Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ sáu mươi mốt

Bát giới giúp sức đánh bại yêu quái 
Hành giả lần ba mượn quạt ba tiêu

Lại nói chuyện Ngưu Ma Vương đuổi theo Tôn Đại Thánh, thấy Tôn Đại Thánh vác cây quạt ba tiêu trên vai, bước đi mặt tươi hơn hớn, bèn sợ quá, nói:

– Con khỉ già này quả đã dùng pháp thuật lừa lấy được quạt rồi, mình hỏi vỗ vào mặt đòi quạt, nhất định hắn sẽ chẳng chịu trả, nhỡ ra hắn lại quạt cho mình một cái, bay dạt đi mười vạn tám nghìn dặm, thì chẳng hóa lại làm hắn đắc ý hay sao? Ta nghe nói Đường Tăng ngồi đợi hắn bên vệ đường. Đồ đệ hai là Trư yêu tinh, đồ đệ ba là Sa lưu tinh của hắn, hồi nào ta làm yêu quái cũng có biết chúng, vậy tạm biến thành hình dạng Trư yêu tinh lừa hắn một trận, chắc con khỉ già này đang khoái trá vì đắc ý, sẽ không cẩn thận phòng ngừa trước đâu.

Ma vương cũng có bảy mươi hai phép biến hóa, võ nghệ cũng chẳng kém gì Đại Thánh, chỉ phải cái thân thể thô nặng, thiếu nhanh nhẹn tháo vát mà thôi. Hắn bèn giấu bảo kiếm niệm chú, lắc mình một cái, biến giống hệt mặt mũi Bát Giới, đi tắt đường đón Đại Thánh, cất tiếng gọi:

– Sư huynh ơi, em đến đây!

Đại Thánh quả thật rất mừng. Người xưa nói: “Con mèo đắc thắng vui như hổ”, chỉ cậy vào sức mạnh của mình, chẳng để ý dò xét ý tứ của người mới đến, Đại Thánh thấy Bát Giới đến bèn gọi:

– Chú em đi đâu đấy?
Ngưu Ma Vương lựa đúng ý, nói:

– Sư phụ thấy sư huynh đi lâu không về, sợ Ngưu Ma Vương thủ đoạn cao, sư huynh địch không nổi, khó lấy được bảo bối của hắn, nên bảo em đến đón sư huynh.

Hành giả cười, nói:

– Không cần phải phí sức, tôi đã lấy được, cầm trong tay đây rồi.

Ngưu Ma Vương lại hỏi:

– Sư huynh làm cách nào lấy được? Hành giả đáp:
– Lão Ngưu đánh nhau với tôi hơn trăm hiệp không phân thắng bại, bèn bỏ tôi đến đầm Bích Ba, núi Loạn Thạch uống rượu với bọn yêu tinh rồng và thuồng luồng, tôi bèn ngấm ngầm đi theo hắn, biến thành một con cua, đánh cắp của hắn con thú mắt vàng tránh nước, biến thành Ngưu Vương, đến thẳng động Ba Tiêu lừa mụ La Sát. Mụ đàn bà ấy với lão tôn kết một keo vợ chồng hờ, rồi lão tôn bày kế lừa mụ lấy quạt mang về.

Ngưu Vương nói:

– Sư huynh vất vả mệt nhọc quá nhỉ? Đưa tạm quạt đây em cầm cho.

Tôn Đại Thánh đâu biết thật giả, mà cũng chẳng nghĩ tới nơi, bèn đưa quạt cho Ngưu Ma Vương cầm.

Nguyên Ngưu Ma Vương vốn biết cách thức gốc rễ gấp mở của chiếc quạt, hắn cầm chiếc quạt vào trong tay, niệm một câu thần chú gì đó, chiếc quạt nhỏ lại như một chiếc lá hạnh, rồi hiện nguyên hình, mở mồm mắng Hành Giả:

– Con khỉ khốn kiếp kia, không nhận ra ta à? Hành Giả thấy vậy, trong lòng hối hận nói:
– Mình làm hỏng việc rồi!

Đoạn hừ một tiếng, giậm chân kêu lớn:

– Than ôi, mình quanh năm đánh nhạn, nay lại bị con nhạn tí xíu bịt mắt!

Hành giả tức thì nổi trận lôi đình, rút ngay gậy sắt bổ xuống đầu Ngưu Ma Vương. Ngưu Ma Vương cầm quạt quạt một cái, không ngờ Đại Thánh lần trước biến thành một con bọ mát chui vào bụng bà La Sát, vẫn ngậm hạt định phong đơn trong mồm, và nuốt vào từ lúc nào, nên ngũ tạng vững chãi, xương thịt chắc bền, tha hồ cho Ngưu Ma Vương quạt Hành Giả vẫn không hề nhúc nhích. Ngưu Vương sợ quá, nhét bảo bối vào trong miệng, hai tay múa kiếm đánh Hành Giả. Hai người đánh nhau dữ dội trên lưng chừng trời:

Tề Thiên Tôn Đại Thánh, Hỗn thế Ngưu Ma Vương.
Vì quạt Ba tiêu trường, Gặp nhau là đánh lộn.
Đại Thánh sơ hở bị lừa miếng, Thấy thế Ngưu Vương cướp quạt liền.
Người này gậy sắt chẳng nề quyết vung lên, Kẻ kia song kiếm múa tít thật tài giỏi. Đại Thánh ra oai phun khí tới,
Ngưu Vương trổ phép nhả hào quang.

Sá kể gì tình nghĩa anh em

Lòng căm giận đánh nhau quyết liệt.

Đất lở bụi bay trời mù mịt, Đá lăn cát bốc quỷ rên la.
Người này nói: “Mày ngu si dám lừa dối ta!” Kẻ kia nói: “Vợ ta đâu để ngươi chung chạ!” Lời lại tiếng qua loạn xạ,
Tính hung muốn diệt nhau ngay.

