Hận cũ bởi tình, gây nên đầu độc mới
Đường Tăng gặp nạn, Tỳ Lam phá hào quang
Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh hộ vệ Đường Tăng cùng với Bát Giới, Sa Tăng ra đường cái, nhằm thẳng hướng Tây mà đi chừng được nửa giờ, bỗng nhìn thấy một vùng lâu đài trùng điệp, cung điện nguy nga. Đường Tăng ghìm ngựa nói:
– Đồ đệ nhìn kìa, kia là xứ nào nhỉ? Hành Giả ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy:
Quanh non lầu các
Bên suối đình đài
Trước cửa cổ thụ xanh ngất trời Ngoài vườn hoa dại hương dìu dịu Cò trắng đậu khóm liễu
Khác nào ngọc long lanh Cành đào hót hoàng oanh Mật vàng ngời trong lửa Hươu rừng bước thong thả Từng đôi đạp cỏ xanh
Chim núi lượn xa gần
Líu lo ngọn phong đỏ
Tựa động Thiên Thai Lưu Nguyễn đó
Khác nào Lăng Uyển chốn thần tiên
Hành Giả nói:
– Sư phụ ạ, nơi này chẳng phải nhà cửa Vương hầu, chẳng phải cơ ngơi hào phú, hình như là am quán tự viện. Chúng ta tới
đó khắc biết.
Tam Tạng nghe vậy, quất roi phóng ngựa. Cả mấy thầy trò đi tới trước cổng ngắm nghía, thấy trên nóc cổng có gắn một tấm đá, trên có ba chữ “Quán Hoàng Hoa”. Tam Tạng xuống ngựa, Bát Giới nói:
– Quán Hoàng Hoa là nơi ở của đạo sĩ, chúng ta vào đó gặp gỡ họ một lúc cũng hay. Họ với chúng ta mũ áo tuy khác nhưng cũng là người tu hành cả.
Sa Tăng nói:
– Đúng đấy! Một là vào ngắm phong cảnh, hai là cho ngựa ăn, nếu tiện, sửa bữa cơm chay mời sư phụ xơi.
Tam Tạng nghe lời, bốn thầy trò cùng bước vào, chợt thấy bên tầng cửa thứ hai có treo một đôi câu đối:
Phủ thần tiên non xanh nước biếc, Nhà đạo sĩ cỏ lạ hoa thơm.
Hành Giả cười nói:
– Cái lão đạo sĩ này chắc cũng chỉ là hạng đốt cỏ luyện thuốc, nhóm lò bưng chậu mà thôi.
Tam Tạng bấm Hành Giả một cái nói:
– Ăn nói cẩn thận! Ăn nói cẩn thận! Chúng ta không quen không thân, chẳng qua tạm bợ một lúc, giễu người ta làm gì!
Vừa dứt lời, thầy trò đã bước vào tầng cửa thứ hai, nhìn thấy chính điện đóng chặt, một vị đạo sĩ đang ngồi hoàn thuốc ở hành lang phía đông. Người ấy ăn mặc:
Đầu đội mũ gấm màu vàng
Trên mình khoác tấm áo choàng màu đen
Hài vân chân xỏ nhẹ êm
Sợi tơ vàng thắm thắt viền quanh lưng
Hai mắt lấp lánh sao băng
Mặt tròn trằn trặn như hình quả dưa
Cánh mũi rủ xuống cực to
Đôi môi mấp máy như là tụng kinh
Đạo tâm như sấm chửa vang
Hàng long phục hổ tài năng tuyệt vời
Tam Tạng thấy vậy, cất tiếng chào:
– Thưa lão thần tiên, bần tăng xin kính chào.
Đạo sĩ ngẩng phắt đầu, vừa nhìn đã phát hoảng, rơi cả thuốc trong tay, nhưng cũng chấn tĩnh cài trâm sửa áo bước xuống thềm đón, nói:
– Kính chào lão sư phụ, tôi không kịp đón tiếp, xin mời vào trong nhà ngồi chơi.
Tam Tạng vui vẻ bước lên điện. Cánh cửa mở ra, Tam Tạng nhìn thấy pho tượng thánh Tam Thanh, trên bàn thờ đỉnh hương nghi ngút, bèn thắp hương cắm vào đỉnh, lạy ba lạy, rồi chào đạo sĩ. Bốn thầy trò ngồi vào chỗ dành cho khách. Đạo sĩ gọi tiểu đồng pha trà. Thấy có hai tiểu đồng bước vào bên trong lau khay rửa chén, lấy thìa pha trà, đi lại lăng xăng làm kinh động mấy kẻ oan gia.
Nguyên là bảy nữ quái ở động Bàn Ty cùng học nghề với gã đạo sĩ này, từ lúc mặc quần áo, gọi đàn con, là bọn chúng kéo thẳng tới đây luôn. Vừa rồi đang ở bên trong cắt quần áo, bọn chúng chợt thấy tiểu đồng pha trà bèn hỏi:
– Tiểu đồng, có khách nào tới mà vội vã thế? Tiểu đồng thưa:
– Vừa rồi có bốn vị hòa thượng tới, sư phụ sai chúng tôi đi pha trà.
Nữ quái nói:
– Có gã hòa thượng nào béo trắng không? Tiểu đồng thưa:
– Có ạ
Lại hỏi:
– Có cả gã tai to mồm dài đúng không? Đáp:
– Có ạ
Nữ quái nói:
– Chú mau bưng trà ra, đưa mắt ra hiệu cho sư phụ, mời ngài vào đây ta có việc khẩn cấp cần nói nhé.
