Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bốn mươi sáu

Ngoại đạo cậy tài lừa chính pháp
Ngộ Không hiền thánh diệt yêu ma

Lại nói chuyện quốc vương thấy Tôn Hành Giả có tài gọi rồng, sai thánh. Lập tức sai đóng bảo ấn vào điệp văn, đưa trả cho Đường Tăng để thầy trò lên đường sang phương Tây. Ba đạo sĩ vội vàng sụp lạy trước điện Kim Loan định thưa chuyện. Quốc vương bèn rời ngai vàng bước xuống vội đỡ dậy, nói:

– Quốc sư hôm nay làm đại lễ là cớ sao? Đạo sĩ nói:
– Tâu bệ hạ, chúng tôi tới đây, phù trì xã tắc, giữ nước yên
dân, gian khổ trải hơn hai mươi năm. Nay đám hòa thượng cậy pháp lực chiếm lấy công đầu, làm hại thanh danh của chúng tôi. Bệ hạ chỉ vì một trận mưa mà tha cho cả tội giết người, há chẳng phải là khinh rẻ chúng tôi lắm sao? Cúi xin bệ hạ tạm giữ điệp văn của chúng lại, để anh em chúng tôi thi tài với chúng lần nữa xem sao.

Quốc vương là hạng ngu dốt, nói sao nghe vậy, bèn thu điệp văn lại và hỏi:

– Thế quốc sư định thi tài gì với họ?
Hổ Lực đại tiên nói:

– Tôi thi ngồi thiền với hắn. Quốc vương nói:
– Quốc sư lầm rồi. Hòa thượng xuất thân từ thiền giáo, tất
nhiên phải biết rõ thiền hơn cả mới dám vâng mệnh nhà vua đi cầu kinh, thế mà khanh dám thi môn ấy với họ à?

Đại tiên nói:

– Phép ngồi thiền của tôi khác hẳn phép thường, có một tên
riêng gọi là “Vân thê hiển thánh”.

Quốc vương hỏi:

– Thế nào là phép “Vân thê hiển thánh”? Đại tiên thưa:
– Phải cần một trăm cái bàn, năm mươi cái làm thiền đài, cái
nọ chồng lên cái kia, không được vịn tay trèo lên, cũng không được bắc thang, mà phải cưỡi trên đám mây, rồi hạ đài ngồi xuống, trong vòng mấy giờ không được cử động nhúc nhích.

Quốc vương nghe nói có vẻ khó, bèn ra lệnh hỏi:

– Hòa thượng kia, quốc sư ta muốn thi phép ngồi thiền “Vân
thê hiển thánh” với nhà ngươi, có ai dám không?

Hành Giả nghe nói, trầm ngâm không đáp. Bát Giới hỏi:

– Sư huynh ơi, sao sư huynh chẳng nói năng gì thế? Hành Giả nói:
– Chú em ạ, chẳng giấu gì chú, nếu những trò tuyệt diệu như
đá trời lộn giếng, khuấy biển lật sông, gánh núi đuổi trăng, dời sao đổi vật, tôi đều làm được cả. Hoặc những trò chém đầu mổ bụng, rạch ruột cắt gan, thay hình đổi dạng tôi cũng không sợ. Duy có ngồi thiền thì tôi chịu. Tôi không thể nào ngồi được như thế. Chú có trói tôi vào cái cột sắt, tôi cũng nhoài lên nhoài xuống, chứ ngồi yên thế nào được!

Tam Tạng bỗng nhiên mở miệng nói:

– Ta biết ngồi thiền. Hành Giả mừng rỡ nói:
– Vậy được! Vậy được! Nhưng sư phụ ngồi được bao lâu? Tam Tạng nói:
– Thuở nhỏ ta gặp được một vị thiền tăng từ phương xa tới
giảng đạo, về căn bản tính mệnh, ta đã định được tính, tôn được thần, trong vòng sống chết, cũng ngồi được hai, ba năm.

Hành Giả nói:

– Nếu sư phụ ngồi hai ba năm thì chúng ta không đi lấy kinh
nữa à? Ngồi lâu nhất chỉ độ hai ba giờ là xuống thôi.

Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, nhưng ta không trèo được lên đài. Hành Giả nói:
– Sư phụ cứ trả lời đồng ý đi, con sẽ đưa sư phụ lên. Tam Tạng bèn chắp tay trước ngực nói:
– Bần tăng biết ngồi thiền.

Quốc vương lập tức ra lệnh dựng thiền đài. Đúng là quốc gia
có sức mạnh lật núi, chưa đầy nửa tiếng hai tòa đài đã dựng xong ở bên cạnh điện Kim Loan.

Hổ Lực đại tiên bước xuống điện, đứng ở giữa thềm nhẩy vút lên không, cưỡi trên một đám mây, rồi hạ xuống ngồi trên tòa đài bên phương Tây. Hành Giả nhổ một sợi lông hóa phép, biến thành Hành Giả cùng với Bát Giới, Sa Tăng. Còn mình thì biến thành đám mây ngũ sắc, đưa Đường Tăng lên không trung, rồi hạ xuống ngồi vào tòa đài bên phương Đông. Đoạn Hành Giả thu đám mây lành lại, biến thành con bọ mát bay tới mang tai Bát Giới, nói:

– Chú trông nom sư phụ cẩn thận, chớ có nói năng gì với lão
Tôn giả nhé!

