Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ ba mươi ba

Ngoại đạo mê chân tính
Nguyên thần giúp bản tâm


Lại nói chuyện yêu quái đem Bát Giới vào động, nói:

– Thưa anh, bắt được một tên đây. Ma anh mừng nói:
– Đem lại đây xem! Ma em hỏi:
– Có phải đây không? Ma anh nói:
– Chú em bắt nhầm rồi. Lão hòa thượng này không dùng
được.

Bát Giới liền ôn tồn nói ngay:

– Thưa đại vương, đã không dùng được thì tha cho họ, không thì chẳng ra giống người đâu.

Ma em nói:

– Anh ơi, đừng tha. Tuy hắn vô dụng thật, nhưng cũng là một bọn với Đường Tăng, tên gọi Trư Bát Giới. Cứ đem hắn ra cái ao đằng sau tắm táp sạch sẽ, cạo sạch lông, xát muối phơi khô, phòng khi mưa dầm gió bấc, đem nhắm rượu cũng tốt chán!

Bát Giới nghe thấy thế nói:

– Chết tôi rồi, đụng ngay phải bọn yêu quái buôn thịt muối rồi!
Bọn tiểu yêu liên khiêng Bát Giới đi ném xuống ao. Chuyện không nói nữa.
Lại nói chuyện Tam Tạng ngồi trên sườn núi, máy mắt nóng tai, bụng dạ bồn chồn không yên, bèn cất tiếng gọi:

– Ngộ Không ơi, làm sao mà Ngộ Năng đi tuần núi lần này lâu về thế nhỉ?

Hành Giả nói:

– Sư phụ vẫn chưa hiểu tâm tính hắn à? Tam Tạng hỏi:
– Tâm tính hắn thế nào? Hành Giả thưa:
– Sư phụ ạ, nếu núi này có yêu quái thì nửa bước hắn chẳng đi nổi, nhất định trở về, vờ vĩnh khoác lác bẩm báo ngay. Đây chắc không có yêu quái, đường xá bằng phẳng bình yên, nên hắn đi luôn một lèo.

Tam Tạng nói:

– Nếu hắn đi rồi thì gặp nhau ở đâu được? Nơi đây đồng không mông quạnh, không thể ví với nơi phố phường chợ búa được.

Hành Giả nói:

– Sư phụ đừng lo, xin cứ việc lên ngựa, chú ngốc ta tính lười biếng, đi đứng chậm chạp. Sư phụ cứ quất ngựa đi nhanh một chút, là chúng ta nhất định đuổi kịp hắn, đi cùng.

Đường Tăng nghe lời, lên ngựa, Sa Tăng gánh hành lý, Hành
Giả đi trước mở đường.

Lại nói chuyện ma anh gọi ma em bảo:

– Chú em này, chú đã bắt được Bát Giới, tất nhiên còn Đường
Tăng nữa, vậy chú hãy đi tuần lần nữa và đừng để hắn chạy thoát.

Ma em nói:

– Xin đi, xin đi!

Nói xong, điểm ngay năm mươi tiểu yêu lên núi đi tuần. Đang đi bỗng thấy mây lành phấp phới, khí đẹp dập dìu, ma em nói:

– Đường Tăng đến kia rồi. Lũ yêu hỏi:
– Đường Tăng ở chỗ nào? Ma em nói:
– Người hiền trên đầu có mây lành chiếu, người ác trên đầu có khí đen bay. Đường Tăng vốn là Kim Thiền trưởng lão giáng phàm, đã trải qua mười đời tu hành, cho nên trên đầu có mây lành quấn quýt.

Lũ yêu vẫn chưa nhìn thấy đâu, ma em chỉ tay nói:

– Kia kìa, không phải sao?

Tam Tạng ngồi trên mình ngựa bỗng thấy rùng mình ớn lạnh. Lũ yêu chỉ trỏ nữa, Tam Tạng lại thấy rùng mình. Lũ yêu chỉ luôn ba lượt, cả ba lượt Tam Tạng đều rùng mình ớn lạnh, bụng dạ bồn chồn không yên, liền nói:

– Đồ đệ này, làm sao ta cứ rừng mình luôn thế nhỉ? Sa Tăng nói:
– Rùng mình là do mắc chứng thương thực đấy. Hành Giả nói:
– Nói bậy, do sư phụ đi vào chỗ núi sâu rừng thẳm, tất nhiên trong lòng có sự cẩn thận lo lắng đó. Không lo, không lo! Để lão Tôn vác gậy đi mở đường cho sư phụ đỡ sợ.
Hành Giả bèn rút gậy sắt, múa mấy đường quyền trước đầu ngựa, trên ba dưới bốn, phải sáu, trái năm, vận dụng thần thông theo đúng phép lục thao tam lược. Tam Tạng ngồi trên mình ngựa nhìn: Thực là trên đời ít có, cõi thế không hai.

Hành Giả mở đường đi trước, ma em đứng trên đỉnh núi nhìn thấy, hồn bay phách tán, kêu thất thanh:

– Mấy năm nay, nghe nói tới Tôn Hành Giả, bây giờ mói biết quả là thực. Thật là danh bất hư truyền!

Lũ yêu bước tới nói:

– Thưa đại vương, tại sao đại vương lại tâng bốc khí phách của kẻ khác để làm nhụt oai phong của mình vậy? Mà ngài khen ngợi ai thế?

Ma em nói:

– Tôn Hành Giả thần thông quảng đại, ăn thịt Đường Tăng không trôi đâu.

