Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ ba mươi chín

Một hạt linh đơn xin thượng giới 
Ba năm vua cũ lại hồi sinh


Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh đầu đau dữ dội, kêu van thảm
thiết:

– Sư phụ ơi, đừng niệm chú nữa! Đừng niệm chú nữa! Còn xin chữa đây!

Tam Tạng hỏi:

– Chữa thế nào? Hành Giả thưa:
– Chỉ có xuống âm ty hỏi xem Diêm Vương nào giữ linh hồn hắn, xin mang về cứu.

Bát Giới nói:

– Sư phụ đừng tin anh ấy. Anh ấy có nói rằng chẳng cần phải xuống âm ty, ở ngay tại dương gian chữa được mới gọi là tài.

Tam Tạng tin lời gièm pha của Bát Giới, lại định niệm “khẩn cô nhi chú”, làm cho Hành Giả cuống quýt, nói:

– Vâng, ở dương gian con cũng chữa được! Cũng chữa được! Bát Giới nói:
– Mặc kệ anh ấy! Sư phụ cứ niệm chú đi! Cứ niệm chú đi! Hành Giả quát lên:
– Đồ nghiệt súc ngốc nghếch kia! Mày xúc xiểm sư phụ niệm chú hả?
Bát Giới cười bò ra nói:

– Anh biết chơi xỏ tôi, tưởng tôi không biết chơi xỏ lại anh chắc?

Hành Giả nói:

– Sư phụ đừng niệm chú nữa! Đừng niệm chú nữa. Để lão Tôn chữa ngay tại dương gian vậy.

Tam Tạng hỏi:

– Ở dương gian chữa thế nào? Hành Giả thưa:
– Con sẽ dùng phép cân đẩu vân, lên thẳng cửa Nam Thiên, không vào cung Đẩu Ngưu, không vào điện Linh Tiêu, mà lên thẳng tầng trời Ly Hận thứ ba mươi ba, vào cung Đâu Suất, gặp Thái Thượng Lão Quân, xin ngài ấy một viên “cửu chuyển hoàn hồn linh đơn” mang về cứu sống hắn.

Tam Tạng nghe xong, mừng lắm nói:

– Thế thì đi ngay đi! Hành Giả nói:
– Bây giờ là canh ba, con quay về cũng phải sáng rõ. Có điều đặt người này nằm đây, lạnh lẽo im ắng, chẳng ra thế nào, cần phải làm lễ cử ai, cho người khóc hắn mới được.

Bát Giới nói:

– Biết rồi, con khỉ này định bắt ta khóc đây. Hành Giả nói:
– Sợ chú không khóc. Chú không khóc thì tôi cũng không chữa được.

Bát Giới nói:

– Anh cứ đi đi, mặc tôi sẽ khóc.
Hành Giả nói:

– Khóc cũng có mấy kiểu: Miệng cứ rống lên thì gọi là gào. Cố lăn lộn rặn ra mấy giọt nước mắt thì gọi là khóc. Nhưng phải khóc sao cho nước mắt giàn giụa trong lòng đau đớn thật sự thì mới gọi là thương khóc được.

Bát Giới nói:

– Tôi thử khóc cái kiểu ấy để anh xem nhé!

Chẳng biết Bát Giới xé đâu được tờ giấy, đem vê tròn lại, ngoáy vào lỗ mũi, hắt hơi luôn mấy cái. Bạn xem kìa. Bát Giới nước mắt chứa chan, mũi dãi xụt xịt, cất tiếng khóc. Bát Giới vừa khóc vừa luôn miệng kể lể con cà con kê, hệt như khóc người chết thực. Có lúc cũng rất thuơng tâm; khiến Đường Tăng cũng đau lòng rơi lệ. Hành Giả cười, nói:

– Đúng, thương khóc phải như thế. Nhưng không được dừng lại đâu đấy. Chú ngốc mà lừa tôi, không khóc, tôi nghe thấy hết. Chú cứ khóc như vậy là được. Hễ mà ngừng một giây, tôi sẽ nện cho hai mươi gậy vào mắt cá chân!

Bát Giới cười, nói:

– Anh cứ đi đi! Tôi đã khóc quen thế này, thì khóc liền hai ngày cũng xong.

Sa Tăng thấy Bát Giới thành thật, cũng đi kiếm mấy nén nhang thắp cùng. Hành Giả cười, nói:

– Tốt! Tốt! Cả nhà thành kính, lão Tôn mới ra tay được.

Lúc ấy là quãng nửa đêm, Hành Giả từ biệt ba thầy trò, dùng phép “cân đẩu vân” bay thẳng tới cửa Nam Thiên, không vào điện Linh Tiêu, không sang cung Đẩu Ngưu, mà đi thẳng lên tầng trời Ly Hận thứ ba mươi ba, vào cung Đâu Suất. Vừa vào tới cửa, đã thấy Thái Thượng Lão Quân đang ngồi trong phòng luyện đơn. Mấy vị tiên đồng cầm quạt ba tiêu đang quạt lò nấu
thuốc. Lão Quân vừa thấy Hành Giả, bèn dặn dò tiên đồng:

– Các chú phải cẩn thận. Tên ăn trộm linh đơn đến đấy. Hành Giả cúi chào xong, cười nói:
– Kính chào Lão Quân, việc ấy nhỏ nhặt, việc gì phải phòng bị? Bây giờ tôi không làm những chuyện ấy nữa đâu.

