Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bốn mươi hai

Đại Thánh ân cần cầu Bồ Tát 
Quan Âm từ thiện trói Hồng Hài

Lại nói chuyện sáu kiện tướng ra khỏi cửa động, theo đường
đi thẳng về hướng tây nam. Hành Giả trong bụng nghĩ thầm:

– Hắn định mời lão đại vương ăn thịt sư phụ mình. Lão đại vương hẳn là Ngưu Ma Vương. Trước kia lão Tôn kết bạn với lão, ý hợp tâm đầu, tình cảm thắm thiết. Nay mình đã theo chính quả, lão vẫn tà ma, tuy đã lâu không gặp, nhưng vẫn nhớ dáng hình. Để lão Tôn biến thành Ngưu Ma Vương đánh lừa chúng một phen xem sao.

Đại Thánh bèn dang thẳng cánh bay lên phía trước, bỏ xa sáu yêu quái đến mười mấy dặm, lắc mình một cái, biến thành Ngưu Ma Vương, đoạn nhổ mấy sợi lông, hô “biến”, lập tức biến thành mấy tên tiểu yêu. Cả bọn xua ưng dắt chó, cắp nỏ, giương cung trong thung lũng, ra dáng làm giả phường săn chờ sáu kiện tướng.

Sáu tên đang dắt díu nhau đi, bỗng thấy Ngưu Ma Vương ngồi ở chính giữa. Hứng Hồng Hân, Hân Hồng Hứng sợ quá, vội quỳ xuống nói:

– Lão đại vương đã ở đây rồi ạ.

Vân Lý Vụ, Vụ Lý Vân, Cấp Như Hỏa, Khoái Như Phong đều là hạng người trần mắt thịt, đâu có nhận ra thật giả, đều nhất loạt quỳ cả xuống, dập đầu thưa:

– Thưa lão đại vương[220]

chúng con được Thánh Anh đại
,
vương ở động Hỏa Vân sai đi mời lão đại vương tới ăn thịt
Đường Tăng, để được sống lâu nghìn tuổi ạ.

Hành Giả lựa lời nói:

– Các con hãy đứng dậy cùng đi với ta về nhà, ta thay quần áo xong rồi đi.

Lũ tiểu yêu dập đầu thưa:

– Mong lão đại vương tiện thể đi luôn, bất tất phải quay về động phủ. Đường sá xa xôi, chậm trễ, e đại vương quở trách. Xin lão đại vương cứ đi luôn cho.

Hành Giả cười nói:

– Lũ ranh này bướng quá! Thôi, cũng được. Nào, hãy đi trước mở đường, ta cùng đi với chúng bay.

Sáu yêu tinh mừng rỡ, hò reo, mở đường đi trước, Đại Thánh theo sau.

Một lát sau đã tới động phủ. Khoái Như Phong, Cấp Như Hỏa vào ngay trong động báo:

– Thưa đại vương, lão đại vương nhà ta đã tới! Ma vương mừng lắm, nói:
– Chúng bay được việc lắm, đi nhanh thật!

Lập tức triệu tập đầu mục các lộ, xếp thành hang ngũ, dóng trống mở cờ, nghênh đón lão đại vương. Yêu quái khắp động răm rắp tuân lệnh, hàng ngũ chỉnh tề kéo nhau đi ra. Hành Giả ưỡn ngực nghênh ngang, rùng mình thu hết những sợi lông đã biến thành ưng, chó lên người, bệ vệ khoan thai bước vào trong động, rồi ngồi ngoảnh mặt về hướng Nam. Hồng Hài Nhi bước tới quỳ xuống dập đầu, nói:

– Con xin kính lạy phụ vương. Hành Giả nói:
– Miễn lễ cho con.

Ma vương lạy xong bốn lạy, đứng ở phía dưới. Hành Giả nói:

– Con mời cha đến có việc gì? Ma vương cúi người, thưa:
– Con bất tài, hôm qua có bắt được một người là hòa thượng nước Đại Đường bên phương Đông. Con nghe người ta nói hòa thượng này đã tu hành mười kiếp, ăn một miếng thịt hắn, sẽ thọ mãi như các vị tiên ở Bồng Lai, Doanh Đảo, trẻ mãi không già. Con không dám ăn một mình, kính mời phụ vương tới cùng hưởng thị Đường Tăng để sống lâu nghìn tuổi.

Hành Giả nghe xong, làm ra vẻ thất kinh, hỏi:

– Con ơi, Đường Tăng nào vậy? Ma vương thưa:
– Đường Tăng sang Tây phương lấy kinh ấy ạ. Hành Giả nói:
– Con ơi, vậy là sư phụ của Tôn Hành Giả à? Ma vương đáp:
– Thưa vâng.

Hành Giả xua tay lắc đầu, nói:

– Chớ trêu vào hắn! Chớ trêu vào hắn! Người khác còn khả dĩ, chứ Tôn Hành Giả ấy à? Con ngoan, con không biết hắn nhỉ? Con khỉ ấy thần thông quảng đại, biến hóa khôn lường. Hắn đã từng đại náo thiên cung, Thượng Đế sai mười vạn thiên binh, chăng khắp thiên la địa võng, cũng không bắt được hắn. Thế mà con lại dám ăn thịt sư phụ hắn sao? Hãy mau mau trả lại sư phụ cho hắn, đừng trêu vào con khỉ ấy nữa. Hắn mà nghe tin con ăn thịt sư phụ hắn, thì hắn chẳng thèm đến đánh nhau với con đâu, hắn chỉ lấy cây gậy sắt bịt vàng khoét một cái hang ở sườn núi
này, là quả núi này đổ sụp ngay. Con ơi, lúc ấy con náu mình vào đâu? Và cha lấy ai phụng dưỡng tuổi già?

