Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ năm mươi lăm

Dâm tà bỡn cợt Đường Tam Tạng 
Đứng đắn tu trì chẳng hoại thân

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh và Trư Bát Giới đang định dùng phép định thân giữ đám phụ nữ, bỗng nghe tiếng gió rít, tiếng Sa Tăng quát tháo, thì vội vàng quay đầu đã không thấy Đường Tăng đâu cả. Hành Giả hỏi:

– Kẻ nào cướp sư phụ đi rồi? Sa Tăng nói:
– Một người con gái biến làm một trận gió lốc, cuốn sư phụ đi mất

Hành Giả nghe nói, lập tức nhảy vút lên đám mây, lấy tay che ánh nắng chói, nhìn khắp bốn phía, thấy một đám bụi tro, gió lốc cuồn cuộn bay về hướng Tây Bắc, bèn quay đầu gọi:

– Các chú mau cưỡi mây theo tôi đi tìm sư phụ!

Bát Giới và Sa Tăng vội vàng chất hành lý lên lưng ngựa, rồi vút một cái, nhảy cả lên không trung.

Đám vua tôi đàn bà nước Tây Lương sợ quá, quỳ xuống đất nói:

– Họ là các vị La Hán bay lên trời giữa ban ngày, chúa công không nên sợ hãi ngờ vực. Đường ngự đệ đúng là bậc Thiền tăng đắc đạo. Chúng ta thật là có mắt như mù, nhận lầm là đàn ông Trung Hoa, uổng phí cả tấm lòng mơ tưởng. Thôi, xin công chúa lên xe về triều cho.

Nữ vương cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, các quan đều quay về
triều. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện ba anh em Tôn Đại Thánh cưỡi mây đạp mù, theo hướng vệt gió lốc, đuổi theo đến một tòa núi cao, thấy tro bụi yên lặng, cơn gió tan hết không còn biết yêu quái ở phương nào nữa. Mấy anh em hạ mây bước xuống, vạch lối tìm đường, bỗng thấy vách núi bên kia đá xanh bóng lộn, trông hệt một tấm bình phong. Ba người dắt ngựa đi lại phía tấm bình phong đá. Đằng sau tấm bình phong là hai tấm cánh cửa đá, trên cửa đề sáu chữ đại tự “Núi Độc Dịch động Tỳ Bà”. Bát Giới không biết, định nhảy tới bổ đinh ba phá cửa. Hành Giả vội vàng ngăn lại, nói:

– Chú em chỡ vội. Chúng ta theo vệt gió đuổi tới đây, tìm mãi mới thấy cửa này, còn chưa biết ngô khoai ra sao. Giả sử không phải cửa này thì người ta oán trách cho không? Hai chú tạm dắt ngựa quay lại phía trước tấm bình phong đá kia đợi một lát, để lão Tôn vào nghe ngóng, xem xét thực hư thế nào, sau mới hành động được.

Sa Tăng nghe vậy mừng lắm, nói:

– Đúng! Đúng! Thế mới gọi là “trong cái thô có cái tinh, ở lúc khẩn cấp lại phải từ từ” chứ!

Đoạn hai người dắt ngựa trở lại

Tôn Đại Thánh trổ thần thông, bắt quyết niệm chú, lắc mình một cái, biến thành con ong mật thật là tuyệt diệu:

Cánh mỏng bay theo gió, Lưng eo dọi ánh dương. Vòi nhọn tìm hoa nhụy,
Đuôi sắc đốt thành thương.

Làm mật công đâu nhỏ?
Khiêm tốn trước quân vương.

Nay thi hành diệu kế. Bay vào động tìm đường.
Hành Giả chui qua khe cửa vào trong, bay qua hai tầng cửa, nhìn thấy một con nữ yêu ngồi chễm chệ giữa hai đình, hai bên có mấy đứa hầu gái quần là áo lượt, tóc tết đuôi sam đứng hầu. Bọn chúng đều vui mừng hớn hở, không biết đang bàn tán chuyện gì.

Hành Giả nhẹ nhàng bay đến tận nơi, đậu trên chiếc then cửa hoa đình, lắng tai nghe ngóng. Lại thấy hai đứa con gái búi tóc bưng hai mâm thức ăn bốc khói nghi ngút bước vào hoa đình, nói:

– Thưa bà, mâm này là bánh mặn làm bằng thịt người. Còn đây là mâm bánh chay làm bằng đường cát.

Nữ quái cười, nói:

– Bọn nhỏ, dìu Đường ngự đệ lại đây.

Mấy đứa hầu gái quần áo là lượt đi vào nhà sau đỡ Đường Tăng ra. Sư phụ mặt mũi tái nhợt, mắt khóc đỏ hoe. Hành Giả than thở ngầm trong bụng:

– Sư phụ trúng độc rồi!

[244] Nữ quái bước xuống đình, đưa mười ngón tay búp măng
thon thả đỡ lấy Đường Tăng, nói:

– Ngự đệ cứ yên tâm, nơi thiếp ở đây tuy không phải cung điện như Tây Lương nữ quốc, nên không dám so phú quý vinh hoa, nhưng lại thanh nhàn tự tại, tụng kinh niệm Phật thì rất hợp. Thiếp và chàng, ta làm đạo hữu với nhau, thật là trăm năm hòa thuận đấy.

Tam Tạng lặng thinh, nữ quá lại nói:
– Chàng đừng buồn phiền. Thiếp biết chàng khi dự tiệc ở nữ quốc chưa ăn uống gì. Đây có hai mâm, một mặt một chay, xin mời chàng xơi một chút cho đỡ đói.

