Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ ba mươi lăm

Ngoại đạo ra oai lừa tính thắng 
Ngộ Không được báu thắng yêu ma

Bản tính sáng, đạo ắt thông.

Trở mình giải thoát khỏi vòng lưới giăng.

Luyện biến hóa khó vô chừng,

Đạo trường sinh ấy phải chăng dễ dàng?

Đục trong mấy độ chuyển vần,

Phá toang số kiếp mặc vòng đông tây.

Tiêu dao ức vạn năm dầy,

Thần quang một điểm sáng ngày sáng đêm.

Bài thơ này ngầm khen cái đạo của Tôn Ngộ Không thật tuyệt
diệu.

Tôn Ngộ Không lấy được bảo bối cất trong ống tay áo, mừng nghĩ:

– Yêu quái khốn kiếp vất vả bắt ta, thật là “mò trăng đáy
[198]
nước”. Còn lão Tôn muốn bắt nó, thì lại dễ như trở bàn tay
mà thôi.

Bèn giấu hồ lô, lẳng lặng lẻn ra ngoài động, hiện thành bản tướng, cất cao giọng:

– Yêu quái mở cửa!

Một tiểu yêu đứng bèn cạnh hỏi:

– Mi là ai mà dám tới đây quát tháo?
Hành Giả đáp:

– Mau mau vào báo với lão ma ranh khốn kiếp của nhà ngươi rằng, có Hành Giả Tôn đến.

Tiểu yêu vội vàng chạy vào báo:

– Thưa đại vương, ngoài cửa có một Hành Giả Tôn nào đó đến.

Ma anh cả sợ nói:

– Hiền đệ ơi. Hỏng rồi, chọc vào tổ nhà nó rồi! Sợi dây đang trói Tôn Hành Giả, hồ lô đang gói Giả Hành Tôn, lại còn có cả Hành Giả Tôn nữa sao? Hay là mấy anh em nó đều tới?

Ma em nói:

– Anh cứ yên tâm. Hồ lô của em gói được cả nghìn người, mình mới gói Giả Hành Tôn, thì có sợ gì cái thằng Hành Giả Tôn! Để em ra gói nốt nó cho anh xem.

Ma anh nói:

– Chú cẩn thận đấy!

Bạn xem ma em cầm hồ lô giả; hệt như lần trước, hiên ngang hùng dũng bước ra ngoài cửa, lớn tiếng quát:

– Nhà ngươi ở đâu mà dám tới đây quát tháo? Hành Giả nói:
– Nhà ngươi không nhận ra ta sao? Ta đây:

Nhà là núi Hoa Quả, Quê là động Thủy Liêm. Đại náo cả cung thiên, Lâu rồi thôi phá phách. Đến nay thoát tai ách.

Yêu quái nói:

Bỏ bên đạo theo tăng. Cùng lên chùa Lôi Âm, Cầu kinh theo chính giác. Gặp yêu ma quái ác. Trừng trị trổ thần thông.
Cứu thoát Đại Đường Tăng, Sang phương Tây lễ Phật. Tốt nhất thôi hiềm khích,
Ai nấy đều bình yên. Nếu trêu vào lão Tôn, Thì đời ngươi toi mạng!

– Nhà ngươi lại đây, ta không thèm đánh nhau với nhà ngươi. Nhưng ta gọi một tiếng, nhà ngươi có dám thưa không?

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi gọi, ta trả lời. Còn ta gọi, nhà ngươi có dám trả lời không?

Yêu quái nói:

– Ta gọi nhà ngươi, vì ta có bảo bối là quả hồ lô, có thể gói ngươi, còn nhà ngươi gọi ta, thì có vật gì?

Hành Giả nói:

– Ta cũng có hồ lô. Yêu quái nói:
– Có thì giơ ra ta xem.

Hành Giả bèn thò vào tay áo rút bảo bối ra nói:
– Đồ yêu quái khốn kiếp, xem đi!

Hành Giả vung đánh nhoáng một cái, rồi lại bỏ ngay vào tay áo, sợ yêu quái cướp mất. Yêu quái trông thấy, cả sợ nói:

– Hắn lấy ở đâu ra mà giống hệt của ta nhỉ?… Cho dù cũng tết bằng mây, thì cũng phải to nhỏ thẳng nghiêng khác nhau chứ, đằng này giống hệt như hai giọt nước vậy?

Hắn bèn nghiêm sắc mặt hỏi:

– Hành Giả Tôn, hồ lô nhà ngươi ở đâu ra?

Hành Giả thật không biết lai lịch thế nào, tiện mồm hỏi lại một câu:

– Thế hồ lô nhà ngươi ở đâu ra?