Lũ yêu nói:

– Thưa đại vương, nếu ngài không đủ tài năng, để chúng tôi cho mấy tên về báo với đại vương lớn, điểm hết yêu tinh, binh mã cả động đến, dàn thành trận thế, hiệp lực đồng tâm, thì hắn thoát sao nổi?

Ma em nói:

– Chúng bay chưa biết cây gậy của hắn, cả vạn người cũng không địch nổi. Động ta bất quá chỉ khoảng bốn năm trăm tên, có chịu nổi một gậy của hắn không?

Lũ yêu nói:

– Nếu không ăn thịt được Đường Tăng, thì bắt Trư Bát Giới làm gì? Thả quách cho hắn ra.

Ma em nói:
– Bắt không có chuyện bắt nhầm, tha không có chuyện tha vội. Phải bắt Đường Tăng để ăn thịt chứ, có điều ngay bây giờ thì chưa được.

Lũ yêu nói:

– Vậy thì đợi mấy năm nữa? Ma em nói:
– Cũng không tới mấy năm đâu. Ta xem như lão Đường Tăng này, chỉ có thể dùng mưu khéo léo, chứ không thể vội vàng bắt ngay được. Nếu cậy thế bắt thì đừng hòng ngửi được hắn. Chỉ có thể lấy điều thiện cảm hóa hắn, lừa đi lòng hắn hợp với bụng ta, rồi khéo léo lập mưu mà bắt thì mới thành được.

Lũ yêu nói:

– Nếu đại vương định dùng kế bắt hắn, thì nên dùng chúng tôi. Ma em nói:
– Chúng hay cứ về trại cả đi, nhưng dừng nói cho đại vương biết nhớ. Nếu để kinh động đến ngài, thì sẽ bị lộ, hỏng mẹo của ta. Ta có đủ thần thông biến hóa để bắt hắn.

Lũ yêu tản đi. Một mình ma em nhảy xuống núi, đứng nép vào ven đường, lắc mình một cái, biến thành một đạo sĩ cao tuổi. Hắn ăn mặc thế nào nhỉ? Chỉ thấy:

Mũ sao sáng lấp lánh, Tóc bạc bay rối tung, Áo lông thắt dải lụa, Hài vân sắc ánh hồng.
Mi thanh mắt sáng như tiên khách, Thể mạnh thân cường tựa Thọ ông.
Có kém gì Thanh Ngưu đạo sĩ,
Còn hơn cả Tố Khoán tiên sinh, Hóa trang tưởng giả mà như thật, Bịa đặt hư tinh hỏa thực tình.
Ma em biến thành một đạo sĩ ngã gẫy chân, máu me đầm đìa ngồi ở mé đường, miệng rên ư ử.

– Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Lại nói chuyện Tam Tạng cùng với Tôn Hành Giả, Sa Tăng đang vui vẻ bước tới, bỗng nghe thấy tiếng kêu:

– Sư phụ cứu tôi với!

Tam Tạng nghe thấy, nói:

– Lạ quá, lạ quá! Giữa chốn rừng sâu núi thẳm, bốn bề không có làng xóm nào, mà sao lại có người người kêu cứu nhỉ? Hay là lang trùng hổ báo thác ra chăng?

Tam Tạng ghìm cương ngựa, gọi:

– Người mắc nạn là ai? Hãy ra đây!

Yêu quái từ trong bụi cỏ bò ra tước đầu ngựa, khúm núm sụp lạy. Tam Tạng thấy là một đạo sĩ, tuổi tác lại cao, trong lòng thương xót, bèn vội vàng xuống ngựa đỡ dậy, nói:

– Mời ngài đứng dậy, mời ngài đứng dậy! Yêu quái nói:
– Ái, đau quá! Đau quá!

Tam Tạng buông tay nhìn thấy nơi chân đầm đìa máu chảy, kinh sợ hỏi:

– Thưa ngài, ngài từ đâu? Làm sao mà chân ngài bị thương như vậy?

Yêu quái vờ vĩnh khép nép bịa đặt:

– Kính thưa sư phụ, ở phía tây núi này có một tòa nhà kín đáo
yên tĩnh, tôi là đạo sĩ ở đấy.

Tam Tạng hỏi:.

– Tại sao ngài không ở quán vũ, cung phụng đèn nhang, diễn giảng kinh pháp, mà lại rong chơi nơi đây?

Yêu quái thưa:

– Chẳng là hôm qua, có nhà thí chủ ở phía nam núi mời tôi đến làm lễ dâng sao cầu phúc. Buổi chiều, hai thầy trò chúng tôi cùng về, đi tới chỗ rừng sâu, người đồ đệ của tôi bị một con hổ vằn vồ mất. Bần đạo sợ chết khiếp, run rẩy không chạy được, ngã lăn ra đám đá nhọn lởm chởm, bị thương ở chân, không về nổi. Hôm nay thật là đại phúc gặp được sư phụ, muôn lần mong sư phụ mở lòng từ bi cứu mạng cho. Khi nào về tới bản quán, xin bán mình làm lễ, trọng tạ ơn sâu.

Tam Tạng nghe nói tưởng là thật, bèn nói:

– Thưa ngài, chúng la thật ra cùng một số mệnh cả. Tôi là tăng, ngài là đạo, mũ áo tuy khác nhau, nhưng cái lý tu hành là một. Tôi mà không cứu ngài thì đâu phải là người xuất gia nữa! Nhưng ngài không đi được thì cứu làm sao?

Yêu quái nói:

– Đứng còn không nổi thì đi làm sao được? Tam Tạng nói:
– Không sao, tôi sẽ đi bộ, nhường ngựa cho ngài, chừng nào tới quán, thì trả ngựa cho tôi.

