Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ sáu mươi ba

Hai sư diệt quái náo long cung 
Các thánh trừ tà thu bảo bối

Lại nói chuyện quốc vương nước Tế Trại cùng công khanh trong triều nhìn thấy Tôn Đại Thánh và Bát Giới túm hai tên tiểu yêu cưỡi gió mây phơi phới bay đi, thì ai nấy ngẩng mặt lên trời vái lạy, nói:

– Lời nói thật không sai! Ngày nay mới biết bậc thần tiên Phật sống!

Khi thấy hai người bay đi mất hút rồi, bèn quay lại vái lạy
Tam Tạng, Sa Tăng, nói:

– Quả nhân người trần mắt thịt, chỉ tưởng các vị đồ đệ có sức khỏe bắt bọn yêu quái ăn trộm thôi, biết đâu là bậc thượng tiên biết đi mây về gió.

Tam Tạng nói:

– Bần tăng chẳng có pháp lực ấy, dọc đường toàn nhờ cậy vào ba đồ đệ này cả.

Sa tăng nói:

– Chẳng giấu bệ hạ, sư huynh cả của tôi là Tề Thiên Đại Thánh đã quy y. Anh ấy từng đại náo thiên cung, sử dụng một cây gậy sắt nạm vàng, mười vạn thiên binh không sao địch nổi, đến nỗi Thái Thượng lão quân sợ hãi, Ngọc Hoàng Thượng Đế kinh hoàng. Sư huynh hai của tôi là Thiên Bồng nguyên soái cũng theo chính quả. Anh ấy đã từng chỉ huy tám vạn thủy binh ở Thiên Hà. Còn đệ tử tôi chẳng có pháp lực, chỉ là Quyền Liêm
đại tướng quân mà thôi. Anh em chúng tôi nếu bảo làm việc khác thì bất tài, chứ bảo làm những việc đại loại như trừ yêu tróc quái, diệt giặc trừ gian, khoét trời đào giếng, phục hổ hàng long, cho đến lật biển nghiêng sông thì cũng biết đôi chút. Còn những việc đi mây về mù, gọi gió kêu mưa, dời vật đổi sao, đuổi trăng gánh núi thì chỉ là việc xoàng, có gì đáng nói!

Quốc vương nghe nói càng thêm mười phần cảm phục, mời Đường Tăng lên ngồi trên, luôn miệng gọi là “Lão Phật”, gọi bọn Sa Tăng là “Bồ Tát”. Khắp triều văn võ mừng vui, cả nước thứ dân lạy tạ. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh và Bát Giới cưỡi trận cuồng phong, cắp hai tên tiểu yêu tới đầm Bích Ba, núi Loạn Thạch, dừng mây, rút cây gậy sắt ra thổi một hơi tiên khí, miệng hô “biến”, biến thành một chiếc giới đao, cắt hai tai yêu quái cá sộp, cắt môi yêu tinh cá trê, đoạn thả hai con cá xuống nước, quát:

– Mau về báo cho Vạn Thánh Long Vương biết ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đang ở đây, bảo hắn phải trả ngay bảo bối trong tháp chùa Kim Quang, nước Tế Trại, thì ta tha chết cho cả lò cả ổ nhà hắn. Nếu nói nửa lời “không”, thì ta sẽ dốc cạn đầm này, giết sạch lớn bé già trẻ không còn một mống!

Hai tiểu yêu quái thoát chết, cắn răng chịu đau, mang theo cả dây trói lặn xuống nước, các loài thủy quái rùa, giải, ba ba, tôm, cua, cá trông thấy sợ quá, xúm lại hỏi:

– Hai anh làm sao mà tha lôi cả dây trói về đây thế?

Một tên bưng tai lắc đầu vẫy đuôi, một tên che mồm, giậm chân vỗ ngực, cả hai nhăn nhó la lối vào thẳng cung điện Long Vương bảo:

– Thưa đại vương, tai họa rồi!

Vạn Thánh Long Vương đang ngồi uống rượu với Cửu Đầu
phò mã, bỗng thấy hai tiểu yêu vào, bèn ngưng chén hỏi tai họa gì. Hai tên kia liền bảo:

– Đêm qua chúng tôi đi tuần tra, bị Đường Tăng, Tôn Hành Giả quét tháp bắt sống, dùng dây sắt trói nghiến lại, sáng nay mang giải đến trình quốc vương rồi lại bị Hành Giả, Bát Giới túm cả hai mang tới đây cắt tai, xẻo môi, ném xuống nước, bắt chúng tôi về báo, đòi trả bảo bối trên đỉnh tháp.

Hai tên kể hết đầu đuôi một lượt, Long Vương nghe nói đến Tôn Hành Giả Tề Thiên Đại Thánh thì sợ quá, hồn vía rụng rời, run rẩy nói với phò mã:

– Con ơi, người khác thì còn liệu kế được. Chứ đúng là hắn thì không hay rồi.

Phò mã cười nói:

– Nhạc phụ cứ yên tâm, con từ nhỏ học chút võ nghệ, cũng đã gặp gỡ nhiều hào kiệt trong thiên hạ, sợ cóc gì hắn! Để con ra đánh nhau với hắn ba hiệp, bắt hắn phải cúi đầu hàng phục, không dám nho nhoe.

