Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bốn mươi mốt

Hành Giả gặp lửa thua
Bát Giới bị ma bắt

Thiện ác một khi không nghĩ, Héo tươi cũng chẳng quan tâm, Sáng tối ẩn hiện mặc nổi chìm Tùy phận đói ăn khát uống
Thần lặng sáng trong im ắng

Hôn mê tăm tối gặp ma liền

Ngũ hành vượt khỏi, phá rừng thiền

Gió thổi tất nhiên giá rét

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh dẫn Bát Giới từ biệt Sa Tăng,
nhảy qua khe Khô Tùng, bước thẳng tới sườn đá cổ quái, quả nhiên thấy một tòa động phủ, phong cảnh rất khác lạ. Chỉ thấy:

Lối bước quanh co u tịch quá

Trăng thanh gió mát hạc kêu rền Bồng bềnh mây trắng sông trong sáng Nước chảy chân cầu ý tự nhiên
Vượn hót chim kêu hoa cỏ lạ Mây leo vách đá huệ lan chen Mịt mờ hoa khói xanh sườn núi
Ngăn ngắt thông tùng gọi gió lên
Đỉnh núi xa gần như tháp dựng Suối khe uốn lượn chốn hang tiên Côn Lôn khởi phát nguồn long mạch
Dành để cho người ngắm phúc duyên

Hai người tới gần cửa động, thấy một tấm bia, trên khắc tám chữ đại tự “Núi Hiệu, khe Khô Tùng, động Hỏa Vân”. Phía bên kia có một lũ tiểu yêu đang khua thương múa kiếm, nhảy nhót nô đùa. Tôn Đại Thánh dõng dạc lớn tiếng gọi:

– Lũ nhóc con kia, mau mau vào báo cho chúa động biết, bảo hắn thả ngay sư phụ Đường Tăng ra, thì ta tha chết cho yêu tinh cả động chúng bay. Còn nếu hé răng nói nửa tiếng “không”, thì ta sẽ san phẳng núi non, đạp bằng động phủ.

Lũ tiểu yêu nghe nói sợ hãi, vội vàng quay người chạy về động, đóng chặt hai tấm cửa đá rồi vào báo:

– Thưa đại vương, tai họa rồi!

Lại nói chuyện yêu quái từ lúc bắt được Tam Tạng đem vào động, lột hết quần áo, túm bốn chân tay trói lại, quẳng ở sân sau, sai tiểu yêu tắm rửa sạch sẽ bằng nước trong, định bỏ vào vạc hầm ăn dần, chợt nghe thấy tiếng báo tai họa, bèn bảo thôi khoan tắm rửa, bước ra sân hỏi.

– Có tai họa gì? Lũ tiểu yêu thưa:
– Bẩm có một hòa thượng mặt đầy lông lá, mồm như ông thiên lôi, dẫn một hòa thượng tai to mồm dài đang đòi sư phụ Đường Tăng ở ngoài cửa. Chúng nói rằng nếu hé răng nói nửa lời “không” sẽ san phẳng núi non, đạp bằng động phủ.

Ma vương hi hí cười nhạt, nói:

– Chắc là Tôn Hành Giả và Trư Bát Giới đấy thôi. Bọn hắn
cũng giỏi tìm đấy. Ta bắt sư phụ chúng từ giữa núi sâu mang về đây, xa ước chừng khoảng một trăm năm mươi dặm, thế mà chúng cũng tìm tới nhỉ?

Bèn gọi:

– Bọn nhỏ đâu, bảo mấy đứa coi xe, đẩy xe ra!

Một toán tiểu yêu đẩy năm chiếc xe nhỏ đến, rồi mở toang cửa trước. Bát Giới nhìn thấy nói:

– Sư huynh ơi, yêu tinh sợ chúng ta hay sao mà đẩy xe ra kia kìa!

Hành Giả nói:

– Không phải. Im xem chúng để ở đâu nào.

Chỉ thấy bọn tiểu yêu bày năm cỗ xe theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, đặt năm đứa ở lại trông, còn lại năm đứa vào báo. Ma vương hỏi:

– Xong cả chưa? Lũ tiểu yêu đáp:
– Xong cả rồi ạ.

Ma vương ra lệnh:

– Mang giáo ra đây.

Lũ tiểu yêu trông coi binh khí cắt hai tên khiêng ra một cây giáo lửa nhọn dài tới một trượng tám đưa lên cho ma vương. Ma vương xoạc chân vung giáo, mình không áo giáp, chỉ mặc độc một chiếc quần gấm thêu thắt ngang lưng, đi chân không bước ra trước cửa. Hành Giả, Bát Giới ngẩng đầu nhìn thấy quái vật ấy:

Mặt như bôi phấn trắng

Môi tựa thoa son hồng
Tóc xanh rờn chàm nhuộm Mày cong vút cánh cung Na Tra thua béo tốt
Quần gấm thêu phượng rồng

Giáo trong tay lẫm liệt Hào quang tỏa quanh vùng Tiếng vang như sấm dậy Mắt quắc tựa chớp giông Họ tên ai muốn biết
Hồng Hài danh vang lừng

Yêu quái Hồng Hài Nhi ra tới cửa động, lớn tiếng quát:

– Kẻ nào hò hét ầm ĩ trước cửa động ta? Hành Giả bước tới gần cười, nói:
– Thằng cháu ngoan của ta chớ có khuếch khoác! Sáng nay chú mày còn bị treo cao trên ngọn cây tùng bên đường núi, chỉ là đứa trẻ gầy còm vàng vọt đánh lừa sư phụ ta. Ta có lòng tốt cõng cho, thế mà chú mày biến ra trận cuồng phong cuỗm sư phụ ta đi. Bây giờ chú mày lại biến ra hình dạng thế này, tưởng ta không nhận ra hả? Chú mày mau mau trả sư phụ cho ta, chớ có trở mặt mất cả thân tình, nhỡ ông thân sinh chú mày biết, lại trách lão Tôn là lớn bắt nạt bé, chẳng ra thể thống gì.