Kẻ kia nói: “Ngươi lừa vợ ta đáng chết thay!

Ta kiện quan trên xử chém!” Hành Giả cực nhanh nhẹn, Đại lực càng hung hăng. Một lòng muốn băm vằm,
Chẳng thương lượng phí sức. Gậy bổ, kiếm đâm thật nguy cấp, Lơi là một chút về âm ty.
Tạm gác chuyện hai người đánh nhau bất phân thắng bại. Lại nói chuyện Đường tăng ngồi bên vệ đường, một là khí nóng thiêu đốt, hai là bụng đói cổ khô, bèn nói với thổ địa Hỏa Diệm Sơn:

– Dám hỏi tôn thần, pháp lực Ngưu Ma Vương thế nào? Thổ địa thưa:
– Ngưu Vương thần thông tài giỏi, pháp lực vô biên, xứng đáng địch thủ của Tôn Đại Thánh.

Tam Tạng nói:

– Ngộ Không giỏi đi đường lắm, thường đi hai nghìn dặm đường chỉ một loáng là về, tại sao hôm nay đi cả ngày? Hẳn là lại đánh nhau với Ngưu Vương rồi.

Bèn gọi:

– Ngộ Năng! Ngộ Tĩnh! Trong hai con, ai đi đón sư huynh?
Nếu có gặp địch, phải hết sức đánh giúp, để mượn được quạt về, quạt bớt khí nóng cho ta qua núi được sớm, mau chóng lên đường.

Bát Giới nói:

– Bây giờ trời đã tối, con muốn đi đón sư huynh nhưng không biết đường tới núi Tích Lôi.

Thổ địa nói:

– Tiểu thần biết. Tạm để Quyền Liêm tướng quân trông nom sư phụ, tôi và ngài đi đón.

Tam Tạng mừng lắm, nói:
– Tôn thần vất vả quá, khi nào thành công chúng tôi sẽ hậu tạ. Bát Giới phấn chấn tinh thần, thắt lại chiếc áo gấm đen, xách
cây đinh ba, cùng thổ địa nhảy lên mây mù, theo hướng Đông mà đi. Đang đi, bỗng nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ, cuồng phong cuồn cuộn, Bát Giới bèn dừng mây xem xét, hóa ra là Tôn Hành Giả đang đánh nhau với Ngưu Ma Vương. Thổ địa nói:

– Thiên Bồng không xông vào còn đợi đến bao giờ? Chú ngốc liền rút cây đinh ba, lớn tiếng gọi:
– Sư huynh ơi, có em đến đây! Hành Giả tức giận, nói:
– Đồ bị thịt nhà chú, làm lỡ mất bao việc lớn của người ta! Bát Giới nói:
– Sư phụ bảo em lại đón sư huynh, nhưng em không biết đường phải nhờ thổ địa dẫn, nên đến chậm, chứ đâu dám làm lỡ việc lớn.

Hành Giả nói:

– Không phải ta trách chú đến chậm, mà là con trâu khốn
khiếp ấy vô lễ quá lắm! Ta đến chỗ mụ La Sát lấy được quạt về rồi, nhưng lại bị thằng cha ấy biến thành hình dạng chú, mồm nói là đến đón ta. Ta đang lúc mừng rỡ, đưa ngay cây quạt vào tay hắn. Hắn bèn hiện nguyên hình, đánh nhau với lão Tôn, vì thế lỡ mất việc lớn.

Bát Giới nghe xong giận lắm, giơ đinh ba chỉ mặt Ngưu
Vương, quát mắng:

– Đồ ôn dịch sưng da ộc máu kia! Tại sao nhà ngươi dám biến thành hình ông tổ nhà ngươi để lừa sư huynh ta, để cho anh em ta bất hòa hử?

Đoạn chẳng nói chẳng rằng vung đinh ba bổ loạn xạ. Ngưu Vương một là đã đánh nhau với Hành Giả suốt một ngày, thân mệt sức yếu; hai là thấy Bát Giới múa đinh ba hung hãn quá, che chắn không xuể, thua trận bỏ chạy. Lúc ấy thổ địa Hỏa Diệm Sơn chỉ huy âm binh chặn ngay trước mặt nói:

– Đại Lực Vương tạm dừng tay, Đường Tam Tạng sang phương Tây lấy kinh, không có vị thần nào là không phù trì, không trời nào là không giúp đỡ, ba cõi đều hay, mười phương hộ vệ. Vậy ngài hãy mau mâng quạt Ba Tiêu quạt lửa tắt lửa dữ, để người hết chướng hết tai, sớm qua được núi. Bằng không Thượng Thiên trách tội, thì nhất định ngài sẽ bị xử chém đấy.

Ngưu Vương nói:

– Lão thổ địa kia chẳng xét lý lẽ gì hết! Con khỉ khốn khiếp ấy giết con ta, lừa vợ ta, bao phen làm điều vô đạo, ta giận không được nuốt cả người hắn vào bụng, để cho hắn tiêu hóa thành phân nuôi chó, chứ đâu lại chịu đưa bảo bối cho hắn mượn!

Vừa dứt lời, Bát Giới đuổi tới quát mắng:

– Đồ trâu toi ôn dịch kia, mau mang quạt ra đây thì ta tha chết cho!
Ngưu Vương quay đầu, vung bảo kiếm đánh nhau với Bát Giới, Tôn Đại Thánh cũng múa gậy xông vào đánh giúp. Trận đánh nhau này thật khủng khiếp:

Trâu tác quái, lợn thành yêu, Khỉ già đắc đạo góp vào là ba. Thiên tinh vốn luyện từ xưa,
Phải cần thổ hợp nguyên do mới thành

Đinh ba chín mũi nhọn kinh!

