Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ sáu mươi lăm

Yêu ma bày đặt Lôi Âm giả 
Thầy trò đều gặp ách nạn to

Nhân quả hồi này, Khuyên người làm thiện, Nhất thiết đừng làm việc ác,
Một niệm sinh, thần minh chứng giám, Cứ mặc mà làm thiện.
Ngu xuẩn ngạnh ương sao anh học?

Cả hai đều vẫn thuốc vô tâm Lúc sống, việc đạo phải tu hành. Đừng lênh đênh,
Nhận căn nguyên Thoát bản xác Muốn trường sinh Nên nắm chắc
Phải luôn luôn sáng suốt, Đê hồ rót uống luô [278]
Quán triệt tam quan lấp biển đen.

Để cho người thiện cưỡi loan hạc,

Nơi ấy đáng thương càng từ bi, lên miền cực lạc.

Lại nói chuyện Đường Tam Tạng một lòng thành kính, chưa
nói đến việc thiên thần bảo hộ, mà cả đến cỏ cây linh thiêng cũng tới dẫn đưa, qua một đêm hội đẹp, thoát khỏi núi gai góc rậm rì, qua khỏi miền dây leo chằng chịt. Bốn thầy trò lại tiếp tục sang phương Tây, đi được một dạo lâu, gặp lúc đông tàn, đụng độ ba xuân:

Vật hoa hồi giao thái, Cán sao quay hướng Dần, Búp cỏ khắp đồng xanh, Chồi liễu ven đê thắm
Khắp núi hoa đào như phơi gấm

Nửa khe hoa khói lụa trong xanh.

Mưa gió lất phất buông mành

Mối tâm tình vô hạn Trời nắng hoa xán lạn Én ngậm rêu nhẹ bay
Cảnh núi đẹp tựa tranh Vương Duy

Tiếng chim líu lo giọng Quý Tử. Hoa hương sắc không người thưởng dự Bướm múa, ong ca thật hữu tình.
Bốn thầy trò tìm hoa đạp cỏ, vó ngựa khoan khoan. Đang đi, bỗng thấy một ngọn núi cao, xa trông như chạm tới trời. Tam Tạng giơ roi chỉ, nói:

– Ngộ Không ơi, ngọn núi kia không biết cao tới chừng nào mà như chạm tới trời xanh, tiếp liền tiêu hán.

Hành Giả nói:

– Thơ cổ chẳng có câu: “Chỉ có trời trên hết, núi nào cũng chẳng bằng” là gì. Núi dù có cao tới đâu, cũng không thể sánh
với trời, làm sao lại liền trời được.

Bát Giời nói:

– Nếu không liền trời, thì sao lại gọi núi Côn Luân là “trụ trời”?

Hành Giả nói:

– Chú không biết. Từ xưa “trời không kín ở góc tây bắc”, núi Côn Luân mọc ở góc Càn hướng tây bắc, có nghĩa là chống trời lấp chỗ trống, nên có tên là “trụ trời”.

Sa Tăng cười, nói:

– Sư huynh đừng nói câu chuyện hay này cho anh ấy nghe, anh ấy nghe xong lại đi lòe người khác. Chúng ta cứ đi thôi, tới đỉnh núi sẽ biết cao thấp ngay.

Chú ngốc đuổi bắt Sa Tăng đấm đá nô đùa. Ngựa của sư phụ phi như bay, một lát sau đã tới chân núi. Cả bọn từng bước đi lên. Chỉ thấy ngọn núi ấy:

Trong rừng gió vi vút, Đáy khe nước rì rào
Chim bay qua chẳng đặng Thần tiên cũng khó vào Muôn vách nghìn hang hốc, Trăm suối vạn đèo cao.
Bụi cuốn người không vết, Đá lởm chởm ghế sao?
Xứ ấy mây vờn soi bóng nước, Phương kia chim hót giọng thấp cao. Hươu ngậm cỏ chi, co cẳng chạy,
Vượn vin đào chín chẳng ai rào. Cầy cáo lại qua leo vách nhảy, Hươu nai ẩn hiện đỉnh non cao. Bỗng nghe hùm thét người run rẩy, Báo đốm lang xanh chặn lối vào.
Đường Tam Tạng thấy vậy sợ hãi. Tôn Hành Giả thần thông quảng đại, rút ngay cây gậy sắt nạm vàng, hét vang một tiếng, bọn lang trùng hổ báo đều khiếp sợ hết. Hành Giả mở đường, dẫn sư phụ trèo thẳng lên núi cao, vượt qua đỉnh núi, đi xuống phía Tây bằng phẳng, bỗng thấy hào quang rực rỡ, khí đẹp huy hoàng, một khu lâu đài điện các ẩn hiện, tiếng chuông khánh thánh thót ngân nga. Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, các con nhìn xem kia là xứ gì nhỉ?