Đoạn yêu quái đứng dậy mặc áo giáp, cầm một loại binh khí gọi là “xẻng nguyệt nha” ra khỏi cung, rẽ làn nước, đứng trên mặt đầm quát lớn:

– Thằng nào là Tề Thiên Đại Thánh mau ra nộp mình!

Hành Giả, Bát Giới đứng trên bờ đầm, nhìn yêu thấy yêu quái ăn mặc:

Đầu đội mũ bạc trắng Ngời ngời tựa tuyết rơi Giáp đâu mâu trên người Long lanh như sương sớm Bên ngoài khoác báo gấm
Đẹp tựa ngọc lông mày Lưng thắt đai tê dày Hệt mãng xà hóa biến
Tay cầm “nguyệt nha xẻng” Ráng bay chớp lóe theo Chân đi hài da heo
Sóng tung, nước không tụ Xa nhìn một đầu thú Gần: tứ phía mặt người Trước mắt, sau mắt soi
Tám phương nhìn thấu tỏ Trái, phải mồm sáng rõ Chín miệng đều nói năng Tiếng quát rộn không gian Tựa bạc kêu lanh lảnh.
Hắn chẳng thấy ai trả lời, lại quát câu nữa:

– Thằng nào là Tề Thiên Đại Thánh?

Hành Giả vuốt vuốt cây gậy sắt nạm vàng, nói:

– Lão Tôn đây! Yêu quái nói:
– Nhà cửa ở đâu? Xuất thân phương nào? Tại sao lại đến nước Tế Trại làm chân giữ tháp cho quốc vương, cả gan bắt lâu la của ta, lại còn dám hành hung đến núi báu của ta thách đấu?

Hành Giả quát lớn:

– Đồ yêu quái ăn trộm kia! Nhà ngươi lại đây nghe ta nói này:
Quê lão ở Hoa quả sơn

Tức Thủy liêm động giữa ngàn biển xa

Thuở nhỏ tu luyện công già

“Tề Thiên Đại Thánh” ấy là trời phong

Chỉ vì đại náo thiên cung

Thiên binh thần tướng khó lòng hàng Tôn.

Mời Như Lai trổ pháp môn

Vô biên pháp lực người trần tránh sao?

So tài thi đấu thấp cao

Ngón tay hóa núi đè sao nặng nề

Năm trăm năm trước xa xa

Quan âm khuyến thiện cứu ta thoát nào

Có vị Thánh tăng Huyền Trang

Cầu kinh bái Phật tìm đường sang Tây

Cứu ta, ta nhận làm thầy

Trừ ma bắt quái từ đây tu hành

Đến đây gặp Tế Trại thành

Tăng nhân oan khuất trăm vành thảm thương

Chúng ta hỏi rõ nguồn cơn

Hóa ra đỉnh tháp không còn hào quang

Sư phụ quét tháp tỏ tường

Canh ba khuya khoắt đêm đương vắng người

Bắt được yêu quái cung khai Biết rằng bảo bối các người lấy đi Thủ phạm chính Long Vương kia
Vạn Thánh công chúa cũng là liên danh

Gây trận mưa máu hôi tanh

Lấy trộm bảo bối để dành chẳng sai

Tội bay đã rõ mười mươi

Quốc vương hạ lệnh ta thời đến đây.

Tìm nhà ngươi bắt về ngay Cần gì phải hỏi lão này là ai Mau đem bảo bối chớ sai
Thì tha cả ổ nhà mày cho xong

Nhược bằng ngu tối hành hung

Ta làm núi đổ, đầm không tức thì!

Phò mã nghe xong, hi hi cười nhạt, nói:

– A, té ra nhà ngươi là hòa thượng đi lấy kinh. Vậy đừng có dây vào những chuyện không đâu! Ta lấy trộm bảo bối của họ đấy, nhà ngươi là người đi lấy kinh, thì có can gì, mà đến đây gây sự?

Hành Giả nói:

– Đồ yêu quái ăn trộm không biết lý lẽ kia! Ta tuy không chịu ân huệ gì của quốc vương, không dùng hạt cơm miếng nước nào của quốc vương, lẽ ra không cần phải gắng sức vì quốc vương làm gì. Nhưng nhà ngươi lấy trộm bảo bối, làm ô uế bảo tháp, gây oan khổ cho các nhà sư chùa Kim Quang từ mấy năm nay rồi. Họ là đồng môn, đồng khí với ta, tại sao ta lại không cố gắng giúp họ để tỏ bày nỗi oan uổng?

Phò mã nói:

– Nhà ngươi đã nói như vậy, hẳn là muốn thách đấu chăng? Thường có câu: “Võ không làm thiện”, chỉ sợ khi đã ra tay,
chẳng còn tình nghĩa, nhất thời ta hại tính mạng nhà ngươi, thì hỏng cả việc đi lấy kinh đấy!

