yêu lắc đầu nói:
– Đâu có! Đâu có! Mấy anh em nấu bếp trong động tôi không có ai mồm nhọn cả.

Hành Giả nghĩ thầm:

– Lại phải cái mồm biến hơi nhọn một chút rồi. Bèn cúi đầu, lấy tay che miệng, vuốt một cái nói:
– Mồm tôi có nhọn đâu.

Lúc này đúng là mồm Hành Giả không nhọn thật. Tiểu yêu kia nói:

– Vừa rồi mồm anh nhọn, làm sao vuốt một cái đã hết nhọn? Thật đáng ngờ lắm! Không nhận ra được! Không phải người nhà tôi đâu! Không biết! Không biết! Nghi lắm! Nghi lắm! Gia pháp
đại vương nhà tôi rất nghiêm, nấu cơm là nấu cơm, đi tuần là đi tuần. Không bao giờ có chuyện bảo anh đi nấu cơm, rồi lại bảo anh đi tuần núi!

Hành Giả cù nhầy, thấy tiểu yêu nói như vậy bèn nói luôn:

– Anh không biết đấy thôi. Đại vương thấy tôi nấu bếp giỏi, bèn thăng cho tôi chức tuần núi.

Tiểu yêu nói:

– Vậy hả? Cánh đi tuần núi chúng tôi mỗi ban có bốn mươi người, mười ban là bốn trăm người, mỗi người đều có một diện mạo, một danh phận. Đại vương sợ chúng tôi làm rối loạn ban bệ, điểm danh khó khăn, bèn cấp cho chúng tôi một thẻ bài làm hiệu. Nhà anh có thẻ bài không?

Hành Giả chỉ thấy hắn ăn mặc như vậy, làm công việc như vậy bèn biến ra hệt như vậy, nào có trông thấy thẻ bài bao giờ, nên làm gì có. Nhưng tình thế không thể nói. Hành Giả bèn dõng dạc trả lời:

– Tại sao tôi lại không có? Có điều là loại thẻ bài mới vừa lĩnh xong. Anh thử lấy ra của anh cho tôi xem nào.

Tiểu yêu đâu có biết đó là mẹo của Hành Giả, bèn phanh ngay áo, rút ngay chiếc thẻ bài sơn son đeo bằng dây nhung sát trong người đưa cho Hành Giả xem. Hành Giả nhìn thấy mặt sau tấm thẻ bài có hàng chữ “uy trấn chư ma” mặt trước có ba chữ viết chân phương “Tiểu Toàn Phong”, bèn nghĩ thầm trong bụng:

– Chẳng cần nói cũng biết những tên tuần núi phải có chữ
“phong” sau cùng.

Bèn nói:

– Anh hãy mặc áo vào để tôi lấy thẻ bài cho anh xem.

Đoạn quay người đưa tay xuống nhổ một sợi lông đuôi, vê vê miệng hô “biến!”, lập tức biến thành một chiếc thẻ bài sơn son,
cũng được xâu bằng một sợi dây nhung, trên có ba chữ chân phương “Tổng Toàn Phong” đưa cho tên tiểu yêu:

Tên tiểu yêu cả sợ nói:

– Bọn tôi đều là “Tiểu Toàn Phong”, riêng anh lại là “Tổng
Toàn Phong” là cớ sao?

Hành Giả ứng xử khôn khéo, ăn nói có lý lẽ, bèn nói:

– Anh thực không biết. Đại vương thấy tôi nấu bếp giỏi, bèn thăng lên ngạch đi tuần núi, lại ban cho chiếc thẻ bài mới là “Tổng Toàn Phong” cai quản bốn mươi anh em trong ban của ta đây.

Tiểu yêu nghe nói như vậy, vội vàng vâng dạ nói:

– Kính thưa trưởng quan! Kính thưa trưởng quan! Ngài mới được điều đến đây, tôi còn lạ lùng, nói năng xúc phạm, xin thứ lỗi cho!

Hành Giả đáp lễ rồi cười nói:

– Chẳng trách chú làm gì. Chỉ có một điều kiện thế này: tiền ra mắt nộp ra, mỗi người phải đóng là năm lạng.

Tiểu yêu nói:

– Trưởng quan chớ nóng vội. Để tôi đến núi nam tập hợp mọi người trong ban lại, bảo họ đóng một loạt là xong.

Hành Giả nói:

– Đã vậy, ta và chú cùng đi.

Thế là tiểu yêu đi trước, Hành Giả theo sau.