Yêu quái nghe xong, bừng bừng nổi giận, hừ một tiếng, rồi quát:

– Con khỉ khốn kiếp kia! Ta với nhà ngươi có thân tình gì mà đến đây mở mồm nói láo. Ai là cháu nhà ngươi?

Hành Giả nói:

– Đúng đấy! Chú mày không hiểu sao? Trước kia, ta với bố
chú mày kết nghĩa anh em, chú mày hãy còn ở đâu ấy chứ!

Yêu quái nói:

– Con khỉ này rặt nói láo! Nhà ngươi ở đâu, ta ở đâu mà lại kết nghĩa anh em với thân phụ ta?

Hành Giả nói:

– Chú mày không biết. Ta chính là Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung năm trăm năm về trước. Lúc ta chưa đại náo thiên cung, có đi rong chơi khắp chân trời góc biển, khắp bốn đại châu, không chỗ nào không đặt chân đến. Khi ấy, ta chỉ ngưỡng mộ những kẻ hào kiệt. Thân phụ chú mày là Ngưu Ma Vương, xưng là Bình Thiên đại thánh cùng ta và năm người nữa kết làm bảy anh em, được ta tôn làm anh cả. Còn có Giao Ma Vương, xưng là Phục Hải đại thánh, làm anh hai, Đại Bàng Ma Vương xưng là Hỗn Thiên đại thánh, làm anh ba, Di Hầu Vương xưng là Thông Phong đại thánh, làm anh năm, Ngẫu Nhung Vương, xưng là Khu Thần đại thánh, làm anh sáu, duy có lão Tôn nhỏ người xưng là Tề Thiên đại thánh, đứng hàng thứ bảy. Mấy anh em già bọn ta khi ấy chơi bời với nhau, còn chưa đẻ ra chú mày cơ!

Yêu quái nghe nói, nhưng nào có tin, múa ngọn giáo lửa nhọn đâm liền. Hành Giả là tay lão luyện, chẳng vội vàng gì, sử dụng một thân pháp né qua tránh mũi giáo, đoạn vung gậy sắt mắng:

– Đồ súc sinh con nít, không biết thứ bậc cao thấp! Hãy coi cây gậy đây!

Yêu quái cũng sử dụng một thân pháp, né tránh miếng gậy, rồi nói:

– Con khỉ già khốn khiếp không biết thời thế kia. Hãy nhìn ngọn giáo đây!

Hai người chẳng kể họ hàng, đều trở mặt, biến hóa thần
thông, nhảy vút lên mây đánh nhau. Trận đánh thật khủng khiếp.

Hành Giả tiếng vang lừng Ma vương nhiều thủ đoạn Người cầm ngang gậy sắt Kẻ kia chĩa giáo dài
Mây nhả đầy ba cõi

Mù phun bốn phương trời

Sát khí cuộn dữ dội Nhật nguyệt tối mịt mù Nói năng chẳng chịu thua
Hung hăng không nang nể

Kẻ kia lừa, trái lễ Người này bỏ cương thường Gậy đỡ trổ oai dương
Giáo đâm đầy thú tính

Người này Hỗn Nguyên chân đại thánh

Kẻ kia chính quả Thiện Tài Lang Cả hai ra sức giành phần hơn Chỉ tại Đường Tăng đi lễ Phật…
Yêu ma đánh nhau với Tôn Đại Thánh hai mươi hiệp liền, không phân thắng bại. Trư Bát Giới đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng: yêu tinh tuy không thua, nhưng chỉ biết che tránh đón đỡ, chứ không có khả năng tấn công. Hành Giả tuy không thắng được hắn, nhưng đường gậy cao cường, cứ múa tít vun vút trên đầu yêu tinh và sát sạt hai bên phải trái. Bát Giới nghĩ thầm:

– Hỏng. Kiểu này Hành Giả lừa miếng, nhất thời đánh đòn
quyết định, lừa yêu ma sấn vào, một phát gậy đánh quỵ hắn, thì thành ra ta chẳng có công lao gì à?…

Bạn xem, thế là Bát Giới phấn chấn tinh thần, đứng trên không, vung gậy đinh ba chín răng nhằm đầu yêu ma bổ xuống. Yêu quái thấy vậy hoảng sợ, vội vàng lê giáo bỏ chạy. Hành Giả quát bảo Bát Giới:

– Đuổi ngay! Đuổi ngay!

Hai người đuổi tới cửa động, chỉ thấy yêu tinh đứng trên cỗ xe nhỏ ở chính giữa, một tay vung cây giáo lửa nhọn, một tay nắm thành nắm đấm, tự đấm hai quả vào mũi mình. Bát Giới cười, nói:

– Thằng này thối quá, không biết xấu hổ! Hắn tự đấm vỡ mũi mình, nhỡ máu chảy ra, vấy khắp mặt đất rồi đi kiện chúng ta chắc?

