Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ ba mươi tư

Ma vương giỏi mẹo khốn Hầu vương
Đại Thánh khéo lừa thay bảo bối



Lại nói chuvện hai tiểu yêu cầm hồ lô giả trong tay, tranh
nhau ngắm nghía hồi lâu, bỗng ngẩng đầu chẳng thấy Hành Giả đâu cả. Linh Lợi trùng nói:

– Anh ơi, thần tiên cũng biết nói dối à? Ngài ấy bảo đổi bảo bối xong, sẽ độ cho chúng mình thành tiên, thế mà chẳng từ biệt một lời nào, lại đi luôn?

Tinh Tế quỷ nói:

– Chúng mình đổi được cái này, có lợi nhiều, hắn chạy đâu cho thoát? Mang hồ lô lại đây để ta gói trời, mà cũng là diễn tập luôn.

Thế là hắn cầm lấy hồ lô tung lên trời, đánh vèo một cái, một lát, quả hồ lô lại rơi xuống đất. Linh Lợi trùng sợ quá nói:

– Tại sao không gói được nhỉ? Hay là Tôn Hành Giả giả biến thành thần tiên, mang hồ lô giả đổi lấy hồ lô thật của chúng mình rồi?

Tinh Tế quỷ nói:

– Đừng có nói bậy! Tôn Hành Giả đang bị ba quả núi đè chặt, ra làm sao được! Mang lại đây để ta niệm thần chú, gói cho mà xem!

Yêu quái lại tung hồ lô lên trời, miệng niệm thần chú: “Nếu nửa lời không nghe, thì ta sẽ lên thẳng điện Linh Tiêu, khuấy động binh đao cho mà xem!”.
Dứt lời, hồ lô đã rơi đánh cộc xuống mặt đất. Hai yêu quái bèn nói:
– Không gói được! Không gói được! Nhất định là đồ giả rồi!

Đang cãi nhau ầm ĩ, Hành Giả đứng trên tầng không nghe thấy rõ ràng, nhìn thấy đích xác, sợ rằng chúng thử lâu, điểm yếu sẽ bị lộ ra mất, bền lắc mình một cái, thu lại sợi lông đã biến thành chiếc hồ lô, khiến cho trong tay hai yêu quái chẳng còn cái gì. Tinh Tế quỷ nói:

– Người anh em, đưa hồ lô đây! Linh Lợi trùng nói:
– Anh cầm cơ mà. Trời ơi! Hồ lô đâu rồi nhỉ?

Hai tên tìm quanh quẩn khắp mặt đất, bụi cỏ, vuốt tay áo, sờ mạng sườn, nhưng nào có thấy, rồi sợ hãi ngơ ngác nói:

– Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Lúc đi, đại vương trao bảo bối cho chúng ta, bảo đi bắt Tôn Hành Giả. Bây giờ Hành Giả không bắt được, bảo bối cũng mất nốt, trở về biết ăn nói làm sao? Phen này nhất định bị đại vương đánh chết mất! Biết làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?

Linh Lợi trùng nói:

– Chúng ta bỏ trốn thôi. Tinh Tế quỷ nói:
– Trốn đi đâu được? Linh Lợi trùng nói:
– Đi đâu chẳng được. Nếu về mà không còn bảo bối thì nhất định toi mạng!

Tinh Tế quỷ nói:

– Không được, cứ về thôi. Đại vương hai thường ngày rất quý
anh, tôi cứ đổ lỗi cả cho anh, may mà ngài thương tới tha cho tội chết. Nói không khéo, bị đánh chết, cùng là ở lúc ấy, chứ chơi cái lối hai đầu không xong đâu. Thôi, cứ về! Cứ về!

Hai yêu quái bàn bạc xong, đành quay về núi.

Hành Giả đứng trên tầng không nhìn thấy chúng về, bèn lắc mình một cái, biến thành một con nhặng xanh, bay xuống bám sát gót hai yêu quái. Bạn xem, Hành Giả đã biến thành con nhặng thì bảo bối cất vào đâu? Nếu vứt ở ven đường, giấu trong bụi cỏ thì bị người khác trông thấy nhặt mất, thật là công cốc. Hay là mang theo bên mình? Mang theo bên mình thì con nhặng xanh chẳng qua chỉ to bằng hạt đậu, làm sao mà chứa được? Song, thứ bảo bối này cũng như cây gậy sắt nạm vàng vậy, nó cũng vốn là thứ bảo bối nhà Phật biến hóa tùy ý, muốn to là to, muốn nhỏ là nhỏ, nên Hành Giả mang theo được, Hành Giả vo vo mấy tiếng rồi bay theo bám riết hai tên yêu quái. Một lát đã vào tới trong động.

Hai ma đầu đang ngồi uống rượu, tiểu yêu bèn quỳ xuống lạy. Hành Giả thì đậu trên then cửa, lắng tai nghe ngóng.

Tiểu yêu nói:

– Kính chào đại vương.

Hai ma đầu nâng chén hỏi:

– Chúng bay đã về rồi à? Tiểu yêu thưa:
– Vâng ạ. Lại hỏi:
– Có bắt được Tôn Hành Giả không?

Tiểu yêu cúi đầu không dám hé răng nửa tiếng.