Bảo kiếm hai lưỡi sắc xanh sáng ngời.

Gậy sắt lợi hại nhất đời,

Thổ thần giúp sức bắt loài yêu ma.

Ba nhà hung khắc tranh đua Một phen thi thố tài ba cao cường Bắt trâu cày cấy ruộng nương
Mộc khí thu lại lợn tương vào lò

Tâm bất tại đạo khôn dò

Khỉ kia muốn trói thần lo giữ gìn

Đánh nhau động địa kinh thiên Xoang xoảng binh khí ba bên chạm vào Đinh ba song kiếm ào ào
Gậy sắt bổ xuống ào ào cầm dương

Đánh nhau suốt cả đêm trường

Một trời khí lạnh sao trăng mịt mờ

Ma Vương hăng hái suốt một đêm, vừa đi vừa đánh, đánh suốt một đêm không phân thắng bại. Chẳng mấy chốc trời đã hửng sáng. Trước mặt họ là cửa động Ma Vân, núi Tích Lôi. Cả
ba người cùng với thổ địa, âm binh lại làm ầm ĩ, ồn ào, kinh động tới Ngọc Diện công chúa. Nàng bèn gọi hầu gái ra xem kẻ nào cãi cọ ngoài đó. Bỗng thấy bọn tiểu yêu canh cửa vào báo:

– Ông nhà đang đánh nhau với cái lão mồm như thiên lôi ngày hôm qua, với một lão hòa thượng tai to mồm dài và thổ địa Hỏa Diệm Sơn!

Ngọc Diện công chúa nghe báo, lập tức sai bọn lâu la lớn nhỏ hộ vệ bên ngoài vác gươm giáo ra giúp sức, trước sau kể có đến hơn trăm tên. Tên nào tên nấy hùng hùng hổ hổ vung thương múa gậy, đồng thanh nói:

– Thưa đại vương, chúng tôi vâng lệnh đức bà đến giúp sức. Ngưu vương mừng lắm, nói:
– Đến thật đúng lúc! Đến thật đúng lúc!

Bọn yêu tinh nhất tề xông lên chém bừa. Bát Giới trở tay không kịp, kéo lê đinh ba thua trận bỏ chạy. Đại Thánh dùng phép cân đẩu vân, nhảy vút ra khỏi vòng vây. Bọn âm binh cũng bỏ chạy toán loạn. Lão ngưu đắc thắng, tập hợp yêu tinh trở về động, đóng chặt cửa. Chuyện không nói nữa.

Hành Giả nói:

– Thằng này kiêu dũng lắm! Suốt từ trước và sau giờ Thân ngày hôm qua đánh nhau với lão Tôn đến tận hôm nay vẫn chưa phân thắng bại. Giờ đây lại có hai chú giúp sức, suốt nửa ngày một đêm đánh nhau căng thẳng như vậy, mà vẫn không thấy hắn tỏ ra mỏi mệt. Đám tiểu yêu vừa rồi cũng rất hung tợn. Giờ đây hắn đóng chặt cửa không ra, biết làm thế nào?

Bát Giới nói:

– Sư huynh ơi, hôm qua sư huynh chia tay với sư phụ giờ Tỵ, tại sao mãi tới giờ Thân sư huynh mới đánh nhau với hắn? Hai ba giờ ấy, sư huynh đi đâu?
Hành giả nói:

– Sau khi chia tay chú, trong giây lát ta đã tới đỉnh núi này. Ta gặp một người con gái nên hỏi thăm, té ra ả này là Ngọc Diện công chúa, vợ yêu của Ngưu Vương. Ả bị ta giơ gậy sắt dọa một chập sợ quá, chạy thẳng vào động, gọi Ngưu Vương ra. Hắn lời qua tiếng lại cãi nhau với lão Tôn một hồi, rồi đánh nhau với ta đến một tiếng đồng hồ. Đang đánh nhau, có người mời hắn đi ăn tiệc. Thế là ta lại đi theo hắn tới đáy đầm Bích Ba, núi Loạn Thạch rồi ta biến thành một con cua dò la tin tức, đánh cắp của hắn con thú mắt vàng tránh nước, biến thành hình dạng Ngưu Ma Vương, quay trở lại động Ba Tiêu, núi Thúy Vân, lừa mụ La Sát lấy được chiếc quạt mang ra khỏi cửa, thử tập cách thức của hắn làm cây quạt dài ra, nhưng không biết cách thu bé lại. Đang vác quạt trở về, thì bị hắn biến thành hình dạng mặt mũi giống hệt như chú, lừa cướp lại được chiếc quạt, vì vậy mới bị lỡ mất hai ba giờ đấy.

Bát Giới nói:

– Thật đúng như câu tục ngữ nói: “Thuyền đầy qua cơn sóng
[261]
. Bây giờ không lấy được cây quạt của hắn, thì làm sao
hộ vệ sư phụ vượt qua núi được”. Thôi, hãy quay về tìm lối khác mà đi vậy!

Thổ địa nói:

– Đại Thánh chớ có sốt ruột, Thiên Bồng chớ có lung lay. Nếu đi lối khác thì tức là chui vào bàng môn, không phải là hạng người tu hành. Cổ ngữ có câu: “Không đi đường tắt”, lẽ nào chúng ta lại đi theo đường khác sao? Sư phụ của các ngài đang ngồi ở giữa đường kia, mắt nhìn đau đáu, chỉ mong các ngài bình tâm thôi!