Lão Quân nói:

– Con khỉ kia! Năm trăm năm trước đại náo thiên cung, ăn trộm bao nhiêu linh đơn của ta. Thượng Đế sai Tiểu thánh Nhị Lang bắt về Thượng giới, đưa cho ta bỏ vào lò luyện đơn bốn mươi chín ngày, tốn bao than củi. Ngày nay nhà ngươi may được thoát nạn, quy y Phật pháp, bảo vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh. Lần trước, bắt ma ở núi Bình Đính, bướng bỉnh không chịu trả ta bảo bối, bây giờ còn đến đây làm gì?

Hành Giả nói:
– Việc ấy lão Tôn có chậm trễ đâu, đã trả cho ngài năm bảo bối ngay lúc bấy giờ rồi, ngài còn trách móc gì?

Lão Quân hỏi:

– Nhà ngươi không sang phương Tây, lẻn vào đây làm gì? Hành Giả đáp:
– Sau khi từ biệt Lão Quân sang phương Tây, tới một nước gọi là Ô Kê. Quốc Vương nước ấy bị yêu quái giả trang làm đạo sĩ hô gió gọi mưa, ngầm ám hại mất. Sau đó yêu quái biến thành hình dáng giống hệt quốc vương, chiếm ngôi vua ngồi trong điện Kim Loan. Sư phụ tôi đêm ngồi trong chùa Bảo Lâm tụng kinh. Hồn ma quốc vương hiện về báo mộng, lạy van xin cho lão Tôn đi bắt quái trừ yêu, phân rõ chính tà. Lão Tôn nghĩ không có gì làm bằng chứng, đã cùng Bát Giới đêm khuya lẻn vào vườn thượng uyển, phá cổng vào vườn, tìm thấy chỗ chôn vùi xác chết trong cái giếng bát giác xây bằng ngọc lưu li. Chúng tôi vớt lên thấy thi thể thần sắc vẫn y nguyên, bèn mang về chùa. Sư phụ tôi trông thấy, động lòng từ bi, bắt lão Tôn phải cứu sống bằng được, nhưng lại không cho lão Tôn xuống âm ti xin linh hồn, mà phải cứu sống ngay ở dương thế. Tôi nghĩ chẳng có cách nào làm sống lại được, đành lên đây bái yết ngài, muôn lần xin đạo tổ rủ lòng thương, cho xin một nghìn viên “Cửu chuyển hoàn hồn linh đơn” để lão Tôn cứu sống vị quốc vương ấy.

Lão Quân nói:

– Con khỉ này chỉ nói láo! Bới đâu ra một, hai nghìn viên? Để ăn thay cơm à? Linh đơn có phải lấy đất nặn ra đâu mà dễ thế? Hừ! Làm gì có, cút đi!

Hành Giả cười, nói:

– Một trăm viên vậy.
Lão Quân nói:

– Cũng không có. Hành Giả nói:
– Mười viên vậy.

Lão Quân tức giận nói:

– Con khỉ khốn kiếp này! Dai như đỉa! Làm gì có! Cút đi! Cút đi!

Hành Giả cười, nói:

– Nếu thật không có, tôi đi hỏi nơi khác vạy. Lão Quân quát lên:
– Cút ngay! Cút ngay!

Đại Thánh quay gót bước ra luôn. Lão Quân chợt nghĩ lại:
– Con khỉ này ma mãnh lắm! Nói là đi, nhưng chỉ sợ hắn nấn ná ăn trộm của mình.

Bèn sai tiên đồng gọi lại, bảo:

– Con khỉ chân tay táy máy kia, lại đây ta cho một viên “hoàn hồn linh đơn” đây.

Hành Giả nói:

– Thưa Lão Quân, ngài đã biết tài nghệ của lão Tôn rồi. Biết điều hãy lấy ngay linh đơn ra chia cho chúng tôi bốn người sáu phần cũng còn may đấy. Nếu không, tôi sẽ mang cái rổ sề vào xúc hết sạch.

Lão tổ mang hồ lô dốc ngược. Lấy ra một viên linh đơn đưa cho Hành Giả, bảo:

– Thế thôi nhé! Cầm lấy, cầm lấy, ta biếu một hạt mang về cứu sống hoàng đế, lập công quả.
Hành Giả nhận lấy, nói:

– Chẳng việc gì mà vội. Để tôi nếm xem đã, nhỡ ngài lừa cho của giả thì sao?

Nói xong bỏ tõm vào mồm. Lão Quân vội vàng ngăn lại, một tay túm lấy cái đầu nhẵn thín, một tay giơ nắm đấm, quát:

– Con khỉ khốn kiếp này! Nhà ngươi mà nuốt, ta đánh chết! Hành Giả cười hềnh hệch, nói:
– Rõ mặt! Sao mà hèn thế! Ai đã nuốt đi đâu mà cuống cả lên! Chả là gì đây!

Nguyên giống khỉ có một cái túi ở dưới cuống họng. Hành
Giả giấu vào đấy, bị Lão tổ nắn thấy, nói:

– Thôi, cút đi! Cút đi! Đừng có đến đây lằng nhằng nữa!

Đại Thánh cám ơn Lão tổ, rời khỏi cung Đâu Suất. Bạn xem, Đại thánh thực là:

Nghìn tia khí đẹp rời cung ngọc. Vạn đạo hào quang xuống cõi trần.
Trong giây lát, Đại Thánh đã ra khỏi cửa Nam Thiên về tới quận Đông, vừa vặn vầng dương đã mọc. Hành Giả dừng mây bước xuống, đi thẳng tới cổng chùa Bảo Lâm, vẫn nghe thấy tiếng Bát Giới gào khóc, bèn bước tới gần gọi:

– Sư phụ ơi!