Chú ngốc cười nói:

– Biết rồi! Biết rồi!
Lại nói chuyện Hổ Lực đại tiên ngồi trên chiếc đệm gấm xem ra đã khá lâu. Hai người ngồi trên đài cao bất phân thắng bại. Đạo sĩ kia muốn giúp sư huynh mình thắng cuộc, bèn nhổ một sợi lông ở sau gáy, vê vê ném lên đầu Đường Tăng, biến thành một con rệp cắn vào đầu Tam Tạng. Tam Tạng lúc đầu cảm thấy ngứa ngứa, sau thấy đau. Nguyên phép ngồi thiền không cho phép động đậy chân tay, động là thua. Đường Tăng đau quá không chịu được bèn rụt đầu, xoa xoa vào cổ áo. Bát Giới nói:

– Hỏng. Sư phụ lên cơn động kinh rồi. Sa Tăng nói:
– Không, chắc là váng đầu đấy. Hành Giả nghe thấy thế bèn nói:
– Sư phụ mình là bậc quân tử chí thành. Người nói biết ngồi
thiền là biết ngồi, bảo không biết là không biết. Người quân tử đâu có nói dối? Hai chú đừng nói nữa, để tôi lên xem sao.

Hành Giả bèn vo ve bay trên đầu Đường Tăng, và thấy ngay một con rệp to bằng hạt gạo đang cắn vào đầu sư phụ, bèn thò tay bắt lấy rồi xoa xoa cho sư phụ. Tam Tạng hết ngứa, lại ngồi thiền ngay ngắn.

Hành Giả nghĩ thầm:

– Hòa thượng đầu trọc lóc, đến một con chấy còn không ở
được, làm sao lại có rệp nhỉ? Hẳn là bọn đạo sĩ hóa phép hại sư phụ mình. Hà hà, uổng công mà chẳng thắng đâu. Để lão Tôn này cho một vố!

Thế là Hành Giả bay tới đậu xuống cái đầu thú đắp trên nóc
điện Kim Loan, lắc mình một cái, biến thành một con rết dài bảy tấc, bò thẳng lên sống mũi đạo sĩ cắn một miếng. Đạo sĩ đau quá ngồi không vững, lộn nhào một cái, ngã lăn xuống, tưởng như toi mạng, may có các quan lớn nhỏ đứng đấy vực dậy. Quốc vương sợ quá, lập tức sai quan đương giá thái sư đưa đạo sĩ vào điện Văn Hoa tắm rửa. Hành Giả lại biến thành đám mây lành đỡ sư phụ xuống trước thềm. Thế là Tam Tạng thắng cuộc.

Quốc vương đành ra lệnh cho thầy trò ra đi. Lộc Lực đại tiên
tâu:

– Tâu bệ hạ, lão sư huynh của thần vốn có chứng âm phong, do ngồi chỗ cao, bị cơn gió độc, chứng cũ lại tái phát, nên hòa thượng kia mới thắng cuộc. Bệ hạ tạm lưu họ lại để họ thi với
chúng tôi món “cách bản sai mai” đã.

Quốc vương hỏi:

– Thế nào là “cách bản sai mai”? Lộc Lực thưa:
– Bần đạo có phép biết được vật nào đó để cách một tấm ván.
Xem thử hòa thượng kia có biết được không. Nếu hắn đoán giỏi hơn thần, thì để cho chúng đi. Nếu không đoán nổi thì bệ hạ sẽ hỏi tội, rửa mối hận cho anh thần, không làm nhơ nhớp tới công ơn giữ nước hai mươi năm trời của chúng thần nữa.

Quốc vương thực là hạng người vô cùng ngu tối, tin lời xiểm nịnh, lập tức ra lệnh cho nội quan khiêng ngay một cái hòm sơn son đặt giữa cung điện. Lại truyền cho hoàng hậu bỏ vào trong hòm một thứ bảo bối. Một lát sau chiếc hòm được mang ra đặt trước thềm ngọc. Quốc vương bèn hạ lệnh cho hai bên tăng đạo:

– Nào, hai nhà tăng đạo các ngươi hãy trổ pháp lực đoán xem trong hòm có bảo bối gì?

Tam Tạng nói:

– Đồ đệ ơi, vật giấu trong hòm làm sao biết được?

Hành Giả bèn thu đám mây lành, lại biến thành con bọ mát
đậu lên đầu Đường Tăng, nói:

– Sư phụ cứ yên tâm, để con đi xem sao.
Thế là Đại Thánh nhẹ nhàng bay đến bên chiếc hòm, bò vào đáy hòm, nhìn thấy một khe ván, bèn chui vào. Thấy trong hòm có một cái khay sơn son, trên để một bộ quần áo kiểu cung y, đó là cái áo sơn hà xã tắc, chiếc quần địa lý càn khôn. Hành Giả cầm lên, giũ tung ra, đoạn cắn ngập đầu lưỡi cho chảy máu rồi phun vào, hô “biến”, lập tức biến thành một cái chuông mẻ vứt đi. Hành Giả đến bên, đái vào một bãi khai nặc, rồi chui qua khe hở bay ra đậu vào mang tai Đường Tăng, nói:

– Sư phụ cứ đoán rằng đó là cái chuông mẻ vứt đi nhé! Tam Tạng nói:
– Họ bảo đoán bảo bối cơ mà, chuông mẻ vứt đi đâu phải là
bảo bối?

Hành Giả nói:

– Kệ họ, sư phụ cứ nói như thế là được.

Đường Tăng bước lên một bước, đang định đoán, Lộc Lực
đại tiên nói:

– Để ta đoán trước. Trong hòm có chiếc áo sơn hà xã tắc và chiếc quần địa lý càn khôn.

Đường Tăng nói:

– Không đúng, không đúng. Trong hòm chỉ có chiếc chuông
mẻ vứt đi mà thôi.