Tam Tạng trầm ngâm nghĩ ngợi:

– Ta chẳng chịu nói, chịu ăn, thì nữ quái này không như nữ vương, nữ vương dầu sao cũng là người, cư xử lễ độ. Chứ con mụ này là yêu quái, e rằng nó giết hại ngay. Biết làm sao bây giờ?… Ba đồ đệ chẳng biết mình bị khốn ở đây, nhỡ ra bị nó hại, chẳng phải chết oan sao?

Tam Tạng lòng hỏi lòng, chẳng còn cách nào, đành miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mở mồm hỏi:

– Thức ăn mặn là thế nào? Chay là thế nào? Nữ quái thưa:
– Mặn là bánh làm bằng nhân thịt người, chay là bánh làm bằng đường cát.

Tam Tạng nói:

– Bần tăng xin ăn chay

Nữ quái cười, nói:

– Con hầu! Mang trà nóng lại để ngài gia trưởng các ngươi xơi bánh chay.

Một đứa hầu gái bưng chén chè hương lại đặt trước mặt Tam Tạng. Nữ quái cắt một miếng bánh chay đưa cho Tam Tạng, Tam Tạng bưng nguyên cả mâm bánh mặn đưa Nữ quái. Nữ quái cười, nói:

– Ngự đệ, sao chàng không cắt ra cho em? Tam Tạng chắp tay nói:
– Tôi là người xuất gia, không dám đụng vào thức mặn.
Nữ quái nói:

– Chàng là người xuất gia không đụng thức mặn, thế tại sao
hôm trước uống được nước cao[245]

ở sông Tử Mẫu, mà hôm
nay chỉ ăn bánh nhân đường?

Tam Tạng nói:

– Nước cao thuyền đi vội, cát hãm ngựa từ từ.

Hành Giả đậu trên then cửa mắt thấy tai nghe hai người trò chuyện quyến luyến, sợ sư phụ rối loạn chân tính, không nhịn được, hiện nguyên hình, rút gậy sắt ra quát:

– Đồ nghiệt súc chớ có vô lễ!

Nữ quái thấy vậy, miệng phun ra một làn khói trùm kín cả hoa đình, đoạn hạ lệnh:

– Bọn nhỏ, giữ lấy ngự đệ!

Nữ quái rút ra cây cương soa ba mũi, nhảy lên nóc đình quát:

– Con khỉ hạ tiện khốn kiếp! Tại sao dám lẻn vào nhà ta, nhìn trộm dung nhan ta? Chớ có chạy, nếm một soa của bà đây!

Đại Thánh vung gậy lên đỡ, vừa đánh vừa lui.

Hai người đánh ra ngoài cửa động. Bát Giới, Sa Tăng đang đứng đợi ở trước tấm bình phong đá, bỗng thấy hai người đánh nhau, Bát Giới sợ quá dắt ngựa bạch giao cho Sa Tăng, nói:

– Sa Tăng, chú trông hành lý và ngựa để lão Trư đi đánh giúp anh cả.

Thế là chú ngốc hai tay vác đinh ba xông tới, nói:

– Sư huynh lùi lại, để em đánh con tiện tỳ này cho!

Nữ quái thấy Bát Giới xông vào, bèn giở thủ đoạn hét vang một tiếng, mũi phun lửa, miệng phun khói, đoạn lắc mình một cái, cây soa ba mũi múa vù vù đánh tới. Nữ quái cũng chẳng biết
mình có mấy tay, cứ xốc tới đánh túi bụi. Hành Giả, Bát Giới từ hai bên đánh ập vào, Nữ quái nói:

– Tôn Ngộ Không! Ngươi thật không biết tiến thoái! Ta đã biết nhà ngươi, nhưng nhà ngươi thì không nhận ra ta. Đến Phật Như Lai của nhà ngươi ở chùa Lôi Âm còn phải sợ ta. Huống hồ cái thứ rơm rác các ngươi thì đi đến đâu! Nào, lại cả đây, từng đứa cẩn thận coi ta đánh nhé!

Trận đánh nhau này thật ác liệt:

Uy phong nữ quái gớm ghê,

Hầu Vương khí khái kém gì yêu ma.

Thiên Bồng nguyên soái xông ra, Muốn phô tài nghệ đinh ba múa bừa. Nữ quái soa múa mây đưa,
Hai người gậy với đinh ba lượn rồng.

Nữ quái chỉ muốn có chồng, Đường Tăng nào chịu sống cùng lứa đôi. Âm dương duyên số chẳng bồi,
Quay ra đánh lộn một thôi ầm ầm.

Âm tĩnh dưỡng vinh động tâm, Dương thu tức vệ ưa lòng thanh thanh. Hai bên lúc chẳng hòa lành,
Soa, đinh, gậy sắt tranh giành được thua.

Giỏi thay gậy sắt, đinh ba, Cương soa nữ quái tài hoa kém nào? Núi Độc Địch đánh ào ào
Động Tỳ Bà ấy ai nào nhường ai!
Nữ quái muốn kết duyên hài

Hai đồ đệ quyết giữ người lấy kinh Đánh nhau trời đất chuyển mình, Càn khôn mù mịt các tinh u sầu.
Ba người đánh nhau hồi lâu, không phân thắng bại. Nữ quái bèn tung người, sử dụng cây độc đảo mã bất thình lình xỉa vào đầu Đại Thánh một nhát, Hành Giả kêu lên:

– Á, đau quá!

