Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bảy mươi mốt

Hành Giả giả danh hàng quái sấu[287] 
Quan Âm hiện tướng phục ma vương 

Sắc tức không chừ tự cổ
Không tức sắc chừ như nhiên Người giác ngộ sắc đạo – không thiên Cần chi đan sa nấu luyện
Đức hạnh toàn tu không lười biếng Công phu khổ luyện rất miệt mài Đợi khi viên mãn đến liên đài
Mãi là người tiên chẳng đổi.

Lại nói chuyện Trại Thái Tuế đóng chặt các cửa trước sau, lục
tìm Hành Giả, tìm ầm ĩ mãi cho tới lúc xẩm tối mà chẳng thấy bóng dáng Hành Giả đâu cả, bèn ngồi ở đình Lột Da tập hợp tiểu yêu truyền lệnh cho bọn chúng đánh trống gõ chiêng giữ chặt các cửa. Thế là tên nào tên nấy cung kéo căng dây, gươm tuốt khỏi vỏ thay nhau ngồi canh suốt đêm. Nguyên Tôn Đại Thánh đã biến thành một con nhặng xanh đậu trên cánh cửa, biết đằng trước phòng bị cẩn mật, bèn gương cánh bay ra phía cửa sau xem xét, thấy Kim Thánh nương nương đang gục mặt trên ngự án, nước mắt ròng ròng, nức nở cất tiếng khóc thảm thiết. Hành Giả bèn bay lại nhẹ nhàng đậu trên làn tóc mai óng mượt như mây để nghe xem nàng khóc thế nào. Bỗng thấy nương nương thất thanh nức nở vừa khóc vừa kể lể:
Chúa công ơi, thiếp với chàng: Kiếp xưa đứt đốt đoạn hương
Kiếp này gặp phải ma vương hung tàn

Xa nhau đằng đẵng ba năm Phượng loan đôi ngả cực lòng xiết bao! Bắn tin sai trưởng lão vào
Dè đâu duyên cũ ước ao hỏng rồi

Chỉ vì hột nhạc kia thôi

Tương tư nay lại gấp mười ngày nao!

Hành Giả nghe thấy như vậy, bèn đậu sát tận mang tai, khe khẽ cất tiếng gọi:

– Thánh cung nương nương đừng sợ. Tôi là thần tăng Tôn trưởng lão, quốc vương sai đến đây, tôi chưa chết đâu. Chỉ vì tính tôi vội vàng, đến gần trang đài lấy trộm hột nhạc, lúc nàng uống rượu với ma vương, tôi lẻn trốn thoát ra đình trước, không nhịn nổi, mở ra xem sao, khi rút nắm bông bịt miệng ra, không ngờ hột nhạc kêu vang, thế là khói lửa, cát vàng tuôn ra ngùn ngụt. Tôi sợ quá cuống quýt chân tay, vứt ngay hột nhạc, hiện nguyên bản tướng, rút gậy sắt đánh nhau một chập, nhưng không sao ra thoát, đành phải biến thành con nhặng xanh, đậu trên then cửa, ẩn trốn đến tận bây giờ, mà ma vương thì vẫn canh phòng nghiêm cẩn lắm, không chịu mở cửa. Nàng hãy lại lấy tình cảm vợ chòng, lừa hắn vào phòng ngủ, để tôi thoát ra ngoài tìm cách khác cứu nàng.

Nương nương nghe thấy lời nói ấy thì run cầm cập, hồn vía lên mây, sợ hãi rụng rời, ruột gan như xé, nước mắt ròng ròng, nói:

– Ngài bây giờ là người hay là ma?
Hành Giả nói:

– Tôi vẫn là người, không phải ma đâu. Tôi đang biến ra con nhặng xanh đậu ở đây. Nàng đừng sợ, mau đi mời ma vương lại đây!

Nương nương không tin, vẫn nước mắt giàn giụa, thổn thức nói:

– Ngài đừng quấy nhiễu tôi nữa! Hành Giả nói:
– Tôi đâu có quấy nhiễu nàng. Nàng không tin, cứ xòe tay ra, để tôi đậu vào cho mà xem.

Nương nương bèn xòe bàn tay trái ra. Hành Giả nhẹ nhàng bay xuống đậu giữa lòng bàn tay trắng muốt như ngọc. Thật chẳng khác nào:

Hạt đậu đen đính bông sen đẹp Cánh ong bay nghỉ đóa mẫu đơn Quả cầu thêu rụng cho chín mọng Bách hợp cành kia nụ đỏ hồng.
Kim Thánh cung nâng bàn tay ngọc lên cất tiếng gọi:

– Thần tăng!

Hành Giả vo ve trả lời:

– Tôi là thần tăng biến ra đây.

Nương nương lúc ấy mới tin, khe khẽ hỏi:

– Khi tôi đi mời ma vương đến thì ngài làm thế nào? Hành Giả đáp:
– Cổ nhân nói: “Tiễn một đời người duy nhất rượu”. Lại nói: “Phá trừ muôn việc rượu là hơn”. Rượu thật lắm tác dụng. Nàng hãy cứ lấy việc uống rượu làm thượng sách, gọi một ả thị tỳ thân
cận vào đây, chỉ cho tôi xem, để tôi biến ra hình dáng ả ấy, đứng hầu bên cạnh để tiện hạ thủ.

Nương nương nghe lời, bèn gọi:

– Xuân Kiều đâu rồi?

