Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ sáu mươi sáu

Các thần gặp độc thủ
Di Lặc trói yêu ma

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh không còn cách nào, bèn nhảy lên một đám mây lành, dùng phép cân đẩu vân đến thẳng Nam Thiệm Bộ Châu, núi Vũ Dương mời Đăng Ma Thiên Tôn đến giải cứu cho Tam Tạng, Bát Giới, Sa Tăng và thiên binh. Trên tầng không, Hành Giả đi một lèo không nghỉ, chưa đầy một ngày đã nhìn thấy tiên cảnh của tổ sư, bèn nhẹ nhàng hạ mây định thần quan sát, thật là một nơi tuyệt đẹp:

Núi thần giữa trời đất Trấn giữ cõi đông nam Sừng sững đỉnh Phù Dung Chất ngất non Tử Cái
Nước Cửu Giang dồn Kinh Dương mãi mãi Non Bách Việt liền Dực Chẩn bao la Động báu Thái Hư sừng sững một tòa Xây đài cao nơi linh thiêng Chu Lục
Ba mươi sáu cung khánh vàng thánh thót Trăm nghìn vạn khách kính lậy dâng hương Sách ngọc với kinh vàng
Vua Thuấn, Vũ cầu cúng

Lầu các chim xanh lượn
Tràng phan giải đỏ bay

Đất mọc danh sơn vũ trụ lừng thay Trời bày tiên cảnh bầu không lộng lẫy Mấy khóm mai thơm hoa nụ nẩy
Đây non cỏ ngọc sắc xanh tươi

Rồng đáy vực rình ngồi. Hổ sườn non nằm phục Chim kêu giọng thánh thót Hươu nai dạo quanh người
Hạc trắng bạn mây đậu ngọn gội tươi Loan xanh phượng đỏ chầu vầng dương hót Thầy cãi Ngọc Hư, đất tiên bụt tươi tốt
Kim khuyết nhân từ gìn giữ thế gian

Thượng Đế tổ sư là con Tịnh Lạc quốc vương và Thiện Thắng hoàng hậu. Một hôm hoàng hậu nằm mơ thấy mình nuốt ánh sáng mặt trời, tỉnh dậy có thai, mang thai mười bốn tháng, vào năm Giáp Thìn, niên hiệu Khai Hoàng năm thứ nhất, tháng ba, ngày một, giờ ngọ, sinh hạ ngài ở trong cung vua. Vị tổ sư này:

Nhỏ cực dũng mãnh Lớn rất thần linh Chẳng nối vương vị Chỉ thích tu hành Cha mẹ không cấm Rời bỏ hoàng cung
Tham thiền nhập định
Ở chốn rừng xanh Công thành hạnh đủ Sáng tỏ uy linh
Ngọc hoàng ban hiệu Trấn Vũ lừng danh Được phép Huyền vũ Rùa rắn hợp hình Khắp trời sáu cõi Khâm phục uy linh
U hiển biết hết

Ra tay là thành Kiếp sau kiếp trước Trừ diệt yêu tinh.
Tôn Đại Thánh mãi mê ngắm phong cảnh cõi tiên, đã vào tới tầng cửa thứ nhất, thứ hai, thứ ba từ lúc nào, và khi vào tới bên ngoài cung Thái Hòa, bỗng nhìn thấy năm trăm vị linh quan xúm xít nơi đám ráng đẹp, mây lành rực rỡ. Các vị linh quan bước tới đón Hành Giả, hỏi:

– Ngài là ai? Từ đâu tới? Đại Thánh đáp:
– Tôi là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không muốn được gặp sư tướng.

Các vị linh quan nghe vậy vào báo. Tổ sư lập tức rời điện đón
Hành Giả ở cung Thái Hòa. Hành Giả cúi chào, nói:

– Tôi có chút việc muốn phiền đến ngài. Tổ sư hỏi:
– Việc gì?

Hành Giả thưa:

– Tôi hộ về Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, dọc đường gặp hiểm nạn. Đến Tây Ngưu Hạ Châu, gặp một trái núi gọi là Tiểu Tây Thiên, có chùa Tiểu Lôi Âm và một yêu ma ở đấy. Sư phụ tôi bước vào cổng chùa, thấy các vị A La Hán, Yết Đế, Tỳ Kheo, thánh tăng đứng sắp hàng, tưởng là Phật thật, bèn rạp mình chào lạy, thế là bị chúng bắt trói lại. Tôi cũng không phòng bị, bị nó tung chiếc não bạt vàng úp chụp tôi vào trong, không một kẽ hở miệng khít lại như gọng kìm. May nhờ Kim Đầu yết đế đi báo với Thượng Đế biết. Thượng Đế sai hai mươi tám vị sao đang đêm xuống trần phá vỡ nhưng không xong. May được Cang Kim Long lấy sừng khoan thủng vào trong, cứu tôi ra thoát. Chiếc não bạt bị tôi đập nát vụn, tiếng vỡ làm kinh động yêu quái. Trong lúc đánh nhau với hắn, lại bị hắn tung chiếc túi bằng vải trắng cuốn hết cả tôi vào, cùng hai mươi tám vị sao, Ngũ Phương yết đế vào cả trong đó, rồi lấy thừng trói ráo cả lại. Đêm khuya tôi thoát ra được, cứu thoát các vị sao và Đường Tăng. Sau đó tôi quay lại tìm y bát, làm kinh động yêu quái. Hắn đuổi theo đánh nhau với thiên binh và lại tung chiếc túi ra, tôi biết trước nên chạy thoát, còn mọi người đều bị bắt cả. Chẳng còn cách nào, tôi đành đến đây xin sư trưởng giúp sức cho.