Hành Giả bực mình nói:
– Phải đấy! Phải đấy! Chú ngốc chớ nói lăng nhăng nữa! Thổ địa nói có lý lắm, chúng ta lúc này chính phải cùng hắn:

Thua được quyết trổ tài ba Theo môn địa sát đợi ta trổ tài Tây phương đấu thủ nào ai
Ngưu vương cũng chỉ tâm này biến lên

Nguồn gốc gặp gỡ một phen Tranh giành chỉ cốt mượn xin quạt về Quạt gió dập tắt lửa kia
Yết kiến Phật tổ mới là nên công

Tây thiên cực lạc Thiền Tông

Long hoa yến hội ung dung dự ngồi

Bát Giới nghe xong càng phấn chấn hơn, ân cần nói:

Phải, phải, phải! Đi, đi, đi

Ngưu Vương quyết liệt, quản gì gian nan

Mộc sinh hợi thành lợn hiền

Dắt trâu quay mũi về miền thổ ngay

Thân sinh kim tức khỉ đây

Vô hình vô sắc nhiều thay khí hòa

Quạt Ba tiêu, thủy đó mà Tiêu trừ lửa dữ ắt là công nên Đêm ngày chí quyết lòng bền
Thành công dự “hội Vu Lan” vui vầy

Hai người bèn dẫn thổ địa, âm binh nhất tề xông lên, quay đinh ba, múa gậy sắt xoang xoảng, ầm ầm đập nát vụn tấm cửa
trước động Ma Vân. Bọn lâu la canh giữ bên ngoài sợ quá run như cầy sấy, chạy vào trong động báo:

– Thưa đại vương, Tôn Ngộ Không dẫn âm binh đến đập nát trước cửa rồi!

Ngưu Vương đang kể lể cho Ngọc Diện công chúa nghe, căm giận Tôn Hành Giả lắm, lại nghe nói trước cửa bị đánh vỡ, càng căm giận hơn, vội vàng mặc áo giáp, vác côn sắt, từ bên trong chạy ra quát mắng:

– Con khỉ già khốn khiếp kia! Nhà ngươi sức mấy mà dám giở trò bậy bạ phá vỡ cửa động của ta?

Bát Giới xông tới gần, chửi mắng loạn xị:

– Đồ đáng để lột da khốn khiếp kia! Nhà ngươi là cái giống gì mà dám định thi tài cao thấp! Chớ có chạy, nhìn cây đinh ba đây!

Ngưu Vương quát lại:

– Đồ bị thịt ăn cám kia mày thì biết quái gì! Mau mau gọi con khỉ lại đây!

Hành Giả nói:

– Đồ ăn cỏ không biết hay dở kia! Hôm qua ta còn giữ tình cảm anh em với nhà ngươi, hôm nay thì là kẻ thù rồi. Hãy cẩn thận nếm miếng gậy của ta này!

Ngưu Vương hiên ngang đón đỡ. Trận đánh này quyết liệt hơn trận trước nhiều. Ba kẻ anh hùng hỗn chiến:

Đinh ba, gậy sắt ra oai

Thêm âm binh nữa, đánh nhoài Ngưu Vương

Ngưu Vương hùng dũng phi thường

Một mình pháp lực giỏi giang trổ tài
Đinh ba choảng, côn sắt thoi Gậy sắt múa tít tiến lùi lẹ mau Loảng xoảng binh khí va nhau
Giao tranh quyết liệt ai nào nhường ai

Người này nói: “Ta có tài”!

Kẻ kia nói: “Khỏe nhất đời là ta” “Thổ binh phân giải khó là,
Thổ mộc tương khắc theo đà dưới trên Người này nói: “Sao quạt chẳng cho mượn liền? Kẻ kia nói: “Sao dám lừa gạt vợ hiền của ta?” “Hại con trẻ, dọa đàn bà”
Lại còn phá cửa phá nhà hành hung” Người này nói: “Mau mau cẩn thận ngừa phòng Gậy ta chạm phải rách bùng da ngay”
Kẻ kia nói: “Muốn sống tránh đinh ba này Một phát chín lỗ phun đầy máu tươi” Ngưu Vương đâu có nản rời
Côn sắt múa tít lao người đánh sang Mưa tuôn, mây phủ kinh hoàng Mù che gió rít lại càng sợ hơn Căm nhau sống mái liều thân
Oán hờn chất chứa chỉ cần hại nhau

Tranh tài đánh đỡ trước sau

Tả xung hữu đột nhường nhau đâu nào

Hai anh em gộp sức vào
Ngưu Vương đơn độc lộn nhào múa may

Đánh từ giờ Mão sang ngày

Ngưu Vương thua chạy vào ngay giờ Thìn

Ba người liều chết quên sống, lại đánh nhau hơn một trăm hiệp nữa. Bát Giới nổi tính ngốc lên, dựa vào thần thông của Hành giả, vung đinh ba bổ loạn. Ngưu Ma Vương đỡ không lại, thua trận quay đầu chạy thẳng về cửa động nhưng thổ địa, âm binh chặn ngay ở đó.

Thổ địa quát:

– Đại Lực Vương, chạy đi đâu! Có chúng ta ở đây!

Lão Ngưu không vào động được, vội vàng quay người lại, thấy Bát Giới, Hành Giả đuổi tới, sợ quá, cởi cả áo giáp, quăng cả côn sắt, lắc mình một cái, biến thành một con thiên nga, bay vút lên tầng không.

Hành Giả nhìn thấy cười nói:

– Bát Giới, lão Ngưu trốn rồi.

Chú ngốc ngẩn tò te chẳng hay, thổ địa cũng chẳng hiểu gì cả, ai nấy nhìn đông ngó tây, tìm khắp cả đằng trước đằng sau núi Tích Lôi. Hành Giả chỉ tay:

– Hắn bay trên không kia kìa! Bát Giới nói:
– Con thiên nga đấy chứ

Hành giả nói:

– Chính là Ngưu Vương biến ra đấy. Thổ địa hỏi:
– Như vậy thì làm sao bây giờ? Hành Giả đáp:
– Hai người đánh vào trong cửa, giết sạch bọn tiểu yêu, phá sạch sào huyệt, triệt đường về của hắn, để lão Tôn trổ tài biến hóa đấu với hắn.