Tiểu đồng bưng năm chén trà ra. Đạo sĩ vén áo, hai tay bưng chén trà mời Tam Tạng, sau đó Bát Giới, Sa Tăng, Hành Giả. Uống trà xong, cất khay chén, tiểu đồng bèn đưa mắt ra hiệu. Gã đạo sĩ bèn nghiêng người nói:
– Xin mời các vị ngồi chơi
Đoạn truyền lệnh:
– Tiểu đồng, chú để khay trà đây, tiếp khách hộ. Ta vào nhà một lát.
Lúc ấy Tam Tạng, mấy đồ đệ cùng tiểu đồng ra đứng ngoài cửa điện ngắm cảnh. Gã đạo sĩ vào trong phương trượng đã thấy bảy cô gái quỳ cả xuống nói:
– Sư huynh ơi, sư huynh ơi, nghe chúng em nói đây!
Gã đạo sĩ lấy tay đỡ dậy:
– Lúc sớm nay, khi các hiền muội tới đây đã định nói với tôi điều gì, nhưng chẳng may hôm nay tôi bận hoàn thuốc, thứ thuốc này kị gặp đàn bà, vì vậy không trò chuyện được. Giờ đây bận khách ở ngoài, có chuyện gì để thư thư lại đã.
Mấy nữ quái nói:
– Thưa sư huynh, việc này chính vì có khách tới mới dám nói. Khách đi rồi, nói cũng bằng không.
Gã đạo sĩ cười nói:
– Theo như hiền muội nói, tại sao có khách tới mới dám nói? Mấy hiền muội điên rồi hay sao? Chưa nói tới tôi là dạng tu tiên thanh tịnh, ngay như nhà người thường dân, có những việc vợ con, già trẻ trong nhà, cũng phải đợi khách đi rồi mới nói chứ. Sao mấy hiền muội lại cư xử dở thế, gây khó xử cho tôi. Thôi để tôi ra tiếp khách đã.
Mấy nữ quái túm chặt lấy nói:
– Xin sư huynh bớt giận, chúng em xin hỏi một câu: Những vị khách ấy ở đâu đến?
Đạo sĩ nhổ nước bọt không trả lời. Mấy nữ quái nói:
– Vừa rồi tiểu đồng vào pha trà, chúng em nghe hắn nói đó là bốn hòa thượng.
Đạo sĩ nổi giận:
– Hòa thượng thì làm sao? Mấy nữ quái nói:
– Trong bốn hòa thượng, có một gã mặt mũi béo trắng, một gã tai to mõm dài, sư huynh đã hỏi họ từ đâu đến chưa?
Đạo sĩ nói:
– Trong bọn họ quả có hai người như thế, mấy hiền muội làm sao mà biết? Hay là đã gặp họ ở đâu rồi?
Mấy nữ quái nói:
– Sư huynh chẳng biết đầu cua tai nheo gì cả, gã hòa thượng ấy là người vua Đường cử sang phương Tây lấy kinh, sáng nay vào động chúng em xin cơm chay. Quả thực chúng em đã nghe tiếng Đường Tăng, bèn bắt hắn lại.
Đạo sĩ nói:
– Bắt hắn làm gì? Mấy nữ quái đáp:
– Chúng em từng nghe người ta đồn từ lâu rằng, Đường Tăng đã trải qua mười đời tu hành, ai ăn được một miếng thịt của hắn sẽ sống lâu tăng thọ, nên mới bắt hắn. Nhưng sau lại bị gã hòa thượng tai to mõm dài ngăn giữ trong suối Trạc Cấu, trước cướp quần áo, sau lại đòi tắm cùng với chúng em. Chúng em ngăn chẳng nổi, hắn nhảy tòm xuống nước, biến thành con cá trê, luồn qua luồn lại khe đùi chúng em, định làm chuyện gian dâm. Thật là vô lại! Sau đó hắn nhảy lên bờ, hiện rõ bản tướng, thấy chúng em không chịu, bèn sử một cây đinh ba chín răng định giết chết chúng em. Giả như chúng em không có chút ít hiểu biết, thì đã mắc phải tay độc thủ ấy rồi. Sau đó chúng em có sai các cháu ra đánh nhau với hắn, chẳng biết được thua thế nào, còn mình thì run cầm cập bỏ chạy tháo thân đến nhờ cậy huynh trưởng, mong huynh trưởng nghĩ tới tình đồng song ngày trước, báo được mối thù cho chúng em hôm nay.
Đạo sĩ nghe nói vậy, hầm hầm tức giận, biến sắc mặt nói:
– Bọn hòa thượng này hóa ra vô lễ quá! Thực là đồ vô lại! Mấy hiền muội cứ yên tâm, để tôi trị bọn chúng.
Mấy nữ quái cảm tạ nói:
– Nếu sư huynh ra tay, chúng em sẽ xông vào đánh giúp
Đạo sĩ nói:
– Không cần đánh! Không cần đánh! Thường có câu: Đánh là
[294]
hèn
. Mấy hiền muội đi theo tôi.
Bọn con gái bèn đi theo. Gã đạo sĩ đi vào trong phòng, lấy một cái thang, kê vào chỗ chân giường, trèo lên xà nhà, lấy một chiếc hòm da nhỏ cao chừng tám tấc, dài một thước, rộng bốn tấc, trên được khóa bằng một chiếc khóa nhỏ bằng đồng, đoạn rút trong tay áo ra một chiếc khăn mặt bằng lụa màu vàng, cầm lấy chiếc chìa khóa buộc ở tua tấm khăn mở khóa, lấy ra một gói thuốc. Thứ thuốc ấy là:
Phân trăm chim trên núi Cóp nhặt đủ nghìn cân Bỏ đun trong nồi đồng Lửa cháy đều đủ mức Nghìn cân lấy một xúc Một xúc luyện ba phân Ba phân sao một lần
Lại luyện thêm lần nữa Chế thành loại độc tố Quý chẳng khác linh đơn Ai nếm phải chết liền
Chầu Diêm Vương tức khắc
Gã đạo sĩ nói với bảy cô gái:
– Các hiền muội ạ, thứ bảo bối này của tôi, người phàm ăn
phải, chỉ cần một ly, vào tới bụng là chết liền. Thần tiên ăn phải, chỉ cần ba ly cũng tuyệt mệnh. Mấy lão hòa thượng này, ngờ chúng là người có chút đạo hạnh, vậy phải dùng tới ba ly. Mau lấy sẵn ra đây.