Ma vương nói:

– Phụ vương nói thế là quá khen người ngoài, đâm nhụt mất oai phong của con đấy. Anh em Tôn Hành Giả có ba người đưa Đường Tăng đến lưng chừng núi này, bị con hóa phép bắt mất sư phụ. Sau đó, hắn cùng Trư Bát Giới tìm đến cửa động con, nói những lời lăng nhăng nhận họ hàng quen thuộc, con nổi cơn thịnh nộ, đánh nhau với hắn mấy hiệp, thấy hắn cũng xoàng, chẳng có ngón gì ghê gớm. Bát Giới cũng xông vào đánh giúp một tay, bị con phun ra ngọn lửa Tam muội chân hỏa, đốt cho thua chạy một phen. Sợ quá, hắn đi mời long vương Tây Hải đến làm mưa giúp, nhưng không dập tắt được ngọn lửa Tam muội chân hỏa, lại bị con đốt cho mê man. Hắn vội vàng sai Bát Giới sang Nam Hải mời Quan Âm Bồ Tát. Con lại biến thành Quan Âm giả, lừa Bát Giới tới, nhét vào trong túi Như Ý, định ninh nhừ cho bọn tiểu yêu chén. Sáng hôm sau Hành Giả lại tới cửa động hò hét. Con truyền lệnh cho bắt hắn. Sợ quá hắn vứt cả tay nải mà chạy tháo thân. Lúc ấy, con mới cho đi mời phụ huynh đến xem tượng Đường Tăng sống, rồi mới hầm nhừ mời phụ vương xơi để được sống lâu trẻ mãi không già.

Hành Giả cười nói:

– Con ngoan của cha ơi, con chỉ cậy có lửa Tam muội thắng hắn, không biết hắn có bảy mươi hai phép biến hóa à?

Ma vương nói:

– Dù hắn biến hóa cách nào, con cũng nhận ra. Con dám chắc hắn không dám bén mảng đến động con đâu.

Hành Giả nói:

– Con ơi, tuy con nhận ra hắn, nhưng hắn không biến ra những loài to lớn như hổ báo, sợ không vào lọt cửa, mà hắn biến
thành những loài bé tí tẹo, thì con khó mà nhận ra.

Ma vương nói:

– Dù hắn có biến thành loài bé đến đâu, ở đây, mỗi tầng cửa đều có bốn năm tiểu yêu canh giữ, hắn lọt vào sao nổi?

Hành Giả nói:

– Con không biết. Nhỡ hắn biến ra những loài bé tẹo như con muỗi, con ong, con bướm… hoặc giả biến thành cả cha nữa, thì con có nhận ra được không?

Ma vương nói:

– Không lo. Hắn dù có tim đồng gan sắt cũng chẳng dám bén mảng tới cửa động con đâu.

Hành Giả nói:

– Đúng như vậy thì con ngoan của cha tài giỏi lắm, thực là thắng được hắn rồi, nên mới mời cha tới ăn thịt Đường Tăng. Nhưng hôm nay cha lại không ăn đâu.

Ma vương hỏi:

– Tại sao cha không ăn? Hành Giả đáp:
– Gần đây cha già cả, me con thường khuyên cha nên làm việc thiện, cha nghĩ chẳng làm được việc thiện gì, thì tạm ăn chay giữ giới vậy.

Ma vương nói:

– Chẳng hay cha ăn chay quanh năm hay ăn chay tháng? Hành Giả đáp:
– Chẳng phải ăn chay quanh năm, và cũng chẳng phải ăn chay tháng, mà là “ăn chay sấm”. Mỗi tháng chỉ ăn chay có bốn ngày.

Ma vương hỏi:
– Bốn ngày nào ạ? Hành Giả đáp:
– Ba ngày Tân và ngày mùng sáu. Hôm nay là ngày Tân dậu, một là ăn chay, hai là không mời khách. Hẵng để đến ngày mai, cha sẽ tự tắm rửa kỳ cọ Đường Tăng cho sạch sẽ rồi đem hầm, cùng hưởng với con.

Ma vương nghe nói, nghĩ thầm trong bụng:

– Phụ vương ta ngày thường toàn ăn thịt người, sống đến nay đã hơn nghìn tuổi, mà sao bây giờ lại vẽ chuyện ăn chay? Nhưng trước kia làm nhiều điều ác, bây giờ có ăn chay giữ giới dăm ngày thì có thấm tháp vào đâu! Câu nói ấy giả tạo đáng nghi lắm!

Đoạn quay người chạy ra tầng cửa thứ hai gọi sáu kiện tướng lại hỏi:

– Chúng bay mời lão đại vương ở đâu? Tiểu yêu thưa:
– Mời ở dọc đường ạ. Ma vương nói:
– Ta khen các ngươi đi nhanh quá, hóa ra chưa tới nhà à? Tiểu yêu nói:
– Vâng, chúng con chưa tới nhà. Ma vương nói:
– Hỏng bét rồi! Mời phải người giả rồi. Đây không phải là lão đại vương!

Bọn tiểu yêu quỳ cả xuống, thưa:

– Thưa đại vương, phụ thân nhà ta, đại vương cũng không nhận ra sao?
Ma Vương nói:

– Hình dáng cử chỉ thì giống lắm, nhưng ăn nói không giống. Chỉ sợ mời phải người giả, bị mắc lừa. Chúng bay phải cẩn thận. Thằng nào dùng dao, dao phải tuốt trần. Đứa nào dùng giáo, giáo phải mài sắc. Đứa nào dùng gậy, phải cầm sẵn gậy, dùng thừng phải sẵn thừng. Để ta hỏi thêm hắn, xem hắn ăn nói ra sao. Nếu đúng là lão đại vương, thì dù là ngày mai không ăn, ngày kia không ăn, chậm lại hàng tháng cũng chẳng sao! Nếu hắn ăn nói không đúng, ta đặng hắng một tiếng, là các ngươi phải nhất tề hạ thủ ngay.