Từ sau bức bình phong, một con hồ ly mặt ngọc bước ra, quỳ xuống thưa:

– Nương nương vời Xuân Kiều có việc gì sai khiến? Nương nương nói:
– Con đi gọi chúng nó đến thắp đèn lòng, đốt nến xạ dìu ta tới đình trước, để ta mời đại vương vào nghỉ.

Xuân Kiều bèn quay gót, gọi bảy tám hươu quái cáo yêu xách tới một đôi đèn lồng, một đôi cây nến bày ở hai bên. Nương nương nghiêng mình khoanh tay. Hành Giả đã bay vụt đi, đậu trên đỉnh đầu ả hồ ly mặt ngọc, đoạn nhổ một sợi lông tơ, thổi hơi tiên khí, hô “biến”, biến thành một con bọ ngủ, nhẹ nhàng bò xuống mặt, rồi chui vào lỗ mũi ả. Loại bọ này chui vào trong mũi là buồn ngủ ngay. Xuân Kiều bỗng cảm thấy mỏi mệt, đứng không vững, lao đao muốn ngủ gật, bèn vội vàng tìm chỗ kín, gục đầu thỏa sức ngáy khò khò. Hành Giả bấy giờ mới nhảy ra, lắc mình một cái, biến thành Xuân Kiều, bước vào sau bình phong, lẫn vào với mọi người. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Kim Thánh cung nương nương đang đi ra phía trước, chợt có một tiểu yêu trông thấy, bèn báo với Trại Thái Tuế:

– Bẩm đại vương, có nương nương tới.

Ma vương vội vã bước ra ngoài đình Lột Da đón. Nương nương nói:

– Đại vương ơi, khói lửa đã tắt, giặc cũng mất tăm, đêm đã khuya rồi, mời đại vương về nghỉ.
Yêu quái vui lắm nói:

– Nương nương trân trọng ta quá! Thằng giặc vừa rồi chính là Tôn Ngộ Không. Hắn đánh bại tướng tiên phong của ta, giết chết tên tiểu hiệu của ta, rồi biến hóa mò vào đây lừa chúng ta. Tôi đã cho lục soát kỹ càng mà chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả, nên trong lòng không yên.

Nương nương nói:

– Chắc tên ấy trốn thoát rồi. Đại vương cứ yên tâm đừng lo lắng gì cả, về đi nghỉ đã.

Ma vương thấy nương nương mời mọc ân cần, không nỡ từ chối, đành dặn dò tiểu yêu phải cẩn thận phòng cháy, phòng giặc, rồi cùng nương nương quay vào hậu cung. Hành Giả biến thành Xuân Kiều đi theo hai thị tỳ vào.

Nương nương truyền lệnh:

– Bày tiệc rượu để đại vương giải mệt. Ma vương cười nói:
– Chí phải! Chí phải! Mau mang rượu lại đây để ta với nương nương uống cho vui.

Xuân Kiều giả vội vã cùng bọn tiểu yêu dọn bày phẩm quả, rượu thịt lên bàn. Nương nương nâng chén, ma vương cũng nâng chén. Hai người đổi chéo mời nhau uống. Xuân Kiều giả đứng bên cạnh cầm bầu rượu nói:

– Đại vương và nương nương đêm nay nâng chén trao cho nhau, xin mời hai ngài cạn chén, để con rót tiếp một chén song hỉ nữa.

Đoạn rót rượu, hai người lại uống cạn. Xuân Kiều giả lại nói:

– Đại vương và nương nương hội vui, đám thị tỳ chúng con ai biết hát sẽ hát, ai biết múa sẽ múa để góp vui ạ.

Vừa dứt lời đã thấy một đoàn ca hát, nhạc đệm êm ru, kẻ múa người hát. Hai người vẫn tiếp tục uống. Nương nương bảo ngừng hát múa. Bọn thị tỳ chia ban lui ra đứng sắp hàng bên ngoài bức bình phong, chỉ còn Xuân Kiều giả cầm bầu rượu rót mời hai người. Nương nương nói với ma vương toàn những chuyện thuộc tình cảm vợ chòng. Tình cảm mây mưa của nương nương đã lừa được ma vương khiến cho ma vương gân cốt mềm nhũn. Chỉ có một điều vô phúc là khoản kia vẫn chẳng được xơ múi gì. Thương hại thay, thực là “Đười ươi giữ ống vui mừng
[288]
hão!”

Tâm tình vui vẻ được một lúc lâu, nương nương bèn hỏi:

– Đại vương ơi, bảo bối có bị tổn hại gì không?
Ma vương đáp:

– Bảo bối là vật tiên thiên đúc luyện, tổn hại làm sao được! Có điều bị thằng giặc rút mất nắm bông bịt miệng, làm cháy mất chiếc túi da báo.

Nương nương nói:

– Thế đựng bằng gì? Ma vương nói:
– Chẳng cần đựng. Tôi đeo ngay ở mạng sườn.

Xuân Kiểu giả nghe nói như vậy, lập tức nhổ một sợi lông tơ, bỏ mồm nhai nát, rón rén bước lại gần ma vương, tung đám lông tơ lên người hắn, thổi luôn ba hơi tiên khí, lầm rầm hô “biến!”, những sợi lông lập tức biến thành ba con trùng độc là con rận, con mọt và con rệp chui vào người ma vương nhằm da thịt đốt loạn xạ. Ma vương ngứa ngáy khó chịu thò tay vào bụng gãi sồn sột và lấy ngón tay rờ bắt được mấy con rận đưa lại gần đèn xem xét. Nương nương nhìn thấy dè bỉu nói:

– Chắc là chiếc áo lót của đại vương đã lâu không giặt nên rận rệp mới sinh ra.

