Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bốn mươi

Trẻ thơ bỡn cợt lòng thiền rối 
Vượn cắp đao về, mộc mẫu trơ


Lại nói chuyện ba anh em Đại Thánh dừng mây nhảy xuống,
vào thẳng trong triều, đã thấy vua tôi thái tử, hoàng hậu, các quan đứng đón tiếp tạ ơn. Hành Giả kể chuyện Bồ Tát thu phục yêu quái cho mọi người nghe, ai nấy tạ ơn rối rít. Đang lúc chúc mừng vui vẻ, bỗng có quan Hoàng môn bước vào tâu:

– Thưa chúa công, ngoài cửa có bốn vị hòa thượng tới. Bát Giới sợ hãi nói:
– Anh ơi, hay là yêu tinh hóa phép, giả làm Văn Thù bồ Tát lừa chúng ta, nay lại biến làm hòa thượng đến đấu trí với chúng ta chăng?

Hành Giả nói:

– Lẽ nào lại như vậy? Cho gọi vào đây xem nào.

Các quan, văn võ truyền lệnh, dẫn họ vào. Hành Giả xem ra thì đó là các nhà sư chùa Bảo Lâm mang các thứ: mũ xung thiên, đai ngọc bích, áo hoàng bào, hài vô ưu đến. Hành Giả mừng lắm, nói:

– Mang đến vừa hay! Mang đến vừa hay!

Nói xong, gọi người đạo nhân lại, bảo cởi khăn bịt đầu ra, đội mũ xung thiên vào, cởi tấm áo vải ra, mặc áo hoàng bào vào; cởi chiếc dây lưng ra thắt chiếc đai ngọc bích vào; cởi đôi dép nhà chùa ra, đi đôi hài vô ưu vào, lại bảo thái tử mang viên ngọc khuê trắng ra, đưa cho nhà vua cầm, và mời lên điện báu giữ
ngôi vua. Đúng như từ xưa đã nói: “Triều đình không thể một ngày không vua”. Song hoàng đế không chịu lên ngôi, cứ khóc hu hu, quỳ xuống giữa thềm, nói:

– Tôi chết đã ba năm, nay nhờ ơn sư phụ cứu cho sống lại, đâu dám càn rỡ ngồi ngôi cao, xin mời vị sư phụ này lên ngôi cho. Tôi mang vợ con ra ngoại thành làm dân cũng đủ lắm rồi.

Tam Tạng cũng không chịu nhận, cứ khăng khăng một lòng đi lễ Phật cầu kinh. Nhà vua lại mời Hành Giả. Hành Giả cười, nói:

– Chẳng giấu gì các vị, lão Tôn này chịu làm hoàng đế, thì đã làm vua khắp cả chín châu vạn nước trong thiên hạ rồi. Nhưng chúng tôi làm hòa thượng nhàn tản lười biếng đã quen. Nếu làm hoàng đế, thì phải để tóc dài, tối chưa nằm canh năm đã dậy, nghe lời tâu báo, trong dạ chẳng yên, gặp năm mất mùa lòng lo canh cánh. Như thế chúng tôi chịu sao nổi? Ngài cứ việc làm hoàng đế của ngài đi, còn tôi làm hòa thượng của tôi, tiếp tục tu hành.

Quốc vương nài nỉ, nhường mãi chẳng được, đành bước lên ngôi báu, quay mặt về phương Nam, xưng trẫm, đại xá cho thiên hạ, ban thưởng cho các nhà sư chùa Bảo Lâm rồi cho về. Lại truyền mở cửa Đông các bày tiệc, thết đãi Đường Tăng. Một mặt lại sai triệu thợ vẽ, vẽ chân dung bốn thầy trò Đường Tăng, treo trong điện Kim Loan thờ cúng.

Bốn thầy trò đã giữ yên được nước, không muốn ở lâu, định từ biệt nhà vua lên đường sang phương Tây. Hoàng đế cùng hoàng hậu ba cung, thái tử, các quan mang bảo bối trấn quốc, vàng bạc, lụa là biếu sư phụ tạ ơn. Tam Tạng không nhận một ly, chỉ xin đổi diệp văn, rồi giục Ngộ Không dóng ngựa đi sớm. Quốc vương rất đỗi áy náy, bèn truyền đưa xa giá đến, mời Đường Tăng ngồi lên. Hai ban văn võ sắp hàng dẫn đường. Quốc vương cùng hoàng hậu ba cung, thái tử, cả nhà đích thân
đẩy xe, tiễn thầy trò ra ngoài thành. Lúc ấy, thầy trò mới xuống xe loan, từ biệt mọi người. Quốc vương nói:

– Thưa sư phụ, bao giờ lấy kinh trở về, xin mời sư phụ quá bộ ghé chơi nước của quả nhân.

Tam Tạng nói:

– Đệ tử xin vâng.

Quốc vương nước mắt lã chã, cùng mọi người quay về. Cả đoàn bốn thầy trò lại tiếp tục bước trên con đường dài ngoằn ngoèo, một lòng một dạ đến Linh Sơn. Lúc này đã vào tiết thu tàn, đông đến. Chỉ thấy:

Sương gieo lá đỏ xác xơ,

Hết mưa, kê chín, khắp bờ vàng ươm.

Nắng hoe giục nở mai ngàn.

Xạc xào khóm trúc một làn heo may.