Lũ tiểu yêu vâng lệnh răm rắp. Ma vương lại quay vào sụp lạy trước mặt Hành Giả. Hành Giả nói:

– Con ạ, ở nhà không cần giữ lễ quá, không phải lạy, có gì con cứ nói.

Ma vương vẫn phủ phục dưới đất, nói:

– Con mời cha tới đây, một là dâng cha thịt Đường Tăng, hai là có mấy câu chuyện muốn thưa trình. Hôm trước nhàn rỗi, con cưỡi mây lành bay lên thẳng cửa tiêu, có gặp vị lão tổ Trương Đạo Linh tiên sinh.

Hành Giả nói:

– Có phải là thiên sư Trương Đạo Linh đó chăng? Ma vương nói;
– Thưa vâng. Hành Giả hỏi:
– Ngài có hỏi gì không? Ma vương thưa:
– Ngài thấy con ngũ quan ngay ngắn, tam đình nở nang, mới hỏi con ngày sinh tháng đẻ. Con còn nhỏ, không nhớ rõ. Tiên
sinh rất thạo tử binh[221]

muốn xem cả ngũ tinh cho con. Nay
,
mời cha tới, chính là muốn hỏi điều đó. Họa may lần sau con có gặp ngài, sẽ nhờ ngài đoán số cho.

Hành Giả nghe xong, ngồi trên cười thầm, nghĩ:

– Yêu quái gớm thật! Lão Tôn từ ngày quy y Phật quả, hộ vệ Đường Tăng, dọc đường đã bắt khối yêu quái, nhưng chưa có tên nào đáo để như tên này. Hắn hỏi mình những chuyện lễ
[222]
nghĩa gia trưởng, thì còn thêm dấm thêm ớt

, bịa ra trả lời
hắn. Nay hắn hỏi mình ngày sinh tháng đẻ, thì biết đường nào mà lần…!

Nhưng Hầu Vương cũng rất ranh mãnh, vẫn đàng hoàng ngồi ở trên, không tỏ chút mảy may sợ hãi, vẻ mặt vẫn tươi như hoa, cười nói:

– Con hãy đứng dậy. Cha bây giờ già yếu, lại mấy hôm nay có việc chẳng vui, quên khuấy mất ngày sinh của con. Để mai cha về hỏi mẹ con khắc biết.

Ma vương nói:

– Phụ vương không lúc nào ngớt mồm nói về tám chữ của con, bảo rằng con thọ ngang trời đất, lẽ nào bây giờ lại quên được? Không lẽ nào lại thế được, hắn là giả rồi!

Liền dặng hắng một tiếng, cả lũ yêu quái vác gươm giáo kéo ồ ạt cả lại, nhằm Hành Giả đánh túi bụi. Đại Thánh hiện rõ bản tướng, múa gậy sắt gạt ra, nói với ma vương:

– Con hư quá, lẽ nào lại đánh cả bố ư?

Ma vương xấu hổ quá, không dám ngoảnh lại nhìn. Hành Giả biến ra một đạo hào quang, chạy vụt ra ngoài động phủ.

Lũ tiểu yêu nói:

– Thưa đại vương, Tôn Hành Giả chạy rồi. Ma vương nói:
– Thôi! Thôi! Mặc cho nó chạy! Ta đã bị nó làm nhục cho một vố rồi! Cứ đóng cửa lại, đừng đôi co với nó, đem Đường Tăng đi kỳ cọ sạch sẽ hầm nhừ chén quách cho rảnh.

Lại nói chuyện Hành Giả vác gậy sắt, cười khà khà từ bên khe suối chạy về. Sa Tăng nghe tiếng, vội vàng ra khỏi rừng đón
hỏi:

– Sư huynh đi nửa ngày mới về, có chuyện gì mà cười ngất thế, chắc là cứu được sư phụ rồi chăng?

Hành Giả nói:

– Chú em ạ, tuy chưa cứu được sư phụ, nhưng lão Tôn lên mặt với nó lắm.

Sa Tăng hỏi:

– Lên mặt thế nào? Hành Giả đáp:
– Nguyên Bát Giới, bị yêu quái biến thành Quan Âm giả bắt mang về nhốt trong chiếc túi da. Tôi đang tìm cách cứu, thì bất ngờ yêu quái sai sáu kiện tướng đi mời lão đại vương tới ăn thịt sư phụ. Lão Tôn đoán lão đại vương nhà nó hẳn là Ngưu ma vương, bèn biến thành Ngưu ma vương vào thẳng trong động ngồi chỗ chính giữa. Nó gọi tôi là phụ vương, tôi trả lời chào nó. Nó sụp lạy, tôi cũng cứ nhận. Thực là khoái quá, quả là tôi được lên mặt với nó!

Sa Tăng nói:

– Sư huynh ơi, đấy chỉ là những mẹo vặt, chỉ e tính mạng sư phụ khó vẹn toàn thôi.

Hành Giả nói:

– Không lo, để ta đi mời Bồ Tát. Sa Tăng nói:
– Sườn sư huynh vẫn còn đau cơ mà? Hành Giả nói:
– Hết đau rồi. Cổ nhân nói: “Gặp việc vui tinh thần phấn chấn”. Chú trông hành lý và ngựa để ta đi!
Sa Tăng nói:

– Sư huynh bỏ thù không báo, chỉ sợ nó hại mất sư phụ. Sư huynh nên đi nhanh về nhanh nhé!

Hành Giả nói:

– Ta đi nhanh thôi. Chỉ độ nấu xong nồi cơm là về rồi.