Yêu quái nói:

– Xin cảm tạ tấm lòng tốt của sư phụ. Nhưng chân tôi bị thuơng không đi nổi.

Tam Tạng nói:

– Ừ nhỉ.
Rồi gọi Sa Tăng:

– Con buộc hành lý lên lưng ngựa, rồi cõng ngài đây một đoạn.

Sa Tăng nói:

– Vâng, con xin cõng.

Yêu quái quay đầu lại liếc nhìn Sa Tăng một cái, nói:

– Sư phụ ạ, tôi bị mãnh hổ làm sợ chết khiếp, nay nhìn thấy ngài sư phụ mặt đen sì kia, càng sợ hãi lắm không dám để ngài ấy cõng đâu.

Tam Tạng lại gọi:

– Ngộ Không, con cõng ngài đây nhé! Hành Giả trả lời liến thoắng:
– Để con cõng, để con cõng!

Yêu quái nhận ra Hành Giả, vừa ý ngay, không nói năng gì nữa. Sa Tăng cười, nói:

– Lão đạo sĩ này thực có mắt như mù, ta cõng thì không nghe, lại muốn Hành Giả cõng. Lúc nào sư phụ không để ý, anh ấy quẳng cho một phát vào chỗ đá nhọn, toạc gân ra thì hết hơi!

Hành Giả cõng rồi, miệng tủm tỉm nói:

– Đồ ma quái chết tiệt, dám che mắt cả ta sao? Ngươi thử hỏi lão Tôn bao nhiêu tuổi rồi? Những lời trí trá của ngươi chỉ lừa được Đường Tăng, chứ làm sao lừa nổi ta? Ta nhận ra ngươi là yêu quái ở núi này rồi. Ngươi định ăn thịt sư phụ ta hẳn? Sư phụ ta không phải là hạng tầm thường để ngươi ăn thịt đâu. Mà có ăn thịt cũng phải chia nửa già cho lão Tôn đấy nhé!

Yêu quái nghe thấy Hành Giả lẩm bẩm như vậy, bèn nói:

– Sư phụ ạ, tôi là con cái nhà tử tế đi làm đạo sĩ, hôm nay
không may, gặp nạn hổ báo, chứ không phải là yêu quái đâu.

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi sợ hổ báo, tại sao không đọc kinh Bắc Đẩu?

Tam Tạng đang trèo lên mình ngựa, nghe thấy thế mắng luôn:

– Con khỉ hỗn láo kia! “Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy cấp phù đồ”, nhà ngươi cứ việc cõng là cõng, còn nói lôi thôi “kinh Bắc Đẩu”, “kinh Nam Đẩu” làm gì!

Hành Giả nghe vậy nói:

– Nhà ngươi, gặp may đấy! Sư phụ ta là người từ bi hiếu thiện, lại hơi có tính thích sĩ diện bề ngoài, ta mà không cõng, người sẽ mắng ta ngay, ừ, cõng thì cõng, nhưng ta giao hẹn thế này: nếu mót đi ỉa, đi đái thì phải bảo cho ta biết, chứ đừng đái ướt đầm trên lưng ta, khai không chịu nổi, mà bẩn cả quần áo không ai giặt được.

Yêu quái nói:

– Tôi ngần này tuổi đầu lại không hiểu câu nói của ngài hay sao?

Lúc ấy Hảnh Giả mới đỡ yêu quái dậy, cõng trên lưng, cùng Đường Tăng, Sa Tăng tiếp tục theo đường cái sang phương Tây. Những chỗ đường gồ ghề khấp khểnh, Hành Giả cố ý đi chậm, để Đường Tăng đi trước.

Đi được chừng vài dặm, sư phụ và Sa Tăng đi khuất vào thung lũng, không nhìn thấy, Hành Giả trong lòng oán trách nói:

– Sư phụ ngần ấy tuổi đầu mà vẫn không hiểu sự đời. Đường thì xa, đến vác cái xác còn không xong lại còn bắt mình cõng cái con yêu quái này! Chẳng biết hắn là yêu quái hay người tử tế, nhưng đến cái tuổi này thì chết cũng đáng rồi. Quẳng hắn cho chết quách đi, cõng làm gì!
Đại Thánh đang nghĩ mẹo quẳng yêu quái đi, nhưng yêu quái đã biết trước, hắn lại biết cả phép thuật “dời non chuyển biển”, cứ việc ngồi trên lưng Hành Giả bắt quyết niệm chú, đưa cả tòa núi Tu Di lên không trung đè xuống ép Hành Giả, Hành Giả sợ quá, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, để cho ngọn núi đè lên vai trái, rồi cười nói:

– Con trai của bố ơi, con định dùng phép làm nặng thân để đè lão Tôn đấy hử? Cái trò đó sợ quái gì, có điều “gánh đều thì dễ đi, gánh lệch thì vất vả” một tý thôi.

Yêu quái nói:

– Một quả núi đè hắn không xong!

Bèn lại niệm chú bốc cả trái núi Nga Mi lên không trung rồi cho đè xuống Hành Giả. Hành Giả lại nghiêng đầu sang một bên, để cho trái núi đè xuống vai phải. Bạn xem, Hành Giả gánh cả hai trái núi đi như bay đuổi theo sư phụ. Yêu quái thấy thế sợ quá, mồ hôi vã ra như tắm, nói:

– Hắn gánh được cả núi!

