Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ năm mươi hai

Ngộ Không đại náo động Kim Đâu 
Như Lai ngầm mách cho ông chủ

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh lấy được gậy sắt, đánh ra ngoài cửa động, nhảy lên đỉnh núi cao, nơi các vị thần đứng, trong lòng hết sức vui vẻ. Lý Thiên Vương hỏi:

– Đại Thánh, trận vừa rồi thế nào? Đại Thánh đáp:
– Lão Tôn biến hóa lẻn vào động, thấy yêu quái đang múa hát, ăn tiệc mừng thắng trận, nhưng vẫn chưa dò la được bảo bối của nó để ở đâu. Tôi bèn vòng ra phía sau, bỗng nghe thấy tiếng rồng gào ngựa hét, biết ngay là các vật của bộ Hỏa. Chợt nhìn thấy cây gậy sắt dựng ở vách tường phía đông, lão Tôn vội vớ luôn, rồi mở đường đánh ra ngoài.

Các vị thần nói:

– Bảo bối của Đại Thánh được lấy lại rồi, còn bảo bối của chúng tôi biết bao giờ mới được về tay?

Hành Giả nói:

– Không khó đâu! Không khó đâu! Tôi đã có cây gậy sắt này rồi, dù thế nào cũng phải đánh gục nó lấy bảo bối về cho các ngài.

Đang trò chuyện, bỗng nghe thấy tiếng chiêng trống reo hò vang trời dậy đất phía sườn núi bên kia. Ấy là Tỷ Đại Vương dẫn bọn tiểu yêu đuổi theo Hành Giả. Hành Giả thấy vậy bèn cất tiếng nói:
– Tốt lắm! Tốt lắm! Chính hợp ý ta! Các ngài cứ ngồi đây, để lão Tôn đi bắt nó.

Đoạn vung gậy sắt, sấn đến trước mặt yêu quái, quát lớn:

– Đồ yêu quái khốn khiếp, chạy đi đâu? Hãy coi cây gậy đây! Yêu quái múa thương gạt ra, quát mắng:
– Con khỉ giặc kia thực là vô lễ! Tại sao lại đến ăn cướp đồ vật của ta giữa ban ngày ban mặt?

Hành Giả nói:

– Đồ nghiệt súc không biết sợ chết kia! Chính nhà ngươi giữa ban ngày tung vòng cướp cây gậy của ta, cây gậy đấy của nhà ngươi đấy à? Chớ có chạy, hãy nếm một gậy của lão Tôn đây!

Yêu quái múa thương đánh lại. Trận đánh này rất quyết liệt:

Đại Thánh ra oai mạnh

Ma Vương chẳng nhún nhường.

Hai bên cùng hăng hái. Ai nấy chí phương cường.
Người này gậy sắt như rồng múa Kẻ kia thương dài tựa rắn trườn. Người này gậy đánh như gió nổi. Kẻ kia thương đỡ tựa mưa tuôn. Mây mù dầy đặt rừng cây thẳm. Ráng dựng đầu non sắc núi buồn.
Khắp trời chim bay đều ngừng cánh.

Dã thú sơn lâm ẩn đáy hang. Bên kia bọn tiểu yêu hò hét.
Bên này Hành Giả đánh thêm cường.
Một cây gậy sắt không người địch. Đánh khắp phương tây vạn dặm trường. Một chiếc thương dài nên đối thủ.
Trấn giữ Kim Đâu tiếng dội vang. Trận này gặp gỡ không lùi bước.
Không phân thắng bại, quyết không hàng.

Ma Vương đánh nhau với Tôn Đại Thánh suốt ba giờ đồng hồ không phân thắng bại. Trời đã nhá nhem tối. Ma Vương chống cây thương nói:

– Ngộ Không dừng tay đã. Trời mờ đất tối không phải lúc đánh nhau, hai bên về nghỉ ngơi, sáng mai đánh tiếp.

Hành Giả mắng luôn:

– Đồ nghiệt súc khốn khiếp chớ có nói nữa! Lão Tôn đang cao hứng sá kể gì trời tối! Nhất định cùng nhà ngươi quyết được thua!

Yêu quái hét vang một tiếng, đâm dứ một thương, rồi bỏ chạy, dẫn theo bọn tiểu yêu vác giáo mác chạy vào động đóng chặt cửa lại.

Đại Thánh bèn cắp gậy trở về, các thiên thần đứng trên đỉnh núi mừng rỡ nói:

– Quả là Tề Thiên Đại Thánh võ nghệ cao cường, bản lĩnh vô biên!

Hành Giả cười, nói:

– Các ngài cứ quá lời, quá lời! Lý Thiên Vương bước tới, nói:
– Nói thực thà đấy chứ không phải khen nịnh đâu. Thật là một trang hảo hán! Trận này chẳng kém gì hồi quây thiên la địa võng
ngày xưa!

Hành Giả nói:

– Không nói chuyện cũ nữa. Ma Vương bị lão Tôn đánh trận này, tất có mệt mỏi. Lão Tôn cũng phờ cả người. Các ngài cứ yên tâm ngồi đây nhé, để tôi lại vào trong động dò la chiếc vòng của nó, cốt là trộm bằng được, bắt sống yêu quái, thu hồi binh khí trao lại cho các ngài về trời.

Thái tử nói:

– Bây giờ trời tối rồi, chi bằng ngủ một giấc, sáng mai hãy đi. Hành Giả cười, nói:
– Thái tử chẳng hiểu gì cả! Làm gì có chuyện đi ăn trộm lại khoét ngạch giữa ban ngày? Làm cái trò lần mò này phải đi vào ban đêm, không ai biết, không ai hay, mới kiếm chác được.