Tam Tạng vui mừng hỏi:

– Ngộ Không về rồi đấy à? Có xin được linh đơn không? Hành Giả thưa:
– Có chứ!

Bát Giới nói:
– Không có sao được? Anh ấy vẫn đi lấy trộm của người ta đấy thôi.

Hành Giả hì hì nói:

– Thôi, cho chú em lui ra đằng kia, không cần chú nữa. Hãy lau nước mắt đi, đừng khóc nữa!

Lại gọi:

– Sa hòa thượng ơi, mang cho tôi ít nước vào đây.

Sa Tăng lập tức chạy ra cái giếng đằng sau, gầu có sẵn, múc lấy nửa bát to mang về cho Hành Giả. Hành Giả đỡ lấy bát nước, nhả viên linh đơn trong miệng ra, đặt lên môi hoàng đế, hai tay cậy răng, đổ ngụm nước cho đẩy viên thuốc trôi xuống bụng. Khoảng nửa tiếng, chỉ nghe thấy trong bụng có tiếng óc ách, nhưng thân thể vẫn bất động. Hành Giả nói:

– Sư phụ ơi, linh đơn còn không sống lại nổi, thì giết chết lão
Tôn chắc?

TamTạng nói:

– Có lí đâu lại không sống? Người này chết đã lâu, làm gì nuốt được nước xuống? Chắc là nhờ sức thuốc tiên đấy.Từ lúc thuốc tiên vào bụng, đã thấy bụng sôi. Bụng sôi là huyết mạch chuyển động. nhưng khí tuyệt chưa lưu thông được. Ngâm dưới nước ba năm, chưa nói người, đến sắt cũng phải han rỉ. Do nguyên khí tuyệt hết. Giá có ai hà hơi vào là sống lại thôi.

Bát Giới bước tới định hà hơi. Tam Tạng ngăn lại, nói:

– Con không được. Phải để Ngộ Không cơ.

Sư phụ biết rằng Bát Giới giết người ăn thịt từ nhỏ, khí trong miệng nhơ đục. Chỉ có Hành Giả tu hành từ bé toàn ăn hoa quả, hơi khí trong lành, mới hà hơi được. Hành Giả bèn bước lên, đưa cái mồm thiên lôi áp vào môi hoàng để thổi vào một làn hơi. Làn hơi chui vào yết hầu, qua cuống họng, tim phổi, xuống đan
điền, rồi thẳng xuống huyệt dũng tuyền dưới lòng bàn chân, vòng ngược lên cung nê hoàn trên đỉnh thóp. Quốc vương khí tụ thần về, hô vang một tiếng, rồi trở mình, khoanh tay co cẳng, cất tiếng gọi:

– Sư phụ!

Đoạn lại quỳ xuống đất, nói:

– Tôi còn nhớ đêm qua còn là hồn ma đến bái yết, thế mà sáng nay đã trở lại dương gian rồi!

Tam Tạng vội vàng đỡ dậy, nói:

– Tâu bệ hạ, việc ấy không can hệ gì đến tôi. Bệ hạ hãy cảm ơn đồ đệ tôi đây này.

Hành Giả cười, nói:

– Sao sư phụ lại nói thế? Thường có câu: “Nhà không có hai chủ”, sư phụ nhận sự cảm tạ có hề gì.

Tam Tạng lúng túng đỡ hoàng đế dậy, cùng bước vào trong thiền đường. Quốc vương vái chào Bát Giới, Hành Giả, Sa Tăng xong mới ngồi xuống. Lúc ấy, tăng nhân trong chùa sửa soạn xong bữa cơm chay sang, bưng vào thết đãi, bỗng thấy một vị hoàng đế quần áo ướt sũng, ai nấy ngơ ngác, sợ hãi. Tôn Hành Giả bước ra, nói:

– Các vị hòa thượng chớ có kinh dị. Đây là quốc vương nước Ô Kê, chân chúa của các vị, ba năm trước bị yêu quái hãm hại, đêm qua vừa được lão Tôn cứu sống. Hôm nay chúng tôi sẽ đưa ngài về kinh thành, làm rõ phải trái. Các vị có cơm thì mang vào đây, để chúng ta ăn xong còn lên đường.

Các hòa thượng mang nước nóng vào cho hoàng đế rửa mặt thay quần áo. Hoàng đế cởi tấm áo hoàng bào đỏ ra, mặc vào hai chiếc áo dài mà các nhà sư đưa cho, cởi nốt chiếc đai bằng ngọc Lam Điền, thắt chiếc hầu bao vàng; trút đôi hài vô ưu, đi đôi dép
nhà chùa. Mọi người ăn cơm chay xong, đi đóng yên ngựa. Hành Giả nói:

– Bát Giới, hành lý của chú có nặng không? Bát Giới nói:
– Hành lý ngày nào tôi chẳng gánh, biết nặng bao nhiêu? Hành Giả nói:
– Chú san làm hai gánh, chú gánh một gánh, để hoàng đế gánh một gánh. Chúng ta phải vào thành ngay, hành động cho sớm.

Bát Giới mừng quá nói:

– May thật! May thật! Đêm qua cõng hắn, mình tốn biết bao sức lực. Bây giờ chữa hắn sống lại để gánh đỡ cho mình.

