Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ năm mươi tư

Tam Tạng sang Tây qua nước gái 
Ngộ Không lập mẹo thoát trăng hoa


Lại nói chuyện thầy trò Tam Tạng từ biệt mọi người trong xóm, theo đường sang Tây, đi chưa đầy ba bốn mươi dặm, tới địa phận nước Tây Lương. Đường Tăng ngồi trên mình ngựa chỉ tay nói:

– Ngộ Không, trước mặt chúng ta là tòa thành trì, tiếng người ngoài phố nghe đã ồn ào huyên náo, chắc đó là Tây Lương nữ quốc. Các con phải giữ gìn khuôn phép cẩn thận, chớ có buông tuồng phóng đãng làm loạn giáo chỉ pháp môn.

Ba người nghe nói tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn.

Vừa dứt lời, thầy trò đã đi tới đầu phố cửa đông. Mọi người ở đây đều mặc quần dài áo ngắn, đánh phấn bôi son. Già trẻ toàn là phụ nữ cả. Họ đang mua bán ở hai bên dãy phố, chợt nhìn thấy bốn thầy trò đi tới, tất cả bèn vỗ tay reo mừng, mặt mày hớn hở nói:

– Người giống đã tới! Người giống đã tới!

Tam Tạng hoảng quá ghìm cương ngựa không dám đi. Một lát sau, đường phố đã đặc kín người, chỉ nghe thấy tiếng cười nói ồn ào. Bát Giới kêu la loạn xạ:

– Tôi là con lợn thiến! Tôi là con lợn thiến! Hành Giả nói:
– Chú ngốc chớ có kêu nhặng lên, cứ vểnh cái bộ mặt cũ ấy ra là xong.

Bát Giới nghe theo, lắc lắc cái đầu sang hai bên, vẫy vẫy đôi tai quạt, trề cái mõm dài ra, họng phát ra tiếng ủn ỉn, làm chị em sợ quá, xô chạy ngã dúi dụi. Có bài thơ làm chứng rằng:

Thánh Tăng bái Phật đến Tây Lương, Chỉ gái không trai nước lạ thường! Nông, sĩ, công, thương toàn phái yếu, Ngư, tiều, canh, mục rặt hồng trang.
Gái tơ kén rể ngồi đầy chợ, Thiếu nữ cầu hôn đứng chật đường. Không có Ngộ Năng người xấu xí, Các nàng vây chặt khó mà đương.
Từ đấy mọi người sợ sệt không dám tới gần. Cô nào cô nấy xoa tay cúi người, lắc đầu, cắn móng tay, run rẩy khép nép đứng chật ních hai bên phố ngắm Đường Tăng. Tôn Đại Thánh cũng giơ bộ mặt xấu xí ra. Sa Tăng đóng giả làm hổ cái đi hộ vệ, Bát Giới dắt ngựa, vểnh mõm vẫy tai, cả đoàn cứ thế bước đi.

Phố xá nhà cửa nơi đây rất tề chỉnh, cửa hàng khang trang, nói chung có hàng muối, hàng gạo, quán rượu, quán nước. Khi lâu đài trống điểm kẻ buôn người bán qua lại buôn bán đông vui sầm uất, cờ treo trước quán cuốn rèm mây. Thầy trò đi tới một góc phố, chợt thấy một vị nữ quan đứng gác ngoài phố lớn tiếng gọi:

– Các vị sứ giả ở phương xa tới kia, không được tự tiện vào thành, xin mời vào quán dịch ghi tên vào sổ, đợi tiểu quan mang sổ vào tâu nhà vua, khám xét xong mới cho đi.

Tam Tạng nghe nói liền xuống ngựa, nhìn thấy trên cổng nha môn treo một tấm biển có viết ba chữ “Quán Nghênh Dương”, bèn nói:

– Ngộ Không này, người trong xóm nói quả không sai, đúng là có quán Nghênh Dương thật.

Sa Tăng cười, nói:

– Anh hai ơi, anh đến suối “Chiếu Thai” soi thử xem đúng có hai bóng không.

Bát Giới nói:

– Chú đừng có đùa! Tôi uống chén nước suối “Rụng thai”, cái
thai đã tan hết, còn soi làm gì?

Tam Tạng quay lại dặn:

– Ngộ Năng, ăn nói phải cẩn thận! Đoạn bước tới cúi chào vị nữ quan.
Vị nữ quan dẫn đường, mời thầy trò vào trong quán, ngồi ở gian giữa, rồi gọi pha trà. Người hầu hạ toàn là các cô gái tóc chải ba bím, mặc áo cánh xẻ hai bên, tay bưng trà miệng cười chúm chím. Một lát, uống trà xong, vị nữ quan cúi người hỏi:

– Sứ giả ở đâu tới ạ? Hành Giả thưa:
– Chúng tôi là người nước Đại Đường bên phương Đông vâng mệnh nhà vua sang phương Tây bái Phật cầu kinh. Sư phụ chúng tôi đây là ngự đệ của vua Đường, hiệu là Đường Tam Tạng. Tôi là đồ đệ cả, tên gọi Tôn Ngộ Không. Còn đây là hai sư đệ của tôi tên gọi Trư Ngộ Năng và Sa Ngộ Tĩnh. Cả đoàn bốn người, với con ngựa là năm. Chúng tôi mang theo cả điệp văn thông hành, xin ngài kiểm tra giùm rồi cho đi.