Quốc vương nói:

– Hòa thượng thật vô lễ! Dám chê nước ta không có bảo bối
hay sao mà lại đoán là chiếc chuông mẻ vứt đi?

Đoạn ra lệnh:

– Bắt lại!

Hai ban hiệu úy định xông vào bắt. Đường Tăng sợ quá chắp
tay nói lớn:

– Tâu bệ hạ, hãy tạm tha cho bần tăng một lát, đợi lúc mở hòm, nếu quả là bảo bối, bần tăng xin chịu tội. Nếu không phải là bảo bối, chẳng hóa oan cho bần tăng sao?

Quốc vương bèn truyền lệnh cho mở hòm xem. Quan đương giá lập tức mở hòm, bưng chiếc khay sơn son ra, quả nhiên là một chiếc chuông mẻ vứt đi.

Quốc vương nổi giận quát:

– Ai đặt vật này vào?

Đứng sau ngai vàng, Tam cung hoàng hậu bước ra nói:

– Tâu bệ hạ, chính tay thiếp đặt chiếc áo sơn hà xã tắc và
chiếc quần địa lý càn khôn vào trong hòm, không biết làm sao lại biến thành vật ấy.

Quốc vương nói:

– Mời hoàng hậu lui gót. Quả nhân biết rồi. Những thứ trong
cung, toàn là lụa là gấm vóc, làm quái gì có cái của vứt đi ấy!

Bèn ra lệnh:

– Mang hòm lại đây, để chính tay trẫm bỏ vào một bảo bối
xem sao.

Quốc vương quay vào hậu cung, thẳng tới vườn ngự uyển, hái một quả đào to bằng cái bát từ trên một cây đào, đoạn đem đặt vào trong hòm, rồi bảo khiêng hòm ra bắt đoán. Đường Tăng nói:

– Đồ đệ ơi, họ lại bắt đoán nữa. Hành Giả nói:
– Sư phụ yên tâm, để con đi xem sao.

Đoạn lại vo ve bay đi, lách qua khe hở chui vào, thấy một trái
đào thực là vừa ý, bèn hiện nguyên hình, ngồi trong hòm cầm trái đào ăn một chập hết nhẵn, đến cả chỗ thịt dính ở hai bên khe múi cũng gặm kỳ tiệt, rồi đặt cái hột ở đó. Xong xuôi, Hành Giả lại biến thành con bọ mát bay ra, đậu bên tai Đường Tăng nói:

– Sư phụ đoán là cái hột đào nhé! Tam Tạng nói:
– Con chớ đùa ta nữa. Lần trước nếu không mau mồm thì đã
bị xử tội rồi. Lần này phải đoán là bảo bối mới được, chứ hột đào là bảo bối quái gì.

Hành Giả nói:

– Không sợ, cốt thắng họ là được.

Tam Tạng đang định nói, đã nghe thấy tiếng Dương Lực đại
tiên:

– Bần đạo xin đoán trước. Đó là một quả đào tiên. Tam Tạng đoán:
– Không phải quả đào, mà chỉ là cái hột đào thôi. Quốc vương quát lên:
– Chính tay trẫm đặt trái đào vào, tại sao lại bảo hột? Quốc sư
ta đã đoán đúng.

Tam Tạng nói:

– Tâu bệ hạ, cứ mở hòm ra sẽ rõ.

Quan đương giá khiêng hòm ra mở, bưng chiếc khay lên xem,
thấy quả là cái hột đào, thịt cùi mất hết. Quốc vương thấy vậy, cả sợ nói:

– Quốc sư ơi, đừng đấu với họ nữa, để họ đi thôi. Quả nhân tự tay bỏ trái đào tiên vào, thế mà bây giờ chỉ còn hột. Kẻ nào ăn mất nhỉ? Hay là quỷ thần ngầm giúp họ?

Bát Giới nghe vậy, khẽ tủm tỉm cười với Sa Tăng:
– Họ chẳng biết anh ấy ăn đào quen từ thuở nào rồi!

Đang trò chuyện, Hổ Lực đại tiên đã tắm rửa xong, từ điện
văn hoa bước ra tâu:

– Tâu bệ hạ, hòa thượng này có phép đánh tráo mang đi. Cứ cho mang hòm lại, tôi sẽ phá pháp thuật của hắn, cùng hắn cuộc một lần nữa.

Quốc vương hỏi:

– Quốc sư định đoán gì? Hổ Lực thưa:
– Phép ấy chỉ đánh tráo được vật, chứ không thay được người.
Bỏ một tiểu đồng vào đó thì hắn tráo làm sao nổi.

Thế rồi một tiểu đồng được giấu vào trong hòm, đậy nắp lại, khiêng ra ngoài.

Quốc vương ra lệnh:

– Hòa thượng đoán lần nữa, xem lần thứ ba này là bảo bối gì? Tam Tạng nói:
– Lại đoán nữa à? Hành Giả nói:
– Để con đi xem sao.

Đoạn lại vo ve bay đi, chui vào trong hòm, thấy ngay một tiểu
đồng. Đại thánh quả là người có kiến thức: tháo vát khôn ngoan thiên hạ hiếm, thông minh lanh lợi thế gian không! Bèn lắc người một cái, biến thành lão đạo sĩ đứng trong hòm cất tiếng gọi:

– Đồ đệ!

Tiểu đồng nói:

– Sư phụ vào bằng đường nào đấy? Hành Giả nói:
– Ta dùng phép độn. Tiểu đồng nói:
– Sư phụ vào có điều gì dạy bảo? Hành Giả nói:
– Hòa thượng kia đã nhìn thấy con chui vào hòm rồi. Nếu hắn
đoán là tiểu đồng thì ta lại thua mất. Vậy ta phải vào bàn mẹo với con là phải cạo trọc đầu đi để ta đoán là hòa thượng, có vậy thôi.