Rồi không chịu nổi, ôm đầu thua trận bỏ chạy. Bát Giới thấy việc không hay, cũng kéo lê cây đinh ba chạy theo. Nữ quái thắng trận thu cương soa lại.

Hành Giả ôm đầu, cau mặt nhăn nhó nói:

– Lợi hại thật! Lợi hại thật!
Bát Giới đến trước mặt hỏi:

– Sư huynh này, đang đánh nhau tới lúc quyết liệt, sư huynh lại kêu đau rầm trời rồi bỏ chạy là thế nào?

Hành Giả chỉ ôm đầu, nói:

– Đau quá! Đau quá! Sa Tăng nói:
– Hay là sư huynh bị trúng gió? Hành Giả giãy lên, nói:
– Không phải! Không phải! Bát Giới nói:
– Em có thấy sư huynh bị thương đâu mà lại đau đầu. Tại sao thế nhỉ?

Hành Giả rên hừ hừ, nói:

– Không hiểu được! Không hiểu được! Khi tôi đang đánh nhau với nó, nó thấy tôi phá được thế soa của nó, bỗng nó tung người, rồi không biết dùng thứ binh khí gì xỉa vào đầu tôi một phát, làm đầu tôi đau đớn không thể nào chịu được, phải chịu thua bỏ chạy.

Bát Giới cười, nói:

– Chỉ được cái khoác lác ở chỗ vắng người! Sao sư huynh bảo đầu đã được tôi luyện, thế mà không chịu nổi một nhát xỉa à?

Hành Giả nói:

– Đúng thế! Đầu tôi từ ngày tu luyện đắc đạo, ăn vụng được rượu tiên ở Hội bàn đào, kim đơn của Lão Tử, khi đại náo thiên cung, bị Thượng Đế sai Đại Lực quỷ vương, Nhị thập bát tú giải ra ngoài cung Ngưu Đàn xử trảm, các vị thần dùng đao, búa, kiếm, chùy, sét đánh lửa thiêu, sau lại bị Lão Tử bỏ vào lò bát
quái đốt cháy bốn mươi chín ngày mà không hề bị thương tổn gì. Nay không biết con mụ ấy dùng loại binh khí gì đánh lão Tôn bị thương ở đầu.

Sa Tăng nói:

– Sư huynh bỏ tay ra để em xem đầu có bị vỡ không? Hành Giả nói:
– Không vỡ đâu! Không vỡ đâu! Bát Giới nói:
– Em đến nước Tây Lương xin ít thuốc cao dán cho sư huynh nhé!

Hành Giả nói:

– Không sưng, không vỡ, dán cao làm gì? Bát Giới cười, nói:
– Sư huynh ơi, bệnh thai tiền sản hậu em cũng không bị, mà sư huynh lại bị mắc bệnh ung óc rồi

Sa Tăng nói:

– Hai anh đừng tếu nữa. Bây giờ trời đã tối, anh cả bị đau đầu, sư phụ không biết sống chết ra sao, biết làm thế nào?

Hành Giả rên rỉ, nói:

– Sư phụ không sao đâu. Lúc tôi biến thành con ong mật bay vào trong động thấy con mụ ấy ngồi trong hoa đình. Lát sau, hai đứa hầu gái để tóc đuôi sam bưng đến hai mâm bánh. Một mâm bánh mặn nhân thịt người, một mâm bánh chay nhân đường. Lại thấy hai đứa hầu gái khác đỡ sư phụ ra mời ăn bánh cho đỡ đói và nữ quái nói là muốn làm đạo hữu đạo hiếc gì đó với sư phụ. Thoạt đầu sư phụ chẳng trò chuyện gì với mụ ấy. Mụ ấy hỏi: “Sao chàng không cắt bánh ra?”. Sư phụ đáp: “Người xuất gia không đụng vào thức mặn”. Mụ ấy nói: “Không đụng vào thức
mặn sao hôm trước lại uống nước cao sông Tử Mẫu, mà nay chỉ thích ăn bánh chay nhân đường?”. Sư phụ không hiểu ý, trả lời nó bằng hai câu: “Nước cao thuyền chèo vội, cát hãm ngựa từ từ”. Tôi đậu trên then cửa nhìn thấy, nghe thấy như vậy, sợ sư phụ rối loạn chân tính, bèn hiện nguyên hình, rút gậy sắt đánh nữ quái. Nữ quái cũng sử dụng thần thông, phun khói mù mịt, miệng ra lệnh: “giữ lấy ngự đệ”, rồi múa cương soa đánh nhau với lão Tôn ra tận cửa động.

Sa Tăng nghe xong, cắn ngón tay, nói:

– Con tiện tỳ khốn kiếp ấy không biết theo dõi chúng ta từ đâu mà biết hết mọi chuyện!

Bát Giới nói:

– Nếu như vậy thì ta ngủ cũng không xong mất. Đã vậy, sá gì nửa đêm gà gáy, cứ đến tận cửa nhà nó khiêu chiến, làm ầm ĩ lên, quấy cho nó không ngủ được, đừng để nó chòng ghẹo sư phụ.

Hành Giả nói:

– Đau đầu lắm, không đi được! Sa Tăng nói:
– Không cần khiêu chiến, một là sư huynh còn đang đau đầu, hai là sư phụ là bậc chân tu, quyết không bị nữ sắc làm loạn chân linh đâu, tạm tìm chỗ kín gió bên sườn núi nghỉ qua một đêm, di dưỡng tinh thần, sáng mai sẽ hay.