Bát Giới và thổ địa y lời, xông vào phá cửa. Chuyện không nói nữa.

Đại Thánh thu gậy sắt, bấm quyết niệm chú, lắc mình một cái, biến thành một con chim hải đông thanh, vỗ cánh bay lên, chui vào làn mây, đoạn lại bổ nhào sà xuống mình con thiên nga, quắp chặt lấy cổ, định móc mắt. Ngưu Vương cũng biết đó là Tôn Hành Giả biến ra, vội vàng vỗ vỗ cánh, biến thành một con chim nhạn vàng, bay vòng lại, mổ con hải đông thanh. Hành Giả lại biến thành một con chim phượng đen đuổi theo con nhạn vàng. Ngưu Vương biết vậy, lại biến thành một con hạc trắng, hót vang một tiếng bay thẳng về phương nam. Hành Giả sững lại, đoạn vỗ vỗ cánh biến thành một con phượng đỏ, cao giọng hót vang. Con hạc trắng biết chim phượng là vua các loài chim. Mọi loài chim không loài nào dám đọ sức với nó, bèn xoải cánh sà xuống sườn núi, lắc mình một cái, biến thành một con nai tơ, ngơ ngơ ngác ngác gặm cỏ bên sườn non. Hành Giả nhận ra ngay, cũng bay sà xuống, biến thành một con hổ đói, cong đuôi tung vuốt chồm lên vồ con nai định ăn thịt. Ngưu Vương sợ quá, cuống quýt chân tay, lại biến ngay thành một con báo lớn có bộ lông văn hoa kim tuyến, định cắn xé con hổ đói. Hành Giả thấy vậy, vội vàng đón gió, lắc tít cái đầu, biến thành một con sư tử mắt vàng, gầm lên như sấm, trán sắt đầu đồng, quay ngoắt lại định ăn thịt con báo lớn. Ngưu Vương hấp tấp lại liền biến thành một con gấu người, xoải chân bước tới định bắt con sư tử. Hành Giả lộn một vòng lại biến thành một con voi to, vòi dài như con rắn lớn, ngà nhọn hoắt như búp măng tre, giương vòi, vểnh ngà xông vào, định quật con gấu người.

Ngưu Vương cất tiếng cười hi hi, hiện nguyên hình là một
con trâu trắng, đầu to như trái núi, mắt sáng tựa chớp nhoáng, đôi sừng như hai ngọn tháp sắt răng bày sắc như dao, từ đầu chí đuôi dài tới hơn một nghìn trượng, từ sống lưng tới gót chân cao hơn tám trăm trượng, lớn tiếng nói với Hành Giả:

– Con khỉ già khốn khiếp kia, bây giờ nhà ngươi định làm gì ta nào?

Hành Giả cũng hiện nguyên hình, rút gậy sắt ra, ưỡn người lớn tiếng quát:

– Dài ra!

Lập tức thân thể cao hơn vạn trượng, đầu như núi Thái Sơn, mắt như hai vầng nhật nguyệt, mồm tựa ao máu, răng như tấm cửa, tay cầm gậy sắt nện thẳng xuống đầu con trâu. Ngưu Vương nghênh đầu, quay sừng lại húc. Trận đánh nhau thật là chuyển núi động ngân, kinh thiên động địa. Có bài thơ làm chứng rằng:

Đạo cao một thước ma nghìn trượng Tôn vượn giỏi giang cố sức hàng Muốn núi lửa kia không đỏ nữa Phải cầm quạt báu phẩy hơi tan Hoàng bà chí lớn phủ nguyên lão Mộc mẫu gan bền quét quái gian Hòa hợp ngũ hành theo chính phủ Diệt ma trai giới đến Tây phương
Hai người trổ hết thần thông đánh nhau ở trên sườn núi, kinh động cản trở cả sự đi lại trên tầng không, hết thảy các vị thần cùng Kim đầu Yết đế, Lục đinh Lục giáp, mười tám vị Hộ giáo Già Lam đến vây chặt lấy Ma Vương. Ma Vương điềm nhiên chẳng sợ, húc đông, húc tây, nghển cổ giương cặp sừng sắt bóng
lộn húc lia lịa, cái đuôi tua tủa lông cứng quất phải quất trái, quật nam quật bắc. Tôn Đại Thánh đánh ở trước mặt, các vị thần vây xung quanh. Ngưu Vương cuống quýt, lăn một vòng trên mặt đất, hiện lại nguyên hình, chạy tọt vào động Ba Tiêu. Hành Giả cũng thu phép thuật, cùng các vị thần đuổi theo luôn. Ma Vương chạy tuột vào động, đóng chặt cửa không ra nữa. Mọi người vây chặt núi Thúy Vân đến giọt nước cũng không tiết ra được.

Đang đánh phá cửa động, bỗng mọi người nghe thấy tiếng
Bát Giới, thổ địa, âm binh ồn ào đi tới. Hành Giả thấy thế hỏi:

– Sự thể ở động Ma Vân thế nào? Bát Giới cười đáp:
– Con vợ của lão Ngưu bị em cho một nhát đinh ba chết tươi, lột áo ra xem té ra là một con cáo mặt ngọc thành tinh. Còn bọn tiểu yêu rặt những loại lừa ngựa la nghé, cáo cầy, hươu nai, hổ báo, lạc đà,… cả. Bọn em đã diệt sạch sành sanh, lại phóng hỏa đốt trụi cả tòa động phủ. Thổ địa nói Ngưu Vương còn đám vợ con ở tại núi này, nên bọn em phải đến đây quét sạch nốt.