Một cô gái trong số ấy vội vàng cầm lấy gói thuốc nói:
– Cân lấy một đồng cân hai ly, chia làm bốn phần.
Đoạn lấy mười hai quả táo chín đỏ, khoét thủng một lỗ nhỏ, nhét vào một ly thuốc, lại chia thuốc làm bốn, bỏ vào trong bốn chén trà, rồi lấy hai quả táo đen làm thêm một chén trà nữa, sai một tiều đồng sửa soạn bày ra, xong xuôi hắn nói với mấy cô gái:
– Để tôi đi hỏi hắn, nếu không phải hòa thượng triều Đường thì thôi. Còn nếu đúng, tôi sẽ gọi mang trà. Mấy hiền muội sai tiểu đồng bưng ra ngay nhé! Bọn chúng ăn vào, tên nào tên nấy sẽ nghẻo liền. Thế là tôi đã báo thù, giải được phiền muộn cho các hiền muội rồi đó.
Bảy cô gái cảm tạ rối rít.
Gã đạo sĩ thay quần áo, giả bộ cung kính khiêm tốn bước ra mời bọn Đường Tăng vào phòng khách ngồi chơi rồi nói:
– Lão sư phụ thứ lỗi cho, vừa rồi tôi vào phòng trong, dặn dò đồ đệ hái ít rau tươi, củ cải, sửa soạn bữa cơm chay cúng trời, vì vậy không ngồi tiếp được.
Tam Tạng nói:
– Bần tăng đến suông thế này, đâu dám phiền ngài cơm nước. Đạo sĩ cười nói:
– Chúng ta đều là người xuất gia cả, hễ vào cửa chùa là có ba thăng lương bổng, sao lại bảo là đến suông? Dám hỏi sư phụ trụ trì ở chùa nào? Đến đây có việc gì?
Đường Tăng đáp:
– Bần tăng là người nước Đại Đường bên phương Đông, được nhà vua sai sang chùa Đại Lôi Âm bên phương Tây lấy kinh, hôm nay đi qua bên cung đây xin thành tâm vào bái yết.
Đạo sĩ nghe xong mặt tươi hơn hớn nói:
– Lão sư phụ quả là bậc Phật trung thành đạo đức, tiểu đạo tôi vô tri không kịp đón tiếp. Xin thứ lỗi! Thứ lỗi!
Đoạn cất tiếng gọi:
– Tiểu đồng đi thay trà, rồi sửa soạn cơm chay ngay. Tiểu đồng bước vào. Mấy cô gái vẫy lại bảo:
– Ở đây có trà ngon pha sẵn. Chú bưng ra đi
Tiểu đồng bưng năm chén trà ra. Gã đạo sĩ vội vàng hai tay bưng một chén trà táo đỏ mời Đường Tăng. Hắn thấy Bát Giới cao to, cho là đồ đệ cả, Sa Tăng cho là đồ đệ hai, còn Hành Giả loắt choắt cho là đồ đệ ba, nên chén thứ tư mới đưa mời Hành Giả.
Hành Giả tinh mắt đỡ lấy chén trà nhưng đã nhìn thấy trong khay có một chén trà táo đen, bèn nói:
– Thưa tiên sinh, tôi và ngài xin đổi chén cho nhau
Gã đạo sĩ cười nói:
– Chẳng giấu trưởng lão, kẻ đạo sĩ nghèo nơi hoang dã này, bất chợt có khách, phẩm quả không đủ, vừa rồi tự tay tôi ra vườn sau tìm, chỉ hái được mười hai quả táo đỏ, làm bốn chén trà kính dâng. Còn tiểu đạo chẳng lẽ lại tiếp suông, bèn tìm nhặt hai quả táo đã xuống sắc làm một chén ngồi tiếp. Đó là tấm lòng kính khách của bần đạo đó.
Hành Giả cười nói:
– Ngài nói gì vậy? Cổ nhân có câu “Ở nhà đầy đủ cả, sểnh nhà
ra thất nghiệp”. Ngài là chủ nhà, sao lại nói là nghèo. Chúng tôi là những nhà sư đi bộ lang thang mới thật là nghèo chứ. Tôi và ngài chúng ta đổi chén! Tôi và ngài chúng ta đổi chén!
Tam Tạng nghe vậy, bèn nói:
– Ngộ Không, tiên trưởng đây thực có lòng mến khách, con uống đi, đổi làm gì.
Hành Giả chẳng biết làm thế nào, đành đưa tay trái đỡ lấy, tay phải đậy lên, ngồi nhìn bọn họ
Lại nói chuyện Bát Giới, một là đói, hai là khát, dạ dày vốn lại to, thấy trong chén trà có ba quả táo đỏ, bèn cầm ngay lấy đưa lên miệng nuốt ực một cái vào bụng. Sư phụ cũng ăn hết, Sa Tăng cũng ăn hết. Một lát sau thấy Bát Giới mặt tái nhợt, Sa Tăng nước mắt giàn giụa, Đường Tăng mặt đầy dớt dãi. Ba người ngồi không vững, chóng mặt ngã lăn xuống đất.
Đại Thánh biết ngay là thuốc độc, bèn cầm chén trà ném đến bốp một cái vào mặt đạo sĩ, Đạo sĩ giơ tay áo gạt ra, chén trà rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ nát vụn, đoạn nổi giận quát:
– Lão hòa thượng này thô lỗ quá! Cớ sao dám đập vỡ chén của ta?