Ba người buộc con ngựa bạch, cất giữ hành lý, nghỉ bên sườn núi, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện nữ quái tạm dẹp lòng hung ác, lấy lại bộ mặt tươi tỉnh hớn hở ra lệnh:

– Bọn nhỏ, đóng chặt các cửa trước sau lại!
Đoạn cắt hai đứa ngồi canh phòng ngừa Hành Giả, dặn hễ nghe thấy tiếng động cửa, phải báo ngay. Sau đó nữa quái lại ra lệnh:

– Con hầu, thu xếp buồng ngủ cho chỉnh tề, thắp nến đốt hương, rồi mời ngài ngự đệ vào để chúng ta giao hoan.

Đoạn vào đằng sau đỡ Tam Tạng đi ra. Nữ quái làm ra vẻ nũng nịu tình tứ cầm tay Đường Tăng, nói:

– Thường có câu “Vàng ròng không đáng quý, ăn chơi mới đáng tiền”. Đêm nay thiếp cùng chàng làm vợ chồng, vui chơi cho thỏa thích.

Đường Tăng cắn chặt hai hàm răng, chẳng nói chẳng rằng, bụng không muốn đi, nhưng sợ nữ quái manh tâm hãm hại, đành cứ run cầm cập theo nữ quái bước vào buồng thơm. Đường Tăng như ngây như dại, đâu dám hé mắt ngẩng đầu, càng không dám nhìn xem giường nệm chăn màn, phấn son gương lược trên giường của nữ quái ra làm sao. Nữ quái thốt ra những lời mây mưa tình tứ, Đường Tăng tảng lờ như không nghe thấy.

Đường Tăng thực là:

Mắt chẳng nhìn nữ sắc, Tai chẳng nghe dâm thanh.
Coi châu báu, mặt đẹp như vại sành, Coi nhung lụa, dung nhan như đất sét Đất Phật đường dài chân bước miết, Cả đời tâm chỉ biết tham Thiền.
Còn đâu nghĩ tiếc ngọc thương duyên, Chỉ một niềm tu tâm dưỡng tính, Kìa nữ quái phây phây sức mạnh
Đây Đường Tăng quyết giữ Thiền cơ, Một người ngọc hương ấm thơm tho, Một người tựa cây khô lạnh lẽo,
Ả kia giọng hứng tình uốn éo, Người này giữ lòng dạ sắt son.
Ả kia muốn áp má, gác đùi quấn quýt phượng loan, Người này chỉ tâm niệm, Đạt Ma quay đầu về núi, Nữ quái cởi áo khoe tấm thân thơm tho mát rượi
Đường Tăng giữ quần, giấu tạng người da thịt cứng đơ.

Nữ quái nói “Gối chăn giường đệm sẵn, chàng vẫn làm ngơ” Đường Tăng rằng: “Ta đầu trọc áo sư, làm sao tương hỷ!” Nữ quái nói: “Thiếp muốn làm như Liễu Thúy Thúy”
Đường Tăng rằng: “Tôi chẳng phải giống Nguyệt Đồ Lê”.

Nữ quái nói: “Thiếp xinh đẹp, Tây Thi đâu dám kể” Đường Tăng rằng: “Việt Vương vì thế phải vùi thây!”
Nữ quái nói: “Thà rằng chết bên hoa, làm ma tinh phong tình vẫn giữ”

Đường Tăng nói: “Chân dương là quý nhất, đâu mê phường son phấn trăng hoa”…!

Hai người nói qua nói lại mãi đến canh khuya, Đường Tăng không chút xao xuyến, nữ quái một mực co kéo thuyết phục chăng chịu buông tha, sư phụ cũng một mực từ chối không chịu. Hai bên lằng nhằng mãi tới lúc nửa đêm, nữ quái phát cáu, nói:

– Bọn nhỏ, mang thừng lại đây!

Thật đáng thương, đem trói một người mà mình hằng yêu dấu như một con vượn vậy. Đoạn nữ quái lại sai vứt Đường Tăng vào một góc hành lang. Tắt hết đèn nến, ai nấy về chỗ ngủ. Một đêm yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc tiếng gà đã gáy lần ba. Bên sườn núi, Ngộ
Không trở mình nói:

– Đầu tôi hôm qua đau, đến giờ chẳng đau đớn gì nữa, chỉ hơi ngưa ngứa thôi.

Bát Giới cười, nói:
– Ngứa thì lại bảo nó xỉa cho phát nữa có được không? Hành Giả nhổ bãi nước bọt nói:
– Buông! Buông! Buông! Bát Giới lại cười, nói:
– Buông! Buông! Buông! Đêm qua sư phụ ta lại Thả! Thả!Thả! [246]

Sa Tăng nói:

– Đừng cãi vã nữa, trời sáng rồi, mau dậy đi bắt yêu quái! Hành Giả nói:
– Chú cứ ngồi đây giữ ngựa đừng có đi đâu, còn Trư Bát Giới đi theo tôi.

Chú ngốc phấn chấn tinh thần, thắt lại chiếc áo gấm đen, đi theo Hành Giả. Hai người giắt binh khí, nhảy lên sườn núi, đến thẳng chỗ bình phong đá. Hành Giả nói:

– Chú tạm đứng đây, chỉ sợ nữ quái đêm qua làm tổn hại sư phụ, giờ tôi vào trước nghe ngóng xem sao. Nếu sư phụ bị nó lừa, để mất khí nguyên dương làm nhơ nhuốc đức hạnh, thì mọi người bỏ về nhà. Còn như sư phụ tính tình không đổi, lòng Thiền vững vàng bấy giờ ta sẽ gắng sức kiên trì tìm cách giết chết yêu quái, cứu sư phụ sang phương Tây.