Hành Giả ngảng đầu, lấy tay che ánh nắng chói, xem xét kỹ càng, thấy phía ấy thật là một nơi tốt lành:

Lầu vàng cung tỏa ngọc, Chùa nức tiếng dồn vang.
Vi vút gió lùa hang, Ngan ngát hương tịch mịch,
Tùng thắm đượm mưa che gác ngất, Trúc xanh mây phủ rợp giảng đường Long cung ráng đẹp chiếu mênh mang. Hào quang rực rỡ trùm sa giới
Lầu son và gác tía Cột chạm với kèo hoa Giảng kinh hương ngát tòa
Đọc sách trăng lồng bóng Chim kêu trên núi thẳm Hạc uống nước khe sâu
Vườn Kỳ Viên hoa nở muôn màu Thành Xá Vệ mở toang sáng sủa Lâu đài chót vót bên sườn đá
Chuông khánh ngân nga vẳng lầu không.

Cửa mở gió lùa song, Rèm treo vờn mây khói Vị tu thiền sảng khoái
Y thoát tục lâng lâng

Cõi tiên chẳng vướng chút bụi trần

Tịch Thổ nơi đây đạo tràng tuyệt!

Hành Giả xem xong, quay lại nói:

– Sư phụ ạ, nơi ấy là một tòa tự viện, nhưng không hiểu sao trong đám khí lành hào quang ấy lại có chút hung khí? Xem cảnh tượng này thì chính là chùa Lôi Âm, nhưng đường lối thì không phải. Chúng ta đến đấy, chớ có tự tiện bước vào phòng ngừa gặp hung thủ.

Đường Tăng nói:

– Đã là cảnh chùa Lôi Âm, mà lại không phải Linh Sơn sao? Con chớ có nghi ngờ tấm lòng thành của ta làm lỡ cả ý muốn đến đấy của ta.

Hành Giả thưa:

– Không phải! Không phải! Đường đến Linh Sơn, con cũng đã đi qua mấy lần, không phải thế này đâu!
Bát Giới nói:

– Dù không phải, thì cũng là chỗ ở của người tốt. Sa Tăng nói:
– Bất tất phải đa nghi. Đằng nào đi đường cũng không tránh khỏi việc qua cửa ấy. Đúng hay sai, cứ tới khắc biết.

Hành Giả nói:

– Ngộ Tĩnh nói có lý đấy.

Tam Tạng bèn vung roi quất ngựa phóng thẳng tới cửa chùa thấy ba chữ đại tự “Chùa Lôi Âm”, tức thì sợ quá, ngã lăn xuống đất, miệng chửi bới:

– Con khỉ già khốn kiếp kia! Nhà ngươi giết chết ta rồi, rõ ràng ba chữ “Chùa Lôi Âm” mà vẫn nói dối ta!

Hành Giả cười ngất, nói:

– Sư phụ đừng buồn, cức đọc lại xem nào. Trên cửa là bốn chữ, sư phụ đọc thành ba, rồi trách con?

Tam Tạng run rẩy lồm cồm bò dậy nhìn lại, thấy rõ ràng là bốn chữ “Chùa Tiểu Lôi Âm”, bèn nói:

– Đúng là chùa Tiểu Lôi Âm, thì chắc chắn cũng phải có Phật tổ ở trong. Trong kinh có nói ba nghìn chữ Phật, chẳng lẽ ở cả một phương? Như đức Quan Âm ở Nam Hải, đức Phổ Hiền ở Nga Mi, đức Văn Thù ở Ngũ Đài. Đây không biết là đạo tràng của vị phật tổ nào. Người xưa nói: “Có Phật có kinh, chẳng phương nào là không có báu vật”, chúng ta vào đi thôi!

Hành Giả can ngăn:

– Đừng vào. Chỗ này lành ít dữ nhiều. Nếu có tai họa, đừng có trách con.

Tam Tạng nói:
– Không có Phật thì cũng có tượng Phật. Đệ tử tôi đã phát nguyện: Gặp Phật bái Phật, không trách gì con đâu.

Bèn sai Bát Giới lấy áo cà sa, đội mũ tỳ lư, áo mũ chỉnh tề khoan thai bước vào. Bỗng thấy phía trong cửa chùa có tiếng người quát, hỏi:

– Đường Tăng, nhà ngươi từ phương Đông tới đây bái kiến đức Phật ta, tại sao còn trễ nải như thế?

Tam Tạng nghe nói, lập tức sụp xuống lạy. Bát Giới cũng dập đầu. Sa Tăng cũng quỳ gối. Chỉ có mình Đại Thánh dắt ngựa, thu xếp hành lý ở đằng sau.