Ma vương xấu hổ nói:

– Xưa nay tôi có rận rệp bao giờ, chỉ có đêm nay mới xấu thế này.

Nương nương cười nói:

– Tại sao lại xấu? Thường có câu “Trên mình hoàng đế cũng có ba con ngự rận” kia mà. Chàng cởi áo ra để em bắt cho.

Ma vương thật thà bèn cởi áo ra.

Xuân Kiều giả đứng bên cạnh trố mắt nhìn trên người ma vương, tầng tầng quần áo đều thấy rận rệp bò lồm ngồm, rận mẹ rận con chi chít chì chịt chẳng khác kiến vỡ tổ. Ma vương cởi
đến tầng áo thứ ba. Hành giả đã nhìn thấy da thịt và trên cả những hột nhạc cũng thấy đặc sịt những rận, nhiều không sao kể xiết.

Xuân Kiều giả nói:

– Thưa đại vương, ngài bỏ hột nhạc ra để con bắt rận cho.

Ma vương một là xấu hổ, hai là cuống quýt chẳng nhận được thật hay giả, đưa ngay ba hột nhạc cho Xuân Kiều giả, Xuân Kiều giả cầm trong tay giữ gìn được một lúc, thấy ma vương cúi đầu giũ quần áo, bèn lập tức giấu kỹ hột nhạc, nhổ một sợi lông biến thành ba hột nhạc khác giống y hệt ba hột kia, cầm tới bên ngọn đèn bắt rận, đoạn vặn vẹo thân thể, rùng mình một cái, thu hết những con rận, con rệp, con bọ trên người, dâng hột nhạc giả cho yêu quái. Yêu quái cầm trong tay, đang cơn tối tăm mù mịt đâu có nhận ra thật giả, hai tay nâng hột nhạc đưa cho nương nương nói:

– Lần này nàng cất kỹ nhé, giữ gìn cẩn thận đừng để như lần trước nữa.

Nương nương nhận lấy, khẽ mở hòm quần áo, cất hột nhạc vào, rồi lấy chiếc khóa vàng khóa lại, sau đó ngồi uống rượu với ma vương vài chén rượu nữa rồi lại truyền lệnh cho bọn thị tỳ:

– Dọn dẹp giường ngà, trải tấm đệm gấm, để ta với đại vương đi nghỉ.

Ma vương dạ dạ mấy tiếng nói:

– Tôi không có diễm phúc! Không có diễm phúc! Đâu dám hầu hạ! Để tôi mang mấy cung cữ sang ngủ ở Tây cung. Mời nương nương cứ nghỉ ở đây.
Đoạn ai nấy về phỏng ngủ của mình. Chuyện không nói nữa. Lại nói chuyện Xuân Kiều giả lấy được bảo bối bèn giắt vào
trong người, hiện nguyên hình, rùng mình một cái, thu mấy con
bọ ngủ về, rồi bước thẳng ra đằng trước. Lúc ấy đã nghe thấy tiếng chuông tiếng mõ điểm báo canh ba. Hành Giả bèn bắt quyết niệm chú, dùng phép ẩn thân đi tới bên cửa, thấy cửa khóa rất chặt, bèn lấy gậy sắt chỉ vào tấm cửa, dùng phép cởi khóa mở cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Hành Giả vội vàng rảo bước ra đứng bên ngoài cửa lớn tiếng quát:
– Trại Thái Tuế! Trả ngay Kim Thánh nương nương cho ta! Hành Giả gọi liền hai ba lần làm kinh động bọn tiểu yêu lớn
nhỏ. Bọn chúng vội vàng chạy ra xem thấy cửa trước đã bị mở,
lập tức xách đèn lồng đi tìm khóa và khóa cửa lại như cũ, rồi mấy tên chạy vào cấp báo:

– Bẩm đại vương, có người ở ngoài cửa lớn gọi tôn hiệu đại vương, đòi trả Kim Thánh nương nương.

Ả thị tỳ ở bên trong vội vã mở cửa cung khe khẽ nói chõ ra:

– Đừng làm ồn, đại vương vừa mới ngủ.

Hành Giả đứng ngoài cửa lại lớn tiếng gọi. Bọn tiểu yêu không dám vào báo. Cứ như vậy ba bốn lần, bọn tiểu yêu vẫn không dám vào báo. Đại Thánh đứng ngoài hò hét ầm ĩ cho tới lúc trời sáng, chịu không nổi nữa, bèn vung gậy sắt bổ xuống tấm cửa. Bọn tiểu yêu lớn nhỏ sợ quá, đứa giữ cửa, đứa vào báo. Ma vương vừa ngủ dậy nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ, bèn đứng dậy mặc quần áo, từ trong màn bước xuống quát hỏi:

– Cái gì mà ầm ĩ lên thế?

Đám thị tỳ vội vàng quỳ xuống thưa:

– Thưa đại vương, không biết người nào chửi mắng suốt từ nửa đêm ở ngoài động, bây giờ lại phá cả cửa.

Ma vương vừa bước ra, đã thấy mấy tên tiểu yêu hốt hoảng dập đầu tâu:

– Ngoài cửa có người mắng chửi đòi trả Kim Thánh nương
nương. Hắn bảo nếu hé nửa lời “không” hắn sẽ tuôn ra những lời bỉ ổi không lọt tai được. Thấy trời sáng mà đại vương chẳng ra, hắn bèn phá cả cửa.