Vị nữ quan cầm bút ghi xong, bèn bước xuống dập đầu nói:

– Xin các ngài tha tội, hạ quan tôi giữ chức Dịch thừa, trông nom công việc ở quán Nghênh Dương này, thực không được biết các ngài bên thượng quốc để ra đón tiếp.

Đoạn đứng dậy sai người quản sự sửa soạn cơm nước thết đãi, rồi nói với thầy trò:

– Các ngài cứ thư thả ngồi đây một lát, đợi hạ quan vào thành tâu lên quốc vương, đổi điệp văn trao lại cho các ngài và tiễn các ngài sang phương Tây.

Tam Tạng mừng rỡ ngồi đợi. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện viên Dịch thừa mũ áo chỉnh tề, vào thẳng
trước lầu Ngũ Phượng nói với quan Hoàng môn:

– Tôi là Dịch thừa quán Nghênh Dương có việc cần vào tâu với Nữ vương.

Quan Hoàng môn lập tức vào tâu. Nữ vương truyền lệnh mời vào hỏi:

– Dịch thừa có việc gì cần tâu đó? Dịch thừa tâu:
– Tiểu thần ở quán đang tiếp ngự đệ của vua nước Đại Đường bên phương Đông là Đường Tam Tạng. Ông ta còn ba đồ đệ nữa tên là: Tôn Ngộ Không, Trư Ngộ Năng, Sa Ngộ Tĩnh và con ngựa nữa là năm. Cả đoàn muốn sang phương Tây bái Phật cầu kinh. Tiểu thần vào tâu với chúa công, xem có cho phép họ đổi điệp văn để họ đi không?

Nữ vương nghe tâu, trong lòng mừng rỡ, nói với các quan văn võ rằng:

– Quả nhân đêm đêm thường mơ thấy bình phong vàng mầu rực rỡ, tấm gương ngọc sáng long lanh, hóa ra là điềm mừng ngày hôm nay.

Các vị nữ quan quỳ rạp trước thềm son tâu:

– Thưa chúa công, tại sao chúa công biết đó là điềm mừng ngày hôm nay?

Nữ vương nói:

– Người đàn ông bên phương Đông ấy là ngự đệ của vua Đường. Nước ta đây từ thuở trời đất mở mang bao đời đế vương, chưa hề có một người đàn ông nào bước chân tới, may mắn hôm nay có ngự đệ vua Đường giáng hạ, khác nào trời ban cho Quả nhân, mang sự giàu sang của một nước, muốn kén ngự đệ làm vua, ta làm hoàng hậu, âm dương phối hợp, sinh con đẻ cháu, truyền mãi nghiệp đế, vậy đó, không phải là điềm lành
ngày hôm nay sao?

Các vị nữ quan nhảy múa tán thưởng, ai cũng vui mừng. Dịch thừa lại tâu:
– Lời bàn của chúa công thực là điều tốt đẹp truyền gia vạn đại, nhưng ngài ngự đệ có ba đồ đệ mặt mũi hung ác xấu xí lắm.

Nữ vương hỏi:

– Khanh thấy tướng mạo ngự đệ thế nào? Đồ đệ mặt mũi xấu xí ra sao?

Dịch thừa tâu:

– Ngự đệ tướng mạo đường đường, khôi ngô tuấn tú, thực là một đấng nam nhi thiên triều thượng quốc, một nhân vật nho nhã Nam Thiệm Trung Hoa. Còn ba đồ đệ kia mặt mũi hung dữ, tướng mạo yêu tinh.

Nữ vương nói:

– Đã như vậy, đổi điệp văn trả cho ba đồ đệ để bọn họ sang
Tây, chỉ lưu mình ngự đệ lại, có gì mà không được?

Các quan lạy tâu:

– Chúa công nói rất phải. Chúng thần xin tuân theo việc đó. Trong chuyện hôn phối, không có mối không xong. Xưa đã có câu: “Phối hợp vợ chồng nhờ lá thắm, ông tơ bà nguyệt nối dây hồng”.

Nữ vương nói:

– Trẫm theo lời tâu của khanh, cử quan Đương giá thái sư làm người mối, quan Dịch thừa quán Nghênh Dương làm chủ hôn, đến trước cầu hôn với ngự đệ ở quán dịch. Khi ngài ấy bằng lòng, trẫm sẽ ngự xa giá ra ngoài thành đón tiếp.

Thái sư, Dịch thừa vâng lệnh ra đi.
Lại nói chuyện thầy trò Tam Tạng đang ngồi trong quán trọ ăn cơm, chợt bên ngoài có người báo:

– Quan Đương giá thái sư và bà lớn bản quán chúng tôi đã tới. Tam Tạng hỏi:
– Quan thái sư đến có việc gì nhỉ? Bát Giới thưa:
– Chắc nữ vương đến mời chúng ta. Hành Giả nói:
– Không phải đến mời, mà là đến cầu hôn. Tam Tạng nói:
– Ngộ Không, nếu họ không cho đi, cưỡng bức cầu hôn, thì biết làm sao?

Hành Giả nói:

– Sư phụ cứ bằng lòng, lão Tôn khắc có cách xử lý.