Tổ sư nói:

– Trước đây uy danh tôi vang lừng phương Bắc, thống nhiếp ngôi sao Trấn Vũ, diệt trừ yêu quái trong thiên hạ, đó là vâng sắc chỉ của Thượng Đế vậy. Sau đó tôi xõa tóc đi chân không, cưỡi rắn bay, rùa thần lãnh Ngũ Lôi thần tướng, rồng lớn, sư tử mãnh thú, hàng phục mọi loài yêu khí, hắc khí ở phương Đông, phương Bắc, đó cũng là vâng lệnh phù hiệu của Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy. Ngày nay, được an hưởng núi Vũ Dương, yên
vui điện Thái Hòa, bấy lâu trời yên biển lặng, trời đất thanh bình. Giờ đây vùng Nam Thiệm Bộ Châu và Bắc Câu Lư Châu của tôi yêu ma đã bị trừ diệt, tà quái bị tiêu vong. Nay có Đại Thánh hạ giáng, không thể không đi. Ngặt vì thượng giới chưa có chiếu chỉ, không giám tự tiện dấy động can qua. Còn như sai khiến các thần lại e Thượng Đế xử tội. Mà khăng khăng từ chối Đại Thánh thì hóa ra vô tình quá. Tôi tin rằng đường sang phương Tây dù có yêu ma cũng không có gì hại lớn đâu. Nay tôi sai hai tướng Quy Xà cùng năm đại thần long đến giúp sức, bắt bằng được yêu tinh cứu Đường Tăng thoát nạn.

Hành Giả lạy tạ tổ sư, lập tức cùng hai tướng Quy Xà và các long thần mang binh khí sắc bén sang thẳng Tây phương. Chưa đầy một ngày đã tới chùa Tiểu Lôi Âm, mọi người hạ mây đến thẳng cổng chùa thách đánh.

Lại nói chuyện Hoàng Mi đại vương tụ tập yêu quái dưới gác báu, nói:

– Tôn Hành Giả hai ngày nay không thấy tới không biết đi cầu viện binh ở đâu.

Vừa dứt lời đã thấy ngoài cửa trước có tiểu yêu vào báo:

– Hành Giả dẫn mấy tướng rồng, rắn, rùa đến thách đánh ở ngoài cửa!

Yêu vương hỏi:

– Con khỉ này làm các nào mà câu được các tướng rồng, rắn, rùa thế nhỉ? Các loài đó từ đâu tới?

Bèn mặc áo giáo bước ra cửa thét lớn:

– Các người là long thần phương nào mà dám phạm tới tiên cảnh của ta?

Năm long thần và hai tướng tư thế hiên ngang, tinh thần phấn chán, quát to:
– Yêu quái khốn kiếp kia! Chúng ta là năm vị long thần và hai tướng Quy, Xà của Hỗn Nguyên giáo chủ Đăng Ma Thiên Tôn ở cung Thái Hòa núi Vũ Dương nay được Tề Thiên Đại Thánh mời đến và đức Thiên Tôn ta sai đi đến đây bắt nhà ngươi. Đồ yêu quái nhà ngươi hãy mau mau mang Đường Tăng cùng các vị sao trời ra, thì chúng ta tha chết cho. Bằng không, chúng ta phanh thây muôn đoạn tất cả yêu quái ở trái núi này và đốt trụi toàn bộ chùa này!

Yêu quái nghe nói trong lòng tức giận, quát:

– Đồ súc sinh kia có pháp lực gì mà dám khoác lác. Chớ có chạy, nếm một gậy của ta đây!

Năm con rồng bèn chuyển mây làm mưa, hai viên tướng thổi cát bay đá lở, ai nấy cầm thương đao kiếm kích, nhất tề xông vào đánh nhau. Tôn Đại Thánh cũng múa cây gậy sắt theo sát đằng sau. Trận đánh nhau thật khủng khiếp!