Thầy trò rời nước Ô Kê. Ngày đi đêm nghỉ, thấm thoắt đi hơn một tháng. Bỗng một hôm lại thấy một trái núi cao ngất, chọc trời che nắng, Tam Tạng ngồi trên mình ngựa bụng đã sợ hãi, vội vàng gò cương gọi Hành Giả. Hành Giả thưa:

– Sư phụ dặn dò điều gì thế? Sư phụ nói:
– Con nhìn kìa, đằng trước có một trái núi cao ngất hiểm trở, phải cẩn thận đề phòng, kẻo yêu ma hãm hại.

Hành Giả cười vang, nói:

– Sư phụ cứ việc đi đường, chớ có bận tâm, đã có lão Tôn bảo vệ.

Tam Tạng lúc ấy mới yên tâm, vung roi quất ngựa, phi thẳng tới sườn núi, quả nhiên thấy trái núi cực kỳ hiểm trở. Chỉ thấy:
Cao chẳng cao đỉnh non liền trời thẳm.

Sâu chẳng sâu, lòng suối sát Âm ty. Trước núi: xương khô tựa mây trắng ùn ùn, Và chướng khí đen bốc cao cuồn cuộn.
Mai hồng trúc lượn, Trắc biếc tùng xanh.
Sau núi: đài kẹp hồn nghìn trượng, lênh khênh.

Sau đài: động yêu ma lạ kỳ cổ quái. Trong động, nước rỏ giọt tí ta tí tách,
Dưới chân một dòng suối lượn uốn quanh co. Lại thấy cả vượn dâng trái nhảy nhót đùa nô. Và hươu nai nghênh sừng ngơ ngơ ngác ngác.
Tối đến cọp về tìm hang động. Đợi sáng ra lật sóng hiện rồng ngay.
Trèo được lên cửa động, tiếng răng rắc cành cây, Giật thót mình chim ngàn bay chấp chới. Khắp trong rừng thú chạy gào vang dội,
Nhìn chim thú tìm người đập thình thình. Ngỡ nhà rộng lại hóa động thênh thênh.
Động yêu quái hay là tiên động đây?

Đá xanh nhuộm thành nghìn viên ngọc đẹp.

Khói lam buông như lụa mỏng che trùm.

Thầy trò đang sợ hãi, bỗng thấy trong thung lũng xuất hiện một đám mây hồng bay vút lên tầng không cao thẳm, rồi kết tụ lại thành một đám hơi lửa. Hành Giả thất kinh, bước tới gần,
cầm chân Đường Tăng kéo xuống ngựa, cất tiếng gọi:

– Các anh em đứng lại, có yêu quái đến đấy!

Bát Giới hốt hoảng lăm lăm cây đinh ba. Sa Tăng cũng vội vàng múa tít cây bảo trượng. Ba người vây quanh bảo vệ Đường Tăng.

Lại nói chuyện, trong đám mây hồng ấy, quả thật có một con yêu tinh. Mấy năm trước nó đã từng nghe người ta nói: “Có Đường Tăng từ mãi phương Đông sang phương Tây lấy kinh. Ông ta là Kim Thiền trưởng lão thác sinh, đã trải qua mười kiếp tu hành, ăn được miếng thịt của hắn sẽ trường thọ sánh ngang đất trời”.

Con yêu tinh này ngày nào cũng kiên trì đợi Đường Tăng trong núi, không ngờ hôm nay Đường Tăng đã đến. Yêu tinh đứng trên tầng không quan sát, thấy, còn cả ba đồ đệ đang xúm quanh bảo vệ Đường Tăng, ai ấy đều sẵn sàng giao chiến, bèn hết lời khen ngợi.

– Hòa thượng này khá thật! Ta vừa thấy một người mặt mũi đầy đặn, trắng trẻo cưỡi ngựa, đích thị là vị thánh tăng nhà Đường. Thế mà nảy đâu ra ba hòa thượng mặt mũi xấu xí, xúm quanh bảo vệ hắn nhỉ? Mà tên nào cũng vung quyền giơ đấm, vũ khí lăm lăm, tựa hồ sắp đánh nhau với ai. Ôi! Chắc có thằng nào tinh mắt nhận ra ta đây. Kiểu này thì đừng hòng ăn thịt được Đường Tăng!

Yêu tinh trầm ngâm một lát, lòng tự hỏi lòng, đắn đo suy tính:

– Nếu cậy thế mà bắt thì khó lòng tới gần. Chỉ có cách lấy điều thiện mê hoặc hắn thì mới bắt được. Khi đã lừa làm cho hắn u mê đi rồi, lại phải hết sức khéo léo mới ăn chắc được. Ta thử trêu hắn một tí xem sao?

Thế là yêu quái làm tan đám mây hồng, dừng mây hạ xuống, bước tới sườn núi, lắc mình một cái, biến thành một đứa trẻ bảy
tuổi, mình trần trùng trục, chân tay bị trói chặt, treo lủng lẳng trên ngọn tùng cao, miệng khóc than rên rỉ:

– Cứu cháu với! Cứu cháu với!

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh ngẩng đầu nhìn thấy đám mây bỗng bay đâu mất đám hơi lửa cũng đã tan, bèn cất tiếng gọi:

– Mời sư phụ lên ngựa đi thôi. Đường Tăng nói:
– Con vừa bảo có yêu quái đến, tại sao lại dám đi? Hành Giả nói:
– Vừa rồi con thấy một đám mây hồng từ mặt đất bốc lên, biến thành một đám hơi lửa, con đoán là có yêu tinh. Bây giờ đám mây hồng tan hết rồi, có lẽ là chú yêu tinh nào đó đi qua đường, không dám hại người. Vậy ta đi thôi!