Vừa dứt lời, hai nữ quan đã bước vào, cúi lạy Tam Tạng. Tam
Tạng đáp lễ lại từng người và nói:

– Bần tăng là người xuất gia, có đức hạnh tài năng gì đâu, không dám phiền hai vị hạ cố.

Thái sư thấy tướng mạo Tam Tạng đường đường mừng thầm trong lòng rằng:

– Nước ta thực là may mắn, một trang nam tử thế này xứng đáng làm chồng đức vua ta lắm!

Hai nữ quan lạy xong, đứng bên cạnh nói:

– Thưa ngài ngự đệ, thật là việc hỉ hiếm có! Tam Tạng nói:
– Tôi là người xuất gia, việc hỉ từ đâu tới?
Thái sư cúi người nói:

– Nước chúng tôi đây gọi là Tây Lương nữ quốc. Trong nước từ xưa không có đàn ông. Giờ đây may mắn có ngài ngự đệ giáng lâm. Thần vâng chiếu chỉ của nhà vua đến đây cầu hôn.

Tam Tạng nói:

– Tốt quá! Tốt quá! Bần tăng một thân tới quý quốc, không có trai gái đi theo, chỉ có ba đồ đệ xấu xí, không biết đại nhân đến cầu hôn thế nào?

Dịch thừa nói:

– Mới rồi hạ quan vào triều tâu rõ chuyện, đức vua tôi vô cùng vui mừng nói rằng: “Đêm đêm thường mơ thấy một giấc mộng lành: chiếc bình phong vàng mầu rực rỡ, tấm gương bằng ngọc sáng long lanh”, biết ngự đệ là bậc nam nhi bên thượng quốc Trung Hoa, nên đức vua tôi muốn đem sự giàu sang của một nước, kén ngự đệ lấy làm chồng, ngự đệ ngồi ngoảnh mặt về phương Nam xưng “cô”[242] đức vua tôi xin làm hoàng hậu. Người đã xuống chiếu ra lệnh cử quan Thái sư làm người mối, hạ quan tôi làm chủ hôn, đến đây cầu hôn với ngự đệ.

Tam Tạng nghe xong, cúi đầu im lặng. Thái sư nói:

– Bậc đại trượng phu gặp thời, không nên bỏ lỡ. Như việc kén rể này, thiên hạ tuy có, nhưng được cả sự giàu sang của một nước, thì hiếm lắm. Mong ngự đệ bằng lòng sớm để chúng tôi còn về tâu.

Tam Tạng cứ như ngây như dại.

Bát Giới đứng bên dẩu cái mõm dài lên nói:

– Thưa quan Thái sư, ngài cứ về tâu với nhà vua rằng: Sư phụ tôi là một vị La Hán tu lâu đắc đạo, quyết không tham giầu sang nhất nước, cũng không mê gái đẹp nghiêng thành. Mau đổi điệp
văn để sư phụ tôi sang Tây, mà chỉ nên giữ mình tôi ở lại làm rể có được không?

Thái sư nghe nói sợ hãi chẳng dám trả lời. Dịch thừa nói:

– Ngài tuy là đàn ông thật, nhưng người ngợm xấu xí thô lậu, quốc vương tôi không mê đâu.

Bát Giới cười, nói:

– Ngài thật chẳng thông biến. Thường có câu: “Nồi tròn úp
vung tròn, nồi méo úp vung méo”[243] trên đời có thấy ai xấu
trai mà ế vợ đâu?

Hành Giả nói:

– Chú ngốc chớ có nói lăng nhăng, để tùy ý sư phụ, đáng làm thì làm, không đáng làm thì thôi, đừng làm dây dưa công việc mối lái.

Tam Tạng hỏi:

– Ngộ Không, ý con thế nào? Hành Giả thưa:
– Theo con, sư phụ ở lại đây cũng được. Từ xưa đã có câu “Nhân duyên nghìn dặm như dây buộc”. Không bao giờ gặp lại lần thứ hai như thế này đâu.

Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, nếu chúng ta tham chuyện giầu sang ở đây, thì ai sang phương Tây lấy kinh? Há chẳng uổng lòng mong mỏi của vua Đường sao?

Thái sư nói:

– Thưa, trên có ngự đệ, tiểu thần không dám giấu. Ý quốc vương tôi chỉ muốn cầu hôn với ngự đệ thôi, còn ba đồ đệ khi nào dự tiệc cưới xong, sẽ đổi cho điệp văn, tiễn sang phương
Tây lấy kinh.

Hành Giả nói:

– Thái sư nói phải lắm. Chúng tôi chẳng làm khó dễ, bằng lòng lưu sư phụ lại làm chồng đức vua các ngài. Các ngài mau mau đổi điệp văn để chúng tôi sang phương Tây. Bao giờ lấy kinh về, lại tới đây lạy cha mẹ, xin ít tiền đi đường, trở về Đại Đường.

Thái sư và Dịch thừa cúi lạy Hành Giả, nói:

– Đa tạ công ơn tác thành của lão sư. Bát Giới nói:
– Thái sư chớ có hứa suông nhé. Chúng tôi đã ưng thuận, phải bảo nữ vương của các ngài bày một bữa tiệc, mời chúng tôi uống một ly rượu đính hôn chứ.