Ma ác khoe võ

Hành Giả cầu binh

Ma ác khoe võ, giữa chốn lầu vàng bày tượng Phật Hành Giả cầu binh, ra nơi tiên cảnh mượn thần linh Quy, Xà hai tướng phun nước lửa
Yêu quái quyết chí động đao binh Năm rồng vàng lệnh sang Tây thổ Hành Giả theo sau mấy tướng tinh Kiếm kích sáng lòe như chớp giật Thương đao rực rỡ ánh long lanh Lang nha bổng ngắn mềm ghê gớm Cây gậy sắt tùy ý tung hoành
Binh khí chạm va kêu loảng xoảng Tiếng vang lanh lảnh tựa chuông kinh Nước lửa tung vào trừ quái vật
Đao binh chụm lại diệt yêu tinh

Tiếng hô ầm ĩ hùm beo sợ Giọng quát vang lừng quỷ sứ kinh Hỗn chiến một hồi không thắng bại Yêu ma lại giở túi bên mình.
Hành Giả dẫn năm thần long và hai tướng đánh nhau với yêu quái độ nửa giờ, thấy yêu quái giở túi và cầm trong tay, bèn sợ hãi cất tiếng gọi:

– Các vị cẩn thận!

Long thần và hai tướng Quy, Xà không biết cẩn thận thế nào, ai nấy vội dừng tay, tới gần chống đỡ. Yêu quái tung chiếc túi đánh vèo một tiếng. Tôn Đại Thánh mặc kệ năm vị thần long và hai tướng, tung người nhảy vút lên chín tầng mây trốn thoát, còn năm vị thần long và hai tướng Quy, Xà đều bị chiếc túi cuốn vào hết.

Yêu quái đắc thắng quay về chùa, lôi cả ra trói nghiến, đoạn khiêng quẳng xuống hầm đậy nắp lại. Chuyện không nói nữa.

Đại Thánh hạ mây bước xuống, đứng tựa vào sườn núi, uể oải mệt nhọc than thở:

– Yêu quái lợi hại quá!

Rồi bất giác mắt nhắm nghiền lại như người ngủ. Bỗng nghe thấy tiếng người gọi:

– Đại Thánh! Chớ ngủ nữa, mau dậy đi cầu cứu. Tính mạng sư phụ ngài nguy đến nơi rồi!
Hành Giả vội vàng mở mắt chồm dậy nhìn, hóa ra là Nhật trực công tào, bèn quát to:

– Đồ thần mọn kia, nhà ngươi tham hưởng đồ cúng tế ở đâu không đến điểm danh, mà bây giờ mới đến làm ta giật mình! Mau giơ mắt cá ra để lão Tôn đánh cho hai gậy giải buồn!

Công tào rối rít vái chào, nói:

– Thưa Đại Thánh, Đại Thánh là tiên vui cõi nhân gian có gì phải buồn phiền! Chúng tôi vâng lệnh Bồ Tát tới hộ vệ ngầm cho Đường Tăng cùng với các vị thần thổ địa không dám rời một phút nào, cho nên không đến yết kiến luôn được, vậy cớ sao lại trách chúng tôi?

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi đã đi hộ vệ, vậy bây giờ các vị sao, Yết Đế, Già Lam và sư phụ ta bị yêu quái giam giữ ở đâu? Chịu cực khổ ra sao?

Công tào thưa:

– Sư phụ, sư đệ ngài đều bị treo ở hành lang trong điện báu, các vị sao bị nhốt dưới hầm. Hai ngày qua họ bặt tin Đại Thánh. Vừa rồi thấy yêu quái quẳng thần Long, Quy, Xà xuống hầm, mới biết là đại thánh đi cầu binh, tiểu thần bèn đến tìm Đại Thánh, mong Đại Thánh chớ ngại khó khăn gian khổ, phải đi cầu xin cứu viện phen nữa mới được.

Hành Giả nghe Công tào nói như vậy, bất giác nước mắt giàn giụa, nói:

– Nay tôi lên thiên cung xấu hổ, xuống đáy biển thẹn thùng, hỏi duyên do với Bồ Tát thì sợ gặp ngọc tượng đức Như Lai thì buồn. Người vừa mới bị bắt đó là năm thần long và hai tướng Quy, Xà của Trấn Vũ sư tướng. Giờ đây tôi vô phương cầu cứu, biết làm thế nào đây?
Công tào cười, nói:

– Đại Thánh cứ yên tâm, Tiểu thần có nghĩ tới tình hình của một nơi, nếu mời họ đến nhất định hàng phục được yêu quái. Vừa rồi Đại Thánh mới đến núi Vũ Dương thuộc Nam Thiệm Bộ Châu. Đội binh ấy ở Tân Thành, núi Vu Thai, cũng thuộc Nam Thiệm Bộ Châu, nay là Tứ Châu vậy. Ở đấy có vị đại thánh là Quốc Sư Vương Bồ Tát thần thông quảng đại. Thủ hạ ngài có một đồ đệ tên gọi Tiểu Trương thái tử, lại có bốn đại thần tướng năm ngoái từng hàng phục Thủy Mẫu nương nương. Bây giờ Đại Thánh phải thân mời ngài ấy đến ban ơn cứu giúp cho, thì mới bắt được yêu quái, cứu thoát được Đường Tăng.

