Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ năm mươi mốt

Nghìn mưu Đại Thánh thành vô dụng
Nước lửa không công khó diệt ma

Lại nói chuyện Tề Thiên Đại Thánh tay không bị thua trận, chạy về ngồi ở phía sau núi Kim Đâu, hai dòng nước mắt chứa chan nói:

– Sư phụ ơi, con chỉ mong cùng với sư phụ:

Phật ân có đức có hòa dung. Cùng trẻ cùng sinh ý chẳng cùng. Cùng trụ cùng tu cùng giải thoát. Cùng từ cùng niệm hiển linh công.
Cùng duyên cùng tướng tâm khăng khít, Cùng thấy cùng hay đạo đạt thông Không gậy giờ đây toan tính chịu,
Tay không tấc sắt khó thành công.

Đại Thánh khóc lóc thê thảm hồi lâu nghĩ thầm trong lòng:

– Yêu quái nhận ra ta. Ta nhớ lúc đánh nhau nó khen ngợi ta: “Thật xứng đáng đại náo thiên cung!”. Vậy thì xem ra, nó không phải là yêu quái dưới trần, chắc chắn là hung tinh trên trời, nhớ nhung phàm trần mà xuống. Nhưng cũng không biết là ma quái ở nơi nào giáng hạ, phải lên thượng giới kiểm tra xem sao.

Hành Giả lòng lại hỏi lòng, tự mình chủ trương tính toán như vậy rồi bèn co người nhảy vút lên đám mây lành, đến thẳng bên ngoài cửa Nam Thiên, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Quảng Mục
Thiên Vương ra đón, vái dài một cái rồi hỏi:

– Đại Thánh đi đâu đấy? Hành Giả nói:
– Có việc cần gặp Thượng Đế. Ngài ở đây làm gì? Quảng Mục thưa:
– Hôm nay đến phiên tôi canh gác ở cửa Nam Thiên.

Vừa dứt lời, lại thấy bốn đại nguyên soái Mã, Triệu, Ôn, Quan tới chào, nói:

– Thưa Đại Thánh, chúng tôi không kịp đón. Xin mời Đại
Thánh xơi nước đã.

Hành Giả nói:

– Đang có việc cần lắm.

Bèn từ biệt Quảng Mục và bốn nguyên soái vào thẳng bên trong cửa Nam Thiên, tới bên ngoài điện Linh Tiêu, lại thấy cả bốn vị thiên sư Trương Đạo Lãng, Cát Tiên Ông, Hứa Tinh Dương và Khâu Hoằng Tế cùng sáu ty Nam Đẩu, bảy nguyên Bắc Đẩu đón Hành Giả ở trước điện. Mọi người giơ tay hỏi:

– Đại Thánh tại sao lại tới đây? Đoạn hỏi tiếp:
– Công việc bảo vệ Đường Tăng hoàn thành chưa? Hành Giả nói:
– Chưa đâu! Chưa đâu! Đường xa ma nhiều, mới đi được nửa đường. Bây giờ đây lại đang gặp trở ngại ở động núi Kim Đâu. Có một giống yêu quái tựa loài tê giác, bắt mất sư phụ nhốt trong động. Lão Tôn đã tìm đến cửa động, đánh nhau với nó một trận. Nhưng yêu quái ấy thần thông quảng đại, cướp mất cả gậy sắt của lão Tôn, vì vậy không bắt được nó. Lão Tôn ngờ rằng
chắc là một vị hung tinh nào đó trên thượng giới nhớ nhung phàm trần nhưng chẳng biết ma quái từ nơi nào giáng hạ, nên đành phải lên đây tìm Thượng Đế, chất vấn ngài ấy về tội quản thúc không nghiêm.

Hứa Tinh Dương cười, nói:

– Con khỉ này vẫn giữ chứng hỗn hào! Hành Giả nói:
– Không phải hỗn hào, Lão Tôn này cả đời mồm miệng thẳng thắn, như thế mới tìm ra đầu mối chứ!

Trương Đạo Lãng nói:

– Chẳng phải nói nhiều, vào truyền đạt giúp hắn cho xong. Hành Giả nói:
– Xin đa tạ! Xin đa tạ!

Bốn vị thiên sư vào điện Linh Tiêu báo và dẫn Hành Giả vào yết kiến Thượng Đế.

Hành Giả ngước lên chào một tiếng thật to, rồi nói:

– Thưa lão quan, phiền ngài quá! Phiền ngài quá! Lão Tôn tôi hộ vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, dọc đường dữ nhiều lành ít, việc đó cũng chẳng cần nói. Hiện tại có một con yêu quái nom tựa loài tê giác ở động núi Kim Đâu bắt mất Đường Tăng vào động, chẳng biết định đem hấp, đem hầm, hay đem quay. Lão Tôn đã tìm tới cửa động đánh nhau với nó. Yêu quái có nhận ra lão Tôn, và hắn thực là thần thông quảng đại, cướp mất cả cây gậy sắt nạm vàng của lão Tôn nữa. Vì vậy lão Tôn không bắt được nó. Lão Tôn ngờ rằng hắn là một vị hung tinh trên trời nhớ nhung phàm trần mà xuống.Nay lão Tôn lên đây tâu với Thượng Đế, mong Thiên Tôn rủ lòng thương, xuống chiếu kiểm tra các hung tinh, điều quân tiễu trừ yêu quái. Được như vậy thì lão Tôn cảm tạ khôn xiết!
Nói xong lại cúi rạp người, nói:

– Xin chờ lệnh!