Thái sư nói:

– Có chứ! Có chứ! Sẽ bảo bày tiệc ngay đây.

Dịch thừa và Thái sư vô cùng mừng rỡ, quay vào triều tâu với nữ vương. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tam Tạng túm chặt lấy Hành Giả quát mắng:

– Con khỉ này làm chết ta rồi! Tại sao lại bảo ta ở đây làm rể, còn các ngươi sang phương Tây bái Phật? Ta chết cũng không dám làm như thế!

Hành Giả nói:

– Sư phụ cứ yên tâm, con há lại không biết tính tình của sư phụ sao? Nhưng đến xứ này, gặp người này, không tương kế tựu kế không xong.

Tam Tạng hỏi:

– Tương kế tựu kế thế nào?
Hành Giả thưa:

– Nếu sư phụ cứ khăng khăng không bằng lòng, họ sẽ không chịu đổi điệp văn, không cho chúng ta lên đường. Rồi lỡ họ bụng dạ độc ác, sai thật đông người lột da sư phụ ra làm cái túi thơm gì đó. Lúc ấy chúng con há chịu để yên không báo? Nhất định phải giở phép thần thông hàng ma bắt quái ra. Mà sư phụ đã biết đấy, chân tay chúng con nặng lắm, binh khí lại ghê gớm, động tay một cái, người cả nước này tất chết hết. Họ tuy ngăn trở việc của ta thật, nhưng không phải là yêu quái ma mãnh gì, cũng là thân người như ta thôi. Vả lại, sư phụ là người từ bi hiếu thiện, trên đường đi một con kiến cũng không nỡ hại. Vậy giết chết vô số mạng người, lòng sư phụ đâu nỡ? Bởi vì bất thiện quá lắm!

Tam Tạng nghe xong, nói:

– Ngộ Không ơi, con bàn phải lắm! Nhưng chỉ e nữ chúa mời ta vào, bắt ta làm cái chuyện của vợ chồng, làm mất hết khí nguyên dương, bại hoại đức hạnh của nhà Phật, để mất chân tinh, sa ngã cả thân người bản giáo thì sao?

Hành Giả nói:

– Hôm nay bằng lòng việc cầu hôn, nhất định họ phải dùng nghi lễ hoàng đế, mang xa giá ra ngoài thành đón sư phụ. Sư phụ đừng có chối từ gì cả, cứ việc ngồi lên xe rồng kiệu phượng bước vào điện báu, ngồi quay mặt về phương Nam, bảo nữ vương lấy ngự bảo ấn tín ra, gọi anh em chúng con vào, đóng dấu điệp văn đi đường, lại mời nữ vương đích thân ký vào, xong xuôi trao lại cho chúng con. Một mặt sư phụ cứ truyền bày yến tiệc cùng nữ vương ăn mừng và để tiễn chân chúng con. Tiệc xong, lại ra lệnh chuẩn bị xa giá, nói là đưa chúng con ra khỏi thành rồi quay về chung gối với nữ vương. Lừa cho vua tôi họ thật vui vẻ, khiến họ không hề có ý nghĩ ngăn trở, không nảy
sinh bụng dạ độc ác. Chờ khi nào ra khỏi thành rồi, sư phụ bước xuống khỏi xe rồng kiệu phượng, bảo Sa Tăng đợi sẵn bên cạnh đỡ sư phụ cưỡi lên con ngựa bạch. Lúc ấy con sẽ dùng phép định thân làm cho tất cả vua tôi không thể nhúc nhích được. Chúng ta cứ việc thuận đường sang phương Tây. Đi độ một ngày đêm con sẽ niệm chú, giải pháp thuật, để vua tôi họ tỉnh lại về thành. Làm như vậy một là không hại đến tính mạng của họ, hai là không tổn nguyên thần của sư phụ. Thế gọi là mẹo “vờ cầu hôn để thoát lưới” đó.

Tam Tạng nghe xong như người say chợt tỉnh, người ngủ mê vừa thức dậy, sung sướng quên hết cả ưu sầu, cảm tạ Ngộ Không rối rít, nói:

– Vô cùng cảm ơn đồ đệ có cao kiến.
Bốn thầy trò tâm đầu ý hợp bàn bạc. Chuyện không nói nữa. Lại nói chuyện Thái sư và Dịch thừa chẳng đợi tuyên chiếu,
vào thẳng trong điện, tới trước thềm bạch ngọc tâu:

– Giấc mộng đẹp của chúa công thật là ứng nghiệm. Niềm vui cả nước xum vầy sắp thành rồi.

Nữ vương nghe lời tâu, cuốn rèm châu bước xuống ngai vàng, hé cặp môi son, lộ hàm răng ngọc cười chúm chím, thỏ thẻ hỏi:

– Hiền khanh gặp ngự đệ, câu chuyện thế nào? Thái sư thưa:
– Bọn thần đến quán dịch, bái kiến ngự đệ xong là đi luôn vào câu chuyện cầu hôn. Ngự đệ tỏ vẻ chối từ. May có người đồ đệ cả khẳng khái nhận lời xin lưu sư phụ ở lại làm chồng chúa công, bằng lòng ngoảnh mặt về phương Nam xưng đế, chỉ cần chúa công đổi điệp văn để họ lên đường sang phương Tây. Chừng nào lấy kinh trở về họ sẽ tới đây lạy chào cha mẹ, xin chút tiền lộ phí rồi về Đại Đường.
Nữ vương cười, hỏi:

– Ngự đệ có nói gì nữa không? Thái sư thưa:
– Ngự đệ không nói gì thêm, bằng lòng lấy chúa công. Còn người đồ đệ hai đòi được uống rượu đính hôn trước.