Nói xong, bèn từ biệt Sa Tăng, dùng phép cân đẩu vân, bay thẳng đến Nam Hải, mới khoảng nửa giờ đã nhìn thấy cảnh núi Phổ Đà. Trong giây lát, Hành Giả từ trên mây hạ xuống, đến thẳng sườn núi. Đang khoan thai cất bước, đã thấy các vị thiên thần của hai mươi bốn lộ ra nghênh đón và hỏi:

– Đại Thánh đi đâu đấy? Hành Giả đáp lễ xong, nói:
– Đi gặp Bồ Tát.

Các vị thiên thần nói:

– Hãy khoan, để chúng tôi vào báo đã.

Lập tức, thiên thần Quỷ Tử Mẫu bước vào cửa động Triều
Âm báo:

– Kính thưa Bồ Tát, có Tôn Ngộ Không đến xin gặp.

Bồ Tát nghe báo, ra lệnh cho vào. Đại Thánh vâng lời, sửa lại áo xống, nghiêm trang bước vào, thấy Bồ Tát, bèn cúi mình lạy. Bồ Tát hỏi:

– Ngộ Không, nhà ngươi không đưa Kha Thiền Tử sang phương Tây lấy kinh, lại đến đây có việc gì?

Hành Giả thưa:

– Kính thưa Bồ Tát, đệ tử hộ vệ Đường Tăng đi đường, đến một nơi gọi là núi Hiệu, khe Khô Tùng, động Hỏa Vân, có con yêu tinh tên là Hồng Hài Nhi, hiệu là Thánh Anh đại vương bắt
mất sư phụ. Đệ tử và Trư Ngộ Năng đã tìm tới cửa động đánh nhau với nó, bị nó phóng lửa Tam muội, chúng con bị thua không cứu được sư phụ. Con vội vàng sang Đông Dương đại hải mời Long vương bốn biển, tới làm mưa giúp, mà cũng không dập tắt được ngọn lửa, đệ tử lại còn bị đốt mê man, tưởng không sống nổi.

Bồ Tát nói:

– Nó đã có thứ lửa Tam muội, thần thông quảng đại, tại sao còn đi mời Long Vương mà không đến mời ta?

Hành Giả nói;

– Đệ tử định đi, nhưng bị lửa đốt đau quá, không cưỡi mây nổi, bèn sai Trư Bát Giới đi mời Bồ Tát.

Bồ Tát nói:

– Ngộ Năng có thấy đến đâu. Hành Giả nói:
– Vâng. Ngộ Năng không đến đây được, vì bị yêu tinh biến thành Bồ Tát giả, lừa Bát Giới về động bắt nhốt trong một cái túi da, chúng cũng định hầm nhừ ăn thịt nốt.

Bồ Tát nghe xong, trong lòng nổi giận, nói:

– Yêu quái khốn khiếp dám giả dạng ta!

Đoạn hừ một tiếng, ném vèo chiếc tịnh bình bằng ngọc báu xuống đáy biển, khiến cho Hành Giả sợ hãi lông dựng đứng, vội vàng đứng thẳng người, hầu ở dưới, nói:

– Bồ Tát cơn giận chưa nguôi, là do lão Tôn ăn nói không ra sao, làm hại cả đức hạnh, ném mất chiếc tịnh bình. Tiếc quá! Tiếc quá! Giá mà cho quách lão Tôn này, có phải hay biết bao nhiêu!

Chưa dứt lời đã thấy chiếc bình vượt sóng rẽ nước nổi lên mặt
biển. Hóa ra chiếc bình do một con quái vật đội lên. Hành Giả nhìn kĩ thấy quái vật ấy:

Căn nguyên tên gọi bang nê

Ngồi dưới đáy nước hiển uy sáng ngời

Ẩn dật rõ việc đất trời

Trốn đời thấu hết cơ ngơi quỷ thần

Nằm dưới giấu cả đầu chân Bước đi vun vút sánh gần chim bay Văn Vương vẽ quẻ bói hay
Bên đình thường bạn với ngài Phục Hi

Rồng mây nghìn vẩy uy nghi

Rẽ sóng vượt nước lành nghề giỏi giang

Áo giáp kim tuyến dọc ngang Vẩy xen lớp lớp điểm trang đồi mồi Cửu cung bát quái rạch ròi
Tán ra bột nhỏ nhuộm ngời áo xanh

Sống hiếu dụng giúp thần linh Chết đi giúp Phật lưng khênh bia chùa Muốn hay vật ấy tên gì
Cưỡi sóng vượt gió ấy là rùa đen.

Con rùa đội chiếc tịnh bình bò lên bờ, gật đầu hai mươi tư cái, thay cho hai mươi tư lạy. Hành Giả thấy vậy, cười thầm, nói:

– Té ra là kẻ giữ bình. Từ nay nếu không thấy bình, ta sẽ hỏi hắn mà lấy.

Bồ Tát hỏi:
– Ngộ Không, nhà ngươi đứng dưới nói gì đấy? Hành Giả đáp:
– Đệ tử có nói gì đâu. Bồ Tát sai:
– Cầm chiếc bình lên đây.

Hành Giả lập tức đi cầm chiếc bình. Chà, đừng hòng nhấc nổi! Chẳng khác nào chuồn chuồn lay cột đá, không tài nào lúc lắc được nửa phân. Hành Giả bước tới, quỳ xuống nói:

– Thưa Bồ Tát, đệ tử nhấc không nổi. Bồ Tát nói:
– Con khỉ chỉ được cái bẻm mép. Có cái bình mà nhấc không nổi, thì đi bắt yêu quái làm sao?

Hành Giả nói:

– Chẳng giấu Bồ Tát, ngày thường thì con mang nổi đấy, hôm nay thì không. Chắc là bị yêu tinh đốt thua, gân cốt yếu rồi.