Yêu quái không biết là câu hỏi khôn ngoan, cứ thực thà trả lời cặn kẽ ngọn ngành:

– Hồ lô của ta, từ lúc hỗn độn mới chia, trời khai đất mở, có một vị Thái Thượng lão tổ hóa thân thành bà Nữ Oa, luyện đá vá trời, cứu giúp đất trời đang trôi nổi, vá cho cả chỗ thiếu trên cung trời, thấy dưới chân núi Côn Lôn có một loại mây tiên, bèn lấy tết thành quả hồ lô vàng thế này. Đó chính là quả hồ lô của Lão Quân để lại cho tới nay.

Đại Thánh nghe xong, cũng theo khẩu khí đó nhắc lại:

– Hồ lô của ta cũng ở đó mà ra. Yêu quái hỏi:
– Sao biết?

Đại Thánh đáp:

– Từ lúc trong đục mới chia, trời chưa đầy ở phía Tây bắc, đất chưa đầy ở phía đông nam, Thái Thượng Đạo Tổ hóa thân thành bà Nữ Oa, vá kín nơi thiếu trên trời, đi đến chân núi Côn Lôn, thấy có một cây mây tiên, bèn lấy đan được hai cái hồ lô. Ta
được một cái dương, nhà ngươi được một cái âm.

Yêu quái nói:

– Không cần biết là âm hay dương, cứ gói được người mới là bảo bối quý.

Đại Thành nói:

– Nhà ngươi nói chí phải. Ta nhường nhà ngươi gói trước!

Yêu quái mừng lắm, vội vàng tung người nhảy vút lên tầng mây, đứng trên không trung, cầm hồ lô cất tiếng gọi:

– Hành Giả Tôn!

Đại Thánh nghe tiếng gọi, lập tức thưa liền tám, chín tiếng, nhưng hồ lô chẳng gói được. Yêu quái ngã lăn kềnh ra, đập chân bóp bụng than:

– Trời ơi! Cứ tưởng là tình đời không thay đổi! Bảo bối này sợ ông chồng rồi. Âm thấy dương sợ không dám gói!

Hành Giả cười nói:

– Nhà ngươi thu bảo bối về, đến lượt lão Tôn gọi đây.

Bèn tung người nhẩy vút lên mây, dốc đáy hồ lô lên trời, chúi miệng xuống đất, chiếu thẳng vào yêu quái, cất tiếng gọi:

– Ngân Giác đại vương!

Yêu quái không dám ngậm miệng, đành thưa một tiếng, lập tức bị hồ lô gói ngay vào trong. Hành Giả dán đạo bùa “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh phụng sắc” lên, trong bụng mừng thầm nói:

– Con trai của bố ơi, hôm nay cũng thử thưởng thức một lần nhé.

Hành Giả đứng đám mây nhảy xuổng, tay cầm cái hồ lô, chỉ tâm tâm niệm niệm cứu thoát sư phụ, bèn đến thẳng cửa động
Liên Hoa. Đường núi gập ghềnh, khấp khểnh, lại thêm Hành Giả soải chân bước vội cho nhanh, nên hồ lô bị lắc kêu óc a óc ách liên tục. Bạn xem, vì sao hồ lô lại phát tiếng kêu? Chính là do thân thể Đại Thánh đã trải qua tu luyện công phu, không thể nhão ngay được. Còn yêu quái tuy biết đi mây về gió, mới chỉ là có chút phép thuật thôi, chưa thoát hẳn người phàm, nên vừa vào hồ lô là bị nhão ngay. Hành Giả cứ tưởng hắn chưa nhão, cười nói:

– Con trai của bố ơi, không biết là nước đái hay là nước dãi đấy? Bố mày lần trước cũng làm như thế rồi. Cứ bảy tám ngày nữa, nhão ra thành nước hết. Lão Tôn cũng chưa mở nắp, có gì phải vội vã đâu? Nhỡ hắn chui ra dễ như mình thì sao, cứ một nghìn năm không mở xem cũng được.

Hành Giả tay cầm hồ lô, miệng lẩm bẩm, chẳng mấy chốc đã tới cửa động Liên Hoa, bèn lắc lắc hồ lô, nghe thấy tiếng kêu, nói:

– Hệt như tiếng xóc thẻ của ông thầy bói. Để lão Tôn xem một quẻ xem bao giờ sư phụ được ra nào.

Bạn xem, tay Hành Giả lắc hồ lô liên tục, miệng không ngớt lẩm bẩm:

– Chu dịch Văn Vương, Khổng Tú thánh nhân, Đào Hoa Nữ tiên sinh, Quỷ Cốc Tử tiên sinh.

Tiểu yêu trong động nhìn thấy báo:

– Thưa đại vương, nguy rồi! Hành Giả Tôn gói đại vương hai vào trong hồ lô và đang xóc thẻ kia kìa.