Hỏa Đức và Lôi Công nói:

– Thái tử đừng nói nữa. Việc này chúng ta đâu có biết. Đại Thánh đi lúc này, một là nhân lúc Ma Vương mệt mỏi, hai là đêm tối hắn không phòng bị chứ. Vậy mời Đại Thánh đi ngay, đi ngay thôi!

Đại Thánh cười hì hì, giấu gậy sắt, từ đỉnh núi nhảy xuống mò đến cửa động, lắc mình một cái, biến thành một con dế nhỏ. Thật là:

Miệng cứng râu cong da sạm. Mắt tinh móng sắc chân dài. Đêm vắng chân tường tỉ tỉ. Như là trò chuyện cùng ai. Cảnh vật sương rơi tịch mịch. Tiếng kêu đứt nối u hoài.
Lữ khách nhớ quê lòng rộn. Gậm giường thềm vắng dế ngơi.
Hành Giả dướn hai càng, nhảy dăm ba bước tới bên cửa, chui qua khe cửa vào trong, đậu dưới chân tường, lợi dụng ánh đèn quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy bọn tiểu yêu lớn nhỏ miệng hùm răng sứa đang đánh chén lu bù. Hành Giả kêu tỉ tỉ một hồi. Lát sau, bọn tiểu yêu thu dọn rồi quay ra dọn giường chiếu đi ngủ. Ước chừng vào khoảng canh một, Hành Giả vừa bò vào phía nhà sau đã nghe thấy tiếng Ma Vương ra lệnh:

– Bọn nhỏ giữ cửa phải thức canh, kẻo Tôn Ngộ Không biến ra loài gì đó lẻn vào ăn trộm đấy.

Lại thấy cả một bọn trực đêm đi đi lại lại đánh chiêng rộn rã. Đại Thánh càng dễ hành động, lẻn ngay vào phòng, thấy một chiếc giường bằng đá, hai bên có mấy tên tinh núi ma cây lo việc son phấn. Bọn chúng trải giường hầu hạ Ma Vương cởi quần áo xong. Hành Giả nhìn thấy chiếc vòng trắng phau phau trên cổ tay trái của nó, chẳng khác nào một chiếc vòng ngọc. Ma Vương không tháo chiếc vòng ra, lại đẩy cao lên, khít chặt vào cánh tay, rồi mới đi ngủ. Hành Giả thấy vậy lại biến một lần nữa thành một con rệp vàng, bò lên giường chui vào trong chăn, lần tới cánh tay yêu quái đốt nhói một phát, yêu quái “á” một tiếng, trở mình chửi:

– Đồ gia nô đáng đánh đòn nhà chúng mày! Chăn không giũ, giường không quét để con gì nó cắn ông một phát đau nhói!

Đoạn đẩy cái vòng lên một chút nữa, rồi ngủ tiếp. Hành Giả bò lên chiếc vòng lại cắn một phát nữa. Yêu quái ngủ không được, lại trở mình càu nhàu:

– Ngứa thế này thì chết mất!

Hành Giả thấy yêu quái phòng bị cẩn thận, bảo bối giữ rịt bên người, không chịu tháo ra, liệu ăn trộm không nổi, bèn nhảy
xuống giường, biến lại thành con dế, chui ra ngoài, đến thẳng đằng sau, thấy rồng, ngựa lửa đang kêu la ở trong. Số là cánh cửa khóa chặt, rồng lửa, ngựa lửa bị treo ngược ở bên trong. Hành Giả hiện nguyên hình, bước tới trước cửa dùng phép tháo khóa, niệm thần chú, lấy tay giật một cái, hai tầng khóa đứt tung hết. Hành Giả đẩy cửa xông vào xem xét, hóa ra là những đồ hỏa khí ở bên trong phát sáng chói chang chẳng khác mặt trời. Chợt thấy những thứ để ở hai bên đông tây đều là mấy thứ binh khí giết yêu của thái tử, cùng những cung lửa, tên lửa của Hỏa Đức. Nhờ ánh lửa sáng, Hành Giả quan sát hết một lượt, lại thấy đằng cửa sau có một chiết bàn đá, trên bàn đặt một chiếc khay đan bằng tre, trong đựng một dúm lông tơ. Đại Thánh vui mừng khôn xiết, cầm dúm lông lên, hà vào một luồng hơi nóng, miệng hô “biến”, lập tức biến thành dăm ba chục con khỉ, sai chúng vơ hết lấy đao, kiếm, chày, dây, quả cầu thêu, bánh xe lửa, chuột lửa, ngựa lửa gồm tất cả các vật đã bị yêu quái cướp mất. Đoạn Hành Giả cưỡi trên rồng lửa, tung lửa ra đốt cháy suốt từ trong ra ngoài. Tiếng đùng đùng đoàng đoàng, ràn rạt đôm đốp bỗng chốc vang lên chẳng khác nào tiếng sét vang, pháo nổ liên hồi. Tiểu yêu lớn, nhỏ đang mơ mơ màng màng hoảng sợ vội trùm chăn ôm đầu, khóc lóc kêu la, con nào con nấy chẳng có lối chạy, bị lửa thiêu chết đến quá nửa. Mỹ Hầu Vương thắng trận quay về. Lúc này mới khoảng canh ba.

Lại nói chuyện Lý Thiên Vương cùng các vị thần đứng trên đỉnh núi cao, bỗng thấy ánh lửa sáng rực, vội vàng kéo cả đến, thấy Đại Thánh đang cưỡi con rồng lửa hò hét vang trời, dẫn bọn khỉ con lên thẳng đỉnh núi, miệng lớn tiếng gọi:

– Đến lấy binh khí! Đến lấy binh khí!