Hành Giả trong lòng rất mừng, nói:

– Nhà ngươi hãy hộ vệ sư phụ ta chớ để chúng hãm hại, để lão
Tôn đi mời đây!

Bèn dùng phép cân đẩu vân nhảy vút lên mây rời khỏi chỗ yêu quái, đến thẳng núi Vu Thai, không đầy một ngày đã tới nơi, ngắm nhìn kỹ lưỡng thấy thật là một nơi có phong cảnh đẹp:

Nam sát bên sông Bắc liền Hoài Thủy Đông thông Hải Kiều Tây giáp Phong Phù
Đỉnh non bóng lầu quán nhấp nhô Thung lũng giải suối khe dào dạt Đá lạ sắp đặt
Tùng trúc lưa thưa

Trăm loài phẩm quả sai bốn mùa

Nghìn loài hoa lạ ban mai nở
Người lại qua đông như kiến vỡ

Thuyền neo bến bãi tựa nhạn sa

Bên trên có: Quán Thụy Nham, Cung Đông Nhạc, đền Ngũ
Hiền

Chùa Quy Sơn, chuông rền hương ngát bay vút tận trời xa

Nào lại có: Suối Pha Lê, non Ngũ Tháp, đài Bát Tiên, vườn
Hạnh Hoa, ánh núi bóng cây soi Tân Thành lấp lánh

Mây trắng bay vắt ngang trời lạnh

Chim chóc về hót rộn rừng quê

Nói gì núi Thái Sơn, Tung Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn diễm lệ nguy nga

Nơi đây khác nào Bồng, Doanh tiên cảnh.

Đại Thánh ngắm nghía mãi không chán, rồi vượt qua Hoài Hà, vào trong Tân Thành, đến trước cổng chùa Đại Thánh thiền tự, thấy điện vũ nguy nga, hành lang lộng lẫy, một tòa bảo tháp cao chót vót. Thực là:

Nghìn trượng cao vút tầng không Ngẩng trông tháp báu chọc tầng trời xanh. Dưới trên ánh sáng lung linh
Đông tây rèm rủ in hình đẹp tươi

Gió đưa tiếng mõ an vui

Nắng soi băng tuyết sáng ngời phạn cung

Chim ca réo rắt vang lừng

Xa trong Hoài Thủy mênh mông sáng ngời

Hành Giả vừa đi vừa ngắm tới tầng cửa thứ hai. Quốc Sư Vương Bồ Tát đã biết trước, lập tức cùng Tiểu Trương thái tử ra cửa đón. Chào hỏi xong, Hành Giả nói:
– Tôi hộ vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, dọc đường gặp chùa Tiểu Lôi Âm, ở đó có Hoàng Mi quái giả xưng Phật tổ. Sư phụ tôi không phân biệt được thật giả, cúi xuống sụp lạy, bị nó bắt mất. Hắn lạit tung chiếc não bạt vàng chụp tôi vào. May nhờ có trời giáng xuống các vị sao cứu thoát. Sau đó tôi đập vỡ não bạt đánh nhau với hắn. Hắn lại tung một cái túi vải cuốn hết cả thiên thần, Yết Đế, Già Lam và sư phụ tôi vào đó. Đệ tử tôi chẳng còn cách nào, đến đây bái yết Bồ Tát, mong Bồ Tát thi thố pháp lực, lấy tài thần thông bắt Thủy Mẫu, dùng phép diệu dụng cứu sinh linh, cùng đệ tử đi cứu nạn cho sư phụ, để lấy được kinh truyền bá mãi mãi ở Trung Quốc, hoàng dương trí tuệ của đức Phật, chấn hưng đạo Bát nhã bà la.

Quốc Sư Vương nói:

– Việc hôm nay của Đại Thánh cũng là việc chấn hưng đạo phật của tôi, lẽ ra tôi phải thân chinh ra đi, ngặt vì trời vừa mới sang hè, đúng lúc nước sông Hoài đang lên to, tôi vừa mới thu phục xong Thủy viên đại thánh, tên này gặp nước to là dấy lên ngay. Tôi sợ sau khi tôi đi, hắn thừa cơ làm càn, không thần nào trị nổi. Vậy tôi sai đồ đệ của tôi dẫn bốn tướng đi giúp sức Đại Thánh, thu phục yêu quái vậy.