Bát Giới láu cá, cởi hành lý ra chia, mượn nhà chùa chiếc đòn gánh, mình gánh gánh nhẹ, còn đẩy cho hoàng đế gánh nặng. Hành Giả cười, nói:

– Bệ hạ ạ, ngài cải trang như thế, rồi gánh hành lý đi cùng với chúng tôi, có sao không?

Hoàng đế vội vàng quỳ xuống, thưa:

– Thưa sư phụ, sư phụ khác nào bậc cha mẹ tái sinh ra tôi. Gánh hành lý có thấm gì. Tôi xin tình nguyện cầm roi cắp tráp, hầu hạ sư phụ, cùng sang phương Tây.

Hành Giả nói:

– Chẳng cần ngài sang phương Tây làm gì. Chỉ cần ngài gánh hành lý đoạn đường bốn mươi dặm tới kinh thành, đợi khi nào chúng tôi diệt yêu quái xong, ngài sẽ lại ngồi vào ngôi hoàng đế của ngài, còn chúng tôi lại đi lấy kinh của chúng tôi.

Bát Giới nghe xong, nói:

– Như vậy hắn chỉ gánh có bốn mươi dặm, còn lão Trư này
làm công suốt đời à?

Hành Giả nói:

– Chú em đừng nói lằng nhằng nữa, ra dẫn đường cho sớm.

Bát Giới dẫn hoàng đế đi trước. Sa Tăng dìu sư phụ lên ngựa. Năm trăm tăng nhân trong chùa cũng xếp hàng tề chỉnh, nổi đàn sáo tiễn đưa thầy trò. Hành Giả cười, nói:

– Các vị chẳng cần phải tiễn xa, e bọn nhà quan biết, lộ mất việc của chúng tôi, lại hóa ra không hay. Các vị cứ về đi! Về đi! Nhớ giặt quần áo đai mũ của hoàng đế cho sạch sẽ, sớm tối ngày mai mang vào thành, ta sẽ kiếm chút gì thưởng tạ ơn.

Các nhà sư nghe lời, quay về. Hành Giả rảo bước đuổi theo sư phụ, cả bọn cùng đi. Thực là:

Tây phương có phép tìm chân lý, Kim mộc cùng nhau hợp luyện thần. Mẹ chỉ ngồi ôm mơ mộng hão,
Con còn mãi hận rạc rờ thân. Xuống sâu lòng giếng tìm minh chúa, Lên tít thiền cung bái Lão Quân.
Ngộ được sắc không, về bản tính, Mới hay Phật độ kẻ hiền lành.
Bốn thầy trò đi độ nửa ngày đường, thì tới gần kinh thành. Tam Tạng nói:

– Ngộ Không ơi, nước Ô Kê ở trước mặt phải không? Hành Giả nói:
– Vâng. Chúng ta đi mau vào thành hành động.

Thầy trò đi vào trong thành, thấy phố xá người qua lại tề chỉnh, phong quang náo nhiệt. Rồi lại thấy cả lầu rồng gác
phượng cực kỳ tráng lệ. Có bài thơ làm chứng rằng:

Cung điện nơi đây giống thượng bang, Câu ca điệu múa hệt triều Đường. Hoa chào quạt báu mây hồng quấn,
Nắng chiếu bào tươi lóng lánh sương.

Rèm ngọc cuốn cao cờ phấp phới. Bình phong hé mở đỉnh thơm hương. Thái bình cảnh tượng nom vui thật, Văn võ trăm quan đứng thẳng hàng.
Tam Tạng xuống ngựa nói:

– Các đồ đệ này, hay là cứ vào thẳng triều đình đổi điệp văn, đỡ phải tới nha môn cho thêm việc.

Hành Giả nói:

– Đúng đấy. Anh em chúng con vào cả, đông người càng dễ nói.

Đường Tăng nói:

– Vào cả, nhưng đừng có cử chỉ lời nói quê kệch. Phải chào hỏi theo đúng lễ quân thần, sau đó mới trình bày.

Hành Giả nói:

– Chào đúng lễ vua tôi, nghĩa là phải cúi lạy à? Đường Tăng nói:
– Đúng. Phải cúi đầu ba cái, lạy năm lạy. Hành Giả cười hì hì nói:
– Sư phụ vớ vẩn quá! Có là người mất trí mới lạy nó! Sư phụ cứ để con vào trước, con sẽ có cách xử trí. Nó nói gì, con sẽ đối đáp. Con lạy, mọi người hẵng lạy. Con đứng im, mọi người cũng
đứng im.

Bạn xem, Hầu vương gây họa đã bước tới cửa triều môn, nói với quan coi cửa rằng:

– Chúng tôi là những nhà sư nước Đại Đường bên phương Đông vâng mệnh nhà vua sang phương Tây lễ Phật cầu kinh, hôm nay tới đây, xin đổi điệp văn, phiền đại nhân vào báo giùm, kẻo lỡ mất việc thiện.

Viên quan Hoàng môn lập tức vào cửa Đoan môn, đến trước thềm son, lạy tâu:

– Tâu bệ hạ, ngoài cửa triều môn có năm nhà sư, họ nói từ nước Đại Đường bên phương Đông vâng mệnh nhà vua sang phương Tây lễ Phật cầu kinh. Nay họ tới xin đổi điệp văn, không dám tự tiện bước vào, đang đứng ngoài cửa đợi lệnh.

Ma vương hạ lệnh cho vào. Đường Tăng và quốc vương mới sống lại cùng theo vào. Đang đi, quốc vương không ngăn được mối thương cảm, nước mắt giàn giụa nghĩ thầm:

– Than ôi, giang sơn xã tắc vững vàng là thế, có ngờ đâu, bị hắn ngầm chiếm mất!