Yêu ma đấm hai đấm, đọc thần chú, phun từ trong miệng ra một vệt lửa: từ hai lỗ mũi, khói đen nồng nặc cũng tuôn ra. Rồi mắt hắn cứ chớp chớp, lửa đỏ lại bùng lên. Lửa cháy ngùn ngụt trùm cả năm chiếc xe nhỏ. Yêu quái phun thêm mấy hơi nữa, chỉ thấy lửa bốc đỏ rực giữa không trung. Một tòa động Hỏa Vân, khói lửa mịt mù. Thật là thiêu trời đốt đất. Bát Giới sợ quá, nói:

– Sư huynh ơi, không xong rồi! Cứ chui trong đống lửa thế này đừng hòng mà sống. Khéo nó thiêu chín lão trư, tẩm thêm ít gia vị, thì xơi ngon phải biết! Thôi, chạy mau, chạy mau!

Bát Giới vừa kêu vừa chạy, mặc kệ Hành Giả, nhảy vút qua khe chuồn thẳng.

Hành Giả thần thông quảng đại, đọc chú, bấm quyết tránh lửa, xông vào trong đám lửa tìm yêu quái. Yêu quái thấy Hành Giả đến, phun luôn mấy hơi lửa nữa. Lần này, lửa cháy dữ dội hơn lần trước nhiều:
Ngụt ngụt ngùn ngùn lửa bốc lên Bừng bừng cuồn cuộn khắp trăm miền Khác nào xe lửa lăn vùn vụt
Lả tả tro tàn múa dưới trên Chẳng phải Toại Nhân gùi lấy lửa Không như Lão Tử luyện linh đơn Lửa trời, lửa đất đều không phải Ấy lửa tam muội của ma vương Năm cỗ xe kia hợp ngũ hành
Ngũ hành sinh hóa lửa kia thành Can mộc phát sinh tâm hỏa vượng Tâm hỏa khiến cho tỳ thổ sinh
Tỳ thổ sinh kim, kim sinh thủy Thủy sinh ra mộc thật tài tình Sinh sinh hóa hóa đều do hỏa
Cháy khắp không gian vạn vật vinh

Yêu ma biết phép hô tam muội

Trấn giữ bốn phương đệ nhất danh

Hành Giả bị khói lửa bốc mù mịt, không tìm thấy yêu quái, cũng không nhìn thấy cả con đường dẫn vào cửa động, bèn co người nhảy ra ngoài đám lửa. Còn yêu quái đứng trước cửa nhìn thấy rõ Hành Giả bỏ chạy rồi, mới thu đồ phóng lửa lại, dẫn lũ tiểu yêu quay vào trong động, đóng chặt tấm cửa đá, cho là thắng trận, sai lâu la bày tiệc, tấu nhạc, ăn uống vui vẻ. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Hành Giả nhảy qua khe Khô Tùng, dừng mây hạ xuống, nghe loáng thoáng tiếng Bát Giới, Sa Tăng trò chuyện trong rừng tùng, bèn bước tới quát Bát Giới:

– Đồ ngốc nghếch kia! Không còn ra giống người nữa! Chú sợ ngọn lửa yêu quái, bỏ chạy một mình, mặc kệ lão Tôn rớt lại. May mà ta cũng có chút pháp thuật đấy.

Bát Giới cười hì hì, nói:

– Sư huynh ơi, yêu tinh nói sư huynh đúng lắm! Quả là sư
huynh chẳng biết thời thế. Cổ nhân nói “Biết thời thế, mới gọi là hào kiệt”. Yêu tinh chẳng có họ hàng với sư huynh, sư huynh một mực nhận họ hàng với hắn. Hắn đánh nhau với sư huynh, phóng ra luồng lửa khủng khiếp như vậy, sư huynh đã không chạy, lại còn ham đánh nữa cơ!

Hành Giả hỏi:

– Tài nghệ yêu quái so với ta thế nào? Bát Giới đáp:
– Cũng kém xa. Lão Trư thấy hắn chống đỡ loạng choạng, định bổ một đinh ba giúp đỡ sư huynh. Không ngờ hắn không biết đánh, đã thua trận, lại vô lương tâm, phóng lửa ra.

Hành Giả nói:

– Lẽ ra chú không nên xông vào, ta đấu thêm với hắn mấy hiệp nữa, lừa miếng nện cho một gậy, lại không hơn ư?

Hai người cứ mải bàn tán về thủ đoạn của yêu tinh, về ngọn lửa ác độc của nó. Sa Tăng cứ tựa vào gốc cây cười ngặt nghẽo. Hành Giả thấy vậy, hỏi:

– Chú em cười gì thế? Hay là chú có tài nghệ gì bắt được yêu quái, phá được trận lửa của nó? Việc này cũng giúp ích cho mọi
[219]
người đấy. Thường có câu “như rết nhiều chân”

. Chú mà
bắt được yêu quái cứu được sư phụ, thì quả là công trạng to đấy.

Sa Tăng nói:

– Em chẳng có tài nghệ gì hàng phục được yêu quái cả. Em cười vì cả hai huynh đều hấp tấp thôi.

Hành Giả hỏi:

– Ta hấp tấp nỗi gì? Sa Tăng nói:
– Yêu quái ấy tài nghệ chẳng bằng sư huynh. Võ nghệ cũng kém sư huynh. Mà chỉ nhờ vào sức lửa nên ta không thắng được. Cứ như ý tiểu đệ thì dùng lẽ tương sinh tương khắc bắt hắn có khó gì?

Hành Giả nghe ra, cười ha hả, nói:

– Chú em nói có lý lắm. Quả là bọn anh vội vàng, quên khuấy mất việc ấy. Cứ theo lẽ tương sinh tương khắc mà bàn, thì thủy khắc hỏa. Cần phải đi tìm nước về dập tắt lửa của yêu quái mới có thể cứu được sư phụ.