Hành Giả nói:

– Các chú đã lập công, giỏi lắm! Giỏi lắm! Mình lão Tôn đấu tài biến hóa với lão Ngưu chưa phân thắng bại. Hắn biến thành một con trâu trắng cực kỳ to lớn, tôi liền biến thành một tấm thân cao tựa đất trời. Đang đánh nhau với hắn, thì may mắn được các vị thần giúp sức, vây chặt hắn lại. Hắn đành phải hiện lại nguyên hình, chạy tọt vào trong động mất rồi.

Bát Giới hỏi:

– Đây có phải là động Ba Tiêu không? Hành Giả đáp:
– Chính phải! Chính phải! Mụ La Sát cũng đang ở đây.
Bát Giới nổi giận nói:

– Đã vậy tại sao không đánh thốc vào, hoặc tiêu diệt hắn, hoặc hỏi mượn quạt, lại còn chần chừ để cho chúng có thời gian tình tự và nghĩ mẹo đối phó.

Đoạn chú ngốc tinh thần phấn chấn, giơ đinh ba bổ vào tấm cửa một nhát, đánh rầm một tiếng, cả một vạt sườn núi đá lẫn tấm cửa đổ sập một bên. Người hầu gái sợ quá, vội vàng chạy vào bảo:

– Bẩm đại vương, không biết người nào đã phá đổ tấm cửa trước rồi.

Ngưu Vương vừa chạy vào vẫn còn thở hổn hển, đang kể với La Sát chuyện đánh nhau với Tôn Hành Giả cướp lại chiếc quạt, nghe bảo như vậy thì trong lòng nổi giận, nhè chiếc quạt trong mồm ra đưa cho La Sát. La Sát cầm chiếc quạt trong tay, nước mắt giàn giụa, nói:

– Đại vương ơi, chàng hãy đưa cây quạt này cho con khỉ ấy, bảo hắn rút binh đi.

Ngưu Vương nói:

– Phu nhân ơi, vật này tuy nhỏ, nhưng mối thù thì lớn. Nàng hãy tạm ngồi đây, để tôi lại ra đánh nhau với hắn.

Đoạn Ngưu Vương nai nịt gọn ghẽ, cầm hai thanh bảo kiếm bước ra cửa, đúng lúc thấy Bát Giới đang vung đinh ba bổ xuống cánh cửa, bèn chẳng nói chẳng rằng, giơ bảo kiếm nhằm đầu Bát Giới chém xuống. Bát Giới giơ đinh ba lên đỡ rồi lui lại đằng sau mấy bước, ra khỏi cửa đã có Đại Thánh vác gậy đón đánh. Ngưu Vương lập tức cưỡi trận cuồng phong, rời khỏi động phủ, tiếp tục đánh nhau với hai người trên núi Thúy Vân. Các vị thần vây kín bốn mặt, quân của thổ địa đánh ập vào từ hai bên. Trận đánh này cực kỳ khủng khiếp:
Mây trùm vũ trụ

Mù kín đất trời

Âm phong ào ạt, cát đá tơi bời

Khí giận bừng bừng, biển khơi cuồn cuộn

Kiếm hai lưỡi sắc nhọn Áo giáp kín toàn thân Oán kết sâu bao lần Hận thù cao đến thế
Đại Thánh muốn lập công tựa biển Chẳng sá bạn thân từ thuở nào Bát Giới mưu lấy quạt Ba Tiêu Các thần hộ pháp bắt Ngưu quái
Ngưu Vương song kiếm múa quay lại Đỡ phải, che trái thật hung hăng Đến nỗi chim không sao bay đặng Cá không bơi được cụp đuôi vây Quỷ thần gào nhặng xị đó đây
Rồng sầu, hổ sợ, trời đất tối

Ngưu Vương liều chết quên bản thân đánh nhau hơn năm mươi hiệp, chống đỡ không nổi, thua trận, chạy về hướng Bắc, nhưng đã có vị Bát Pháp Kim Cương, thần thông quảng đại ở ngọn Bi Ma Nham, núi Ngũ Đài ngăn lại, quát lớn:

– Ngưu quái! Nhà ngươi chạy đi đâu! Ta được đức Phật tổ Thích Ca Mâu Ni sai đến chăng kín thiên la địa võng bắt nhà ngươi ở đây!

Đang nói đằng sau đã thấy Đại Thánh, Bát Giới cùng các vị
thần đuổi tới, Ma Vương sợ quá, định quay người chạy về hướng Nam, nhưng lại gặp phải Thắng Chi Kim Cương, pháp lực vô lượng ở động Thanh Lương, núi Nga Mi ngăn lại, quát lớn:

– Ta vâng lệnh đức Phật, bắt sống nhà ngươi ở đây

Ngưu Vương sợ quá, chân tay bủn rủn, vội quay người chạy về hướng Đông, lại gặp phải Đại Lực Kim Cương, tì lư sa môn ở ngọn Ma Nhĩ Nham, núi Tu Di đón đường quát lớn:

– Ngưu quái chạy đi đâu? Ta vâng lệnh của đức Như Lai đến đây bắt sống nhà ngươi.

Ngưu Vương sợ quá thoái lui, chạy sang hướng Tây, lại gặp phải Bất Hoại tôn cương là Vĩnh Trụ Kim Cương ở ngọn Kim Hà Lĩnh, núi Côn Lôn chặn lại, quát lớn:

– Tên kia định chạy đi đâu? Ta vâng theo lời dặn của đức Phật ở chùa Đại Lôi Âm bên Tây phương chặn giữ nhà ngươi ở đây, đâu để nhà ngươi chạy thoát.