Vào tới tầng cửa thứ hai là Như Lai đại điện. Dưới chân bảo đài bên ngoài cửa thấy đứng năm trăm vị La Hán, ba nghìn vị Yết Đế, bốn vị Kim Cương, tám vị Bồ Tát, Tỳ Kheo Ni, Ưu Bà Tắc, và vô số thánh tăng, đạo sĩ. Thực là hương hoa ngào ngạt, khí đẹp chan hòa. Tam Tạng sợ quá vội vàng cùng Bát Giới, Sa Tăng đi một bước lạy một bước, chạy tới tận Linh đài. Hành Giả vẫn điềm nhiên chẳng lạy. Bỗng nghe thấy từ trên tòa sen có tiếng quát vang:

– Tên Tôn Ngộ Không kia, tại sao thấy Như Lai mà không lạy?

Không ngờ Hành Giả quan sát kỹ lưỡng, biết hết thật giả, bèn bỏ cả con ngựa, hành lý, rút gậy sắt ra lăm lăm trong tay, quát lớn:

– Đồ yêu quái nghiệt súc kia! Chúng bay thật to gan dám giả danh cả Phật tổ, làm bại hoại cả đức sáng Như Lai! Chớ có chạy!

Đoạn hai tay múa gậy sắt, xông lên toan đánh. Bỗng nghe thấy từ trên không trung đánh xoảng một tiếng, một cái não bạt bằng vàng rơi xuống, từ đầu tới chân Hành Giả bị nhốt trong đó. Trư Bát Giới, Sa Hòa Thượng sợ quá, vội vàng rút đinh ba, bảo
trượng liền bị số A La Hán, Yết Đế, thánh tăng, đạo sĩ, xông cả vào vây chặt, hai người không kịp trở tay, đều bị bắt sống.

Bọn chúng bắt cả Tam Tạng, lấy dây trói chặt tất cả mấy người lại. Nguyên tên giả danh Phật tổ ngồi trên tòa sen là một ma vương, số A La Hán đều là tiểu yêu cả. Bọn chúng bèn thu thế tượng Phật tổ, hiện rõ nguyên hình, khiêng ba người giam giữ ở phía sau. Nhốt Hành Giả trong não bạt không mở ra làm gì, rồi cất trên bảo đài, hết hạn ba ngày ba đêm là sẽ hóa ra máu dịch hết. Đợi Hành Giả chết rồi, bọn chúng mới đem ba người bỏ lò quay chín mang đánh chén. Thật là:

Hành Giả mắt tinh biết rõ rành Đường Tăng thấy tượng lạy cho nhanh. Sa Tăng mù quáng hùa theo lạy,
Bát Giới ngu si vội cúi mình.
Yêu quái ra oai lừa bản tính, Ma vương tính ác dối thiên linh. Thực là đạo nhỏ yêu ma lớn,
Lầm gặp bàng môn, uổng phí mình.

Lúc đó, bọn yêu ma đem ba thầy trò Đường Tăng nhốt ở đằng sau, buộc cả con ngựa ở trong ấy. Nhét áo cà sa, mỹ tỳ lư vào trong gói hành lý cất một chỗ, rồi đề phòng cẩn mật, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Hành Giả bị nhốt vào trong chiếc não bạt bằng vàng, tối om om, nóng nực đến nỗi mồ hôi vã ra như tắm, xô phải đẩy trái, không sao thoát ra được, vội vàng cầm gậy sắt đánh loạn xạ, nhưng cũng chẳng động đậy một ly. Hành Giả chẳng biết làm cách nào, bèn giãy giụa lao ra bên ngoài, định phá vỡ não bạt, tay bắt quyết miệng đọc chú, thân người tức thì dài tới trăm nghìn trượng, chiếc não bạt cũng theo thân người dài ra, không hề le lói một chút ánh sáng nào. Hành Giả lại bắt quyết, niệm chú biến thân người nhỏ lại bằng hạt cải, chiếc não bạt cũng theo thân người nhỏ lại, không một chút lỗ hổng. Hành Giả lại giơ gậy sắt thổi khí tiên, hô “biến”, liền biến thành như một cây cán cờ, chống nắp não bạt lên, đoạn sờ vào đám lông tơ ở sau gáy, chọn sợi dài, nhỏ hai sợi, hô “biến”, biến thành một bông hoa mai năm cánh như mũi khoan, bắt vào đốc cây gậy, khoan xuống trăm nghìn lần, nhưng chỉ nghe thấy tiếng khoan xoang xoảng, chẳng thủng một ly nào Hành Giả lại vội vàng bắt quyết, niệm chú câu “Úm-lam-tĩnh-pháp-giới, càn-nguyên-hanh- lợi-trinh”, gọi hết Ngũ Phương Yết Đế, Lục Đinh Lục Giáp, cùng mười tám vị Hộ giáo Già Lam đến cả bên ngoài não bạt.