Hành Giả nói:

– Bệ hạ đừng thương xót nữa mà lỡ mất việc. Cây gậy trong tai tôi động đậy rồi đây. Hôm nay tôi quyết lập công, diệt trừ yêu ma, quét sạch tà khí. Non sông này chẳng mấy chốc lại thuộc về ngài thôi.

Quốc vương không dám trái lời, đành lấy vạt áo lau nước mắt, liều chết đi theo, thẳng tới điện Kim Loan. Đến nơi, họ đã thấy hai ban văn võ, bốn trăm triều quan, ai nấy trang nghiêm oai vệ, tướng mạo hiên ngang. Hành Giả dẫn Đường Tăng đứng trước thềm ngọc trắng ưỡn thẳng người, chẳng nói chẳng rằng. Trăm quan ai nấy sợ sệt nói:
– Bọn hòa thượng này sao mà dốt nát quê mùa thế! Đến trước mặt đức vua ta mà không cúi lạy, cũng không mở mồm chào hỏi dạ vâng, to gan vô lễ đến thế là cùng!

Vừa dứt lời, đã nghe thấy ma vương mở mồm hỏi:

– Mấy hòa thượng kia ở phương nào tới? Hành Giả ngang nhiên trả lời:
– Chúng tôi là người nước Đại Đường bên phương Đông, thuộc Nam Thiệm Bộ châu, vâng mệnh nhà vua đến chùa Đại Lôi Âm ở nước Thiên Trúc bên Tây vực lễ Phật sống cầu chân kinh. Hôm nay chúng tôi đến đây, chẳng dám mặc nhiên đi qua, vào xin đổi điệp văn.

Ma vương nghe xong, nổi giận đùng đùng quát:

– Phương Đông nhà ngươi là cái quái gì. Nước ta không ta không triều cống, cũng chẳng thông thương. Tại sao các ngươi thấy ta lại ngang ngược, không chịu cúi lạy?

Hành Giả tươi cười nói:

– Phương Đông chúng tôi là thiên triều từ xưa, được gọi là thượng quốc đã lâu, mà các ngài chỉ là nước nhỏ bé ở ven rìa thôi. Từ xưa đã có câu: “Hoàng đế thượng bang là cha là vua; hoàng đế hạ bang là tôi là con”, ngài chưa đón tiếp chúng tôi, lại dám hạch chúng tôi không lạy sao?

Ma vương giận lắm, hạ lệnh cho các quan:

– Bắt ngay bọn hòa thượng nhà quê này lại!

Tiếng “bắt” vừa dứt, trăm quan nhất tề xông vào, Hành Giả hét lên một tiếng, chỉ tay quát:

– Đứng im!

Chỉ tay, tức là Hành Giả đã dùng phép định thân rồi. Trăm quan tức khắc không sao cựa quậy được. Thật là:
Hiệu úy trước thềm như tượng gỗ, Tướng quân trên điện tựa người bùn.
Ma vương thấy Hành Giả hãm chặt các quan, bèn tung mình nhảy xuống, rời ngai vàng, định xông vào bắt. Hành Giả mừng thầm nói:

– Tốt! Chính hợp ý lão Tôn! Mày xông vào dù đầu cứng như sắt, cây gậy này cũng đập nát vụn!

Đang sửa soạn, không ngờ một vì sao cứu mệnh bước ra. Đó là thái tử con vua nước Ô Kê. Thái tử vội vàng bước ra túm lấy áo ma vương, quỳ xuống nói:

– Xin phụ vương nguôi giận! Ma Vương hỏi:
– Con nói gì? Thái tử thưa:
– Tâu phụ vương, ba năm trước con nghe nói có vị thánh tăng nhà Đường bên phương Đông vâng mệnh nhà vua sang phương Tây lễ Phật cầu kinh không ngờ hôm nay ngài ấy đến nước ta. Phụ vương danh tiếng lẫy lừng, nếu bắt mang chém mấy hòa thượng này, e rằng một ngày kia, vua Đường biết tin chắc sẽ tức giận. Phụ vương biết đấy, Lý Thế Dân từ ngày lên ngôi, tuy đã nhất thống giang sơn, mà lòng tham chưa nguôi, vẫn từng vượt bể, chinh phạt. Nếu hắn biết phụ vương hại mất người thánh tăng anh em của hắn, nhất định sẽ cất quân đến đánh. Mà ta quân ít tướng hèn, lúc ấy có hối cũng không kịp, phụ vương cứ nghe con, hỏi lai lịch họ cho rõ ràng, trước xử họ cái tội không lạy đức vua, sau hãy đem trị tội.

Nguyên thái tử cẩn thận, sợ Đường Tăng bị hại, nên cố ý giữ ma vương lại, đâu có biết Hành Giả đã sẵn sàng chuẩn bị đánh rồi.
Quả nhiên ma vương tin lời thái tử, đứng trước ngai vàng lớn tiếng quát:

– Lão Hòa thượng kia rời xứ sở từ bao giờ? Tại sao vua
Đường sai nhà ngươi đi lấy kinh?