Hỏa Đức và Na Tra dạ một tiếng to, Hành Giả bèn rùng mình một cái, thu lấy những sợi lông lên trên người. Na Tra thái tử nhận lấy sáu thứ binh khí. Hỏa Đức tinh quân dẫn các vị thần ở
bộ Hỏa thu lấy các hỏa cụ như rồng lửa… Tất cả tươi cười, vui mừng khen ngợi, chúc mừng Hành Giả. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện lửa cháy khắp nơi trong động Kim Đâu, khiến cho Tỷ Đại Vương sợ hãi hoảng hốt, vội vàng cúi người mở cửa phòng, hai tay cầm lấy chiếc vòng, giơ sang bên đông, bên đông lửa tắt; giơ sang bên tây, bên tây lửa tắt. Lửa khói mờ mịt đầy trời, yêu quái cầm bảo bối giơ khắp một lượt, tự nhiên bốn bề lửa khói tắt sạch. Sau đó hắn vội vàng đi cứu bọn tiểu yêu, lúc ấy bọn chúng bị thiêu cháy đến quá nửa. Tất cả đực cái thu lại không đầy một trăm con. Kiểm tra đến chỗ cất binh khí, lại thấy mất sạch. Yêu quái đi ra phía sau xem xét, thấy Bát Giới, Sa Tăng và Đường Tăng vẫn bị trói chặt, con ngựa bạch vẫn còn trong tàu, gánh hành lý vẫn nằm trong nhà, bèn tức giận quát:

– Không biết thằng tiểu yêu nào vô ý để lửa cháy đễn nỗi thế này?

Một tên đứng hầu bên cạnh nói:

– Thưa đại vương, trận cháy này chẳng liên can gì đến người trong nhà. Đa phần là do thằng giặc trộm cướp doanh trại, thả những hỏa khí của bộ Hỏa ra đốt trại để lấy trộm thân binh mang đi đấy.

Ma Vương khi ấy mới tỉnh ngộ, nói:

– Không ai khác, đúng là thằng giặc Tôn Ngộ Không. Hèn nào ta ngủ cũng chẳng được yên. Đúng là con khỉ ấy biến ra con bọ gì đó bò vào đốt ta hai phát vào cánh tay. Hắn định ăn trộm bảo bối, nhưng bị ta giữ rất chặt, không lấy nổi, bèn ăn trộm binh khí, thả rồng lửa, buông lòng độc ác, định đốt cháy ta. Con khỉ giặc kia, nhà ngươi chỉ uổng công thôi, đâu có biết bản lĩnh của ta? Ta còn thứ bảo bối này bên người, là xuống biển không chìm, vào lửa không cháy! Lần này ta mà bắt được thằng giặc ấy, thì phải băm ra từng miếng mới hả lòng!
Yêu quái bực tức lầm bầm hồi lâu, bất giác đã nghe tiếng gà gáy sáng.

Đứng trên đỉnh núi cao, Thái tử lấy lại được sáu thứ binh khí, nói với Hành Giả:

– Đại Thánh ạ, trời đã sáng rồi, đừng chần chừ nữa. Bọn ta nhân lúc yêu quái nhụt hết nhuệ khí, lại có các vị thần ở bộ Hỏa giúp sức, phải đánh mạnh một phen nữa, may ra bắt được yêu quái chăng?

Hành Giả cười nói:

– Thái tử nói có lý đấy. Chúng ta đồng lòng “chơi” một chuyến nữa!

Thế là ai nấy tinh thần phấn chấn, khoa chân múa tay, kéo đến thẳng cửa động. Hành Giả lớn tiếng gọi:

– Đồ yêu quái khốn khiếp, ra đây đánh nhau với lão Tôn!

Hai tấm cửa đá đã bị lửa đốt cháy thành tro bụi, bên trong chỉ có mấy tiểu yêu đang quét dọn. Bọn chúng bỗng thấy các vị thần kéo đến, sợ quá quăng chổi vứt xẻng, chạy tọt vào trong báo:

– Tôn Ngộ Không dẫn rất nhiều thiên thần kéo tới ngoài cửa mắng chửi thách đánh nhau.

Tỷ Đại Vương nghe thấy bảo vừa sợ vừa tức, nghiến răng ken két, mồ hôi lấm tấm, hai mắt căng tròn, vác cây thương dài, mang theo bảo bối bước ra cửa, chửi mắng loạn xị:

– Đồ con khỉ giặc lẻn vào trại ta phóng hỏa kia, nhà ngươi có bao nhiêu thủ đoạn mà dám coi khinh ta như vậy?

Hành Giả cười gằn, mắng lại:

– Đồ yêu quái khốn khiếp, nhà ngươi muốn biết thủ đoạn của của ta? Nào, bước gần đây, ta nói cho mà nghe:

Sinh ra nổi tiếng anh hùng.
Tiếng tăm đồn đại khắp trong đất trời.

Tu tiên tỉnh ngộ tức thời.

Được thầy truyền đạo muôn đời sống lâu.

Bái đất thánh, lập chí cao

Tìm nơi tu đạo không nao cõi lòng.

Thần thông bao phép học xong. Tùy mình biến hóa vẫy vùng khắp nơi. Lúc nhàn bắt hổ hàng chơi.
Khi buồn xuống biển trị loài rồng thiêng.

Núi Hoa Quả thế giới riêng.

Động Thủy Liêm ấy oai thiêng lẫy lừng.

Thượng giới ngấp nghé đã từng.

Mấy lần toan tính thanh trừng thiên cung.

Tề Thiên Đại Thánh trời phong.