Cát Tiên Ông đứng bên cạnh, cười nói:

– Con khỉ này trước thì nhờn sau lại kinh thế nhỉ? Hành Giả nói:
– Không dám! Không dám! Không phải là trước nhờn sau kính gì đâu. Lão Tôn bây giờ làm gì có gậy sắt múa nữa!

Lúc ấy Ngọc Hoàng Thiên Tôn nghe tâu xong, lập tức ra lệnh cho Khả Hàn Ty rằng:

– Nếu đúng như lời tâu của Ngộ Không, hãy cho kiểm tra tinh đẩu khắp trời, tinh tú thần vương khắp nơi, xem có ai nhớ phàm trần xuống hạ giới không. Nếu có, phải tâu lên ngay để thi hành!

Trương Nhân chân quân ở Khả Hàn Ty vâng lệnh cùng Đại Thánh đi kiểm tra ngay. Đầu tiên, kiểm tra các vị thần vương quan lại ở ngoài bốn cửa Thiên Môn; thứ đến kiểm tra các vị chân tiên lớn nhỏ ở ba cung Tử Vi; lại kiểm tra cả quan tướng ở lôi đình: Đào, Trương, Tân, Đặng. Cẩu, Tất, Bàng, Lưu. Cuối cùng kiểm tra ở ba mươi ba tầng trời, tầng nào cũng thấy đủ cả. Lại kiểm tra đến Nhị Thập Bát tú, bảy vị ở phương Đông là: Giốc, Cang, Đê, Phòng, Sâm, Vĩ, Cơ. Bảy vị ở phương Tây là: Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Tất, Bích; Bảy vị ở phương Nam, bảy vị ở phương Bắc, vị nào cũng có mặt. Lại kiểm tra đến Thất chính: Thái Dương, Thái Âm, Thủy, Hỏa, Mộc, Kim, Thổ: đến bốn vị dư là: La Hầu, Kế Đô, Khí, Bột. Tinh tú khắp trời, không một ai nhớ nhung phàm trần lẻn xuống hạ giới cả. Hành Giả nói:

– Đã thế này, lão Tôn chẳng cần phải đến điện Linh Tiêu quấy quả Ngọc Hoàng đại đế làm gì, như thế bất tiện lắm. Mình ngài trở về tâu lại, tôi ngồi đây đợi ngài cũng được.

Trương Nhân chân quân nghe lời trở về.
Tôn Hành Giả ngồi đợi giờ lâu, bèn làm bài thơ ghi cảm hứng rằng:

Mây quang gió mát thăng bình, Sao ngời thần tĩnh điềm lành hiện ra. Yên vui trời đất giao hòa
Năm phương tám cực vui ca thái bình,

Vị Trương Nhân chân quân ở Khả Hàn Ty kiểm tra xong xuôi trở về tâu với Thượng Đế:

– Tinh tú khắp trời đều không thiếu, thần tướng các phương đều còn nguyên, tịnh không một ai nhớ nhung phàm trần xuống hạ giới.

Thượng Đế nghe tâu xong, nói:

– Cho phép Tôn Ngộ Không được chọn mấy viên thiên tướng xuống hạ giới bắt yêu quái.

Bốn đại thiên sư vâng lệnh Thượng Đế, lập tức ra ngoài điện
Linh Tiêu nói với Hành Giả:

– Thưa Đại Thánh, Thượng Đế ban ơn nói rằng ở cung trời không có vị thần nào nhớ cõi phàm xuống hạ giới cả, cho phép Đại Thánh được chọn mấy viên thiên tướng đi bắt yêu quái.

Hành Giả cúi đầu nghĩ thầm, rồi nói:

– Tướng tá nhà trời hạng kém lão Tôn thì nhiều, hạng hơn lão Tôn thì ít. Trước kia, khi ta đại náo thiên cung, Thượng Đế điều mười vạn tinh binh, chăng kín thiên la địa võng, thế mà không một viên tướng nào dám đọ sức với ta. Về sau, sai Tiểu Thánh Nhị Lang, có hắn mới là đối thủ. Giờ đây, yêu quái này thủ đoạn còn cao cường hơn ta, thì làm sao giành thắng lợi được?

Hứa Tinh Dương nói:

– Thời ấy khác, thời này khác, không thể giống nhau được.
Thường có câu: “Vật này trị vật kia” cơ mà. Đại Thánh dám trái chiếu chỉ của Thượng Đế chăng? Tốt nhất là nên tuyển chọn thiên tướng chớ có chần chừ mà lỡ việc.

– Đã vậy thì xin đa tạ ơn trên, không dám trái lệnh. Vả lại một là chẳng lẽ để chuyến đi này công cốc? Vậy phiền Tinh Dương tâu lại với Thượng đế chỉ xin cho Thác Tháp Lý Thiên Vương và thái tử Na Tra đi là đủ. Các ngài ấy còn có mấy thứ binh khí hàng yêu, xuống hạ giới đánh thử một trận với yêu quái xem sao. Nếu quả bắt được yêu quái, thì đó là cái may cho lão Tôn. Bằng không, lúc ấy sẽ tính sau.