Hành Giả ngang nhiên trả lời:

– Sư phụ tôi đây là anh em của vua Đường, hiệu là Tam Tạng. Nhân vua Đường có người thừa tướng họ Ngụy tên Trưng, vâng lệnh thượng đế chém Long vương Kinh Hà trong giấc mộng. Vua Đường nằm mộng xuống địa phủ âm ty, sau khi ngài được hồi sinh, lập đàn tràng đại thủy lục phổ độ cho các oan hồn nghiệt quỷ. Lúc sư phụ tôi mở lòng từ bi, diễn giảng kinh phật, bỗng có đức Quan Âm Bồ Tát ở Nam Hải xuất hiện, chỉ giáo bảo sang phương Tây. Sư phụ tôi tình vui ý đẹp, tình nguyện tận trung báo quốc được vua Đuờng ban cho điệp văn. Lúc ấy đúng vào hôm trước rằm ba ngày, tháng chín, năm Trinh Quán thứ mười ba nhà Đại Đường. Đầu tiên, tới núi Lưỡng Giới, thu nhận tôi làm đồ đệ cả, họ Tôn, tên Ngộ Không. Đến Cao Gia trang giáp giới nước Ô Tư, thu nhận đồ đệ hai, họ Trư, tên Ngộ Năng, Bát Giới. Đến bờ sông Lưu Sa, lại thụ nhận đồ đệ ba, họ Sa, tên Ngộ Tĩnh hòa thượng. Hôm qua, tới chùa Bảo Lâm sắc kiến, lại thu nhận thêm một đạo nhân gánh hành lý.

Ma vương nghe xong, chẳng còn cách gì tra xét Đường Tăng, vặn vẹo Hành Giả nữa, đành trợn mắt hỏi:

– Lão hòa thượng kia, thoạt tiên chỉ một mình nhà ngươi rời phương Đông, sau thu nhận bốn người. Ba nhà sư kia có thể tha. Còn tên đạo nhân này chắc là man trá, không tha. Hắn tên là gì? Có dụ điệp không? Bắt hắn đi lấy cung ngay!

Hoàng đế sợ quá, run rẩy nói:

– Sư phụ ơi, khai thế nào bây giờ?

Tôn Hành Giả hích quốc vương một cái, nói:
– Ngài đừng sợ, để tôi khai thay cho.

Thế là Đại Thánh rảo cẳng bước tới, oang oang nói:

– Tâu bệ hạ, người đạo nhân này bị câm và điếc. Hồi nhỏ hắn đã từng sang phương Tây, quen thuộc đường lối, nên chúng tôi thu nhận, gốc gác lai lịch hắn tôi biết rõ cả, mong bệ hạ bớt giận, tôi xin khai thay hắn.

Ma vương nói:
– Mau mau khai ra cho thực, ta sẽ tha tội cho. Hành Giả nói:

– Đạo nhân đây tuổi đã già, Ngu si câm điếc cửa nhà nát tan Nơi này vốn chính quê hương,
Năm năm trước gặp tai ương lụi tàn.

Trời đại hạn đán héo mòn,

Vua quan sĩ thứ lập đàn cầu mưa. Đèn nhang thành kính sớm trưa.
Vậy mà muôn dặm mây mưa thấy nào.

Trăm họ cực khổ lao đao,

Núi Chung Nam có anh hào chân nhân

Hô mưa gọi gió thần thông,

Rồi sau vua bị hại ngầm thảm thương.

Đẩy thây xuống giếng trong vườn. Cướp ngay ngôi báu trăm quan biết gì. May ta đến, công quả to.
Hồi sinh cải tử thây kia dễ dàng.
Quy y tình nguyện một lòng.

Cùng đoàn hòa thượng lên dường sang Tây.

Chân nhân vua giả không sai,

Quốc vương chính đạo nhân này đấy thôi.

Ma vương ngồi trên điện Kim Loan, nghe Hành Giả nói thế, sợ quá, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng bừng, vội vàng co cẳng định chạy, khốn nỗi trong tay không có binh khí, quay đầu nhìn thấy viên Trấn điện tướng quân, bên hông đeo lưỡi bảo đao đã bị Hành Giả dùng phép định thân, làm cho đứng ngây như tượng, bèn chạy tới cướp thanh bảo đao, rồi bay vụt lên mây chạy mất. Sa hòa thượng dậm chân tức tối. Bát Giới hò hét loạn xạ, oán trách Hành Giả chỉ là con khỉ nóng nảy:

– Anh nói in ít chứ, có phải bắt được nó rồi không? Nay nó bay lên mây, chạy mất rồi, thì biết tìm đằng nào?
Hành Giả cười, nói:

– Các chú chớ có la lối nhặng xị. Ta hãy gọi thái tử ra lạy cha, hoàng hậu ra lạy chồng đã nào.

Nói xong, lại niệm thần chú, giải phép định thân cho các quan tỉnh lại lạy vua, để cho họ biết rõ đây là hoàng đế thật, nói lại sự việc trước cho họ hiểu ra, rồi sau đó sẽ đi tìm bắt yêu quái. Đoạn Hành Giả dặn dò Bát Giới, Sa Tăng:

– Các chú cố gắng bảo vệ vua tôi cha con, hoàng hậu phi tần và sư phụ ta nhé!

Rồi chỉ nghe vèo một tiếng, đã chẳng thấy bóng dáng Hành
Giả đâu cả.

Nguyên Hành Giả nhảy một phát đã lên tít chín tầng mây, căng mắt nhìn bốn phía tìm ma vương, thấy hắn đang chạy thoát về phía đông bắc, bèn đuổi tới gần quát vang:

– Quái vật kia, chạy đi đâu? Có lão Tôn đến đây!