Hành Giả quát mắng:
– Đồ súc sinh kia! Nhà ngươi thử nhìn ba người của ta coi! Chúng ta với nhà ngươi có thù oán gì mà nhà ngươi dám dùng thuốc độc hại người của ta?
Đạo sĩ nói:
– Đồ súc sinh nhà quê kia! Các ngươi tự gây ra tai họa còn không biết sao?
Hành Giả nói:
– Chúng ta vừa vào cửa nhà ngươi, mới thưa được vài câu
chuyện quê hương bản quán, chưa có lỡ lời điều gì, đâu có gây họa gì nào?
Đạo sĩ nói:
– Nhà ngươi có vào xin cơm chay ở động Bàn Ty không? Nhà ngươi có tắm ở suối Trạc Cấu không?
Hành Giả nói:
– Suối Trạc Cấu là sào huyệt của bảy nữ quái. Nhà ngươi nói ra điều đó, chắc là đã cấu hợp với chúng, đích thị là yêu tinh! Chớ có chạy! Nếm một gậy của ta đây!
Đoạn Đại Thánh rút ngay cây gậy sắt nạm vàng ở trong tai ra, múa tít quay vòng, cây gậy to ra bằng miệng bát, nhằm đầu đạo sĩ bổ xuống. Đạo sĩ vội né người tránh, rút bảo kiếm ra đón đỡ.
Hai người vừa chửi vừa đánh, làm kinh động mấy nữ quái bên trong. Bảy ả xô cả ra gọi:
– Sư huynh không cần phải mệt sức, để bọn em bắt hắn.
Hành Giả nhìn thấy mấy nữ quái càng giận sôi sùng sục, chuyển thế múa tít gậy sắt, xông vào bổ tới tấp. Bỗng thấy bảy cô gái cởi khuy áo, để lộ eo bụng trắng phau như tuyết, làm phép từ trong rốn, ùn ùn nhả những sợi tơ ra như một tấm lưới mù mịt khoảng trời, trùm kín lấy Hành Giả.
Hành Giả thấy cơ sự bất lợi, bèn đọc thần chú, vươn mình nhảy vút lên xuyên thủng tấm lưới tơ ra thoát, nén giận ấm ức đứng trên không trung xem cét, thấy những sợi tơ của nữ quái lấp lánh, ngang ngang dọc dọc như thoi đưa dệt vải, trong khoảnh khắc mù mịt che kín cả lâu đài cung điện trong quán Hoàng Hoa, không trông thấy gì nữa. Hành Giả nói:
– Lợi hại quá! Lợi hại quá! May mà ta chưa bị sa vào tay chúng! Thảo nào Trư Bát Giới bị ngã giúi ngã giụi! Làm thế nào bây giờ nhỉ? Sư phụ, sư đệ thì đang trúng độc, bọn yêu quái thì
hiệp lực đồng tâm, lại chẳng biết lại lịch chúng là ai nữa chứ! Để ta đi hỏi thổ địa xem sao.
Đại Thánh bèn từ trên mây bước xuống, tay bắt quyết, miệng hô “úm” gọi vị thổ địa già tới. Thổ địa già run rẩy quỳ xuống ven đường nói:
– Thưa Đại Thánh, ngài đi cứu sư phụ, sao còn quay về đây? Hành Giả nói:
– Sáng nay đã cứu được sư phụ, đi được một đoạn không xa, gặp tòa quán Hoàng Hoa, ta cùng sư phụ và mọi người vào ngắm cảnh, được chủ nhân đón tiếp. Vừa nói được vài câu chuyện thì bị hắn cho thuốc độc vào chén trà đầu độc sư phụ và sư đệ. May ta không uống, rút ngay gậy đánh hắn. Hắn bấy giờ nói ra các chuyện xin cơm chay ở động Bàn Ty, Bát Giới tắm ở suối Trạc Cấu. Ta biết hắn là yêu quái, bèn vung gậy đánh tiếp. Lúc ấy lại thấy cả bảy nữ yêu quái xông ra nhả tơ mù mịt. May lão Tôn biết được chạy thoát. Ta nghĩ nhà ngươi là bản thần vùng này chắc biết rõ lai lịch của chúng. Vậy bọn chúng là loại yêu tinh gì, thực thà nói ra thì ta tha đánh.
Thổ địa dập đầu nói:
– Bọn yêu tinh ấy tới đây chưa được mười năm. Ba năm trước đây, sau khi điều tra, tiểu thần mới biết rõ bản tướng của chúng. Đó là bảy con nhện thành tinh. Tơ chúng nhả ra là tơ nhện đó.
Hành Giả nghe xong, vô cùng mừng rỡ nói:
– Cứ như nhà ngươi nói, chúng cũng xoàng thôi. Đã vậy, cho nhà ngươi về, để ta dùng phép bắt chúng.
Thổ địa dập đầu từ biệt.
Hành Giả bèn quay lại đứng ngoài quán Hoàng Hoa, nhổ bảy mươi sợi lông đuôi, thổi hơi tiên khí, hô “biến”, lập tức biến thành bảy mươi chiếc câu liêm hai lưỡi, mỗi một tiểu Hành Giả
cầm một cây, bản thân Hành Giả cũng cầm một cây, đứng ở bên ngoài đưa câu liêm vào, nổi hiệu lệnh nhất tề cào móc đứt hết cả đám tơ. Mỗi người cào được tới hơn mười cân, lôi được cả bảy con nhện trong đám tơ ra, mình mỗi con to bằng cái đấu, con nào con nấy chân tay co dúm, rụt đầu rụt cổ van xin:
– Xin tha chết! Xin tha chết!
Lúc ấy bảy tiểu Hành Giả đè chặt bảy con nhện, nào có chịu buông.