Ma anh lại hỏi, tiểu yêu cũng vẫn cúi đầu, không dám thưa.
Ma anh gặng hỏi mãi, hai tên tiểu yêu cứ phủ phục xuống đất mà thưa:

– Xin vạn lần tha tội chết cho chúng con, vạn lần tha tội chết cho chúng con! Chúng con mang bảo bối đi, đến giữa đường bỗng gặp một vị thần tiên ở núi Bồng Lai. Người ấy hỏi chúng con đi đâu, chúng con trả lời rằng đi bắt Tôn Hành Giả. Vị thần tiên ấy nghe nói đến Tôn Hành Giả, cũng nói rằng ghét hắn lắm, muốn đi theo giúp chúng con. Nhưng chúng con chưa nhờ người ấy giúp sức, lại mang chuyện bảo bối gói người nói ra cho người ấy nghe. Vị thần tiên ấy cũng có một quả hồ lô gói được cả trời. Quả thật chúng con cũng có chút ảo mộng, có ý định giúp nhà: Hồ lô của họ gói trời, của mình gói người, bèn đổi cho người ấy. Lúc đầu chỉ là hồ lô đổi hồ lô, nhưng Linh Lợi trùng lại các thêm cả chiếc bình ngọc. Ai ngờ vật của thần tiên, tay người phàm không sử dụng được. Chúng con đang diễn thử, thì cả người lẫn vật đều biến mất dạng. Muôn lần xin đại vương tha tội chết cho chúng con!

Ma anh nghe xong, hầm hầm nổi giận, quát vang như sấm:

– Thôi! Thôi! Đúng là Tôn Hành Giả biến ra thần tiên lừa lấy mất rồi! Con khỉ ấy thần thông quảng đại, đâu đâu cũng quen. Không biết thần ma nào thả hắn ra, để hắn lấy mất bảo bối của ta?

Ma em nói:

– Xin anh bớt giận. Con khỉ ấy thực là vô lễ. Hắn đã có thủ đoạn, thì cứ đi cho xong, lại còn dám lừa lấy bảo bối của ta? Chuyến này em mà không đủ tài bắt hắn, thì vĩnh viễn sẽ không làm yêu quái trên đường sang phương Tây này nữa!

Ma anh hỏi:

– Làm thế nào bắt được hắn? Ma em thưa:
– Chúng ta có năm thứ bảo bối, mất hai rồi, còn ba thứ nữa. Phải bắt bằng được hắn!

Ma anh hỏi:

– Còn ba thứ nào? Ma em đáp:
– Còn có “kiếm thất tinh”, “quạt ba tiêu” ở bên mình em đây. “Sợi dây kim tuyến” thì mẫu thân đang giữ ở động Áp Long núi Áp Long. Nay sai hai tiểu yêu đi mời mẫu thân đến ăn thịt Đường Tăng và nói với người mang “sợi dây kim tuyến” đến bắt Hành Giả.

Ma anh nói:

– Sai đứa nào đi? Ma em nói:
– Đừng sai cái đồ vô dụng ấy đi nữa!

Bèn gọi cả Tinh Tế quỷ và Linh Lợi trùng đến. Hai tên nói:

– May quá! May quá! Đánh không đánh, chửi không chửi, chắc là được tha rồi.

Ma em nói:

– Gọi hai người tùy thần hộ vệ là Ba Sơn Hổ và Ỷ Hải Long đến ngay.

Lập tức hai người được gọi đến và quỳ xuống nhận mệnh. Ma em dặn dò:

– Chúng bay phải cẩn thận nhé! Hai tên cùng thưa:
– Xin cẩn thận.

– Phải cẩn thận lắm đấy! Hai tên lại thưa:
– Xin vâng.

Ma em lại hỏi:

– Chúng bay đã biết nhà bà chưa? Hai tên cùng thưa:
– Biết ạ.

– Đã biết thì đi ngay đi! Đến nhà bà thưa chuyện mời bà đến ăn thịt Đường Tăng, và nhớ mang theo cả sợi “dây kim tuyến” để bắt Tôn Hành Giả.

Hai yêu quái lĩnh mệnh đi luôn. Chúng đâu có biết Hành Giả ở ngay bên cạnh nghe rõ từng lời, bèn vỗ cánh bay đi đuổi theo Ba Sơn Hổ, và đậu ngay trên người nó. Đi độ hai, ba dặm, Hành Giả định giết hai đứa, song lại nghĩ:

– Đánh chết chúng thì có khó gì. Nhưng không biết mụ già kia để sợi dây kim tuyến ở chỗ nào. Để ta hỏi chúng xong rồi hẵng giết sau.

Hành Giả bèn vo ve mấy tiếng, bỏ tiểu yêu, để bọn chúng đi trước độ trăm bước, rồi lắc mình một cái, biến thành một tiểu yêu, đầu đội mũ da cáo, mặc chiếc quần da hổ lộn trái, thắt chặt lại, đuổi theo gọi:

– Mấy anh đi đường ơi, đợi tôi với! Ỷ Hải Long quay lại hỏi:
– Ở đâu đến? Hành Giả đáp:
– Anh trai tốt bụng ơi, người nhà cả mà không nhận ra à? Tiểu yêu nói:
– Nhà tao không có thứ mày. Hành Giả nói:
– Tại sạo lại không có tôi? Anh nhìn lại xem nào. Tiểu yêu nói:
– Lạ lắm! Lạ lắm! Chưa gặp bao giờ. Hành Giả nói:
– Đúng, các anh chưa gặp tôi thực. Tôi ở ban ngoài mà. Tiểu yêu nói:
– Đến vị trưởng quan của ban ngoài tao còn chưa gặp bao giờ. Vậy mày đi đâu?

Hành Giả nói:

– Đại vương sai hai anh đi mời đức bà đến ăn thịt Đường Tăng và bảo đức bà mang cả sợi dây kim tuyến đến để bắt Tôn Hành Giả. Sợ hai anh đi chậm, mê mải chơi đùa, lỡ mất việc lớn, nên sai tôi đi thúc hai anh đi cho nhanh.

Tiểu yêu thấy Hành Giả nói năng rành rọt như vậy, không nghi ngờ gì nữa, nhận Hành Giả là người cùng nhà, vội vội vàng vàng, đi nhanh như chớp, một hơi được tám, chín dặm đường. Hành Giả bèn nói:

– Cố nhanh lên tí nữa. Chúng mình đi cách nhà được bao xa rồi nhỉ?