Hành Giả cả giận, quát mắng:

– Đồ yêu quái ăn trộm khốn khiếp kia! Sức yếu sao mà dám to mồm như thế? Lại đây, nếm thử một gậy của lão Tôn!

Phò mã chẳng chút sợ hãi, giơ xẻng nguyệt nha lên đỡ. Bên sườn núi Loạn Thạch một trận đánh nhau dữ dội diễn ra:

Yêu ma trộm bảo bối

Bảo tháp tối vô chừng

Hành Giả bắt yêu báo quốc vương Tha cho tiểu yêu về đáy nước Long Vương sợ hãi vội bàn bạc Cửu Đầu phò mã trổ uy phong
Mặc giáp ngoi lên giở thói hành hung Tề Thiên Đại Thánh nổi cơn giận dữ Gậy sắt vung lên thật đáng sợ
Yêu quái mười tám mắt, chín đầu Hào quang sáng rực phóng trước sau Hành Giả đôi tay nghìn cân nặng Xẻng tựa vầng trăng hồi đầu tháng Gậy như sương sớm sáng dặm dài
Người này nói:

“Nhà ngươi bất lương cắp bảo bối

Chớ có coi thường, đồ vô lại

Trả ngay bảo bối sẽ bình an!”
Gậy quay, xẻng đỡ giành phần hơn

Chưa rõ ai thua và ai thắng!

Hai người đánh nhau qua lại đến hơn ba mươi hiệp, không phân thắng bại. Trư Bát Giới đứng ở đầu núi thấy hai người đánh nhau mê mải, bèn vung đinh ba, nhằm lưng yêu quái bổ một nhát. Nguyên yêu quái có chín đầu, phía nào cũng có mắt nhìn thấy rõ ràng, thấy Bát Giới bổ vào lưng mình, bèn đưa lưỡi xẻng đỡ cây đinh ba, cán xẻng thì ngăn cây gậy. Đánh nhau thêm dăm bảy hiệp nữa, biết không thể cùng một lúc đón đỡ trước sau, bèn cuộn một vòng, nhảy vút lên tầng không, hiện rõ là một con trùng chín đầu, hình dạng cực kỳ dữ tợn, làm cho mọi người phải chết khiếp! Trông hắn:

Lông vũ màu như gấm Khắp mình mịn tựa bông Hình thù như chim sắt Móng chân cong nhọn hoắt Chín đầu vây lấy nhau
Vỗ cánh bay cực mau Đại bàng còn thua kém Tiếng kêu vang trời thẳm To hơn tiếng hạc tiên
Mắt lấp lánh hào quang

Chim chóc nào sánh nổi?

Bát Giới trông thấy sợ quá, nói:

– Sư huynh ơi, từ khi em làm người chưa từng trông thấy loài ác điểu nào như thế này bao giờ! Không biết khí huyết gì mà sinh ra loại cầm thú này vậy nhỉ?
Hành Giả nói:

– Thật là hiếm thấy! Thật là hiếm thấy! Để tôi đánh đuổi nó nhé!

Đoạn Đại Thánh nhảy vút lên đám mây lành, đứng trên không trung, vung gậy sắt nhằm đầu yêu quái bổ xuống. Yêu quái ưỡn người, vỗ cánh bay nghiêng, vèo một cái sà xuống sườn núi, nửa mình lại mọc ra một cái đầu, mồm ngoác rộng, đỏ lòm như chậu máu, ngoạm vào bờm Bát Giới lôi đi sềnh sệch, kéo xuống đáy đầm Bích Ba.

Đến ngoài long cung, yêu quái hiện rõ nguyên hình như lần trước, ném huỵch Bát Giới xuống đất, gọi:

– Bọn nhỏ đâu?

Các loài yêu tinh cá mè, cá trôi, cá rô, cá chép, rùa, giải, ba ba ùa cả đến, miệng hô:
– Có chúng tôi! Phò mã nói:
– Trói lão hòa thượng này vào đằng kia để báo thù cho mấy thằng tiểu tốt đi tuần của ta!

Bọn tiểu yêu reo hò ầm ĩ, khiêng Bát Giới đi. Long Vương vui mừng ra đón, nói:
– Con đã lập công rồi à? Làm thế nào con bắt được hắn đấy? Phò mã kể lại một lượt. Lão Long Vương lập tức sai đặt tiệc
rượu thưởng công con rể. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Hành Giả thấy yêu quái bắt Bát Giới, trong lòng sợ hãi, nói:

– Thằng này lợi hại thật! Bây giờ về triều yết kiến sư phụ thì quốc vương sẽ cười cho. Nhưng ta mở mồm thách đánh, có một mình biết làm thế nào? Vả lại công việc dưới nước ta không quen. Chi bằng ta biến hóa ra loài gì chui xuống, xem yêu quái giam chú ngốc ở đâu đã. Nếu thuận lợi ta sẽ cứu hắn ra.