Ma vương vội vàng quay đầu, tuốt bảo đao quát lớn:

– Tên Tôn Hành Giả khốn kiếp kia! Ta đến chiếm ngôi vua của người khác, can hệ gì đến nhà ngươi, tại sao nhà ngươi tới gây sự, tiết lộ việc cơ mật của ta?

Hành Giả cười khanh khách nói:

– Đồ quái vật khốn kiếp to gan kia! Lại có chuyện để nhà ngươi làm hoàng đế cơ à? Nhà ngươi đã biết lão Tôn thì hãy tránh cho xa, cớ sao còn gây rắc rối cho sư phụ ta, hỏi cung hỏi kiếc gì? Những lời ta vừa khai ra còn không phải chắc? Nhà ngươi chớ có chạy, có giỏi nếm một gậy của lão Tôn đây!

Ma vương né người tránh, rút bảo đao nhằm mặt Hành Giả chém tới. Hai bên đánh nhau rất dữ dội. Thật là:

Hầu vương mạnh tựa hổ,
Ma vương khỏe như vâm.

Đao vung và gậy đỡ. Đối địch cùng cân bằng. Đất trời mây đen kịt.
Tam giới bỗng tối sầm. Chỉ vì giúp triều chính, Lập lại đế vương minh.
Đánh nhau được vài hiệp, yêu ma không chống nổi, vội vàng quay đầu theo đường cũ trốn vào thành, xông đến trước thềm ngọc, nơi các quan văn võ đang đứng, lẳc người một cái, biến thành một người giống hệt Đường Tam Tạng, cũng khoanh tay, đứng trước thềm. Đại Thánh đuổi tới nơi, vung gậy toan bổ xuống, yêu quái nói:

– Đồ đệ chớ đánh, ta đây mà!

Hành Giả lại vung gậy toan đánh Đường Tăng. Đường Tăng cũng nói:

– Đồ đệ chớ đánh, ta đây mà!

Cả hai Đường Tăng giống hệt nhau, thật là khó xử. Giả sử nện một gậy, đánh chết yêu quái biến ra Đường Tăng, thì lập công to. Nhưng nhỡ đánh chết sư phụ thật thì làm sao?… Hành Giả bèn dừng tay, hỏi Bát Giới, Sa Tăng:

– Một kẻ là yêu quái, một người là sư phụ, các chú chỉ cho ta để ta đánh.

Bát Giới đáp:

– Anh đang đánh nhau với nó ở trên không trung, thoáng một cái đã thấy có hai sư phụ rồi, em cũng chịu, không biết ai thật ai giả.
Hành Giả nghe xong, niệm chú bắt quyết gọi ngay các vị hộ pháp chư thiên, Lục đinh Lục giáp, Ngũ phương Yết đế, Tứ trực công tào, cùng mười tám vị Hộ giáo Già Lam, Thổ địa, Sơn thần vùng này lên nói:

– Lão Tôn tới đây bắt yêu quái, yêu quái biến ra sư phụ ta, hình dáng giống hệt, thật khó phân biệt. Các ngươi ngầm mách cho sư phụ ta biết, mời sư phụ lền điện, để ta bắt yêu quái.

Nguyên yêu quái giỏi đi mây về gió, nghe được lời Hành Giả, bèn vung tay nhảy ngay lên điện Kim Loan. Hành Giả vội vung gậy nhằm Đường Tăng bổ xuống. Hú vía! May có các vị thần gọi kịp, nếu không phen này, đến hai mươi Đường Tăng thịt cũng nát như tương! Các vị thần ngăn cây gậy sắt lại, nói:

– Đại Thánh ơi, yêu quái biết đi mây về gió, đã nhảy lên điện trước rồi.

Hành Giả đuổi lên điện, hắn lại chạy xuống, níu chặt lấy Đường Tăng, lẫn lộn giữa một đám người không sao nhận ra được.

Hành Giả trong lòng bực bội, lại thấy Bát Giới đứng bên cạnh cười nhạt, bèn giận dữ nói:

– Đồ ngốc nghếch này, hiện giờ có hai sư phụ, chú phải gọi hỏi nói thưa, hầu hạ phục dịch cả hai, còn sướng lắm đấy mà cười!

Bát Giới cười hềnh hệch rồi nói:

– Anh ơi, anh nói tôi ngốc, anh lại còn ngốc bằng mấy tôi! Sư phụ không nhận ra, hà tất phải mệt sức? Anh cứ chịu đựng đau đầu một tý, bảo sư phụ niệm chú, tôi và Sa Tăng túm lấy từng người lắng nghe. Ai không biết niệm, hẳn là yêu quái, có khó gì đâu?

Hành Giả nói:
– Cám ơn nhé! Đúng là như vậy. Lời chú ấy chỉ có ba người biết thôi. Đức Phật Như Lai trong lòng nghĩ ra, truyền cho Quan Thế Âm Bồ Tát. Bồ Tát truyền cho sư phụ ta. Ngoài ra không có ai biết cả. Nào, sư phụ ơi, niệm chú đi!

Đường Tăng bèn niệm chú. Ma vương không biết lời chú, cứ ấp a ấp úng. Bát Giới nói:

– Tên ấp úng đúng là yêu quái rồi!

Bèn thả tay, vung đinh ba bổ xuống. Ma vương tung người nhảy lên tầng mây chạy trốn.