Hành Giả nói:
– Đừng đánh chúng vội. Bắt chúng trả sư phụ và sư đệ đã. Bọn nữ quái lớn tiếng gọi:
– Sư huynh ơi, trả Đường Tăng cho chúng để cứu mạng chúng em!
Đạo sĩ từ trong chạy ra nói:
– Muội muội ơi, ta muốn ăn thịt Đường Tăng cơ, không cứu các hiền muội được.
Hành Giả nghe vậy, nổi giận quát:
– Nhà ngươi không trả ta sư phụ thì hãy coi lũ em của nhà ngươi đây!
Đại Thánh bèn cầm cây câu liêm quay tít, lại biến thành cây gậy sắt, hai tay vung lên, đập nát bét cả bảy con nhện, đoạn lại lắc đuôi hai cái, thu hết lông tơ về, một mình vác gậy sắt đuổi vào phòng trong đánh đạo sĩ.
Gã đạo sĩ thấy Hành Giả đánh chết mấy sư muội, không nhịn được căm giận, múa gươm đánh lại Hành Giả. Trận đánh này cả hai đều ôm hờn oán, bừng bừng trổ hết thần thông, vì vậy cực kì dữ dội:
Yêu tinh múa bảo kiếm Đại Thánh vung gậy vàng Cũng là tại Đường Tăng Trước gặp bảy cô gái
Giờ đây trổ tài giỏi Thi thố phép thần thông Đại Thánh thần khí hùng Yêu tiên sức lực mạnh Vào thế như hoa rụng Quay tít tựa bánh xe
Ầm ầm gậy gươm va Trời mây tối mù mịt Hò hét vang trời đất Tính kế dụng cơ mưu
Qua lại lẹ như thoi Gió bay tung cát bụi Hùm sói đều sợ hãi Đất trời đen mịt mùng
Đạo sĩ đánh nhau với Đại Thánh năm sáu mươi hiệp, dần dần cảm thấy tay chân mềm nhũn, gân cốt như nhão ra, bèn cởi đai áo đến soạt một tiếng rồi cởi chiếc áo bào đen ra. Hành Giả cười nói:
– Con của bố ơi, đánh không lại rồi cởi áo ra thật chẳng hay ho gì đâu!
Nguyên lão đạo sĩ này khi cởi áo ra rồi, bèn giơ hai tay lên trời, bống thấy dưới hai nách có đến một ngàn con mắt. Hào quang ở mỗi mắt phóng ra thật vô cùng lợi hại:
Mù vàng cuồn cuộn
Chói lọi hào quang
Mù vàng cuồn cuộn, hai bên kẽ nách tựa mây đùn; Chói lọi hào quang, nghìn con mắt rực như phóng lửa. Bên phải trái hệt thùng vàng rực rỡ
Phía đông tây chuông đồng đỏ sáng choang
Đó là yêu tiên trổ phép thần thông
Đó là đạo sĩ khoe pháp lực Lóe mắt sầm trời che nhật nguyệt Trùm người khí nóng đốt mông lung
Vây hãm trọn Tề Thiên Đại Thánh vào trong
Một đám mù vàng hào quang rực rỡ
Hành Giả luống cuống chân tay, luẩn quẩn trong đám hào quang ấy, tiến lên không được một bước, lùi lại chẳng nhấc được chân, chẳng khác nào bị giam hãm trong một cái thùng. Hành Giả chẳng biết làm thế nào đâm ra tức giận cáu kỉnh, nhảy cẫng lên một cái, va ngay vào đám hào quang đến chát một tiếng rồi ngã lộn cổ xuống, cảm thấy đầu đau ê ẩm, vội vàng đưa tay lên đầu sờ xem sao, thì thấy da ở đỉnh đầu đã mềm nhũn cả ra, bèn lo lắng nghĩ:
– Xúi quẩy rồi! Xúi quẩy rồi! Cái đầu này giờ đây cũng gay rồi! Mọi khi dao chém búa bổ cũng không can gì, thế mà giờ đây lại bị cái đám hào quang kia làm mềm nhũn ra thế này? Lâu ngày bị sưng mưng mủ, mắc chứng thương phong thì chết mất.
Được một lát, Hành Giả lại thấy móng bức không chịu được, bèn một mình tính toán rằng:
– Tiến lên đằng trước không nổi, lùi lại đằng sau không xong,
rẽ sang bên phải bên trái cũng không được, nhảy lên đầu bị va, biết làm sao bây giờ? Thà chui quách xuống dưới xem sao!
Đại Thánh bèn niệm thần chú lắc mình một cái, biến thành con xuyên sơn giáp, còn có tên là lăng lý lân. Thật là:
Bốn móng sắc nhọn hoắt Khoan đá nát như tương Toàn thân là vẩy cứng Xuyên núi như chui hầm Hai mắt ngời lấp lánh Như sao sáng long lanh Cái mồm dài nhọn hoắt
Hệt như chiếc khoan đồng Tên thuốc: Xuyên sơn giáp Tục gọi lăng lý lân
Hành Giả chúi chiếc đầu cứng xuống đất, chui liền một mạch hơn hai mươi dặm mới nhô đầu lên. Nguyên đám hào quang ấy chỉ trùm kín được hơn mười dặm. Hành Giả chui ra được, hiện nguyên bản tướng, cảm thấy thịt nhũn gân tê, toàn thân ê ẩm, ngăn không được hai hàng lệ ứa ra, cất tiếng khóc nức nở:
Nhớ xưa theo đạo rời non
Sang Tây cất bước lên đường gian truân
Sóng to biển cả không sờn
Ai ngờ ngòi hẹp nên cơn cớ này!
