Yêu ma rung vòng tung khói lửa
Hành Giả trộm nhạc tính mẹo lừa
Lại nói chuyện Tôn Hành Giả trổ hết thần oai, cầm cây gậy sắt, nhảy giữa đám mây lành trên tầng không, ngẩng đầu quát lớn hỏi:
– Nhà ngươi là yêu quái ở đâu, định đến quấy phá ở phương nào?
Yêu quái dõng dạc cất tiếng đáp:
– Bọn tao đây không phải là ai khác, mà chính là bộ hạ tiên phong của ngài đại vương Trại Thái Tuế ở động Giải Trãi, núi Kỳ Lân. Nay vâng lệnh đại vương tới đây bắt hai cung nữ về hầu hạ bà Kim Thánh. Nhà ngươi là ai mà dám hỏi ta?
Hành Giả nói:
– Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nhân hộ vệ Đường Tăng sang phương Tây bái Phật, dọc đường qua đây, được biết lũ yêu ma chúng bay dối vua, bèn thi thố tài năng, bắt ma yên nước. Ta đang chưa biết tìm nhà ngươi ở đâu, thì nhà ngươi lại dẫn xác tới nộp mạng!
Yêu quái nghe nói, chẳng kể hay dở phóng giáo dài đâm luôn Hành Giả. Hành Giả vung gậy sắt đón đỡ. Một trận đánh nhau dữ dội xảy ra trên không trung:
Gậy là báu vật long cung,
Giáo là sắt luyện giữa vùng nhân gian.
Đồ phàm sao sánh đồ tiên,
Chạm va một tẹo thân liền mất ngay.
Đại Thánh tiên Thái Ất đây,
Yêu tính chính thực là loài yêu ma.
Chính ngay nhất định thắng tà. Yêu tà gặp chính ắt là thua ngay. Bên kia nổi gió cát bay,
Bên này mây cưỡi che đầy trăng sao.
Trổ hết phép tranh thấp cao.
Bất tài ai dám lòng nào khoe khoang.
Tề Thiên Đại Thánh giỏi giang, Giáo trần sắt luyện, gậy phang gãy liền.
Yêu tinh bị Hành Giả bổ một phát gậy sắt, cây giáo gãy rời làm hai đoạn, bèn sợ quá chuyển làn gió, chạy thục mạng về hướng Tây.
Hành Giả không đuổi theo, hạ mây bước xuống bên ngoài căn hầm dùng làm lầu tránh yêu, cất tiếng gọi:
– Mời sư phụ và bệ hạ ra cho, yêu quái bị đánh đuổi rồi. Đường Tăng lúc ấy mới dìu nhà vua bước ra khỏi căn hầm,
thấy bầu trời trong sáng, không còn chút dấu vết yêu tinh nào.
Quốc vương liền đến ngay bên bàn tiệc, tự mình nâng bầu cầm chén, rót rượu đầy chén vàng dâng cho Hành Giả, nói:
– Thưa thần tăng, trẫm xin gọi là tạm tạ ơn! Tạm tạ ơn!
Hành Giả cầm chén rượu trong tay chưa kịp trả lời bỗng từ ngoài cửa triều môn có một viên quan chay vào báo:
– Ngoài cửa Tây bốc cháy!
Hành Giả nghe nói, lập tức hất cả chén vàng lẫn rượu lên không trung đánh vèo một cái, chiếc chén vàng trong giây lát rơi
ngay xuống đất. Quốc vương lúng túng, cúi mình vái chào, nói:
– Xin thần tăng tha tội! Tha thội! Trẫm thật không phải! Lẽ ra phải mời thần tăng lên điện bái tạ, vì nhân có sẵn rượu tại đây nên mời như thế. Thần tăng lại ném chén đi, chẳng phải có ý trách móc hay sao?
Hành Giả cười, nói:
– Không phải thế đâu! Không phải thế đâu!
Trong khoảnh khắc, lại thấy một viên quan vào báo:
– Mưa to quá! Ngọn lửa ở cửa Tây vừa mới bốc cháy, gặp trận mưa to tắt ngấm ngay. Phố xá nước chảy như suối, toàn là mùi rượu.
Hành Giả cười, nói:
– Thưa bệ hạ, bệ hạ thấy tôi hất chén, ngờ là có ý trách móc. Không phải đâu. Yêu quái thua trận chạy về phía tây, tôi không đuổi theo hắn, hắn bèn phóng hỏa. Chén rượu tôi hất vừa rồi là dùng để dập tắt ngọn lửa yêu, cứu dân ở phố Tây đấy, chứ không có ý gì khác đâu!
Quốc vương nghe nói càng vô cùng mừng rỡ và kính phục Hành Giả, bèn mời ngay bốn thầy trò Tam Tạng lên bảo điện có ý muốn nhường nước cho. Hành Giả cười, nói:
– Tâu bệ hạ, vừa rồi yêu tinh nói là bộ hạ tiên phong của Trại Thái Tuế, đến đây đòi bắt cung nữ. Giờ đây hắn thua trận trở về, nhất định sẽ báo lại với tên kia. Tên kia nhất định tìm đến đánh nhau với tôi. Tôi e rằng nhất thời dấy động can qua, khó tránh khỏi kinh động tổn hại trăm họ, bệ hạ cũng sợ hãi. Tôi muốn đón đầu bắt hắn trên không trung, cứu thánh hậu về, nhưng chưa biết đi theo hướng nào? Từ đây tới động núi ấy bao xa?
Quốc vương nói:
– Quả nhân đã từng sai một đội quân di dò la nghe ngóng, cả
đi cả về mất hơn năm mươi ngày. Ngọn núi đó ở về phương
Nam, xa chừng hơn ba nghìn dặm.