Ma anh nghe nói, hồn bay phách tán, gân nhũn xương mềm, ngã lăn ra đất, khóc nức nở:

– Ôi hiền đệ ơi! Anh với em trốn khỏi thượng giới, thác xuống trần gian, những mong cùng hưởng vinh hoa phú quý, mãi mãi
làm chúa động này, không ngờ lão hòa thượng này giết chết em, cắt đứt tình huynh đệ đôi ta!

Tất cả yêu tinh trong động cũng khóc nức nở.

Trư Bát Giới đang bị treo trên xà nhà, thấy yêu tinh cả động khóc váng, không nén nổi, nói:

– Yêu quái! Đừng khóc nữa, để lão Trư nói cho mà nghe, Tôn Hành Giả đến lần đầu, Giả Hành Tôn đến lần thứ hai, Hành Giả Tôn đến lần sau, ba chữ đảo lộn cũng chỉ là một mình sư huynh ta mà thôi. Hắn có bảy mươi hai phép biến hóa, chui vào trong động, ăn cắp bảo bối, gói mất chú em đấy. Nay chú em chết rồi, bất tất phải khóc than làm gì, mau mau quét bếp rửa nồi, làm một ít rau cỏ: nấm hương, mộc nhĩ, măng tre, đậu phụ… mời thầy trò chúng ta xuống tụng quyển “kinh thụ sinh” cho chú em.

Ma anh nghe nói, trong lòng tức giận nói:

– Cứ bảo Trư Bát Giới thật thà. Thật thà nỗi gì? Hắn giễu chúng ta đấy!

Bèn gọi:

– Các con! Chưa làm lễ viếng vội, cởi Trư Bát Giới ra, hầm cho thật nhừ, để ta chén một bữa no, rồi sẽ đi bắt Tôn Hành Giả báo thù.

Sa Tăng oán trách Bát Giới:

– Sướng chưa! Đã bảo anh đừng lắm mồm, lắm mồm là bị hầm trước mà!

Chú ngốc cũng có phần sợ sệt. Một tiểu yêu đứrg bên cạnh nói:

– Thưa đại vương, thịt Bát Giới hầm không ngon. Bát Giới nói:
– A Di Đà Phật ông anh nào nhân đức quá, Đúng là thịt Bát
Giới ăn không ngon đâu.

Lại một yêu tinh khác nói:

– Lột bỏ da thì hầm mới ngon. Bát Giới sợ quá nói:
– Hầm được hết! Hầm được hết! Da xương tuy dai cứng, cứ hầm mãi là nhừ hết. Thôi thế là đi đời!

Đang ầm ĩ, bỗng có một tiểu yêu ở ngoài cửa chạy vào báo:

– Hành Giả Tôn đang chửi mắng ở ngoài cửa. Ma anh sợ hãi nói:
– Thằng này khinh ta quá! Bèn gọi:
– Chúng bay, treo Bát Giới vào chỗ cũ và kiểm tra xem còn mấy thứ bảo bối?

Tên tiểu yêu làm quản gia nói:

– Trong động vẫn còn ba thứ bảo bối ạ. Ma anh hỏi:
– Ba thứ gì? Quản gia thưa:
– Đó là “kiếm thất tinh”, “quạt ba tiêu” và “bình ngọc”. Ma anh nói:
– Bình ngọc vô dụng rồi. Chiếc bình đó là để gói người, hễ người thưa là bị gói vào ngay. Nay đã đem khẩu quyết dạy cho Tôn Hành Giả để hắn dùng nó gói anh em trong nhà, vậy không dùng nó nữa, cất nó ở nhà. Mau mang kiếm và quạt ra đây.

Quản gia lập tức mang hai bảo bối ra cho ma anh. Ma anh cầm chiếc quạt ba tiêu ở cổ áo sau gáy, cầm kiếm thất tinh, huy
động hết yêu quái lớn bé trong động, cả thảy hơn ba trăm tên, đứa nào đứa nấy vung gậy khua thương, cầm dây múa kiếm. Ma anh đội mũ mặc giáp, khoác chiếc áo bào đỏ chói, chỉ huy yêu quái bầy thành thế trận, đi bắt Tôn Đại Thánh. Hành Giả đã biết thừa ma em bị nhão nát ở trong hồ lô rồi, nhưng vẫn buộc thật chặt đeo ở bên mình, tay cầm gậy sắt bịt vàng, chuẩn bị giao chiến. Bỗng thấy lá cờ đỏ của ma anh bay phấp phới, ma anh bước ra ngoài cửa. Trông hắn:

Mũ đội dải lụa tung bay,

Ngang lưng dai thắt mầu mây tươi hồng.

Áo giáp lớp lớp vẩy rồng,

Hồng bào đỏ rực lửa hồng choàng vai.

Mắt tròn lấp lánh sao mai.

Râu dài trước gió tung bay lòa xòa.

Kiếm thất tinh tay nhẹ đưa. Quạt ba tiêu giắt che vừa nửa vai. Đi như mây cuộn trên trời,
Tiếng như sấm sét chuyển dời núi non.