Sa Tăng nói:

– Chính thế. Nhưng không nên để chậm. Hành Giả nói:
– Hai chú cứ ở nguyên đây, đừng đi đánh nhau với nó, đợi lão Tôn đến Đông Dương đại hải xin mượn quân rồng mang nước về dập tắt lửa, bắt yêu quái nhé!

Bát Giới nói:

– Sư huynh cứ yên tâm mà đi, chúng em hiểu rồi.

Đại Thánh lập tức nhảy vút lên mây bay đi. Trong chốc lát đã tới biển Đông. Chẳng còn bụng dạ nào ngắm cảnh, Hành Giả bèn dùng phép “bức thủy”, rẽ đôi làn nước đi xuống. Đang đi chợt gặp một tên quỷ Dạ Xoa đi tuần ngoài biển. Hắn nhìn thấy Hành Giả, vội vàng chạy về Thủy Cung cung báo. Long vương Ngao Quảng tức khắc dẫn con rồng, cháu rồng, quân tôm, lính cua, nhất tề kéo nhau ra cửa đón tiếp, mời Hành Giả vào trong cung ngồi xơi nước. Chào hỏi xong, Hành Giả nói:

– Không phải pha trà đâu. Tôi có chút việc muốn phiền đến ngài. Số là Đường Tăng sư phụ tôi sang phương Tây lễ Phật cầu kinh, khi đi qua núi Hiệu, khe Khô Tùng, động Hỏa Vân, có một yêu tinh tên là Hồng Hài Nhi, hiệu là Thánh Anh đại vương bắt
mất sư phụ. Lão Tôn đã tìm tới cửa động đánh nhau với nó, nhưng nó phun lửa ra. Bọn tôi không thắng nổi nó, và nghĩ rằng thủy khắc được hỏa, nên tới đây phiền xin ngài ít nước, làm trận mưa to dập tắt ngọn lửa, giúp chúng tôi cứu Đường Tăng thoát nạn.

Long Vương nói:

– Đại Thánh lầm rồi. Muốn cầu mưa thì không cần phải hỏi tôi.

Hành Giả nói:

– Ngài là Long vương bốn biển, coi về việc mưa, không đến hỏi ngài thì hỏi ai?

Long vương nói:

– Tôi nay trông coi việc mưa, nhưng không dám tự tiện, mà phải có sắc chỉ của Thượng đế lệnh cho mưa ở địa phương nào, mưa mấy thước, mấy tấc, giờ nào làm mưa, giờ nào tạnh mưa. Lại còn phải có ba quan hạ bút. Thái Ất đưa trát hội họp ông sấm, bà chớp, bác gió, chú mây nữa chứ. Tục ngữ nói “Rồng không có mây không bay nổi” đấy sao!

Hành Giả nói:

– Tôi cũng chẳng cần đến gió mây sấm chớp làm gì, chỉ xin ngài ít nước mưa dập tắt lửa thôi.

Long vương nói:

– Tuy Đại Thánh không dùng đến gió mây sấm chớp thật, nhưng một mình tôi giúp làm sao được. Hay là để tôi bảo mấy em tôi cùng đi giúp Đại Thánh lập công có được không?

Hành Giả hỏi:

– Các em ngài ở đâu? Long vương đáp:
– Đó là Ngao Khâm, long vương ở Nam Hải; Ngao Nhuận, long vương ở Bắc Hải; Ngao Thuận, long vương ở Tây Hải.

Hành Giả cười, nói:

– Nếu tôi phải đi những ba biển nữa, thà rằng cứ lên thẳng thượng giới xin sắc chỉ của Thượng Đế còn hơn.

Long vương nói:

– Chẳng cần Đại Thánh phải đi. Tôi cứ ngồi đây đánh mấy tiếng trống sắt chuông vàng, trong giây lát họ tới ngay.

Hành Giả nghe xong, nói:

– Vậy xin ngài nổi trống ngay cho.

Trong khoảnh khắc, ba long vương ở ba biển đã có mặt. Họ hỏi:

– Thưa đại ca, có việc gì sai bảo chúng em vậy? Ngao Quảng nói:
– Có ngài Tôn Đại Thánh tới đây mượn mưa dập, lửa bắt yêu quái.

Ba người em được dẫn vào ra mắt Hành Giả. Hành Giả giãi bày tường tận việc mượn nước. Các vị thần đều vui vẻ vâng lệnh, lập tức điều quân kéo đi:

Cá sa kiêu dũng làm tiền bộ Cá hộ mồm rộng làm tiên phong Chép nguyên soái rẽ dòng cưỡi sóng Trôi đề đốc mù thổi cuộn tung
Thanh thái úy phương Đông tuần tiễu Bạch đô ty phương Tây dốc chung Mã lang mắt đỏ mạn Nam múa
Tướng quân giáp đen phía Bắc xông Hoàng bá tổng trung quân đôn đốc Năm phương quân sĩ thảy ra công Giải cơ mật mưu mô thi thố
Rùa tướng công kế sách vẫy vùng Đồi mồi tướng hữu mưu hữu trí Ba ba quan đa biến kiêu hùng Cua mưu sĩ bò ngang đeo kiếm
Tôm lệnh bà nhảy dọc khoác cung Chiêm ngoại lang kiểm tra sổ sách Rẽ làn sóng nước đội quân rồng
Lại có bài thơ làm chứng rằng:

Bốn biển long vương giúp sẵn lòng Tề Thiên Đại Thánh đón đi cùng Chỉ tại Đường Tăng lâm nạn hiểm Mượn nước đem đi dập lửa hồng
Hành Giả dẫn đội quân rồng trở về. Trong chốc lát đã về tới núi Hiệu, khe Khô Tùng. Hành Giả nói:

– Thưa các ngài họ Ngao, phiền các ngài phải lặn lội xa xôi. Các ngài ạ, đây là sào huyệt của yêu ma. Các ngài cứ tạm đứng trên không, không cần xuất đầu lộ diện, để mặc lão Tôn đánh nhau với nó. Nếu thắng, chẳng cần các ngài phải xông vào bắt. Nếu thua, cũng chẳng cần các ngài đánh giúp. Chỉ khi nào yêu quái phóng lửa, nghe tiếng tôi hô hoán lên, thì các ngài nhất tề phun mưa xuống cho.