Đi chưa đầy vài dặm, bỗng thấy một ngọn bút phong. Tại sao lại gọi là bút phong? Vì trên đỉnh núi mọc thêm một ngọn núi nhọn hoắt cao chừng bốn năm trượng, hệt như chiếc bút cắm trên giá, nên mới có tên như vậy. Hành Giả đi vượt lên, đập đập đuôi xuống đất, đoạn nhảy tót ngồi trên đỉnh bút phong cất tiếng
gọi:

– Bọn Toàn Phong lại cả đây!

Đám tiểu yêu Toàn Phong ở dưới đều cúi mình nói:

– Thưa trưởng quan, chúng tôi đã sẵn sàng. Hành Giả nói:
– Các ngươi có biết vì sao đại vương cử ta ra đây không? Bọn tiểu yêu đều thưa:
– Không ạ. Hành Giả nói:
– Đại vương muốn ăn thịt Đường Tăng, nhưng sợ Tôn Hành Giả thần thông quảng đại, biến hóa lành nghề, biến ra một tên Tiểu Toàn Phong mò tới đây dò la tin tức, nên mới phong ta làm Tổng Toàn Phong đến điều tra xem trong các ngươi có ai là giả không.
Bọn Tiểu Toàn Phong đồng thanh hô lớn:

– Thưa trưởng quan, chúng tôi đều là thật cả. Hành Giả nói:
– Các ngươi là thật cả, vậy đại vương có tài năng gì, các ngươi có biết không?

Tiểu Toàn Phong đáp:

– Biết ạ.

Hành Giả hỏi:

– Biết thì nói ra ta nghe thử. Nếu đúng như ta biết thì là thật. Còn sai một ly thì ắt là giả. Ta sẽ lôi đến cho đại vương trị tội.

Bọn Tiểu Toàn Phong thấy Hành Giả ngồi chễm chệ trên cao, ra oai ra thế, quát tháo dữ dội, chẳng biết thế nào, đành cứ thực thà mà nói:

– Đại vương chúng ta thần thông quảng đại, bản lĩnh cao cường, chỉ một miếng là nuốt hết mười vạn thiên binh.

Hành Giả nghe xong, nói ngay:

– Nhà ngươi là giả rồi!

Tiểu Toàn Phong hoảng hốt nói:

– Thưa ngài trưởng quan, tôi là thật, tại sao lại bảo tôi là giả? Hành Giả nói:
– Thật gì mà lại nói hồ đồ thế! Đại vương thân thể to chừng nào mà một miếng nuốt nổi mười vạn thiên binh?

Tiểu Toàn Phong thưa:

– Nguyên trưởng quan không biết. Đại vương giỏi biến hóa: Muốn to là chống nổi trời, muốn nhỏ là bằng cọng rau. Chả là có một năm, Vương Mẫu nương nương mở đại hội Bàn Đào, mời các chư tiên nhưng lại không có thiệp mời đại vương. Đại vương
muốn tranh cả với trời, bị Thượng Đế sai mười vạn thiên binh xuống đánh. Đại vương bèn biến hóa pháp thân, há miệng thực to như cái cổng thành cố sức nuốt một miệng. Thiên binh sợ quá không dám giao phong, đóng chặt cửa Nam Thiên lại. Đó chẳng phải một miếng nuốt hết mười vạn thiên binh là gì.

Hành Giả nghe xong cười thầm nghĩ:

– Nếu nói đến thủ đoạn ấy, thì lão Tôn cũng từng làm qua rồi. Đoạn lại hỏi luôn:
– Đại vương hai có tài nghệ gì? Tiểu Toàn Phong thưa:
– Đại vương hai thân cao ba trượng, mắt phượng, mày ngài, tiếng như đàn bà, răng nhọn đòn xóc, mũi tựa giao long. Khi đánh nhau với ai, chỉ cần dùng cái mũi cuốn đi, có là mình đồng gia sắt cũng hồn lạc phách tan!

Hành Giả nghĩ:

– Yêu tinh lấy mũi cuốn người cũng dễ bắt thôi. Đoạn lại hỏi tiếp:
– Đại vương ba có bao nhiêu thủ đoạn? Tiểu Toàn Phong thưa:
– Đại vương ba không phải là yêu quái phàm trần, hiệu là “Vân Trình Vạn Lý Bằng”. Khi hành động thì cưỡi sóng đè gió, kinh bắc động nam. Ngài có một bảo bối mang theo bên người gọi là “bình âm dương nhị khí”. Giả sử ai bị nhốt vào trong đó, chỉ một giờ ba khắc sau là nhão như tương hết.