Ma vương nói:

– Đừng mở cửa vội. Các ngươi ra hỏi xem hắn từ đâu tới, tên họ là gì, rồi về báo ngay.

Bọn tiểu yêu vội vàng chạy ra, hỏi chõ qua cánh cửa:

– Tên nào phá cửa đấy? Hành Giả đáp:
– Ta là ông ngoại chúng bay được quốc vương nước Chu Tử sai tới đòi Thánh Cung nương nương đưa về nước đây!

Bọn tiểu yêu nghe xong, lập tức mang lời đó vào báo. Ma vương đi vào hậu cung tra hỏi lai lịch. Bấy giờ nương nương vừa ngủ dậy, chưa rửa mặt chải đầu, thấy thị tỳ vào báo:

– Đại vương đã đến.

Nương nương vội vàng sửa áo xống, vén mái tóc mây, bước ra cửa đón. Ma vương vừa ngồi xuống chưa kịp hỏi gì, lại thấy tiểu yêu vào báo:

– Cái tên xưng là ông ngoại mới đến phá vỡ cửa rồi. Ma vương cười hỏi:
– Thưa nương nương, trong triều có bao nhiêu tướng soái? Nương nương đáp:
– Trông triều có bốn mươi tám vệ nhân mã, tướng giỏi nghìn viên, ngoài ra số nguyên soái tổng binh không sao kể xiết.

Ma vương nói:

– Có ai họ Ngoại không? Nương nương đáp:
– Thiếp ở trong cung chỉ biết giúp đỡ quân vương, sớm tối dạy dỗ phi tần, việc bên ngoài bề bộn, thiếp làm sao nhớ được họ tên từng người.

Ma vương nói:

– Tên vừa đến xưng là “Ông Ngoại”. Tôi nghĩ trong số trăm họ, làm gì có ai họ là “Ngoại” đâu. Nương nương vốn tính thông minh, xuất thân cao quý, lại sống trong hoàng cung, đọc nhiều sách vở, có nhớ trong cuốn sách nào chép cái họ ấy không?

Nương nương đáp:

– Chỉ trong cuốn “Thiên tự văn” có câu “ngoại thụ phó
[289]
. Hay là ở đấy chăng?

Ma vương khoái chí lắm nói:

– Đúng thế! Đúng thế!

Đoạn đứng dậy từ giã nương nương tới đình Lột Da, nai nịt gọn ghẽ, tập hợp Linh yêu, mở cửa bước ra ngoài, tay cầm chiếc búa tuyên hoa lớn tiếng quát:

– Tên nào là “Ông Ngoại” nước Chu Tử?

Hành Giả tay phải cầm gậy sắt, tay trái chỉ sang phía ma vương nói:

– Thằng cháu yêu kia, gọi ông có việc gì?

Ma vương trông thấy Hành Giả thì tức lộn ruột quát:
Tướng mạo như khỉ độc Mặt mũi tựa vượn già Bảy phần là ma quỷ Dám lớn mật lừa ta!

Hành Giả cười nói:
– Đồ yêu quái dối trời lừa vua kia thật có mắt như mù! Năm trăm năm về trước, ta đại náo thiên cung, thần tướng trên trời trông thấy ta, chào ta đều phải dùng chữ “lão”. Nay nhà ngươi gọi ta là “Ông Ngoại” thì có nhục nhã gì cơ chứ!

Ma vương quát lớn:

– Mau nói ngay họ tên là gì? Võ nghệ ra sao? Mà dám tới động ta gây rối!

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi không hỏi tên ta thì còn được. Chứ muốn ta nói họ tên ra thì chỉ sợ nhà ngươi không có đất chôn mà thôi. Nào, lại đây, đứng cho vững, nghe ta nói đây!

Bố mẹ sinh ta là trời đất,

Tinh hoa nhật nguyệt kết thánh thai.

Đá tiên tuổi thọ ngang trời, Linh căn dưỡng dục kỳ tài xiết bao. Buổi tam dương ra đời từ đấy,
Nay tu tiên muôn hội thái hòa.

Xưng hùng tụ họp yêu ma,

Gần xa yêu quái bái là ma vương. Rồi Thượng Đế một hôm xuống chiếu, Thái Bạch tinh về cõi nhân gian.
Mời lên thương giới phong quan, Tước phong “Bật Mã” lòng buồn tái tê. Bèn lập mẹo quay về sơn động,
Họp yêu binh náo động thiên cung. Cha con Thác Tháp Lý Thiên Vương,
Giao tranh một trận, bẽ bàng uy danh.

Kim Tinh lại tâu cùng Thượng Đế, Tái chiêu hàng sắc chỉ vời lên. Phong làm Đại Thánh Tề Thiên, Bấy giờ mới xứng tài hiền chí cao, Nhân ta hội Bàn Đào làm loạn. Rượu, linh đơn xả láng trộm ăn. Lão Quân vội tâu thiên đình,
Tây trì Vương Mẫu trần tình Linh Tiêu.

Ai cũng rõ khỉ yêu quấy phá, Điểm thần binh trừng trị một phen. Hung tinh mười vạn ùn ùn,
Giáo gươm kiếm kích như nêm trùng trùng.