Bồ Tát nói:

– Bình thường chỉ là cái bình không. Hôm nay tịnh bình được ném xuống biển, trong chốc lát, nước của ba sông năm hồ bốn ngòi tám biểm, nước tất cả các khe ngòi đầm lạch, nước cả một đại dương đều được mượn chảy vào trong chiếc bình ấy. Nhà ngươi đâu có đủ sức vác biển, nên mang sao nổi!

Hành Giả chắp tay nói:

– Thế ạ. Con không biết.

Bồ Tát bước tới, đưa tay phải nhẹ nhàng cầm lên, rồi đặt vào lòng bàn tay trái. Lúc ấy chỉ thấy con rùa gật gật đầu, lặn xuống mặt nước. Hành Giả nói:

– Té ra chú ta là một con vật được nuôi để giữ bình.
Bồ Tát ngồi vững vàng rồi mới nói:

– Ngộ Không, nước cam lộ đựng trong chiếc bình của ta đây, khác hẳn nước mưa của Long vương, nó có thể dập tắt được thứ lửa Tam muội của yêu tinh. Ta muốn đưa cho nhà ngươi mang đi, nhưng nhà ngươi mang không nổi. Thôi, để ta bảo Thiện Tài long nữ cùng đi với nhà ngươi. Nhưng nhà ngươi không phải người tốt, chuyên đi lừa đảo, ngộ nhà ngươi thấy long nữ xinh đẹp, thấy tịnh bình là báu vật, lừa đảo lấy đi, thì ai có hơi đâu mà đi tìm nhà ngươi. Nhà ngươi phả để lại vật gì làm tin mới được.

Hành Giả nói:

– Đáng tiếc là Bồ Tát thật nhiễu sự. Đệ tử từ ngày theo đạo Sa môn, không bao giờ làm những chuyện như thế nữa. Bồ Tát bảo con để lại vật gì làm tin, con nào có vật gì? Trên thân con chỉ có chiếc áo ngắn bằng vải bông mà chính ngài đã ban cho. Còn chiếc quần da hổ này đáng giá mấy đồng? Cây gậy sắt đây sớm tối hộ thân. Duy chỉ có chiếc vòng trên đầu này là bằng vàng, nhưng bị ngài làm phép dính vào đầu rồi, không dứt ra được. Nay Bồ Tát muốn lấy vật nào làm tin, thì đệ tử xin gán vật ấy. Bồ Tát hãy niệm bài “túng cô nhi chú” cởi nó ra đi. Nếu không, làm gì có vật nào.

Bồ Tát nói:

– Thế thì nhà ngươi thung dung quá nhỉ! Thôi, ta không cần quần áo, gậy sắt, vòng vàng của nhà ngươi. Ta muốn nhổ sợi lông cứu mệnh ở sau gáy nhà ngươi để làm tin kia.

Hành Giả nói:

– Sợi lông ấy cũng chính ngài ban cho. Nếu nhổ một sợi, e hỏng mất những sợi khác, vả lại, lại không cứu được tính mạng con.

Bồ Tát mắng luôn:
– Cái con khỉ này, một sợi lông cũng không muốn mất, ta bảo
Thiện Tài đi cùng cũng ngài ngại.

Hành Giả cười, nói:

– Bồ Tát đa nghi quá. “Không nể mặt sư thì cũng nể mặt
Phật”, muôn nghìn lần mong Bồ Tát cứu sư phụ con thoát nạn!

Lúc ấy Bồ Tát:

Thung dung rời khỏi tòa sen

Bước mây hương thoảng về miền núi xa

Thánh tăng gặp nạn xót xa

Phải đi diệt quái cứu ra phen này

Tôn Đại Thánh vô cùng mừng rỡ, mời Quan Âm rời khỏi động Triều Âm. Các vị thiên thần lúc ấy đều xếp hàng đứng cả trên vách núi Phổ Đà. Bồ Tát nói:

– Ngộ Không, vượt qua biển. Hành Giả cúi mình, nói:
– Xin mời Bồ Tát đi trước. Bồ Tát nói:
– Nhà ngươi đi trước đi. Hành Giả dập đầu nói:
– Đệ tử đâu dám thi thố trước mặt Bồ Tát. Nếu dùng phép “cân đẩu vân” cưỡi mây để lộ thân thể, e Bồ Tát trách đệ tử là bất kính.

Bồ Tát nghe nói, lập tức sai Thiện Tài long nữ về ao sen ngắt một bông sen thả xuống mặt nước dưới chân núi, rồi bảo Hành Giả:

– Nhà ngươi ngồi trên cánh hoa, để ta đưa qua biển. Hành Giả thấy vậy nói:
– Thưa Bồ Tát, cánh hoa vừa mỏng vừa nhẹ, chở con làm sao được? Con trèo lên ngã nhào xuống nước, ướt cả chiếc quần da hổ, trời rét mặc bằng gì?

Bồ Tát quát lớn:

– Nhà ngươi cứ bước lên xem nào!

Hành Giả không dám từ chối, liều mạng bước lên. Quả nhiên, trước đó là bông sen vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng bước lên thấy vững vàng hơn thuyền đi biển nhiều. Hành Giả vui vẻ nói:

– Thưa Bồ Tát, chở được con đấy ạ. Bồ Tát nói:
– Chở được, tại sao không đi? Hành Giả nói:
– Không có sào, chèo, buồm, cột thì đi sao nổi? Bồ Tát nói:
– Không cần.

Đoạn hít vào một hơi rồi thở ra, đẩy thuyền vượt qua Nam Dương khổ hải, sang tới bờ bên kia. Hành Giả nhảy lên mặt đất, cười nói:

– Bồ Tát hóa phép thần thông, dùng hơi thổi lão Tôn đi về chẳng mất một tí sức nào!

Bồ Tát dặn dò các vị thiên thần trông nom tiên cảnh, sai Thiện Tài long nữ đóng cửa động, đoạn cưỡi đám mây lành rời núi Phổ Đà. Sang tới bờ bên kia, Bồ Tát gọi:

– Huệ Ngạn đâu?