Bát Giới nói:

– Sư huynh khéo ngẩn ngơ! Thường có câu “mỡ để miệng
[247]
thoát làm sao được. Không thể được đâu! Không thể
được đâu! Em véo cho sư huynh mấy cái bây giờ.

Hành Giả nói:

– Chớ có nghi ngờ ăn nói lăng nhăng, để tôi đi xem sao
Đoạn Đại Thánh rời khỏi tấm bình phong, chia tay Bát Giới, lắc mình một cái, biến thành con ong mật bay vào trong cửa, thấy hai đứa hầu gái canh cửa gác đầu lên cái lệnh đồng ngủ say tít, bèn bay thẳng vào hoa đình xem xét. Lũ yêu quái do thức tới nửa đêm con nào con nấy mỏi mệt, ngủ say lịm, chẳng hề hay biết trời đã sáng. Hành Giả bay ra phía sau, nghe văng vẳng tiếng Đường Tăng gọi, chợt ngẩng đầu, thấy sư phụ bị trói dúm bốn vó nằm ở góc hành lang. Hành Giả nhẹ nhàng đậu lên đầu Đường Tăng cất tiếng gọi:

– Sư phụ ơi!

Đường Tăng nhận ra tiếng Hành Giả, bèn nói:

– Ngộ Không đến đấy à? Mau mau cứu ta với! Hành Giả nói:
– Đêm qua việc tốt lành ấy thế nào? Tam Tạng nói:
– Ta thà chết chứ không chịu làm cái trò nhơ nhuốc ấy! Hành Giả nói:
– Hôm qua con thấy nó tỏ vẻ yêu mến, quyến luyến sư phụ lắm, tại sao hôm nay nó lại đày đọa sư phụ thế này?

Tam Tạng nói:

– Nó dỗ dành ta đến nửa đêm, ta áo không cởi dải, mình chẳng dính giường. Nó thấy ta không chịu nghe bèn trói ta quẳng vào đây. Muôn ngàn lần mong con cứu thoát để ta đi lấy kinh!

Thầy trò hỏi han chuyện trò làm nữ quái tỉnh giấc. Nữ quái tuy lòng lang dạ thú, nhưng vẫn có ý quyến luyến không rời Tam Tạng. Vừa trở mình tỉnh giấc nghe thấy tiếng “đi lấy kinh” nữ quái vội nhảy xuống giường, lớn tiếng nói:
– Làm vợ chồng đẹp đôi không muốn lại muốn đi lấy kinh!

Hành Giả phát hoảng, rời khỏi sư phụ, xòe cánh bay ra ngoài, hiện nguyên hình, cất tiếng gọi:

– Bát Giới!

Chú ngốc rời khỏi tấm bình phong bước tới hỏi:

– Câu chuyện ấy có thành không? Hành Giả cười, nói:
– Chưa hề! Chưa hề! Nó giỗ dành mãi sư phụ không nghe nên tức giận trói sư phụ vứt vào một xó. Sư phụ đang kể lại câu chuyện với tôi thì nó tỉnh giấc, tôi sợ quá vội bay ra.

Bát Giới nói:

– Sư phụ kể những gì? Hành Giả đáp:
– Sư phụ chỉ nói áo chưa cởi dải, mình chưa dính giường. Bát Giới cười, nói:
– Tốt! Tốt! Thế mới là một vị hòa thượng chân chính! Chúng ta mau đi cứu sư phụ thôi!

Chú ngốc lộp bộp, chẳng cần nói năng, vác ngay cây đinh ba nện choang một phát vào tấm cửa đá, làm tấm cửa vỡ ra mấy mảnh. Mấy tên nữ yêu canh cửa đang gối đầu lên chiếc lệnh đồng ngủ say sợ quá choàng dậy, chạy vào trong tầng cửa thứ hai gọi lớn:

– Mở cửa mau! Mở cửa mau! Cửa ngoài bị hai tên đàn ông xấu xí hôm qua phá vỡ rồi!

Nữ quái vừa ra khỏi phòng, đã thấy bốn năm đứa hầu gái chạy vào báo:

– Bẩm bà, hai tên đàn ông xấu xí hôm qua đến phá cửa ngoài
rồi ạ!

Nữ quái nghe nói, vội vàng gọi:

– Bọn nhỏ, đưa nước cho ta rửa mặt chải đầu. Đoạn ra lệnh:
– Cứ để ngự đệ bị trói nguyên như thế cất vào đằng sau, để ta ra đánh nhau với chúng

Nói xong, nữ quái bước ra, tay cầm cương soa ba mũi cất tiếng quát:

– Con khỉ khốn kiếp, con lợn nhà quê ngu xuẩn kia! Các ngươi lại dám đến phá cửa nhà ta hả?

Bát Giới chửi lại:

– Đồ tiện tỳ dâm đãng kia! Nhà ngươi giam giữ sư phụ ta còn dám nỏ mồm hả? Sư phụ ta mà nhà ngươi lừa bắt đem về định làm ông chồng ấy, nay phải mang ngay ra đây trả thì ta tha chết cho. Nếu nói nửa lời “không” lão Trư này sẽ bổ cho một chập đinh ba thì đến quả núi này cũng phải đổ sập!