Đoạn lấy lại tinh thần, tiếp tục niệm chú bắt quyết, bốc bổng trái núi Thái Sơn lên không trung cho đè xuống người Hành Giả. Đại Thánh sức yếu gân mềm lại bị yêu quái làm phép đè cả trái núi Thái Sơn xuống đầu, khiến cho hai vai đau đớn, máu bảy khiếu phun ra.

Yêu quái vận dụng thần thông đè chặt Hành Giả, rồi cưỡi trên luồng gió mạnh đuổi theo Đường Tam Tạng. Hắn đứng trên đám mây, thò tay xuống quắp ngay lấy Tam Tạng. Sa Tăng sợ quá, vứt cả hành lý, rút cây gậy hàng yêu chặn tay hắn lại. Yêu quái vung cây kiếm thất tinh đón đánh. Trận đánh nhau thật khủng khiếp:

Gậy hàng yêu, kiếm thất tinh,
Muôn tia lấp lánh trời xanh sáng lòa.

Một người mặt mũi hung đồ,

Một người mặt sắt vốn là Quyển Liêm.

Yêu quái trổ hết tài năng,

Quyết bắt bằng được Đường Tăng phen này.

Một người quyết bảo vệ thầy, Thân dù có chết lòng này không tha, Mây phun mù thổi gần xa.
Cát bay đá lở mịt mờ sao trăng.

Mặt trời lạnh lẽo như băng,

Khắp trong trời đất mịt mùng như bưng.

Đánh nhau tám chín hiệp ròng, Không ngờ hòa thượng Sa Tăng thua rồi.
Yêu quái thật hung dữ, thanh bảo kiếm múa loang loáng như sao băng vây bọc lấy Sa Tăng, Sa Tăng bủn rủn cả người không chống nổi, quay đầu định chạy, đã bị yêu quái giật mất bảo trượng, rồi vòng bàn tay kếch sù tóm chặt, kẹp vào nách trái, tay phải túm lấy Tam Tạng, lấy đầu ngón chân móc hành lý, ngoác mồm cắn chặt bờm ngựa, rồi dùng phép hóa thành một trận gió to, đưa cả vào trong động Liên Hoa, cất tiếng gọi oang oang:

– Anh ơi, bắt được hết lũ hòa thượng về đây rồi!

Ma anh nghe vậy, mừng lắm nói:

– Mang lại đây ta xem. Ma em nói:
– Đây đúng không? Ma anh nói:
– Chú em ơi, lại bắt nhầm rồi. Ma em nói:
– Anh bảo đi bắt Đường Tăng mà! Ma anh nói:
– Đành rằng bắt được Đường Tăng rồi, nhưng chưa bắt được Tôn Hành Giả võ nghệ cao cường. Phải bắt được hắn thì mới ăn thịt Đường Tăng được. Chưa bắt được hắn thì chớ có động đến người của hắn. Tên vua khỉ ấy thần thông quảng đại, biến hóa khôn lường, chúng ta ăn thịt sư phụ của hắn, hắn đâu chịu để
yên? Chắc hắn sẽ đến đây làm ầm ĩ, khó mà sống yên được với hắn.

Ma em cười, nói:

– Anh ơi, anh chỉ hay tâng bốc người. Cứ như anh khen thì hắn là loại hiếm có trong trời đất. Còn em, em thấy hắn cũng xoàng thôi.

Ma anh hỏi:

– Chú bắt được hắn rồi à? Ma em đáp:
– Hắn đã bị em dời ba quả núi lớn đè bẹp, nửa bước cũng không nhúc nhích nổi. Vì vậy em mang được cả Đường Tăng, Sa hòa thượng, ngựa và hành lý về chứ.

Ma anh nghe xong, mừng hớn hở nói:

– Tuyệt quá! Tuyệt quá! Bắt được thằng cha ấy, thì Đường
Tăng mới thành đồ nhắm của chúng ta được.

Đoạn, hắn gọi tiểu yêu:

– Mau mau mang rượu lại đây để ta mời đại vương hai một chén mừng công.

Ma em nói:

– Anh ơi khoan uống rượu vội, cho gọi lũ nhỏ vớt Bát Giới mang treo lên.

Thế là chúng treo Bát Giới ở hành lang phía Đông, treo Sa Tăng ở bên Tây, treo Đường Tăng ở giữa, tống con ngựa bạch vào tầu, hành lý vứt vào một xó.

Ma anh cười, nói:

– Chú em khá lắm! Hai lần bắt được ba hòa thượng. Còn Tôn
Hành Giả tuy bị núi đè, nhưng cũng phải tìm cách bắt hắn về
đây hầm hổ lốn cả mới ngon.

Ma em nói:

– Xin anh cứ ngồi đây, muốn bắt Tôn Hành Giả, chẳng cần chúng ta phải động thủ, chỉ cần sai hai tên tiểu yêu, mang hai thức bảo bối, gói hắn lại mang về là xong.

Ma anh nói:

– Mang bảo bối gì? Ma em nói:
– Mang cái “hồ lô hồng vàng tía” của em và chiếc “bình ngọc mầu mỡ dê” của anh.

Ma anh lấy bảo bối ra, hỏi:

– Sai hai thằng nào đi? Ma em đáp:
– Sai hai thằng Tinh Tế quỷ và Linh Lợi trùng đi. Rồi hắn dặn dò:
– Hai chúng bay mang những thứ bảo bối này, lên thẳng đỉnh núi cao, dốc đáy lên trời, chúc miệng xuống đất, gọi một tiếng “Tôn Hành Giả!”, hễ hắn thưa là bị gói vào trong ngay, đoạn lập tức dán ngay đạo bùa “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh phụng sắc” này vào. Chỉ trong một giờ ba khắc người y sẽ nhũn cả ra ngay.