Tiểu đồng nói:

– Tùy sư phụ xử trí, cốt chúng ta thắng là được. Nếu thua họ
nữa, không những hại thanh danh, mà triều đình cũng không
kính trọng.

Hành Giả nói:

– Con nói phải lắm. Nào lại đây. Nếu thắng họ ta sẽ trọng
thưởng.

Bèn hóa phép biến cây gậy thành con dao cạo, tay ôm tiểu đồng vào lòng, miệng dỗ dành:

– Con ngoan, ráng chịu đau nhé, chớ có kêu, để ta cạo đầu cho.

Trong chốc lát, Hành Giả đã cạo xong, vơ tóc thành nắm ném vào một xó hòm, đoạn cất dao, xoa đầu trọc lóc của tiểu đồng nói:

– Con ngoan, đầu thì giống hòa thượng lắm rồi, chỉ còn quần áo thì chưa được. Nào cởi ra, ta thay cho.

Tiểu đồng đang mặc một chiếc áo cánh hạc bằng lụa có hoa văn màu xanh nhạt, mép có viền gấm, bèn cởi phăng ra. Hành Giả thổi khí tiên, hô “biến”, lập tức biến ra một chiếc áo dài màu nâu, đưa cho tiểu đồng mặc. Đoạn lại nhổ hai sợi lông, biến thành chiếc mõ cá bằng gỗ, nhét vào tay tiểu đồng dặn:

– Đồ đệ nghe đây này. Nếu gọi tiểu đồng thì chớ có ra. Gọi hòa thượng thì đội nắp hòm, gõ mõ tụng kinh chui ra nhé. Có thế mới thành công được đó.

Tiểu đồng cười nói:
– Con chỉ biết niệm kinh Tam Quan, kinh Bắc Đẩu, kinh Tiêu tai thôi, chứ không biết niệm kinh nhà Phật.

Hành Giả nói:

– Con không biết niệm Phật à? Tiểu đồng nói:
– Câu A di đà Phật thì ai mà không biết niệm? Hành Giả nói:
– Được, được, cứ niệm như thế, ta đỡ phải dạy. Thôi, nhớ kĩ
nhé, ta đi đây.

Đoạn lại biến thành con bọ mát chui ra, bay đến bên tai
Đường Tăng nói:

– Sư phụ đoán là hòa thượng nhé! Tam Tạng nói:
– Phen này thì họ chắc được. Hành Giả nói:
– Tại sao sư phụ khẳng định thế? Tam Tạng đáp:
– Kinh có nói: “Phật, pháp, tăng là tam bảo”. Vậy sao hòa
thượng cũng là bảo bối được!

Đang bàn bạc, bỗng Hổ Lực đại tiên nói:

– Tâu bệ hạ, lần thứ ba này, trong hòm là một tiểu đồng.

Và hắn gọi hoài, tiểu đồng chẳng chịu chui ra. Tam Tạng chắp
tay nói:

– Đó là một hòa thượng.

Bát Giới lấy hết sức gọi lớn:

– Hòa thượng ở trong hòm ơi!

Tiểu đồng vội vàng đội nắp hòm, gõ mõ cá, niệm kinh Phật
chui ra. Hai ban văn võ mừng rỡ đồng thanh khen ngợi. Ba đạo sĩ sợ quá, miệng câm như hến. Quốc vương nói:

– Hòa thượng kia hẳn là có quỷ thần giúp đỡ. Nếu không, bỏ đạo sĩ vào hòm làm sao lại biến thành hòa thượng được? Dù có người thợ cạo chui vào, thì chỉ cạo được trọc đầu, chứ làm sao thay đổi được cả quần áo, biết niệm cả kinh Phật? Quốc sư ơi, để cho họ đi thôi!

Hổ Lực đại tiên nói:

– Tâu bệ hạ, quả là kỳ phùng địch thủ, anh tài gặp nhau. Bần
đạo xin mang những món võ nghệ học ở núi Nam Sơn thuở nhỏ quyết đấu với hắn một phen.

Quốc vương hỏi:

– Những món võ nghệ gì? Hổ Lực đáp:
– Ba anh em chúng tôi đều có chút ít thần thông, chặt đứt đầu
lại ráp vào, mổ bụng moi gan lại mọc đủ, có thể tắm gội trong vạc dầu sôi.

Quốc vương cả sợ nói:

– Ba việc ấy đều đi tới chỗ chết cả! Hổ Lực nói:
– Chúng tôi có pháp lực ấy mới dám nói mạnh, quyết bắt
chúng phải đấu mới xong.

Quốc vương bèn gọi:

– Hòa thượng phương Đông kia, quốc sư ta không chịu buông
tha, còn muốn thi với các người môn chém đầu mổ bụng, tắm trong vạc dầu nữa cơ.

Hành Giả đang biến thành con bọ mát, bay qua bay lại, bỗng nghe thấy lời nói ấy, bèn thu sợi lông, hiện ra bản tướng, khành khạch cười vang, nói:

– May quá may quá! Món hời tới tay rồi! Bát Giới nói:
– Ba trò ấy đều là chuyện mất mạng cả, tại sao lại là “món hời tới tay”?

Hành Giả nói:

– Chú em vẫn không biết những cái tài ấy của ta à? Bát Giới hỏi:
– Thưa sư huynh, tưởng sư huynh chỉ có những cái tài biến
hóa, bay nhảy, hóa ra sư huynh còn có cả những cái tài ấy nữa à?