Hành giả nghe xong, bèn bảo:
– Bát Giới, Sa Tăng giữ gìn ở đây, để lão Tôn đi xem sao. Quốc vương giữ lại, nói:
– Thần tăng cứ nghỉ ngơi một ngày để trẫm sai làm ít lương khô, bánh nước, đưa thêm hai lạng bạc vụn ăn đường, chọn một con ngựa khỏe mới đi nổi.
Hành Giả cười, nói:
– Bệ hạ toàn nói những lời trèo non vượt biển. Lão Tôn chẳng giấu gì bệ hạ, cứ như đoạn đường ba nghìn dặm ấy, rót chén rượu chưa nguội, lão Tôn đã đi đến nơi và trở về rồi.
Quốc vương nói:
– Thưa thần tăng, xin ngài bỏ qua cho, diện mạo ngài chẳng khác một con khỉ, làm gì có pháp lực đi đường ghê gớm đến thế?
Hành Giả nói:
Thần tuy cùng khỉ một phường, Từ nhỏ vốn đã thoát đường tử sinh. Tìm thầy học đạo sáng tinh,
Trong non tu luyện phép linh quên mùa.
Trời làm đỉnh, đất làm lò,
Một đoàn ô, thỏ[286] cùng phò luyện đơn.
Phối hợp thủy hỏa âm dương,
Huyền quan giác ngộ ánh vàng hào quang.
Chuyển vần theo phép thiên cương,
Theo chuôi Bắc Đẩu một đường thiên di, Tắt lò, đốt lửa một khi,
Thủy ngân, chỉ đó vân vi giao hòa
Ngũ hành sinh khắc cùng là, Giao hòa tứ tượng chia ra rõ ràng. Hai khí về hoàng đạo gian,
Ba nhà hội họp kim đơn chính đường.
Thần thông biến hóa trăm phương, Phép cân đẩu ấy vượt đường chông gai. Núi Thái Hàng, lướt qua rồi,
Bến Lăng Vân, chớp mắt thời đến ngay.
Dù cho núi thẳm sông dài, Chẳng lo chẳng sợ trổ tài đằng vân, Phép màu thắng mọi trở ngăn,
Đường xa mười vạn tám ngàn coi khinh!
Quốc vương nghe nói vừa mừng vừa sợ, cười tủm tỉm đưa chén rượu mời Hành Giả, nói:
– Thần tăng đi đường xa vất vả, xin dân chén rượu tiễn chân. Đại Thánh chỉ một lòng đi hàng phục yêu quái, có bụng dạ
nào uống rượu đâu, bèn nói:
– Bệ hạ hẵng để đấy, đợi tôi đi về, uống sau.
Vừa dứt lời, nghe vèo một tiếng, đã không thấy Hành Giả đâu. Vua tôi trong triều vô cùng sợ hãi. Chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện Hành Giả vừa nhảy vút lên mây bay đi, một lát đã thấy một ngọn núi cao, ngăn góc mây mù, bên hạ mây đứng trên đỉnh núi quan sát kỹ đường. Chỉ thấy:
Núi cao vút trời thẳm, Nắng chắn mây phủ quanh. Ngất trời đỉnh nhọn hoắt, Một giải trập trùng xanh. Nắng soi tùng mướt mướt, Mây phủ đá quanh quanh. Tùng xanh suốt năm tháng, Đá nhọn vạn niên thanh. Rừng sâu vượn thắc thỏm, Khe suối rắn bò nhanh. Chim núi kêu rít rít,
Mãnh thú rống liên thanh. Hươu nai lượn từng cặp, Quạ sẻ bay liệng vành.
Cỏ hoa ngút tầm mắt, Đào núi dáng tươi xanh. Hiểm trở đường đi khó, Đích thị chốn yêu tinh.
Đại Thánh nhìn mãi không chán, đang định tìm cửa động, bỗng thấy từ trong thung lũng khói lửa bay ra ngùn ngụt, trong chớp mắt khắp trời đỏ rực. Trong đám lửa đỏ rực ấy lại bốc ra một luồng khói độc, dữ dội hơn lửa đỏ rất nhiều. Luồng khói thật khung khiếp. Chỉ thấy:
Ánh lửa rực nghìn cây đèn đỏ, Ngọn lửa bay vạn ngọn cầu vồng Khói đây chẳng khỏi khói lò hồng
Càng không phải khói rơm khói củi
Thứ khói này ẩn màu ma quái, Đủ màu xanh đỏ, trắng vàng đen.
Hun cột ngoài chống cửa Nam Thiên, Đốt cháy chụi cả Linh Tiêu điện. Thú dữ trong rừng xém hết lông
Nhìn đám khói ngùn ngụt bốc xông, Ai dám vào hang sâu bắt quái!
Đại Thánh đang luống cuống, lại thấy một luồng cát từ trong núi bay ra. Luồng cát này thật khủng khiếp, mù mịt che lấp cả đất trời:
Cuồn cuộn tít tận chân trời, Mịt mù cát bốc khắp nơi xa gần. Bụi bay phủ kín quanh thân,
Tro bay loạn xị thêm phần tối bưng.
Tiên đồng hái thuốc long đong, Tiều phu kiếm củi tay không trở về. Tay dù cầm ngọc sáng lòa,
Bụi bay thế ấy mắt kia cũng hàng.