Vị thiên sư vào tâu với Thượng Đế. Thượng Đế lập tức sai cha con Lý Thiên Vương đem thiên binh bản bộ đi giúp Hành Giả. Thiên Vương vâng lệnh đến gặp Hành Giả. Hành Giả nói với Thiên sư:

– Nhờ ơn Thượng Đế điều thiên vương đi, tôi cảm tạ khôn xiết. Còn một việc nữa, xin ngài tâu thêm cho điều cả hai vị Lôi Công đi nữa để sử dụng, đợi khi Thiên Vương đánh nhau với nó, bảo Lôi Công đứng bên đám mây, nhằm trúng đỉnh đầu yêu quái mà quất roi điện xuống, như thế mới là diệu kế!

Thiên sư cười, nói:

– Được! Được!

Bèn vào tâu với Thượng Đế, Thượng Đế bèn hạ lệnh sai hai Lôi công là Đặng Hỏa, Trương Phồn cùng Thiên Vương hợp sức đi bắt yêu quái giúp Đại Thánh. Hai người lập tức cùng Thiên Vương, Tôn Đại Thánh đi thẳng ra ngoài cửa Nam Thiên.

Trong khoảnh khắc đã tới nơi. Hành Giả nói:

– Núi này là núi Kim Đâu. Trong núi có động Kim Đâu. Các ngài bàn bạc, xem nên cử ai đi khiêu chiến trước?

Thiên Vương dừng mây bước xuống, đóng trại thiên binh ở
sườn núi phía nam rồi nói:

– Đại Thánh vốn đã biết thằng bé Na Tra Hồi đấy. Nó đã từng hàng phục yêu ma chín mươi sáu động rất giỏi biến hóa, bên mình có giắt binh khí hàng yêu, nên sai nó xuất trận trước.

Hành Giả nói:

– Đã vậy để lão Tôn dẫn thái tử đến.

Thái tử hùng uy phấn chấn, cùng Đại Thánh nhảy lên núi cao, tới thẳng cửa động, thấy cửa động đóng im ỉm, bên sườn núi tịnh không có một bóng yêu quái nào. Hành Giả bước tới lớn tiếng gọi:

– Đồ yêu quái khốn kiếp! Mau mau mở cửa, trả sư phụ cho ta! Bọn tiểu yêu giữ cửa nhìn thấy vội vàng chạy vào báo:
– Thưa Đại Vương, Tôn Hành Giả mang theo một tiểu đồng nam tới trước cửa thách đánh nhau.

Ma Vương nói:

– Con khỉ ấy bị ta cướp mất gậy sắt, tay không bất lực, chắc là hắn đi cầu viện binh tới.

Bèn ra lệnh:

– Mang binh khí ra đây!

Ma Vương cầm thương trong tay, bước ra ngoài cửa xem xét, thấy chú tiểu đồng tướng mạo thanh kỳ, tinh thần mạnh mẽ. Thật là:

Mặt ngọc đẹp tựa vầng trăng,

Môi son, miệng rộng, hàm răng màu ngà.

Long lanh mắt sáng chớp lòa, Vầng trán nở rộng tóc xòa như mây. Đai thêu phượng múa rồng bay.
Áo bào lấp lánh như rây hoa vàng.

Hộ tâm kinh sáng như gương. Áo giáp oai vệ giày vàng đẹp sao. Tiếng ấm áp, người thanh tao.
Tam thiên hộ giáo sánh nào Na Tra!

Ma Vương cười, nói:

– Chú mày là con thứ ba của Lý Thiên Vương tên là Na Tra thái tử, vậy cớ sao lại tới cửa ta hò hét?

Thái tử nói:

– Nhà ngươi là đồ ma quái khốn kiếp làm loạn, hãm hại vị thánh tăng bên phương Đông, nay ta vâng lệnh Thượng Đế đến bắt nhà ngươi!

Ma Vương cả giận, nói:

– Chắc là Tôn Ngộ Không mời nhà ngươi đến. Chính ta bắt vị thánh tăng ấy đấy! Bộ nhãi mép nhà ngươi có mấy ban võ nghệ mà dám khoác lác? Chớ có chạy, nếm một thương của ta đây!

Thái tử cầm kiếm trảm yêu vung lên đón đánh. Hai người lao vào đánh nhau, Đại Thánh vội vàng quay lên sườn núi cất tiếng gọi:

– Lôi Công đâu? Mau mau quất roi điện xuống đầu yêu quái, giúp thái tử bắt yêu quái!