Bát Giới cười, nói:

– Sư huynh thật khéo nói! Làm gì có thứ yêu tinh qua đường nào?

Hành Giả nói:

– Chú thì biết gì! Hoặc là ma vương ở động nào, núi nào đó, bày tiệc mời yêu quái các nơi đến dự thế là yêu quái khắp nơi đông tây nam bắc đến đông đủ. Vì vậy, chúng chỉ để bụng đi dự hội, không có ý hại người. Cho nên gọi là yêu tinh qua đường.

Tam Tạng nghe nói, vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cứ vịn yên trèo lên ngựa, theo đường đi lên núi. Đang đi, bỗng nghe tiếng kêu cứu, Tam Tạng cả sợ hỏi:

– Đồ đệ ơi, giữa vùng núi sâu, tại sao có tiếng người kêu cứu nhỉ?

Hành Giả bước tới, đáp:
– Sư phụ cứ việc đi đường, đừng có để ý đến việc “người
[217]
kiệu”, “lừa kiệu”, “thức kiệu”, “ngủ kiệu” làm gì
kiệu cũng chẳng có ai khiêng sư phụ đâu.

Đường Tăng nói:

, ở đây có

– Không phải là chuyện kiệu cõng khiêng vác gì đâu mà là có tiếng người kêu cứu ấy.

Hành Giả cười nói:

– Con hiểu rồi, đừng nghĩ những chuyện không đâu, cứ việc đi thôi.

Đường Tăng nghe lời, quất ngựa bước đi. Đi chưa đầy một dặm, lại nghe tiếng kêu cứu. Tam Tạng nói:

– Các đồ đệ ơi, tiếng kêu ấy không phải tiếng yêu ma quỷ quái. Nếu là tiếng yêu ma quỷ quái thì chỉ có tiếng kêu, mà không có tiếng vang. Các con nghe mà xem, cứ một tiếng kêu lại có một tiếng vang. Hẳn là người gặp nạn thôi, chúng ta phải tới cứu ngay.

Hành Giả nói:

– Hôm nay sư phụ hãy tạm gác lòng từ bi lại. Chừng nào vượt qua ngọn núi này hãy mở lòng từ bi ra. Quãng đường này lành ít dữ nhiều, mà sư phụ cũng biết cái thuyết nương cây dựa cỏ rồi đấy, cái gì cũng có thể thành tinh được cả. Những loại ấy còn khá, chứ như loại mãng xà tu luyện lâu năm thành tinh, biết được cả tên cúng cơm của người ta. Chúng rúc trong bụi cỏ, hốc núi, cất tiếng gọi người. Hễ không trả lời thì thôi. Nếu trả lời, dù chỉ một tiếng, nó sẽ dẫn linh hồn người ta đi, đến đêm theo về, tất sẽ nguy tới tính mạng. Thôi, cứ việc đi! Cứ việc đi! Cổ nhân nói: “Đi thoát rồi, tạ thần linh”. Chớ có nghe nó mà khốn.

Đường Tăng nghe lời, quất roi thúc ngựa tiếp tục đi. Hành
Giả nghĩ thầm trong bụng:
– Con yêu quái khốn kiếp này, không biết rúc ở đâu mà cứ kêu la hoài, để lão Tôn dùng phép “mão dậu tinh pháp”, khiến hai bên không nhìn thấy nhau.

Nói xong, bèn gọi Sa Tăng đến dặn:
– Chú dắt ngựa đi chầm chậm thôi, để lão Tôn rảnh tay một tí. Bạn xem, Hành Giả để Đường Tăng đi trước mấy bước, rồi
bắt đầu niệm chú, dùng phép chuyển núi co đất, trỏ cây gậy sắt bịt vàng ra phía sau, thế là mấy thầy trò đi vượt qua đỉnh núi, tiếp tục đi, bỏ yêu quái lại phía sau, còn mình rảo bước đuổi theo Đường Tăng cùng đi. Nhưng Đường Tăng lại nghe thấy phía sau có tiếng kêu cứu, bèn nói:

– Đồ đệ ơi, người gặp nạn ấy thật quá vô duyên không gặp được chúng ta, chúng ta đi quá mất rồi. Người ấy đang kêu la ở đằng sau đấy.

Bát Giới nói:

– Vẫn là ở đằng trước núi chỉ vì gió thổi chiều đấy thôi. Hành Giả nói:
– Mặc kệ đổi gió hay không đổi gió, cứ đi thôi!

Vì vậy, chẳng ai nói năng gì nữa, cứ bước đi, chỉ giận một nỗi không thể nhảy một bước qua ngọn núi này.

Lại nói chuyện yêu tinh đứng trên sườn núi, kêu liền mấy tiếng, chẳng thấy ai tới, bèn nghĩ thầm:

– Ta đợi Đường Tăng ở đây, nhìn thấy hắn cách mình không đầy ba dặm, mà sao đi mãi không tới nhỉ?… Hay họ đi theo lối dưới?

Hắn bèn rùng người, cởi dây trói, lại nhảy vút lên đám mây hồng trên trời cao quan sát. Không ngờ Tôn Đại Thánh ngẩng mặt nhìn thấy, biết ngay là yêu quái, vội vàng cầm chân Đường
Tăng kéo xuống ngựa, nói:

– Các anh em cẩn thận nhé! Cẩn thận nhé! Yêu tinh lại đến đấy!