Lão Ngưu rụng rời hồn bay phách tán, hối cũng không kịp, thấy bốn phương tám hướng đều quân Phật, tướng trời vây bọc, khác nào lưới cạm chăng kín, không sao thoát lọt. Đang lúc bàng hoàng thảng thốt, lại thấy Hành Giả dẫn mọi người đuổi tới. Ngưu Vương bèn nhảy vút lên đám mây định chạy lên trời. Lúc ấy đã có Thác Tháp Lý Thiên Vương cùng Na Tra thái tử dẫn Ngư Đỗ Dược Soa, Cự Linh thần tướng vây kín trên không, cất tiếng nói:

– Hãy khoan! Hãy khoan! Ta vâng lệnh Thượng Đế đến đây tiêu trừ nhà ngươi!

Ngưu Vương vội vàng, như lần trước lắc mình một cái, biến thành một con trâu trắng to, nghênh đôi sừng cứng như sắt, húc Thiên Vương. Thiên Vương vung đao chém lại. Hành Giả theo sau cũng vừa tới. Na Tra thái tử lớn tiếng nói:
– Thưa Đại Thánh, hôm nay tôi mặc áo giáp không thi lễ được xin bỏ qua cho. Hôm qua cha của tôi thấy đức Như Lại phát hịch tâu lên Thượng Đế, nói rằng Đường Tăng bị trở ngại ở Hỏa Diệm Sơn, Tôn Đại Thánh không hàng phục nổi Ngưu Ma Vương. Thượng Đế xuống chiếu sai phụ vương tôi dẫn mọi người đến giúp sức.

Hành Giả nói:

– Tên ấy thần thông tài giỏi, lại biến ra thân thể to thế kia, biết làm thế nào bây giờ?

Thái tử cười nói:

– Đại Thánh chớ nghi ngờ, hãy xem tôi bắt hắn đây!

Đoạn thái tử hét lên một tiếng “biến” lập tức biến thành ba đầu sáu tay, phi thân nhảy lên lưng Ngưu Ma Vương, vung kiếm trảm yêu nhằm đầu Ngưu Vương chém một nhát. Cái đầu lập tức rụng xuống. Thiên Vương buông đao, chạy đến làm lễ tương
kiến với Hành Giả. Chỗ vết chém nơi cổ Ngưu Vương lại mọc ra một chiếc đầu khác, miệng phun phì phì hắc khí, mắt phóng hào quang. Na Tra lại nhảy tới chém một nhát nữa, đầu rụng ngay nhưng lại mọc liền cái đầu khác. Na Tra chém mười mấy nhát, mười mấy cái đầu lại mọc ra. Na Tra bèn rút chiếc bánh xe lửa ra đeo vào sừng con trâu, đoạn thổi chân hỏa bốc cháy ngùn ngụt, đốt cho Ngưu Vương lăn lộn rống ầm lên, lắc đầu quẫy đuôi cuống quýt, định biến hóa thoát thân, lại bị Thác Tháp Thiên Vương lấy kính chiếu yêu ra soi rõ bản tướng, nên không có cách nào trốn thoát, đứng im không nhúc nhích, chỉ còn biết van xin:

– Đừng hại tính mạng tôi! Tôi xin tình nguyện quy y nhà
Phật!

Na Tra nói:

– Đã biết tiếc mạng thì mau mau mang quạt ra đây! Ngưu Vương thưa:
– Chiếc quạt hiện đang ở chỗ vợ tôi ở.

Na Tra nghe nói, bèn cởi sợi dây trói yêu ma ra quấn lên cổ, tay nắm chặt mũi, xỏ sợi dây qua lỗ mũi, cầm dây dắt đi. Tôn Hành giả tập hợp bốn vị Kim Cương, cùng các vị thần Lục đinh Lục giáp, Hộ giáo Già lam, Thác Tháp Thiên Vương, Cự Linh thần tướng, cùng Bát Giới, thổ địa, âm binh lũ lượt theo con trâu trắng quay về cửa động Ba Tiêu.

Lão Ngưu cất tiếng gọi:

– Phu nhân ơi, mang quạt ra cứu tính mạng cho ta!

Mụ La Sát nghe tiếng gọi, vội vàng xõa búi tóc, cởi sắc phục, buộc tơ xanh tựa đạo cô, vận nâu sồng như bà sãi, vác cây quạt Ba Tiêu dài hai trượng bước ra cửa, chợt nhìn thấy các vị Kim Cương, cùng cha con Thiên Vương thì sợ quá, quỳ mọp xuống
đất, dập đầu lạy, nói:

– Muôn xin Bồ Tát tha tội chết cho vợ chồng con, xin dâng quạt này để Tôn thúc thúc thành công.

Hành Giả bước tới đỡ lấy quạt, cùng mọi người cưỡi mây lành quay về con đường hướng Đông.

Lại nói chuyện Tam Tạng, Sa Tăng lúc đứng lúc ngồi, ngong ngóng mong Hành Giả đi lâu mà chẳng thấy về, vô cùng lo lắng. Bỗng thấy mây lành rợp tầng không, khí đẹp trùm mặt đất, các vị thần phơi phới đã tới gần, Tam Tạng sợ hãi nói:

– Ngộ Tĩnh ơi, đăng kia là thần binh nào ấy nhỉ? Sa Tăng nhận ra, nói:
– Sư phụ ơi, đó là Đại Kim Cương, Kim đầu Yết đế, Lục giáp Lục đinh, Hộ giáo Già lam và các vị thần qua đường đấy. Người dắt trâu là Na Tra thái tử, người cầm kính chiếu yêu là Thác Tháp Lý Thiên Vương. Sư huynh cả thì cầm quạt Ba Tiêu, sư huynh hai đi sau cùng thổ địa. Còn lại là các thần binh hộ vệ.

Tam Tạng nghe nói, liền đội mũ tỳ lư, mặc áo cà sa, cùng
Ngộ Tĩnh cúi lạy nghênh đón các vị thần, miệng nói lời cảm tạ:

– Đệ tử tôi có đức hạnh tài năng gì đâu mà phải làm các vị tôn thánh giáng phàm vất vả.