Đoạn Đại Thánh bắt quyết, lắc mình một cái, biến mình thành một con cua chui xuống nước, đến thẳng trước lầu. Do lần trước Đại Thánh ăn trộm con thú mắt vàng của Ngưu Ma Vương nên đã thuộc đường lối, bèn bò đến thẳng trước cung khuyết, thấy lão Long Vương cùng con thú chín đầu đang ngồi uống rượu hể hả. Hành Giả không dám tới gần, bèn bò sang phía hành lang bên đông, thấy mấy yêu quái tôm, cua đang tung tăng nô đùa. Hành Giả lắng nghe chúng trò chuyện một lát, học ngay được cách ăn nói của chúng bèn hỏi:

– Ngài phò mã bắt được lão hòa thượng mõm dài, hắn đã chết chưa nhỉ?

Bọn yêu quái đáp:

– Chưa. Vẫn bị trói rên ư ử ở hành lang phía tây kia kìa.
Hành Giả nghe nói, lại lẳng lặng bò sang hành lang bên tây, quả thấy chú ngốc bị trói vào chân cột đang rên hư hử, bèn tới gần hỏi:

– Bát Giới, chú nhận ra tôi không?

Bát Giới nghe tiếng, nhận ra Hành Giả, liền gọi:
– Sư huynh ơi, làm thế nào bây giờ? Hắn bắt được em rồi! Hành Giả thấy xung quanh không có người, bèn cắn đứt dây
thừng bảo Bát Giới chạy.

Chú ngốc được cởi trói, nói:

– Sư huynh ơi, binh khí của em đã bị nó lấy mất, biết làm thế nào?

Hành Giả hỏi:

– Chú biết hắn cất ở đâu không? Bát Giới đáp:
– Chắc là yêu quái mang cất vào cung điện. Hành Giả nói:
– Chú em ra ngoài cổng lầu trước, đợi ta nhé.

Bát Giới thoát chết, lẳng lặng đi ra. Hành Giả lại bò vào cung điện, thấy góc bên trái hào quang sáng chói, biết là cây đinh ba của Bát Giới phát sáng, bèn dùng phép ẩn thân, lấy trộm đinh ba đi ra, đến cổng lầu cất tiếng gọi:

– Bát Giới, cầm lấy binh khí!

Chú ngốc lấy lại được cây đinh ba, nói:

– Sư huynh ạ, sư huynh cứ ra trước đi, để lão Trư đánh thốc vào cung điện. Nếu thắng thì bắt cả ổ nhà nó. Nếu thua bỏ chạy, thì sư huynh đứng trên bờ đầm ứng cứu nhé!

Hành Giả mừng lắm, bảo phải cẩn thận, Bát Giới nói:
– Không sợ! Tài nghệ dưới nước em cũng biết đôi chút. Bát Giới thắt lại chiếc áo dài đen, hai tay nắm chiếc cây đinh ba, hét vang một tiếng, đánh thốc vào.

Các loài thủy tộc lớn nhỏ sợ quá, chạy thục mạng vào bảo:

– Hỏng rồi! Lão hòa thượng mõm dài dứt đứt dây thừng đang đánh vào đây!

Long Vương cùng con thú chín đầu và cả nhà trở tay không kịp, nhảy xổ chạy trốn. Chú ngốc chẳng kể nguy hiểm xông vào cung điện, vung đinh ba đập vỡ cánh cửa, bàn ghế, bao nhiêu đồ ăn thức uống đều đập nát vụn hết cả. Có bài thơ làm chứng rằng:

[267]
Mộc mẫu bị quái bắt đi

Tâm viên nghĩ cách cứu nguy chẳng đừng[268]

Khoe tài ngầm cởi dây thừng

Trổ thần thông giỏi hờn dâng ngút trời

Phò mã dắt vợ trốn rồi

Long vương run rẩy im hơi kinh hồn

Hãi hùng rồng cháu, rồng con

Thủy cung gác tía lầu son tan tành.

Lần này, Bát Giới đập nát tấm bình phong đồi mồi, ném vỡ vụn những cây san hô. Con thú chín đầu đem công chúa trốn biệt ở bên trong, rồi vội vàng cầm cây xẻng nguyệt nha chạy ra ngoài cung điện quát lớn:

– Con lợn khốn khiếp kia! Cớ sao dám càn rỡ làm kinh động gia quyến của ta?

Bát Giới quát mắng:

– Đồ yêu quái ăn trộm kia! Cớ sao nhà ngươi dám bắt ta? Lần
này không phải tại ta, mà chính nhà ngươi mời ta đến đánh nhé! Mau mau đem bảo bối trả ngay để ta mang về trả cho quốc vương là xong việc. Bằng không, ta sẽ giết chết cả ổ nhà ngươi!

Yêu quái đâu chịu buông tha, nghiến răng nghiến lợi đánh nhau với Bát Giới. Long Vương vừa lúc trở lại hoàn hồn, dẫn rồng con, rồng cháu cầm thương xách đao, nhất tề xông vào đánh giúp. Bát Giới thấy sự thể bất lợi, bèn đánh nhử một miếng đinh ba, rồi quay người chạy miết. Long Vương dẫn quân đuổi theo. Một lát sau, bọn họ đã ngoi ra khỏi mặt nước, đánh nhau trên mặt đầm.