Hai tên tiểu yêu dập đầu vâng mệnh, mang bảo bối đi bắt Tôn
Hành Giả, chuyện không nhắc đến nữa.

Lại nói chuyện Hành Giả bị yêu quái dùng phép ép chặt dưới chân núi, gặp hoạn nạn lòng càng nhớ tới sư phụ, bèn cất tiếng than thở:

– Sư phụ ơi, nghĩ tới lúc thầy đến núi Lưỡng Giới, bóc đạo bùa, cứu thoát con khỏi nạn lớn, đi theo đạo Sa Môn, được Bồ Tát ban cho pháp chỉ, thầy trò cùng tu hành, cùng duyên nghiệp, cùng trí kiến, có ngờ đâu đi tới chốn này, gặp ma chướng, bị chúng dời núi đè chặt. Hỡi ôi, thầy chết đã đành, lại khổ thêm cả một lũ Sa Tăng, Bát Giới, và Tiểu Long hóa ngựa nữa! Thật là “cây đón gió bị gió rung cây, người tham danh bị danh vùi xác!”.

Thở than rồi, nước mắt ròng ròng như mưa.

Tiếng thở than làm kinh động đến Sơn thần, Thổ địa, và Ngũ phương Yết Đế. Chợt Kim Đầu Yết Đế hỏi:

– Núi này thuộc về ai?
Thổ địa đáp:

– Thuộc về chúng tôi.

– Ai bị đè dưới núi ấy đấy? Thổ địa đáp:
– Không biết là ai! Yết Đế nói:
– Các ông không biết à, người bị núi đè là Tề Thiên đại thánh, Ngộ Không, Hành Giả đại náo thiên cung năm trăm năm trước đấy, nay ngài quy y chính quả, đi theo Đường Tăng làm đồ đệ, tại sao các ông lại cho yêu quái mượn núi đè ngài ấy? Các ông chết, ngày nào mà ngài ấy thoát ra được thì chẳng tha các ông đâu, có nhẹ thì thổ địa cũng bị cách chức, sơn thần cũng bị sung quân, chúng tôi cũng không thoát bị xử phạt.

– Chúng tôi thực không biết, không biết, chỉ nghe thấy yêu quái niệm thần chú dời núi là chúng tôi cứ thế dời núi, đâu có biết đó là Tôn Đại Thánh?

Yết Đế nói:

– Các ông đừng sợ. Sách luật có nói: “Người không biết không có tội”. Tôi bàn với các ông mẹo hay này: Tìm cách thả ngài ấy ra, đừng để ngài ấy phải động tay đánh tụi mình.

Thổ địa nói:

– Không có lý, đã thả ra lại còn đánh? Yết Đế nói:
– Ông không biết, ngài ấy có cây gậy như ý bịt vàng, vô cùng lợi hại, đánh vào ai là chết liền, quật phải là bị thương, đụng phải là đứt gân, xát phải là sầy da ngay!

Thổ địa, Sơn thần sợ hãi, bàn bạc cùng Ngũ phương Yết Đế, rồi cùng kéo đến trước cửa ba quả núi gọi:
– Thưa Đại Thánh, có Sơn thần, Thổ địa cùng Ngũ phương
Yết Đế tới gặp.

Hành Giả lúc ấy tựa hổ gầy, nhưng chí khí bừng bừng, hùng tâm dào dạt, cất giọng sang sảng hỏi:

– Gặp ta có việc gì? Thổ địa thưa:
– Chúng tôi báo cho Đại Thánh biết rằng, chúng tôi đã sai dời núi mời Đại Thánh ra và xin tha cho tiểu thần tội bất kính.

Hành Giả nói:

– Cho dời núi mau, ta sẽ không đánh. Đoạn quát:
– Đi mau!

Khác nào phủ quan hạ lệnh.

Các thần bèn niệm ngay thần chú, dời núi về vị trí cũ, thả Hành Giả ra. Hành Giả đứng vụt dậy, phủi đất cát, thắt lại quần, rút ngay cây gậy trong tai ra, gọi sơn thần, thổ địa:

– Tất cả chìa mắt cá ra, đánh tạm mỗi người hai gậy để lão
Tôn giải buồn!

Mấy vị thần cả sợ nói:

– Vừa rồi Đại Thánh có nói rằng sẽ tha tội cho chúng tôi, thế mà vừa ra xong đã thay lời đổi giọng đòi đánh là cớ sao?

Hành Giả nói:

– Sơn thần, thổ địa giỏi thật! Các ngươi không sợ lão Tôn mà lại đi sợ yêu quái à?

Thổ địa thưa:

– Yêu quái thần thông quảng đại, phép thuật cao cường, niệm thần chú, lôi chúng tôi vào trong động, bắt thay nhau mỗi ngày
trực nhật một lần.

Hành Giả nghe thấy hai tiếng “trực nhật” cũng thấy kinh sợ, ngửa mặt lên trời lớn tiếng than:

– Trời xanh ơi, trời xanh ơi, từ ngày hỗn độn mới chia, trời đất khai mở, núi Hoa Quả sinh ra ta, ta đã từng đi khắp mọi nơi tìm thầy hay, truyền thụ cho ta bí quyết trường sinh bất tử, tưởng như ta gió mây biến hóa, phục hổ hàng long, đại náo thiên cung, xứng danh Đại Thánh, thế mà chưa từng dối lòng sai khiến cả sơn thần, thổ địa. Nay quân yêu quái hỗn láo này lại dám sai khiến cả sơn thần, thổ địa như người ở, bắt họ thay nhau trực nhật nữa ư? Trời ơi, đã sinh lão Tôn, sao lại sinh ra lũ ấy?