Nữ quái chẳng them nói năng, lắc người hóa phép như lần trước, mũi miệng phun ra khói lửa mù mịt đoạn vác cương soa xông vào đâm Bát Giới. Bát Giới nghiêng người tránh, múa đinh ba đánh lại. Tôn Đại Thánh cũng vung gậy sắt lao vào đánh giúp. Nữ quái lại trổ thần thông, biến ra không biết bao nhiêu chân tay, đỡ phải che trái. Đánh nhau chừng dăm hiệp không biết nữ quái dùng vũ khí gì xỉa vào môi Bát Giới. Chú ngốc sưng vêu mồm, kéo lê cây đinh ba, chịu đau bỏ chạy thoát thân. Hành Giả cũng đã được nếm mùi phát rồi nên đánh dứ một phát rồi thua trận bỏ chạy. Nữ quái thắng trận quay về, gọi bọn nhỏ khuân đá chất kín cửa. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Sa Tăng đang thả ngựa bên sườn dốc, bỗng nghe thấy tiếng lợn kêu rên hừ hừ, ngẩng đầu nhìn thấy Bát Giới
miệng sưng vều, rên rỉ bước lại, bèn hỏi:

– Làm sao thế kia? Chú ngốc rên rỉ đáp:
– Không xong rồi! Không xong rồi! Buốt quá! Buốt quá! Vừa dứt lời, Hành Giả cũng về tới nơi, cười nói:
– Chú ngốc đã biết chưa? Hôm qua còn rủa ta là ung óc, hôm nay thì mình bị nó đốt sưng vều mồm ra!

Bát Giới rên rỉ nói:

– Buốt quá không chịu nổi! Buốt quá không chịu nổi! Đau quá! Lợi hại thật! Lợi hại thật!

Ba người đang không biết xử trí ra sao, bỗng thấy một bà lão tay xách chiếc làn đan bằng trúc xanh đựng ít rau từ con đường núi phía nam đi lại. Sa Tăng nói:

– Anh cả ơi, có bà cụ tới gần kìa, để em hỏi cụ xem nữ quái là loại yêu tinh gì, sử dụng loại binh khí gì mà lợi hại thế nhé!

Hành Giả vội vàng căng mắt nhìn, thấy bà lão trên đầu mây lành bao phủ, quanh thân khí thơm tràn ngập, bèn nhận ra ngay, cất tiếng gọi:

– Các chú ơi, mau mau đến dập đầu lạy tạ. Bà lão ấy chính là
Bồ Tát đấy.

Trư Bát Giới vội vàng nén đau cúi đầu xuống lạy. Sa Hòa Thượng dắt ngựa nghiêng mình. Tôn Đại Thánh chắp tay quỳ xuống lạy:

– Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn linh cảm Quan Thế
Âm Bồ Tát!

Bồ Tát thấy họ nhận ra được mình, bèn cưỡi đám mây lành, bay lên không trung, hiện rõ bản tướng. Thì ra là tượng làn cá.
Hành Giả bay lên không trung, cúi lạy thưa:

– Bạch Bồ Tát. Xin Bồ Tát tha tội thất lễ đón tiếp. Chúng con đang gắng sức cứu sư phụ, không ngờ Bồ Tát hạ giáng. Nay sư phụ con gặp yêu quái nhưng chưa thu phục được, muôn ngàn lần mong Bồ Tát cứu với cho!

Bồ Tát nói:

– Yêu quái này vô cùng lợi hại. Cây soa ba mũi của nó lại thêm hai cái càng cắp. Đốt người đau đớn chính là cái móc ở đằng đuôi, gọi là “đảo mã độc”. Nữ quái này là con rết đã thành tinh. Trước đây, nó nghe Phật giảng kinh ở chùa Lôi Âm. Như Lai trông thấy không vừa ý, lấy tay ẩy nó một cái, nó quay cái móc lại đốt vào ngón tay cái bên trái Như Lai một cái. Như Lai đau quá cũng không chịu nổi, liền sai Kim Cương bắt lấy, nên nó phải lẩn ra đây. Vậy muốn cứu được Đường Tăng, nếu không mời được người này thì không xong. Ngay như ta cũng không đến gần nó được.

Hành Giả lại cúi lạy, nói:

– Mong Bồ Tát chỉ bảo dùm, phải đi mời vị nào, đệ tử xin đi ngay!

Bồ Tát nói:

– Nhà ngươi phải đến cửa Đông Thiên, vào cung Quang Minh, cầu cứu Mão Nhật tinh quan. Chỉ người ấy mới hàng phục được nó.

Nói xong, bèn hóa thành một đạo hào quang về thẳng Nam
Hải.

Tôn Đại Thánh bèn hạ mây bước xuống, nói với Bát Giới, Sa
Tăng:

– Các chú cứ yên tâm, sư phụ gặp cứu tinh rồi. Sa Tăng nói:
– Cứu tinh nào thế? Hành Giả đáp:
– Bồ Tát vừa mách xong, bảo ta đi gặp Mão Nhật tinh quan, lão Tôn đi đây

Bát Giới môi sưng vều rên rỉ nói:

– Sư huynh ơi, hỏi tinh quan xin một ít thuốc giảm đau mang về nhé!

Hành Giả cười nói:

– Không cần thuốc đâu, như tôi hôm qua ấy, qua một đêm là khỏi thôi.

Sa Tăng nói:

– Bất tất nói lôi thôi, sư huynh đi ngay cho sớm.