Khắp rừng núi tầng tầng la võng, Dàn thiên binh bày trận gớm ghê. Đánh nhau chẳng rõ được thua, Quan Âm dâng kế mời về Nhị Lang. Hai bên quyết một phen cao thấp, Cả Mai Sơn gồm sáu anh em.
Trổ tài biến hóa khôn lường, Cửa trời ba thánh mây vàng mở ra. Bỗng Lão Quân vòng kia ném xuống, Bắt được ta giải đến thiên cung. Chẳng thèm cung trạng hỏi han,
Lăng trí tùng xẻo xử liền không tha.
Rìu búa bổ chẳng hề sây sát, Đao kiếm đâm nào sứt thịt da.
Lửa thiêu sét đánh trơ trơ, Trời kia bất lực làm gì được ta. Giải ta đến cung kia Đâu Suất,
Nhốt trong lò luyện nấu thành than.

Mãn kỳ mở nắp ra xem,

Tung chân ta đã nhảy liền ra ngay.

Gậy Như Ý trong tay múa tít, Quyết phen này tiêu diệt thiên cung. Tinh tượng lẩn trốn xa gần,
Thiên cung đại náo tung hoành dọc ngang.

Linh Quan vội vã sang cầu Phật, Đức Thích Ca đấu phép cùng ta.
Bàn tay người mở xòe ra, Phép hay cân đẩu mặc ta trổ tài. Phật dùng phép cực hay mầu nhiệm, Nhốt chặt ta đằng đẵng chân non, Năm trăm năm lẻ mỏi mòn,
Quan Âm giải thoát vạch đường quy chân.

Sai hộ vệ Đường Tăng bái Phật, Ngộ Không đây tâm rất sáng trong. Sang Tây dốc sức một lòng,
Bao nhiêu yêu quái hãi hùng sợ run!

Ma vương nghe nói là Ngộ Không Hành Giả bèn nói:
– Thế ra nhà ngươi là tên đại náo thiên cung đấy à? Nhà ngươi đã thoát thân, hộ vệ Đường Tăng sang Tây, vậy cứ việc đi đường của nhà ngươi là xong, tại sao lại nhiễu sự làm đầy tớ cho quốc vương nước Chu Tử, đến chỗ ta tìm cái chết?

Hành Giả quát mắng:

– Đồ yêu quái khốn kiếp kia, nói gì mà dốt nát vậy? Ta đã nhận lễ của vua nước Chu Tử mời mọc, lại được nhà vua kính trọng tiếp đãi ân tình. Địa vị của lão Tôn còn cao gấp ngàn lần ngôi vua. Ngài kính ta như cha mẹ, thờ ta như thần minh, thế mà tại sao nhà ngươi dám mở mồm nói hai chữ “đầy tớ” hả? Đồ yêu quái dối trời lừa vua kia, chớ có chạy, nếm một gậy của ông ngoại ngươi đây!

Yêu quái luống cuống chân tay né người tránh, đoạn vung búa Tuyên Hoa nhằm mặt Hành Giả mà bổ. Trận đánh này cực kỳ quyết liệt:

Gậy Như Ý lóa ánh vàng,

Búa Tuyên Hoa cũng sáng choang rợn người.

Một bên nghiến lợi ra oai,

Một bên cau mặt giận sôi bừng bừng.

Một bên Đại Thánh Giáng phàm. Một bên yêu quái ma vương xuống trần. Hai bên phun khí tối sầm,
Cát bay đá chạy mịt mùng gần xa.

Tiến lui qua lại, lại qua,

Hào quang loang loáng tỏa ra rực trời.

Thần thông võ nghệ tuyệt vời, Hai bên thi thố ai người chịu thua.
Bên đòi hoàng hậu đưa về, Bên kia quyết giữ ở kề bên thân. Trận này đánh mãi bất phân,
Vì quốc vương mới liều thân đó mà.

Hai người đánh nhau tới năm mươi hiệp không phân thắng bại. Ma vương thấy Hành Giả võ nghệ cao cường, liều không thắng nổi, bèn giơ búa gạt cây gậy sắt ra nói:

– Tôn Hành Giả, nhà ngươi hãy tạm dừng đã. Sáng nay ta chưa ăn cơm, để ta về ăn cơm, sau đó lại tiếp tục cùng nhà ngươi sống mái!

Hành Giả biết thừa yêu quái định quay về lấy hột nhạc, bèn cũng thu gậy sắt về, nói:

– “Hảo hán không thèm đuổi thỏ đói”. Nhà ngươi về đi! Về đi! Ăn cho no rồi ra nộp mạng!

Yêu quái vội vàng quay người chạy vụt vào trong, nói với nương nương:

– Mau mang bảo bối ra đây! Nương nương hỏi:
– Lấy bảo bối làm gì? Ma vương đáp:
– Tên gọi đánh sang nay chính là đồ đệ của lão hòa thượng đi lấy kinh tên là Ngộ Không Tôn Hành Giả, giả xưng là “Ông Ngoại”. Tôi đánh nhau với hắn tới bây giờ không phân thắng bại. Để tôi mang bảo bối ra phóng ít khói lửa đốt chết con khỉ ấy.

Nương nương thấy ma vương nói như vậy, trong lòng lo lắng, không đưa hột nhạc ra thì sợ hắn nghi, đưa ra thì sợ Tôn Hành Giả chết mất. Đang trù trừ chưa quyết thì ma vương lại giục
cuống quýt:

– Mau mang ra đây!

Nương nương không biết làm thế nào, đành mở khóa lấy hột nhạc ra đưa cho ma vương. Ma vương cầm lấy, bước ra ngoài động. Nương nương ngồi trong cung nước mắt như mưa, lo lắng cho Hành Giả không biết có thoát chết được không. Cả hai đều không biết đó là hột nhạc giả.