Mấy long vương y lệnh.
Hành Giả dừng mây hạ xuống, bước vào trong rừng tùng, thấy Bát Giới, Sa Tăng, bèn cất tiếng gọi:

– Các chú ơi! Bát Giới nói:
– Sư huynh về nhanh quá nhỉ, có mời được Long vương đến không?

Hành Giả nói:

– Họ đến cả đây rồi. Hai chú phải cẩn thận, kẻo mưa to ướt cả hành lý, để lão Tôn đi đánh nhau với nó nghe.

Sa Tăng nói:

– Sư huynh cứ đi đi, chúng em hiểu cả rồi.

Hành Giả lập tức nhảy qua khe, tới thẳng cửa động gọi to:

– Mở cửa!

Lũ tiểu yêu chạy vào báo:

– Tôn Hành Giả lại đến.

Hồng Hài Nhi ngửa mặt cười, nói:

– Con khỉ này chưa bị lửa đốt trụi, nên lại đến. Lần này ta quyết không tha, ta sẽ đốt cho mày cháy da nát thịt mới nghe!

Đoạn đứng lên, cầm ngọn giáo dài, ra lệnh:

– Tụi nhỏ, đẩy xe lửa ra.

Yêu quái ra tới trước cửa, nói với Hành Giả:

– Nhà ngươi lại đến đây làm gì? Hành Giả nói:
– Trả sư phụ ta ngay! Yêu quái nói:
– Con khỉ kia thật ngu, chẳng hiểu rõ các lẽ biến hóa. Đường
Tăng làm được sư phụ nhà ngươi, thì cũng làm được đồ nhắm cho ta chứ! Nhà ngươi tưởng đòi lại được à? Đừng hòng! Đừng hòng!

Hành Giả nghe nói, vô cùng giận dữ, vung ngay cây gậy sắt nạm vàng nhằm đầu yêu quái bổ xuống. Yêu quái múa ngọn giáo lửa nhọn đón đỡ. Trận này quyết liệt hơn trận trước nhiều:

Yêu quái lòng giận dữ

Hầu vương dạ hờn căm

Người này chăm chăm cứu sư phụ lấy kinh Kẻ kia lăm lăm xơi tái Đường Tam Tạng Thay lòng chẳng nhường nhịn
Nhạt tình nào chịu tha Người này giận chưa lột được da Kẻ kia căm chưa đem ướp muối Cùng là bậc anh hùng tài giỏi
Quả nhiên nhiều sức mạnh gớm ghê Gậy vung, giáo múa đánh mải mê Giáo đâm gậy gạt tranh cao thấp Giơ tay đánh đỡ hai mươi hiệp
Đôi bên quả thật ngang tài nhau

Yêu quái đánh nhau với Hành Giả chừng hai mươi hiệp, biết không thể thắng, bèn đâm dứ một giáo, rồi quay người, tay nắm lại thành quả đấm, đấm vào mũi hai quả, và phun lửa ra. Năm cỗ xe đặt trước cửa cũng bốc khói lửa lên. Trong mắt và miệng yêu quái, những vệt lửa đỏ lòm bay ra cuồn cuộn. Tôn Đại Thánh vội quay đầu gọi:

– Long vương đâu!
Mấy anh em Long vương dẫn ngay các loài thủy tộc, nhằm vào đám lửa của yêu quái phun mưa xuống. Mưa to quá! Thật là:

Dào dào dạt dạt

Mịt mịt mờ mờ

Dào dào dạt dạt như sao lạc trên trời Mịt mịt mờ mờ tựa sóng tung biển cả Thoạt đầu mưa rơi bằng nắm đấm Càng về sau, hạt mưa thêm đậm
Đỉnh non trôi đầu Phật xanh lè

Mặt đất cuốn cổ ngàn vô kể

Ngòi lạch, nước dâng cao nghìn trượng Suối khe, sóng cuộn bạc muôn tầng Ngã ba đường ăm ắp nước dâng
Suối chín khúc mênh mong trắng xóa

Đó chính là:

Đường Tăng gặp nạn thần long đỡ

Đem cả thiên hà đổ thế gian

Mưa sầm sập trút xuống, nhưng không dập tắt được ngọn lửa yêu quái. Bởi lẽ nước mưa của Long vương chỉ dập tắt được lửa phàm mà thôi. Còn thứ lửa của yêu tinh là thứ lửa tam muội chân hỏa, thì làm sao dập tắt nổi? Mà trái lại, như lửa đổ thêm dầu, càng mưa, lửa càng bốc to. Đại Thánh nói:

– Để ta niệm chú chui vào lửa nhé!