Hai vị thần Đặng, Trương lập tức đạp áng mây sáng, đang định ra tay, bỗng thấy thái tử hóa phép biến mình thành ba đầu sáu tay, cầm sáu thứ binh khí, chém tới tấp vào yêu quái. Ma Vương cũng biến thành ba đầu sáu tau cầm ba cây thương dài chống đỡ. Thái tử lại trổ tài pháp lực hàng yêu, tung sáu thứ binh khí lên không trung. Sáu thứ binh khí đó là những thứ nào? Đó là kiếm chém yêu, đao chặt yêu, thừng trói yêu, chày giã
yêu, quả cầu thêu và bánh xe lửa. Thái tử hét to một tiếng “biến”, lập tức một biến mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, ngàn biến vạn, biến thành một loạt binh khí như gió nổi mưa sa, dày đặc kín mít đánh xuống người yêu quái. Song Ma Vương bình tĩnh như không, chẳng hề sợ sệt, một tay rút ra chiếc vòng trắng phau phau tung lên không, miệng hô “thu”, nghe xoảng một tiếng, sáu thứ binh khi lập tức đều bị cuốn đi hết. Na Tra thái tử sợ quá, tay không vội vàng bỏ chạy tháo thân. Ma Vương thắng trận quay về.

Hai vị Trương, Đặng đứng trên không trung cười thầm, nói:

– May mà ta sớm trông thấy, chưa phóng roi sét ra. Có phóng cũng bị nó thu mất, thì về ăn nói với Thượng Đế ra sao?

Hai vị bèn hạ mây bước xuống, cùng thái tử trở về sườn núi phía nam thưa với Lý Thiên Vương:

– Yêu ma quả là thần thông quảng đại! Ngộ Không đứng bên cạnh cười, nói.
– Thần thông của yêu quái chỉ có vậy thôi. Cái vòng ấy thật lợi hại. Không biết đó là thứ bảo bối gì, tung ra một cái là thu hết mọi vật?

Na Tra tức giận, nói:

– Đại Thánh chẳng ra làm sao! Bọn ta thua quân bại trận, đang rất buồn bực, tất cả chỉ vì Đại Thánh, mà Đại Thánh còn cười được à?

Hành Giả nói:

– Thái tử buồn bực, còn lão Tôn này không buồn bực chắc? Bây giờ chẳng biết làm thế nào, khóc không nổi, đành cười vậy.

Thiên Vương nói:

– Vậy thì làm thế nào bây giờ?
Hành Giả nói:

– Các ngài tính thế nào cũng được, cốt sao cướp được cái vòng là bắt được nó.

Thiên Vương nói:

– Cuốn không được, họa chỉ có nước lửa. Thường có câu: “Nước lửa vô tình”.

Hành Giả nghe xong, nói:

– Có lý đấy! Các ngài cứ ở đây, để lão Tôn lên trời một phen nữa.

Hai vị Đặng, Trương hỏi:

– Đi làm gì? Hành Giả đáp:
– Lão Tôn đi chuyến này, không cần phải vào tâu Thượng Đế, chỉ qua cửa Nam Thiên, vào cung Đồng Hoa mời Huỳnh Hoặc hỏa đức tinh quân đến phóng hỏa, đốt yêu quái một trận, và đốt luôn cả cái vòng, bắt sống yêu quái. Một là lấy lại binh khí trả các ngài về trời, hai là cứu nạn cho sư phụ tôi.

Thái tử nghe xong mừng lắm, nói:

– Đừng chần chừ nữa, mời Đại Thánh đi ngay cho. Chúng tôi chờ ở đây.

Hành Giả nhảy vút lên đám mây lành, bay thẳng tới cửa Nam
Thiên. Quảng Mục và bốn tướng ra nghênh đón hỏi:

– Đại Thánh có việc gì quay lại? Hành Giả nói:
– Lý Thiên Vương sai thái tử ra trận. Mới một trận đã bị yêu quái thu mất sáu thứ binh khí. Bây giờ ta phải vào cung Đồng Hoa mời Hỏa đức tinh quân đi giúp đánh giặc.
Bốn tướng không dám giữ lâu, để Đại Thánh đi. Đến cung
Đồng Hoa, đã thấy các vị thần ở bộ Hỏa vào báo:

– Có Tôn Ngộ Không muốn gặp chúa công.

Tam Khí hỏa đức tinh quân ở phương Nam sửa lại quần áo bước ra cửa đón Đại Thánh, nói:

– Hôm qua ty Khả Hàn kiểm tra cung chúng tôi, không có một ai nhớ nhung phàm trần cả.

Hành Giả nói:

– Biết rồi. Nhưng Lý Thiên Vương và thái tử thua trận, bị mất cả binh khí sai tôi đến mời ngài đi cứu viện cho.

Tinh quân nói:

– Na Tra và Tam đàn hải hội đại thần, từ ngày ra đời, đã hàng phục yêu ma chín mươi sáu động, thần thông quảng đại. Thái tử không thắng được, thì hy vọng gì được ở tiểu thần?

Hành Giả nói:

– Chúng tôi đã bàn bạc với Lý Thiên Vương rồi. Trong khoảng trời đất, lợi hại nhất chỉ có nước với lửa mà thôi. Yêu quái có một cái vòng, cuốn được hết mọi đồ vật, chẳng biết là thứ bảo bối gì. Bởi chỉ lửa có thể diệt được hết mọi vật, nên mời tinh quân chỉ huy bộ Hỏa xuống hạ giới phóng hỏa đốt yêu quái, cứu sư phụ tôi thoát nạn.

Hỏa Đức tinh quân nghe xong, lập tức điểm thần binh bản bộ, cùng với Hành Giả xuống ngay phía nam sườn núi Kim Đâu yết kiến thiên vương và lôi công.