Nữ vương nghe nói, lập tức sai quan Quang Lộc tự bày tiệc. Một mặt sai sắp đặt xa giá ra ngoài thành đón tiếp phu quân.

Các nữ quan vâng mệnh nhà vua quét dọn cung điện, trang hoàng đình đài. Nhóm đi bày tiệc, nhanh như hỏa tốc. Nhóm chuẩn bị xe, lẹ tựa sao băng. Cả nước Tây Lương tuy toàn là đàn bà, mà xe loan kiệu phượng rực rỡ chẳng kém Trung Hoa. Chỉ thấy:

Sáu rồng phun vẻ đẹp, Song phượng nhả mây lành.
Sáu rồng phun vẻ đẹp kéo xe nhanh, Song phượng nhả mây lành khiêng kiệu lướt. Mơ màng hương thơm ngát,
Tưng bừng khí ấm soi.

Đai báu cá vàng quan lại đông vui Tóc mây lược ngà cung phi đứng chật. Quanh xa giá quạt uyên ương phất phất, Trước ngai rồng rèm châu thúy đung đưa. Rộn rịp giọng sênh ca,
Vang lừng đàn sáo nổi.

Cảnh tượng tưng bừng vui như hội, Hỷ khí vô biên chẳng khác xuân.
Kiệu rồng, lọng báu rước đưa chân, Tinh kỳ phấp phới màu rực rỡ.
Tự cổ kim xứ này chưa có,

Nữ vương nay được lấy đàn ông.

Một lát sau, xa giá đã ra khỏi thành, thẳng đến quán dịch
Nghênh Dương. Chợt có người vào báo với thầy trò Tam Tạng:

– Xa giá đã tới.

Tam Tạng nghe báo, vội vàng cùng ba đồ đệ, quần áo chỉnh tề ra cổng đón xa giá.

Nữ vương cuốn rèm bước xuống xe hỏi:

– Vị nào là ngự đệ Đường Tăng?

Thái sư chỉ tay thưa:

– Người mặc chiếc áo dài đứng trước hương án ngoài cửa kia
đấy ạ.

Nữ vương chớp chớp đôi mắt phượng, nhíu cặp mày ngài nhìn ngắm kỹ càng, thấy quả là một bậc khác phàm:

Dáng người anh vĩ, Vẻ mặt hiên ngang. Răng trắng bạc dát, Miệng rộng môi son.
Đầu tròn trán phẳng thái dương nở, Mắt sáng mày thanh địa các trường.
Vành tai đầy đặn dường kiệt sĩ, Tấm thân thanh tú bậc hiền lương. Một đấng phong lưu và tuấn tú,
Lấy vua xinh đẹp nước Tây Lương.

Nữ vương ngắm nghía đến nỗi lòng dạ mê mẩn, sóng tình lai láng, lửa dục bừng bừng, miệng anh đào xinh xắn hé mở, cất tiếng gọi:

– Ngự đệ Đại Đường ơi, sao mãi chàng chưa tới cưỡi phượng đè loan?

Tam Tạng nghe nói, đỏ mặt tía tai, xấu hổ ngượng ngập, chẳng dám ngẩng đầu.

Trư Bát Giới đứng cạnh dẩu mõm, giương mắt ngắm nhìn nữ vương, thấy nữ vương cực kỳ xinh đẹp. Thật là:

Mày cong như lá liễu, Da trắng mịn tựa ngà. Má hoa đào đỏ thắm, Mịn màng làn tóc tơ.
Mắt sóng thu tình tứ, Tay búp măng nõn nà. Áo giải hồng lộng lẫy,
Trâm ngọc thúy sáng lòa. Chiêu Quân đâu dám sánh, Tây Thi còn kém xa.
Trở gót vàng kêu rộn. Quay bước ngọc ngân nga. Chị Hằng khôn đuổi kịp, Tiên nữ phải thua xa!
Điểm trang đẹp khác phàm ta, Hệt như Vương Mẫu khi ra Dao Trì.
Chú ngốc nhìn ngắm hồi lâu, miệng thèm rỏ dãi, bụng muốn cồn cào, gân cốt mềm nhũn, nhưng một lát sau lại chẳng khác nào sư tử tuyết gặp lửa, phút chốc tan thành nước hết.

Nữ vương bước lại gần, níu lấy Tam Tạng, nũng nịu cất tiếng thỏ thẻ:

– Ngự đệ chàng ơi, xin mời lên xe rồng, cùng thiếp về điện
Kim Loan kết đôi vợ chồng nào!

Tam Tạng run rẩy đứng không vững, như ngây như dại. Hành
Giả đứng bên cạnh nói:

– Sư phụ bất tất khiêm tốn quá, xin mời lên xe ngồi cùng nữ vương, để sơm sớm đổi điệp văn, cho chúng con còn đi lấy kinh.