Mỹ Hầu Vương đang lúc buồn rầu đau xót, bỗng nghe phía đằng sau núi có tiếng người khóc thút thít, bèn lau nước mắt quay đầu nhìn, thấy một người đàn bà, mình mặc tang phục, tay trái bưng một bát cháo hoa, tay phải cầm mấy tờ vàng mã, vừa
đi vừa khóc tiến lại. Hành Giả gật gù thở dài nói:
– Thật là “cùng cảnh cùng thuyền, hoạn nạn gặp nhau”! Người đàn bà này không biết vì sao mà khóc, để ta hỏi thử xem sao.
Một lát sau người đàn bà tới gần như đón Hành Giả. Hành
Giả cúi người hỏi:
– Chào nữ bồ tát. Bà khóc ai đấy? Người đàn bà nuốt nước mắt nói:
– Chồng tôi vì mua hộ trúc cho lão chủ nhân quán Hoàng Hoa, rồi cãi cọ với hắn, bị hắn đánh thuốc độc chết. Tôi định đốt ít tiền giấy này gọi là báo đền chút nghĩa vợ chồng.
Hành Giả nghe vậy nước mắt lại ứa ra. Người đàn bà nổi giận nói:
– Ngài ngớ ngẩn thật! Tôi buồn bã thương xót chồng con đã đành, ngài làm sao mà cũng chau mày sa lệ, định phỉnh phờ tôi gì chăng?
Hành Giả cúi người nói:
– Xin nữ bồ tát bớt giận. Tôi vốn là Tôn Ngộ Không Hành Giả, đồ đệ cả của ngự đệ Đường Tam Tạng nước Đại Đường bên phương Đông, nhân sang phương Tây dọc đường có ghé nghỉ nhờ quán Hoàng Hoa. Quán ấy có một đạo sĩ không biết là yêu tinh gì, hắn kết làm anh em với bảy con nhện thành tinh. Bảy yêu tinh nhện định hãm hại sư phụ tôi ở trong động Bàn Ty, nhưng sư phụ tôi đã được tôi và hai sư đệ là Bát Giới và Sa Tăng cứu thoát. Bảy yêu tinh nhện bỏ chạy tới đây, đảo ngược phải trái nói chúng tôi là lũ lừa dối. Lão đạo sĩ bèn sùng trà thuốc độc hãm hại ba người, gồm sư phụ và hai sư đệ tôi. Giờ đây ba người và con ngựa vẫn đang bị hãm ở trong quán. Riêng tôi không uống, đập nát chén trà ấy và đánh nhau với hắn. Đang
đánh nhau, bảy yêu tinh nhện xông ra nhả tơ mù mịt thành một tấm lưới trùm kín lấy tôi, tôi phải dùng pháp lực ra thoát, hỏi thổ địa mới rõ bản tướng của chúng. Tôi bèn dùng phép phân thân, cào đứt hết tơ, bắt sống hết lũ yêu và đập chết hết cả lũ. Lão đạo sĩ báo thù cho chúng, rút bảo kiếm đánh nhau với tôi. Đánh nhau chừng sáu mươi hiệp, hắn thua trận, bèn cởi phăng áo ra. Chỗ hai nách hắn phóng ra tới nghìn con mắt, vạn đạo hào quang trùm kín lấy tôi. Tôi tiến thoái lưỡng nan, bèn biến ra con lăng lý lân từ dưới đất chui lên, đang buồn thương, bỗng nghe tiếng bà khóc, bèn tới hỏi thăm. Thấy bà thương chồng, đốt ít tiền giấy báo đáp. Còn sư phụ tôi chết đi, tôi chẳng có gì báo đền, vì vậy tôi giận mình, cảm thương sa lệ, chứ đâu có dám đùa cợt!
Người đàn bà bèn đặt bát cháo, tiền giấy xuống đất, vái chào
Hành Giả nói:
– Xin ngài đừng trách! Xin ngài đừng trách! Tôi không biết ngài gặp hoạn nạn mà. Cứ như lời ngài vừa nói, ngài không biết lão đạo sĩ ấy là ai. Hắn chính là Bách Nhãn Ma Quân. Ngài biết biến hóa thoát được hào quang, lại đánh nhau dai dẳng với hắn là có thần thông ghê gớm lắm. Nhưng ngài không tới gần hắn được đâu. Tôi mách ngài đi gặp một vị thánh hiền, vị ấy có thể phá được hào quang, hàng phục được đạo sĩ.
Hành Giả nghe xong vội vàng cung kính nói:
– Nữ bồ tát đã biết được lai lịch, phiền bà chỉ giáo giùm. Nếu quả có vị thánh hiền ấy, tôi sẽ đi ngay, mời ngài tới cứu nạn cho sư phụ tôi và báo thù cho cả chồng bà.
Người đàn bà nói:
– Tôi sẽ nói ngay để ngài đi mời vị thánh ấy đến hàng phục đạo sĩ. Nhưng chỉ có thể báo được thù mà thôi, chứ e rằng không cứu sống được sư phụ.
Hành Giả hỏi:
– Tại sao không cứu được sư phụ? Người đàn bà nói:
– Thuốc độc của hắn độc lắm. Người trúng độc, chỉ trong ba ngày, xương tủy thối rữa, ngài đi chuyến này e chậm mất, nên không cứu được.
Hành Giả nói:
– Tôi biết đi đường, dù ngài ấy ở xa đến đâu, tôi cũng chỉ mất nửa ngày là cùng.
Người đàn bà nói:
– Nếu ngài biết đi đường, thì nghe tôi nói đây: Từ đây tới đấy xa hơn nghìn dặm. Nơi ấy có một ngọn núi tên là núi Tử Vân. Trong núi có động Thiên Hoa. Trong động có một vị thánh hiền tên gọi là Tỳ Lam Bà. Ngài ấy có thể hàng phục được yêu quái này.
Hành Giả hỏi:
– Ngọn núi ấy ở đâu? Đi về phương nào? Người đàn bà nói:
– Ở phía chính nam này.