Hành Giả nói:

– Tôi ấy à:

Chém rụng đầu vẫn nói năng

Chặt đứt tay vẫn phăng phăng đánh người

Chân phạt cụt vẫn đi hoài

Bụng rạch toạc coi như chơi bình thường

Khác nào hàng gói dễ dàng Nặn ra đủ kiểu đàng hoàng dễ thôi Dầm trong vạc nóng sục sôi
Như tắm nước nóng, ghét thời sạch ngay

Bát Giới, Sa Tăng nghe nói khà khà cười ngất. Hành Giả
bước lên nói:

– Tâu bệ hạ, tiểu hòa thượng biết chặt đầu. Quốc vương hỏi:
– Làm sao nhà ngươi biết chặt đầu? Hành Giả đáp:
– Trước kia tôi tu hành trong chùa, có gặp một vị hòa thượng
từ phương xa tới dạy cho phép chặt đầu, không biết hay hay dở, nay xin thử cái trò mới lạ đó.

Quốc vương cười nói:

– Hòa thượng này ít tuổi, chưa trải việc đời, chặt đầu lẽ nào lại
coi là trò mới mà thử? Đầu là chỗ hội tụ của lục dương, chặt đứt sẽ chết liền.

Hổ Lực nói:

– Tâu bệ hạ, cứ để cho hắn làm như thế, mới hả cơn giận của
chúng tôi.

Hôn quân nghe lời, lập tức ra lệnh dựng pháp trường. Lệnh vừa ban ra, ba nghìn quân vũ lâm đã xếp hàng sẵn sàng ngoài cửa triều đình. Quốc vương hạ lệnh:

– Hòa thượng ra chặt đầu trước.

Hành Giả hăng hái đồng ý ngay, nói:

– Tôi làm trước! Tôi làm trước! Đoạn lại khoanh tay lớn tiếng nói:
– Quốc sư miễn phép cho nhé, tôi xin làm trước.

Rồi quay đầu bước thẳng ra bên ngoài. Đường Tăng níu lại
dặn:

– Đồ đệ ơi, cẩn thận nhé! Đây không phải là trò đùa đâu. Hành Giả nói:
– Sợ cái quái gì, bỏ tay ra để con đi!

Đại Thánh bước thẳng ra pháp trường. Bọn đao phủ túm lấy
hai tay trói gô lại, đặt trên một gò đất cao. Bỗng tiếng “khai đao” vang lên, rồi nghe đánh “phập” một cái, đầu Hành Giả đứt ngay rơi xuống, lại bị bọn đao phủ đá theo chẳng khác đá một quả dưa hấu lăn lông lốc, bắn xa tới bốn mươi thước. Nơi cổ bị chém đứt không thấy máu chảy, chỉ nghe thấy trong bụng có tiếng gọi:

– Đầu lại đây!

Hổ Lực đại tiên thấy Hành Giả có thủ đoạn cao cường như
vậy, sợ quá vội vàng niệm chú gọi các thần kỳ thổ địa đến bảo:

– Giữ đầu hắn lại. Khi nào ta thắng lũ hòa thượng, ta sẽ tâu
lên quốc vương sửa sang ngôi đền nhỏ của các ngài thành tòa miếu lớn, thay tượng đất bằng tượng vàng.

Mấy vị thần kỳ thổ địa ấy vốn sợ lão đạo sĩ có phép Ngũ lôi, đành vâng lời, ngấm ngầm giữ đầu Hành Giả lại. Hành Giả lại cất tiếng gọi:

– Đầu quay lại.

Chiếc đầu như mọc rễ không hề nhúc nhích. Hành Giả bực
tức, nắm hai tay lại, giằng mạnh một cái, dây thừng đứt tung, rồi quát:

– Mọc ra!
Lập tức nơi cổ bị đứt mọc ra một cái đầu khác. Bọn đao phủ đứa nào đứa nấy hoảng hồn, quân vũ lâm thằng nọ thằng kia mất vía. Quan giám trảm vội vã chạy vào triều tâu:

– Vạn tuế! Tiểu hòa thượng ấy bị chém đầu lại mọc đầu khác. Bát Giới cười nhạt nói:
– Chú Sa Tăng ạ, ai ngờ anh ấy lại có thủ đoạn cao cường đến
thế!

Sa Tăng nói:

– Anh ấy có bảy mươi hai phép thần thông biến hóa, tất phải
có bảy mươi hai đầu chứ.

Chưa dứt lời, Hành Giả đã bước tới cất tiếng gọi:

– Sư phụ!

Tam Tạng mừng lắm, nói:

– Đồ đệ vất vả quá! Hành Giả nói:
– Chẳng vất vả, lại còn khoái nữa là đằng khác. Bát Giới hỏi:
– Sư huynh ơi, có cần lấy thuốc rịt vào không?
Hành Giả đáp:

– Chú cứ sờ xem có thấy vết dao chém không? Chú ngốc đưa tay sờ thử, rồi cười ngặt nghẽo nói:
– Tuyệt vời! Tuyệt vời! Lại mọc ra hoàn toàn như cũ, chẳng
có một tí sẹo nào cả.

Mấy anh em đang chuyện vui, bỗng thấy quốc vương cho gọi tới nhận điệp văn:

– Tha tội cho các ngài. Hãy đi mau! Đi mau! Hành Giả nói:
– Điệp văn tuy được lĩnh, nhưng quốc sư cũng phải tới pháp
trường chém đầu chứ, phải cùng nếm thử cái món lạ này đã.