Tam Tạng không dám nói lại, chỉ vuốt ve Hành Giả, đoạn cầm lòng không đặng, nước mắt trào ra. Hành Giả nói:

– Sư phụ không nên buồn rầu, giầu sang nhường ấy không hưởng thụ, còn đợi đến bao giờ?
Tam Tạng không biết làm thế nào, đành nghe theo, gạt nước mắt, miễn cưỡng tươi tỉnh rời gót lại gần, cùng nữ vương:

Hai tay ngà cùng dắt, Cùng ngồi trong xe rồng.
Nữ chúa lòng rộn ràng muốn kết vợ chồng, Tam Tạng bụng ngay ngáy chỉ mong bái Phật. Một người muốn động phòng ái ân trăng mật,
Một người mong tới Linh Sơn để yết kiến Thế Tôn.

Nữ vương thì thật lòng, Thánh tăng tìm cách dối.
Nữ vương thật lòng, mong tình nồng nàn duyên thắm mãi, Thánh tăng tìm cách dối, giấu êm, tình ý giữ nguyên thần.
Một người khấp khởi thấy đàn ông, giận chẳng được giữa ban ngày vui tình chồng vợ,

Một người phấp phỏng gặp nữ sắc, mong tức thời thoát lưới tình đến được Lôi Âm.

Hai người vui vẻ lên xe rồng, Ai biết Đường Tăng ý khác.
Các quan văn võ thấy chúa công và Đường Tăng sánh vai cùng ngồi trong kiệu phượng, thi ai nấy tươi cười hớn hở liền rước nghi vệ quay vào trong thành. Tôn Đại Thánh bảo Sa Tăng gánh hành lý, dắt ngựa bạch đi theo phía sau xa giá. Trư Bát Giới chạy rối lên ở đằng trước, đến trước lầu Ngũ Phượng lại kêu toáng lên:

– Khoái thật! Thành hiện thực rồi! Nhưng làm ăn thế này không được! Làm ăn thế này không được! Lẽ ra phải có chén rượu cầu hôn mới phải chứ!
Số nữ quan vác nghi trượng đi đón rước sợ quá, bèn chạy tới bên xa giá nói:

– Thưa chúa công, cái ông tai to mom dài kia, kêu toáng lên ở trước lầu Ngũ Phượng đòi uống rượu mừng.

Nữ vương nghe tâu, tựa vai thơm, áp má đào sát vào người
Tam Tạng, hé làn môi thơm ngát thủ thỉ nói:

– Ngự đệ chàng ơi, cái ông tai to mõm dài là đồ đệ nào của chàng đấy?

Tam Tạng đáp:

– Là đồ đệ thứ hai của tôi. Hắn sinh ra đã bụng to ruột lớn, cả đời chỉ muốn được ăn luôn miệng, nên sơm sớm bày tiệc mời hắn ăn trước thì mới xong việc.

Nữ vương vội vàng hỏi:

– Quan Quang lộc tự bày tiệc đã xong chưa? Nữ quan thưa:
– Đã xong ạ. Đặt cả hai loại tiệc chay và tiệc mặn ở điện Đông
Các.

Nữ vương lại hỏi:

– Tại sao lại hai loại? Nữ quan thưa:
– Thần e rằng ngự đệ nhà Đường và các đồ đệ thường ngày ăn chay, nên bày cả hai loại tiệc chay và tiệc mặn.

Nữ vương cười chúm chím, áp má thơm vào Tam Tạng hỏi:

– Chàng ăn mặn hay ăn chay? Tam Tạng đáp:
– Bần tăng ăn chay, nhưng vẫn không kiêng rượu. Nên có mấy chén rượu thuần khiết cho đồ đệ hai của tôi nhắp một chút.
Vừa dứt lời, quan Thái sư đến tâu:

– Xin mời chúa công và ngự đệ tới điện Đông Các dự tiệc. Đêm nay, ngày lành tháng tốt, có thể thành thân cùng ngài ngự đệ. Ngày mai vào giờ hoàng đạo mời ngự đệ bước lên điện báu, ngoảnh mặt về Nam đổi niên hiệu, lên ngôi vua.

Nữ vương mừng lắm, dắt tay Tam Tạng đỡ xuống xe rồng, cùng bước vào cửa Đoan môn. Chỉ thấy:

Nhạc tiên dìu dặt gió rung rinh, Kiệu thúy hoa kia đã tới sân.
Gác phượng mở toang ngời lấp lánh, Hoàng cung rộng cửa gấm long vân.
Kỳ lân bảo điện lư hương ngát, Khổng tước bình phong bóng gác gần. Đình các nguy nga như thượng quốc, Ngựa vàng nhà ngọc vẻ thanh tân.
Vào tới trong điện Đông Các, đã nghe thấy tiếng sênh ca du dương trầm bổng, hai hàng thiếu nữ xinh đẹp má phấn môi son. Chính giữa nhà bày hai dãy bàn yến tiệc thịnh soạn: Đầu bàn bên trái bày tiệc chay, đầu bàn bên phải bày tiệc mặn, phía dưới hai hàng là tiệc thường. Nữ vương vén tay áo bào gấm, mười ngón tay thon nhọn nâng chén ngọc ngồi vào bàn tiệc. Hành Giả bước tới gần nói:

– Thầy trò chúng tôi ăn chay cả. Xin mời sư phụ ngồi vào bàn tiệc chay ở đầu dãy bên trái, anh em chúng con chuyển xuống bàn thứ ba, chia nhau ngồi ở hai bên.