Bát Giới, Sa Tăng sợ quá, ai nấy nắm chắc đinh ba, bảo trượng, xúm xít bảo vệ Đường Tăng. Đứng trên không trung, yêu tinh nhìn thấy, khen ngợi hết lời:

– Hòa thượng này khá thật! Ta vừa thấy lão hòa thượng mặt trắng ngồi trên mình ngựa, thế mà đã bị ba người kia giấu biệt rồi. Lần này phải tới xem tận mặt mới xong. Trước hết phải đánh gục thằng nào tinh mắt, sau đó mới bắt được Đường Tăng. Nếu không e uổng sức nhọc lòng không bắt được, công toi hí hửng lại thành không.

Nói xong, bèn dừng mây hạ xuống, lại biến hóa như lần trước, treo lủng lẳng trên cành tùng chờ đợi, cách thầy trò không đầy nửa dặm.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh ngẩng đầu nhìn, thấy đám mây hồng lại tan đi, bèn mời sư phụ lên ngựa đi tiếp. Tam Tạng nói:

– Con vừa nói có yêu tinh đến, mà lại đi à? Hành Giả nói:
– Vẫn là chú yêu tinh nào đi qua đường, không dám hại chúng
ta.

Tam Tạng bực tức nói:

– Con khỉ khốn kiếp này nhờn với ta quá! Lúc có yêu tinh lại
bảo không. Đang ở nơi thanh bình vẫn làm ta sợ, chốc chốc lại gào lên rằng có yêu tinh, thực thực hư hư, bất cẩn khinh trọng, túm chân ta lôi xuống ngựa, sau đó lại bảo là yêu tinh qua đường, nhỡ ngã què ta thì hối không kịp! Chỉ cứ thế! Cứ thế thôi!…
Hành Giả nói:

– Sư phụ đừng trách nữa. Nếu ngã gãy chân què tay, còn chữa khỏi được, chứ bị yêu tinh bắt, thì biết đâu mà tìm?

Tam Tạng tức quá hầm hầm, định niệm bài chú “khẩn cô nhi”, may nhờ có Sa Tăng van xin, sư phụ mới thôi, rồi trèo lên ngựa đi tiếp.

Chưa ngồi yên, Tam Tạng lại nghe thấy tiếng kêu cứu: “Sư phụ cứu con với”, bèn ngẩng đầu nhìn, thấy ngay một đứa trẻ trần trùng trục treo lủng lẳng trên cành cây. Tam Tạng gò cương, mắng luôn Hành Giả:

– Con khỉ khốn kiếp kia, không có một phút lương thiện nào cả! Lúc nào cũng chỉ chăm chăm đánh đấm hành hung! Ta đã nói rõ ràng là tiếng người kêu cứu, thế mà hắn cứ mồm năm miệng mười, khăng khăng bảo là yêu quái! Nhà ngươi nhìn xem, bị treo lủng lẳng trên cây kia, không là người thì là gì?

Đại Thánh thấy sư phụ quở trách, lại thấy sư phụ nhìn thấy tận nơi, nên một là chân tay không thi thố được, hai là sợ bị đọc chú “khẩn cô nhi”, đành cứ cúi đầu, không hé răng nói một lời nào nữa, mặc cho Tam Tạng đi tới gốc cây. Tam Tạng giơ ngọn roi chỉ đứa trẻ, hỏi:

– Cháu là con nhà ai? Tại sao lại bị treo ở đây? Nói ta nghe, ta cứu cho!

Than ôi! Rõ ràng hắn là yêu tinh biến hóa ra, mà Tam Tạng người trần mắt thịt, chẳng nhận ra được.

Yêu tinh thấy Đường Tăng hỏi càng giả bộ, nước mắt lã chã nói:

– Thưa sư phụ, phía tây ngọn núi này là khe Khô Tùng, bên khe có một thôn trang. Cháu là người ở đấy. Ông cháu họ Hồng, vàng bạc của cải giàu có ức vạn, nên có tên ghép là Hồng Bách Vạn. Ông cháu già yếu qua đời đã lâu, để lại gia sản cho bố cháu. Dạo này bố cháu đâm ra chơi bờ, ăn tiêu xa xỉ, gia tư sa sút, bèn đổi tên là Hồng Thập Vạn. Bố cháu chỉ chuyên giao du với hào kiệt bốn phương, vung tiền bạc cho vay lãi, có ngờ đâu bị những kẻ vô gia cư ấy nó lừa, vốn lãi mất cả. Bố cháu thề từ nay không cho ai vay mượn nữa. Thế là những con nợ, nhà nghèo vô kể, kết thành đảng cướp, giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà cháu, cướp bằng sạch của cải, giết chết bố cháu. Thấy mẹ cháu có chút nhan sắc, chúng lôi mẹ cháu đi làm phu nhân áp trại gì đó. Lúc ấy, mẹ cháu không nỡ rời cháu, ôm chặt cháu vào lòng, khóc lóc thảm thiết, run rẩy sợ hãi đi theo bọn cướp. Không ngờ đến ngọn núi này, chúng định giết cháu. May có mẹ cháu khóc lóc van xin nếu không cháu đã bị lưỡi đao bỏ mạng rồi. Bọn chúng lại lấy thừng trói cháu, treo lên cành cây, cho bị chết đói chết rét. Bây giờ không biết lũ cướp bắt mẹ cháu đi đâu, còn cháu bị treo ở đây đã ba ngày ba đêm, không hề gặp một bóng người qua lại. Chẳng biết cháu tu nhân tích đức từ kiếp
nào, mà hôm nay gặp được lão sư phụ. Xin sư phụ mở lòng từ bi cứu cháu đưa về nhà. Cháu sẽ gán thân bán xác, báo đền công ơn sư phụ, đến khi cát vàng phủ mặt, cũng không dám quên ơn.