Đang than thở, bỗng thấy trong thung lũng có ánh hào quang rực rỡ tiến lại.

Hành Giả hỏi:

– Sơn thần, thổ địa các ngươi thường túc trực ở trong động, có biết ánh hào quang kia là vật gì không?

Thổ địa thưa:

– Đó là bảo bối của yêu quái phát sáng. Có lẽ chúng mang bảo bối đến bắt ngài đấy.

Hành Giả nói:

– Đó chỉ là trò trẻ con! Ta hỏi các ngươi, thường có những hạng người nào hay tụ tập với chúng trong động này?

Thổ địa thưa:

– Chúng thích nhất là việc nấu thuốc luyện đơn, quý nhất là bọn Toàn Chân đạo nhân.

Hành Giả nói:

– Thảo nào hắn biến thành một lão đạo sĩ già lừa bắt sư phụ ta. Thôi được, cho các ngươi tạm nợ đòn, và về cả đi, một mình
lão Tôn sẽ bắt hắn.

Mấy vị thần đầu cưỡi mây tản đi cả.

Đại Thánh lắc mình một cái, biến thành một vị đạo sĩ [196] già:

Đầu búi hai chòm tóc, Mình mặc áo vá chằng.
Tay khua cặp mõ cá, Dải lụa thắt ngang lưng. Nằm ngả bên đường cái, Đợi yêu quái qua đàng, Lát sau yêu quái tới,
Hầu vương ngầm mưu gian.

Một lát hai tiểu yêu đi tới. Hành Giả chìa cây gậy sắt bịt vàng ra, yêu quái không để ý, vấp chân phải, ngã lăn kềnh. Khi bò dậy, chúng nhìn thấy Hành Giả, miệng la lối:

– Đồ khốn! Đồ khốn! Nếu không phải là hạng người đại vương ta kính trọng, thì chúng tao cho một trận!

Hành Giả cười xòa:

– Cho một trận thế nào? Đạo nhân gặp đạo nhân, đều là người trong nhà cả mà.

Yêu quái nói:

– Sao ông lại nằm ở đây để cho người ta bị vấp ngã? Hành Giả nói:
– Tiểu đồng gặp ta là đạo sĩ có tuổi, cũng nên ngã một cái làm lễ ra mắt chứ!

Yêu quái nói:
– Lễ ra mắt của đại vương tôi chỉ cần có mấy lạng bạc, tại sao ông lại lấy ngã làm lễ ra mắt? Ông có phong tục khác như thế, hẳn không phải là đạo sĩ vùng này?

Hành Giả nói:

– Đúng như vậy. Ta ở núi Bồng Lai tới đây. Yêu quái nói:
– Núi Bồng Lai là cảnh giới thần tiên ngoài hải đảo. Hành Giả nói:
– Ta không là thần tiên thì còn ai là thần tiên nữa? Yêu quái đổi giận làm lành, bước lên nói:
– Kính thưa vị lão thần tiên, chúng tôi người trần mắt thịt không nhận ra, ăn nói có xúc phạm, xin đừng giận, đừng giận!

Hành Giả nói:

– Ta giận làm gì. Thường có câu: Người tiên không tới đất phàm, nên các ngươi làm sao mà biết được. Sở dĩ hôm nay ta tới đây là để độ cho một đạo nhân tốt thành tiên. Chú nào muốn đi theo ta?

Tinh Tế quỷ nói:

– Thưa sư phụ, con xin đi! Linh Lợi trùng nói:
– Thưa sư phụ, con xin đi!

Hành Giả biết rõ cả, nhưng vẫn cố ý hỏi:

– Hai chú ở đâu tới? Yêu quái thưa:
– Chúng tôi từ động Liên Hoa tới.

– Định đi đâu vậy?
Yêu quái thưa:

– Vâng lệnh đại vương, đi bắt Tôn Hành Giả. Hành Giả hỏi:
– Bắt ai?

Yêu quái lại thưa:

– Bắt Tôn Hành Giả. Hành Giả hỏi:
– Có phải Tôn Hành Giả theo Đường Tăng đi lấy kinh không? Yêu quái đáp:
– Thưa vâng. Ngài, cũng biết hắn ạ? Hành Giả nói:
– Con khỉ ấy hỗn láo lắm. Ta cũng biết rõ và cũng giận nó nữa. Ta với các chú cùng đi bắt nó, giúp các chú một tay.

Yêu quái nói:

– Thưa sư phụ, chẳng cần phải phiền ngài giúp đỡ. Đại vương hai của chúng tôi đã dùng phép dời ba quả núi lờn đè chặt hắn rồi, nửa bước cũng không cựa quậy được, lại sai hai chúng tôi mang bảo bối đến gói mang về.

Hành Giả hỏi:

– Bảo bối gì đấy? Tinh Tế quỷ thưa:
– Thứ của tôi là “hồ lô hồng”, còn của anh đây là “bình ngọc mỡ dê “.

Hành Giả hỏi:

– Làm cách nào gói hắn? Yêu quái thưa:
– Dốc đáy của bảo bối này lên trời, dốc miệng xuống đất, rồi gọi hắn. Nếu hắn thưa, thì bị gói vào ngay, sau đó dán lên trên đạo bùa “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh phụng sắc”, chỉ trong vòng một giờ ba khắc, thịt hắn sẽ nhũn ra như cháo.