Mỹ Hầu Vương tước lập công anh hào.

Vương Mẫu mở hội Bàn Đào.

Thiếp mời không gửi lòng nào chẳng điên?

Tức mình lẻn trộm rượu tiên.

Quỳnh tương ngọc dịch chẳng phiển lụy ai.

Gan rồng tủy phượng chén hoài.

Chân tu bách vị cứ xơi tì tì. Đào tiên, linh dược chi chi.
Chén xong thỏa thích sá gì người trông.

Của ngon vật lạ thiên cung.

Ăn xong chưa hả còn hòng lấy đi.
Thượng Đế coi chẳng ra gì.

Sai ngay thần tướng ra uy đánh liền.

Ác tinh Cửu điệu bốn bên.

Năm phương tinh tú tớ khiền đến nơi.

Khắp trời thần tướng thua rồi.

Thiên binh mười vạn ai người dám đương?

Nghe tin, Thượng Đế kinh hoàng.

Vội sai tiểu thánh Quân Giang dẹp loàn.

Hai bên biến hóa vô vàn.

Tinh thần phấn chấn gậy càn thương đâm.

Giúp họ có đức Quan Âm.

Nước cành dương liễu tay cầm vẩy xa.

Lão Quân tung chiếc vòng ra. Bắt ngay được tớ về tòa thiên cung. Trói dâng trước mặt cửu trùng.
Tào quan xét xử quyết lòng chẳng tha.

Sai Đại Lực chém ngay mà. Quằn đao, đầu tớ tóc da cứng đờ. Trăm nghìn kể chẳng ăn thua,
Bèn đem thiêu tớ trong lò Lão Quân.

Lục Đinh quạt lửa rần rần.

Luyện thân người tớ cứng gần kim cương.

Bốn chín ngày mở xem tường, Nhảy ra lại đánh bốn phương tơi bời. Thiên thần đóng cửa sợ rồi.
Các thánh bàn bạc bèn mời Như Lai.

Quả là Phật tổ kỳ tài.

Thần thông pháp lực hơn đời xiết bao!

Xòe tay thi nhảy thấp cao.

Đè ta dưới núi, khác nào chim ưng.

Thượng Đế mở hội ăn mừng.

Tây Phương cực lạc tưng bừng tiếng xa.

Năm trăm năm nhốt chặt ta. Miếng cơm ngụm nước đâu là ân nhân? Kim Thiền sau đó giáng trần.
Sang Tây bái Phật ân cần cầu Kinh.

Mang về thượng quốc đệ trình. Vua Đường chủ tế độ linh cứu hồn. Quan Âm khuyến bái Thiền Tôn.
Quy y chính quả tâm hồn sáng trong.

Chân non vừa thoát nạn xong.

Xin phò Tam Tạng quyết cùng sang Tây.

Yêu ma chớ giở bài bây.

Trả ngay sư phụ để đây lên đường!

Yêu quái nghe xong chỉ vào Hành Giả nói:

– À, nhà ngươi vốn là thằng giặc già ăn trộm trên trời! Chớ có chạy, nếm một thương của ta đây!

Đại Thánh vung vậy lên đỡ. Hai bên đang đánh nhau. Bên này, Na Tra thái tử, Hỏa Đức tinh quân tức giận, lập tức cầm sáu thứ binh khí, cùng các hỏa khí ở bộ Hỏa ném xuống đầu yêu quái. Tôn Đại Thánh càng hăng hái. Mặt khác, lại thêm Lôi
Công sử dụng roi điện, Thiên Vương sử dụng đao, bất kể dưới trên, nhất tề xông vào đánh. Yêu quái vênh váo cười nhạt, ngấm ngầm rút chiếc vòng từ trong tay áo ra, tung lên trời, miệng hô “thu”, rồi nghe đánh xoảng một tiếng, lập tức sáu thứ binh khí, các vật ở bộ Hỏa, roi điện của Lôi Công, đao của Thiên Vương, gậy của Hành Giả đều bị cuốn đi hết. Các vị thần và Tôn Đại Thánh lại còn tay không. Yêu quái thắng trận về, cất tiếng gọi:

– Bọn nhỏ, mau khiêng đá xây cửa, gánh đất đổ nền, sửa sang lại nhà cửa. Bao giờ mọi việc xong xuôi ta sẽ giết ba thầy trò Đường Tăng tạ thần đất, rồi mọi người cùng thụ hưởng.

Lại nói chuyện Lý Thiên Vương dẫn mọi người lên đỉnh núi cao. Hỏa Đức trách Na Tra thái tử nóng nảy, Lôi Công bực Thiên Vương vội vàng. Duy Thủy Bá đứng bên cạnh chẳng nói năng gì. Hành Giả Thấy mọi người chẳng bằng mặt bằng lòng với nhau, trong bụng nghĩ ngợi không biết làm thế nào, đành nuốt giận gượng cười nói với mọi người:

– Các ngài không nên phiền não. Từ xưa đã có câu “Thắng bại là việc thường của nhà binh”. Luận về võ nghệ, thì giữa tôi và nó cũng chỉ đến thế. Nó chỉ hơn tôi một cái vòng, nên mới tai hại, cuốn hết binh khí của chúng ta đi. Các ngài cứ yên tâm, để lão Tôn đi tra cứu lại lịch của nó một lần nữa nhé!

Thái tử nói:

– Đại Thánh lần trước đã tâu với Thượng Đế kiểm tra khắp trời không hề tìm ra tông tích bây giờ đi kiểm tra ở đâu?