Hành Giả đang mải ngắm cảnh, không ngờ bị tro cát bay thốc vào mũi, cay xè, hắt hơi luôn mấy cái, vội vàng cúi đầu thò tay xuống sườn nhặt lấy hai hòn đá sỏi bịt chặt lỗ mũi, đoạn lắc mình một cái biến thành con chim ưng chui vào đám lửa, luồn vào đám khói, bay chao mấy vòng, lạ thay chẳng thấy cho bụi, cả khói cũng tắt ngấm. Hành Giả lập tức hiện nguyên hình bước xuống, đưa mắt nhìn, bỗng nghe thấy tiếng thanh la vang lên inh ỏi, bèn nói:
– Ta đi nhầm đường rồi! Đây không phải sào huyệt yêu tinh. Tiếng thanh la này là tiếng thanh la của lính trạm. Hẳn đây là đường cái quan, có lính trạm chạy thư trát. Để lão Tôn đi hỏi xem sao.
Đang đi, chợt thấy một tên từa tựa một tiểu yêu, tay cầm lá cờ vàng, lưng đeo túi đựng thư trát, vừa gõ thanh la, vừa chạy tới như bay. Hành Giả cười, nói:
– Hóa ra là tên này gõ thanh la. Chẳng biết hắn đi đưa thư, đưa trát gì, để ta đi nghe ngóng xem sao.
Đoạn lắc mình một cái biến thành một con côn trùng, nhè nhẹ bay tới đậu trên chiếc túi đựng thư trát, chỉ nghe thấy tên tiểu yêu kia vừa gõ thanh la, vừa lầu bà lầu bầu nói một mình:
– Lão đại vương nhà mình thực độc ác! Ba năm trước đã tới nước Chu Tử cưỡng đoạt Kim Thánh hoàng hậu, nhưng đến nay vẫn vô duyên chẳng được nằm kề, chỉ khổ những cô cung nữ đội
vò thôi. Hai cô đến cũng bị giết chết. Bốn cô đến cũng bị giết chết. Năm kia bắt, năm ngoái bắt, năm nay lại bắt. Nhưng lần này gặp phải tay đối thủ. Tướng tiên phong đi bắt cung nữ, bị tên Tôn Hành Giả nào đó đánh bại, không bắt được cung nữ, đại vương ta vì thế tức giận, muốn đánh nhau với nước họ, bắt mình đi đưa chiến thư gì đó. Chuyến đi này, quốc vương kia không nhận lời đánh thì may, mà đánh sẽ bất lợi. Đại vương ta mà dùng khói lửa, cát bay thì vua tôi trăm họ nước ấy ắt chẳng còn sống sót một mống. Lúc ấy bọn ta chiếm thành trì của họ, đại vương ta lên ngôi vua, chúng ta làm bề tôi. Tuy có quan tước nhỏ thật, nhưng trái với lẽ trời lắm lắm.
Hành Giả nghe vậy, cười thầm, nói:
– Tên tiểu yêu này cũng còn chút lương tâm. Cứ như câu nói sau cùng của hắn “trái với lẽ trời” thì cũng là người tốt đấy. Nhưng hắn còn nói đối với Kim Thánh hoàng hậu, đại vương hắn vô duyên, chẳng xơ múi gì, thực mình không hiểu. Phải hỏi hắn mới được.
Đọc vo ve bỏ tên tiểu yêu, bay vút về phía trước đến mười dặm, lắc mình một cái biến thành một đạo đồng:
Đầu tết hai bím tóc, Áo trăm mụn trên mình. Trống cơm tay gõ nhịp, Miệng lầm rầm tụng kinh.
Hành Giả trông qua sườn núi, đón đầu tiểu yêu, giơ tay chào hỏi:
– Kính chào ngài trưởng quan. Ngài đi đâu đấy? Đưa thư trát gì vậy?
Yêu tinh kia cứ làm như gặp người quen, dừng tay gõ, cười hì hì chào lại, thưa:
– Đại vương sai tôi đến nước Chu Tử hạ chiến thư. Hành Giả hỏi tiếp luôn:
– “Cái món” của nước Chu Tử kia đã phối hợp với đại vương chưa?
Tiểu yêu đáp:
– Hồi bắt nàng về từ năm kia, lúc ấy bỗng có một vị thần tiên đưa cho Kim Thánh cung một chiếc áo tiên ngũ sắc. Nàng mặc chiếc áo đó vào, thấy khắp người từ đầu tới chân gai nhọn mọc ra tua tủa, đại vương tôi sợ cũng chẳng dám. Hễ hơi chạm vào một tí là bàn tay đau buốt, chẳng biết vì sao. Từ đó tới nay, chưa hề được xơ múi gì. Sáng nay, đại vương tôi sai tướng tiên phong đi bắt cung nữ về hầu hạ, bị cái thằng Tôn Hành Giả nào đó đánh bại, đại vương nổi giận, sai tôi đi hạ chiến thư hẹn ngày mai đánh nhau với họ.
Hành Giả hỏi:
– Thế đại vương có buồn phiền lắm không? Tiểu yêu đáp:
– Đại vương đang buồn phiền đó. Chú đến hát một bài hát dạo để ngài giải buồn đi!
Hành Giả khoanh tay co người bước đi. Yêu tinh lại gõ thanh la đi tiếp. Hành Giả nổi tính hung đồ, rút gậy sắt, quay người, nhắm gáy tiểu yêu nện một phát. Thật đáng thương! Đầu toang máu phọt phun lai láng, cổ đứt da lìa mạng đã tong! Hành giả thu gậy, lại hối hận, nói:
– Mình nóng nẩy qua! Quên béng không hỏi tên hắn là gì. Thôi chẳng sao!