Quốc vương nói:

– Thưa đại quốc sư, hòa thượng kia không chịu buông tha
ngài. Ngài đã đánh cuộc với họ thì cũng đừng làm phiền đến quả nhân.

Hổ Lực đành phải đi, bị mấy tên đao phủ trói lại quật xuống đất. Rồi loáng một cái, chúng đã chặt đứt đầu Hổ Lực, đoạn vung chân đá đi xa tới ba chục bước. Chỗ cổ bị chém cũng không thấy máu chảy, và cũng gọi một tiếng:

– Đầu trở lại!
Hành Giả lập tức nhổ một sợi lông, thổi tiên khí, hô “biến”, biến ngay thành một con chó vàng, chạy vào pháp trường, ngoạm chiếc đầu đạo sĩ, chạy thẳng tới bờ sông Ngự Thủy, vứt tõm xuống nước.

Đạo sĩ gọi liền mấy tiếng, đầu vẫn không về. Hắn đâu có nhiều thủ đoạn như Hành Giả, đầu không mọc ra được, chỗ cổ bị chặt máu tươi ồng ộc chảy ra. Đáng thương thay!

Gọi gió kêu mưa tài hạng bét

Đâu sánh trường sinh bậc chính tiên!

Trong giây lát, cái thây lăn kềnh ra đất, mọi người tới xem,
hóa ra là một con hổ vàng không đầu.

Quan giám trảm trở về tâu:

– Vạn tuế! Đại quốc sư bị chặt đứt đầu, không mọc được đầu
khác, chết trên mặt đất, hóa ra một con hổ vàng không đầu.

Quốc vương nghe lời tâu, sợ hãi thất sắc, mắt đăm đăm nhìn hai đạo sĩ kia.

Lộc Lực đứng dậy nói:

– Sư huynh thần đã đến lúc số cùng lộc tuyệt, nhưng tại sao
lại hóa ra con hổ vàng? Đó chắc là do bọn hòa thượng quỷ quyệt dùng phép yểm hình, biến sư huynh thần thành loại súc sinh. Giờ đây thần quyết không tha, quyết thi môn mổ bụng moi gan với hắn!

Quốc vương nghe nói, mới tỉnh dần ra, lại gọi:

– Tiểu hòa thượng kia, quốc sư hai muốn thi với nhà ngươi. Hành Giả nói:
– Tiểu hòa thượng tôi đã lâu không ăn những thức nấu nướng.
Hôm trước trên đường sang phương Tây, có gặp một vị trai chủ cho ăn, trót ăn quá mấy chiếc bánh hấp, nên mấy hôm nay bụng thấy đau đau, chắc là có vi trùng, đang muốn nhờ lưỡi dao của bệ hạ, mổ phanh bụng ra, rửa sạch tỳ vị, thì mới sang phương Tây gặp Phật được.

Quốc vương nghe xong bèn ra lệnh:

– Đưa hắn ra pháp trường.

Rất nhiều người xúm vào, kẻ túm người lôi. Hành Giả gạt tay
ra nói:

– Không cần phải giữ, ta đi một mình. Cũng không cần phải trói, để ta còn có tay rửa ruột.

Quốc vương đành ra lệnh:

– Không trói hắn nữa.

Hành Giả nghênh ngang đi thẳng ra pháp trường, đứng dựa
vào cái cọc to, cởi quần áo, dây lưng, cho hở bụng ra. Bọn đao phủ lấy một dây thắt vòng vào cổ, một sợi buộc chặt hai cẳng, cầm con dao nhọn tai trâu, vung loáng một cái, rạch đứt da bụng
thành một đoạn dài. Hành Giả hai tay phanh bụng, moi hết ruột ra, lau chùi từng đoạn, rồi lại nhét vào trong theo thứ tự như cũ, xoa xoa chỗ da bụng, thổi tiên khí, hô “liền”, da bụng lại liền lại như trước. Quốc vương sợ quá, cầm tờ điệp văn trong tay, nói:

– Thánh tăng không nên để lỡ việc sang phương Tây, trẫm trả tờ điệp văn đây để các ngài đi.

Hành Giả nói:

– Điệp văn là việc nhỏ, xin mời quốc sư hai cũng mổ bụng
moi gan xem sao.

Quốc vương nói với Lộc Lực:

– Việc đấy không liên can gì đến quả nhân, đó là do khanh
muốn đối đầu với họ thôi. Xin mời! Xin mời!

Lộc Lực nói:

– Bệ hạ cứ yên tâm, tôi quyết không tha cho hắn đâu.

Hắn cũng bắt chước Đại Thánh, nghênh nghênh ngang ngang
đi ra pháp trường, bị bọn đao phủ trói lại, lấy con dao nhọn tai trâu, rạch đánh soạt một tiếng, đứt hẳn da bụng. Hắn cũng lấy tay moi hết ruột gan ra, lần giở từng món. Hành Giả lập tức nhổ một sợi lông, thổi khí tiên, hô “biến”, biến thành một con chim ưng đói, sải cánh giương vuốt, bay sà xuống cắp hết lục phủ ngũ tạng, chẳng biết tha về hướng nào ăn mất. Khiến cho đạo sĩ này: ma lai láng dạ không tỳ vị, quỷ đầm đìa bụng chẳng ruột gan. Bọn đao phủ đạp đổ cọc, kéo thi thể ra xem, thì hóa ra là một con hươu lông trắng!

Quan giám trảm sợ quá, chạy về tâu:

– Quốc sư hai xúi quẩy, lúc mổ bụng bị con ưng đói tha hết
sạch ruột gan, chết ở đó, hóa ra con hươu lông trắng.