Oai phong lẫm liệt ai hơn? Hầm hầm dắt lũ yêu con ra ngoài.
Ma anh vội vàng hạ lệnh cho tiểu yêu bày thành thế trận, rồi quát:

– Con khỉ, vô lễ kia! Nhà ngươi giết em ta, hại mất chân tay của ta, thật đáng căm giận!

Hành Giả quát lại:

– Quái vật đáng chết kia! Cái tính mạng yêu quái của nhà ngươi ta quyết không tha. Sư phụ, sư đệ và con ngựa, bốn sinh
linh ấy còn đang bi treo trong động, lòng ta xót xa không sao chịu nổi. Vậy hãy mau mau trả lại cho ta, nộp cho ta ít tiền đi đường, rồi vui vẻ tiễn lão Tôn lên đường, thì ta sẽ tha cho cái mạng yêu quái chó má của nhà ngươi!

Yêu quái chẳng nói chẳng rằng, cầm bảo kiếm nhằm đầu Hành Giả chém luôn. Hành Giả cũng vung gậy sắt đánh lại. Trận chiến đấu xảy ra ở ngoài cửa động rất khủng khiếp:

Gậy sắt cùng kiếm thất tinh,

Vờn nhau loang loáng trời xanh chớp lòe.

Rầm rầm khí bốc lạnh ghê. Mịt mù ảm đạm che mờ núi non. Một bên tình nghĩa anh em,
Một bên nặng nghĩa nặng ơn thầy trò.

Hai bên đều giận không tha, Đều căm, đều oán, đều là thù sâu. Đánh nhau trời thảm đất sầu,
Thần kêu quỷ khóc trăng sao tối sầm.

Một bên nghiến lợi hung hăng.

Một bên căm giận mắt bừng hào quang.

Tiến lui dáng điệu hiên ngang,

Gậy vung kiếm đỡ nhịp nhàng lại qua.

Ma anh đánh nhau với Đại Thánh hai mươi hiệp liền, không phân thắng bại, bèn vung lưỡi kiếm hô lớn:

– Các con xông cả vào!

Hơn ba trăm yêu tinh nhất tề xông lên, vây chặt Hành Giả vào giữa. Hành Giả không chút sợ hãi, múa cây gậy sắt, tả xung hữu đột, đánh trước đỡ sau. Bọn tiểu yêu võ nghệ cũng khá, càng
đánh càng hăng, khác nào muôn vàn sợi tơ bao quanh Hành Giả, quấn mình quấn chân, không chịu rút lui. Đại Thánh cũng bối rối, bèn dụng phép ngoại thân, nhổ một sợi lông bên nách trái, bỏ vào miệng nhai nát, rồi phun ra, hô “biến”, tức thì mỗi sợi lông đều biến thành một Hành Giả. Bạn xem, đứa cao thì vung gậy đứa thấp thì múa quyền, đứa bé nữa không biết đánh thế nào, thì ôm chặt mắt cá chân cắn gân, đánh cho lũ tiểu yêu tan tác rơi rụng.

Chúng kêu la ầm ĩ.

– Đại vương ơi, hỏng bét rồi! Khó đánh lắm! Đầy núi toàn là
Tôn Hành Giả cả!

Bọn tiểu yêu bị Hành Giả dùng phép ngoại thân đánh cho tan tác phải chạy giạt hết, chỉ còn trơ lại ma anh bị vây khốn ở giữa, chạy quanh chạy quẩn, chẳng có đường ra. Hắn sợ quá, tay trái cầm bảo kiếm, tay phải vòng ra đằng sau, rút cây quạt ba tiêu, quay về hướng đông nam, đối diện với ly cung, lấy lửa can bính đinh rồi quạt phành phạch, bỗng nhiên khắp mặt đất, lửa sáng rừng rực. Thứ bảo bối này có thể quạt bốc ra lửa ở trên mặt đất. Yêu quái chẳng cần nghĩ ngợi, quạt liền bẩy, tám cái, tức thì trời thiêu đất cháy, lửa bốc cuồn cuộn. Trận cháy dữ dội:

Lửa này không phải lửa trời,

Lửa núi không phải, lò thời cũng không.

Cũng không phải lửa bếp hồng.

Là linh quang lửa lấy trong ngũ hành.

Quạt này chẳng phải quạt phàm, Cũng chẳng phải quạt người trần làm ra. Mà là vật quý cực kỳ,
Từ thuở hỗn độn mới chia tạo thành.
Dùng quạt quý, quạt lửa sinh,

Chói chang rực rỡ chớp nhằng trời cao.

Đỏ hồng rừng rực làm sao. Khác nào ráng đỏ dệt bao tơ mành. Không hề một vết khói xanh,
Chỉ thấy khắp núi đỏ bừng lửa lan. Thông thành thông lửa cháy đen.
Cây trắc cháy hóa cây đèn chói chang.