Huệ Ngạn, tức thái tử thứ hai của Thác Tháp Lý Thiên Vương, tên tục là Mộc Soa, chính đồ đệ mà Bồ Tát truyền dạy, lúc nào cũng ở bên cạnh Bồ Tát, gọi là Hộ pháp Huệ Ngạn hành
giả. Huệ Ngạn vội vàng chắp tay sẵn sàng đợi lệnh.

Bồ Tát nói:

– Con mau lên thượng giới gặp phụ vương con, mượn số đao thiên cương về đây có chút việc.

Huệ Ngạn hỏi:

– Sư phụ dùng những cây nào? Bồ Tát đáp:
– Mượn toàn bộ.

Huệ Ngạn vâng lệnh, cưỡi mây lên thẳng cửa Nam Thiên, đến cung điện Vân Lâu cúi lạy phụ vương. Phụ Vương nhìn thấy, hỏi:

– Con từ đâu đến? Mộc Soa thưa:
– Sư phụ con được Tôn Ngộ Không mời đi diệt yêu quái, có sai con tới mượn phụ vương số đao thiên cương về dùng.

Thiên Vương lập tức gọi Na Tra mang ra ba mươi sáu cây đao đưa cho Mộc Soa. Mộc Soa nói với Na Tra:

– Em về thưa với mẫu thân rằng anh có việc gấp, chừng nào mang trả đao anh sẽ tới thăm mẫu thân.

Nói xong vội vàng từ biệt, dừng đám mây lành, đến thẳng Nam Hải, dâng đao cho Bồ Tát. Bồ Tát đưa tay nhận lấy, lại ném tung ra, miệng dọc thần chú, những cây đao biến thành đài hoa sen nghìn cánh. Đoạn Bồ Tát bước lên ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Hành Giả đứng bên cạnh cười thầm, nói:

– Bồ Tát bủn xỉn quá, trong ao sen có sẵn tòa sen ngũ sắc, tiếc không chịu ngồi, lại đi mượn của người khác.

Bồ Tát hỏi:
– Ngộ Không, chớ nói nữa, đi theo ta!

Lúc ấy Bồ Tát mới cưỡi mây rời khỏi mặt biển. Con chim vẹt trắng cũng dang cánh bay lên trước, Đại Thánh và Huệ Ngạn theo sau.

Trong phút chốc đã nhìn thấy quả núi. Hành Giả nói:

– Núi ấy chính là núi Hiệu, từ đó tới cửa động yêu tinh khoảng hơn bốn trăm dặm.

Bồ Tát nghe nói, lập tức dừng đám mây lành, đứng xuống đỉnh núi, hô thần chú “úm” một tiếng, thấy hai bên phải trái quả núi bao nhiêu là thần quỷ chạy đến. Họ đều là các sơn thần, thổ địa đến dập đầu trước tòa sen. Bồ Tát nói:

– Các ngươi chớ có sợ hãi. Hôm nay ta tới đây bắt ma vương. Các ngươi hãy quét dọn sạch sẽ cho ta một khu đất rộng khoảng ba trăm dặm, không được để một giống vật nào trong đó. Từ thú nhỏ trong hang, chim non trong tổ, đều phải đưa lên đỉnh núi cao hết.

Các thần vâng lệnh lui ra. Trong chớp mắt đã thấy họ quay trở lại. Bồ Tát nói:
– Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thì cho các ngươi ai về miếu nấy. Đoạn dốc ngược tịnh bình, nước ầm ầm chảy ra, tiếng vang
như sấm. Thật là:

Chảy qua đầu núi

Chảy xối sườn non

Chảy qua đầu núi thế như biển cả Chảy xối sườn non sức tựa trùng khơi Mù đen bốc khắp trời toàn là hơi nước
Sóng xanh soi vầng nhật, ánh sáng lạnh lùng
Sườn non ào ào sóng ngọc

Biển cả rực rỡ sen vàng

Bồ Tát hóa phép diệt yêu quái Rút trong tay áo thiền định thân Biến thành Lạc Già tiên cảnh giới Hệt như Nam Hải chốn nhân gian Đóa cù đàm vươn dài tươi tốt Chùm lá bổi hương ngát mỡ màng Trúc tía mơ màng đàn anh vũ
Tùng xanh ríu rít lũ phượng loan

Vạn khoảng ba đào sen tứ quý

Chỉ nghe gió dậy, nước mênh mang

Tôn Đại Thánh nhìn thấy, trong lòng phục lắm, nói:

– Quả là một vị Bồ Tát đại từ đại bi. Nếu như lão Tôn có pháp lực ấy, thì đã đổ ộc cả bình từ đỉnh núi, mặc xác lũ rắn rết chim muông!

Bồ Tát gọi:

– Ngộ Không, chìa tay ra đây.

Hành Giả vội vàng vén tay áo, chìa tay trái ra. Bồ Tát nhúng cành dương liễu vào nước cam lồ, viết chữ “mê” vào lòng bàn tay Hành Giả, rồi dặn:

– Nắm tay thành nắm đấm, đi ngay khiêu chiến với yêu tinh, cốt thua không cần thắng, thua nhử nó về ngay trước mặt ta, ta sẽ có cách bắt nó.

Hành Giả vâng mệnh cưỡi vầng mây sáng đến thẳng cửa động, một tay vung quyền, một tay múa gậy, lớn tiếng quát:
– Yêu quái mở cửa!

Lũ tiểu yêu chạy vào báo:

– Tôn Hành Giả lại tới! Ma vương nói:
– Đóng chặt cửa lại, mặc kệ nó! Hành Giả lại gọi:
– Con ngoan của bố ơi, cứ để bố đợi ở ngoài mà không mở cửa à?