Bèn lấy bức chiến thư nhét vào trong tay áo, giấy lá cờ vàng, chiếc thanh la trong bụi cỏ ven đường, đoạn kéo chân xác chết ra bờ suối. Bỗng nghe soạt một tiếng, chiếc thẻ bài ngà bịt vàng
trong bụng cái xác chết thòi ra. Trên tấm thẻ bài có hàng chữ:
“Tiểu hiệu tâm phúc đây.
Tên “Có đi có đến”. Thân lùn tì ngũ đoản, Mặt choắt lại không râu. Đeo đi khắp đâu đâu, Không thẻ bài tức giả.”
Hành Giả xem xong cười, nói:
– Tên này tên là “Có đi có đến”, thế mà chỉ một gậy trở thành
“Có đi không đến”!
Đoạn cởi thẻ bài đeo vào bên sườn, định quăng thi thể xuống suối, lại nghĩ tới khói lửa độc đại, đành không dám đi tìm động phủ yêu tinh nữa, cầm cây gậy giơ lên xiên vào bụng tiểu yêu, bêu cao trên đầu gậy, quay về thẳng nước Chu Tử báo công đầu. Hành Giả vừa đi vừa nghĩ, loáng một cái đã về tới nơi.
Bát Giới lúc ấy đang đứng ở trước điện Kim Loan hộ vệ quốc vương và sư phụ, chợt quay đầu nhìn thấy Hành Giả đang bêu xác yêu tinh đi trên không, bèn oán trách nói:
– Món hời này chẳng vất vả mấy. Biết thế lão Trư đi bắt có phải đã lập được công rồi không!
Vừa dứt lời, Hành Giả hạ mây bước xuống, quẳng xác yêu tinh xuống trước thềm. Bát Giới chạy xô lại, vụt cho một đinh ba nữa, nói:
– Đây là công của lão Trư! Hành Giả hỏi:
– Chú em có công gì? Bát Giới đáp:
– Đừng vỗ tuột công em. Có chứng cớ kia! Sư huynh nhìn xem còn vết đinh ba chín lỗ đấy!
Hành Giả nói:
– Chú em nhìn xem còn đầu hay không? Bát Giới cười, nói:
– Té ra không còn đầu. Hèn gì em bổ chẳng thấy nó giãy giụa tí nào.
Hành Giả hỏi:
– Sư phụ ở đâu? Bát Giới đáp:
– Sư phụ đang cùng quốc vương trò chuyện trong điện. Hành Giả nói:
– Chú em vào mời sư phụ ra đây.
Bát Giới vội vàng trở lên điện, gật gật đầu. Tam Tạng lập tức đúng dậy bước ra đón Hành Giả. Hành Giả nhét vội bức chiến thư vào tay áo Tam Tạng, nói:
– Sư phụ cất đi đừng để cho quốc vương nhìn thấy.
Vừa dứt lời, quốc vương cũng bước ra đón Hành Giả, nói:
– Kính chào thần tăng trưởng lão đã về. Việc bắt yêu tinh thế nào rồi?
Hành Giả chỉ tay, nói:
– Yêu tinh nằm dưới thềm kia, bị lão Tôn đánh chết rồi. Quốc vương thấy vậy, nói:
– Đúng là xác yêu tinh rồi, nhưng không phải là Trại Thái Tuế. Trại Thái Tuế quả nhân đã được gặp hai lần, người cao một trượng tám, cánh tay dài đến năm thước, mặt ánh hào quang, tiếng như sấm sét, chứ không lùn tịt như thế này.
Hành Giả cười, nói:
– Bệ hạ nói đúng. Tên này không phải. Đây là tên tiểu yêu chạy trạm của hắn, gặp lão Tôn ở dọc đường bị lão Tôn đánh chết, mang xác về báo công.
Quốc vương mừng lắm, nói:
– Hay quá! Hay quá! Đáng ghi công đầu! Quả nhân thường sai người đi thám thính, chưa từng được một tin thực. Thần tăng vừa đi đã bắt ngay được một tên mang về. Thật là thần thông quảng đại!
Bèn truyền lệnh:
– Mang rượu nóng lại để thưởng công trưởng lão. Hành Giả nói:
– Uống rượu là việc nhỏ. Thần xin hỏi bệ hạ, lúc Kim Thánh cung ra đi, có để lại vật kỷ niệm gì không? Bệ hạ cho thần xem một tí.
Quốc vương nghe nói hai chữ “kỷ niệm”, khác nào như dao cứa ruột, nhịn không nổi, nức nở khóc òa lên rồi nói:
Đoan Dương năm ấy đẹp trời, Thái Tuế ào đến sục sôi khôn lường. Bắt trẫm vợ đẹp phải nhường,
Thương dân trẫm cứ một đường nghe theo.
Chia tay chẳng nói một điều,
Đầu cầu, quán dịch trẫm nhiều khổ đau.
Quà kỷ niệm chẳng có đâu,
Đến nay lòng trẫm buồn rầu tái tê.
Hành Giả nói:
– Bệ hạ không nên buồn phiền. Nương nương lúc chia tay đã không có vật gì kỷ niệm. Nhưng ở trong cung, nàng còn ưa thích vật gì, bệ hạ đưa cho thần một thứ vậy.
Quốc vương hỏi:
– Ngài cần làm gì? Hành Giả đáp:
– Ma vương thần thông quảng đại. Thần thấy hắn phóng khói lửa, phóng cát, thực khó hàng phục đấy. Giả sử có hàng phục nổi, sợ nương nương thấy thần là người lạ mặt, chẳng chịu theo về nước, phải có một vật hàng ngày nương nương ưa thích, thì nương nương mới tin thần mới đưa nương nương về được. Vì vậy phải mang theo.