Tiểu yêu nói:

– Được mười lăm, mười sáu dặm rồi. Hành Giả nói:
– Còn độ bao xa nữa?

Ỷ Hải Long lấy tay chỉ, nói:

– Trong khu rừng đen sì kia kìa.

Hành Giả ngẩng đầu nhìn thấy một cánh rừng đen sì không xa lắm, đoán rằng mụ yêu quái ở trong đó, bèn chựng lại, nhường
cho hai yêu quái đi trước, rồi rút gậy sắt tiến lên lia loạn xạ vào cẳng chúng. Đáng thương cho hai lên yêu quái khôngchịu nổi đòn, người ngợm bị đánh nát như đống thịt băm. Hành Giả cầm cẳng kéo giấu kín vào bụi cỏ ven đường, rồi nhổ lông, thổi hơi tiên, hô “biến!”, biến thành Ba Sơn Hổ, còn mình biến thành Ỷ Hải Long, giả cải trang thành hai yêu quái đến thẳng động Áp Long mời mụ già. Thế mới gọi là:

Bảy mươi hai phép thần thông giỏi, Biến hóa trăm chiều thủ đoạn cao.
Đi vài bước đã tới khu rừng, Hành Giả đang tìm nhà, bỗng thấy hai tấm cửa đá nửa mở nửa khép, không dám tự tiện bước vào, đành lớn tiếng gọi:

– Mở cửa! Mở cửa!

Tiếng gọi làm kinh động một nữ quái canh cửa, ả mở cửa ra, hỏi:

– Anh ở đâu tới? Hành Giả đáp:
– Tôi ở động Liên Hoa, núi Bình Đính đến mời đức bà. Nữ quái nói:
– Mời vào.

Đến tầng cửa thứ hai, Hành Giả ngẩng đầu nhìn vào trong, chỉ thấy một bà cụ già ngồi chính giữa nhà. Bạn bảo bà già ấy ăn mặc ra sao? Chỉ thấy:

Tóc bạc trắng, rối tơ vò,

Mắt như chảo chớp thò lò long lanh.

Má xề xệ lắm vết nhăn.

Răng tuy có rụng tinh thần vẫn tươi.
Mặt như hoa cúc sương phơi. Người gầy như thể thông trời sau mưa. Đầu chít khăn lụa trắng ghê.
Đôi hoa vàng chóe tai kia rủ thòng.

Tôn Đại Thánh trông thấy không dám tiến vào, chỉ đứng ngoài tầng cửa thứ hai mặt mũi rầu rĩ, sùi sụt khóc thầm. Bạn bảo làm sao mà Hành Giả lại khóc? Có phải sợ mụ không? Mà có sợ cũng không dám khóc, huống hồ định đánh lừa lấy bảo bối của mụ, lại đánh chết hai tiểu yêu, còn khóc nỗi gì? Trước kia, lúc bị nấu trong vạc dầu sôi cửu đỉnh, bị nấu luôn bảy, tám ngày liền, mà Hành Giả cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt nào cơ mà. Chính là Hành Giả nghĩ tới Đường Tăng lấy kinh vất vả, nên mới đau lòng rơi lệ, giụi mắt khóc thầm như vậy, lại tự nhủ trong lòng:

– Ta đã trổ tài nghệ, biến thành tiểu yêu, đến mời nữ quái, không có lý gì cứ đứng sừng sững mà nói, nhất định phải dập đầu lạy mụ mới xong. Từ khi ta làm người là một trang hảo hán, chỉ biết lạy có ba người: Đó là lạy Phật tổ ở phương Tây, lạy Quan Âm ở Nam Hải và lạy sư phụ cứu ta ở núi Lưỡng Giới. Ta lạy thầy bốn lạy. Vì thầy mà gan ruột ta tan nát, ăn ở đến hết
[197]
. Một quyển kinh có giá trị gì mà hôm nay bắt ta phải
lạy mụ yêu quái này nhỉ? Mà nếu không lạy, tất sẽ lộ chuyện. Khổ quá! Chỉ tại sư phụ bị khốn, nên ta mới nhục nhã thế này.

Đến nước này thì biết làm thế nào được. Hành Giả đành tiến vào, ngoảnh về phía mụ quỳ xuống, nói:

– Xin cúi đầu chào đức bà. Yêu quái nói:
– Con hãy đứng dậy.
Hành Giả nghĩ thầm:

– Tốt! Tốt! Ăn nói thực thà lắm! Yêu quái hỏi:
– Con ở đâu tới? Hành Giả đáp:
– Hai vị đại vương ở động Liên Hoa núi Bình Đính sai con đi mờỉ đức bà đến ăn thịt Đường Tăng, và mang theo cả sợi dây kim tuyến để bắt Tôn Hành Giả.

Mụ yêu quái mừng lắm nói:

– Con cái hiếu thảo quá!

Rồi sai mang kiệu đến. Hành Giả nghĩ bụng:

– Con của bố ơi, yêu tinh mà cũng ngồi kiệu cơ à?

Từ phía trong bức tường sau, hai nữ quái khiêng ra một chiếc kiệu đan bằng loại mây thơm đặt ở trước cửa, quây màn lụa xanh. Nữ quái đứng dậy, bước ra khỏi động, ngồi lên kiệu, lại còn có mấy nữ yêu quái mang tráp đựng đồ trang sức, cầm gương, khăn tay, lọ nước hoa đi hầu hai bên.

Mụ yêu quái nói:

– Chúng bay đến làm gì? Ta đến chỗ con ta thiếu gì người hầu hạ, chúng bay đến đấy để thêm lắm chuyện ra à? Về đi, đóng chặt cửa lại mà trông nhà!