Sợ chết thú chạy hàng đàn,

Tiếc đôi cánh đẹp chim ngàn bay cao.

Một vùng lửa cháy rào rào, Suối khô đá bỏng, thấp cao đỏ lòe.

Đại Thánh thấy lửa cháy dữ dội, trong lòng lo sợ nói:

– Hỏng rồi! Bản thân mình thì đã có cách, còn những sợi lông thì gay. Nhỡ chúng rơi vào lửa, thì dễ cháy như một sợi lông!

Bèn lắc mình một cái thu hết lông lên người, chỉ để một sợi lông biến thành một Hành Giả giả chạy lánh nạn, còn mình thì niệm bài thần chú tránh lửa, tung người nhảy vút ra ngoài, thoát khỏi vòng lửa, về thẳng động Liên Hoa để cứu sư phụ. Vừa tới cửa động, Hành Giả dừng mây nhảy xuống, thấy ngoài cửa la liệt hơn một trăm tiểu yêu gẫy chân vỡ đầu, lòi thịt rách da. Nguyên chúng đều bị phép phân thân của Hành Giả đánh bị thương, chúng rên la thảm thiết vì đau đớn. Đại Thánh trông thấy chúng, không kìm được bản tính hung hãn, bèn vung gậy sắt đánh giết mở đường tiến vào động. Đáng thương thay, bao nhiêu công phu tu luyện thành hình người, nay chấm dứt cả. Chúng lại trở lại nguyên hình như xưa.

Đại Thánh giết hết bọn tiểu yêu, xông thẳng vào trong động để cứu sư phụ, bỗng thấy trong động ánh lửa sáng rực, sợ quá, chân tay luống cuống, nói:

– Hỏng rồi! Hỏng rồi! Lửa từ cửa sau cháy lại, khó lòng cứu được sư phụ đây.

Trong lúc sợ hãi, Hành Giả vẫn quan sát kỹ càng. Chà không phải là lửa cháy, mà là những tia hào quang. Hành Giả bèn bình tĩnh bước vào nhìn kỹ, thì té ra là chiếc bình ngọc mỡ dê phát ánh hào quang, trong lòng hớn hở nói:

– Bảo bối quý quá! Chiếc bình này lần trước tiểu yêu đã từng mang theo lên núi lóe sáng dọc đường. Mình đã lấy được, không ngờ lại bị yêu quái lục soát cướp mất, bây giờ để ở đây, nên mới lóe sáng như vậy.

Bạn xem, Hành Giả vớ được bình ngọc, mừng mừng rỡ rỡ, chưa cứu sư phụ vội, mà quay ra ngay ngoài động. Vừa ra tới
cửa, đã gặp yêu quái cầm bảo kiếm, quạt ba tiêu từ hướng nam đi về. Hành Giả không kịp tránh, bị ma anh vung kiếm nhằm đầu chém luôn, bèn vội vàng tung người nhảy vút lên tầng mây, biến đi mất tăm mất dạng, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện yêu quái vào tới cửa động, chỉ thấy lũ tiểu yêu chết nằm la liệt khắp mặt đất, sự hãi ngửa mặt lên trời than thở, rồi kìm không nổi, khóc òa lên:

– Khổ quá! Khổ quá!

Có bài thơ làm chứng rằng:

Đáng giận loài hầu sao độc ác, Thai tiên chuyển thác xuống trần gian. Chỉ do nghĩ bậy rời cung điện.
Đến nỗi vong hình rớt núi non. Chim nhạn mất đàn tình thảm thiết, Yêu tinh tuyệt tộc lệ chan chan,
Bao giờ yêu quái đầy hang động, Trở lại nguyên hình đến ngự quan.
Ma anh đau xót mãi không thôi, vừa đi vừa khóc, bước vào động, thấy đồ đạc vẫn nguyên xi, chỉ một nỗi vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người, nỗi đau thương càng thêm thê thảm. Ma anh ngồi một mình trong động, gục mặt xuống chiếc bàn đá, để bảo kiếm bên cạnh bàn, giắt quạt ba tiêu ra sau lưng, tái tê sầu não ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thật đúng là:

Khi vui thần trí thảnh thơi,

Khi buồn rầu rĩ chán đời ngủ luôn.

Lại nói chuyện Tôn Đại Thánh nhảy vút lên tầng mây, đừng trên đỉnh núi, định tìm cách cứu sư phụ, bèn cất kỹ bình ngọc
vào mạng sườn, trở lại động Liên Hoa thám thính, thấy hai cánh cửa động vẫn mở, xung quanh lặng ngắt như tờ. Hành Giả rón rén lẻn vào trong động, thấy yêu quái gục mặt xuống chiếc bàn đá ngáy khò khò, chiếc quạt ba tiêu thò ra khỏi vai, che kín một nửa gáy, chiếc kiếm thất tinh dựa bên cạnh bàn, bèn bước rón rén lại gần rút lấy cây quạt, rồi quay đầu, quát to một tiếng, chạy vụt ra ngoài.