Hành Giả nghe nói, trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ:

– Lợi hại quá! Lợi hại quá! Hôm trước trực nhật Công Tào báo cho biết có năm thứ bảo bối. Đây là hai thứ rồi, không biết còn ba thứ nữa là những thứ gì?

Hành Giả bèn cười nói:

– Hai chú đưa bảo bối cho ta xem một tí.

Yêu quái đâu có biết đó là mẹo lừa, rút bảo bối trong tay áo ra đưa cho Hành Giả xem. Hành Giả nhìn thấy, mừng thầm nghĩ:

– Vật quý quá! Vật quý quá! Ta chỉ khẽ vẫy đuôi một cái, nhảy vút như gió bay đi mất, là những thứ này thành của lão Tôn ngay.

Nhưng chợt nghĩ lại:

– Không được! Không được! Đành rằng cướp thì cướp được, nhưng hại cho danh dự lão Tôn: cướp của giữa ban ngày.

Hành Giả bèn trả lại, rồi hỏi:

– Các chú chưa biết bảo bối của ta nhỉ? Yêu quái thưa:
– Sư phụ có bảo bối gì, cho người phàm chúng tôi xem để tránh tai nạn một tí!

Hành Giả bèn vòng tay nhổ một sợi lông đuôi, vê vê rồi hô “biến”, liền biến thành một quả hồ lô hồng vòng tía dài một thước bẩy tấc, rút ở bên mạng sườn ra, nói:

– Các chú thấy hô lô của ta thế nào?
Linh Lợi trùng đỡ lấy xem, nói:

– Hồ lô của sư phụ to hơn, đẹp hơn, nhưng vô dụng. Hành Giả hỏi:
– Vô dụng thế nào? Yêu quái đáp:
– Bảo bối của chúng tôi, mỗi cái có thể gói được một ngàn người cơ.

Hành Giả nói:

– Hồ lô của các chú gói người có gì là lạ? Hồ lô của ta gói cả trời nữa cơ.

Yêu quái nói:

– Gói được cả trời cơ à? Hành Giả nói:
– Thật ấy chứ! Gói được cả trời. Yêu quái nói:
– Chỉ sợ nói khoác! Hay gói thử cho chúng tôi xem thì chúng tôi mới tin. Bằng không, chúng tôi chẳng tin đâu.

Hành Giả nói:

– Trời mà giận ta, một tháng ta gói bảy, tám lần. Không giận ta thì nửa năm ta cũng chẳng gói lần nào.

Linh Lợi trùng nói:

– Ông anh ơi, bảo bối này gói được cả trời, ta đổi quách cho ngài ấy đi!

Tinh Tế quỷ nói:

– Bảo bối của ngài ấy gói được cả trời, đời nào ngài ấy chịu đổi lấy bảo bối gói người của mình?
Linh Lợi trùng nói:

– Nếu ngài ấy không chịu, ta các thêm cái bình ngọc nữa. Hành Giả trong lòng khấp khởi, nói:
– Hồ lô đổi hồ lô, ngoài ra phải các thêm cái bình ngọc, một đổi hai, như thế mới xứng!

Lập tức bước tới túm lấy Linh Lợi trùng, nói:

– Có đổi cái gói trời không? Yêu quái nói:
– Nhưng nếu có gói được trời thì mới đổi. Nếu không đổi thì làm con cho ông.

Hành Giả nói:

– Được, được, để ta gói cho các ngươi xem.

Đại Thánh bèn cúi đầu, bấm quyết niệm thần chú gọi Nhật Du thần, Dạ Du thần, Ngũ phương Yết Đế đến, nói:

– Các ngươi đi ngay tâu với Ngọc Hoàng thượng đế, nói rằng lão Tôn quy y chính quả, bảo vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, giữa đường gặp núi cao cản trở, sư phụ gặp tai nạn. Yêu ma có bảo bối, ta định lừa chúng đánh đổi, vậy muôn ngàn lần thưa với người, cho ta mượn trời gói lại độ nửa giờ, giúp cho ta thành công. Bằng không, ta sẽ lập tức lên thẳng động Linh Tiêu, khuấy động binh đao cho mà xem!

Nhật Du thần lên thẳng cửa Nam Thiên, vào trước điện Linh
Tiêu, tâu hết mọi sự với Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nói:

– Con khỉ khốn kiếp, nói năng hỗn láo! Lần trước Quan Âm đến xin tha cho hắn, sai hắn đi bảo vệ Đường Tăng. Trẫm cũng đã sai Ngũ Phương Yết Đế, Tứ Trực Công Tào thay nhau giữ gìn bảo vệ cho. Nay lại dám mượn cả trời gói lại. Trời mà gói được sao?
Ngọc Hoàng vừa dứt lời. Na Tra thái tử đứng trong ban bước ra tâu:

– Muôn tâu, trời cũng gói được đấy ạ. Ngọc Hoàng hỏi:
– Trời gói thế nào? Na Tra thưa:
– Từ lúc hỗn độn mới chia, khí trong nhẹ bay lên là trời, khí đục nặng giáng xuống là đất. Trời là một vầng khí trong nâng đỡ cung khuyết nhà trời. Lấy lý mà nói, thì thực khó gói. Nhưng việc Tôn Hành Giả, bảo vệ Đường Tăng sang phương Tây lấy kinh, thật là một phúc duyên to như núi Thái, việc thiện lớn như biển rộng. Vậy ngày nay cũng nên giúp hắn thành công.