Quốc vương sợ hãi hỏi:

– Tại sao lại là một con hươu? Dương Lực đại tiên tâu:
– Sư huynh của thần đã chết, làm sao lại biến ra hình thú
được? Đúng là do bọn hòa thượng này dùng pháp thuật hại chúng tôi. Thần xin báo thù cho sư huynh!

Quốc vương hỏi:

– Khanh có pháp thuật gì hơn hắn? Dương Lực thưa:
– Thần với hắn thi tắm trong vạc dầu sôi.

Quốc vương bèn sai khiêng đến một cái vạc to, đổ đầy dầu
thơm, để cho hai người thi. Hành Giả nói:

– Cảm ơn bệ hạ đã chiếu cố, tiểu hòa thượng tôi lâu nay chưa được tắm gội. Hai hôm nay da dẻ ngứa ngáy, hay dở cũng phải tắm một cái đã.

Quan đương giá bắc vạc dầu, chất củi khô, đốt lửa rừng rực,
khi dầu đã sôi sùng sục bảo bên hòa thượng nhảy vào tắm trước. Hành Giả chắp tay nói:

– Không biết là tắm kiểu văn hay tắm kiểu võ. Quốc vương hỏi:
– Thế nào là tắm kiểu văn, tắm kiểu võ? Hành Giả đáp:
– Tắm kiểu văn là không cởi quần áo, tựa như người hai tay
đan vào nhau, nhúng xuống, tung cho dầu bắn lên. Nhưng không được làm bẩn quần áo, một giọt dầu bắn vào là thua. Còn tắm kiểu võ là phải có một cái mắc áo, một chiếc khăn mặt, cởi quần áo nhảy vào, mặc sức nhào lộn, trồng cây chuối, chơi đùa tắm táp.

Quốc vương nói với Dương Lực:

– Khanh định thi tắm kiểu văn hay tắm kiểu võ với hắn? Dương Lực thưa:
– Tắm kiểu văn sợ hắn tẩm thuốc vào quần áo, dầu không
ngấm. Thi tắm kiểu võ thôi.

Hành Giả bước tới nói:

– Xin thứ lỗi cho, mấy lần tôi đều tranh trước cả.

Đoạn cởi chiếc áo vải, tụt chiếc quần da hổ, tung người nhảy
tõm vào vạc dầu, đùa sóng giỡn nước, chẳng khác nào bơi nghịch dưới sông.

Bát Giới thấy vậy, cắn đầu ngón tay nói với Sa Tăng:

– Chúng mình đánh giá sai con khỉ này. Lúc thường nghe anh
ấy nói vậy, cứ hay xúc xiểm chế giễu, ai ngờ anh ấy thực tài ba đến thế!

Hai người cười khúc kha khúc khích, khen ngợi hết lời. Hành
Giả nhìn thấy, trong bụng nghi hoặc, nói:

– Chú ngốc cười tôi đấy hả? Đúng là “người khôn chịu vất vả, ngu si hưởng thái bình”. Lão Tôn thì múa may vật lộn vất vả thể này, còn hắn thì ung dung. Để ta làm một sợi dây trói hắn, xem hắn có sợ không?

Đang tắm, Hành Giả bèn đánh tung bọt nước, lặn xuống dưới đáy vạc dầu, biến thành một cái đinh nhỏ, không nhô lên nữa.

Quan giám trảm tới tâu:

– Vạn tuế! Vị tiểu hòa thượng đã bị dầu luộc chết rồi.

Quốc vương mừng lắm, sai vớt hài cốt lên xem. Bọn đao phủ
lấy một cái vợt bằng sắt chao tìm trong vạc, nhưng cái vợt sắt thưa, Hành Giả lại biến thành cái đinh quá nhỏ, nên mò đi mò lại, vẫn không vớt được, bèn tâu:

– Hòa thượng người nhỏ xương mềm, nên nát hết rồi. Quốc vương bèn hạ lệnh:

– Bắt ba hòa thượng kia lại!

Hai bên hiệu úy thấy Bát Giới mặt mũi hung dữ, bèn túm
ngay lấy, trói giật cánh khuỷu ra đằng sau. Tam Tạng sợ quá, vội vàng lớn tiếng thưa:

– Tâu bệ hạ, tạm tha cho bần tăng một lát. Người đồ đệ ấy của tôi, từ ngày quy y, lập nhiều công tích, hôm nay xúc phạm tới quốc sư, chết trong vạc dầu, biết đâu người chết trước được làm thần. Bần tăng đâu dám tham sinh! Bệ hạ bảo chết phải chết, bần tăng đâu dám trái lệnh. Chỉ mong bệ hạ ban cho nửa chén nước trong, một lưng cháo loãng, ba tờ giấy tiền, để bần tăng được đến bên vạc cúng lễ, gọi là bộc bạch chút tình sư đệ, sau đó xin chịu tội.

Quốc vương nghe xong, nói:

– Cũng được. Người Trung Hoa nghĩa khí lắm!

Bèn sai mang nước, cháo, vàng giấy đưa cho Đường Tăng.
Đường Tăng bảo Sa hòa thượng cùng đi, khi bước tới trước thềm, thấy mấy viên hiệu úy túm tai Bát Giới lôi đến bên vạc dầu. Tam Tạng đứng trước vạc khấn rằng:

– Hỡi ôi đồ đệ Tôn Ngộ Không!

Từ ngày thụ giáo Thiền tông Sang Tây, giúp đỡ hết lòng mến yêu Trưởng thành chính quả vui nhiều

Ai ngờ con đã về triều Diêm vương

Sống cầu kinh Phật Tây phương Chết rồi niệm Phật hồn càng hiển linh Hỡi ôi khí phách Tôn Hành
Làm ma vẫn nhớ nghĩa tình Lôi Âm.