Hành Giả nói:

– Tôi thiết nghĩ Phật pháp vô viên, nay sang phương Tây hỏi Phật tổ Như Lai, nhờ ngài dùng đôi mắt tuệ nhìn khắp bốn đại bộ châu, xem yêu quái sinh trưởng ở nơi nào, quê quán ở đâu, chiếc vòng là bảo bối gì. Và dù thế nào, nhất định tôi cũng bắt bằng được nó, trả mối hờn này cho các ngài, để các ngài về trời
vui vẻ.

Các vị thần nói:

– Đã vậy không nên chậm trễ, phải đi ngay! Đi ngay!

Vừa dứt lời, Hành Giả dùng ngay phép cân đẩu vân đến thẳng núi Linh Sơn, dừng đám mây lành bước xuống, quan sát bốn phương. Thật là một nơi tuyệt đẹp:

Đỉnh Linh mờ mịt xinh tươi

Non tiên cao vút như mài tầng xanh.

Tây Phương riêng một cõi lành, Sẵn sàng đón kẻ tu hành vào ra.
Nguyên khí bàng bạc bao la, Bên đài hoa nở gió đưa dịu dàng. Tiếng chuông tiếng khánh ngân vang,
Tiếng kinh sớm sớm rộn ràng khắp nơi.

Rừng bách La Hán dạo chơi,

Ưu Bà giảng sách cạnh nơi gốc tùng.

Hạc trắng lượn múa quanh rừng, Loan xanh quấn quýt vui mừng nhởn nhơ. Khỉ đem tiên quả kính đưa,
Hươu thọ lễ phép dâng hoa ngát lừng.

Chim ca lanh lảnh xa gần,

Hoa thơm cỏ lạ cõi trần chẳng hay.

Quanh co núi vút tầng mây,

Dưới chân bằng phẳng đường xây vòng vèo.

Thực nơi tiên cảnh yêu kiều,
Trang nghiêm đại giác khác nhiều nhân gian.

Hành Giả đang gật gù ngắm nghía phong cảnh, bỗng nghe thấy tiếng người hỏi:

– Tôn Ngộ Không, ở đâu tới và định đi đâu?

Hành Giả vội quay đầu nhìn, thấy đó là vị Tỳ Kheo Ni tôn giả, bèn vái chào nói:

– Đang có một việc muốn gặp Như Lai. Vị Tỳ Kheo Ni nói:
– Nhà ngươi kỳ quặc thật! Đã muốn gặp Như Lai sao không vào bản soái, lại còn đứng đây nhìn ngắm mãi.

Hành Giả nói:

– Tôi vừa tới quý địa đây nên chưa dám đường đột. Vị Tỳ Kheo Ni nói:
– Ngài đi theo tôi.

Hành Giả đi theo vị Tỳ Kheo Ni tới ngoài cửa chùa Lôi Âm, đã thấy tám vị đại Kim Cương cực kỳ oai vệ, đứng ở hai bên chặn lại, vị Tỳ Kheo Ni nói:

– Tôn Ngộ Không tạm chờ ở đây một lát, để tôi vào thưa chuyện cho.

Hành Giả đành đứng ở ngoài cửa, vị Tỳ Kheo Ni đến trước mặt Phật tổ chắp tay thưa:

– Tôn Ngộ Không có việc muốn vào gặp Phật tổ.

Như Lai truyền lệnh mời vào, lúc ấy Kim Cương mới đứng dẹp ra cho vào. Tới nơi, Hành Giả cúi đầu thi lễ. Như Lai hỏi:

– Ngộ Không, trước ta được nghe nói có Quan Âm tôn giả cứu thoát cho, rồi quy y Thích Giáo, hộ vệ Đường Tăng đến đây cầu kinh. Thế mà tại sao hôm nay lại tới có một mình? Có việc
gì vậy?

Hành Giả cúi đầu, thưa:

– Bạch Phật tổ, đệ tử từ ngày theo đạo Thiền, cùng sư phụ Đường Tăng sang Tây, hiện giờ đi tới động Kim Đâu, núi Kim Đâu, gặp một con yêu quái hung ác tên gọi Tỷ Đại Vương, yêu quái này thần thông quảng đại, bắt mất cả sư phụ và sư đệ con vào trong động. Đệ tử tới đòi, nó xấu chơi không chịu trả. Đệ tử đánh nhau với nó, bị nó tung chiếc vòng trắng phau phau cướp mất cây gậy sắt. Con ngờ rằng nó là một vị thiên tướng nào đó nhớ cõi phàm trần, bèn lên thượng giới kiểm tra, nhưng không ra. Thượng đế sai cha con Lý Thiên Vương xuống giúp sức, cũng bị nó thu mất sáu thứ binh khí. Con mời cả Hỏa Đức tinh quân đến phóng hỏa đốt nó, cũng bị nó cướp mất cả hỏa cụ. Mời Thủy Đức tinh quân đến đổ nước dìm nó, nhưng chẳng ướt nổi một sợi lông của nó. Đệ tử hao tâm tổn sức ăn trộm lại được gậy sắt và mấy thứ binh khí, đánh nhau tiếp với nó, lại bị nó cướp hết vũ khí như lần trước. Đệ tử chẳng còn cách nào hàng phục được nó, nên phải đến thưa với Phật tổ, mong Phật tổ rủ lòng từ bi, tìm hiểu hộ xem nó xuất thân là vật gì, con sẽ đến bắt hết họ hàng hang hốc nhà nó lẫn cả nó, cứu thoát sư phụ, để rồi thầy trò cùng một tấm lòng thành, bái cầu chính quả.