Tam Tạng nghe nói tin là thực, bảo Bát Giới cởi thừng xuống, chú ngốc cũng không nhận ra, toan bước tới cởi. Hành Giả đứng cạnh, không nhịn nổi, cất tiếng quát:

– Yêu quái khốn kiếp kia! Có người biết tỏng nhà ngươi ở đây rồi! Chớ có giở trò ma quỷ ra lừa dối người nữa! Chú mày gia sản bị cướp, bố bị giết chết, mẹ bị bắt đi, vậy cứu chú mày trao cho ai? Và lấy gì ra mà tạ ơn? Cái sự nói dối của chú mày đã lòi ra rồi!

Yêu quái nghe xong, trong lòng sợ sệt, biết ngay Đại Thánh là người giỏi, ngầm để ý riêng, đoạn lại run rẩy, rưng rưng nước mắt nói:

– Thưa sư phụ, tuy cha mẹ cháu mất cả, gia tài cũng chẳng còn, nhưng ruộng nương, thân thích vẫn còn cả.

Hành Giả hỏi:

– Thân thích chú mày còn những ai? Yêu quái thưa:
– Ông ngoại cháu nhà ở phía nam núi, cô ruột cháu ở phía bắc núi, Lý Tứ ở đầu khe là chồng dì cháu. Hồng Tam ở trong rừng là bác của cháu, chú họ, anh họ cháu đều ở cả thôn này. Sư phụ cứ cứu cháu, đưa cháu về thôn gặp họ hàng nhà cháu, cháu sẽ nói công ơn cứu mạng cho mọi người biết, bảo chú bác cháu bán ruộng nương, báo đền ơn sâu của sư phụ.

Bát Giới nghe xong, ngăn Hành Giả lại, nói:

– Anh ơi, vặn vẹo làm gì đứa trẻ con này! Nó chỉ nói bọn cướp đã cướp đi của nổi thôi, còn nhà cửa ruộng nương chẳng lẽ cũng bị cướp đi sao? Nếu chúng ta nói cho họ hàng nó biết, thì
dạ dày chúng mình có to đến đâu, cũng chẳng ăn hết số tiền bán mười mẫu ruộng nhà nó đâu. Thôi, cứu nó xuống cho xong!

Chú ngốc chỉ nghĩ đến ăn, chẳng kể hay dở, cầm giới đao nhảy lên cắt thừng, đỡ yêu quái xuống. Yêu quái nước mắt ròng ròng, sụp lạy trước ngựa Đường Tăng.

Đường Tăng động lòng thương, bèn bảo:

– Cháu bé! Trèo lên ngựa, ta dẫn đi. Yêu quái nói.
– Thưa sư phụ, chân tay cháu bị treo tê cứng cả, mình mẩy đau như dần, vả lại cháu người nhà quê không quen cưỡi ngựa.

Đường Tăng bèn bảo Bát Giới cõng. Yêu quái lau nước mắt nói:

– Sư phụ ơi, da thịt cháu đã đau nhũn cả ra, chẳng dám để vị hòa thượng ấy cõng đâu. Hòa thượng ấy tai to mõm dài, lông bờm nhọn cứng, cháu sợ lắm!

Đường Tăng nói:

– Bảo Sa hòa thượng cõng vậy. Yêu quái lại lau nước mắt nói:
– Sư phụ ơi lúc tụi cướp đến cướp nhà cháu, đứa nào cũng vẽ mặt nhọ, đeo râu giả, xách đao cầm gậy, cháu bị chúng dọa sợ chết khiếp. Bây giờ cháu trông thấy sư phụ mặt đen sì này đã hết cả hồn, chẳng dám để hòa thượng ấy cõng đâu.

Đường Tăng bèn bảo Hành Giả cõng. Hành Giả cười khành khạch, nói:

– Để con cõng! Để con cõng!

Yêu quái mừng thầm, bằng lòng để cho Hành Giả cõng. Hành Giả giữ nó ở ven đường nhấc thử, thấy chỉ nặng khoảng ba cân dăm lạng, bèn cười, nói:
– Đồ quái vật khốn kiếp này, hôm nay đến ngày tận số đây! Trước mặt lão Tôn mà dám giở trò ma ra! Ta biết chú mày là một đứa bẻm mép rồi.

Yêu quái nói:

– Cháu là con nhà tử tế, chẳng may gặp nạn, tại sao lại bảo là
“bẻm mép”?

Hành Giả nói:

– Con nhả tử tế gì mà xương cốt nhẹ thế? Yêu quái nói:
– Cháu xương nhỏ. Hành Giả nói:
– Chú mày năm nay mấy tuổi? Yêu quái thưa:
– Cháu bảy tuổi.

Hành Giả cười khì khì, nói:

– Mỗi tuổi tăng một cân. Lẽ ra chú mày phải nặng bảy cân, tại sao có chưa đầy bốn cân?