Hành Giả quay đầu nhìn, thì bỗng không thấy người đàn bà đâu nữa, bèn vội vàng chắp tay lại nói:
– Vị bồ tát nào đấy? Đệ tử tôi đang lúc mờ tối không nhận ra, muôn xin nói rõ tên để tôi cảm tạ.
Bỗng thấy ở giữa tầng không có tiếng người gọi:
– Đại Thánh, ta đây.
Hành Giả ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Lê Sơn Lão Mẫu, bèn đuổi theo lên không trung cảm tạ rằng:
– Lão Mẫu đi đâu đến đây chỉ giáo cho thế?
– Ta từ hội Long Hoa về, thấy sư phụ Đại Thánh gặp nạn, bèn giả làm người thiếu phụ để tang chồng tìm cách cứu sư phụ thoát chết. Đại Thánh đi mời ngay đi! Nhưng đừng bảo ta mách nhé! Vị thánh hiền ấy hay trách người lắm.
Hành Giả cảm tạ xong bèn từ biệt, dùng phép cân đẩu vân, đến thẳng núi Tử Vân, hạ mây bước xuống đã nhìn thấy ngay động Thiên Hoa rồi. Ngoài động:
Tùng xanh che thắng cảnh
Trắc biếc kín nhà tiên Bên đường liễu rung rinh Bờ suối hoa ngan ngát Lan thơm leo động ngất Cỏ lạ bám vách cao
Nước róc rách reo vui Cổ thụ mây quấn quýt Chim rừng ca ríu rít
Hươu rừng lượn tung tăng
Trúc đá lá xanh xanh Hồng mai hoa trăng trắng Cây cao quạ im ắng
Riêng chim hót véo von Ruộng nương mạch xanh rờn Khắp chốn lúa thu chín
Bốn mùa không lá rụng Tám tiết hoa xuân cười Khí đẹp bay ngất trời
Mây lành xông Tiêu Hán.
Đại Thánh mừng rỡ hớn hở bước vào, mỗi bước đi, mỗi cảnh đẹp, nhìn không chán mắt. Hành Giả vào tới bên trong, chẳng thấy bóng người, cảnh vật im ắng, không một tiếng gà kêu, chó cắn, bèn nghĩ thầm trong bụng:
– Vị thánh hiền này vắng nhà chăng?
Nhưng vẫn cứ tiếp tục bước vào, bỗng thấy một đạo cô ngồi trên giường. Hình dáng:
Đầu đội mũ gấm thêu hoa
Áo bào vàng khoác sáng lòa đẹp thay Hài phượng nhẹ bước đường mây Dải tơ lưng thắt tung bay lòa xòa Nét mặt sương tuyết mùa thu
Tiếng thanh ấm áp như là chim ca
Bụng lầu thông phép tam thừa Cả tứ diệu đế sâu xa cũng tường Giác ngộ không sắc đạo huyền
Tiêu dao nhàn nhã khắp miền gần xa
Chính là Phật động Thiên Hoa
Tỳ Lam Bồ Tát tiếng đà nổi danh
Hành Giả không dừng gót, bước tới tận nơi thưa:
– Kính chào Tỳ Lam Bồ Tát
Bồ Tát bước xuống giường chắp tay đáp lễ:
– Mong Đại Thánh thứ lỗi, tôi không kịp đón. Đại Thánh từ đâu tới đây?
Hành Giả hỏi lại:
– Sao Bồ Tát biết tôi là Đại Thánh? Tỳ Lam Bồ Tát đáp:
– Hồi nào Đại Thánh đại náo thiên cung, chân dung của Đại
Thánh được gửi đi khắp nơi, ai mà chẳng biết.
Hành Giả nói:
– Đúng là “tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa”[295] Giờ đây
tôi đã quy y cửa Phật, Bồ Tát không biết sao?
Tỳ Lam nói:
– Quy y được bao lâu rồi? Xin chúc mừng! Xin chúc mừng! Hành Giả nói:
– Gần đây thoát nạn, bảo hộ Đường Tăng sang Thiên Trúc lấy kinh, sư phụ bị lão đạo sĩ ở quán Hoàng Hoa dùng thuốc độc hãm hại. Tôi cùng hắn đánh nhau, hắn bèn tung hào quang trùm kín lấy tôi. Tôi sử thần thông thoát ra được, nghe tin bồ tát có tài phá được hào quang của hắn, mới đến thỉnh cầu.
Bồ Tát hỏi:
– Ai nói với Đại Thánh? Ta từ ngày đi dự hội Vu Lan chưa hề bước chân ra khỏi cửa, mai danh ẩn tích không một người nào biết, tại sao Đại Thánh lại biết?
Hành Giả thưa:
– Tôi là con ma dưới đất, bất kỳ chỗ nào cũng biết. Tỳ Lam nói:
– Thôi được, thôi được. Lẽ ra ta không đi, nhưng Đại Thánh đã hạ cố đến tận nơi, không thể làm hỏng việc thiện lấy kinh được. Để ta đi với Đại Thánh.
Hành Giả cảm tạ rồi nói:
– Tôi thực vô tri dám tới thúc giục. Xin hỏi Bồ Tát mang theo
binh khí gì?
Bồ Tát nói:
– Ta có một cái kim thêu này có thể phá được tên ấy. Hành Giả không nhịn được nói:
– Lão Mẫu đừng làm nhỡ việc của tôi. Giá mà biết sớm là chỉ cần chiếc kim thêu, thì chẳng phải phiền tới Lão Mẫu, ai hỏi lão Tôn kim thêu thì một gánh cũng có.
Tỳ Lam nói:
– Kim thêu của Đại Thánh chỉ bằng sắt thép không dùng được. Bảo bối của ta không phải bằng sắt thép, vàng bạc, mà là do thằng con ta luyện được từ trong mắt mặt trời kia.