Nói đoạn, múa gậy sắt, chui vào lửa tìm yêu quái đánh. Yêu quái trông thấy Hành Giả đến, bèn phun một ngụm khói thẳng vào giữa mặt. Hành Giả phải vội vã quay đầu đi, mắt hoa nảy
đom đóm, nước mắt giàn giụa như mưa. Nguyên Đại Thánh không sợ lửa, mà chỉ sợ khói. Khi xưa, lúc Đại Thánh đại náo thiên cung, bị Lão Quân nhốt trong lò bát quái, nung đốt một trận may mà Hành Giả nằm ẹp ở cung tốn, nên không bị lửa đốt, chỉ bị gió thổi khói lại, hun thành mắt lửa ngươi vàng, cho nên đến nay Hành Giả chỉ sợ khói thôi. Yêu quái lại phun một hơi khói nữa, Hành Giả chịu không nổi, phải tung người nhảy vọt lên mây chạy trốn. Yêu quái lúc ấy mới thu thập dụng cụ phóng lửa, quay về động phủ.

Đại Thánh khắp người khói lửa, nóng rát không chịu nổi, phải nhảy tùm xuống khe dập tắt lửa, không ngờ bị nước lạnh đột ngột, hơi lửa nhập vào tim, ba hồn xuất ra khỏi xác. Thương thay! Phổi bị tắc hơi đầu lưỡi cứng, hồn xiêu phách tán đã qua đời! Long vương bốn biển đứng trên không trung thấy thế sợ quá, thu mưa lại, lớn tiếng gọi:

– Thiên Bồng nguyên soái! Quyển Liêm tướng quân! Đừng trốn trong rừng nữa, mau đi tìm sư huynh!

Bát Giới, Sa Tăng nghe thấy tiếng gọi thánh hiệu của mình, vội vàng dắt ngựa, gánh hành lý ra khỏi rừng tùng, chẳng quản bùn lầy, cứ men theo bờ khe tìm Hành Giả. Bỗng thấy ở đầu nguồn, trong làn sóng nước cuồn cuộn, có một xác người trôi lại. Sa Tăng trông thấy, vẫn mặc cả quần áo, nhảy ào xuống cõng lên bờ. Thì ra là xác Tôn Đại Thánh, Than ôi! Bạn xem, Hành Giả chân tay co quắp, toàn thân lạnh cứng như băng. Sa hòa thượng nước mắt ròng ròng nức nở:

– Sư huynh ơi, đáng thương cho sư huynh quá! Cứ nghĩ sư huynh là khách trường sinh, nghìn vạn năm trẻ mãi, ai ngờ đâu bữa nay sư huynh lại chết yểu giữa đường!

Bát Giới cười hì hì, nói:

– Chú đừng khóc nữa. Con khỉ này vờ chết dọa chúng ta đấy.
Chú thử sờ lên ngực anh ấy xem còn nóng không?

Sa Tăng nói:

– Toàn thân lạnh toát, dù có còn một điểm nóng cũng không thể sống lại được.

Bát Giới nói:

– Sư huynh có bảy mươi hai đường biến hóa, tất có bảy mươi hai tính mạng, chú giữ chân, để tôi xem.

Thế là Sa Tăng giữ chân, Bát Giới đỡ đầu, dựng người Hành Giả dậy, kéo chân để ngồi xếp bằng. Bát Giới hai tay xoa vào nhau cho nóng, day xoa vào các khiếu, dùng cách xoa bóp nhà chùa chữa cho Hành Giả. Nguyên Hành Giả bị khí lạnh xâm bức, khí bị tắc ở đan điền, không thể nói được. May được Bát Giới xoa bóp, chà xát. Trong chốc lát, khí đã thông đến tam quan, chuyển lên minh đường, thoát ra các khiếu, nên gọi được một tiếng:

– Sư phụ!

Sa Tăng nói:

– Ôi sư huynh ơi, sư huynh sống cũng vì sư phụ, chết cũng gọi sư phụ. Sư huynh tỉnh lại đi nào. Có chúng em ở cả đây.

Hành Giả hé mắt, nói:

– Các anh em ở cả đây đấy ư? Lão Tôn bị thua rồi! Bát Giới cười, nói:
– Vừa rồi sư huynh bị hôn mê, không có lão Trư này cứu cho, thì đã đi đời nhà ma rồi. Phải cảm ơn tôi đi!

Hành Giả đứng dậy, ngửa mặt nói:

– Anh em nhà họ Ngao cứ về đi. Khi khác sẽ cảm tạ. Long vương dẫn các loài thủy tộc rầm rộ ra về.
Sa Tăng dìu Hành Giả vào ngồi nghỉ trong rừng tùng. Một lát sau thần khí trở lại bình thường, Hành Giả không ngăn được nước mắt chảy giàn giụa hai bên má, lại gọi:

– Sư phụ ơi!

Nhớ xưa rời nước Đại Đường Cứu con thoát khỏi tai ương núi đè Ba non sáu núi nguy ghê
Trăm cay nghìn đắng tái tê nỗi lòng

Xin cơm nhiều ít cũng xong

Tham thiền sớm tối, ngủ trong xóm làng

Mơ thành công quả vinh quang

Ai ngờ gặp nỗi thảm thương thế này!

Sa Tăng nói:

– Sư huynh đừng phiền não nữa. Chúng ta phải sớm tìm mưu kế, xin quan quân cứu viện ở đâu đó, cứu thoát sư phụ.

Hành Giả hỏi:

– Xin cứu viện ở đâu? Sa Tăng đáp:
– Trước kia Bồ Tát dặn dò, sai chúng ta đi hộ vệ Đường Tăng, người đã từng hứa hẹn với chúng ta rằng, gọi trời trời ứng, gọi đất đất theo, vậy tới đấy mà xin!

Hành Giả nói:

– Nghĩ trước kia lão Tôn đại náo Thiên Cung, bao nhiêu thần binh cũng chẳng ngăn nổi. Con yêu này thần thông khá lắm, cần phải có người tài nghệ cao hơn ta, mới hàng phục nổi nó. Thiên thần chẳng cứu nổi, địa sát chẳng ăn thua. Muốn bắt nó phải đi mời Quan Âm Bồ Tát mới xong. Khốn nỗi ta da thịt đang tê
nhức, sườn gối mỏi nhừ, không vận nổi cân đẩu vân, làm sao mời được?