Lại nói chuyện Tôn Hành Giả đứng đợi trên bờ đầm, bỗng thấy bọn chúng đuổi theo Bát Giới ra khỏi làn nước, bèn nhảy vút lên mây, rút gậy sắt quát lớn:

– Chớ chạy!

Đoạn sà xuống đập một phát nát bét đầu Long Vương. Than ôi, máu me lênh láng đỏ ngầu cả mặt nước đầm, xác giạt vẩy trôi theo dòng nước. Rồng con, rồng cháu sợ quá, bỏ chạy tháo thân. Cửu Đầu phò mã vớt lấy xác Vạn Thánh, chạy thẳng về cung.

Hành Giả, Bát Giới cũng không đuổi theo, quay lên bờ kể lại chuyện trước.

Bát Giới nói:

– Tên ấy nhuệ khí đã nhụt! Hắn bị đường đinh ba của em đánh cho tới tấp nên phách tán hồn bay! Em đang đánh nhau với tên phò mã, lại bị Long Vương đuổi tới. May nhờ có sư huynh đập chết hắn. Bây giờ thằng ấy quay về, nhất định hắn làm ma cúng tế, chẳng ra nữa đâu. Vả lại trời tối rồi, biết làm thế nào?

Hành Giả nói:

– Sợ gì trời tối! Nhân cơ hội này, chú cứ xuống đánh nữa đi, lấy cho bằng được bảo bối mới quay về triều.
Chú ngốc tỏ vẻ chán nản, ngần ngại ngập ngừng. Hành Giả thúc giục:

– Chú bất tất phải nghi ngại, cứ dẫn nó ra đây như vừa rồi, để tôi đánh cho.

Hai người đang bàn bạc, bỗng thấy cuồng phong cuồn cuộn, trời đất mịt mù, thổi thốc từ phương Đông sang phương Nam. Hành Giả để ý quan sát, hóa ra là Nhị Lang Hiển Thánh dẫn sáu anh em Mai Sơn, dắt chim ưng, chó săn, gánh một xâu cáo thỏ, khiêng lủng lẳng hươu nai, ai nấy lưng đeo cung ứng, tay cầm đao sắc, lướt gió theo mây, ầm ầm đi tới.

Hành Giả nói:

– Chú Bát Giới ơi, đó là bảy anh em Nhị Thánh của ta. Chú ra nói khéo giữ họ lại, đánh giúp chúng ta, may ra thành công thì là một cơ hội lớn đấy.

Bát Giới nói:

– Đó là anh em, thì sư huynh phải đi mời. Hành Giả nói:
– Nhưng trong đó có Hiển Thánh đại ca đã từng hàng phục ta, ta gặp không tiện. Chú cứ ra đón ở trên mây rồi gọi: “Chân Quân, xin ngài tạm dừng, có Tề Thiên Đại Thánh cúi chào ở đây”. Ngài ấy nghe nói đến ta nhất định dừng lại. Chờ ngài yên vị, ta sẽ đến gặp.

Chú ngốc nhảy vút lên mây, rồi đứng xuống đỉnh núi lớn tiếng gọi:

– Thưa Chân Quân, tạm dừng xa giá, có Tề Thiên Đại Thánh xin được gặp.

Hiển Thánh nghe thấy, lập tức hạ lệnh sáu anh em dừng lại, chào Bát Giới xong, bèn hỏi:
– Tề Thiên Đại Thánh ở đâu? Bát Giới đáp:
– Hiện đang ở dưới núi

Nhị lang nói:

– Các anh em đi mời Đại Thánh lại đây.

Sáu anh em: Khang, Trương, Diêu, Lý, Quách, Trực bước ra khỏi hàng quân cất tiếng gọi:

– Anh Tôn Ngộ Không ơi, đại ca có lời mời.

Hành Giả bước đến chào mọi người, rồi cùng lên đỉnh núi. Nhị Lang bước tới đón, nắm tay Hành Giả, nói:

– Nghe nói Đại Thánh đã thoát nạn lớn, thụ giáo Sa Môn, bao giờ thành công được ngồi tòa sen! Xin chúc mừng! Chúc mừng!

Hành Giả nói:

– Không dám! Trước đây đội ơn to chưa báo được mảy may. Tuy thoát nạn sang Tây, nhưng chưa biết công hạnh rồi sẽ thế nào. Hiện giờ đi qua nước Tế Trại, cứu các nhà sư thoát nạn, bắt bọn yêu quái ăn trộm bảo bối ở đây, may gặp xa giá sáu anh em, mạnh dạn xin anh em nán lại giúp sức. Không biết huynh trưởng từ đâu tới, có bằng lòng hay không?

Nhị Lang cười, nói:

– Ta nhân rảnh rỗi vô sự, cùng mấy anh em đi săn về, may gặp Đại Thánh quý mến giữ lại, thật cảm động về tình cố cựu ấy. Nếu được Đại Thánh cho hợp sức hàng yêu, thì đâu dám chối từ. Nhưng không biết yêu quái trộm cắp nào ở chốn này?