Ma vương vừa bước ra ngoài cửa đã vênh vang cất tiếng gọi:

– Tôn Hành Giả, chớ có chạy! Coi ta rung hột nhạc đây! Hành Giả cười nói:
– Nhà ngươi có hột nhạc, hẳn ta không có hột nhạc ư? Nhà ngươi biết rung, hẳn ta không biết rung?

Ma vương nói:

– Nhà ngươi có hột nhạc gì, mang ra cho ta coi!

Hành Giả vuốt vuốt cây gậy sắt cho nhỏ bằng chiếc kim thêu đút vào trong tai, đoạn thò tay vào bụng cởi ba hột bảo bối thật đưa ra, nói với ma vương:

– Đây, hột nhạc của ta đây!

Ma vương nhìn thấy, trong bụng đã run, nói:

– Lạ thật! Lạ thật! Tại sao hột nhạc của hắn lại giống hệt hột nhạc của mình. Giả sử có đúc cùng một khuôn thì vết mài, chỗ gờ, chỗ mấu cũng có nét khác chứ, đằng này lại y hệt, không sai một ly nào?

Ma vương lại hỏi:

– Hột nhạc ấy nhà ngươi lấy ở đâu đấy? Hành Giả nói:
– Thằng cháu ngoan ơi, thế hột nhạc của cháu, cháu lấy ở
đâu?

Ma vương thực thà nói tuột ra ngay:

– Hột nhạc của ta ấy à:

Cung Thái Thanh Lão Quân đạo giỏi, Hột trong lò bát quái luyện lâu. Đúc thành hột nhạc rất mầu,
Lão Quân giữ lại mai sau lưu truyền.

Hành Giả cười nói:

– Hột nhạc của lão Tôn cũng lấy ở đó. Ma vương nói:
– Ở đó là thế nào? Hành Giả nói:
– Hột nhạc của ta ấy à:

Cung Đâu Suất luyện đơn đạo tổ, Hột nhạc đây luyện ở trong lò, Hai ba là sáu đủ cơ,
“Hùng” là của cháu, còn “thư” ta cầm.[290] Ma vương nói:
– Hột nhạc là bảo bối kim đơn, không phải thuộc loại chim muôn cầm thú, tại sao lại chia thư hùng? Cứ đem bảo bối ra rung, khắc biết tốt xấu!

Hành Giả nói:

– “Khẩu chứng vô bằng” cứ làm sẽ rõ. Ta nhường nhà ngươi rung trước.

Ma vương bèn cầm chiếc hột nhạc thứ nhất rung ba lần liền,
nhưng chẳng thấy lửa bốc. Hắn lại cầm hột nhạc thứ hai rung liền ba lần, chẳng thấy khói tuôn. Hắn lại cầm tiếp hột nhạc thứ ba rung tiếp ba lần nữa, cũng chẳng thấy cát bay, bèn phát hoảng luống cuốn chân tay nói:

– Lạ thật! Lạ thật! Nhân tình biến đổi rồi! Hột nhạc này có lẽ sợ vợ. Giống đực thấy giống cái không dám thò ra nữa.

Hành Giả nói:

– Thằng cháu ngoan ơi, hãy dừng tay lại để ta rung cho mà xem.

Thế là con khỉ cầm tuốt cả ba chiếc hột nhạc rung liền một lúc. Trong giây lát lửa đỏ, khói xanh, cát vàng cuồn cuộn tuôn ra, bốc cao ngùn ngụt cháy trụi cây rừng cỏ núi. Đại Thánh lại đọc thần chú, ngoảnh về phương Đông nam hô:

– Gió tới!

Thế là gió giúp thế lửa, lửa giúp oai gió, lửa đỏ bừng bừng, khói đen mù mịt. Khắp trời lửa khói, khắp đất cát vàng, đốt cho Trại Thái Tuế hồn bay phách lạc, không có đường ra, khó lòng thoát chết!

Bỗng nghe thấy từ giữa tầng không có tiếng gọi dõng dạc:

– Tôn Ngộ Không, ta đã tới!

Hành Giả vội vàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là Quân Âm Bồ Tát. Quan Âm tay trái cầm tịnh bình, tay phải cầm cành dương liễu, vẩy nước Cam Lộ dập tắt đám cháy. Hành Giả sợ quá giấu vội hột nhạc vào trong mình, rồi chắp tay cúi mình lạy. Bồ Tát cầm cành dương liễu vẩy luôn mấy giọt Cam Lộ nữa. Trong giây lát, khói lửa tắt ngấm, cát vàng mất tăm. Hành Giả dập đầu nói:

– Không ngờ Đức đại từ đại bi giáng phàm không kịp đón tiếp. Xin hỏi Bồ Tát đi đâu vậy?

Bồ Tát nói:

– Ta đến để hàng phục yêu quái này. Hành Giả hỏi:
– Yêu quái này lai lịch thế nào mà Bồ Tát phải vất vả tự mình xuống hàng phục?
Bồ Tát đáp:

– Hắn là con sấu lông vàng mà ta cưỡi. Do mục đồng ngủ quên, không ai coi giữ, hắn bèn cắn đứt dây sắt trốn xuống đây, trừ tai vạ cho quốc vương nước Chu Tử.

Hành Giả nghe xong vội cúi mình nói:

– Bồ Tát nói sai rồi. Hắn xuống đây dối quốc vương lừa hoàng hậu, bại hoại phong tục, gieo tai họa cho quốc vương, thế mà Bồ Tát lại bảo trừ tai vạ là thế nào?