Vì cán chiếc quạt mắc vào tóc yêu quái, làm thức giấc nó. Yêu quái tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn, biết Hành Giả lấy trộm chiếc quạt rồi, vội vàng cầm kiếm đuổi theo. Đại Thánh đã chạy ra ngoài cửa, cài quạt vào bên mạng sườn, hai tay múa tít cây gậy sắt, đánh nhau với yêu quái. Trận này dữ dội lắm:

Yêu ma thật hung hãn, Khí giận ngút trời cao. Nuốt Hành Giả khó sao.
Nên bụng đầy khí uất. Bèn chửi ngay khỉ độc: “Cứ đùa mãi người ta, Giết mẹ, em, người nhà, Còn ăn cắp bảo bối. Phen này quyết trị tội.
Sống chất một phen này”. Đại Thánh cũng chửi ngay: “Đồ ngu si dốt nát.
Học trò tranh thầy giáo, Trứng dám chọi đá sao?” Rồi bảo kiếm vung cao, Rồi gậy sắt quay tít.
Đánh nhau thật khủng khiếp, Sá kể gì nghĩa, nhân.
Qua lại đánh rất hăng, Tiến lui khoe võ nghệ.
Chỉ vì lấy kinh kệ, Lễ Phật ở Linh Sơn.
Nên kim hỏa tương tranh, Nên ngũ hành khắc sát, Thi oai và trổ phép,
Đá lở và cát bay, Đánh nhau đến tối ngày, Yêu ma thua chạy trốn.
Ma anh đánh nhau với Đại Thánh tới ba, bốn chục hiệp, lúc trời đã xế chiều, không chống cự nổi, bị thua trận, chạy tuột về hướng tây nam, vào thẳng động Áp Long. Chuyện không nói nữa.

Đại thánh lúc ấy mới dừng mây nhẩy xuống, vào thẳng động Liên Hoa, cởi trói cho Đường Tăng, Bát Giới và Sa Tăng. Ba người thoát nạn, cảm tạ Hành Giả và hỏi:

– Yêu ma chạy đâu rồi? Hành Giả đáp:
– Ma em thì bị gói trong hồ lô, có lẽ bây giờ đã nhão nhoét rồi. Ma anh vừa mới bị thua trận, chạy vào núi Áp Long ở phía tây nam. Còn tiểu yêu trong động, một nửa đã bị lão Tôn dùng phép phân thân giết chết, một số chạy về cũng bị lão Tôn giết sạch, cho nên tôi mới vào được đây, cứu mọi người.

Đường Tăng cảm tạ không hết lời, rồi nói:

– Các đồ đệ ơi. Hành Giả vất vả quá! Hành Giả cười, nói:
– Cũng vất vả thật. Nhưng mọi người bị treo đau đớn, nên lão Tôn không thể ngồi yên được. Còn tất bật hơn cả người phu trạm chạy trát hỏa tốc ấy! Vào lại ra, ra lại vào, bôn ba mấy lượt mới ăn trộm được bảo bối, dẹp được yêu quái.

Trư Bát Giới nói:

– Này anh, anh mang hồ lô ra cho chúng tôi xem một tý. Chỉ sợ ma em đã nhão hết rồi.

Đại Thánh cởi bình ngọc, sợi dây kim tuyến và quạt ba tiêu, mang ba thứ ra cho mọi người xem trước, rồi sau mới lấy hồ lô cầm trong tay nói:

– Đừng xem! Đừng xem! Lần trước hắn đã gói lão Tôn vào
trông này, bị lão Tôn súc nước bọt lừa cho hắn mở nắp ra, mới ra thoát được. Bây giở mở nắp ra, chỉ sợ hắn nhân cơ hội chạy mất.

Bốn thầy trò rất vui vẻ, vào cả trong động tìm gạo nước, rau cỏ, nhóm bếp nấu bữa cơm chay ăn uống. Đánh một bữa no căng, mọi người ngủ luôn trong động. Đêm ấy bình yên. Chẳng mấy chốc trời đã sáng.

Lại nói chuyện ma anh chạy vào núi Áp Long, tập họp tất cả yêu quái lớn nhỏ, kể lại chuyện mẫu thân bị giết, người em bị gói, lâu la bị giết hết, bảo bối bị lấy cắp, thế là bọn yêu quái òa lên khóc nức nở. Đau xót một lúc lâu, ma anh nói:

– Chúng bay đừng khóc lóc nữa, ta vẫn còn cây kiếm thất tinh, muốn tập hợp tất cả nữ binh lại, ra phía sau núi Áp Long, mượn thế lực họ ngoại, quyết bắt bằng được Tôn Hành Giả báo thù.