Bát Giới quát vang một tiếng, nhảy lên mây đuổi theo. Sa hòa thượng cũng vội vàng bỏ Đường Tăng đấy, vung bảo trượng xông lên đánh. Đường Tăng lúc này mới thôi không niệm chú nữa. Tôn Hành Giả chịu đau, cũng xách gậy sắt đuổi theo. Chà! Lần này ba vị hòa thượng hầm hầm vây chặt một tên yêu quái khốn kiếp. Yêu ma bị Bát Giới, Sa Tăng vung đinh ba, bảo trượng đánh riết hai bên. Hành Giả cười, nói:

– Mình mà xông thẳng vào trước mặt đánh nó, thì nó sợ sẽ
[215]
chạy mất. Để mình nhảy lên cao, làm cái lối giã gạo
liễu đời nó!

, kết

Hành Giả bèn cưỡi mây lành, bay lên cao tít tầng trời thẳm, định lao xuống hạ thủ. Bỗng ở mé đông bắc, một đám mây ngũ sắc xuất hiện, rồi nghe thấy tiếng nói:

– Tôn Ngộ Không, hãy khoan, chớ đánh vội!

Hành Giả quay người nhìn, hóa ra là Văn Thù Bồ Tát, bèn thu gậy, bước tới vái chào, hỏi:

– Bồ Tát đi đâu vậy? Văn Thù đáp:
– Ta đến thay nhà ngươi bắt yêu quái.
Hành Giả cảm tạ, nói:

– Phiền ngài quá!

Bồ Tát rút chiếc kính chiếu yêu trong tay áo ra soi rõ nguyên hình yêu quái. Bấy giờ, Hành Giả mới gọi Bát Giới, Sa Tăng lại chào Bồ Tát, rồi cùng nhìn vào trong gương, thấy ma vương cực kỳ hung ác:

Hành Giả nói:

Mắt: chén ngọc sáng quắc, Đầu: nồi rang to đùng. Toàn thân xanh như rừng.
Bốn móng sương lạnh buốt.

Hai tai thòng xuống mặt, Đuôi chổi dài lê thê. Lông xanh lạnh tái tê, Mắt đỏ lòe tia chớp.
Răng bày như hàng ngọc.

Râu mọc tựa giáo dài. Trong gương hiện chẳng sai: Sư lị vương của Phật.

– Thưa Bồ Tát, đây là con sư tử xanh ngài vẫn cưỡi, tại sao nó trốn đi rồi thành tinh, mà ngài không thu phục nó về?

Bồ Tát nói:

– Ngộ Không, đâu phải nó trốn đi. Phật sai nó đi đấy. Hành Giả nói:
– Súc sinh thành tinh, chiếm đoạt ngôi báu mà lại vâng mệnh đức Phật? Như lão Tôn đây bảo vệ Đường Tăng, chịu gian khổ,
cũng lĩnh mấy đạo sắc chắc?

Bồ Tát nói:

– Nhà ngươi không biết. Trước kia vua nước Ô Kê ham làm việc thiện, đãi cơm chay các nhà sư. Phật sai ta xuống độ ông ta về phương Tây, được chứng quả La hán mình vàng. Nhưng ta không thể cứ để nguyên hình gặp ông ta được, bèn biến thành một nhà sư thường, đến xin ít cơm chay. Ta hỏi vặn cho mấy câu, ông ta không biết ta là người tốt, sai trói ta lại, ngâm ta dưới sông Ngự Thủy ba ngày ba đêm. May nhờ có thần Lục giáp mình vàng cứu ta về phương Tây, ta tâu chuyện với Như Lai, Như Lai sai quái vật này tới đẩy ông ta xuống giếng, dìm trong ba năm, để báo cái hạn thủy tai ba ngày cho ta. “Một ngụm nước, một miếng cơm đều từ tiền định”. Hôm nay được các ngươi tới đây, lập nên công tích.

Hành Giả nói:

– Ngài tuy báo được mối tư thù “một miếng cơm, một ngụm nước” nào đó, nhưng yêu quái đã hại không biết bao nhiêu người rồi?

Bồ Tát nói:

– Hắn chưa từng hại một người nào. Từ khi hắn đến, suốt ba năm, mưa thuận gió hòa, dân yên nước thịnh, nào có hại ai đâu?

Hành Giả nói:

– Cố nhiên như vậy. Nhưng hoàng hậu ba cung đã ăn nằm với hắn, nhơ nhuốc cả thân thể người ta, bại hoại cả luân thường đạo lý, như thế không là hại người à?

Bồ Tát nói:

– Nhơ nhuốc làm sao được! Hắn là con sư tử đã thiến rồi.

Bát Giới nghe xong, bước tới gần, vỗ vỗ vào người quái vật, cười hì hì, nói:
– Chú yêu tinh này đúng là “rụng răng không ăn được
[216]
phí cả tiếng đi.

Hành Giả nói:

– Đã như vậy, ngài thu nó về. Nếu không có Bồ Tát đích thân đến, ta quyết chẳng tha.

Bồ Tát niệm chú, quát:

– Súc sinh! Không quy y chính quả, còn đợi bao giờ?

Lúc ấy ma vương hiện nguyên hình, Bồ Tát phóng bông hoa sen chụp lấy người, rồi cưỡi lên lưng, đạp áng mây lành ngũ sắc, từ biệt Hành Giả. Thật là:

Hướng thẳng núi Ngũ Đài bay tới. Dưới tòa sen báu lắng nghe kinh.
Cuối cùng không biết thày trò Đường Tăng ra khỏi thành thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

---------------------------------
[215] Nguyên văn: giã tỏi.
[216] Nguyên văn: điếc mũi không uống rượu.