Mấy đứa tiểu yêu đều quay về cả, chỉ còn hai đứa khiêng kiệu. Mụ yêu quái hỏi:

– Hai chú được sai đến, tên là gì? Hành Giả vội vàng thưa:
– Anh này là Ba Sơn Hổ, còn con là Ỷ Hải Long. Mụ yêu quái nói:
– Hai chú đi trước mở đường cho ta. Hành Giả nghĩ thầm:
– Thế mới rầy rà! Kinh thì chưa lấy được, mà nay lại phải làm lính hầu cho mụ!

Nói vậy, Hành Giả cũng không dám chối từ, đành đi trước mở đường, la hét om sòm.

Đi được khoảng năm, sáu dặm, Hành Giả ngồi xuống bên sườn núi đá, chờ bọn khiêng kiệu đi tới, rồi nói với họ:

– Thế nào, ngồi nghỉ một tý chứ? Rát vai lắm phỏng?

Bọn tiểu yêu đâu có biết đó là mẹo lừa, liền đặt kiệu xuống nghỉ. Hành Giả đứng đằng sau kiệu, nhổ ngay một sợi lông bụng, biến thành một cái bánh to, gặm ăn.

Phu kiệu hỏi:

– Thưa trưởng quan, ngài ăn gì đấy? Hành Giả đáp:
– Không tiện nói. Đường sá xa xôi đến mời đức bà, chẳng được thưởng gì cả, bụng đói meo, may có ít lương khô mang từ nhà đi. Đợi tớ ăn xong rồi đi nhé.

Phu kiệu nói:

– Cho chúng tôi ăn với! Hành Giả nói:
– Lại đây, người nhà cả mà, không nên khách sáo.

Bọn tiểu yêu chẳng kể hay dở, quây lấy Hành Giả để được chia lương khô, bất ngờ bị Hành Giả rút gậy sắt, nhằm đầu mà cho một phát, một đứa nát bét chết ngay, một đứa chưa chết còn rên ư ử. Nữ quái nghe thấy thò đầu ra ngó, bị Hành Giả nhảy tới, đập cho một gậy, óc vọt ra, máu tươi lênh láng. Đoạn lôi ra
ngoài kiệu, té ra là con hồ ly chín đuôi.

Hành Giả cười, nói:

– Đồ nghiệt súc! Đức bà gì cái hạng mày! Lẽ xa phải gọi lão
Tôn là cụ kỵ mới phải!

Hành Giả bèn lục lấy sợi dây kim tuyến trong người hắn, mừng lắm nói:

– Yêu ma khốn kiếp kia có lắm thủ đoạn, nhưng cũng đã mất ba bảo bối về tay lão Tôn rồi!

Nói xong, lai nhổ hai sợi lông, biến thành Ba Son Hổ và Ỷ Hải Long, nhổ tiếp hai sợi nữa biến thành phu khiêng kiệu, còn mình biến thành mụ yêu quái ngồi vào kiệu, cho khiêng thằng về động phủ.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa dộng Liên Hoa. Hai tiểu yêu do hai sợi lông biến ra, bước tới gọi:

– Mở cửa! Mở cửa!

Tiểu yêu giữ cửa bên trong mở cửa ra hỏi:

– Ba Sơn Hổ, Ỷ Hải Long về rồi đấy à? Sợi lông đáp:
– Về rồi.

– Các anh có mời được đức bà không? Sợi lông chỉ tay nói:
– Ngồi trong kiệu kia kìa. Yêu quái nói:
– Cứ tạm đứng đó, để ta vào báo đã. Rồi hắn vào báo:
– Tâu đại vương, đức bà đã đến.
Hai ma đầu nghe báo, lập tức sai bày hương án đón rước. Hành Giả nghe thấy thế, mừng thầm nghĩ:
– May quá! May quá! Hôm nay đến lượt ta lên mặt đây. Vừa rồi ta biến thành tiểu yêu đi mời mụ quái phải cúi đầu lạy mụ. Lần này, ta biến thành mụ quái là mẹ chúng nó, nhất định chúng phải lạy ta bốn lạy. Dù chẳng ra thế nào, cũng là lừa được hai thằng đầu sỏ đã.

Hành Giả bước xuống kiệu, sửa lại áo xống, thu lại bốn sợi lông lên người. Lũ tiểu yêu canh cửa khiêng chiếc kiệu không vào trong cửa. Hành Giả thủng thẳng đi sau, õng à õng ẹo, tha tha, thướt thướt, bắt chước hệt cử chỉ của mụ quái, thẳng bước vào trong động.

Hết thẩy yêu ma lớn nhỏ đều quỳ xuống đón tiếp, đàn sáo tấu lên trầm bổng du dương. Trong đỉnh hương trầm, khói thơm nghi ngút. Hành Giả đến gian giữa, ngồi ngoảnh mặt về hướng Nam.

Hai ma đầu quỳ hai gối dập đầu lạy

– Chúng con kính lạy mẫu thân! Hành Giả nói:
– Cho các con đứng dậy.

Lại nói chuyện Trư Bát Giới bị treo trên xà nhà bỗng bật cười khà khà. Sa Tăng nói:

– Anh hai sướng lắm nhỉ? Bị treo mà còn cười! Bát Giới nói:
– Chú em ạ, ta cười cũng có cớ đấy. Sa Tăng hỏi:
– Cớ gì?

Bát Giới đáp:

– Chỉ sợ mụ già đến thật thì chúng ta bị hầm ngay. Nhưng chẳng phải mụ già, mà là người quen cũ đấy thôi.