Tiểu yêu lại chạy vào báo:

– Tôn Hành Giả chửi bới thậm tệ lắm! Ma vương chỉ bảo:
– Kệ xác nó!

Hành Giả gọi hai lần, không thấy mở cửa, trong lòng nổi giận, vung gậy sắt nện một phát vào cánh cửa, cánh cửa vỡ một miếng to. Lũ tiểu yêu hoảng sợ, chạy vội vào báo:

– Tôn Hành Giả phá vỡ cửa rồi!

Ma vương nghe báo mấy bận, lại nghe thấy cửa bị phá, vội vàng bật dậy, cầm giáo dài, chạy ra ngoài mắng Hành Giả:

– Con khỉ kia, già đời mà không biết điều. Ta đã nhường may mắn cho còn chưa bằng lòng, lại còn đến đây quấy rối phá cửa động ta. Vậy nhà ngươi có biết thế là mắc vào tội gì không?

Hành Giả nói:

– Con của bố ơi, đuổi bố ra cửa thì con phạm tội gì?

Ma vương vừa xấu hổ, vừa bực tức, cầm ngọn giáo dài nhắm ngực Hành Giả đâm tới. Hành Giả vung gậy sắt gạt ra. Hai bên đánh nhau chừng bốn năm hiệp, Hành Giả xòe bàn tay, kéo lê gậy sắt thua chạy.
Ma vương đứng trước sườn núi, nói:

– Ta phải về kì cọ Đường Tăng cho sạch sẽ đã. Hành Giả cười nói:
– Con ngoan của bố ơi, trời sai con à? Lại đây đã!

Ma Vương nghe nói càng thêm căm tức, quát vang một tiếng, đuổi sấn đến, phóng giáo đâm luôn. Hành Giả vung gậy, đánh nhau mấy hiệp rồi lại bỏ chạy. Ma vương quát:

– Con khỉ kia, lần trước nhà ngươi đủ sức đánh hai, ba chục hiệp, tại sao hôm nay đang đánh lại bỏ chạy?

Hành Giả cười nói:

– Con ơi, tại lão già này sợ con phóng hỏa. Ma vương nói:
– Ta không thèm phóng hỏa, nhà ngươi hãy lại đây! Hành Giả nói:
– Đã không phóng hỏa thì hãy lại đây! Hảo hán đánh nhau không cậy gần nhà.

Ma vương không biết đó là mẹo lừa, cứ thật thà vác giáo đuổi theo. Hành Giả kéo lê gậy, xòe bàn tay, làm ma vương mê mẩn, cứ một mực đuổi theo. Người chạy trước như sao băng vun vút, kẻ chạy sau tựa tên bắn phăng phăng.

Một lát sau, nhìn thấy Bồ Tát, Hành Giả bèn nói:

– Yêu quái! Ta sợ nhà ngươi rồi, nhà ngươi tha cho ta. Hôm nay nhà ngươi đã đuổi tới chỗ Quan Âm Bồ Tát ở Nam Hải mà không quay về sao?

Ma vương không tin, cứ cắn răng đuổi theo. Hành Giả quay người đánh lại, giấu mình trong ánh hào quang của Bồ Tát. Yêu quái nhìn không thấy Hành Giả đâu cả, bước lại gần, tròn xoe
mắt nói với Bồ Tát:

– Nhà ngươi được Tôn Hành Giả gọi đến cứu viên đấy hả? Bồ Tát im lặng không trả lời. Ma vương hoa ngọn giáo quát:
– Hừ! Nhà ngươi được Tôn Hành Giả gọi tới cứu viện hả?

Bồ Tát vẫn không trả lời. Ma vương bèn nhắm ngực Bồ Tát đâm luôn. Bồ Tát hóa thành một đạo hào quang bay thẳng lên trời thẳm. Hành Giả chạy theo nói:

– Bồ Tát chỉ lừa tôi thôi. Yêu tinh hỏi đi hỏi lại, mà cứ giả câm giả điếc chẳng dám trả lời, bị nó đâm cho một giáo, bỏ cả tòa sen mà chạy!

Bồ Tát chỉ dặn:

– Chớ nói nữa, xem nó giở trò gì.

Lúc ấy Hành Giả và Mộc Soa đứng trên không, sánh vai cùng nhìn, thấy ma vương khà khà cười nhạt, nói:

– Con khỉ khốn khiếp kia hiểu lầm ta rồi. Không biết nhà ngươi coi thằng Thánh Anh này là hạng người gì, mấy phen đánh ta không nổi, lại đi mời cái mụ Bồ Tát bị thịt, bị ta đâm cho một giáo, vội vã biến đi mất tăm mất dạng, bỏ cả tòa sen mà chạy nữa chứ. Để ta trèo vào ngồi nào.

Đoạn yêu tinh cũng học đòi Bồ Tát chắp tay xếp bằng tròn ngồi vào giữa tòa sen.

Hành Giả nhìn thấy nói:

– Chà chà! Thế là tòa sen cúng cho người khác rồi! Bồ Tát nói:
– Ngộ Không, nhà ngươi nói gì thế? Hành Giả nói:
– Nói gì nữa! Tòa sen cúng cho người khác rồi. Yêu tinh đã
đặt đít vào, không biết ngài còn cần đến nó nữa không?

Bồ Tát nói:

– Cứ mặc cho nó ngồi. Hành Giả nói:
– Thân thể nó nhỏ nhắn, ngồi vào còn vững hơn Bồ Tát nhiều. Bồ Tát nói:
– Đừng nói nữa, hãy coi pháp lực của ta đây!

Nói xong, Bồ Tát cầm cành dương liễu chỉ thẳng xuống dưới, quát một tiếng “lui”, bỗng thấy tòa sen biến mất, mây lành tan đi, té ra ma vương ngồi trên trăm nghìn mũi đao nhọn. Bồ Tát lập tức ra lệnh cho Mộc Soa:

– Lấy chày hàng yêu đánh vào những chuôi đao.