Nói chưa dứt, có tiểu yêu ngoài cửa vào báo:

– Thưa đại vương, đức ông cậu đã mang binh tới sau núi.

Ma anh nghe nói, vội vàng mặc đồ tang phục, ra đón tiếp cung kính. Nguyên ông cậu già này là em ruột mụ già, tên gọi Hồ A Thất đại vương. Nghe tiểu yêu tuần núi báo cho biết người chị đã bị Tôn Hành Giả giết chết, rồi biến thành hình chị, ăn cắp bảo bối của đứa cháu ngoại, nên ngay hôm ấy hắn đến núi Bính Đinh đánh địch. Hắn dẫn hơn hai trăm yêu tinh bản động đến giúp sức, nên mới kéo đến nhà chị trước để hỏi tin. Vừa tới cửa thấy ma anh mặc đồ tang phục, cả hai người đều khóc òa. Khóc lóc hồi lâu, ma anh sụp lạy cậu, giãi bày mọi việc. A Thất vô cùng căm giận, lập tức hạ lệnh cho ma anh thay đồ tang phục, cầm bảo kiếm, điểm hết nữ quái tập họp một nơi, rồi cưỡi gió mây, nhằm hướng đông bắc thẳng tiến.

Đại Thánh đang bảo Sa Tăng sửa soạn bữa cơm sáng, ăn xong
sẽ lên đường, bỗng nghe thấy tiếng gió rít, bèn ra ngoài cửa xem, thấy một đoàn yêu tinh đang từ phía tây nam đi tới. Hành Giả hoảng sợ, vội co người chạy về gọi Bát Giới:

– Chú em ơi, yêu quái mang viện binh tới! Tam Tạng nghe nói, sợ hãi tái mặt hỏi:
– Đồ đệ ơi, làm thế nào bây giờ? Hành Giả cười, nói:
– Sư phụ yên tâm! Yên tâm! Mang hết cả bảo bối của chúng lại đây cho tôi.

Đại Thánh buộc chặt hồ lô, bình ngọc vào bên sườn, cất sợi dây kim tuyến vào tay áo, cắm quạt ba tiêu vào sau vai, dặn Sa Tăng bảo vệ sư phụ, cứ việc ngồi yên.

Trong động, rồi hai tay múa tít gậy sắt, bảo cả Bát Giới cầm đinh ba, cùng kéo ra ngoài động nghênh địch, Yêu quái bầy thành thế trận, chỉ thấy có Thất đại vương đứng đầu. Hắn mặt đẹp râu dài, mày rậm tai nhọn, đầu đội mũ kim khôi, mình mặc áo giáp, tay cầm kích phương thiên, lớn tiếng mắng:

– Con khỉ to gan khốn kiếp kia, tại sao đám lừa người, ăn cắp bảo bối, giết hại quân ta, lại còn dám chiếm đóng cả phủ động nữa? Hãy mau mau giơ cổ ra chịu chết, để ta rửa mối thù giết chị ta!

Hành Giả mắng lại:

– Đồ yêu quái hèn hạ chết giẫm kia, chưa biết tài nghệ của ông ngoại họ Tôn nhà ngươi phỏng? Chớ có chạy! Nhận một gậy của ta đây!

Yêu quái nghiêng mình tránh, rồi vung cây phương thiên kích đánh lại. Hai bên qua lại đánh nhau nơi đầu núi mới được vài hiệp, yêu quái sức yếu, thua trận bỏ chạy. Hành Giả đuổi theo, bị ma anh ngăn lại, đánh nhau độ ba hiệp, lại thấy Hồ A Thất quay
trở lại cùng đánh. Bát Giới trông thấy, vội vàng vung cây đinh ba chín răng chặn lại. Một chọi một, đánh nhau một lúc lâu, không phân thắng bại. Ma anh bèn quát vang một tiếng, bọn tiểu yêu nhất tề xông lên vây đánh.

Lại nói chuyện Tam Tạng ngồi trong động Liên Hoa, nghe thấy tiếng reo hò dậy đất, bèn gọi:

– Sa hòa thượng, con mau mau ra xem các anh đánh nhau được thua thế nào. Sa Tăng bèn vác trượng hàng yêu chạy ra, hét vang một tiếng, xông ngay vào đánh giạt lũ yêu tinh. A Thất thầy tình hình bất lợi, quay đầu bỏ chạy, bị Bát Giới đuổi theo kịp, bổ một phát đinh ba vào lưng, thủng toạc chín lỗ, máu tươi phun ra như suối. Đáng thương thay, một chân tinh linh thiêng trở về đường cũ! Bát Giới vội vàng lôi xác lại, cởi áo ra xem, thì té ra là một con cáo thành tinh.