Yêu quái nói:

– Lúc nhỏ cháu mất sữa mẹ. Hành Giả nói:
– Thôi được, để ta cõng. Nếu có mót đi đái, đi ỉa, thì phải báo cho ta biết.

Thế là Tam Tạng cùng với Bát Giới, Sa Tăng đi trước, Hành Giả cõng yêu quái đi sau. Cả bọn thẳng hướng Tây mà đi, có bài thơ làm chứng rằng:

Hòa thượng đạo cao, ma cũng cao,
Thiền cơ vốn tĩnh, tĩnh sinh yêu. Đường Tăng chính trực theo trung đạo. Bát Giới ngu si mắc mẹo yêu.
Hành Giả lặng thinh lòng bứt rứt, Sa Tăng chẳng nói dạ nao nao. Yêu tinh đắc chí thầm vui vẻ,
Kết cục, xoay tài quái cũng tiêu.

Tôn Đại Thánh phải cõng yêu ma, trong lòng oán trách
Đường Tăng:

– Đường núi gồ ghề hiểm trở thế này, đi không cũng vất vả, còn bắt lão Tôn phải cõng người nữa! Thằng nhóc này dù chẳng phải yêu quái, có là người tử tế, nhưng chẳng còn bố mẹ, thì biết cõng nó mang cho ai? Chi bằng giết quách cho xong.

Yêu quái biết ý Hành Giả, bèn hóa phép thần thông, quay đầu về bốn hướng, hít bốn ngụm khí, rồi thổi lên Hành Giả, lập tức nặng tới nghìn cân. Hành Giả cười nói:

– Con trai của bố ơi, con dùng phép làm nặng người đè bố đấy hử?

Yêu quái nghe vậy, sợ Hành Giả hại mình, bèn dùng phép giải thây, phóng nguyên thần ra, nhảy vút lên mây, đứng giữa tầng không cao thẳm. Hành Giả cảm thấy càng nặng tức giận tóm lấy yêu quái, giơ lên đập một phát xuống tảng đá bên đường, khiến cho người yêu quái biến thành đống thịt nát nhũn. Xong xuôi, Hành Giả lại sợ yêu quái giở trò vô lễ, bèn nhặt thây, xé nát tứ chi, vứt xuống hai bên vệ đường vụn ra như cám.

Yêu quái đứng trên không trung nhìn thấy rõ ràng, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, nói:

– Lão hòa thượng khỉ khốn kiếp kia! Dù ta có là yêu quái muốn hại sư phụ nhà ngươi, nhưng ta đã động thủ gì đâu, thế mà nhà ngươi đã hại ta như thế. May ta sớm tính kế, xuất thần ra, nếu không đã vô cớ bị hại rồi. Vậy phải nhân lúc này bắt Đường Tăng mới được, để lần sau càng giúp hắn tỉnh táo đề phòng.

Nói xong, từ trên tầng không, biến thành một cơn lốc cát bay đá lở vô cùng dữ dội. Thật là:

Gió nổi ào ào thổi bạt mây, Khí đen cuồn cuộn tựa đêm dày. Cây non bật gốc nằm nghiêng ngả. Cổ thụ phăng cành rắc đó đây.
Cát bốc mịt mù nhìn chẳng được.
Đá bay loạn xạ bước sao đây? Đất bằng rung chuyển và tăm tối. Chim thú kêu la rống gọi bầy.
Gió thổi to đến nỗi Tam Tạng ngồi trên mình ngựa không vững, Bát Giới không dám ngẩng đầu, Sa Tăng cúi gằm che mặt. Tôn Đại Thánh biết thừa trận gió này do yêu quái gây ra, vội vàng co cẳng đuổi theo, nhưng yêu quái đã lướt theo đầu gió, cuốn đường Tăng đi, mất tăm mất dạng, chẳng biết phương nào. Chẳng biết tìm đâu.

Một lát sau gió lặng dần, mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ. Hành Giả bước lên xem xét, chỉ thấy mỗi mình con ngựa bạch đang run sợ hí vang, gánh hành lý vứt lăn lóc vệ đường. Bát Giới gục mặt bên sườn núi rên rỉ, Sa Tăng ngồi bệt cạnh đầu dốc kêu gào. Hành Giả quát:

– Bát Giới!

Chú ngốc nhận ra tiếng Hành Giả, bèn ngẩng đầu nhìn. Lúc ấy, trận cuồng phong đã tắt. Bát Giới bò dậy, níu lấy Hành Giả nói:

– Anh ơi, gió to quá!

Sa Tăng cũng bước lại gần, nói:

– Anh ạ, gió lốc đấy. Lại hỏi tiếp:
– Sư phụ đâu nhỉ? Bát Giới nói:
– Gió thổi rát quá, bọn em phải cúi đầu che mắt, chỉ lo tránh gió. Lúc ấy thấy sư phụ cũng nép mình trên ngựa mà.

Hành Giả nói:
– Không biết bây giờ sư phụ đi đằng nào rồi?

Sa Tăng nói:

– Sư phụ nhẹ như bấc[218]

hay là bị gió cuốn đi mất chăng?
,

Hành Giả nói:

– Các chú ạ, chúng ta nên chia tay ở đây thôi. Bát Giới nói:
– Đúng đấy. Nên chia tay sớm, mỗi người tìm một ngả lại hóa hay. Đường sang phương Tây xa lắc xa lơ, biết đến bao giờ mới tới!