Sáu thánh nói:

– Đại ca quên rồi à. Nơi đây là núi Loạn Thạch, chân núi có đầm Bích Ba, là long cung của Vạn Thánh.
Nhị Lang kinh ngạc, nói:

– Vạn Thánh Long Vương sao lại gây sự, dám ăn trộm bảo bối?

Hành Giả nói:

– Gần đây hắn kén được một phò mã là một con thú chín đầu đã thành tinh. Bố vợ con rể hùa nhau làm giặc, giáng xuống một trận mưa máu ở nước Tế Trại, rồi ăn trộm bảo bối xá lị Phật ở đỉnh bảo tháp chùa Kim Quang. Quốc Vương không hay biết cứ bắt các nhà sư trong chùa tra khảo đánh đập. Sư phụ tôi từ bi thương xót, ban đêm lên quét tháp, và lúc ấy tôi bắt được hai tiểu yêu ngay ở đỉnh tháp. Bọn chúng được Long Vương sai tới tuần tra. Sáng nay chúng tôi đã giải bọn chúng vào triều, chúng đã thực thà cung khai hết. Quốc Vương bèn sai sư phụ tôi đi hàng phục yêu quái. Sư phụ lại sai chúng tôi đến đây. Trận đánh trước, con thú chín đầu ấy mọc một chiếc đầu ở sườn quắp đi mất Bát Giới. Tôi lại biến hóa chui xuống nước cứu Bát Giới. Vừa rồi đánh nhau một trận to, tôi đã giết chết được Long Vương rồi. Thằng con rể vớt xác về làm ma. Hai chúng tôi đang bàn cách đánh tiếp, thì thấy xa giá huynh trưởng tới, nên mới mạn phép thế này.

Nhị Lang nói:

– Đã giết được Long Vương rồi, thì phải đánh luôn, để tên ấy không kịp trở tay, tiêu diệt hết cả nhà, cả ổ nhà nó luôn.

Bát Giới nói:

– Đúng là như vậy, nhưng trời tối rồi biết làm sao được? Nhị Lang nói:
– Binh pháp có câu: “Việc đánh nhau không đợi giờ”, lo gì trời tối?

Bốn anh em Khang, Diêu, Quách, Trực nói:
– Đại ca chớ vội. Gia thuộc tên ấy ở cả đấy chắc chẳng đi đâu được. Tôn nhị ca lại là khách quý, Trư Cương Liệp cũng đã theo chính quả, trong doanh chúng ta còn đủ rượu ngon thực phẩm mang theo, sai bọn nhỏ nổi lửa, đặt tiệc ngay tại đây, một là để chúc mừng hai vị quý khách, hai là để chúng ta cùng nhau tâm sự, họp vui một đêm, sớm mai khiêu chiến cũng không muộn.

Nhị Lang mừng lắm, nói:

– Hiền đệ nói chí lý lắm!

Lập tức sai bọn tiểu hiệu đặt tiệc. Hành Giả nói:

– Đâu dám chối từ tấm thịnh tình của các vị. Nhưng từ ngày tôi làm hòa thượng, chỉ toàn ăn chay, sợ ăn mặn không tiện.

Nhị Lang nói:

– Có đủ cả oản phẩm, hoa quả và loại rượu thuần khiết.

Thế là dưới ánh trăng sao vằng vặc, chiếu đất màn trời, mấy anh em nâng chén giãi bày tình cũ.

Đêm khuya tịch mịch, dài đằng đẵng, nhưng quá vui nên dường như ngắn lại. Chẳng mấy chốc đằng đông đã hửng sáng. Bát Giới uống chén rượu, khiến lòng hăng hái phấn chấn, nói:

– Trời sắp sáng rồi, lão Trư nhảy xuống nước khiêu chiến đây. Nhị Lang nói:
– Nguyên soái cẩn thận, chỉ cần dẫn dụ hắn ra đây để anh em chúng tôi ra tay.

Bát Giới cười nói:

– Tôi hiểu! Tôi hiểu!

Đoạn thắt áo, cầm đinh ba, dùng phép rẽ nước nhảy xuống, đến thẳng cổng lầu hò hét đánh thốc vào trong điện.

Lúc ấy đám rồng con đang mặc áo xô, khóc lóc cạnh thi thể
Long Vương. Rồng cháu và tên phò mã đang sửa soạn quan tài ở phía sau. Bát Giới vừa chửi, vừa đánh thốc vào, tay vung lên cây đinh ba thực nặng, bổ một nhát thủng chín lỗ trên đầu rồng con. Long bà và mọi người sợ quá, bỏ chạy toán loạn vào bên trong khóc lóc:

– Tên hòa thượng mõm dài đánh chết con ta rồi!

Phò mã nghe nói lập tức cầm xẻng nguyệt nha, dẫn đám rồng cháu xông ra bên ngoài đánh Bát Giới. Bát Giới vung đinh ba đón đỡ, vừa đánh vừa rút nhảy ra khỏi mặt nước.