Ngọc Hoàng hỏi:

– Khanh định giúp hắn thế nào? Na Tra thưa:
– Xin bệ hạ xuống chiếu chỉ đến cửa Bắc Thiên mượn Chân Vũ lá cờ đen mang tới cửa Nam Thiên mở ra, che kín hết cả mặt trời, mặt trăng, cùng tinh tú, khiến giáp mặt không thấy nhau, trắng đen không phân biệt được, đánh lừa yêu quái, bảo là gói được trời rồi, giúp cho Hành Giả thành công.

Ngọc Hoàng nghĩ xong, nói:

– Chấp thuận lời tâu của khanh.

Thái tử vâng mệnh, mang chiếu chỉ tới thẳng cửa Bắc Thiên, ra mắt Chân Vũ, tâu hết mọi việc. Vị tổ sư ấy bèn trao cờ cho thái tử.

Phút chốc, Du thần đã bay xuống nói bên tai Hành Giả:

– Có Na Tra thái tử tới giúp.
Hành Giả ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy mây lành quấn quýt, biết là có thần linh giúp, bèn quay lại nói với yêu quái:

– Ta gói trời nhé! Yêu quái nói:
– Gói thì gói ngay đi, sao lại kề cà lâu thế? Hành Giả nói:
– Ta đang vận thần thông, niệm thần chú đây.

Hai tên yêu quái đều căng mắt nhìn xem Hành Giả gói trời thế nào. Hành Giả tung chiếc hồ lô giả lên trời. Bạn xem, chiếc hồ lô ấy chỉ do sợi lông biến thành, có nặng bao nhiêu đâu. Quả hồ lô bị làn gió trên đỉnh núi thổi bay tạt đi, đung đưa phấp phới khoảng nửa giờ mới rơi xuống. Đứng trên cửa Nam Thiên, Na Tra thái tử mở lá cờ đen trải ra, che kín hết nhật nguyệt, tinh tú. Lúc ấy, trời đất đen tựa mực, vũ trụ tối như đêm. Hai tên yêu quái cả sợ nói:

– Lúc đang nói chuyện là sắp vào giờ ngọ, mà sao trời đất lại tối sầm như đêm thế này?

Hành Giả nói:

– Trời đã bị gói rồi, còn phân biệt thời gian sao được, mà chẳng tối!

– Sao lại đen kịt thế này? Hành Giả nói:
– Nhật nguyệt, tinh tú đều bị gói cả vào trong rồi, bên ngoài không còn ánh sáng, làm gì mà chẳng tối!

Yêu quái hỏi:

– Sư phụ ở đâu thế? Hành Giả đáp:
– Ta đang đứng trước mặt các chú đấy thôi. Yêu quái thò tay sờ soạng nói:
– Chỉ nghe tiếng nói mà chẳng nhìn thấy mặt mũi đâu cả. Sư phụ ơi, đây là đâu thế?

Hành Giả lại bịp bọn chúng:

– Đứng im, chớ có cựa quậy. Đây là bờ biển Bột Hải, nhỡ sảy chân rơi xuống, bảy tám ngày chưa xuống tới đáy đâu!

Yêu quái sợ quá, nói:

– Thôi, thôi, thả trời ra thôi! Chúng tôi hiểu rõ gói như thế rồi. Nếu cố tý nữa, rơi xuống biển thì hết đường về!

Hành Giả thấy chúng chịu tin rồi, bèn niệm thần chú, kinh động tới thái tử. Thái tử cuộn cờ lại. Phút chốc trời sáng đúng buổi trưa. Yêu quái cười, nói:

– Tuyệt vời! Tuyệt vời. Đúng là thứ bảo bối quý! Nếu không đổi, không đáng làm con!

Tinh Tế quỷ và Linh Lợi trùng trao hồ lô và bình ngọc cho Hành Giả. Hành Giả trao hồ lô giả cho yêu quái. Đổi xong, muốn cho dứt khoát, Hành Giả lại nhổ một sợi lông ở dưới rốn, thổi hơi tiên, biến thành một đồng tiền, nói:

– Các chú cầm tiền đi mua một tờ giấy về đây. Yêu quái hỏi:
– Để làm gì? Hành Giả đáp:
– Ta với các chú viết một tờ giao kèo, nói là các chú thuận lòng đổi hai bảo bối gói người, lấy một bảo bối gói trời của ta, để đề phòng lòng người thay đổi, sau này ngày qua tháng lại, sinh ra oán hận không tiện, cho nên viết giấy mỗi bên giữ một bản làm bằng.
Yêu quái nói:

– Ở đây không có bút mực, viết giao kèo sao được? Chúng tôi và ngài lập lời thề vậy.

Hành Giả nói:

– Thề thế nào? Yêu quái nói:
– Chúng tôi đổi hai bảo bối gói người, lấy một bảo bối gói trời, nếu mà oán hận thay đổi thì quanh năm bốn mùa mắc bệnh ôn dịch.

Hành Giả cười, nói:

– Ta không oán hận đâu, nếu có oán hận thì quanh năm bốn mùa cũng mắc ôn dịch.

Thề xong, Hành Giả vẫy đuôi, nhảy vút lên tận cửa Nam Thiên, tạ ơn Na Tra thái tử mở cờ giúp sức. Thái tử về cung nộp chiếu chỉ, trả lại cờ cho Nhân Vũ, chuyện không nhắc đến nữa.
Hành Giả đứng thẳng giữa trời xanh, nhìn hai tên tiểu yêu. Cuối cùng không biết việc này khu xử thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

-------------------------------
[196] Nguyên văn: Chân nhân.