Các vị thần hỏi:

– Thưa Đại Thánh, chúng tôi đang hộ vệ sư phụ ngài, không để cho yêu ma hãm hại, vậy ngài gọi chúng tôi đến có việc gì?
Hành Giả đáp:

– Sư phụ tôi không nghe tôi khuyên giải, cho ông ấy chết cũng đáng đời! Nhưng các người phải mau mau tìm cách mở được cái não bạt này cứu thoát tôi, thì tôi mới có cách xử trí. Trong này chẳng có một tý ánh sáng, người tôi nóng bức lắm, để tôi chết à?

Các thần xúm vào nhấc chiếc não bạt lên, nhưng não bạt như mọc rẽ, không nhúc nhích một ly. Kim Đầu yết đế nói:

– Đại Thánh ạ, chiếc não bạt này không biết là thứ bảo bối gì, từ trên xuống dưới hợp thành một khối, bọn thần sức yếu, không sao nhấc nổi.

Hành Giả nói:

– Tôi ở trong này, trổ không biết bao nhiêu phép thần thông cũng chẳng nhúc nhích.

Yết Đế nghe nói, bèn sai thần Lục Đinh hộ vệ Đường Tăng, thần Lục Giáp trông giữ não bạt, các vị Già Lam quan sát sau trước, còn mình nhảy vút lên đám mây lành, một lát sau đã lên tới cửa Nam Thiên chẳng đợi tuyên chiếu, vào thẳng điện linh tiêu yết kiến Thượng Đế, phủ phục xuống tâu:

– Tâu chúa công, thần là Ngũ Phương yết đế sứ, nay có Tề Thiên Đại Thánh hộ vệ Đường Tăng đi lấy kinh, dọc đường gặp một trái núi tên gọi chùa Tiểu Lôi Âm, Đường Tăng nhận lầm là Linh Sơn vào bái Phật, nhưng chính là do yêu ma bày đặt ra để hãm hại thầy trò họ, nhốt Đại thánh vào trong chiếc não bạt bằng vàng, tiến thoái vô phương, xem ra sắp chết, vậy thần tâu rõ cho chúa công biết.

Thượng Đế lập tức ra lệnh:
– Sai hai mươi tám vị tinh tú mau xuống hàng yêu giải ách. Các vị tinh tú, không dám chậm trễ, theo Yết Đế ra khỏi cửa
trời, xuống ngay cổng chùa. Lúc ấy khoảng canh hai, yêu tinh
lớn bé, do bắt được Đường Tăng, được lão yêu khao thưởng, con nào con ấy lăn quay ra ngủ. Các vị tinh tú không dám làm kinh động, tới bên não bạt nói:

– Thưa Đại Thánh, chúng tôi là hai mươi tám vị sao được
Thượng Đế sai xuống cứu ngài.

Hành Giả nghe mừng lắm, nói:

– Cứ lấy binh khí đập vỡ để lão Tôn chui ra! Các vì sao nói:
– Không dám đánh đâu. Vật này là thứ bảo bối làm toàn bằng vàng, đập vào tất kêu vang, kinh động tới yêu ma, càng thêm khó cứu. Để chúng tôi dùng binh khí nhấc nó lên. Đại Thánh ở trong đó thấy chỗ nào có ánh sáng thì chui ra.

Hành Giả nói:

– Được rồi.

Các vị sao bên người có thương dùng thương, người có kiếm dùng kiếm, người có đao búa dùng đao búa, khiêng khiêng bẩy bẩy thì hục đến canh ba, chiếc não bạt vẫn không nhúc nhích, vẫn là một vật đúc nguyên vẹn chẳng suy chuyển tí gì. Hành Giả ở bên trong, ngó đông nhìn tây, lăn qua bò lại vẫn chẳng hề nhìn thấy chỗ nào có ánh sáng lọt vào.

Cang Kim Long nói:

– Đại Thánh đừng sốt ruột, xem ra bảo bối này chắc là vật như ý, có thể biến hóa được. Đại Thánh ở trong ấy sờ tìm vào những đường ghép để tôi lấy sừng khoan vào. Đại Thánh biết biến hóa, theo lỗ ấy mà chui thoát ra nhé!

Hành Giả nghe lời, sờ soạng loạn xị ở bên trong. Vị sao ấy biến thân nhỏ lại, dùng chiếc sừng nhọn hoắt như một mũi kim lựa theo chỗ ghép nối của chiếc não bạt xoáy vào trong. Vị sao dùng hết sức ngàn cân của mình xuyên vào, mới chọc thủng
được vào bên trong, đoạn dùng cả bản thân và chiếc sừng làm phép, hô “Dài! Dài! Dài!”, chiếc sừng bèn dài ra, to bằng miệng bát. Nhưng chỗ thủng của cái não bạt lại không giống đồ đúc bằng vàng khác, tựa như da thịt nở ra khít liền vào, ngậm chặt vào quanh chiếc sừng của Cang Kim Long, từ phía không một khe hở. Hành Giả sờ vào sừng của Cang Kim Long nói;

– Không xong rồi! Trên dưới chẳng có tý lỗ thủng nào cả. Thôi ngài đành chịu đau một tý mang tôi ra vậy.