Hành Giả cảm tạ, lập tức cùng bốn tướng và Trương thái tử cưỡi mây tới Tiểu Tây Thiên, đến thẳng chùa Tiểu Lôi Âm. Trương thái tử sử dụng một cây chử bạch thương, bốn đại tướng sử dụng bốn cây côn ngô kiếm, cùng Tôn Đại Thánh xông tới thách đánh. Bọn tiểu yêu chạy vào báo, Yêu vương lại dẫn quân nổi trống hò hét tiến ra, quát:

– Con khỉ già kia! Hôm nay nhà ngươi mời tên nào đến?

Vừa dứt lời, Trương thái tử chỉ huy bốn tướng xông lên, quát:

– Yêu tinh khốn kiếp kia, nhà ngươi có mắt như mù, không nhận ra chúng ta ở đây à?
Yêu vương hỏi:

– Nhà ngươi là tiểu tướng ở đâu mà dám đến đánh giúp hắn? Thái tử đáp:
– Ta là đệ tử của Tứ Châu đại thánh, Quốc Sư Vương Bồ Tát, dẫn bốn viên đại thần tướng đến bắt nhà ngươi!

Yêu vương cười, nói:

– Đồ con nít có mấy võ nghệ mà dám tới đây ba hoa thế? Thái tử nói:
– Nhà ngươi muốn biết võ nghệ của ta, thì nghe ta nói đây:

Quê hương là nước Lưu Sa Cha ta vốn dĩ chính là quốc vương Ấu thơ lắm bệnh khôn lường
Mệnh phạm Hoa cái nhiều phương giữ mình

Theo thầy học phép trường sinh

Có duyên nên gặp thuốc linh tuyệt vời

Đơn sa nửa hạt bệnh lui

Tu hành từ đấy, lên ngôi chẳng bàn

Thọ ngang trời đất vô vàn

Mà người vẫn trẻ như chàng thiếu niên

Hội Long Hoa đã dự tên

Phật đường cũng đã bay lên lạy chào

Thủy quái thu phục ngày nào Hàng long phục hổ tài cao vang lừng Yên dân dựng tháp mấy tầng
Hào quang xá lị sáng vùng biển xa
Thương bạch chử diệt yêu ma Ống tay áo nhẹ để mà hàng yêu Tân Thành vui hưởng mọi điều
Tiểu Trương nổi tiếng như điều gần xa.

Yêu vương nghe xong, hi hí cười nhạt, nói:

– Tên thái tử kia, nhà ngươi bỏ cả quốc gia, đi theo Quốc Sư Vương Bồ Tát, tu luyện cái thuật trường sinh bất lão vớ vẩn sao? Nhà ngươi chỉ giỏi thu phục thủy quái ở sông Hoài thôi, cớ sao lại đi nghe cái thằng Tôn Hành Giả lừa bịp, lặn lội nghìn non vạn suối tới đây nộp mạng? Để rồi xem nhà ngươi có “trường sinh” có “bất lão” không?

Tiểu Trương nghe nói, trong lòng cả giận, giơ thương đâm thẳng vào mặt yêu quái. Bốn đại tướng cũng nhất tề xông vào đánh. Tôn Đại Thánh cũng múa gậy sắt lao vào. Yêu quái điềm nhiên chẳng chút sợ hãi múa cây lang nha bổng ngắn mềm, đỡ phải gạt trái, tả đột hữu xung. Trận đánh rất kinh khủng:

Tiểu thái tử, chử bạch thương

Bốn côn ngô kiếm kiên cường uy linh

Ngộ Không múa gậy sắt tinh

Một lòng vây chặt không kinh ma tà

Yêu vương pháp lực tài ba

Điềm nhiên chẳng sợ xông pha tung hoàng

Lang nha bổng tiếng lừng danh

Giáo đâm gươm chém thân mình lướt qua… Chỉ nghe gió rít từ xa
Lại thêm ác khí tung ra não nề

Một bên hóa phép tài ghê
Một bên lập chí quyết thề lấy kinh Mấy phen đấu sức chẳng thành Mấy lần tỉ thí quyết tranh trổ tài Nhả mây tối mịt đất trời
Ầm ầm túc khí một loài bất lương

Hồi lâu thắng bại chẳng lường

Hai bên trổ hết mọi đường võ công.

Hai bên đánh nhau hồi lâu không phân thắng bại, yêu tinh lại cởi cái túi ra. Hành Giả lớn tiếng bảo:

– Các vị cẩn thận!

Thái tử và mọi người không biết “cẩn thận” thế nào. Bỗng nghe “rào” một tiếng, bốn đại tướng và thái tử đều bị cuốn hết vào trong túi, chỉ có một mình Hành Giả biết trước nên chạy thoát. Yêu vương đắc thắng về chùa, sai lấy dây thừng trói lại, quẳng cả xuống hầm khóa chặt. Chuyện không nói nữa.