Thiên Vương hỏi:

– Tôn Ngộ Không, nhà ngươi lại đi gọi yêu quái tới để ta giao chiến với nó. Khi nào nó giơ vòng tra thì ta tránh đi, và bảo Hỏa Đức tinh quân dẫn quân ra đốt nó.
Hành Giả cười, nói:

– Đúng thế. Tôi và ngài đi nào.

Hỏa Đức cùng thái tử, hai vị lôi công Đặng, Trương đứng trên đỉnh núi cao.

Còn Đại Thánh tới thẳng cửa động Kim Đâu cất tiếng gọi:

– Mở cửa! Trả sư phụ cho ta!

Bọn tiểu yêu vội vàng chạy vào báo:

– Tôn Ngộ Không lại đến!

Ma Vương dẫn quân ra ngoài động, thấy Hành Giả bèn nói:

– Con khỉ khốn kiếp kia, lại mời quân nào đến đấy?

Ở bên này, Thác Tháp Lý Thiên Vương bước ra quát lớn:

– Yêu quái khốn kiếp, không nhận ra ta à? Ma vương cười, nói:
– Lý Thiên Vương, nhà ngươi đến báo thù cho lệnh lang và đòi lại binh khí hả?

Thiên Vương nói:

– Một là báo thù và đòi binh khí, hai là bắt nhà ngươi cứu
Đường Tăng. Chớ có chạy, nếm một đao của ta đây!

Ma Vương nghiêng người tránh, đoạn chĩa thẳng ngọn thương đâm sang. Hai bên đánh nhau rất quyết liệt ngoài cửa động:

Thiên vương đao chém, Yêu quái thương đâm.
Đao chém sáng lòe phun lửa nóng, Thương đâm khí bốc át mây sầu. Một kẻ yêu quái núi Kim Đâu.
Một người thiên thần Linh Tiêu xuống,
Kẻ dối Phật khoe tài cao thượng. Người cứu thầy trổ hết tài cao. Thiên vương hóa phép cát đá ào ào, Yêu quái ra oai bụi đất mù mịt.
Bụi tung trời đất đen kịt kịt, Cát bay sông bể réo ầm ầm, Hai bên đánh đỡ thật bạo hung
Chỉ tại Đường Tăng đi bái Phật.

Tôn Đại Thánh thấy hai người đánh nhau, bèn nhảy lên núi cao, nói vởi Hỏa đức tinh quân:

– Tam khí chú ý hộ cho nhé!

Yêu quái đánh nhau với Thiên vương đến lúc quyết liệt, bèn rút chiếc vòng ra. Thiên vương nhìn thấy, vội vàng nhảy lên đám mây lành, chực thua bỏ chạy. Từ đỉnh núi cao Hỏa đức tinh quân vội vàng truyền hiệu lệnh cho các hỏa thần nhất tề phóng hỏa. Trận lửa vô cùng lợi hại:

Kinh nói: “Phương Nam là tinh lửa” Tuy một đốm lửa nhỏ như sao,
Mà đốt trụi cánh đồng vạn khoảnh.

Đó chính là oai Tam khí mạnh, Biến ra trăm thứ lửa khác nhau
Nào thương lửa, đao lửa, cung lửa, tên lửa nhiệm mầu, Thần kỳ các bộ mỗi người một kiểu.
Kia lưng trời quạ lửa kêu reo réo, Đầu non cao ngựa lửa chạy ầm ầm. Từng đôi chuột đỏ…
Từng cặp rồng vàng…

Từng đôi chuột đỏ phun lửa nóng, vạn dặm đỏ ngòm, Từng cặp rồng vàng nhả khói đen, nghìn phương tối mịt, Xe lửa đẩy tới trước.
Hồ lô lửa mở ra.

Cờ lửa phần phật ráng đỏ sa, Gậy lửa vèo vèo đất nóng rực.
Ninh Thích cưỡi trâu nói làm chi cho mệt, Còn hơn nhiều trận Xích Bích của Chu Lang. Thật là lửa trời lợi hại, đâu phải lửa phàm, Cuồn cuộn bùng bùng gió bay đỏ rực.
Yêu quái thấy lửa bốc, chẳng sợ hãi một chút nào, vẫn tung chiếc vòng lên không trung đánh xoảng một tiếng, bao nhiêu rồng lửa, ngựa lửa, quạ lửa, chuột lửa, đao lửa, cung lửa, tên lửa, thương lửa đều bị chiếc vòng cuốn đi hết. Yêu quái thắng trận thu binh quay về động.

Hỏa đức tinh quân còn trơ chiếc cán cờ không trong tay, gọi các tướng về, hội họp với bọn thiên vương, ngồi cả ở sườn núi phía nam, nói với Hành Giả:

– Đại Thánh ạ, yêu quái ghê gớm thế này thật ít thấy! Nay tôi cũng bị mất hết cả khí cụ phun lửa, biết làm thế nào?

Hành Giả cười, nói:

– Bất tất phải oán thán. Các ngài tạm thư thả ngồi đấy một chút, lão Tôn lại đi chuyến nữa.