Bốn vị Kim Cương nói:

– Xin chúc mừng thánh tăng, mười phần công quả sắp hoàn tất rồi! Chúng tôi vâng lệnh Phật tổ đến giúp đỡ ngài. Mong ngài hãy gắng hết sức tu trì, chớ nên một giây lơi lỏng.

Tam Tạng kính cẩn cúi đầu, hết lòng vâng mệnh.

Tôn Đại Thánh cầm cây quạt, bước tới bên núi lấy hết sức quạt mạnh một cái, lửa trên Hỏa Diệm Sơn tắt dần, tắt dần, rồi lặng lẽ tắt ngấm. Quạt lần nữa, lại thấy gió mát thổi vi vút; quạt
lần thứ ba thì mây kéo đầy trời, mưa bay lất phất. Có bài thơ làm chứng rằng:

Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn Lửa lan đất rộng lời đồn không ngoa Linh đơn luyện chín nẫu nà
Tam quan cháy rực, đường qua nóng hoài

Ba Tiêu phất nhẹ mưa rơi

Thiên binh thần tướng mọi người giúp nên

Dắt trâu theo Phật băng miền

Thủy hỏa liên kết binh yên chu toàn

Bây giờ Tam Tạng hết nóng hết phiền, tâm lý lâng lâng, bốn thầy trò quy y, cảm tạ Kim Cương, ai nấy về núi báu. Lục đinh Lục giáp lên tầng không hộ vệ. Các vị thần qua đường chia tay rải rác về bốn phía. Thiên Vương, thái tử dắt trâu về trả nơi đất Phật. Chỉ có thổ địa Hỏa Diệm Sơn áp giữ La Sát còn đứng đợi lệnh.

Hành Giả quát:

– Mụ La Sát kia không đi còn đứng đấy đợi cái gì? La Sát quỳ xuống thưa:
– Muôn xin Đại Thánh rủ lòng thương trả lại quạt cho tôi. Bát Giới quát:
– Con tiện tỳ khốn khiếp không biết thấp cao gì cả! Ta tha chết cho bà là tốt rồi, còn đòi quạt gì nữa! Chúng tao mang quạt qua núi, không biết bán lấy tiền ăn sáng hay sao? Chúng tao tốn biết bao tinh thần sức lực lại chịu trả cho mụ chắc? Mưa mù mịt rồi, lại chưa xéo đi phỏng!

La Sát cúi lạy, nói:
– Đại Thánh có nói là khi nào dập tắt lửa thì trả lại cho tôi. Cái việc ngày hôm nay có hối cũng đã muộn, chỉ vì không lường trước, nên phải vất vả sai quân khiển tướng. Chúng tôi bấy nay cũng tu theo đạo người, có điều chưa theo chính quả. Giờ đây chân thân hiện tướng đã về Tây, tôi không dám làm càn nữa. Xin Đại Thánh trả lại chiếc quạt, từ nay xin đổi khác, chỉ tu thân dưỡng tính mà thôi.

Thổ địa nói:

– Thưa Đại Thánh, người đàn bà này đã biết kỹ phép dập tắt lửa, trừ lửa tận gốc, vậy trả lại cho mụ ấy chiếc quạt. Tiểu thần xin tạm ở đây, cứu vớt sinh linh vùng này, cầu chút huyết thực, thật là vừa ơn, vừa tiện.

Hành Giả nói:

– Trước đây ta hỏi người trong làng thì họ nói: “Núi này có quạt tắt lửa thì cũng chỉ có cấy cày được có một năm, rồi lửa lại cháy”. Vậy làm thế nào mới trừ được tận gốc?

La Sát nói:

– Muốn trừ được lửa tận gốc thì phải quạt liền bốn mươi chín cái, lúc ấy lửa sẽ mãi mãi không bao giờ cháy lại nữa.

Hành Giả nghe nói, cầm chiếc quạt, lấy hết gân sức nhằm ngọn núi quạt liền bốn mươi chín cái, thấy trên ngọn núi ấy mưa rào sầm sập. Bảo bối ấy quả là:

Nơi có lửa trời mưa

Nơi không lửa trời tạnh

Bốn thầy trò đứng ở chỗ không có lửa, không bị mưa ướt, rồi ngồi lại một đêm, sáng hôm sau thu xếp hành lý, yên cương, trả lại cây quạt cho La Sát.

Hành Giả nói:

– Lão Tôn nếu không trả lại quạt cho mụ thì e người đời bảo ta bất tín. Vậy mụ mang quạt về núi, chớ có gây sự. Ta thấy mụ đã nên thân người nên tha cho mụ đi.

La Sát đỡ lấy cây quạt, niệm chú biến cây quạt nhỏ lại bằng một lá hạnh, ngậm vào trong mồm, lạy tạ các vị thánh rồi cáo lui. Từ đó tu hành, sau này cũng thành chính quả, lưu danh muôn thuở trong kinh tạng. Thổ địa cảm kích tạ ơn, tiễn chân thầy trò Đường tăng. Hành Giả, Bát Giới, Sa Tăng lại tiếp tục hộ vệ Đường Tăng lên đường, đất cát đượm nhuần, thân thể mát mẻ.

Thế mới gọi là:
Khảm ly kỷ tế chân nguyên hợ [262]. Thủy hỏa quân binh đạo lớn thành.

Cuối cùng không biết mấy năm nữa mới quay về được phương Đông, xem hồi sau sẽ rõ.

--------------------------------
[261] Nguyên văn: Chiếc thuyền đậu phụ lật ngoài biển khơi, lại qua trong làn nước nóng
[262] Khảm ly kỷ tế: Tên một quẻ trong Kinh Dịch, tạo thành do sự kết hợp của nước (khảm) và lửa (ly), chỉ sự đã thành công.