Hành Giả hỏi:
– Lệnh lang là ai cơ? Tỳ Lam đáp:
– Chính là Mão Nhật Tinh Quan.
Hành Giả nghe nói vậy vô cùng sợ hãi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bỗng đã nhìn thấy hào quang rực rỡ, Hành Giả bèn quay lại nói với Tỳ Lam:
– Chỗ đám hào quang kia là quán Hoàng Hoa đó.
Tỳ Lam rút ra từ trong cổ áo một chiếc kim thêu nhỏ như chiếc lông mi, dài độ dăm sáu phân, vê vê trong tay rồi tung trên không. Trong giây lát, bỗng nghe tiếng nổ vang trời, hào quang bị phá hết. Hành Giả vui mừng nói:
– Thưa Bồ Tát, thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Đi tìm kim mau, đi tìm kim mau!
Tỳ Lam xòe bàn tay nói:
– Cái gì đây?
Hai người bèn hạ mây bước xuống, cùng vào trong quán, thấy đạo sĩ hai mắt nhắm nghiền, nằm im bất động.
Hành Giả quát:
– Đồ yêu quái khốn khiếp, nhà ngươi vờ nhắm mắt phỏng? Đoạn rút cây gậy sắt trong tai ra toan đánh. Tỳ Lam ngăn lại
nói:
– Đại Thánh đừng đánh, xem sư phụ thế nào đã.
Hành Giả vào thẳng trong phòng khách ở đằng sau xem xét, thấy ba người nằm lăn quay trên mặt đất, dớt dãi đầy mồm, thì xúc động ứa nước mắt nói:
– Biết làm thế nào bây giờ? Biết làm thế nào bây giờ? Tỳ Lam nói:
– Đại Thánh đừng lo! Hôm nay tôi ra khỏi cửa, đã có ý định làm một việc nhân đức, nên mang theo cả thuốc giải độc, Đại Thánh cầm lấy ba viên này.
Hành Giả cúi lạy van xin, Bồ Tát rút từ trong tay áo ra một gói giấy, trong đựng ba viên thuốc màu đỏ, đưa cho Hành Giả, bảo nhét vào mồm ba người. Hành Giả cậy răng từng người, nhét vào mồm mỗi người một viên. Một lát sau, chất thuốc ngấm xuống bụng, ba người nôn ọe hết chất độc ra, thế là thoát chết.
Bát Giới ngồi dậy trước nói:
– Khó chịu quá chừng!
Tam Tạng, Sa Tăng cũng tỉnh hẳn nói:
– Choáng váng quá! Hành Giả nói:
– Mấy người trúng phải thuốc độc trong chén trà, may nhờ có
Tỳ Lam Bồ Tát cứu thoát, mau dậy tạ ơn đi.
Tam Tạng sửa lại quần áo cúi người tạ ơn. Bát Giới nói:
– Sư huynh ơi, lão đạo sĩ ở đâu để em hỏi hắn tại sao lại hãm hại chúng ta như vậy
Hành Giả đem chuyện bảy yêu tinh nhện kể hết một lượt. Bát Giới nổi giận nói:
– Hóa ra nó là anh em với mấy ả nhện, vậy hắn cũng là yêu tinh!
Hành Giả chỉ tay nói:
– Hắn đang đứng ngoài cửa điện vờ nhắm mắt kia kìa! Bát Giới vớ đinh ba toan bổ, bị Tỳ Lam ngăn lại nói:
– Thiên Bồng bớt giận. Đại Thánh cũng biết trong động tôi thiếu người, để tôi mang hắn về giữ cổng.
Hành Giả nói:
– Đội ơn sâu của Bồ Tát, đâu dám không vâng lời. Chỉ xin Bồ
Tát bắt hắn hiện nguyên bản tướng cho chúng tôi xem một chút.
Tỳ Lam nói:
– Được thôi.
Bèn bước lên, lấy tay chỉ một cái, tức khắc đạo sĩ ngã lăn ra đất, hiện rõ nguyên hình là một con rết thành tinh dài tới bảy thước. Tỳ Lam lấy ngón tay út khều lên, đoạn cưỡi lên mây lành bay thẳng về động Thiên Hoa. Bát Giới ngẩng mặt nói:
– Mẹ này lợi hại thật! Làm thế nào mà hàng phục được yêu quái nhỉ?
Hành Giả cười nói:
– Ta có hỏi người có binh khí gì phá được hào quang. Người
nói có cây kim thêu do con trai người luyện từ mắt mặt trời. Khi hỏi lệnh lang là ai thì người nói đó là Mão Nhật Tinh Quan. Ta nghĩ Mão Nhật Tinh Quan là con gà trống. Vậy mẹ hắn là gà mái. Gà mổ được rết, cho nên người mới hàng phục được yêu quái này chứ!
Tam Tạng nghe xong, vái lạy rối rít, rồi nói:
– Các đồ đệ, ta thu xếp đi thôi
Sa Tăng vội vàng vào trong nhà tìm ít gạo nấu cơm, thầy trò chén một bữa no, đoạn người dắt ngựa, kẻ gánh hành lý, mời sư phụ ra khỏi cửa lên đường. Hành Giả chạy vào bếp châm một mồi lửa, trong chớp mắt đốt cháy sạch sành sanh cả một tòa quán các, rồi rảo bước đuổi theo mọi người. Thật là:
Đường Tăng thoát nạn nhờ Tỳ Lam
Diệt trừ được yêu quái nhiều mắt
Cuối cùng, sắp tới xảy ra những việc gì, xem hồi sau sẽ rõ.
-----------------------
[294] Nguyên văn: Đánh một cái hèn ba phân.
[295] Nguyên văn: Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu lan nghìn dặm