Thiên Vương hỏi:

– Đại thánh định đi đâu? Hành Giả đáp:
– Yêu quái không sợ lửa, ắt hẳn sợ nước. Thường có câu: “Thủy khắc hỏa”. Để lão Tôn tới cửa Bắc Thiên mời Thủy đức tinh quân dùng thế nước, làm mưa xối xuống động nó, dìm chết
yêu quái, thu hồi vũ khí trả lại các ngài.

Thiên Vương nói:

– Kế ấy tuy hay, nhưng chỉ sợ cả sư phụ của Đại thánh cũng bị chết chìm luôn.

Hành Giả nói:

– Không sao, sư phụ tôi chết chìm, tôi sẽ có cách cứu sống. Bây giờ để các ngài phải đợi lâu, thực là áy náy.

Hỏa Đức nói:

– Đã như vậy, mời Đại Thánh đi ngay cho.

Đại Thánh lập tức dùng phép cân đẩu vân, đến thẳng bên ngoài cửa Bắc Thiên, ngẩng đầu nhìn đã thấy Đa Văn thiên vương bước tới vái chào, hỏi:

– Tôn Đại Thánh đi đâu vậy? Hành Giả đáp:
– Có việc muốn vào cung Ô Hạo gặp Thủy đức tinh quân. Ngài ở đây làm gì?

Đà Văn thưa:

– Hôm nay đến phiên tôi đi tuần.

Đang hỏi chuyện, lại thấy bốn đại thiên tướng Bàng, Lưu, Cẩu, Tất đến chào và mời uống trà. Hành Giả nói:

– Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi đang có việc gấp lắm!

Bèn từ biệt mấy thần giữ cửa, đi thẳng vào cung Ô Hạo. Các thủy thần ở thủy bộ lập tức vào thông báo:

– Có Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không tới.

Thủy đức tinh quân nghe báo, vội vàng cho các vị long vương ở Tứ hải Ngũ hồ, Bát hà Tứ độc, Tam giang Cửu phái, và long vương ở các nơi tạm lui, rồi sửa lại mũ áo cho ngay ngắn, ra cửa
cung nghênh đón, mời Hành Giả vào trong cung, nói:

– Hôm qua ty Khả Hàn đã kiểm tra cung chúng tôi, sợ rằng có vị thần nào trong bản bộ nhớ cõi phàm xuống đó tác quái. Hiện đang kiểm tra các vị thần ở suối khe sông biển vẫn chưa xong.

Hành Giả nói:

– Ma Vương không phải là thần ở sông ngòi, mà là yêu quái thần thông quảng đại. Trước đó tôi đã được Thượng Đế sai cha con Lý Thiên Vương cùng hai vị lôi công xuống hạ giới đánh bắt, nhưng bị yêu quái dùng chiếc vòng thu hết cả các thứ binh khí. Lão Tôn chẳng biết làm thế nào, đành đến cung Đồng Hoa mời Hỏa đức tinh quân dẫn các vị thần ở bộ Hỏa xuống phóng hỏa. Song chiếc vòng cũng thu tất cả các vật rồng lửa, ngựa lửa. Tôi nghĩ yêu quái không sợ lửa, ắt sợ nước, nên đến mời Tinh quân xuống dùng thế nước giúp tôi bắt yêu quái, lấy lại binh khí trả cho thiên tướng về trời, và cứu sư phụ tôi thoát nạn.

Thủy đức nghe xong lập tức ra lệnh cho Thủy Bá thần vương
Hoàng Hà:

– Theo Đại Thánh đi trợ chiến!

Thủy Bá rút trong tay áo ra một viếc vò bằng ngọc trắng nói:

– Tôi có cái này để đựng nước. Hành Giả nói:
– Xem ra cái vật này đựng được bao nhiêu? Yêu ma chết chìm làm sao được?

Thủy Bá nói:

– Chẳng giấu Đại Thánh, cái vò này là của tôi đựng tất cả nước sông Hoàng Hà đấy. Lưng vò là nửa sông, đầy vò là cả sông.

Hành Giả mừng lắm, nói:
– Chỉ độ nửa vò là đủ.

Đoạn từ biệt Thủy Đức, cùng thần sông Hoàng Hà rời khỏi cửa trời.

Thủy Bá múc lưng vò nước ở sông Hoàng Hà rồi đi theo Đại Thánh đến phía nam sườn núi Kim Đâu yết kiến Thiên Vương, thái tử, Lôi Công, Hỏa Đức. Mọi người nói rõ mọi việc. Hành Giả nói:

– Chẳng cần phải kể kỹ càng, cứ để Thủy Bá đi theo tôi, chờ khi nào tôi gọi yêu quái mở cửa, và cũng chẳng cần phải đợi nó ra, cứ việc đổ nước xuống cửa nhà nó, cho cả ổ nhà nó chết chìm. Lúc ấy tôi đi vớt sư phụ cứu sống cũng không muộn.

Thủy Bá vâng lệnh, theo sát Hành Giả, vượt qua sườn núi, đến thẳng cửa động, cất tiếng gọi:

– Yêu quái mở cửa!

Lũ tiểu yêu giữ cửa nhận ra giọng nói của Đại Thánh, vội vàng trở vào báo:

– Tôn Ngộ Không lại đến!