Sa Tăng hỏi:

– Người quen cũ nào? Bát Giới đáp:
– Bật Mã Ôn đến đấy. Sa Tăng nói:
– Tại sao anh biết là anh ấy? Bát Giới nói:
– Lúc hắn khom lưng nói câu: “Cho các con đứng dậy”, cái đuôi khỉ ở đằng sau thò ra. Anh bị treo cao hơn chú, nên anh thấy rõ lắm.

Sa Tăng nói:

– Đừng nói nữa, xem anh ấy nói gì. Bát Giới nói:
– Phải đấy, phải đấy!

Tôn Đại Thánh ngồi ở gian giữa nói:

– Các con mời mẹ đến có việc gì? Ma đầu thưa:
– Thưa mẹ, dạo này chúng con ít lộc, không có gì kính biếu. Sáng hôm nay, anh em chúng bắt được Đường Tăng tận bên phương Đông sang, không dám tự tiện ăn thịt, nay kính mời mẹ đến thưởng thức, hầm nhừ mẹ xơi cho tăng thêm tuổi thọ.

Hành Giả nói:

– Các con ạ, mẹ không ăn thịt Đường Tăng đâu. Nghe nói tai
Trư Bát Giới ngon lắm, con cắt lấy để mẹ làm món nhắm rượu.

Bát Giới nghe thấy thế, sợ quá nói:

– Xúi quẩy rồi! Anh đến để cắt tai tôi phỏng? Tôi mà nói toạc ra hây giờ thì chẳng ra gì đâu!

Ôi! Chỉ tại chú ngốc nói một câu hớ hênh, làm lộ tung tích của Hầu vương. Mấy tiểu yêu đi tuần núi, bọn yêu quái canh cửa đều xô cả vào báo:
– Thưa đại vương, tai họa rồi! Tôn Hành Giả đã đánh chết đức bà rồi giả trang đến đấy!

Ma đầu nghe nói, chẳng cần phân biệt, rút ngay bảo kiếm thất tinh, nhằm mặt Hành Giả chém luôn. Hành Giả vội lắc người biến hóa, khắp động ánh sáng đỏ rực, rồi chạy vọt ra ngoài. Tài nghệ như vậy, Hành Giả thi thố dễ như một trò chơi. Lúc tụ lại thì thành hình, lúc tản ra thì hóa khí, khiến cho hai ma đầu hồn xiêu phách tán, yêu ma trong động lè lưỡi lắc đầu. Ma anh nói:

– Chú em này, hay là trả cho Tôn Hành Giả cả Đường Tăng, Sa Tăng, Bát Giới, con ngựa bạch và hành lý, để cắt hết mọi chuyện thị phi cho xong.

Ma em nói:

– Anh nói gì vậy? Em đã xiết bao vất vả, thi thố mưu mẹo tóm được lũ hòa thượng đó về đây. Nay cứ như anh sợ Tôn Hành Giả quỷ quyệt, trả lại hắn hết thì thật là hạng người sợ giáo tránh gươm, đâu còn là hành động của bậc đại trượng phu nữa? Anh cứ ngồi đây chớ sợ. Em nghe nói Tôn Hành Giả thần thông biến hóa, tuy em gặp hắn một lần, nhưng chưa từng đánh nhau với hắn bao giờ, cứ mang giáp trụ ra, để em giao chiến với hắn ba hiệp. Nếu đánh nhau ba bận mà em thắng hắn thì Đường Tăng là đồ nhắm của chúng ta. Nếu ba bận đánh nhau, em không thắng hắn, thì lúc ấy trả lại Đường Tăng cho hắn cũng không muộn.

Ma anh nói:

– Hiền đệ nói chí phải. Bèn sai mang giáp trụ ra.
Lũ yêu khiêng giáp trụ ra, ma em mặc vào, nai nịt gọn gàng, cầm bảo kiếm, ra ngoài cửa động, lớn tiếng gọi:

– Tôn Hành Giả! Nhà ngươi chạy đi đâu?

Lúc ấy, đứng trên tầng mây, Hành Giả nghe thấy gọi đến tên
mình, vội quay đầu nhìn, biết đó là ma em. Bạn xem, hắn ăn mặc:

Mũ kim khôi trắng đội đầu,

Mình mặc áo giáp thép màu sáng choang.

Đai gân rồng thắt ngang lưng, Giày thêu hoa biếc màu hồng vẻ xuân. Mặt tươi như thể chân Quân.
Oai phong như thể Cự Linh trên trời.

Kiếm thất tinh múa tơi bời,

Bừng bừng khí giận ngút trời bốc cao.

Ma em lớn tiếng quát:

– Tôn Hành Giả! Mau trả ngay bảo bối và mẫu thân cho ta, thì ta tha cho Đường Tăng đi lấy kinh.

Đại Thánh không nhịn nổi, mắng:

– Đồ quái vật khốn kiếp kia, nhận lầm ông ngoại họ Tôn nhà ngươi à? Mau mau trả sư phụ, trả các em, ngựa bạch, cùng hành lý cho ta, nộp thêm cho ta ít tiền đi đường, để ta sang phương Tây. Nếu hé răng nói nửa tiếng “không”, thì cứ tự trói mình lại trước, đừng để ông ngoại nhà ngươi phải động thủ.

Ma em nghe nói, lập tức nhẩy vút lên đám mây trên tầng không, múa bảo kiếm, đánh Hành Giả. Hành Giả cũng rút gậy sắt đón đánh. Hai bên đánh nhau quyết liệt trên không trung:

Kỳ phùng địch thủ

Hội ngộ anh tài,

Kỳ phùng địch thủ quyết ra tay, Hội ngộ anh tài càng gắng sức.
Hai viên thần tướng lòng rừng rực.
Giao tranh như hổ đấu núi nam. Đánh nhau tựa rồng tranh biển bắc.
Rồng tranh biển bắc, vẩy da dựng ngược sáng lòe.