Đại Thánh lập tức biến cây gậy sắc thành một chiếc khoan sắt, khoan một lỗ nhỏ ở mũi sừng, biến thân hình bé như hạt cải, ngồi gọn trong lỗ khoan, cất tiếng nói:

– Rút sừng ra đi! Rút sừng ra đi!

Vị sao mất không biết bao nhiêu sức lực mới rút được sừng ra, do dùng quá sức đến nỗi gân cốt mềm nhũn, ngã lăn ra đất.

Hành Giả từ trong lỗ khoan ở mũi sừng nhảy ra, hiện nguyên hình, rút ngay gậy nhằm chiếc não bạt đập choang một phát, khác nào núi đồng sụp lở, mỏ vàng vỡ tung. Đáng thương thay, bảo khí ở cửa nhà Phật bị đập vỡ vụn thành muôn nghìn mảnh khiến cho hai mươi tám vị sao hoảng vía, Ngũ Phương Yết Đế kinh hồn. Bọn yêu quái lớn nhỏ đều giật mình tỉnh dậy. Lão ma vương đang ngủ cũng giật mình, vội chồm dậy mặc áo nổi trống tập hợp yêu quái, con nào con nấy lăm lăm khí giới. Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Lão yêu vương đuổi tới chân bảo đài thấy Tôn Hành Giả và các vị sao đứng vòng trong vòng ngoài xung quanh chiếc não bạt bị đánh vỡ tan từng mảnh, thì cả sợ tái mặt, lập tức ra lệnh:

– Bọn nhỏ, đóng chặt cửa trước lại, không được để chúng thoát!

Hành Giả nghe ma vương nói như vậy, vội vàng cùng các vị sao nhảy vút lên tận chín tầng mây. Ma vương nhặt nhạnh mảnh
vàng vụn, đoạn dàn bọn tiểu yêu bày trận trước cửa chùa.

Ma vương căm giận lắm, nai nịt gọn gàng, cầm một cây Lang nha bổng ngắn, mềm, bước ra cửa doanh lớn tiếng quát:

– Tôn Hành Giả! Bậc nam nhi không nên cao chạy xa bay, mau lại đây cùng ta giao chiến ba hiệp!

Hành Giả không kìm được cùng dẫn các vị sao hạ mây bước xuống xem xét yêu tinh hình thù ra sao. Chỉ thấy:

Tóc xõa rối bay tung, Vàng vàng quấn mỏng dính. Mắt lấp la lấp lánh,
Lông mày vàng uốn quanh.

Mũi túi mật rủ thòng, Hãi lỗ to thông thống.
Mồm hình vuông chằn chặn Răng nhọn hoắt sáng xanh Áo thụng xõa xung quanh Lưng thắt sợi tơ nõn,
Chân hài da đen sẫm

Gậy lang nha tay cầm, Vừa giống người vừa không, Khác thú, mà như thú!
Hành Giả giơ thẳng cây gậy sắt quát lớn, hỏi:

– Nhà ngươi là yêu quái nào mà dám giả trang làm Phật tổ, chiếm cứ vùng núi này, bày đặt ra chua Tiểu Lôi Âm như vậy?

Ma vương đáp:

– Con khỉ kia không biết tên họ ta, cho nên mới phạm tới núi
tiên. Chốn này gọi là Tiểu Tây Thiên. Còn ta do tu hành đắc đạo, nên trời ban cho ta gác ngọc lầu vàng. Tên ta là Hoàng Mi Lão Phật, người vùng này không biết vẫn gọi ta là Hoàng Mi đại vương, Hoàng Mi gia gia. Từ lâu ta đã biết nhà ngươi sang phương Tây, có chút tài, nên ta mới trổ tài bày đặt, quyến rũ thầy trò nhà ngươi vào, và muốn thách đấu với nhà ngươi. Nếu nhà ngươi thắng được ta, thì ta tha cho thầy trò nhà ngươi, để cho các người tu thành chính quả. Bằng không ta sẽ giết chết các ngươi, tự ta sẽ đi gặp Như Lai để lấy kinh, để thành chính quả ở Trung Hoa

Hành Giả cười, nói:

– Yêu quái chớ có ba hoa khoác lác! Thích đấu thì lại đây nếm thử một gậy!

Ma vương mừng hớn hở, giơ gậy lang nha lên đón đỡ. Trận đánh rất dữ dội:

Hay cây gậy chẳng giống nhau, Là do hình dáng sắc màu mà lên Một bên gậy Phật ngắn bền,
Một bên sắt cứng giữa miền biển xa.