Quốc vương nói:
– Trên gác trang điểm trong cung Chiêu Dương còn có một đôi xuyến quý bằng vàng, hàng ngày Kim Thánh cung vẫn đeo ở tay. Hôm ấy nhân ngày Đoan Ngọ, phải đeo chỉ ngũ sắc, nên nàng tháo ra để lại không đeo. Đôi xuyến ấy nàng rất ưa thích. Đến nay trẫm vẫn cất trong hộp. Từ ngày trẫm gặp cảnh ly biệt này, càng không nỡ nhìn, vì mỗi lần nhìn vật lại như thấy dung nhan nàng, bệnh càng nặng thêm.
Hành Giả nói:
– Tạm gác chuyện ấy lại, mang xuyến vàng ra đây. Nếu được, đưa cả cho thần mang đi. Băng không mang một chiếc cũng được.
Quốc vương bèn sai Ngọc Thánh cung mang ra, đưa cho quốc vương. Quốc vương nhìn thấy, kêu lên mấy tiếng:
– Nương nương ơi, có thấu nỗi đau này chăng!
Đoạn đưa cho Hành Giả. Hành Giả cầm lấy, lồng vào cánh tay, rồi chẳng uống rượu thưởng công, nhảy vút lên mây đánh
vèo một cái, đã tới đỉnh núi Kỳ Lân, chẳng có bụng dạ nào ngắm cảnh, tìm ngay tới động phủ. Đang đi chợt nghe tiếng người huyên náo, bèn đứng lại quan sát nghe ngóng, hóa ra là bọn lâu la lớn nhỏ giữ cửa động Giải Trãi. Bọn chúng ước khoảng dăm trăm tên. Nơi ấy:
Túm tụm chật ních, Xúm xít vòng quanh.
Túm tụm chật ních, đứa giáo đứa gươm, nắng soi lấp lánh Xúm xít vòng quanh, tên cờ tên quạt, phần phật gió bay. Quân hùm tướng hổ biến hóa ghê thay;
Tướng tỳ quân hươu tinh thần phấn chấn.
Sài lang thật dữ tợn, Voi báo rất kiêu hùng,
Giảo thỏ cáo già múa kiếm lung tung; Rắn độc rết dài giương cung loạn xạ.
Đười ươi biết cả tiếng người đó
Lập doanh bày trận lắng nghe tin.
Hành Giả thấy vậy chẳng dám tiến, quay người trở về đường cũ. Vì sao Hành Giả quay người? Chẳng phải Hành Giả sợ chúng đâu, mà Hành Giả quay lại chỗ đánh chết tên tiểu yêu tìm lá cờ vàng, chiếc thanh la, đón gió bấm quyết, tưởng tượng tên đó, lắc mình một cái, biến thành tên “Có đi có đến”, gõ thanh la phèng phèng, rảo cẳng về thẳng động Giải Trãi, đang định ngắm nhìn cảnh động, chợt một tên đười ươi chào hỏi:
– “Có đi có đến” về rồi đấy à? Hành Giả đành phải trả lời:
– Ừ, về rồi.
Đười ươi nói:
– Về mau lên, đại vương đang ngồi ở đình Lột Da đợi anh về trả lời đấy.
Hành Giả nghe vậy, rảo cẳng, gõ thanh la, vào thẳng nơi cửa trước quan sát. Hóa ra nơi đây: Tường vách dựng đứng, nhà đá hư đường, hai bên cỏ ngọc, hoa châu, trước sau tùng già bách cổ. Một lát vào tới tầng thứ hai, ngẩng đầu nhìn thấy một tòa đình tám cửa sổ sáng trưng, giữa đình đặt một chiếc kỷ dát vàng. Một ma vương ngồi chễm chệ trên triếc kỷ, hình đáng cực kỳ hung dữ. Chỉ thấy hắn:
Đỉnh đầu chói chang như ráng đỏ Sát khí đằng đằng tỏa trước thân. Bên mép răng nanh lòi nhọn hoắt, Tóc mai hung đỏ lại quăn quăn. Râu ria tua tủa như tên bắn,
Lông lá xồm xoàm tựa đống chăn, Mắt trố lồi to hơn Thái Tuế,
Tay cầm chày sắt dáng hung thần.
Hành Giả thấy vậy tỏ vẻ ngạo mạn coi khinh yêu tinh, chẳng giữ lễ phép, quay mặt ra ngoài, gõ thanh la hoài. Ma vương hỏi:
– Nhà ngươi về rồi đấy à?
Hành Giả không trả lời. Ma vương lại hỏi:
– “Có đi có về”, nhà ngươi về rồi đấy à?
Hành Giả vẫn không trả lời. Ma vương sấn tới túm lấy hỏi:
– Về tới nhà còn gõ thanh la, ta hỏi không thèm trả lời là cớ sao?
Hành Giả ném thanh la xuống đất rầm một tiếng, nói:
– “Cớ sao, cớ sao” cái gì! Tôi bảo là tôi không đi, ngài cứ bắt tôi đi. Đi tới bên ấy, chỉ thấy vô số người ngựa dàn thành thế trận. Họ nhìn thấy tôi bèn quát ầm lên: “Bắt yêu tinh! Bắt yêu tinh!”, rồi ào tới giằng giật co kéo, lôi tôi vào thành, đưa đến chỗ quốc vương. Quốc vương hạ lệnh “chém”. May mà có hai ban mưu sĩ can ngăn: “Hai bên đánh nhau không chém sứ giả”. Họ bèn tha tôi, nhưng thu mất tờ chiến thư, rồi giải tôi ra ngoài thành, sau đó tha tôi về. Chẳng bao lâu nữa bên ấy sẽ kéo tới đây giao chiến với ngài đấy.