Bồ Tát nói:

– Nhà ngươi không biết. Trước kia, hồi tiên vương nước Chu Tử còn ở ngôi, vị vua này còn là Đông Cung thái tử chưa lên ngôi. Lúc ấy, nhà vua còn nhỏ tuổi, tính đã rất thích săn bắn, dẫn một đoàn người ngựa, tung thả chó, chim ưng đi săn. Khi tới sườn núi Lạc Phượng, đức Phật mẫu ở Tây phương là Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát vừa sinh hai con, đó là hai con chim công, một con trống một con mái còn non, vừa hạ cánh xuống sườn núi, thì bị nhà vua giương cung bắn chết con đực. Con chim công mái tha cả mũi tên về phương Tây. Sau khi sám hối, Phật mẫu truyền cho nhà vua ba năm lẻ phượng, mắc bệnh tương tư. Khi ấy, ta đang cưỡi con sấu này, hắn cũng nghe thấy cả lời nói ấy. Không ngờ con nghiệt súc này cũng để ý, nên mới lừa hoàng hậu để trừ tai vạ cho nhà vua. Đến nay đã ba năm oan khiên đã hết, nay có nhà ngươi tới chữa bệnh cho nhà vua, và ta phải tới thu phục yêu quái về.

Hành Giả nói:

– Thưa Bồ Tát, tuy có việc ấy thật, nhưng nó đã làm ô uế hoàng hậu, bại tục thương phong, hại luân loạn phép, thật đáng tội chết. May nhờ có Bồ Tát giáng phàm, tôi sẽ tha tội chết cho nó, nhưng không tha tội sống. Để tôi đánh hai mươi gậy rồi Bồ Tát mang nó về.
Bồ Tát nói:

– Ngộ Không, nhà ngươi đã biết ta giáng phàm, vậy hãy nể mặt ta mà tha cho nó. Ta vẫn tính cho nhà ngươi một công hàng phục yêu ma. Còn đánh gậy, nó chết mất.

Hành Giả không dám trái lời, chỉ cúi lạy nói:

– Bồ Tát mang nó về biển, đừng để nó lẻn xuống trần gian một lần nữa, gây tai họa không nhỏ đâu!

Bấy giờ Bồ Tát mới quát to một tiếng:

– Nghiệt súc! Không hoàn nguyên còn đợi đến bao giờ!

Bỗng thấy yêu quái lăn tròn một vòng, hiện rõ nguyên hình, rùng rùng bộ lông mấy cái, rồi Bồ Tát cưỡi lên, nhìn xuống dưới cổ không thấy ba hột nhạc, bèn nói:

– Ngộ Không, trả ta hột nhạc đây. Hành Giả nói:
– Lão Tôn biết đâu. Bồ Tát quát lớn:
– Con khỉ ăn trộm khốn kiếp kia, nếu nhà ngươi không lấy trộm được, thì chưa nói đến một, mà đến mười Ngộ Không cũng chẳng dám tới gần! Đưa trả ta mau!

Hành Giả cười nói:

– Tôi thực không được trông thấy. Bồ Tát nói:
– Đã thế để ta đọc “khẩn cô nhi chú”! Hành Giả sợ cuống, bèn nói:
– Đừng đọc, đừng đọc! Hột nhạc đây ạ! Thế mới thực là:
Cổ sấu nhạc vàng ai cởi nhỉ? Bây giờ người cởi trả người đeo.
Bồ Tát cầm những hột nhạc buộc vào cổ con sấu, đoạn bay lên tầng không. Rõ ràng:

Bốn cánh hoa sen ngời lộng lẫy, Quanh mình tơ uốn lượn huy hoàng.
Đức đại từ bi trở về Nam Hải. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh thắt lại quần áo cho gọn gàng múa tít gậy sắt đánh thốc vào động Giải Trãi, giết sạch yêu quái lớn nhỏ không còn một mống, rồi vào thẳng trong cung mời Thánh Cung nương nương về nước. Nương nương cảm tạ khôn xiết. Hành Giả đem chuyện Bồ Tát hàng phục yêu quái và lý do loan phượng xa nhau kể cho nương nương nghe hết một lượt đoạn kiếm ít cỏ mềm bện thành một con rồng rồi nói:

– Nương nương cưỡi lên và nhắm mắt lại, đừng sợ, để tôi đưa nương nương về gặp quốc vương.

Nương nương làm theo lời dặn, Hành Giả trổ phép thần thông, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, nửa giờ sau, hai người đã tới kinh thành. Hành Giả hạ mây bước xuống, cất tiếng gọi:

– Nương nương mở mắt ra!

Hoàng hậu mở mắt nhận ra lầu rồng gác phương, vô cùng mừng rỡ, rời khỏi con rồng cỏ cùng Hành Giả bước lên bảo điện. Quốc vương trông thấy, vội vàng rời ngai vàng bước xuống nắm bàn tay ngọc ngà của nương nương, muốn tỏ hàn huyên, bỗng ngã lăn ra đất kêu rối rít:

– Đau tay quá! Đau tay quá!

Bát Giới khành khạch cười ầm lên nói:
– Khổ chưa, thật vô phúc, vừa gặp mặt đã bị đốt đau điếng rồi!

Hành Giả nói:

– Chú ngốc có dám thử mó một tý không nào? Bát Giới hỏi:
– Mó vào thì làm sao? Hành Giả nói:
– Trên người nương nương mọc một loại gai độc, có thứ nọc độc châm đàn ông. Từ khi tới núi Kỳ Lân ăn, ở với Trại Thái Tuế đã ba năm, mà yêu quái chẳng được xơ múi gì. Chạm mình là mình đau sờ tay là tay buốt.