Thái sư vui vẻ nói:

– Chính phải, chính phải. Thầy trò như cha con, không được ngồi ngang vai nhau.
Các nữ quan vội vàng bày biện yến tiệc. Nữ vương rót rượu ra chén, mời ba anh em. Hành Giả đưa mắt ra hiệu cho Đường Tăng, bảo Đường Tăng đáp lễ. Tam Tạng bước xuống nâng chén ngọc mời Nữ vương. Trăm quan văn võ quay về phía Nữ vương cúi lạy tạ ơn, rồi ai nấy theo chức phẩm ngồi xuống hai bên. Âm nhạc vừa dừng, bắt đầu tiệc rượu.

Bát Giới chẳng kể hay dở, cứ việc phồng mõm chén. Bất kể bột lọc, cơm tẻ, bánh hấp, bánh đường, cho chí nấm hương, mộc nhĩ, rau cải, măng tre, củ từ, khoai lang, hoàng tinh, sơn dược… Cứ cắm đầu cắm cổ ngốn cho bằng sạch, lại uống đến dăm bảy chén rượu mà miệng vẫn còn gào:

– Mang thêm nữa ra! Cả cái cốc vại ấy, uống thêm mấy vại rồi ai làm việc nấy.

Sa Tăng nói:

– Tiệc to thế này không ăn, còn muốn làm việc gì nữa? Chú ngốc cười, nói:
– Người xưa nói: “Ai đẽo cung cứ đẽo cung, ai vót tên cứ vót tên”. Chúng ta hôm nay ai làm rể cứ làm rể, ai lấy chồng cứ lấy chồng, ai lấy kinh cứ việc đi lấy kinh, ai đi đường cứ việc đi đường, nhưng chớ có quá chén mà lỡ việc. Mau mau đóng dấu rồi trả điệp văn cho sớm một chút. Thế mới thực là: “tướng quân chưa xuống ngựa, ai nấy cứ tiến lên”.

Nư vương nghe noi lâp tưc sai mang côc vai tơi. Quan hâu cân vôi vang mang ra nao la chen Anh Vu, duôc Lô Tử, phêu Kim Pha, chen Lưu Ly, khay Thuy Tinh, bat Bông Lai, chung Hô Phach… rot đây thư rươu ngon quynh tương ngoc dich mơi moi ngươi uông môt tuân.

Tam Tang đưng dậy, nghiêng ngươi chăp tay noi vơi Nư vương:
– Tâu bê ha, chung tôi đa ta bê ha cho hương tiêc lơn. Nay rươu đa say, xin mơi ê ha lên điên bau đong dâu đôi cho điêp văn đê kip sang mai tiên ba ngươi rơi thanh.

Nư vương nghe lơi, truyên bai tiêc rươu, đoan dăt tay Tam Tang, bươc lên điên Kim Loan, mơi Tam Tang lên ngôi. Tam Tang noi:

– Không nên! Không nên! Quan Thai sư vưa noi xong, ngay mai la ngay hoang đao tôt ngay, bân tăng mơi dam lên ngôi. Hôm nay hay đong dâu vao điêp văn đê mai cho bon ho đi đa.

Nư vương nghe lơi, ngôi lên ngai vang, sai lây chiêc ghê tưa nam vang mơi Đương Tăng ngôi bên, đoan nang goi mây đô đê mang tơ điêp văn đi đương lai.

Đai Thanh bao Sa Tăng cơi tay nai lây ra tơ điêp văn, Đai Thanh hai tay đệ tơ giây thông hanh lên. Nư vương xem ky môt lươt, thây trên co chin dâu ân bau cua hoang đê Đai Đương, dươi co dâu ân cua nươc Bao Tương, nươc Ô Kê, nươc Xa Tri. Nư vương xem xong cươi gion gia, noi:

– Ngư đê, chang ho Trân a? Tam Tang đap:
– Vâng, tuc gia ho Trân, phap danh la Huyên Trang. Đôi ơn sâu cua vua Đương nhân lam ngư đê, ban cho ho Đương.

Nư vương hoi:

– Trên tơ điêp văn sao không thây tên cac đô đê? Nư vương lai hoi:
– Không phai la ngươi nươc Đương, sao lai chiu đi theo chang tơi đây?

Tam Tang thưa:

– Đô đê ca la ngươi nươc Ngao Lai thuôc Đông Thăng thân
châu. Đô đê hai la ngươi thôn Ô Tư thuôc Tây Ngưu ha châu. Đô đê ba ơ sông Lưu Sa. Ca ba vi co tôi pham vao luât trơi, đươc đưc Quan Thê Âm bô tat ơ Nam Hai giai thoat cho, quy y lam thiên, chuôc tôi lâp công, tinh nguyên hô vê tôi sang phương Tây lây kinh. Ho đêu đươc tôi thu phuc ơ doc đương, nên không co tên trong điêp văn.

Nư vương noi:

– Thiêp ghi thêm phap danh mây đô đê giup chang co đươc không?