Ma vương nói:
– Như vậy nhà ngươi nhục nhã quá! Hèn gì hỏi gặng mãi cũng không nói.
Hành Giả nói:
– Chứ lại không à! Lại phải giữ chỗ đau nữa, không trả lời được.
Ma vương hỏi:
– Đằng ấy có bao nhiêu người, ngựa? Hành Giả đáp:
– Tôi sợ đến tối tăm đầu óc, lại bị họ đánh chết khiếp, đâu có đếm được là bao nhiêu! Chỉ thấy bên ấy binh khí bày đặt sin sít như nêm:
Cung tên giáo mác rợp trời,
Can qua chật đất, sáng ngời cờ bay.
Kích dài, kiếm nhọn bày đầy,
Đao to búa lớn đứng vây chật đường. Côn Trường Muộn, gậy Truy Vương,
Cương soa sáng quắc, trường thương sáng lòe!
Kim khôi, áo giáp rợn ghê,
Chùy đồng loang loáng, roi kia vù vù.
Ma vương nghe xong cười, nói:
– Không hề chi! Không hề chi! Những món binh khí ấy, chỉ một mồi lửa là đi tong hết. Nhà ngươi hãy vào báo cho Kim Thánh nương nương biết, bảo nàng chớ buồn. Sáng nay nàng thấy ta nổi giận, định đi đánh nhau, nàng đã nước mắt ngắn, nước mắt dài rồi. Nhà ngươi vào cứ bảo rằng bên ấy người, ngựa kiêu dũng lắm, chắc sẽ thắng ta, để nàng yên tâm một lát nghe!
Hành Giả nghe xong, vô cùng mừng rỡ, thầm nói:
– Thật đúng ý lão Tôn!
Bèn cứ như người thuộc đường, vòng qua cửa bên, vượt qua sảnh đường. Nơi đấy toàn nhà cao cửa rộng, chẳng giống bên ngoài. Vào tới trong cung ở phía sau, nhìn thấy cửa son lộng lẫy. Hành Giả biết ngay là chỗ ở của Kim Thánh nương nương, bèn bước vào bên trong quan sát, thấy hai ban cầy cáo hươu nai thành tinh, con nào con nấy biến hình thành các cô gái xinh đẹp đứng hầu hai bên. Kim Thánh nương nương ngồi chính giữa, tay chống cằm, hai mắt đẫm lệ. Quả thật là:
Vóc xuân vẻ ngọc đẹp sao!
Lược gương bỏ xó lòng nào điểm trang.
Rối tinh mái tóc mượt màng, Ngại bề chải chuốt, thoa vàng bỏ rơi. Má không phấn, miệng chẳng cười,
Dầu thơm chẳng chải, tóc thời rối tung.
Răng ngà cắn chặt môi hồng, Mày ngài nhiu nhíu, hai dòng lệ sa.
Một niềm thương nhớ vua xa,
Hận không thoát khỏi thiên la trùng trùng.
Xưa nay bao kiếp má hồng
Long đong bạc mệnh, lạnh lùng gối chăn.
Hành Giả bước tới chào “dạ” một tiếng. Nương nương hỏi:
– Đồ yêu quái quê mùa khốn kiếp vô lễ kia! Khi ta ở nước Chu Tử, cũng hưởng vinh hoa phú quý với quốc vương, thái sư tể tướng gặp ta cũng phải phủ phục cúi rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu. Còn nhà ngươi chỉ là hạng yêu quái nhà quê cớ sao chỉ có “dạ” một tiếng? Nhà ngươi là đồ yêu quái quê mùa từ đâu tới?
Đám thị tỳ bước tới, nói:
– Xin thái thái bớt giận. Hắn là tên tiểu hiệu tâm phúc của đại vương tên gọi “Có đi có đến”. Người đi đưa chiến thư sáng nay là hắn đấy.
Nương nương nghe nói như vậy, mới nén giận, hỏi:
– Nhà ngươi đi hạ chiến thư, có tới tận nước Chu Tử không? Hành Giả đáp:
– Tôi cầm chiến thư, tới tận kinh thành, vào điện Kim Loan, gặp tận mặt quân vương và có mang tin tức về đây.
Nương nương hỏi:
– Nhà ngươi gặp đức vua, đức vua có nói gì không? Hành Giả đáp:
– Vừa rồi tôi đã nói với đại vương chuyện quốc vương nhận lời giao chiến và chuyện bài binh bố trận rồi. Quốc vương nhớ tới nương nương da diết lắm. Tôi đang có một lời tâm phúc
muốn thưa cùng nương nương, ngặt vì xung quanh đông người, không tiện nói.
Nương nương nghe nói như vậy, bèn quát đuổi hai ban yêu tinh cáo, hươu ra ngoài. Hành Giả đóng cửa cung lại, vuốt mặt một cái, hiện rõ nguyên hình, nói với nương nương rằng:
– Nương nương đừng sợ. Tôi là hòa thượng nước Đại Đường bên phương Đông, được nhà vua sai sang chùa Lôi Âm nước Thiên Trúc bên phương Tây bái Phật cầu kinh. Sư phụ tôi là Đường Tam Tạng, ngự đệ của vua Đường. Tôi là đồ đệ cả Tôn Ngộ Không. Nhân đi qua nước của nương nương đổi điệp văn, thấy quốc vương treo bảng cầu danh y, tôi bèn trổ tài chữa khỏi bệnh tương tư cho quốc vương. Quốc vương bèn đặt tiệc khoản đãi. Trong lúc uống rượu, quốc vương kể chuyện nương nương bị yêu tinh bắt đi và thấy tôi có tài hàng long phục hổ, bèn sai đi bắt quái, cứu nương nương về. Kẻ đánh bại tướng tiên phong của đại vương đây cũng là tôi, giết chết tên tiểu yêu cũng là tôi. Tôi thấy những chuyện hung cuồng ở ngoài cửa nên mới biến thành tên “Có đi có đến”, liều mạng vào đây, báo tin với nương nương đây.