Hổ đấu núi nam, vuốt nanh rụng rơi loạn xạ. Vuốt nanh rụng rơi loạn xạ như móc câu bằng bạc, Vẩy da dựng ngược sáng lòe tựa những lá đồng thau, Một bên trổ nghìn ban võ nghệ tiến thoái lẹ mau.
Một bên tiến trước lùi sau, không một phân lơi lỏng, Gậy sắt bịt vàng sạt đỉnh đầu loang loáng.
Mũi kiếm thất tinh cách lồng ngực tẹo teo.

Một bên oai võ rung đẩu ngưu, Một bên lửa hờn lòe sấm sét.
Hai bên đánh nhau đến ba mươi hiệp chưa phân thắng bại. Hành Giả mừng thầm nghĩ:
– Quái vật khốn kiếp mà cũng đỡ nổi cây gậy sắt của lão Tôn! Mình đã lấy được ba thứ bảo bối của nó rồi, mà còn cứ phải đánh nhau vất vả với nó mãi, ngộ nhỡ cả công phu của mình thì sao? Chi bằng mang ngay hồ lô và bình ngọc ra gói hắn lại hay hơn.

Song lại nghĩ:

– Không được! Không được! Thường có câu: “vật nào chủ ấy”, nhỡ ta gọi nó chẳng thưa, thì thành hỏng việc. Hay là cứ lấy sợi kim tuyến thắt cổ hắn lại là xong.

Đại Thánh bèn một tay múa gậy đỡ bảo bối của yêu quái, một tay rút sợi dây kim tuyến ra, quăng veo một cái, thắt lấy cổ yêu quái. Song yêu quái có bài chú thắt dây, và cũng có cả bài chú cởi dây. Nếu nó bắt người khác, niệm chú thắt dây, thì không tài
nào thoát nổi. Nhưng nếu sợi dây ấy thắt vào người nhà, niệm chú cởi dây, thì không hề gì. Yêu quái nhận ra bảo bối của mình, bèn niệm chú cởi dây, sợi dây lỏng ra, chui thoát ra ngoài. Đoạn cầm ngay lấy sợi dây quăng lại vào Hành Giả, sợi dây thắt ngay lấy Hành Giả. Hành Giả dùng ngay “phép gầy người” hòng thoát thân, nhưng bị yêu quái niệm bài chú thắt dây, sợi dây thít chặt vào, làm sao thoát được? Sợi dây lồng xuống cổ, té ra là một cái vòng vàng thít chặt lấy cổ. Yêu quái liền cầm sợi dây trói chặt lại, cầm bảo kiếm nhằm cái đầu trọc lốc của Hành Giả chém liền bảy tám nhát, nhưng da đầu Hành Giả chẳng hề lằn đỏ một tý nào.

Yêu quái nói:

– Con khỉ này, đầu rắn gớm nhỉ? Ta không đánh vội, cứ mang về đã rồi đánh sau. Biết điều thì mang ngay hai bảo bối trả cho ta!

Hành Giả nói:

– Ta lấy bảo bối của nhà ngươi đâu, mà nhà ngươi đòi ta?

Yêu quái đến sát lục lọi khắp người Hành Giả, tìm được hồ lô và bình ngọc, lấy dây buộc lại, rồi dẫn Hành Giả về động, nói:

– Anh ơi, bắt về đây rồi! Ma anh nói:
– Bắt được ai? Ma em nói:
– Tôn Hành Giả. Anh ra mà xem, ra mà xem.

Ma anh trông thấy, nhận ra là Hành Giả, tươi cười mừng rỡ nói:

– Đúng hắn đây rồi! Lấy sợi dây dài trói hắn vào đầu cột làm trò cười!
Bọn tiểu yêu đem hành Giả trói chặt vào cột, sau đó hai ma đầu vào nhà sau đánh chén.

Đại Thánh cựa quậy dưới chân cột làm động đến Bát Giới. Chú ngốc đang bị treo lơ lửng trên xà nhà, cười khoái trá nói:

– Anh ơi, ăn thịt tai tôi không xong rồi! Hành Giả nói:
– Đồ ngốc! Bị treo thế có sướng không? Bây giờ ta phải tìm cách thoát ra để cứu các ngươi đấy.

Bát Giới nói:

– Không biếi xấu hổ, bản thân mình không thoát nổi, lại còn định cứu người khác. Thôi! Thôi! Thầy trò chết cả nút ở đây rồi, đến xuống âm ty mà tìm đường!

Hành Giả nói:

– Chớ có nói nhảm, nhà ngươi trông ta thoát ra đây này. Bát Giới nói:
– Để xem anh thoát ra thế nào nào?

Đại Thánh mồm thì vẫn nói chuyện với Bát Giới, nhưng mắt vẫn không rời hai lão yêu quái. Thấy chúng uống rượu ở phòng trong, chỉ có mấy tiểu yêu bưng khay bưng chén, mang rượu đi hâm, chạy loạn xạ ở hai đầu, việc phòng giữ có lơi lỏng chút ít. Hành Giả thấy đằng trước không có người, bèn hóa phép thần thông, rút gậy sắt ra, thổi hơi tiên, hô “biến”, tức thì biến thành một chiếc giũa thép, đặt giũa lên chiếc vòng, giũa đi giũa lại dăm bảy lượt, cái vòng đứt làm đôi, thoát được ra ngoài, nhổ ngay một sợi lông, hô “biến”, biến thành một thân giả trói vào chỗ cũ, còn thân thật lắc một cái, biến thành một tiểu yêu đứng bên cạnh. Bát Giới đang bị treo trên xà nhà kêu toáng lên:

– Hỏng rồi! Hỏng rồi! Trói ở cột là đồ giả, treo trên xà nhà
mới là người thật!