Cả hai biến hóa tài hoa,

Phen ngày gặp gỡ quyết ra tranh tài

Lang nha như gấm đẹp tươi

Gậy sắt cứng chắc như loài giao long

Nhỏ to thay đổi tùy lòng

Ngắn dài, bấm quyết hai đằng ra oai

Khỉ ma quyết chí đua tài,

Trận này khủng khiếp ai người nói ngoa
Khỉ kia theo đạo giỏi mà

Ma vương xảo trá dối lừa trời cao

Hầm hầm chẳng chút tình nào Hùng hùng hổ hổ xông vào đánh ngay Kẻ kia chẳng chút nhẹ tay
Người này cũng chẳng mảy may chịu nhường.

Nhả mây tối đất đen đường

Phun mù lam chướng bốn phương đất bằng

Hai gậy đánh đỡ càng hăng

Quên chết cũng bởi Đường Tăng thôi mà!

Hai người đánh nhau đến năm mươi hiệp không phân thắng bại. Ngoài cửa chùa, bọn tiểu yêu đánh trống gõ chiêng, phất cờ hò hét. Bên này hai mươi tám vị sao cùng Ngũ Phương yết đế, ai nấy đều vác binh khí quát vang một tiếng, xông vào vây chặt ma vương vào giữa. Bọn tiểu yêu ngoài cổng chùa thấy vậy, sợ hãi run rẩy, chân tay mềm nhũn chẳng thể gõ trống khua chiêng nổi.

Ma vương vẫn điềm nhiên chẳng sợ, một tay sử dụng lang nha bổng đánh đỡ với mọi người, còn một tay thò vào mạng sườn lấy ra một chiếc túi bằng vải trắng cũ, ném vút lên không, khẽ rào một tiếng, cuốn tất cả Tôn Hành Giả, hai mươi tám vị sao, Ngũ Phương yết đế vào trong túi, đoạn ma vương vác túi lên vai, rảo bước trở về. Yêu quái lớn nhỏ, con nào con nấy khoái chí vì thắng lợi cũng về theo. Ma vương sai bọn tiểu yêu lấy dăm chục sợi dây gai, cởi miệng túi, bắt từng người trói nghiến lại. Ai nấy xương nhũn gân tê, thịt da lõm xuống. Bọn tiểu yêu trói xong, khiêng cả về đằng sau, bất kể sang hèn, đều quẳng cả xuống đất. Sau đó ma vương sai bày tiệc ăn uống suốt từ sáng đến tối mới tan, ai nấy về buồng nghỉ ngơi, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh và các thần bị trói tới nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng khóc bi thiết. Đại Thánh lắng tai nghe thì hóa ra là tiếng khóc của Tam Tạng.

Tam Tạng khóc than rằng:

– Ngộ Không ơi!

Ta hối hận chẳng nghe con

Để nay đến nỗi sa vòng tai vương.

Con trong não hạt hết đường

Còn ta cũng chịu thảm thương trói ghì

Số thầy rò chẳng ra gì

Ba nghìn công quả đến thì suy vong.

Cách nào thoát khỏi nạn cùng.

Tây phương đường phẳng thong dong theo về?
Hành Giả nghe lời than, trong lòng thương xót, nói:

– Sư phụ dẫu chẳng nghe lời ta, nhưng trong lúc gặp nạn, vẫn nhớ tới lão Tôn. Ta phải nhân lúc đêm khuya yêu quái ngủ cả, không phòng bị gì, đi cứu thoát mọi người đã.

Nói xong, bèn dùng phép độn thân, làm cho mình nhỏ lại, tụt ra khỏi sợi dây trói, bước tới bên Đường Tăng, cất tiếng gọi:

– Sư phụ ơi!

Tam Tạng nhận ra giọng Ngộ Không, bèn hỏi:

– Con làm cách nào đến được đây thế?

Hành Giả thì thầm kể hết mọi việc cho Tam Tạng nghe. Tam
Tạng mừng lắm, nói:

– Đồ đệ mau cứu ta với! Từ nay về sau, mặc con xử trí, ta không dám cưỡng nữa đâu!

Hành Giả lúc ấy mới ra tay, cởi trói cho sư phụ, thả cả Bát Giới, Sa Tăng, cùng hai mươi tám vị sao, Ngũ Phương yết đế, ai nấy đều được giải thoát hết. Hành Giả lại dắt con ngựa đến, bảo phải đi ra ngay. Cửa vừa mở, nhưng không biết hành lý để ở chỗ nào, Hành Giả lại quay vào tìm.

Cang Kim Long nói:

– Sao ngài trọng của khinh người thế? Cứu được sư phụ là tốt rồi, lại còn quay vào tìm hành lý làm gì?

Hành Giả nói:

– Người cố nhiên là trọng, nhưng y bát lại càng trọng hơn. Trong tay nải còn có cả tờ điệp văn, cà sa gấm, bát tộ vàng, đó đều là những vật chí bảo của nhà Phật, tại sao lại không cần?