Hành Giả lập tức dùng phép cân đẩu vân bay đi. Trong giây lát đã đến bên ngoài cửa Đông Thiên, bỗng thấy Tăng Trường thiên vương bước tới trước mặt, cúi chào hỏi:

– Đại Thánh đi đâu đấy? Hành Giả thưa:
– Tôi hộ vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, dọc đường gặp ma quái quấy nhiễu, phải đến cung Quang Minh gặp Mão Nhật tinh quan.

Rồi bốn đại nguyên soái: Đào, Trương, Tấn, Đặng đến cũng hỏi đi đâu. Hành Giả đáp:

– Đi mời Mão Nhật tinh quan xuống hàng yêu quái cứu sư phụ.

Bốn đại nguyên soái nói:

– Tinh quan sáng nay vâng lệnh Thượng Đế đi tuần tra ở Quan
Tinh đài rồi.
Hành Giả nói:

– Có thực vậy không? Tân thiên quân nói:
– Bọn tiểu tướng chúng tôi cùng xuống cung Đẩn Ngưu với ngài, đâu dám nói dối

Đào thiên quân nói:

– Đi đã lâu, hoặc có khi về rồi. Đại Thánh cứu đến cung Quang Minh trước đi, nếu ngài ấy chưa về thì cứ đến thẳng Quan tinh đài cũng được.

Đại Thánh mừng lắm, từ biệt mọi người đến cửa cung Quang Minh, thấy chẳng có ai bèn quay người đi luôn, chợt nhìn thấy trước mặt một đội quân hàng ngũ chỉnh tề, Tinh quan ở phía sau đang bước tới, toàn thân mặc bộ triều phục chầu vua một màu vàng nuột. Chỉ thấy:

Mũ trầm ngũ sắc vàng tươi Cầm hốt sơn hà ngọc sáng ngời. Áo đính thất tinh mây thấp thoáng Lưng đeo bát cực ánh hồng soi. Leng keng ngọc bội như dàn nhạc. Vi vút gió hòa tựa sáo trời,
Quạt thúy đung đưa sao Mão tới, Hương bay ngào ngạt khắp nơi nơi.
Quân sĩ đi trước thấy Hành Giả đứng ở ngoài cung Quang
Minh, vội vàng quay lại báo:

– Thưa chúa công, có Tôn Đại Thánh đứng kia ạ.

Tinh quan thu mây, sửa lại quần áo, truyền lệnh cho những người chấp sự dừng lại, sắp hàng hai bên, đoạn bước tới chào
Hành Giả và nói:

– Đại Thánh đi đâu đấy? Hành Giả thưa:
– Đến có việc phiền ngài đi cứu sư phụ thoát nạn. Tinh quan hỏi tiếp:
– Nạn gì? Ở đâu? Hành Giả đáp:
– Ở động Tỳ Bà, núi Độc Địch thuộc Tây Lương nữ quốc. Tinh quan nói:
– Động núi ấy có yêu quái gì mà phải gọi tới tiểu thần? Hành Giả nói:
– Quan Âm Bồ Tát vừa mới hiền hóa, bảo đó là một con rết thành tinh, chỉ có tiên sinh mới trị nổi, nên đến mời ngài.

Tinh quan nói:

– Đáng lẽ ta phải về tâu với Thượng đế đã. Nhưng hiềm Đại Thánh đã tới đây, hơn nữa lại được Bồ tát tiến cử, chậm trễ sợ lỡ việc, tiểu thần không dám mời Đại Thánh xơi nước. Đi hàng phục yêu quái với Đại Thánh về tôi sẽ tâu với Thượng đế sau.

Đại Thánh nghe nói, bèn dùng Tinh quan đi khỏi cửa Đông Thiên, đến thẳng nước Tây Lương. Khi nhìn thấy núi Độc Địch trước mắt, Hành Giả chỉ tay nói:

– Ngọn núi ấy kia!

Tinh quan hạ mây, cùng Hành Giả đi tới chỗ tấm bình phong đá bên sườn núi. Sa Tăng trông thấy nói:

– Anh hai dậy đi, anh cả đã mời Tinh quan về kìa. Chú ngốc môi vẫn sưng vều nói:
– Xin tha tội, tha tội! Trong người có bệnh không làm lễ được. Tinh quan nói:
– Ngài là nhà tu hành còn có bệnh gì? Bát Giới nói:
– Sớm nay đánh nhau với nữ quái, bị nó đốt một phát vào môi, giờ vẫn còn buốt.

Tinh quan nói:

– Ngài lại đây, tôi chữa cho.

Chú ngốc thõng tay, rên hừ hừ nói:

– Rất mong ngài chữa giúp, khi khỏi sẽ cảm tạ.

Tịnh quan đưa tay xoa vào môi Bát Giới mấy cái, đoạn hà hơi vào, lập tức hết đau ngay. Chú ngốc mừng quá sụp xuống lạy, nói:

– Tuyệt vời! Tuyệt vời! Hành Giả cười, nói:
– Phiền Tinh quan xoa lên đầu tôi một chút. Tinh quan nói:
– Đại Thánh chưa bị ngộ độc, xoa làm gì? Hành Giả nói:
– Hôm qua tôi cũng bị nó đốt. Qua một đêm, không buốt nữa nhưng vẫn ngưa ngứa, chỉ sợ nó đau ngầm, nhờ ngài chữa cho với.

Tinh quan lại xoa đầu, hà hơi giải hết nọc độc. Hành Giả thấy không hề ngứa nữa. Bát Giới nổi cáu, nói:

– Sư huynh ơi, phải đi nện cho con tiện tỳ ấy một trận! Tinh quan nói:
– Chính phải! Chính phải! Hai ngài đi gọi nó ra, để tôi trị cho.