Nương nương nghe xong, trầm ngâm chẳng nói. Hành Giả rút đôi xuyến vàng ra, hai tay dâng lên, nói:
– Nương nương không tin, thì hãy nhìn xem vật này ở đâu? Nương nương vừa nhìn thấy, đã ứa nước mắt bước xuống cúi
lạy, thưa:
– Thưa trưởng lão, nếu quả trưởng lão cứu được tôi về triều, thì tôi đến chết cũng chẳng quên ơn!
Hành Giả nói:
– Thế tôi xin hỏi nương nương, tên ấy phóng hỏa phóng khói, phóng cát là bằng thứ bảo bối gì?
Nương nương đáp:
– Hắn làm gì có bảo bối! Đó chỉ là ba cái hột nhạc vàng. Hắn lắc cái thứ nhất, lửa sáng đốt người bốc cao ba trăm trượng. Hắn lắc cái thứ hai, khói đen hun người bốc cao ba trăm trượng. Hắn lắc cái thứ ba, cát vàng mê người cũng cuốn cao ba trăm trượng. Khói lửa còn chưa ghê gớm, chỉ có cát vàng mới rất độc, lọt vào mũi ai, là người đó toi mạng.
Hành Giả nói:
– Lợi hại thật! Lợi hại thật! Tôi cũng đã bị, hắt hơi mấy cái. Không biết hắn cất những hột nhạc đó ở đâu?
Nương nương đáp:
– Hắn đâu chịu rời, lúc nào cũng giắt bên mình, đi đứng nằm ngồi, đều vật bất ly thân.
Hành Giả nói:
– Nếu nương nương còn có tình với nước Chu Tử, còn muốn gặp gỡ quốc vương, thì hãy tạm nguôi phiền não ưu sầu, tỏ vẻ tươi cười mừng rỡ, cùng hắn tỏ tình vợ chồng đằm thắm, bảo hắn đưa hột nhạc cho nương nương giữ, để tôi lấy trộm đi, hàng phục yêu quái. Bấy giờ sẽ đưa nương nương về phượng loan sum họp, cùng hưởng hạnh phúc mãi mãi.
Nương nương bằng lòng.
Hành Giả lại biến thành tên tiểu hiệu tâm phúc, mở cửa cung, mời bọn thị tỳ hầu hạ vào. Nương nương goi:
– “Có đi có đến”, nhà ngươi mau ra đình trước, mời đại vương ta lại đây để ta nói chuyện.
Hành Giả dạ vang một tiếng, bước ra đình Lột Da, nói với yêu tinh:
– Thưa đại vương, Kim Thánh nương nương có lời mời.
Ma vương mừng lắm, nói:
– Thường ngày nương nương chỉ quát mắng, làm sao hôm nay lại mời nhỉ?
Hành Giả nói:
– Nương nương hỏi chuyện nước Chu Tử, tôi có nói: “Họ chẳng cần nương nương nữa, trong nước đã lập hoàng hậu khác rồi”. Nương nương nghe xong, chẳng tơ tưởng gì nữa, và sai tôi đi mời đại vương.
Ma vương mừng lắm, nói:
– Hóa ra nhà ngươi còn có ích dụng ở cả bên trong. Đợi khi nào ta diệt được nước ấy, ta sẽ cho ngươi làm tể tướng.
Hành Giả tiện mồm tạ ơn, rồi lập tức cùng ma vương tới cung hoàng hậu. Nương nương tươi cười đón tiếp, đưa hai tay ra đỡ. Ma vương làm bộ lui lại, nói:
– Không dám! Không dám! Cảm ơn nương nương quá yêu, sợ đau tay nương nương, không dám đi cạnh.
Nương nương nói:
– Mời đại vương ngồi, thiếp có câu chuyện muốn thưa. Ma vương nói:
– Có chuyện gì, nương nương cứ nói, đừng ngại gì cả. Nương nương nói:
– Thiếp ơn đại vương thương tới, đã ba năm nay, chưa cùng chung chăn chung gối, âu cũng là cái duyên số từ kiếp trước, nên mới có cảnh vợ chồng này. Nhưng ai ngờ đại vương có ý ruồng rẫy thiếp, chẳng đối đãi như vợ chồng. Thiếp nghĩ những ngày làm hoàng hậu nước Chu Tử, phàm nước ngoài tiến công báu vật gì, nhà vua xem xong, đều đưa cho thiếp cất giữ. Còn đại vương chẳng hề có một thứ bảo bối nào. Những kẻ thuộc hạ
mặc toàn đồ lông, ăn toàn đồ vấy máu, chẳng thấy có gấm vóc bạc vàng, rặt một thứ chăn da đệm cỏ. Hoặc giả chàng có thứ bảo bối gì, nhưng do ruồng rẫy thiếp, chẳng bao giờ cho thiếp xem, cũng chẳng bao giờ cho thiếp cất giữ. Nghe đâu, chàng có ba chiếc hột nhạt vàng, hẳn là đồ bảo bối nên chàng đi cũng đeo, ngồi cũng đeo. Chàng cứ đưa cho thiếp giữ, khi nào chàng cần, thiếp đưa cho, không được hay sao? Vậy mới là tình nghĩa vợ chồng, mới là gắn bó keo sơn chứ. Còn chẳng giao thiếp cất giữ, điều đó không phải là ruồng rẫy thiếp đấy ư?