Bát Giới nói:

– Sư huynh cứ vào tìm đi, còn chúng em ra đường cái đợi sư huynh.
Lúc ấy các vị sao dùng phép nhiếp thân, xúm vào dìu đỡ Đường Tăng, lại trổ thần thông hóa thành một trận gió đưa cả ra ngoài tường, chạy thẳng tới đường cái, đi xuống sườn núi, tìm chỗ bằng phẳng chờ đợi.

Vào khoảng canh ba, Tôn Đại Thánh khẽ khẽ rón rén bước vào bên trong. Lúc này mọi tầng cửa đều đóng chặt im ỉm. Đại Thánh bèn bò lên lầu cao xem xét, thấy các cửa sổ cũng đóng kín cả, muốn đi trở xuống lại sợ then cửa cọt kẹt, không dám đẩy ra. Hành Giả bèn bấm quyết niệm chú, lắc mình một cái, biến thành một con chuột tiên, lục tục gọi là con dơi. Trông hình dạng:

Đầu nhọn khác nào chuột, Mắt cũng sáng như sao Tối trời giang cánh lượn, Sáng ngày trú cho mau
Ẩn mình trong kẽ ngói

Bắt muỗi kiếm ăn lâu Thích nhất đêm trăng sáng Bay lượn khắp trời cao
Hành Giả theo khe gỗ dưới mái ngói chui xuống, vượt cửa qua phòng vào thẳng giữa nhà xem xét, thấy dưới cửa sổ tầng lầu thứ ba hào quang phát ra rực rỡ. Thứ hào quang đó không phải là thứ ánh sáng nến đèn, không phải là ánh sáng đom đóm, cũng không phải là ánh sáng ráng mây, ánh sáng của sấm chớp. Hào quang như bay như nhảy, đến gần cửa sổ nhìn, thì hóa ra là hào quang từ tay nải phát ra. Yêu tinh đã lôi cả áo cà sa của Đường Tăng ra, nhưng không xé, rồi lại nhét bừa vào trong tay nải. Áo cà sa vốn là bảo bối của nhà Phật, bên trên áo có ngọc như ý, ngọc ma ni, mã não đỏ, san hô tía, hạt xá lỵ, ngọc dạ
minh, nên mới phát sáng rực rỡ như thế. Hành Giả thấy y bát, trong lòng mừng lắm, bèn hiện nguyên hình, vồ luôn lấy, cũng chẳng đểy ý dây lệch hay cân, gánh ngay lên vai, đi xuống dưới nhà. Không ngờ một đầu bị tuột dây, chiếc tay nải rơi đánh phịch xuống đất. Lão yêu đang ngáy khò khò ở dưới lầu, tiếng tay nải rơi làm hắn giật mình tỉnh dậy, chồm ngay lên hô hoán:

– Có trộm! Có trộm!

Yêu quái lớn nhỏ đều dậy cả, chúng đốt đèn châm lửa, hò hét ầm ĩ, tìm trước tìm sau. Bỗng có tên tới báo:

– Đường Tăng chạy mất rồi! Lại có tên tới báo:
– Hành Giả và những tên khác cũng chạy cả rồi! Lão yêu vội vàng truyền lệnh:
– Các cửa phải canh giữ cần thận!

Hành Giả nghe nói, sợ lại vấp phải cạm bẫy của chúng, không dám gánh hành lý, co người nhảy vút qua cửa sổ chạy miết.

Yêu tinh tìm khắp trước sau, không thấy bọn Đường Tăng đâu, lại thấy trời sắp sáng, bèn vác gậy, dẫn bọn tiểu yêu đuổi theo, đã thấy bọn hai mươi tám vị sao Ngũ Phương yết đế, mây khói cuồn cuộn, đang đứng ở sườn núi. Ma vương quát vang:

– Chạy đi đâu! Ta đã đến đây! Vị sao Giác Mộc Giả vội hô to:
– Các anh em, yêu quái đã đến!

Thế là hai mươi tám vị sao gồm: Cang Kim Long, Nữ Thổ Bức, Phòng Nhật Thố, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Cơ Thủy Báo, Đẩu Mộc Giai, Ngưu Kim Ngưu, Để Thổ Lạc, Hư Nhật Thử, Nguy Nguyệt Yến, Thất Hỏa Trư, Bích Thủy Du, Khuê Mộc Lang, Lâu Kim Cẩu, Vị Thổ Trệ, Mão Nhật Kê, Tất
Nguyệt Ô, Chủy Hỏa Hầu, Sâm Thủy Viên, Tỉnh Mộc Hầu, Quỷ Kim Dương, Liễu Thổ Chương, Tinh Nhật Mã, Trương Nguyệt Lộc, Dực Hỏa Xà, Chẩn Thủy Dẫn đem các vị thần Kim Đầu yết đế, Lục đinh Lục giáp, Hộ giáo Già Lam cùng Bát Giới, Sa Tăng để Đường Tam Tạng và con ngựa bạch lại, còn ai nấy cầm chắc binh khí, xông ùa cả lên.