Bát Giới nghe vậy nói:

– Sư phụ ơi, không phải khấn như thế đâu. Sa hòa thượng, chú
đặt đồ cúng lên trên để tôi khấn cho.

Chú ngốc bị trói quăng dưới đất, vừa thở phì phò vừa khấn:

Khỉ khốn khiếp gây vạ

Bật Mã Ôn ngu đần! Khỉ khốn khiếp đáng chết, Bật Mã Ôn vạc hầm!
Đáng đời con khỉ

Tuyệt giống Mã Ôn!
Hành Giả nằm dưới đáy vạc, nghe thấy chú ngốc chửi bới om sòm, không nhịn được, hiện nguyên hình người trần trụi ướt đầm, đứng trong vạc dầu nói:

– Đồ ăn cám kia, mày chửi ai đấy? Đường Tăng thấy vậy nói:
– Đồ đệ ơi, làm ta sợ tưởng chết! Sa Tăng nói:
– Đại ca giả vờ chết đã thành thói quen rồi! Hai ban văn võ sợ quá, bước tới tâu:
– Vạn tuế! Hòa thượng kia vẫn chưa chết, lại từ trong vạc dầu
chui ra.

Viên quan giám trảm sợ mang tội nói dối triều đình, bèn tâu:

– Chết thì đúng chết thật rồi, nhưng phạm giờ hung, nên hồn
hòa thượng ấy lại hiện về.

Hành Giả nghe nói tức giận nhảy ra khỏi vạc, lau sạch dầu mỡ, mặc quần áo, rút gậy sắt nện cho một phát vào đầu viên giám trảm, thịt xương nát vụn, rồi nói:

– Ta hiện hồn quái nào đâu!

Các quan sợ hãi, vội vàng cởi trói cho Bát Giới, rồi quỳ
xuống đất van xin:

– Xin ngài tha tội! Xin ngài tha tội!

Quốc vương rời ngai vàng bỏ chạy, Hành Giả bước tới túm
lấy nói:

– Bệ hạ không được chạy, phải bảo quốc sư ba cũng nhảy vào vạc dầu đã.

Quốc vương sợ hãi, run run nói:

– Quốc sư ba ơi, cứu mạng trẫm với, nhảy ngay vào vạc đi,
đừng để hòa thượng này đánh trẫm!

Dương Lực bèn bước xuống điện, bắt chước Hành Giả cởi quần áo, nhảy vào vạc, cũng làm ra vẻ tắm táp nô đùa.

Hành Giả buông quốc vương ra, đến bên vạc dầu, gọi người chất thêm củi, đoạn lại thò tay vào xem. Chà! Tại sao dầu sôi mà lại lạnh ngắt thế này? Hành Giả nghĩ thầm trong bụng:

– Lúc ta tắm thì nóng sôi, hắn tắm thì lạnh ngắt. À, ta hiểu rồi, chắc có long vương nào giúp hắn đây.

Bèn tung người nhảy vút lên trời, niệm chú “úm” một tiếng, gọi ngay Bắc Hải Long Vương tới nói:

– Ta truyền đời cho cái giống giun có sừng, lươn có vẩy nhà ngươi, rằng tại sao nhà ngươi dám đem con rồng lạnh đặt dưới đáy vạc giúp cho đạo sĩ, để cho hắn hiển thánh thắng cuộc ta hả?

Long vương sợ quá, dạ dạ liền mấy tiếng, nói:

– Ngao Thuận này không dám giúp nữa. Đại Thánh không
biết, đồ nghiệt súc ấy đã khổ công tu hành một dạo, thoát khỏi bản xác, lại học được phép ngũ lôi, còn những món khác đều là tà thuật, không phải tiên đạo. Đó là hắn đã học được phép “đại khai bác” ở núi Tiểu Mao. Hai tên kia đã bị Đại Thánh phá mất pháp thuật, hiện rõ bản tướng. Còn tên này thì tự hắn đã luyện được rồng lạnh. Song đó cũng chỉ là trò chơi lừa thế tục thôi, lừa làm sao được Đại Thánh! Bây giờ thần xin thu lại con rồng lạnh của hắn để cho hắn xương tan thịt nát.

Hành Giả nói:

– Thu ngay đi thì ta tha đánh!

Long vương biến thành một trận cuồng phong bay đến bên
vạc dầu, bắt con rồng lạnh mang về biển lớn. Hành Giả từ trên không hạ xuống, cùng Tam Tạng, Bát Giới, Sa Tăng đứng trước điện, thấy đạo sĩ giẫy giụa, quằn quại trong vạc dầu sôi, không choài ra được. Trong giây lát, người hắn đã trụi xương, thịt nát nhừ, da cháy vàng. Quan giám trảm chạy về tâu:

– Vạn tuế! Quốc sư ba đã chết cháy.

Quốc vương nước mắt giàn giụa, đập tay xuống án, nức nở
khóc lớn:

Thân người khó thoát gian truân

Chân truyền không gặp, luyện thần không nên

Dù cho tà thuật phép tiên

Nhưng không có thuốc bào nguyên trường tồn

U mê sao nới niết bàn

Tâm cơ uổng phí, mệnh toàn được đâu

Nếu mà sớm biết thua đau

Chẳng thà ẩn náu núi sâu cho rồi!

Thế mới là:

Luyện thuốc nấu vàng thành vớ vẩn

Kêu mưa gọi gió cũng lăng nhăng

Cuối cùng không biết thầy trò như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.