Hành Giả, Bát Giới nhảy vút lên sườn núi, tới đằng sau tấm bình phong đá. Chú ngốc miệng thì chửi rủa, tay thì như bổ củi, nện một chập đinh ba vỡ vụn những tảng đá chồng chất ngoài cửa, đoạn xông vào tầng cửa thứ nhất bổ một chập nữa làm hai tấm cửa đá vụn ra như cám. Bọn tiểu yêu canh cửa sợ quá chạy như bay vào báo:
– Bẩm bà, hai tên đàn ông xấu xí phá vỡ cả hai tầng cửa rồi. Nữ quái đang sai cởi trói tha cho Đường Tăng, mang nước
trà, cơm chay cho dùng, chợt nghe báo phi vỡ hai tầng cửa, bèn
nhảy ra khỏi hoa đình, múa cương soa ra đâm Bát Giới. Bát Giới giơ đinh ba lên đỡ, Hành Giả đứng bên cũng vác gậy sắt xông vào đánh giúp. Nữ quái đuổi sát tới nơi, định giở trò ngón độc thủ. Hành Giả, Bát Giới biết ý quay đầu chạy miết.

Khi nữ quái đuổi tới phía sau tấm bình phong đá, Hành Giả bèn gọi to:

– Mão tú ở đâu?

Tinh quan đứng trên sườn núi, hiện rõ bản tướng là một con gà trống lớn mào kép, vươn cổ dài tới sáu, bảy thước quay về phía nữ yêu quái gáy vang một tiếng. Nữ quái cũng hiện rõ bản tướng, té ra là một con rết thành tinh dài bằng cây đàn tỳ bà. Tinh quan gáy vang tiếng nữa, nữ quái toàn thân mềm nhũn, chết gục bên sườn núi.

Có bài thơ làm chứng, rằng:

Cổ dài mào đỏ lông mơ,

Cựa dài, móng sắc mắt đưa lộn sòng, Năm đức tỏ rõ oai phong,
Ba canh báo sáng, tiếng đồng xa ngân
Phải đâu tông giống gà trần Vốn là tinh tú ân nhân cõi trời. Rết độc tu luyện công toi
Hoàn nguyên bản tướng đi đời nhà ma!

Bát Giới sán đến giậm chân lên ngực nữ quái, nói:

– Đồ nghiệt súc, phen này xem mày có dùng được ngón “đảo mã độc” nữa không?

Nữ quái nằm im bất động. Chú ngốc lại bổ cho một chập đinh ba, con rết nát bét như mẻ. Tinh quan sẵn đó tụ hào quang, cưỡi mây bay đi. Hành Giả, Sa Tăng, Bát Giới ngước lên trời lạy tạ, nói:

– Phiền ngài quá! Phiền ngài quá! Khi khác sẽ tới cung nhà cảm tạ.

Ba người tạ ơn xong, bèn thu thập hành lý, dắt ngựa vào trong động. Cả bọn hầu gái lớn bé quỳ xuống hai bên, sụp lạy nói:

– Thưa các ngài, chúng tôi không phải là yêu quái mà là đàn bà nước Tây Lương bị nữ quái bắt vào đây. Sư phụ các ngài đang ngồi khóc trong phòng thơm đằng sau ạ.

Hành Giả nghe nói nhìn kỹ, quả nhiên không thấy yêu khí, bèn đi thẳng vào sau cất tiếng gọi:

– Sư phụ ơi!

Đường Tăng thấy mọi người kéo đến cả, vui mừng khôn xiết, nói:

– Các đồ đệ vất vả vì ta quá! Mụ đàn bà ấy thế nào rồi? Bát Giới nói:
– Mụ ấy hiện nguyên là một con rết độc to lắm. May có Quan
Âm Bồ Tát chỉ bảo. Anh cả phải lên thiên cung mới Mão Nhật
tinh quan xuống hàng phục nó. Vừa rồi nó bị lão Trư bổ cho một chập nát như bùn. Có thế chúng con mới dám vào tận đây, nhìn tận mặt sư phụ được chứ!

Đường Tăng cảm tạ khôn xiết.

Mọi người tìm ít gạo ngon, bột trắng thổi cơm chay, ăn no một bữa, sau đó chỉ đường cho những người con gái bị bắt xuống núi về nhà, đoạn châm một mồi lửa đốt cháy sạch sành sanh mấy gian nhà cửa hang động, rồi mời Đường Tăng lên ngựa, tìm đường cái sang Tây phương, thực là:

Cắt đứt trần duyên xa sắc tướng

Bể vàng đẩy hết thấy lòng Thiền.

Cuối cùng, không biết mấy năm nữa mới thành chính quả, xem hồi sau sẽ rõ.
-------------------
[244] Nguyên văn: Nhánh tỏi xuân
[245] Tiếng Trung Quốc “cao” là cao và “cao” là bánh đồng âm. Tác giả chơi chữ
[246] Nguyên văn Hành Giả nói “phóng, phóng, phóng”. Bát Giới nói “lãng, lãng, lãng”. “phóng lãng” nghĩa là phóng túng, buông thả. ở đây ý Bát Giới suy bụng ta ra bụng người, nghi ngờ sư phụ buông thả mê đắm nữ sắc.
[247] Nguyên văn: Cá kho có thể dùng làm gối cho mèo gối được không?