Yêu quái nghe báo, bèn giắt bảo bối, cầm thương dài bước ra. Ầm một tiếng, tấm cửa đá mở toang. Thủy Bá liền dốc ngược chiếc vò bằng ngọc trắng. Yêu quái thấy nước chảy ra, vội vàng bỏ cây thương xuống, rút chiếc vòng ra bịt lấy cửa. Chỉ thấy dòng nước ầm ầm tuôn ra lai láng. Tôn Đại Thánh sợ quá vội vàng tung người cùng Thủy Bá nhảy lên đỉnh núi cao. Thiên Vương cùng mọi người cưỡi mây đứng ở phía trước đỉnh nói ngắm dòng nước mênh mông cuồn cuộn, sóng vỗ ầm ầm. Dòng nước thực là khủng khiếp:

Một gáo là bao

Mà sao ghê gớm,

Đúng là nhờ thần công giỏi biến hóa,
Lợi muôn vật và đầy ắp trăm sông,

Chỉ nghe thấy trước hang nước chảy cuốn như rồng, Lại nhìn thấy thế nước mênh mông đầy trời thẳm, Oai hùng như thiên lôi vang nghìn dặm,
Dũng mãnh tựa sông tuyết cuộn non dương, Nghìn trượng sóng băng ngập kín mặt đường, Muôn tầng nước nhận chìm sườn núi dựng. Lành lạnh như thấu ngọc,
Dào dạt tựa đàn rung.

Vỗ đá xanh bọt ngọc bắn tứ tung,

Vòng quanh chảy xoáy sâu dòng thăm thẳm.

Chỗ trũng bờ khe nước dâng ngập trắng, Lòng suối, sườn non ánh bạc một vùng.

Hành Giả thấy thế sợ hãi, nói:

– Hỏng bét rồi! Nước chảy khắp nơi, ngập trắng cả ruộng nương của dân chúng, mà chẳng chảy vào trong động của yêu quái một giọt, làm thế nào bây giờ?

Bèn gọi Thủy Bá cho thu nước về. Thủy Bá nói:

– Tiểu thần chỉ biết đổ nước, chứ không biết thu nước. Thường có câu: “Nước đổ khó thu” mà.

Chà! Ngọn núi này cao ngất, mà dòng nước chỉ cuồn cuộn chảy ở dưới chân. Trong giây lát, nước chảy khắp nơi lại dồn về khe, suối.

Lúc ấy, lại thấy ngoài cửa động có mấy đứa tiểu yêu nhảy ra hò hét ầm ĩ, vung gậy múa thương, vui đùa nhảy nhót như trước. Thiên Vương nói:

– Dòng nước không chảy vào trong động tí nào, phí cả công sức!

Hành Giả kìm không nổi bực tức trong lòng, hai tay múa quyền, xông đến trước cửa động quát lớn:

– Chạy đi đâu! Coi ta đánh đây!

Mấy đứa tiểu yêu sợ quá vứt thương quẳng gậy, chạy tọt vào trong động, run rẩy báo:

– Đại vương ơi, nguy rồi, họ lại đánh tới nơi! Ma vương vác thương dài bước ra cửa nói:
– Con khỉ khốn kiếp hỗn láo kia! Nhà ngươi đã mấy phen không địch nổi ta, phóng lửa phun nước cũng vô ích, cớ sao lại dám đến nộp mạng?

Hành Giả nói:

– Thằng bé này nói ngược rồi! Không biết ta nộp mạng hay nhà ngươi nộp mạng? Lại đây, ông ngoại mày cho một đấm!
Yêu quái cười, nói:

– Con khỉ này chỉ được cái miễn cưỡng cà khịa! Ta sử dụng thương, nhà ngươi giở quyền, cái nắm đấm da bọc xương bé bằng quả đào kia địch sao nổi một chùy này? Được, được! Ta cũng quẳng thương đi, cùng nhà ngươi đi một đường quyền xem sao!

Hành Giả cười, nói:

– Nói được đấy! Nào lại đây!

Yêu quái phất áo bước đến, đứng tấn, vung hai nắm tay lên, trông chẳng khác cái chùy sắt ngoáy dầu. Đại Thánh cũng đưa chân nghiêng người tạo một thế đánh, cùng với Ma Vương đọ quyền ngay trước cửa động. Trận đánh này rất dữ dội! Chà!

Đánh miếng đại tứ bình, Đá ngón song phi cước. Móc sườn thụi vào ngực, Rách mật đấm trúng gan. Thế người tiên chỉ đường, Miếng Lão Tử cưỡi hạc. Hổ đói vồ xơi xác,
Thuồng luồng giỡn nước xanh.

Ma Vương đánh miếng trăn uốn mình, Đại Thánh đi bài ngựa đá cất Kiễng chân dìm rồng đất,
Úp bát thành túi trời.

Sư tử há mồm xơi, Cá chép tung vây bạc.
Quanh sườn non dây buộc, Đỉnh đầu hoa nở xòe. Cơn gió căng quạt che,
Mưa rơi hoa rụng xuống,

Ma Vương sử miếng Quan Âm chưởng, Đại Thánh đi bài La Hán quyền, Trường quyền dù thoáng, dù tự nhiên, So với đoản quyền không kín đáo.
Hai ben đánh nhau thật táo bạo,

Tài nghệ ngang nhau chẳng được thua.