Hành Giả nghe nói, trong bụng cả sợ nghĩ thầm:

– Yêu ma không đáng sợ, nhưng phải cẩn thận đề phòng cái bình của hắn.
Đoạn lại hỏi tiếp:

– Tài nghệ ba đại vương, nhà ngươi nói đúng cả, giống như những điều ta đã biết. Nhưng đại vương nào muốn ăn thịt Đường Tăng?

Tiểu Toàn Phong đáp:

– Thưa trưởng quan, ngài không biết sao? Hành Giả quát tướng:
– Ta lại không biết bằng nhà ngươi à? Nhưng sợ các ngươi không biết tận ngọn ngành, nên đại vương dặn ta phải vặn hỏi cặn kẽ các ngươi!

Tiểu Toàn Phong nói:

– Đại vương cả và đại vương hai ở động Sư Đà, núi Sư Đà này đã từ lâu. Đại vương ba thì không ở đây. Nguyên chỗ ở của ngài cách núi này về phía tây chừng bốn trăm dặm. Nơi đó là nước Sư Đà. Năm trăm năm trước đây, ngài đã ăn thịt hết quốc vương, văn võ bá quan và lớn bé già trẻ trong thành, rồi chiếm đoạt cả giang sơn ấy. Giờ đây ở nước đó toàn yêu quái cả. Không ngờ năm vừa rồi ngài nghe tin có một nhà sư nước Đại Đường bên phương Đông được nhà vua sai sang phương Tây lấy kinh, mà nghe đâu người đó là một người thật tốt đã trải qua mười kiếp tu hành, ai ăn được một miếng thịt của nhà sư ấy sẽ thọ mãi không già. Nhưng lại sợ tên đồ đệ của lão là Tôn Hành Giả vô cùng lợi hại, một mình khó địch bèn dọn đến đây cùng hai đại vương tôi kết nghĩa anh em, ý hợp tâm đầu họp làm một bọn để bắt Đường Tăng.

Hành Giả nghe xong, đùng đùng nổi giận quát:

– Đồ yêu quái khốn kiếp vô lễ kia! Ta hộ vệ Đường Tăng tu thành chính quả, thế mà bọn chúng dám tìm cách ăn thịt sư phụ ta!
Bèn hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi rút cây gậy sắt ra, nhảy từ đỉnh núi cao xuống, nhằm đầu Tiểu Toàn Phong bổ một phát. Than ôi, cả người tên yêu thành một đống thịt nhầy nhụa. Hành Giả cũng không nỡ nhìn, nói:

– Chà, hắn có hảo ý kể hết chuyện nhà cho ta biết, tại sao ta lại nỡ kết liễu đời hắn? Nhưng mà thôi, cái đồ đầy tớ ấy mà! Bọn kia cũng chạy tháo thân rồi, ta chẳng thèm đuổi giết nữa!

Đại Thánh chỉ vì sư phụ bị trở ngại, chẳng còn cách nào đành phải làm những việc như vậy, đoạn cởi tấm thẻ bài của tên tiểu yêu ra giắt vào trong người, cắm chiếc cờ lệnh vào bên vai, buộc hột nhạc vào ngang lưng, tay gõ mõ, đón gió niệm chú, lắc mình một cái, biến thành hệt tên Tiểu Toàn Phong, rảo bước quay về đường cũ, tìm lối vào động, dò la hư thực của ba lão yêu. Thật đúng là

Nghìn phương biến hóa Mỹ Hầu Vương.

Muôn khóe đổi thay phô bản lĩnh!

Hành Giả sục vào núi sâu, theo đúng đường cũ, đang đi, bỗng nghe tiếng người reo ngựa hí vang lừng, bên giương mắt quan sát. Hóa ra là có tới mấy vạn tiểu yêu sắp hàng trước cửa động Sư Đà gươm giáo sáng lòe, tinh kỳ phấp phới. Hành Giả trong bụng mừng thầm nói:

– Lời Lý Trường Canh quả không sai! Quả không sai!

Nguyên bọn tiểu yêu sắp hàng ở đây cũng chia thành thứ tự. Cứ hai trăm năm mươi tên cầm cờ dài sặc sỡ, đón gió múa may, biết là số người ngựa phải tới hàng vạn, bèn đắn đo tính toán:

– Lão Tôn biến thành tên Tiểu Toàn Phong bước vào trong động bây giờ, lão ma nhất định hỏi về việc đi tuần núi, mình sẽ tùy cơ ứng biến. Nhỡ vạn nhất có lỡ miệng nói sai, chúng nhận ra mình, thì trốn thoát làm sao? Có chạy ra ngoài cũng bị bọn lính canh giữ lại, không thể ra khỏi cửa được. Muốn bắt ma
vương trong động, tất phải tiêu diệt bọn yêu quái ngoài cửa trước đã.