Bát Giới nói:

– Có điều gì sư huynh cứ dặn, để em đi cho. Hành Giả cười, nói:
– Được. Chú em đi được đấy. Nếu có gặp Bồ Tát, chớ có ngửa mặt lên nhìn. Cứ cúi đầu mà lạy. Khi nào Bồ Tát hỏi, chú cứ kể hết tên ma, tên đất cho người biết, sau đó mời người cứu sư phụ. Người mà đến, chắc chắn bắt được yêu quái.

Bát Giới nghe xong, lập tức cưỡi mây bay thẳng về hướng
Nam.

Lại nói chuyện ma vương ngồi trong động mừng rỡ, nói:

– Bọn nhỏ này, Tôn Hành Giả thua nhục nhã bỏ chạy rồi. Trận này tuy hắn chưa chết, nhưng cũng phải ngất lịm. Hừ, chỉ sợ hắn đi cầu viện binh đến. Mở cửa ra mau, để ta xem hắn đi mời ai!

Lũ tiểu yêu mở cửa, yêu tinh nhảy lên không trung quan sát, thấy Bát Giới đang đi về hướng Nam. Yêu tinh nghĩ thầm rằng, phương Nam chẳng có ai khác ngoài Quan Âm Bồ Tát, bèn vội vàng nhảy xuống gọi:

– Bọn nhỏ, mang túi da lại đây cho ta. Lâu lắm không dùng, e sợi dây thắt miệng không bền. Thay sợi khác và để ở chân tầng cửa thứ hai cho ta. Ta đi lừa Bát Giới bỏ vào túi, mang về hầm nhừ, đãi chúng bay một bữa.

Nguyên yêu tinh có một chiếc túi da Như Ý. Lũ tiểu yêu mang ra, thay sợi dây thắt miệng, đặt ở cửa động. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện ma vương sống ở đây đã lâu, thông thuộc các vùng. Mọi đường ngang ngõ tắt đến Nam Hải xa gần thế nào, hắn đều biết hết. Bằng con đường gần nhất, yêu quái cưỡi mây
đuổi kịp và vượt Bát Giới, biến thành Quan Âm giả, ngồi ngay ngắn trên vách đá đợi Bát Giới.

Chú ngốc đang cưỡi mây bay đi, bỗng nhìn thấy Bồ Tát chẳng biết thật giả, hệt như thấy tượng ngỡ là Phật, bèn dừng mây cúi chào:

– Thưa Bồ Tát, đệ tử là Trư Ngộ Năng xin cúi chào. Yêu tinh hỏi:
– Nhà ngươi không hộ vệ Đường Tăng đi lấy kinh, lại đến gặp ta có việc gì?

Bát Giới thưa:

– Đệ tử cùng sư phụ giữa đường gặp một vùng gọi là núi Hiệu, khe Khô Tùng, động Hỏa Vân. Ở đó có con yêu là Hồng Hài Nhi bắt mất sư phụ. Đệ tử và sư huynh tìm đến cửa động, đánh nhau với nó. Con yêu này biết cả phun lửa. Trận đầu không
thắng. Trận thứ hai, chúng con mời Long vương đến làm mưa giúp, nhưng cũng không dập tắt được lửa. Sư huynh bị đốt rã rời, không cử động được, nên sai đệ tử đến mời Bồ Tát. Muôn ngàn lần mong Bồ Tát rủ lòng thương cứu sư phụ con thoát nạn!

Yêu tinh nói:

– Chúa động Hỏa Vân không phải là một tên giết người, nhất định là các ngươi gây sự với hắn thôi.

Bát Giới nói:

– Con không gây sự gì với nó cả, chỉ có sư huynh Tôn Ngộ Không gây sự với nó thôi. Nó biến thành một đứa trẻ treo ngược trên cây để thử sư phụ con. Sư phụ động lòng từ bi, sai con cởi xuống và bắt sư huynh cõng nó đi đường. Sư huynh đập nó một cái, nó biến thành một trận gió cuốn mất sư phụ.

Yêu tinh nói:

– Nhà ngươi đứng dậy, đi theo ta về động, gặp chúa động, ta sẽ nói hộ cho. Nhà ngươi lạy nó một lạy, xin tha cho sư phụ về là xong.

Bát Giới nói:

– Thưa Bồ Tát, nếu nó chịu trả sư phụ, thì dù phải lạy nó một lạy cũng xong.

Yêu tinh nói:

– Đi theo ta!

Chú ngốc chẳng kể hay dở, đi theo yêu tinh, theo đường cũ, không đi về phía biển Nam Dương nữa, mà trở lại động Hỏa Vân. Trong chớp mắt đã về tới cửa động. Yêu tinh bước vào, nói:

– Nhà ngươi đừng nghi ngại, hắn là người quen cũ của ta, cứ đi vào đây.
Chú ngốc đành cất bước đi vào. Lũ tiểu yêu reo hò ầm ĩ, xúm vào trói lấy Bát Giới, bỏ vào trong túi, thắt chặt miệng túi lại, treo lên xà nhà. Yêu tinh hiện rõ bản tướng, ngồi ở chính giữa, nói:

– Trư Bát Giới, nhà ngươi có tài nghệ gì mà dám hộ vệ Đường Tăng đi lấy kinh, lại dám đi mời Bồ Tát đến bắt ta nữa? Nhà ngươi mở to mắt ra mà nhìn, ta là Thánh Anh đại vương đây! Nay ta đã bắt được nhà ngươi, treo đấy vài ngày rồi hầm nhừ đãi đàn em làm thức nhắm rượu!