Tề Thiên Đại Thánh cùng bảy anh em đứng trên bờ nhất tề xông lên, thương đao chém loạn, đâm nát lũ rồng cháu thành một đống thịt nhầy nhụa. Phò mã thấy bất lợi, lăn một vòng trên đỉnh núi, hiện nguyên hình giang cánh bay lượn. Nhị Lang lập tức rút cung vàng, đặt mũi tên bạc, kéo căng cây cung, bắn vút một phát. Yêu quái bị bắn trúng cánh, sà xuống bên cạnh, định
cắn Nhị Lang. Nơi mạng sườn hắn lại mọc ra một cái đầu. Một con chó chồm đến, oẳng một tiếng, chiếc đầu đã bị cắn đứt rời, máu me lênh láng. Yêu quái nén đau bỏ chạy bạt mạng về phía Bắc Hải. Bát Giới định đuổi theo, Hành Giả cản lại, nói:

– Chớ có đuổi. Thường có câu: “Giặc cùng chớ đuổi”. Hắn bị con chó cắn mất đầu, tất biết là đến ngày tận số. Để ta biến thành hình dạng hắn, chú rẽ nước đuổi ta chạy xuống nước, tìm công chúa lừa ả lấy lại bảo bối.

Nhị Lang và anh em nói:

– Đừng đuổi hắn, bị thương là đủ rồi. Chỉ sợ giống này sót lại ở đời, di hại cho người sau.

Đến nay vẫn còn giống trùng chín đầu hút máu là do giống này sót lại đó vậy.

Bát Giới vâng lời, rẽ đôi làn nước. Hành Giả biến thành hình dạng yêu quái đi trước, Bát Giới hò hét đuổi theo sau, dần dần đuổi tới long cung. Vạn Thánh công chúa nhìn thấy hỏi:

– Phò mã có việc gì mà hoảng hốt như vậy? Hành Giả đáp:
– Bát Giới đánh thắng tôi, đuổi tôi về đây, tôi không thể địch nổi hắn. Nàng mau mau đưa bảo bối để tôi cất đi!

Công chúa trong lúc vội vã không phân biệt thật giả, bèn vội vàng bước vào điện sau lấy ra một cái tráp bằng vàng sáng óng ánh, đưa cho Hành Giả nói:

– Đây là bảo bối của nhà Phật đây.

Nàng lại lấy ra một cái tráp bằng ngọc trắng đưa cho Hành
Giả và nói:

– Đây là chín lá cỏ Linh Chi, chàng hãy đem giấu kỹ đi, để thiếp ra đấu với Bát Giới dăm ba hiệp ngăn hắn lại. Chàng cất
giấu bảo bối xong xuôi rồi ra cùng thiếp đánh hắn.

Hành Giả giắt hai cái tráp vào trong người xong bèn vuốt mặt một cái, hiện nguyên hình nói:
– Công chúa thử nhìn lại, xem ta có phải là phò mã không? Công chúa sợ quá, định cướp lại chiếc tráp, nhưng bị Bát Giới
xông lại, bổ một nhát đinh ba trúng vai, ngã quay ra đất. Còn mụ
long bà cắm đầu định chạy bị Bát Giới ngăn lại, giơ đinh ba định bổ.

Hành Giả nói:

– Khoan, đừng giết chết mụ! Để mang về báo công.

Bát Giới bèn lôi Long bà ra khỏi làn nước. Hành Giả đi sau bưng hai cái tráp, nhảy lên bờ nói với Nhị Lang:

– Nhờ uy lực của huynh trưởng, chúng tôi đã lấy lại được bảo bối, quét sạch yêu ma.

Nhị Lang nói:

– Một là nhờ hồng phúc tày trời của quốc vương, hai là các anh em thần thông vô lượng, chứ tôi có công lao gì!

Mấy anh em đều nói:
– Tôn nhị ca đã thành công rồi, chúng tôi xin cáo biệt đây. Hành Giả cảm ơn khôn xiết, muốn lưu các thánh lại cùng yết
kiến quốc vương. Nhưng mấy anh em từ chối, về thẳng cửa
Quán Giang.

Hành Giả bưng tráp, Bát Giới lôi mụ long bà, bay trong khoảng nửa mây nửa mù, trong khoảnh khắc đã về tới nước Tế Trại. Lúc ấy, các hòa thượng chùa Kim Quang được tha tội đều đứng cả ở ngoài thành nghênh đón, bỗng thấy hai người từ trên mây bước xuống, bèn bước tới gần dập đầu vái chào, dẫn vào trong thành. Quốc vương cùng Đường Tăng đang ngồi đàm luận
trên điện. Trong đám hòa thượng có người đi trước, mạnh dạn vào cửa triều môn tâu:

– Vạn tuế! Hai ngài Tôn, Trư bắt được trộm, lấy được bảo bối mang về kia rồi!

Quốc vương nghe tâu, vội vàng bước xuống điện, cùng Đường Tăng, Sa Tăng ra đón tiếp, khen ngợi mãi công lao, đoạn sai bày tiệc khoản đãi.

Tam Tạng nói:

– Bệ hạ hãy khoan, để đồ đệ của tôi đưa bảo bối về tháp xong xuôi, rồi hãy bày tiệc.

Tam Tạng lại hỏi Hành Giả:

– Các con đi từ hôm qua, tại sao hôm nay mới về?