Bạn bảo Hành Giả tiêu diệt bọn tiểu yêu ngoài cửa cách nào? Thế rồi Đại Thánh lại nghĩ thầm:

– Lão ma chưa gặp mặt ta bao giờ, mà đã biết tên tuổi lão Tôn. Ta sẽ dựa vào tên tuổi của ta khuếch trương ưu thế, bơm to thổi phồng để lòe chúng một vố xem sao. Nếu quả chúng sinh trung nguyên có duyên có phận, lấy được kinh về, thì chuyến này, chỉ cần mấy câu nói anh hùng của ta cũng dủ dọa nổi vô số yêu quái ngoài cửa, buộc chúng phải lui. Còn như chúng sinh trung nguyên vô duyên vô phận, không lấy được kinh về dù có nói đến mức hoa sen hiển hiện thì chẳng trừ nổi yêu tinh ngoài động ở cõi Tây phương này.

Hành Giả đắn đo, suy nghĩ lại kỹ càng bèn vừa đi vừa gõ mõ rung nhạc bước thẳng vào cửa động Sư Đà, nhưng bị bọn tiểu yêu ở đình trước quát ngăn lại:

– Tiểu Toàn Phong về rồi à?

Hành Giả chẳng trả lời, chứ cắm mặt đi.

Đến dinh thứ hai, lại bị bọn tiểu yêu giữ lại quát hỏi:

– Tiểu Toàn Phong về rồi à? Hành Giả đáp:
– Về rồi.

Bọn tiểu yêu hỏi:

– Sáng nay anh đi tuần núi, có thấy Tôn Hành Giả không? Hành Giả đáp:
– Có. Hắn đang mài đòn khiêng ở đằng kia kìa. Bọn tiểu yêu sợ hãi hỏi:
– Hình dáng hắn thế nào? Mài đòn khiêng để làm gì? Hành Giả đáp:
– Hắn ngồi bên bờ suối hệt vị thần mở đường, khi đứng lên, người cao tới mấy chục trượng! Tay hắn cầm một cây sắt to như cái đòn khiêng lớn to chừng bằng miệng bát, khum lòng bàn tay múc nước giội lên sườn núi mà mài chiếc đòn khiêng, miệng lẩm bẩm:

– Chiếc đòn ơi, bấy lâu nay ta chưa từng mang ngươi ra hóa phép thần thông. Lần này có tới mười vạn yêu tinh, ngươi đánh chết hết cho ta nhé! Chừng nào giết xong ba lão yêu, ta sẽ lấy bài vị cúng tế nhà ngươi! Hắn đang mài thật sáng, định giết hết một vạn yêu tinh ở ngoài cửa trước đã!

Bọn tiểu yêu nghe nói như vậy, đứa nào đứa nấy tim đập chân run, hồn vía rụng rời.

Hành Giả lại nói:

– Này các cậu, thịt Đường Tặng độ vài chục cân, làm gì có chuyện chia tới chúng ta, tội gì chúng ta chết thay cho họ. Chẳng bằng chúng ta mỗi đứa trốn đi một ngả cho xong!

Bọn tiểu yêu nói:

– Nói đúng lắm! Chúng ta ai nấy phải tự mình lo lấy thân, trốn quách đi cho rồi.

Nguyên bọn này đều là lang trùng hổ báo, thú chạy chim bay, bọn chúng reo lên ầm ĩ rồi chạy tản đi cả. Thật là Tôn Đại Thánh chỉ mới nói mấy lời tâm huyết mà đã chẳng khác gì tiếng sáo nước Sở thổi tan hết tám nghìn quân!

Hành Giả mừng thầm nói:

– Tốt lắm! Lão Yêu sẽ chết thôi! Bọn tiểu yêu mới nghe nói vài câu đã chạy tan cả rồi, còn đâu dám đường đường gặp mặt nữa? Ta vào trong động vẫn phải nói như thế này mới xong, nói
khác đi, nhỡ có một vài tên tiểu yêu chạy vào nghe được, lại không lộ tung tích sao?

Bạn xem Hành Giả:

Lớn mật vào động cổ

To gan tới cửa sâu

Cuối cùng không biết khi gặp lão ma ấy lành dữ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.

----------------------------
[296] Đại diệu: Những ngôi sao lớn