Hai người đánh nhau trước cửa động, trên đỉnh núi cao, Lý Thiên Vương thích thú reo hò không ngớt. Hỏa đức tinh quân vỗ tay khen ngợi. Hai vị lôi công và Na Tra thái tử dẫn các vị thần chạy tới gần định xông vào giúp sức. Bên kia bọn tiểu yêu phất cờ gióng trống, múa kiếm vung đao, nhất tề cổ vũ. Tôn Đại Thánh thấy việc không xong, bèn nhổ một sợi lông, tung lên trên không hô “biến”, lập tức biến thành dăm ba chục con khỉ nhỏ, xông ùa cả vào túm chặt lấy yêu quái, con ôm chân, con túm sườn, con móc mắt, con vặt lông. Yêu quái sợ quá, vội vàng rút chiếc vòng ra. Đại Thánh và bọn thiên vương thấy yêu quái rút vòng ra, cuống quýt nhảy lên mây, nhảy lên đỉnh núi chạy trốn. Yêu quái tung chiếc vòng lên trời đánh xoảng một tiếng, thu hết cả mấy chục con khỉ con do sợi lông biến thành, biến lại thành sợi lông cuốn vào trong động, thắng trận dẫn quân về, đóng chặt cửa ăn mừng vui vẻ.

Thái tử khen:

– Tôn Đại Thánh thật là một trang hảo hán! Đi bài quyền ấy khác nào như gấm thêu hoa: sử phép phân thân tựa trước mặt
người quý hiển.

Hành Giả cười, hỏi:

– Các ngài đứng xa xem thấy tài nghệ của yêu quái so với lão
Tôn thế nào?

Lý Thiên Vương đáp:

– Đường quyền của nó rời rạc chậm chạp, không được kín đáo, nhanh nhẹn như Đại Thánh. Nó thấy chúng tôi đến, đã có vẻ lúng túng. Sau lại thấy Đại Thánh sử phép phân thân thì cuống cả lên, vội giở chiếc vòng ra.

Hành Giả nói:

– Ma Vương dễ trị, chỉ có chiếc vòng là khó trừ. Hỏa Đức và Thủy Bá nói:
– Muốn thắng, trừ phi phải lấy được thứ bảo bối đó, thì sau mới bắt được nó.

Hành Giả nói:

– Bảo bối của nó làm cách nào lấy được? Chỉ có bằng cách ăn trộm.

Hai vị lôi công Đặng, Trương cười, nói:

– Muốn làm kiểu đi xoáy, ngoài Đại thánh thì không ai làm nổi. Hồi nào đại náo thiên cung, ăn trộm rượu ngự, đào tiên, gan rồng, tủy phượng, và linh đơn của Lão Quân, ai có nổi tài nghệ ấy? Bây giờ chính là lúc nên giở cái trò ấy ra.

Hành Giả nói:

– Đúng! Đúng! Đã như vậy, các ngài cứ tạm ngồi đây nghỉ nghỉ để lão Tôn nghe ngóng xem sao.

Đoạn nhảy từ đỉnh núi xuống, lẻn đến trước động lắc người một cái, biến thành một con nhặng xanh, nom rất đẹp:
Đôi cánh mỏng tựa làn sương, Thân người bé tẹo tìm đường dò la. Tay chân phủ kín lông tơ,
Đôi mắt nhấp nháy như là sao rơi.

Có tài ngửi gió đánh hơi,

Bay thì nhanh nhẹn giữa trời veo veo.

Xem ra chỉ bé tẹo teo,

Thế mà tài nghệ hàng yêu có thừa.

Hành Giả nhẹ nhàng bay đến đậu trên tấm cửa, lần đến khe cửa chui vào trong, thấy yêu quái lớn nhỏ, con múa, con hát, đứng xếp hàng hai bên. Ma Vương ngồi trên đài cao, trước mặt bày những thức ăn: thịt rắn, nem hươu, tay gấu, bướu lạc đà, rau rừng, hoa quả, một bầu rượu bằng đá xanh. Mùi sữa dê, rượu dừa thơm phức, đựng trong bát lớn trông mà thèm.

Hành Giả lẫn vào trong đám tiểu yêu, biến thành một tiểu yêu đầu cầy, mon men bước lại gần bên đài xem xét một lúc lâu, chẳng biết bảo bối yêu quái để ở chỗ nào. Hành Giả bèn quay người vòng ra phía sau đài, thấy trong nhà sau rồng lửa, ngựa lửa đang bị treo ngược kêu gào rên rỉ. Hành Giả ngẩng đầu nhìn thấy cây gậy sắt nạm vàng dựa ở bức tường bên đông thì mừng quýnh, quên cả thay hình đổi dạng, chạy bổ tới chộp lấy cây gậy, hiện nguyên hình, múa gậy mở đường đánh thốc ra ngoài cửa. Lũ tiểu yêu sợ quá hồn bay phách tán. Ma Vương trở tay không kịp, bị Đại Thánh xô ngã, đẩy ngã đến hai ba lần. Hành Giả mở một con đường máu đánh thẳng ra ngoài cửa. Thế mới là:

Yêu ma kiêu ngạo không phòng bị, Gậy sắt lại về với chủ nhân.
Cuối cùng không biết lành dữ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.