Như Lai nghe xong, ngước đôi mắt tuệ nhìn ra xa, biết rõ đầu đuôi, bèn gói với Hành Giả:

– Yêu quái ấy tuy ta biết nhưng không thể nói cho ngươi biết được, chỉ sợ con khỉ không giữ mồm, đi nói là ta bảo, nó sẽ không ra đánh nhau với nhà ngươi nữa, rồi tới Linh Sơn làm ầm ĩ mang họa cho ta. Ta sẽ có pháp lực giúp nhà ngươi bắt nó.

Hành Giả cảm tạ rối rít, hỏi:

– Như Lai có pháp lực gì?

Như Lai lập tức sai mười tám bị La Hán mở kho báu lấy ra
mười tám hạt “Kim đơn sa” giúp sức cho Ngộ Không. Hành Giả nói:

– Viên “Kim đơn sa” này dùng thế nào? Như Lai đáp:
– Nhà ngươi đến ngoài cửa động, gọi yêu quái ra tỉ thí, dẫn nó ra ngoài để cho các vị La Hán ném “Kim đơn sa” giữ chặt nó lại, không sao cựa quậy, nhấc chân nhấc tay nổi. Lúc ấy mặc cho nhà ngươi trói, đánh.

Hành Giả cười, nói:

– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Xin cho ngay đi.

Các vị La Hán không dám chậm trễ, lập tức lấy “Kim đơn sa” mang ra. Hành Giả cảm ơn Như Lai, đoạn kiểm tra lại một lượt, chỉ thấy có mười sáu vị bèn giãy nảy nói:

– Còn thiếu mấy vị đâu, hay đem bán cho ai rồi? Các vị La Hán nói:
– Không có ai bán vị nào cả. Hành Giả nói:
– Tất cả mười tám vị, nay tại sao chỉ có mười sáu?

Vừa dứt lời, thấy hai vị Hàng Long và Phục Hổ ở trong đi ra, bước tới nói:

– Ngộ Không, sao nhà ngươi ăn nói điêu toa thế? Hai chúng tôi ở đằng sau nghe Như Lai dặn dò đấy chứ!

Hành Giả nói:

– Đúng là bán! Đúng là bán! Tôi mà kêu chậm một tý hẳn các ngài không ra đâu.

Các vị La Hán cười khà khà, cưỡi lên đám mây lành bay đi. Một lát sau, đã tới địa phận núi Kim Đâu, Lý Thiên Vương
nhìn thấy, dẫn mọi người ra đón, nói lại việc trước, La Hán nói:

– Bất tất phải lôi thôi, mau đi gọi nó ra ngay.

Đại Thánh nắm tay, bước tới cửa động quát mắng:

– Đồ yêu quái khốn khiếp chết trương kia, mua ra đây phân tài cao thấp với ông ngoại nhà ngươi!

Bọn tiểu yêu chạy như bay vào báo. Ma Vương tức giận hỏi:

– Con khỉ giặc ấy không biết lại mời thằng nào đến gây sự thế?

Bọn tiểu yêu thưa:

– Chẳng có ai cả, chỉ có mình hắn. Ma Vương nói:
– Cây gậy của hắn bị ta cướp mất rồi, thế mà hắn đến một mình à? Dám đấu quyền nữa chắc?

Bèn giắt theo bảo bối, tay vác thương dài, bảo bọn tiểu yêu vần những tảng đá ra, bước ra ngoài cửa quát lớn:

– Đồ khỉ giặc kia! nhà ngươi đã mấy phen thua trận phải bỏ chạy thoát thân, tại sao còn dám đến hò hét ầm ĩ?

Hành Giả nói:

– Đồ yêu quái khốn khiếp không biết hay dở kia! Muốn cho ông ngoại nhà ngươi không đến, thì trừ phi nhà ngươi chịu hàng có lễ tạ, đưa sư phụ sư đệ của ta ra, thì ta sẽ tha chết cho.

Ma Vương nói:

– Ba hòa thượng của ngươi, ta đã tắm rửa sạch sẽ, sắp sửa mổ thịt, nhà ngươi còn chưa biết hay sao? Biết điều thì xéo ngay!

Hành Giả vừa nghe đến hai tiếng “mổ thịt” mà đã nóng bừng, không nén được cơn giận bốc trong ruột, bèn đứng tấn, múa quyền, rồi chuyển thế bước tới nhằm mặt yêu quái đấm một quả.
Yêu quái vung thương đâm tới. Hành Giả nhảy phải né trái lừa yêu quái. Yêu quái không biết độc kế, đuổi ra ngoài cửa động về hướng nam. Hành Giả vội vàng vẫy các vị La Hán nhất tề ném “Kim đơn sa” vào yêu quái. Các hạt “Kim đơn sa” thật là tuyệt vời:

Như mây như khói mờ trời đất Lả tả trắng phau khắp mọi miền Mờ mịt người nhìn hoa mắt sáng Mê mẩn ai bước lạc đường quen Tiều phu đốn củi khôn tìm bạn Tiên đồng hái thuốc khó về yên Nhè nhẹ nhỏ tinh như phấn rắc Thô thô lả tả tựa nêm chèn
Thế giới mông lung mờ đỉnh núi Đất trời u ám tối vầng dương Trông giống bụi trần tung vó ngựa Khác nào lụa mỏng lót xe hương Vô tình là hạt Kim sa ấy
Đất trời che kín bắt Ma Vương Chỉ tại yêu ma xâm chính đạo A La vâng lệnh trổi oai cường
Trong tay một nắm minh châu ấy

Ném tới ai ai mắt khó tường.