Hành Giả đem chuyện đánh nhau với phò mã, Long Vương, gặp Chân Quân, đánh bại yêu quái, và việc biến hóa lừa lấy bảo bối kể tỷ mỉ một lượt. Tam Tạng, quốc vương cùng văn võ bá quan ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.

Quốc vương lại hỏi:

– Long bà nói được tiếng người không? Bát Giới đáp:
– Đó là vợ Long Vương, mụ đã đẻ ra rất nhiều rồng con, rồng cháu, lẽ nào lại không nói được tiếng người?

Quốc vương nói:

– Đã nói được tiếng người, mụ hãy mau mau kể lại đầu đuôi câu chuyện ăn trộm ra sao?

Long bà nói:

– Việc lấy trộm vật báu nhà Phật, tôi hoàn toàn không biết, đều do chồng tôi là con quỷ Long Vương và phò mã là con thú
chín đầu gây ra cả. Họ biết ánh sáng phát ra trên đỉnh tháp của các ngài là hạt xá lị của Phật, bèn giáng xuống một trận mưa máu cách đây ba năm về trước, rồi thừa dịp đó lấy trộm bảo bối đem đi.

Quốc vương lại hỏi:

– Làm cách nào mà lấy được cỏ Linh Chi? Long bà thưa:
– Đó là do con gái tôi là Vạn Thánh công chúa lẻn lên tầng trời Đại La, đến trước điện Linh Tiêu, lấy trộm chín lá cỏ Linh Chi của Vương Mẫu. Hạt xá lị được tiên khí của đất rơi ra tức thì phát ra muôn đạo hào quang, nghìn tia khí đẹp. Nay bảo bối đã được các ngài lấy lại, tôi đã bị mất chồng, mất con, mất dâu mất rể, vậy muôn vàn lần xin tha tội chết.

Bát Giới nói:

– Tha thế nào được! Hành Giả nói:
– Không phải cả nhà đều phạm tội. Ta sẽ tha cho mụ, chỉ cần mụ mãi mãi trông tháp cho ta.

Long bà nói:

– Chết hay không bằng sống dở. Đã tha cho tội chết, thì bảo tôi làm gì cũng được.

Hành Giả bảo đưa dây sắt lại. Quan Đương giá lập tức lấy ra một sợi dây sắt xiên qua xương quai xanh của long bà. Hành Giả bảo Sa Tăng:

– Mời quốc vương đến coi chúng ta làm cho tháp được yên ổn.

Quốc vương lập tức sai sắp xa giá, rồi cùng Tam Tạng dắt tay nhau ra khỏi triều. Các quan văn võ cũng theo cả tới chùa Kim
Quang. Hành Giả đem chiếc bình đựng hạt xá lị đặt trên tầng tháp thứ mười ba, trói long bà vào chân cột ở giữa tháp, đoạn đọc châm ngôn, gọi thổ địa, thành hoàng và già lam ở bản chùa tới dặn cứ ba ngày phải mang tới cho long bà một bữa cơm, nếu có một chút sai sót sẽ xử chém ngay. Các vị thần lẳng lặng tuân lệnh. Hành Giả lại lấy cỏ Linh Chi quét hết mười ba tầng tháp, đoạn đặt cỏ vào trong bình để sưởi ấm hạt xá lị. Thế mới gọi là sửa cũ như mới. Muôn đạo hào quang, nghìn tia khí đẹp lại chiếu khắp tám phương, các nước ở bốn phía xung quanh đều lại nhìn thấy như trước.

Xuống tới cửa tháp, Quốc vương cảm tạ, nói:

– Nếu không có đức Phật cùng ba vị Bồ Tát tới đây, thì làm sao sáng tỏ được việc này?

Hành Giả nói:

– Tâu bệ hạ, hai chữ “Kim Quang” không hay, không phải là vật trụ lâu được. Bởi lẽ “Kim” là vật lưu động, “Quang” là khí lấp lánh. Bần tăng đã một phen khó nhọc vì bệ hạ, nay xin đổi tên chùa này là chùa Phục Long, để cơ nghiệp bệ hạ trường tồn mãi mãi.

Quốc vương lập tức sai đổi tên chùa, treo cao biển mới với tên gọi: “Sắc kiến hộ quốc Phục Long tự”[269] lại sai sửa soạn yến tiệc, sai thợ vẽ ảnh, ghi tên bốn người, treo ở lầu Ngũ Phượng. Sau đó quốc vương sai sắp sửa xe loan đưa tiễn thầy trò Đường Tăng, lại ban cho vàng bạc tạ ơn, nhưng thầy trò nhất định không nhận một li. Thế mới thật là:

Yêu quái diệt trừ, muôn cảnh tĩnh

Như xưa, bảo tháp sáng trời xa.

Cuối cùng không biết lần đi này sẽ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
-----------------------------
[267] Mộc mẫu: Chỉ Bát Giới
[268] Tâm Viên: Chỉ Hành Giả.
[269] Chùa Phục Long bảo hộ đất nước xây dựng theo sắc chỉ của nhà vua.