Ma anh đặt chén, hỏi:

– Lão Bát Giới nó la lối cái gì thế?

Hành Giả đã biến thành một tiểu yêu, bước tới thưa:

– Trư Bát Giới nói điêu là Tôn Hành Giả bảo hắn biến hóa mà trốn đi, hắn không chịu trốn lại còn la lối om sòm.

Ma em nói:

– Thế mà cứ bảo Trư Bát Giới thật thà! Thật thà, gì hắn. Đánh cho hắn hai mươi gậy về tội nỏ mồm!

Hành Giả chạy đi lấy gậy lại đánh. Bát Giới nói:

– Anh đánh khẽ chứ, đánh đau tôi lại kêu nữa đấy! Tôi nhận ra anh rồi!

Hàng Giả nói:

– Lão Tôn biến hóa cũng chỉ vì các ngươi, tại sao nhà ngươi cứ định làm lộ chuyện? Mà tại sao yêu tinh trong động không nhận ra, chỉ có mỗi mình nhà ngươi nhận ra ta hử?

Bát Giới nói:

– Tuy mặt mũi anh biến được cả, nhưng cái mông đít lại không biến được. Hai bên mông đít vẫn đỏ chót gì kia? Tôi nhận ra anh vì thế đấy!

Hành Giả bèn đi vào đằng sau, xuống nhà bếp, lấy đít chảo xát vào mông cho đen sì rồi lại đi ra phía trước. Bát Giới nhìn thấy, cười khì khì nói:
– Con khỉ kia đi đâu một lúc, trở về lại đen sì cả đít thế kia. Hành Giả vẫn dứng ở chỗ cũ, nghĩ cách ăn trộm bảo bối của
chúng. Hành Giả tìm ra cách rất khôn ngoan, bước vào nhà trên,
níu lấy cẳng yêu quái, nói:
– Thưa đại vương! Tôn Hành Giả bi trói vào cột, cựa cựa quậy quậy, mài hỏng sợi dây kim tuyến mất, phải kiếm một sợi chão to để thay mới được.

Ma anh nói:

– Phải đấy.

Bèn cởi chiếc đai sư tử đang thắt ở lưng ra đưa cho Hành Giả. Hành Giả cầm lấy, trói chặt Hành Giả giả, thay lấy sợi dây kim tuyến, quấn thành từng vòng, đút vào tay áo. Xong xuôi, Hành Giả lại nhổ một sợi lông, thổi hơi tiên, biến thành một sợi dây kim tuyến giả sáng lấp lánh, hai tay nâng lên trả cho yêu quái. Yêu quái đang mải uống rượu, không nhìn kỹ, cứ thế cất đi. Thế mới gọi là:

Đại Thánh thần thông biến hóa tài, Sợi lông thoắt thành dây kim tuyến.
Lấy được bảo bối rồi, Hành Giả bèn ngoắt người, nhảy ra ngoài cửa động, hiện nguyên bản tướng, lớn tiếng gọi:

– Yêu quái!

Lũ tiểu yêu canh cửa hỏi:

– Nhà ngươi là ai? Tại sao làm ầm ĩ ở đây? Hành Giả đáp:
– Chúng bay mau mau vào báo cho đại vương khốn kiếp của chúng bay rằng Giả Hành Tôn đã đến!

Lũ tiểu yêu chạy vào báo, ma anh cả sợ nói:.

– Đã bắt được Hành Giả rồi, tại sao còn Hành Giả nữa? Ma em nói:
– Anh ơi, sợ gì chúng nó? Bảo bối trong tay chúng ta cả cơ mà, để em mang hồ lô ra gói hắn lại.
Ma anh nói:

– Chú em cẩn thận nhé!

Ma em cầm hồ lô, ra ngoài cửa động, thấy người ấy giống hệt
Tôn Hành Giả, chỉ hơi thấp hơn một chút, bèn hỏi:

– Nhà ngươi ở đâu tới? Hành Giả đáp:
– Ta là anh em với Tôn Hành Giả, nghe nói nhà ngươi bắt anh ta, ta mới đến đây hỏi chuyện với nhà ngươi!

Ma em nói:

– Đúng là ta bắt nhốt trong động. Nhà ngươi tới đây, tất đòi đánh nhau. Ta không thèm đánh nhau với nhà ngươi, ta chỉ gọi nhà ngươi một tiếng, nhà ngươi có dám thưa không?

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi cứ gọi ngay một nghìn tiếng, ta sẽ trả lời một vạn tiếng, sợ gì!

Yêu quái cầm bảo bối, nhảy lên không trung, dốc đáy lên trời, chúc miệng xuống đất, cất tiếng gọi:

– Giả Hành Tôn!

Hành Giả không dám thưa, trong lòng thầm nghĩ:

– Nếu mình trả lời, là bị gói vào ngay.

– Yêu quái nói:

– Sao, không dám thưa à? Hành Giả nói:
– Tai ta nghễnh ngãng, không nghe thấy. Nhà ngươi gọi to lên! Yêu quái lại cất tiếng gọi:
– Giả Hành Tôn!
Hành Giả đứng dưới bấm tay tính toán:

– Tên thật của mình là Tôn Hành Giả, yêu quái gọi trẹo ngược là Giả Hành Tôn. Tên thật mới gói được, tên ngược chắc không gói được.

Rồi không nhịn được, ơi luôn một tiếng. Thế là bị hút ngay vào trong hồ lô, yêu quái bèn dán đạo bùa lên. Nguyên bảo bối ấy, bất kể là tên thật hay giả, hễ cứ thưa, có hơi trong mồm bay ra, là bị gói ngay.