Bát Giới nghe nói, nằm trong túi chửi ra:

– Đồ yêu quái khốn khiếp vô lễ kia! Mày tìm trăm phương ngàn kế lừa bắt ăn thịt tao, truyền đời cho chúng mày đứa nào đứa nấy sưng đầu mắc ôn dịch chết đi!

Chú ngốc cứ chửi rủa ầm ĩ mãi. Chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh cùng Sa Tăng đang ngồi, bỗng thấy một nguồn gió lạnh thổi ngang qua mặt. Hành Giả hắt hơi một cái, rồi nói:

– Hỏng! Hỏng! Trận gió này lành ít dữ nhiều. Chắc là Trư Bát
Giới đi lạc đường rồi.

Sa Tăng nói:

– Lạc mà anh ấy không biết hỏi à? Hành giả nói:
– Có lẽ hắn gặp yêu tinh. Sa Tăng nói:
– Gặp yêu tinh, anh ấy không biết chạy về à? Hành Giả nói:
– Hỏng việc rồi. Chú ngồi đây coi hành lý, để tôi nhảy qua bên kia khe nghe ngóng xem sao.
Sa Tăng nói:

– Lưng sư huynh còn đau, sợ lại vào tay nó. Để em đi cho. Hành Giả nói:
– Chú em đi không được việc, để ta đi.

Hành Giả cắn răng nén đau, cầm gậy sắt, nhảy qua khe, tới trước cửa động Hỏa Vân kêu lớn:

– Yêu quái khốn khiếp kia!

Lũ tiểu yêu giữ cửa vội vàng trở vào cấp báo:

– Có Tôn Hành Giả đang hò hét ngoài cửa.

Ma vương truyền lệnh ra bắt. Lũ tiểu yêu cầm đao vác giáo, reo hò vang dậy, mở cửa xông ra hò hét ầm ĩ:

– Bắt lấy! Bắt lấy!

Hành Giả quả có mệt mỏi, không dám giao chiến, chui nép vào bên đường, niệm thần chú, hô “biến”, lập tức biến thành một chiếc tay nải thêu vàng. Lũ tiểu yêu nhặt lấy mang vào báo:

– Bẩm đại vương, Tôn Hành Giả sợ lắm rồi. Mới nghe thấy tiếng bắt, đã vội vàng vứt cả tay nải bỏ chạy.

Ma vương cười, nói:

– Cái tay nải này chẳng đáng giá một xu, bất quá chỉ đựng chiếc áo vá, cái mũ rách của bọn hòa thượng, đem giặt sạch đi mà làm mụn vá.

Một tên tiểu yêu bèn xách chiếc tay nải vào, chẳng hề biết là do Hành Giả biến thành. Hành Giả nghĩ thầm:

– Tốt lắm! Chiếc tay nải được mang vào rồi.

Tên tiểu yêu kia chẳng coi chiếc tay nải ra cái gì, quẳng vào xó cửa.

Lúc ấy, Hành Giả, trong cái giả lại có cái giả, giữa điều hư
còn có điều hư, lập tức nhả một sợi lông, thổi tiên khí, biến thành một chiếc tay nải khác, còn chân thân mình thì biến thành một con nhặng xanh, đậu trên then cửa. Bỗng Hành Giả nghe thấy tiếng Bát Giới rên ư ử, khàn khàn như một con lợn ốm, bèn vo ve bay đến tìm. Thì ra Bát Giới bị treo trong chiếc túi da. Hành Giả đậu trên túi da, nghe rõ tiếng Bát Giới chửi mắng yêu quái thậm tệ:

– Cớ sao lại biến thành Quan Âm giả để lừa tao về, treo tao ở đây, lại định ăn thịt tao! Lúc này sư huynh tao:

Thi thố phép Tề Thiên vô lượng

Núi này tóm gọn lũ yêu ma

Túi da cởi rộng, tao ra thoát

Nện chú mày nghìn phát đinh ba!

Hành Giả nghe vậy, cười thầm:

– Chú ngốc tuy bực tức vì bị nhốt trong túi da, nhưng vẫn cứng cỏi, không đầu hàng. Lão Tôn nhất định phải bắt bằng được yêu quái. Nếu không làm sao rửa được hận này!

Đang tìm cách cứu Bát Giới, Hành Giả bỗng nghe thấy ma vương gọi:

– Sáu kiện tướng đâu?

Lúc ấy thấy sáu tiểu yêu là những tên gần gũi thân thiết với ma vương, được phong kiện tướng. Đó là những tên Vân Lý Vụ, Vụ Lý Vân, Cáp Như Hỏa, Khoái Như Phong, Hứng Hồng Hân và Hân Hồng Hứng. Sáu kiện tướng bước tới gần, quỳ xuống. Ma vương hỏi:

– Các ngươi có biết lão đại vương nhà ta không? Sáu kiện tướng thưa:
– Thưa, biết ạ.
Ma vương nói:

– Các người đi ngay đêm nay, mời lão đại vương ta đến đây, nói với ngài rằng ta có bắt được Đường Tăng, hầm nhừ mời ngài xơi, sẽ được sống lâu nghìn tuổi.

Sáu tên vâng mệnh, dắt díu nhau đi thẳng ra cửa. Hành Giả vo ve từ trên túi bay xuống theo hút sau yêu quái, rời khỏi căn động.

Cuối cùng không biết chuyện đi mời thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
--------------------
[219] Nguyên văn “nhiều sợi lông dệt thành tấm chăn”