Hành Giả tung người nhảy vút lên mây, đứng trên không trung thấy yêu quái dẫn quân về đóng cửa lại, bèn hạ mây lành đứng trên sườn núi phía tây buồn bã, thở than:

– Sư phụ ơi! Con:

Từ ngày theo đạo thiền lâm Đội ơn Bồ Tát thoát trần nạn to Phò thầy cầu đạo xông pha
Cùng nhau bái Phật đến chùa Lôi Âm Tưởng rằng đường phẳng yên tâm Ngờ đâu yêu quái sơn lâm khó lường Cứu thầy trăm kế nghìn phương
Nhọc lòng mà chẳng nên cơm cháo gì.

Đại Thánh đang lúc rầu rĩ, bỗng thấy một đám mây ngũ sắc hạ sát mặt đất, và một trận mưa to dào dạt khắp trái núi. Lại nghe tiếng người gọi:

– Ngộ Không, nhận ra ta không?

Hành Giả quay đầu lại nhìn, thấy người ấy:

Mặt vuông tai lớn trán cao

Vai xuôi bụng phệ thân sao đẫy đà

Hai mắt lấp lánh sao sa

Một vầng hỉ khí như là mùa xuân

Tay đưa phơ phất phúc nhuần

Hài cỏ đủng đỉnh, tinh thần thung dung

Cõi Cực Lạc đệ nhất ông

Nam vô Di Lặc dáng trông hiền hòa.

Hành Giả thấy vậy, vội vàng sụp xuống lạy, hỏi:

– Đức Đông Lai Phật tổ đi đâu đấy? Đệ tử không kịp nghênh đón, thật có tội! Có tội!

Phật tổ đáp:

– Ta đến đây chính là vì yêu quái ở chùa Tiểu Lôi Âm đấy. Hành Giả nói:
– Đội ơn đại ân thịnh đức của Phật tổ, con xin hỏi đó là yêu quái ở phương nào? Cái túi của hắn là bảo bối gì? Phiền Phật tổ chỉ bảo cho.

Phật tổ đáp:

– Hắn chính là tên tiểu đồng lông mày vàng giữ chiếc khánh cho ta. Ngày ba tháng ba, nhân lúc ta đi dự hội Nguyên Thủy, để hắn ở nhà trông nom, hắn liền lấy mấy thứ bảo bối đó đem đi, biến thành yêu quái giả làm Phật tổ. Còn chiếc túi ấy là túi Hậu Thiên của ta, tục gọi là “túi nhân chủng”. Cây lang nha bổng chính là chiếc dùi gõ khánh.

Hành Giả nghe xong, lớn tiếng quát:
– Hòa thượng đáng cười này giỏi thật! Hóa ra ngài bỏ sổng tiểu đồng, để hắn bịp bợm xưng là Phật tổ hãm hại lão Tôn, thật đáng trách về tội gia pháp không nghiêm!

Di Lặc nói:

– Một là ta không nghiêm để sổng mất người, hai là nghiệp chướng thầy trò ngươi chưa hết, cho nên tên tiểu đồng ấy mới xuống hạ giới gây ra tai họa. Bây giờ để ta giúp nhà ngươi bắt hắn.

Hành Giả thưa:

– Yêu tinh này thần thông quảng đại, ngài lại không có binh khí gì, làm sao thu phục được hắn?

Di Lặc cười, nói:

– Ta dựng một cái lều cỏ, và trồng một ruộng dưa ở sườn núi, nhà ngươi cứ đi khiêu chiến với hắn, khi hắn đánh nhau cứ giả thua dẫn hắn về ruộng dưa này. Những quả dưa của ta thì còn xanh, còn nhà ngươi biến thành một quả dưa chín thật to. Hắn đến định ăn dưa, ta sẽ đưa nhà ngươi cho hắn ăn. Ăn vào trong bụng rồi, mặc nhà ngươi muốn làm gì ở trong đó thì làm. Lúc ấy ta sẽ lấy cái túi của hắn, bỏ hắn vào và mang về.

Hành Giả hỏi:

– Kế ấy tuy hay, nhưng ngài làm thế nào nhận ra quả dưa chín do tôi biến ra? Lỡ hắn không chịu đuổi theo tôi đến đây thì sao?

Di Lặc cười, nói:

– Ta là bậc chí tôn trị thế, tuệ nhãn cao minh, lẽ nào lại không nhận ra được nhà ngươi? Nhà ngươi biến ra vật gì, ta đều biết hết. Còn lo yêu quái không chịu đuổi, thì ta bày cho nhà ngươi một pháp thuật đây.

Hành Giả thưa:
– Chắc chắn hắn sẽ giở cái túi ra bắt tôi, đời nào chịu theo. Ngài có pháp thuật gì dụ được hắn?

Di Lặc cười, nói:

– Nhà ngươi chìa tay ra.

Hành Giả bèn đưa tay trái ra. Di Lặc lấy ngón tay trỏ bên phải chấm chút nước thần trong miệng viết một chữ “cấm” trong lòng bàn tay Hành Giả, bảo Hành Giả nắm tay lại, thấy yêu tinh thì xòe bàn tay ra, yêu tinh sẽ đuổi theo.