Đại Thánh bị gói vào trong hồ lô tối đen như mực, húc đầu lên một cái, chẳng thấy động gì, miệng hồ lô nút rất chặt, bèn bực đọc nói:

– Lần trước, ta gặp hai tiểu yêu trên núi, chúng cho ta biết bất kể hồ lô hay bình ngọc, người bị gói vào trong chỉ một giờ ba khắc là bị nhão ra như cháo. Không biết có nhão nổi mình không nhỉ?
Rồi lại nghĩ rằng:

– Không sao! Nhão làm sao được ta! Năm trăm năm trước, lão Tôn đại náo thiên cung, bị Thái Thượng Lão Quân bỏ vào lò bát quái luyện đúng bốn mươi chín ngày, khiến lục phủ ngũ tạng bền như vàng bạc, mình sắt da đồng, ngươi vàng mắt lửa, chứ chỉ một giờ ba khắc làm sao nhão nổi ta. Cứ theo nó đi, xem nó giở trò gì?

Ma em mang Hành Giả vào trong động, nói:

– Anh ơi, bắt về đây rồi! Ma anh hỏi:
– Bắt được ai? Ma em đáp:
– Giả Hành Tôn bị em gói vào trong hồ lô rồi. Ma anh hớn hở nói:
– Mời hiền đệ cứ ngồi, không cần phải động tay nữa, đợi khi nào mà lắc có tiếng kêu, hẵng mở nút.

Hành Giả nghe vậy, nói:

– Thân thể mình thế này, làm sao lắc kêu được? Trừ khi mình bị hóa thành nước thì lắc mới kêu được. Hay là đái ra một bãi, đợi chúng lắc thấy kêu, mở nút ra, ta sẽ thừa cơ phóng ra ngoài.

Rồi lại nghĩ:

– Không được, không được! Nước đái lắc tuy kêu, nhưng sẽ bẩn mất quần áo. Hay lúc nào chúng lắc ta gom ít nước bọt, súc miệng kêu óc ách, đánh lừa chúng mở ra, là nhảy vọt ra ngay.

Đại Thánh chuẩn bị xong xuôi, nhưng yêu quái mải uống rượu, không lắc, bèn nghĩ ra cách lừa chúng, kêu ầm ĩ:

– Ối trời ơi, nhão đến đầu gối rồi!
Yêu quái cũng không lắc. Hành Giả lại kêu:

– Ôi mẹ ơi, nhão đến xương sườn, xương sống rồi. Ma anh nói:
– Nhão đến mạng sườn là sắp nhão hết rồi đấy, mở nút ra xem nào.

Đại Thánh nghe nói, bèn nhổ một sợi lông, hô “biến!”, biến thành một nửa thân ở đáy hồ lô, còn chân thân biến thành một con bọ mát, đậu bên miệng hồ lô. Khi ma em bóc đạo bùa, mở nút ra xem, Đại Thánh bay vụt ra, cuộn sang một bên, lại biến ngay thành Ỷ Hải Long. Ỷ Hải Long vốn là tên tiểu yêu đi mời mụ già. Hành Giả biến thành Ỷ Hải Long rồi đứng ngay bên cạnh. Ma anh cầm miệng hồ lô căng rộng ra, thấy một nửa người Hành Giả vẫn còn cựa quậy, không nhận rà là thật hay giả, vội vàng gọi:

– Chú em, đậy ngay lại! Đậy ngay lại! Nó vẫn chưa nhão hết đâu!

Ma em nghe lời, dán bùa thắt lại như cũ. Đại Thánh đứng bên cạnh cười thầm:

– Biết đâu lão Tôn đã ở đây rồi!

Ma anh cầm lấy bàu rượu, rót đầy một chén, hai tay dâng cho ma em nói:

– Mời hiền đệ uống chén rượu này. Ma em nói:
– Thưa anh, chúng ta đã uống quá nửa tiệc rồi, mà anh lại còn mời à?

Ma anh nói:

– Chú bắt được Đường Tăng, Bát Giới, Sa Tăng kể đã giỏi, nay lại trói được Tôn Hành Giả, gói được Giả Hành Tôn, công
lao khó nhọc như thế, đáng phải mời chú mấy chén nữa.

Ma em thấy anh cung kính, đâu dám chối từ, nhưng một tay còn giữ hồ lô, một tay không dám nhận chén rượu, bèn đưa hồ lô cho Ỷ Hải Long, hai tay đỡ lấy chén rượu, không hề biết Ỷ Hải Long chính là Tôn Hành Giả. Bạn xem, Hành Giả bưng hồ lô, ân cần phục dịch. Ma em đỡ chén rượu uống xong, lại muốn mời lại anh một chén, ma anh nói:

– Không cần mời, để tôi rót mời chú chén nữa.

Hai tên khiêm nhường mời đi mời lại. Hành Giả cầm chiếc hồ lô, mắt không rời hai tên yêu quái mải chuốc rượu cho nhau không để ý, bèn đút ngay hồ lô vào trong tay áo, nhổ ngay một sợi lông, biến thành một hồ lô giả giống hệt, bưng trên tay. Yêu quái mời rượu nhau xong, cũng chẳng xét thật giả, cứ thế nhận lấy bảo bối, rồi thản nhiên ngồi xuống, uống rượu như thường.

Tôn Đại Thánh lấy được bảo bối, quay người đi ra, trong lòng mừng thầm:

Bất chấp yêu ma nhiều thủ đoạn.

Họ Tôn vẫn lấy được hồ lô.

Cuối cùng không biết rồi sau Hành Giả thi thố thế nào mới cứu được sư phụ, giết được yêu quái, xem hồi sau sẽ rõ.

------------------------------

[197] Nguyên văn: nát vụn sáu lá gan phổi, dùng hết quả tim ba lông bảy lỗ.