Mộc Soa dừng mây bước xuống, lấy chày hàng yêu vụt hàng
trăm ngàn lần vào những chuôi đao, chẳng khác nào nện vào tường. Yêu tinh hai đùi bị đao nhọn đâm thủng, da thịt rách toạc, máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đau, quẳng giáo, lấy tay nhổ những mũi đao ra. Hành Giả bèn nói:

– Yêu quái không sợ đau, nhổ hết đao ra kìa! Bồ Tát thấy vậy, gọi Mộc Soa lên dặn:
– Chớ đánh chết nó nhé!

Đoạn lại buông cành liễu rủ xuống, niệm thần chú “úm” một tiếng, những cây đao thiên cương biến thành những chiếc móc câu sắc như răng chó sói, móc vào da thịt không tài nào nhổ ra được. Yêu quái bấy giờ mới sợ hãi đỡ lấy mũi đao, năn nỉ van xin:

– Kính thưa Bồ Tát, đệ tử có mắt như mù, không biết pháp lực vô biên của Bồ Tát. Muôn lần xin Bồ Tát rủ lòng từ bi, tha cho tội chết. Từ nay con xin theo pháp môn giới hạnh, không bao giờ làm ác nữa.

Bồ Tát nghe nói, bèn cùng hai vị hành giả, và con chim vẹt trắng hạ cánh hào quang, đến sát trước mặt yêu quái hỏi:

– Nhà ngươi có ưng theo giới hạnh của ta không? Ma vương gật đầu rơi lệ, nói:
– Nếu Bồ Tát tha chết cho, con xin theo giới hạnh. Bồ Tát hỏi:
– Nhà ngươi có theo pháp môn ta không? Ma vương thưa:
– Nếu được tha chết, con xin theo. Bồ Tát nói:
– Đã như vậy, để ta xoa đầu thụ giới cho.
Bèn rút một lưỡi dao cạo bằng vàng cất trong tay áo ra, bước lại gần, cắt tóc cho yêu quái theo kiểu “Thái Sơn áp đỉnh”, để lại ba chỏm tóc, búi lên như ba chiếc sừng.

Hành Giả đứng cạnh, cười nói:

– Yêu quái xúi quẩy quá! Kiểu tóc trai chẳng ra trai, gái chẳng ra gái, không biết giống cái quái gì!

Bồ Tát nói:

– Nay nhà ngươi đã được thụ giới, ta sẽ đặt tên ngay cho là
Thiện Tài đồng tử có được không?

Yêu quái gật đầu bằng lòng. Lúc ấy Bồ Tát bèn trỏ tay quát một tiếng “lui”, lập tức những cây đao thiên cương rơi xuống đất. Thân thể đồng tử không hề xây xát một tí gì.

Bồ Tát gọi:

– Huệ Ngạn, con mang đao lên thiên cung trả cho phụ vương, rồi cứ về trước núi Phổ Đà hội họp các thiên thần đợi ta.

Mộc Soa vâng mệnh, mang đao lên thượng giới, rồi về Nam
Hải. Chuyên không nói nữa.

Lại nói chuyện đồng tử chưa hết thú tính, thấy chân hết đau, mông đít hết rách, trên đầu lại có ba chỏm tóc, bèn chạy đi vớ ngọn giáo dài, chỉ mặt Bồ Tát nói:

– Làm gì có pháp lực thật hàng ta! Đấy chỉ là ngón phép giả dối! Ta không có thụ giới gì hết, hãy nhìn ngọn giáo đây!

Bèn nhắm mặt Bồ Tát đâm luôn. Hành Giả giận quá, múa gậy sắt toan đánh.

Bồ Tát liền gọi:

– Chớ đánh! Ta khắc có cách trừng trị.

Đoạn rút trong tay áo ra chiếc vòng bằng vàng, nói:
– Bảo bối này chính là của đức Phật Như Lai tặng ta khi sang phương Đông tìm người lấy kinh. Cả thảy có ba chiếc vòng “kim – khẩn – cấm”. Chiếc “khẩn cô nhi” trước ta đã đội cho Hành Giả. Chiếc “cấm cô nhi” đội cho viên đại thần giữ núi. Còn chiếc “kim cô nhi” này chưa đội cho ai. Nay yêu quái vô lễ, đội cho nó thôi!

Nói xong, Bồ Tát quay tít chiếc vòng trước gió, hô “biến”, lập tức biến thành năm chiếc vòng, ném vào người đồng tử. Đoạn, lại hô một tiếng “dính”. Lập tức một chiếc vòng lồng vào đầu, hai chiếc đeo vào hai tay, hai chiếc lồng vào hai chân. Sau đó Bồ Tát nói:

– Ngộ Không, tránh ra! Để ta niệm “kim cô nhi chú”. Hành Giả hoảng sợ, nói:
– Tôi mời Bồ Tát hàng yêu, sao Bồ Tát lại niệm chú hại tôi? Bồ Tát nói:
– Bài chú này không phải là bài “khẩn cô nhi chú” của nhà ngươi đâu, mà là bài “kim cô nhi chú” của đồng tử kia.

Bấy giờ Hành Giả mới yên tâm, đứng sát Bồ Tát để nghe niệm chú. Bồ Tát bấm quyết, lầm rầm niệm chú, lập tức yêu quái vò tai bóp trán, đập chân lăn lộn. Thật là:

Một lời thông biển khắp thế giới

Quảng đại thần thông pháp lực cao

Cuối cùng, không biết đồng tử quy y như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

-------------------------
[220] Nguyên văn là “gia gia”
[221] Tử bình: tên một cách bói
[222] Nguyên văn “ít gạo ít cải”