Ma vương thấy vậy, khà khà cười nhạt, thổi một tiếng còi, bốn năm nghìn con yêu tinh lớn nhỏ hùng hùng hổ hổ, xông lên hỗn chiến ở sườn núi phía Tây. Trận đánh thật khủng khiếp:

Ma vương độc ác lừa chân tính Chân tính ôn nhu địch khó là Trăm kế trổ ra không thoát khổ
Nghìn phương điệu dụng chẳng sao hòa

Chư thiên đến ủng hộ Các thánh giúp can qua Bát Giới không nang nể Sa Tăng cũng chẳng tha
Hỗn chiến kinh trời cùng động đất Bao nhiêu thủ đoạn trổ vung ra Bên kia phất cờ và hò hét
Bên này đánh trống gõ thanh la Thương đao xoang xoảng vầng ô lạnh Kiếm kích ầm ầm sát khí da
Tiểu yêu thật dữ tợn Thần binh đến ghê là! Mây sầu che nhật nguyệt
Mù thảm kím sơn hà

Hai bên chịu khổ ra công đánh

Chỉ tại Đường Tăng bái Phật mà!

Ma vương thêm phần dũng mãnh, dẫn bọn tiểu yêu xông lên quyết đánh. Đang lúc bất phân thắng bại, bỗng nghe Hành Giả quát vang:

– Lão Tôn đã đến!

Bát Giới chạy lại đón hỏi:

– Hành lý thế nào? Hành Giả đáp:
– Đến tính mạng lão Tôn còn suýt toi, còn hỏi hành lý! Sa Tăng vác bảo trượng, nói:
– Thôi đừng bàn bạc nữa, mau đi đánh yêu quái đã.

Các vị sao cùng các thần Yết Đế, Lục Đinh Lục Giáp bị bọn tiểu yêu vây chặt vào giữa. Lão yêu vác gậy xông vào đánh cả bọn họ. Hành Giả, Bát Giới, Sa Tăng múa gậy sắt, bảo trượng, đinh ba lao vào đánh đỡ. Thật là trời đất tối sầm, không sao thắng được. Đánh nhau mãi tới lúc mặt trời lặn xuống non Tây, mặt trăng phương Đông đã hiện, ma vương thấy trời tối, bèn thổi một tiếng còi, bảo cho bọn tiểu yêu biết phải để ý, đoạn rút bảo bối ra. Tôn Hành Giả nhìn thấy rõ ràng yêu quái cởi túi cầm trong tay, bèn quát lớn:

– Hỏng rồi, chạy thôi!

Đoạn mặc kệ Bát Giới, Sa Tăng, và các vị thần, co người nhảy vút lên chín tầng mây.

Các vị thần và Bát Giới, Sa Tăng không hiểu ý, bị ma vương tung túi lên không trung, cuốn tất cả vào trong túi, chỉ có một mình Hành Giả chạy thoát.
Ma vương thu quân quay về chùa, sai lấy thừng ra trói tất cả như lần trước. Treo Đường Tăng, Bát Giới, Sa Tăng lên xà nhà, buộc con ngựa vào đằng sau. Các thần ai nấy đều bị trói, quẳng xuống hầm, khóa chặt lại. Bọn tiểu yêu tuân lệnh nhất nhất thi hành. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Hành Giả nhảy lên không trung thoát chết, thấy bọn tiểu yêu quay về, cờ quạt cuốn lại, biết mọi người đã bị bắt, bèn hạ mây lành bước xuống đỉnh núi phía đông, nghiến răng căm giận, nước mắt lã chã nhớ thương Đường Tăng, đoạn lại ngửa mặt lên trời, cất tiếng khóc thất thanh ai oán:

– Sư phụ ơi, sư phụ tạo nghiệp truân chuyên từ đời kiếp nào, mà kiếp này mỗi bước đi đều gặp yêu tinh? Hoạn nạn này khó thoát quá, biết làm thế nào bây giờ?

Hành Giả ngồi một mình than thở hồi lâu, rồi định thần suy nghĩ, lòng lại hỏi lòng:

– Không biết cái túi của ma vương là vật gì mà chứa được nhiều người đến thế? Bây giờ các thiên tướng, thiên thần đều bị bắt cả, mình mà lên trời cầu cứu, e Thượng Đế sẽ quở trách. Mình còn nhớ có vị Bắc phương Trấn Vũ, hiệu là Đăng Ma Thiên Tôn hiện đang ở núi Vũ Dương thuộc nam Thiệm Bộ Châu, có lẽ ta phải đến mời ngài ấy đến cứu nạn cho Đường Tăng mới xong.

Thật là:

Tiên đạo chưa thành khỉ ngựa tán, Tâm thần vô chủ ngũ hành khô.
Cuối cùng không biết chuyến đi này ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.

----------------------
[278] Đế hồ: Một loại chế phẩm từ sữa bò mà người tu hành thường dùng.