Ma vương cười xòa xin lỗi, nói:
– Nương nương trách phải lắm! Trách phải lắm! Bảo bối đây, bây giờ tôi sẽ đưa cho nương nương cất giữ.
Bèn cởi áo lấy bảo bối. Hành Giả đứng bên cạnh mắt nhìn chòng chọc, thấy yêu quái cởi ra ba lần áo, ba chiếc hột nhạc đeo sát vào da thịt. Ma vương cởi hột nhạc ra, lấy một ít bông nhét vào miếng hột nhạc, đoạn lấy miếng da báo gói lại đưa cho nương nương, nói:
– Vật này tuy mọn, nhưng nương nương phải giữ gìn cẩn thận, chớ có rung lắc nó đấy nhé!
Nương nương đưa tay nhận lấy, nói:
– Thiếp biết rồi. Thiếp để nó bên trang đài, không ai lắc đâu. Bèn gọi:
– Bọn nhỏ mau bầy tiệc rượu để ta cùng đại vương giao hoan hội hỉ, uống vui vài chén.
Bọn thị tỳ vâng lệnh, lập tức bày hoa quả, cùng các loại thịt hươu nai cáo thỏ và rót rượu dừa dâng lên. Nương nương làm bộ nũng nịu, đánh lừa yêu tinh.
Hành Giả đứng bên hành sự, rón ra rón rén bước lại gần trang đài, len lén nẫng lấy ba cái hột nhạc, đoạn thong thả bước ra
ngoài cung, rời khỏi động phủ, tới trước đình Lột Da, tìm một chỗ vắng người, cởi tấm da báo ra xem, thấy một cái ở giữa to bằng chén uống trà, hai cái hai bên to bằng nắm tay. Hành Giả chẳng biết lợi hại thế nào, rút nắm bông ra, bỗng nghe kêu keng một tiếng, tức thì khói lửa, cát vàng ngùn ngụt tuôn ra, thu lại chẳng kịp, khắp đình lửa đỏ cuồn cuộn bốc cao.
Bọn tiểu yêu canh cửa sợ quá, chạy xô cả vào hậu cung, làm kinh động ma vương. Ma vương vội vàng ra lệnh:
– Đi chữa cháy! Đi chữa cháy!
Đoạn chạy ra xem, té ra là tên “Có đi có đến” lấy mất nhạc vàng.
Ma vương bước tới, quát:
– Thằng tiện nô giỏi nhỉ! Dám trộm bảo bối hột nhạc vàng của ta ra đây làm bậy!
Đoạn ra lệnh:
– Bắt lấy! Bắt lấy!
Ở phía cửa trước, bọn tướng hổ, sư gấu, đầu mục báo, nguyên soái sói, voi rừng, lang xanh, giảo thỏ, rắn dài, đười ươi dẫn lâu la nhất tề xông tới.
Hành Giả luống cuống, rơi mất hột nhạc, hiện nguyên bản tướng, rút gậy sắt Như ý bịt vàng, vung lên múa tít, lao vào bổ loạn xạ. Ma vương thu lấy bảo bối, hạ lệnh:
– Đóng chặt cửa trước lại!
Bọn tiểu yêu nghe lời, tên đóng cửa, tên đánh nhau. Hành Giả thấy khó thoát, bèn thu gậy sắt, lắc mình một cái, biến thành một con nhặng xanh đậu ở bức tường đá, chỗ không có lửa. Bọn tiểu yêu tìm không thấy, quay lại báo:
– Bẩm đại vương, tên giặc chạy mất rồi! Tên giặc chạy mất rồi!
Ma vương hỏi:
– Có thấy hắn từ trong cửa chạy ra không? Bọn tiểu yêu thưa:
– Cửa trước đóng chặt, không thể ra được. Ma vương bèn ra lệnh:
– Lục soát thật kỹ!
Bọn tiểu yêu tên thì lấy nước dập lửa, tên thì lục soát kỹ càng, nhưng tịnh không thấy dấu vết. Ma vương nổi giận, quát:
– Thằng giặc dám to gan, biến ra thằng “Có đi có đến”, trở về báo với ta, theo sát bên ta, lợi dụng ta sơ hở lấy trộm bảo bối. May mà hắn chưa mang ra, nếu mà hắn đã mang ra ngoài đỉnh núi, gặp gió trời thì biết làm sao?
Viên tướng hổ bước lên, nói:
– Hồng phúc của đại vương sánh bằng trời, khí số của chúng tôi cũng chưa tới ngày hết, nên biết ngay được.
Viên sư gấu bước ra, nói:
– Tên giặc ấy chẳng phải ai khác, chắc chắn là tên Tôn Ngộ Không đã đánh bại tướng tiên phong. Có lẽ dọc đường hắn gặp “Có đi có đến”, giết chết “Có đi có đến”, cướp cờ vàng, thanh la, bài ngà, đoạn biến thành hình dáng “Có đi có đến”, đến đây lừa đại vương đó.
Ma vương nói:
– Chính phải! Chính phải! Có lý lắm! Bèn ra lệnh:
– Bọn nhỏ, hãy lục soát kỹ càng, không để hắn trốn. Không được mở cửa để hắn chạy thoát!
Thế mới gọi là:
Mẹo khéo lại hóa vụng, Tưởng đùa thành thật ngay.
Cuối cùng không biết Tôn Hành Giả làm cách nào thoát khỏi cửa yêu tinh, xem hồi sau sẽ rõ.
---------------------------
[286] Ô, thỏ: tức là mặt trời, mặt trăng.