Sa Tăng nghe nói giật thót mình, tê tái cả người nói:

– Sư huynh ơi, anh nói chi mà lạ thế? Chúng ta kiếp trước mắc lỗi, nay nhờ Quan Thế Âm Bồ Tát khuyến hóa, chúng ta được xoa dầu thụ giới, thay đổi pháp danh, quy y Phật quả, tình nguyện bảo vệ Đường Tăng sang phương Tây bái Phật cầu kinh, lập công chuộc tội. Hôm nay tới đây, phút chốc chán nản, thốt ra lời mỗi người một ngả, chẳng phải là trái với thiện quả của Bồ Tát sao? Hơn nữa, còn bại hoại cả đức hạnh mình, khiến người chê cười, cho chúng ta là hạng hữu thủy vô chung nữa.

Hành Giả nói:

– Chú nói cũng đúng đấy. Khốn nỗi sư phụ chẳng chịu nghe lời. Lão Tôn mắt lửa ngươi vàng biết rõ hay dở. Trận gió vừa rồi chính là thằng nhóc bị treo trên cành cây gây ra. Tôi nhận ra hắn là yêu tinh, các chú không nhận ra, sư phụ cũng mù tịt, bảo hắn là con nhà tử tế, bắt tôi phải cõng hắn. Lão Tôn định trừ khử hắn. Hắn biết, bèn dùng phép nặng người đè tôi. Tôi liền đập hắn nát bét như cám. Ai ngờ hắn dùng phép giải thây, hóa ra cơn gió lốc cuốn sư phụ đi mất. Chỉ tại sư phụ chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi cho nên tôi đâm ra chán nản nhụt chí, nói anh em
chia tay mỗi người một ngả. Bây giờ nghe hiền đệ nói ra những lời thành tâm như thế, khiến tôi tiến thoái lưỡng nan, còn Bát Giới, ý chú thế nào?

Bát Giới nói:

– Em lỡ lời, nói lăng nhăng mấy câu. Thực lòng, em cũng không muốn chia tay, anh chấp làm gì. Lời chú Sa nói đúng đấy, phải đi tìm yêu quái, cứu lấy sư phụ chứ!

Hành Giả đổi giận làm lành nói:

– Các chú ạ, lúc này phải gắng sức đồng lòng, thu xếp hành lý và ngựa, lên núi tìm yêu quái, cứu bằng được sư phụ.

Ba người vin cây vạch cỏ, lội suối trèo non, đi được chừng năm bảy dặm mà chẳng hề thấy tăm hơi sư phụ đâu cả. Trong núi cũng chẳng hề thấy thú chạy chim bay, chỉ thấy toàn là tùng cao trắc rậm. Tôn Đại Thánh bồn chồn nóng ruột, bèn tung người nhảy vút lên đỉnh núi cao ngất, hét vang một tiếng “biến!”, biến ngay thành ba đầu sáu tay, hệt hình dạng đại náo thiên cung ngày nào, đoạn rút cây gậy sắt bịt vàng ra, vung loang loáng, biến thành ba cây gậy sắt, miệng hét tay múa, đánh đông đánh tây, loạn xạ một hồi. Bát Giới thấy vậy, nói:

– Sa hòa thượng ơi, hỏng bét rồi! Sư huynh tìm sư phụ không thấy, nổi cơn thịnh nộ kìa.

Hành Giả đánh một lúc, đã thấy một lũ các vị thần trông rất khổ sở lũ lượt kéo đến. Họ quần áo tả tơi lam lũ, quỳ cả xuống đầu núi, nói:

– Kính chào Đại Thánh. Chúng tôi là sơn thần, thổ địa đến chào.

Đại Thánh nói:

– Sao mà lắm sơn thần thổ địa thế? Các vị thần dập đầu thưa:
– Kính cáo Đại Thánh, quả núi này gọi là “núi Hiệu Sơn khóa đầu sáu trăm dặm”. Chúng tôi cứ mười dặm có một sơn thần, mười dặm có một thổ địa, gồm tất cả ba mươi vị sơn thần, ba mươi vị thổ địa. Hôm qua chúng tôi đã được tin Đại Thánh tới, do bất chợt tập hợp không đủ, nên đón chậm, để Đại Thánh phát cáu, xin Đại Thánh tha tội cho.

Đại Thánh nói:

– Ta tạm tha tội cho các ngươi. Nhưng ta hỏi một điều: Núi này có bao nhiêu yêu tinh?

Các vị thần thưa:

– Thưa Đại Thánh, chỉ có một con thôi. Nó cạo trọc đầu chúng tôi, làm chúng tôi chẳng được đèn nhang, không đồ cúng tế. Chúng tôi ai nấy áo chẳng đủ che thân, cơm chẳng đủ bỏ miệng. Nhiều con nữa thì chịu sao được?

Hành Giả hỏi:

– Yêu tinh ở đằng trước hay đằng sau núi? Các vị thần thưa:
– Nó chẳng ở đằng trước, chẳng ở đằng sau. Mà trong núi có một cái khe gọi là khe Khô Tùng, bên khe có một ngôi động, gọi là động Hỏa Vân. Trong động có một ma vương, thần thông tài giỏi. Nó thường bắt sơn thần thổ địa chúng tôi đến nhóm bếp, cài cửa, đêm khuya phải đánh trống cầm canh, thế mà lũ tiểu yêu còn hạch sách cả tiền lệ phí nữa.