Tam Tang noi:

– Vâng, tuy y bê ha.

Nư vương lâp tưc sai mang but mưc đên, mai đâm mưc thơm, châm đâm but thơm, viêt tên Tôn Ngô Không, Trư Ngô Năng, Sa Ngô Tinh vao măt sau tơ điêp văn, rôi lây ân ngư đong lên ngay ngăn, đoan tư tay ky vao rôi đưa tra lai. Tôn Ngô Không nhân lây, bao Sa Tăng goi lai cât đi cân thân.

Nư vương lai ban cho môt khay vang bac vun. Nang rơi ngai vang bươc xuông đưa cho Hanh Gia, noi:

– Ba vi hay câm lây tam lam lô phi sang phương Tây. Bao giơ cac vi lây kinh trơ vê, trâm se co trong thương.

Hanh Gia noi:

– Chung tôi la ngươi xuât gia, không nhân vang bac lam gi, chi doc đương xin cơm chay ăn la đu.

Nư vương thây Hanh Gia tư chôi, ben sai mang ra mươi tâm gâm noi vơi Hanh Gia:

– Cac vi đi đương vât va, may va chăng kip, câm tam lam quân ao doc đương cho đơ ret.

Hanh Gia noi:
– Ngươi xuât gia không đươc măc hang nhung lua, đa co ao vai che thân rôi a.

Nư vương thây Hanh Gia không nhân, ben truyên lênh:

– Lây ba thăng gao ngư đê cac ngai đi đương thôi tam bưa cơm.

Bat Giơi nghe thây tiêng “cơm”, ben đơ ngay lây, nhet vao tay nai.

Hanh Gia noi:

– Chu em, hanh ly hiên giơ đa năng, chu con đu sưc ganh gao
ư?

Bat Giơi cươi, noi:

– Sư huynh thi biêt quai gi! Ngân nay gao chi đu môt ngay.
Chen môt bưa la hêt ngay ây ma.

Đoan chăp tay cam ta Nư vương. Tam Tang noi:
– Dam phiên bê ha cung đi vơi bân tăng tiên ba ngươi ra khoi thanh, đê tôi dăn do ho mây lơi, cho ho yên long sang phương Tây, rôi tôi trơ vê cung bê ha hương vinh hoa phu quy mai mai, chăng lo chăng nghi mơi kêt ban phương loan đươc chư.

Nư vương không biêt đo la meo lưa, ben truyên săp đăt xa gia, cung Tam Tạng bước lên kiệu phượng, ngồi vào ghế êm đi ra khỏi thành. Khắp thành như chén thêm nước sạch, lò đốt hương thơm, đứng chật phố nghênh đón, một là xem xe loan của nữ vương, hai là xem ngự đệ là đàn ông. Mọi người bất kể già trẻ đều mặt hoa da phấn, mày phượng tóc mây. Một lát sau, xa giá ra khỏi thành, đến ngoài cửa Tây.

Hành Giả, Bát Giới, Sa Tăng đồng lòng hợp ý, nai nịt gọn gàng, đến thẳng bên xe loan lớn tiếng nói:
– Nữ vương chẳng cần phải đi xa. Chúng tôi xin cúi lạy từ biệt ở đây.

Nữ vương nghe nói, tái mặt sợ hãi, túm chặt lấy Đường Tăng, nói:

– Ngự đệ chàng ơi, thiếp xin đem sự giàu có của một nước đón chàng làm chồng, ngày mai lên ngôi báu, ngồi vào ngai vàng xưng vua, thiếp xin làm hoàng hậu của nhà vua. Chúng ta vừa mới ăn tiệc mừng xong, tại sao bây giờ chàng lại giở quẻ thế?

Bát Giới nghe nói, cơn điên bốc lên, mõm dài ngọ nguậy, tai to vẫy bừa, xông ngay đến trước xa giá quát tướng lên:

– Chúng ông là hòa thượng kết vợ chồng gì với những hạng đầu lâu bôi phấn nhà chúng bay! Buông ra để sư phụ ta lên đường!

Nữ vương thấy Bát Giới xấu xí hùng hổ như thế sợ quá, hồn bay phách tán, ngã lăn vào trong khoang xe. Sa Tăng lôi Tam Tạng ra khỏi đám đông, đỡ lên ngựa. Bỗng bên vệ đường một người con gái xộc tới quát to:

– Đường ngự đệ chạy đi đâu! Thiếp và chàng, ta cùng vui thú trăng hoa đi!

Sa Tăng quát mắng:

– Đồ giặc hỗn láo kia!

Đoạn rút bảo trượng nhằm đầu người con gái bổ xuống. Người con gái biến thành một trận gió lốc, thổi veo một tiếng, cuốn Đường Tăng đi mất tăm mất dạng, chẳng biết tha về phương nào. Than ôi, thật là:

Vừa thoát lưới mây mưa, Lại gặp ma trăng gió.
Cuối cùng không biết người con gái ấy là yêu quái nào, tính mạng sư phụ sống chết ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
---------------------
[242] Ý nói được làm vua. Thời xưa ở Trung Quốc, vua ngồi ngoảnh mặt về phương Nam, và tự xưng là “cô”. 
[243] Nguyên văn: Cành liễu to thì đan thúng, cành nhỏ đan đấu.