Yêu quái thấy những hạ Kim sa bay mờ mắt, đầu bị đè xuống thấp, chân bị lún xuống sâu đến ba thước thì sợ quá vùng người nhảy lên được một tí, chân chưa kịp đứng miếng, trong giây lát lại lún sâu thêm một thước nữa. Yêu quái vội vàng rút chân lên, lôi ngay chiếc vòng ra tung lên trời, miệng hô “thu” nghe xoảng một tiếng, mười tám hạt Kim đơn sa đều bị cuốn đi hết. Đoạn yêu quái quay gót trở về động.

Các vị La Hán ai nấy tay không đứng trên mây, Hành Giả bước tới gần hỏi:

– Các ngài không ném Kim sa xuống à? Các vị La Hán thưa:
– Vừa nghe xoảng một tiếng, các hạt Kim sa không thấy đâu cả.

Hành Giả cười, nói:
– Lại bị món ấy cuốn mất rồi. Bọn thiên vương nói:
– Tên này khó trừ gớm nhỉ! Làm thế nào bắt nó bây giờ? Hôm nào quay về trời còn mặt mũi nào yết kiến Thượng Đế nữa!

Hai vị La Hán Hàng Long, Phụ Hổ đứng bên cạnh nói với
Hành Giả:

– Ngộ Không, ngài có hiểu tại sao hai chúng tôi ra chậm không?

Hành Giả nói:

– Lão Tôn chỉ trách các ngài tránh mặt không ra, chứ đâu biết tại sao?

La Hán nói:

– Như Lai dặn hai chúng tôi rằng: “Yêu quái ấy thần thông quảng đại. Nếu có bị mất Kim đơn sa thì bảo Ngộ Không lên chỗ Thái Thượng Lão Quân ở cung Đâu Suất trên tầng trời Ly Hận mà tìm tung tích, may ra có thể bắt được nó”.

Hành Giả nghe xong, nói:

– Bực thật! Bực thật! Như Lai còn giấu lão Tôn. Giá mà lúc ấy nói cho tôi hay, thì các ngài đỡ phải lặn lội đường xa.

Lý Thiên Vương nói:

– Như Lai đã chỉ bảo rõ ràng như vậy thì Đại Thánh đi ngay cho.

Vừa dứt lời, Hành Giả dùng phép cân đẩu vân tung người đến thẳng cửa Nam Thiên. Lúc ấy đã thấy bốn đại nguyên soái chắp tay cung kính hỏi:

– Việc bắt quái thế nào rồi? Hành Giả vừa đi vừa đáp:
– Chưa xong, chưa xong. Bây giờ phải đi tìm tận gốc rễ đây.

Bốn tướng không dám giữ lại, mặc cho Hành Giả đi vào cửa trời. Nhưng Hành Giả không đến điện Linh Tiêu, không vào cung Đẩu Ngưu, mà lên thẳng cung Đâu Suất ở tầng trời Ly Hận thứ ba mươi ba. Thấy hai tiên đồng đứng hầu. Hành Giả cũng chẳng thèm xưng họ tên, cứ xồng xộc bước vào. Hai tiên đồng hoảng quá ngăn lại hỏi:

– Nhà ngươi là ai? Định đi đâu? Hành Giả bấy giờ mới nói:
– Ta là Tề Thiên Đại Thánh, muốn gặp Lý Lão Quân. Tiên đồng nói:
– Sao ngài thô lỗ vậy? Hãy đợi đấy để chúng tôi vào báo đã.

Hành Giả chẳng thèm đếm xỉa, hừ một tiếng, bước thẳng vào trong, bỗng thấy Lão Quân từ trong đi ra, chạm trán ngay, bèn cúi người chào một tiếng thật to, nói:

– Kính chào Lão Quân, lâu lắm rồi không gặp mặt. Lão Quân cười, nói:
– Con khỉ này không đi lấy kinh lại đến chỗ ta có việc gì?

Hành Giả nói:

Lão Quân nói:

Lấy kinh, lấy kinh. Ngày đêm chẳng dừng. Có chút trở ngại.
Đến đây tỏ tình.

– Trời Tây trở ngại đối với ta có can hệ gì? Hành Giả nói:

Lão Quân nói:

Tây thiên, Tây thiên. Nói ra cũng phiền. Tìm được tung tích. Ngài cũng liên can.

– Nơi ta đây là vô thượng tiên cung, có tung tích gì mà tìm?

Hành Giả bước vào trong, mắt nhìn không chớp, ngó đông ngó tây, rồi đi qua mấy lớp nhà cửa, bỗng nhìn thấy một chú tiểu đồng ngủ gục bên chuồng trâu, không thấy con trâu xanh đâu cả. Hành Giả bèn nói:

– Thưa Lão Quân, trâu sổng mất rồi! Trâu sổng mất rồi! Lão Quân cả sợ hỏi:
– Con nghiệt súc này sổng từ bao giờ?

Đang ồn ào, chú tiểu đồng chợt tỉnh ngủ, quỳ xuống trước mặt Lão Quân nói:

– Thưa Lão tổ, đệ tử ngủ quên, không biết trâu sổng tự lúc nào.

Lão Quân quát mắng:

– Làm sao mà nhà ngươi lại ngủ gật như vậy? Tiểu đồng dập đầu thưa:
– Đệ tử nhặt được một hạt đơn trong phòng, bèn nuốt ăn, thế là ngủ một giấc như vậy.

Lão Quân nói:

– Hẳn là hôm trước ta luyện đơn “Thất phản hỏa đơn” đánh rơi mất một hạt, thằng nhỏ này nhặt được ăn. Thứ đơn này hễ ăn một hạt thì ngủ mất bảy ngày. Con nghiệt súc ấy, nhân khi tiểu đồng ngủ, không người chăn dắt, bèn thừa cơ trốn xuống hạ
giới, tới hôm nay là bảy ngày rồi.