Hành Giả nói:

– Các ngài là tiên âm quỷ, làm gì có tiền? Các vị thần nói:
– Chính vì chúng tôi không có tiền trả nó, đành phải bắt mấy con nai rừng hươu núi đem nộp cho nó. Nếu không có lễ vật
biếu là nó kéo tới phá miếu thờ, lột quần áo, quấy nhiễu không thể sống yên được. Mong Đại Thánh diệt trừ yêu quái, cứu vớt sinh linh ở núi này.

Hành Giả nói:

– Các ngài đã bị nó cai quản, thường phải tới động của nó. Vậy các ngài có biết nó là yêu tinh ở đâu, tên gọi là gì không?

Các vị thần thưa:

– Nói đến nó, có khi Đại Thánh cũng biết đấy. Nó là con trai Ngưu Ma Vương. Mụ La Sát Nữ nuôi nấng nó. Nó đã tu hành ba trăm năm ở Hỏa Diệm Sơn, luyện được cả thứ “lửa tam muội”, thần thông quảng đại. Ngưu Ma Vương sai nó tới trấn thủ núi Hiệu Sơn này. Tên lúc bé của nó là Hồng Hài Nhi, hiệu là Thánh Anh đại vương.

Hành Giả nghe nói, vô cùng mừng rỡ, cho phép các sơn thần, thổ địa ra về. Còn mình hiện nguyên bản tướng, từ đỉnh núi nhảy xuống, nói với Bát Giới, Sa Tăng:

– Các chú yên tâm, đừng lo nghĩ gì hết. Sư phụ chắc chắn không bị hãm hại đâu, vì yêu tinh có họ với lão Tôn đấy.

Bát Giới cười nói:

– Anh chớ có nói dối. Anh ở Đông Thắng Thần Châu, còn hắn ở Tây Ngưu Hạ Châu, đường xa dặm thẳm, cách nhau vạn thủy thiên sơn, và cả hai đại dương nữa, thì họ hàng quen biết nỗi gì?

Hành Giả nói:

– Bọn người vừa rồi toàn là sơn thần, thổ địa ở đây. Ta có hỏi lai lịch yêu quái, họ nói hắn là con trai của Ngưu Ma Vương, bà La Sát nuôi nấng hắn, tên là Hồng Hài Nhi, hiệu là Thánh Anh đại vương. Khi xưa, cách đây năm trăm năm, trước khi ta đại náo thiên cung, ta có đi ngao du khắp núi non trong thiên hạ, kết giao với anh hùng hào kiệt khắp bốn phương. Ta với Ngưu Ma
Vương cùng năm ma vương nữa kết làm bảy anh em. Trong số đó, ta là bé nhất, nên gọi Ngưu Ma Vương là anh. Yêu tinh là con trai Ngưu Ma Vương, ta với cha hắn bề vai, xét ra hắn còn phải gọi lão Tôn bằng chú ấy chứ! Ta chắc hắn không dám làm hại sư phụ đâu, nhưng phải đi luôn mới được.

Sa hòa thượng cười, nói:

– Anh ạ, thường có câu: “Ba năm không tới cửa, có họ cũng thành xa”. Anh với hắn đã năm trăm năm nay, chẳng đi lại chè chén, khi giỗ, ngày cúng chẳng mời nhau, thì đời nào hắn nhận họ hàng nữa?

Hành Giả nói:

– Chú cứ suy bụng ta ra bụng người! Thường có câu: “Lênh đênh trời biển chân trời, tới đâu chẳng gặp được người thân quen” đấy sao? Nếu hắn không nhận họ hàng, thì chắc cũng không dám hại sư phụ mình đâu. Bảo hắn giữ bọn mình lại đánh chén thì chẳng dám hy vọng, nhưng nhất định là hắn sẽ trả lại nguyên vẹn sư phụ cho mình.

Thế là ba anh em một lòng một dạ, dắt ngựa, gánh hành lý, tìm đường to thẳng tiến.

Ba anh em chẳng kể ngày đêm, đi liền được chừng một trăm mười dặm, bỗng thấy một khu rừng tùng, trong rừng có một khe nước uốn khúc quanh co. Lòng khe nước chày dạt dào trong vắt. Đầu khe có một chiếc cầu đá ăn thông với một tòa động phủ.

Hành Giả nói:

– Các chú này, chỗ vách đá phẳng lỳ kia chắc là nơi ở của yêu tinh. Nào, chúng ta bàn xem ai trông ngựa, hành lý, ai đi theo tôi bắt yêu tinh.

Bát Giới nói:

– Anh ạ, lão Trư này chẳng quen ngồi lì đâu, để tôi đi với anh.
Hành Giả nói:

– Được! Được! Lại dặn:
– Chú Sa Tăng đưa ngựa, hành lý giấu vào trong rừng sâu, giữ gìn cẩn thận, đợi bọn anh tới cửa động tìm sư phụ nhé!

Sa Tăng vâng lời. Bát Giới và Hảnh Giả cầm binh khí tiến lên. Thật là:

Hài nhi chưa luyện lửa tà thắng, Bát Giới, Ngộ Không cũng giúp công.
Cuối cùng, không biết chuyến đi này lành dữ ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.

---------------------------------
[217] Chữ “khiếu” là kêu và chữ “kiệu” đồng âm nên Hành Giả nghe nhầm.
[218 ]Nguyên văn: Làm bằng cái bấc đèn.