Hành Giả nắm tay lại, mừng rỡ nghe lời, một tay múa gậy sắt, đến thẳng ngoài cổng chùa, lớn tiếng gọi:

– Yêu quái! Bố Tôn nhà ngươi lại đến đây! Mau ra cùng ta so tài cao thấp!

Bọn tiểu yêu vội vàng chạy vào báo. Yêu vương hỏi:

– Hắn mang bao nhiêu quân tới thách đánh? Tiểu yêu thưa:
– Chẳng có quân nào, chỉ mỗi một mình. Yêu vương cười, nói:
– Con khỉ ấy kế cùng lực kiệt, chẳng cầu được ai, tới đây nộp mạng đó.

Bèn nai nịt gọn gàng, giắt bảo bối, cầm cây lang nha bổng nhẹ mềm, bước ra ngoài cửa nói to:

– Tôn Ngộ Không, phen này thì hết đường cựa quậy nhé! Hành Giả quát:
– Đồ yêu quái khốn khiếp! Tại sao ta lại hết đường cựa quậy? Yêu vương nói:
– Ta thấy nhà ngươi kế cùng lực kiệt, chẳng cầu được ai, độc có một mình chống chọi. Phen này bị bắt sống, chẳng có thần
binh nào cứu thoát, thế không phải là hết đường cựa quậy à?

Hành Giả lại quát:

– Đồ yêu quái không biết hay dở kia, chớ có nói mép? Nếm một gậy của ta đây!

Yêu vương thấy Hành Giả múa gậy một tay, không nhìn được cười, hỏi:

– Con khỉ kia, tại sao nhà ngươi còn làm bộ, cầm gậy có một tay?

Hành Giả đáp:

– Con ơi, con chịu không nổi bố đánh hai tay đâu. Nếu không dùng cái túi, thì dăm ba thằng cũng không đánh nổi một tay của lão Tôn đâu!

Yêu vương nghe vậy nói:

– Được rồi, được rồi! Hôm nay ta sẽ không dùng bảo bối, chỉ quyết sống mái đánh nhau thực với nhà ngươi.

Đoạn múa lang nha bổng xông vào đánh. Tôn Hành Giả cũng xông lên, xòe bàn tay, một tay múa gây. Yêu quái trông thấy chữ “cấm”, không nghĩ gì tới lùi bước, quả nhiên không dùng cái túi, một mực múa gậy đuổi theo. Hành Giả đánh dứ một miếng, giả thua bỏ chạy. Yêu quái đuổi theo tới sườn núi phía tây.

Hành Giả nhìn thấy ruộng dưa, lăn một vòng chui vào trong ruộng, biến thành một quả dưa thật to, vừa chín vừa ngọt. Yêu quái đứng lại nhìn khắp bốn phía, không biết Hành Giả chui vào đâu, bèn đuổi tới bên chiếc lều cỏ, cất tiếng hỏi:

– Dưa của ai trồng đây?

Di Lặc biến thành một lão trồng dưa, bước ra khỏi lều đáp:

– Thưa đại vương, dưa này của tiểu nhân tôi trồng đấy ạ. Yêu vương hỏi:
– Có quả nào chín không? Di Lặc đáp:
– Có ạ.

Yêu vương bảo:

– Hái một quả chín mang lại đây để ta giải khát
Di Lặc vội vàng hái quả dưa do Hành Giả biến ra, hai tay dâng cho yêu vương. Yêu vương chẳng xét thật giả, hai tay nhận lấy, há mồm chén luôn. Hành Giả thừa dịp ấy, lăn một cái chui tọt xuống cổ họng, chẳng kể hay dở, chân tay thúc túi bụi vào ruột gan, tay véo, đầu húc thỏa sức hành hạ yêu vương. Yêu vương đau quá nghiến răng mím lợi, nước mắt ròng ròng, lăn lộn cả ruộng dưa nát bét như sân đập lúa, miệng la lối:

– Đau quá! Đau quá! Ai cứu tôi với!

Di Lặc bấy giờ mới hiện nguyên hình, cười hì hì hỏi:

– Nghiệt súc, nhận ra ta không?

Yêu quái ngẩng đầu nhìn, vội vàng quỳ xuống đất, hai tay xoa bụng, dập đầu lạy lục van xin:

– Ông chủ ơi, tha chết cho con, tha chết cho con! Từ nay con không dám làm thế nữa!

Di Lặc bước tới, túm chặt lấy, cởi chiếc túi Hậu Thiên ra, giằng lấy cái dùi gõ khánh, miệng bảo:

– Tôn Ngộ Không, hãy nể mặt ta, tha tội cho hắn!

Hành Giả vô cùng bực tức, lại đấm phải đá trái lung tung một hồi nữa ở bên trong. Yêu quái đau đớn khủng khiếp không sao chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất.