Ma anh thấy ông cậu bị giết chết, bèn bỏ Hành Giả, cầm bảo kiếm xông vào đâm Bát Giới. Bát Giới múa đinh ba đỡ lại. Đang đánh nhau, Sa Tăng cũng sấn vào, vác bảo trượng nện. Yêu quái không địch nổi, vội nhảy lên mây bỏ chạy về hướng nam. Bát Giới, Sa Tăng đuổi theo ráo riết. Đại Thánh nhìn thấy, cũng vội vàng nhảy lên tầng mây, cởi bình ngọc ra, chụp theo ma anh, gọi:

– Kim Giới đại vương!

Ma anh cứ tưởng rằng bọn tiểu yêu thua trận gọi mình, bèn quay đầu ới một tiếng, bị bình ngọc hút ngay vào. Hành Giả dán đạo bùa “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh phụng sắc” lên miệng bình. Thanh bảo kiếm bị rơi xuống đám bụi cũng vào tay Hành Giả nốt. Bát Giới đón Hành Giả, hỏi:

– Anh lấy được bảo kiếm chưa? Yêu quái chạy đâu rồi? Hành Giả cười, nói:
– Xong tinh tươm rồi! Bị ta đựng vào trong chiếc bình này rồi.
Sa Tăng, Bát Giới nghe nói vô cùng mừng rỡ.

Lúc ấy, yêu ma đã bị giết sạch, mọi người vào trong động báo tin vui cho Tam Tạng.

– Núi đã sạch bóng yêu ma. Xin mời sư phụ cưỡi ngựa lên đường.

Tam Tạng, mừng vui khôn xiết. Bốn thầy trò ăn cơm sáng xong, thu xếp hành lý, dắt ngựa, tìm đường sang phương Tây.

Đang đi, bỗng từ ven đường có một người mù xông ra túm lấy đầu ngựa của Tam Tạng, nói:

– Hòa thượng đi đâu? Trả bảo bối cho ta! Bát Giới hoảng quá nói:
– Hỏng rồi! Lão yêu đến đòi bảo bối kìa!

Hành Giả nhìn kỹ thì hóa ra Thái Thượng Lý Lão Quân bèn vội vàng tiến đến lạy chào:

– Kính chào Lão Quân! Ngài đi đâu vậy?

Vị lão tổ vội vã bay ngay lên tòa sen bằng ngọc, đứng thẳng giữa tầng trời cao thẳm, nói:

– Tôn Hành Giả, trả lại bảo bối cho ta! Đại thánh cũng nhảy lên tầng không hỏi:
– Bảo bối nào ạ? Lão Quân nói:
– Hồ lô là thứ đựng linh đơn của ta, bình ngọc là thứ đựng nước của ta, bảo kiếm là thứ ta dùng luyện ma, chiếc quạt ta dùng quạt lửa, sợi dây kim tuyến là cái đai thắt áo bào. Còn hai yêu quái ấy: một là tiểu đồng coi lò vàng, một là tiểu đồng coi lò bạc. Chúng đã ăn cắp bảo bối của ta trốn xuống hạ giới. Ta đang đi tìm, nay nhà ngươi lập công bắt được rồi à?
Đại Thánh nói:

– Ngài làm quan lâu năm mới thực vô lễ. Ngài đã thả lỏng cho người trong nhà làm điều xằng bậy. Phải xử ngài vào tội cai quản không nghiêm.

Lão Quân nói:

– Không can hệ gì đến ta, chớ có trách người. Việc này do Bồ tát ở ngoài biển, ba lần hỏi mượn ta, đưa chúng xuống đấy, để thử thách thầy trò các ngươi xem có thực lòng sang phương Tây không.

Đại Thánh nghe nói, nghĩ bụng:

– Cái bà Bồ Tát thực chẳng ra sao! Khi trước cứu thoát lão Tôn xong, dặn ta bảo vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, ta nói đường sá xa xôi trở ngại, bà ta còn hứa với ta rằng khi nào gặp nạn, sẽ thân hành tới cứu. Thế mà bây giờ lại sai yêu ma ngầm hại, hỏi rằng bất nhất như thế, cũng đáng kiếp cả đời không có chồng! Nếu không có Lão Quân đến, ta quyết không trả. Nay ngài đã nói như vậy, thì trả cho ngài.

Lão Quân nhận lấy năm thứ bảo bối, mở miệng hồ lô và bình ngọc thấy bay ra hai làn khí tiên, lấy tay chỉ, lại biến thành hai tiểu đồng Kim và Ngân, đứng hầu hai bên, rồi thấy muôn đạo hào quang sáng chói bay đi.

Thật là:

Phơi phới trở về cung Đâu Suất, Tiêu dao lên thẳng trời,Thượng La.
Cuối cùng không biết hồi sau xảy ra chuyện gì. Tôn Đại Thánh bảo vệ Đường Tăng thế nào, bao giờ mới tới được Tây phương, xem hôi sau sẽ rõ.

-----------------------------
[198] Nguyên văn: Đốt giọt băng trên ngọn lửa.