Đoạn lập tức kiểm tra xem nó có lấy trộm bảo bối gì không. Hành Giả nói:

– Nó không có bảo bối gì đâu, chỉ thấy nó cầm một chiếc vòng cực kỳ lợi hại.

Lão Quân vội vàng kiểm tra, thấy mọi thứ đều đủ cả, chỉ không thấy chiếc “vòng kim cương” mà thôi, bèn nói:

– Con nghiệt súc ấy ăn trộm chiếc “vòng kim cương” của ta mang đi!

Hành Giả nói:

– Hóa ra là chiếc vòng ấy! Ngày xưa đánh lão Tôn cũng là cái này. Bây giờ nó tung hoành dưới hạ giới, cuốn đi không biết bao nhiêu binh khí của chúng tôi.

Lão Quân hỏi:

– Nghiệt súc ấy hiện ở đâu? Hành Giả thưa:
– Hiện ở động Kim Đâu, núi Kim Đâu. Nó bắt mất sư phụ tôi, cướp chiếc gậy sắt của tôi. Tôi mời thiên binh đến giúp sức, nó cướp luôn cả binh khí của thái tử. Mời Hỏa Đức tinh quân, nó cũng cướp luôn cả Hỏa cụ. Chỉ có Thủy Bà, tuy không dìm chết được nó, nhưng cũng không bị cướp vật gì. Sau đó tôi cầu cứu Như Lai. Như Lai sai La Hán tới ném Kim đơn sa, nó cũng cướp luôn cả Kim đơn sa. Vậy như Lão Quân đây, buông thả quái vật cướp của hại người như thế thì nên khép tội gì?

Lão Quân nói:

– Chiếc vòng kim cương ấy của ta là vật ta thu được khi qua cửa Hàm Quan khuyến hóa được của người Hồ. Đó là thứ vật báu luyện thành từ xưa. Cho dù nhà ngươi có thứ binh khí gì, kể
cả nước lửa cũng không gần được nó. Nếu nó mà lấy trộm cả chiếc quạt “ba tiêu” nữa, thì ngay cả ta cũng chẳng dám làm gì nổi.

Bấy giờ Hành Giả mới vui mừng đi theo Lão Quân. Lão Quân cầm quạt ba tiêu, cưỡi mây lành ra khỏi cung tiên, cùng đi. Đến ngoài cửa Nam Thiên, hạ thấp đám mây, đoạn bay thẳng đến địa phận núi Kim Đâu. Mười tám vị La Hán, Lôi Công, Thủy Bá, Hỏa Đức, cho con Lý Thiên Vương kéo cả ra đón và kể hết mọi chuyện. Lão Quân nói:

– Tôn Ngộ Không lại dụ nó ra để ta bắt nó.

Hành Giả từ đỉnh núi nhảy xuống, lại lớn tiếng quát:

– Đồ nghiệt súc phì nộn kia! Mau mau ra chịu chết! Bọn tiểu yêu chạy vào báo. Ma Vương nói:
– Con khỉ giặc ấy không biết lần này mời được thằng nào tới?

Bèn vội vàng vác thương giắt bảo bối bước ra cửa. Hành Giả quát mắng:

– Đồ yêu quái khốn khiếp kia, lần này nhất định phải chết! Chớ có chạy, nếm một đấm của ta đây!

Đoạn tung người nhảy tới, nhằm giữa mặt đấm một quả, rồi ngay đầu chạy miết. Yêu quái múa thương đuổi theo. Bỗng từ trên đỉnh núi cao có tiếng gọi:

– Con trâu kia không về nhà còn đợi đến bao giờ?

Yêu quái ngẩng đầu, nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân, sợ hãi run cầm cập nói:

– Con khỉ giặc là giống quỷ dưới đất! Làm thế nào mà nó tìm và mời được ông chủ nhà mình tới nhỉ?

Lão Quân niệm thần chú, phe phẩy chiếc quạt một lát, yêu quái quẳng chiếc vòng ra, Lão Quân đỡ lấy và quạt tiếp một lát
nữa, yêu quái lúc ấy mới thịt nhũn gân mềm, hiện rõ bản tướng là một con trâu xanh.

Lão Quân cầm chiếc vòng kim cương, thổi khí tiên vào, xỏ vào mũi quái vật, cởi chiếc đai thắt áo ra, buộc vào cái vòng, đoạn lấy tay dắt trâu. Đến nay vẫn còn lối xỏ mũi dắt trâu, và lại có tên là “tân lang” chính là nói chuyện này.

Lão Quân từ biệt các vị thần, ngồi trên lưng con trâu xanh, cưỡi mây ngũ sắc, lên thẳng cung Đầu Suất trói yêu quái ở đó, rồi lên tầng trời Ly Hận.

Bấy giờ Tôn Đại Thánh mới cùng các thiên vương đánh vào trong động, tiêu diệt sạch hơn một trăm tiểu yêu, ai nấy nhận lại binh khí của mình, cảm ơn cha con Thiên Vương, rồi về trời. Lôi Công về phủ, Hỏa Đức về cung, Thủy Bá về sông. La Hán về phương Tây. Sau đó Hành Giả mới cứu thoát Đường Tăng, Bát Giới, Sa Tăng và thu lại gậy sắt. Ba người cảm tạ Hành Giả, thu xếp ngựa, hành lý, đoạnh thầy trò rời cửa động, tìm đường cái sang phương Tây.

Đang đi, bỗng nghe bên đường có tiếng gọi:

– Mời Đường thánh tăng xơi cơm chay! Đường Tăng giật mình. Cuối cùng không biết là ai gọi, xem hồi sau sẽ rõ.