Các quan liền hỏi:

– Vậy thì làm thế nào?

Lúc ấy, bên ngoài các quan lo lắng, bên trong phi tần âu sầu, hai hoàng hậu Ngọc Thánh, Ngân Thánh đỡ nhà vua dậy.

Trong lúc mọi người đang nhớn nhác, bỗng nghe thấy từ tầng không có tiếng người gọi:

– Đại Thánh, ta đã tới.

Hành Giả ngẩng đầu, chỉ thấy:

Tiếng hạc ngân nga Tiêu Hán, Gót tiên phơi phới tới gần. Lớp lớp mây lành quấn quýt,
Tầng tầng ráng đẹp bao quanh.

Mình hạc áo mây phấp phới, Chân son hài cỏ tênh tênh, Tay cầm chổi rêu rồng nhỏ,
Dải tơ rủ xuống quanh mình Nhân duyên nơi nơi kết buộc, Ngao du khắp chốn xa gần.
Chính là Tử văn tiên trên tầng trời Đại La đó

Hôm nay giáng hạ giải oan khiên.

Hành Giả bước ra đón hỏi:

– Trương Tử Dương đi đâu vậy?

Tử Dương chân nhân bước xuống trước điện, cúi mình thi lễ đáp lại:

– Thưa Đại Thánh, tiểu tiên tôi là Trương Bá Doan kính chào! Hành Giả đáp lễ hỏi:
– Ngài từ đâu tới đây! Chân nhân đáp:
– Ba năm trước đây, tiểu tiên tôi đi dự hội Phật có đi qua đây, nhân thấy quốc vương nước Chu Tử có nỗi buồn phượng loan xa cách, tôi sợ yêu quái làm điếm nhục hoàng hậu, bại hoại nhân luân, ngày sau khó cùng quốc vương tái hợp. Tôi bèn lấy chiếc áo hoa lau cũ biến thành một bộ xiêm y mây mới ngũ sắc lộng lẫy dâng cho ma vương để hoàng hậu dùng làm áo cưới. Hoàng hậu vừa mặc vào, khắp người liền mọc đầy gai độc. Gai độc chính là chiếc áo hoa lau của tôi đây. Nay biết Đại Thánh đã thành công, tôi bèn đến giải ác chướng.

Hành giả nói:

– Đã vậy, mong ngài giải cứu ngay cho.

Chân nhân bèn bước tới, lấy tay chỉ vào nương nương một cái, lập tức chiếc áo hoa lau được cởi ra, thân thể nương nương lại như xưa.
Chân nhân giũ giũ triếc áo rồi khoác lên người, nói với Hành
Giả:

– Mong Đại Thánh thứ lỗi, tiểu tiên xin cáo từ. Hành Giả nói:
– Hãy khoan, để quân vương tạ ơn đã. Chân nhân cười nói:
– Không dám! Không dám!

Đoạn vái dài một cái, phóng vút lên tầng không bay đi. Quốc vương, hoàng hậu và trăm quan lớn nhỏ cuống quýt, ai nấy vội vã ngẩng lên trời vái lạy.

Lạy tạ xong, quốc vương bèn sai mở rộng cửa Đông Các, đặt tiệc khoản đãi bốn nhà sư. Quốc vương dẫn mọi người quỳ xuống lạy, bởi nhờ đó vợ chồng mới được sum họp. Đang lúc yến tiệc vui vẻ. Hành Giả nói:

– Sư phụ mang chiến thư ra đây.

Tam Tạng rút tờ chiến thư trong tay áo ra đưa cho Hành Giả. Hành Giả đưa cho quốc vương nói:

– Lá thư này cho yêu quái sai tên tiểu hiệu mang đến. Tên tiểu hiệu đã bị tôi giết chết, mang xác về báo công đó. Sau tôi lại biến thành tên tiểu hiệu quay lại động núi, yết kiến nương nương, lấy trộm hột nhạc, suýt nữa thì bị nó bắt được. Sau đó tôi lại biến hóa, lại ăn trộm và đánh nhau với nó. May gặp Quan Âm Bồ Tát thu phục nó về và nói rõ duyên do vì sao quốc vương hoàng hậu phải xa cách.

Hành Giả kể hết một lượt từ đầu chí cuối. Vua tôi cả nước không ai là không khen cảm tạ.

Đường Tăng nói:

– Điều đó một là nhờ hồng phúc của quốc vương, hai là nhờ
công lao của đồ đệ. Nay đội ơn quốc vương cho dự tiệc, đã là quý lắm rồi. Vậy xin từ biệt kẻo nhỡ mất công việc sang phương Tây của bần tăng.

Quốc vương năn nỉ giữ lại không được, bèn đổi cho điệp văn, sắp đặt xe kiệu, mời Đường Tăng ngồi lên xe rồng Quốc vương, hoàng hậu phi tần đến vin tay đẩy xe đưa tiễn thầy trò. Thật là:

Hữu duyên bệnh rửa sạch làu,

Vô tư tuyệt niệm lòng nào chẳng yên.

Cuối cùng trong chuyến đi này có xảy ra chuyện dữ lành gì nữa không, xem hồi sau sẽ rõ.

------------------------
[287] Sấu: tên một giống thú, thuộc loài chó.
[288] Nguyên văn: Mèo cắn bọng đái vui mừng hão.
[289] Ngoại thụ phó huấn: Nghĩa là bên ngoài chịu sự dạy bảo.
[290] Hùng là vật dương, thư là vật âm.