Di Lặc lại bảo:

– Ngộ Không, hắn biết tội rồi, hãy tha cho hắn. Hành Giả bấy giờ mới nói:
– Há to miệng để lão Tôn ra.

Yêu quái tuy ruột đau nhừ, nhưng tim vẫn chưa việc gì. Tục ngữ có câu: “Tim chưa việc gì người chưa chết, hoa tàn lá rụng rễ khô ngay”. Hắn nghe thấy bảo há miệng, bèn nén đau há ra. Hành Giả nhảy ra, hiện nguyên hình rút luôn gậy sắt toan đánh
nhưng yêu quái đã bị Phật tổ nhét luôn vào trong túi, cắp chéo bên sườn, tay cầm chiếc dùi khánh, quát hỏi:

– Nghiệt súc! Chiếc não bạt vàng mà nhà ngươi lấy trộm đâu? Yêu quái chỉ mong được sống, nằm trong túi rên rỉ, thưa:
– Chiếc não bạt vàng bị Tôn Ngộ Không đập vỡ mất rồi ạ. Phật tổ nói:
– Vỡ thì trả vàng cho ta. Yêu quái thưa:
– Mảnh vàng vụn con chất ở bên tòa sen trong điện. Phật tỏ xách túi, cầm dùi khanh, cười hì hì, nói:
– Ngộ Không, ta và người vào tìm vàng trả ta.

Hành Giả thấy Phật tổ pháp lực như vậy, không dám trả lời, bèn đưa Phật tổ lên núi, vào trong chùa nhặt nhạnh vàng vụn. Thấy cổng chùa đóng im ỉm, Phật tổ lấy chiếc dùi chỉ một cái, cánh cửa liền mở ra. Hai người bước vào xem xét, thì ra bọn tiểu yêu biết lão yêu bị bắt đều cuốn gói bỏ chạy tán loạn. Hành Giả gặp một tên đánh chết một tên, gặp hai tên đánh chết hai tên, một loáng đánh chết sạch dăm bảy trăm tiểu yêu, té ra bọn chúng toàn là loài cầm thú, cây cối thành tinh nơi rừng rú cả. Phật tổ gom số vàng vụn vào một chỗ, thổi hơi tiên khí, niệm thần chú, biến thành chiếc não bạt như cũ, rồi từ biệt Hành Giả, cưỡi mây lành về thẳng thế giới Cực Lạc.

Đại Thánh lúc ấy mới cởi trói cho Đường Tăng, Bát Giới, Sa Tăng. Chú ngốc bị treo liền mấy hôm, chẳng kịp tạ ơn Hành Giả, gò lưng tôm chạy một mạch xuống bếp tìm cơm. Nguyên yêu quái chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng bị Hành Giả đến khiêu chiến nên chưa kịp ăn. Chú ngốc nhìn thấy ăn luôn một lèo hết nửa nồi, sau đó xới hai bát mang đến mời Tam Tạng và Sa Tăng, mỗi người một bát rồi mới cảm tạ Hành Giả và hỏi nguyên do
yêu quái. Hành Giả đem chuyện trước mời sư tổ, hai tướng Quy, Xà, sau mời đại thánh, mượn thái tử và việc Di Lặc hàng phục yêu quái kể hết một lượt. Tam Tạng nghe xong, cảm tạ không ngớt, đảnh lễ chư thiên, rồi hỏi:

– Đồ đệ, các vị thần thánh bị giam giữ ở đâu? Hành Giả thưa:
– Hôm qua Nhật Trực công tào nói với lão Tôn rằng họ bị nhốt dưới hầm sâu.

Đoạn gọi:

– Bát Giới, tôi và chú đi giải thoát cho họ nào.

Chú ngốc đã chén lo căng, phấn chấn tinh thần, tìm cây đinh ba xong, cùng Đại Thánh đi thẳng ra đằng sau mở nắp hầm, cởi trói cho mọi người, mời cả lên lầu ngọc, Tam Tạng mặc áo cà sa, ngẩng đầu lên trời bái tạ. Đại Thánh tiễn chân năm vị thần long và hai tướng về núi Vũ Dương, tiễn Tiểu Trương thái tử và bốn tướng về Thân Thành, tiễn hai mươi tám vị sao về thiên phủ, cho các vị Yết Đế, Già Lam ai nấy về nhà của mình. Bốn thầy trò nghỉ ngơi nửa ngày, cho con ngựa bạch ăn no, thu xếp hành lý để sáng hôm sau đi sớm. Lúc đi họ phóng hóa đốt sạch sành sanh lầu vàng gác ngọc, đài báu gác cao. Bây giờ mới:

Thoát nạn hết cả oan khiên

Hết tai hết chướng thân liền nhẹ tênh.

Cuối cùng không biết bao giờ mới đến được chùa Đại Lôi Âm, xem hồi sau sẽ rõ.