Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ ba mươi mốt

Trư Bát Giới lấy nghĩa khích Hầu vương, 
Tôn Ngộ Không dùng mưu hàng yêu quái 

Nghĩa kết tình anh em,
Pháp quy về bản tính.

Kim mộc thuận hòa nên quả chính. Khỉ heo hội họp hợp đan nguyên. Cùng bước lên cõi cực lạc thần tiên, Cùng vào cõi pháp môn vô nhị. Đường lớn tu hành là kinh kệ, Nguyên thần tức Phật ở trong ta. Anh và em kết nghĩa thuận hòa,
Yêu ma theo ngũ hành biến ảo. Khi đã trừ sáu đường lục tặc, Là đến ngay chùa Đại Lôi Âm.
Lại nói chuyện chú ngốc bị lũ khỉ bắt sống, xô đẩy lôi kéo
rách bươm cả áo xống, luôn miệng rên rỉ lẩm bẩm:

– Thôi, thôi lần này thì chết mất!

Một lát đã tới cửa động. Đại Thánh ngồi trên tảng đá mắng:

– Đồ ăn cám xấu xa kia, nhà ngươi đi thì cứ đi, tại sao lại chửi ta?

Bát Giới quỳ xuống, nói:
– Anh ơi, em có chửi anh đâu. Em mà chửi anh thì bị cắn đứt lưỡi. Em chỉ nói anh mà không đi, thì một mình em đi cứu sư phụ vậy, chứ đâu có chửi?

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi còn giấu ta à? Ta chỉ vểnh tai trái là nghe rõ lời nói ở khắp ba mươi ba tầng trời, cụp tai phải là biết rõ chuyện của mười vị Diêm Vương cùng phán quan tính sổ. Nhà ngươi vừa đi đường vừa lôi ta ra chửi, ta lại không biết sao?

Bát Giới nói:

– Anh ơi, em biết rồi. Anh lại giở cái trò ma quái, biến thành một loài gì đó, đi theo em nghe trộm, chứ gì?

Hành Giả quát:

– Quân bay, mang gậy ra đây! Trước hết hãy đánh cho hắn hai mươi gậy vào đầu gối, rồi đánh tiếp hai mươi gậy vào sống lưng. Sau đó ta sẽ tiễn hắn bằng gậy sắt.

Bát Giới sợ quá, dập đầu thưa:

– Anh ơi, muôn ngàn lần mong anh nể mặt sư phụ tha cho em! Hành Giả nói:
– Ta cần gì cái vị sư phụ nhân nghĩa ấy! Bái Giới lại nói:
– Anh ơi, anh không nể sư phụ, thì anh cũng nể mặt đức Bồ tát mà tha cho em!

Hành Giả nghe nói tới Bồ Tát, trong lòng đã hơi chuyển, nói:

– Chú đã nói thế thì ta tạm tha cho. Nhưng phải nói thực, không được giấu giếm. Đường Tăng đang gặp nạn ở đâu, tại sao chú tới đây nói dối ta?

Bát Giới thưa:
– Thưa anh, không gặp nạn nào đâu. Quả thực sư phụ nhớ anh mà.

Hành Giả quát:

– Cái đồ già đòn non nhẽ này, lại còn định bịp ta nữa phỏng? Lão Tôn đây thân tuy về động núi, nhưng lòng vẫn theo người lấy kinh. Nếu quả sư phụ dọc đường gặp tai nạn, thì mau mau nói ra, ta sẽ tha đánh cho!

Bát Giới nghe nói như vậy, dập đầu thưa rằng:

– Thưa anh, đúng là em có giấu anh để mời anh đi, không ngờ anh tinh khôn quá. Anh tha đánh cho em, em sẽ nói hết.

Hành Giả nói:

– Được, đứng lên!

Lũ khỉ buông tay cả ra. Bấy giờ chú ngốc mới đứng lên, ngơ ngác hai bên. Hành Giả hỏi:

– Chú nhìn cái gì? Bát Giới nói:
– Em nhìn xem đường nào quang để dễ chạy. Hành Giả nói:
– Chú chạy đằng trời! Ta cho chú chạy trước ba ngày, cũng vẫn có cách bắt chú trở lại! Nào nói mau lên, đừng để ta cáu, sẽ không tha đâu!

Bát Giới nói:

– Thực chẳng giấu gì anh. Từ ngày anh bỏ đi, em và Sa Tăng bảo vệ sư phụ tiếp tục hành trình. Đi đến một khu rừng Hắc Tùng, sư phụ xuống ngựa, bảo em đi kiếm cơm chay. Em đi khá xa, tìm chẳng thấy một nhà dân nào. Mệt mỏi quá, em chui vào bụi cỏ ngủ mất. Không ngờ Sa Tăng bỏ sư phụ đi tìm em. Anh biết đấy, sư phụ có chịu ngồi một chỗ bao giờ, ngài đi dạo mát
ngắm cảnh trong rừng, rồi ra khỏi rừng, thấy một ngọn tháp vàng tươi sáng lấp lánh, ngài ngỡ là chùa. Không ngờ trong tháp có con yêu tinh tên gọi Hoàng Bào bắt mất sư phụ. Sau đó, em và Sa Tăng đi tìm, chỉ thấy con ngựa bạch và hành lý thôi, không thấy sư phụ đâu cả. Tìm mãi tới cửa động rồi đánh nhau với yêu quái, bị thua. Sư phụ bị giam trong động, may có một vị cứu tinh, đó là công chúa thứ ba con vua nước Bảo Tượng bị yêu quái bắt về làm vợ. Nàng viết một phong thư nhờ sư phụ mang về nhà, rồi nói khéo khuyên yêu quái thả sư phụ ra. Sư phụ đến nước Bảo Tượng, dâng lá thư. Quốc vương liều sai sư phụ đi bắt yêu quái, cứu công chúa ra. Anh ơi, anh biết đấy. Sư phụ nhà mình đâu có biết hàng yêu? Thế là hai chúng em lại phải đi đánh nhau một lần nữa. Ngờ đâu yêu quái thần thông quảng đại, bắt sống được Sa Tăng. Em cũng bị thua, lại chui vào bụi cỏ. Rồi yêu quái biến thành một văn nhân tuấn tú vào triều nhận bố vợ, biến sư phụ thành hổ. May thay con long mã trắng biến thành hình rồng đi tìm sư phụ. Sư phụ đã không tìm thấy, lại gặp phải yêu quái đang uống rượu trong điện Ngân An. Long mã biến thành một nàng cung nga chuốc rượu, múa đao mua vui cho yêu quái, định nhân cơ hội ấy chém nó. Nhưng lại bị nó cầm cây nến mãn đường hồng ném vào chân bị thương. Long mã đành bảo em đi tìm anh. Nó nói rằng: “Anh là người quân tử nhân nghĩa. Người quân tử thì không chấp chuyện cũ, nhất định sẽ đến cứu sư phụ”. Muôn ngàn lần mong anh nghĩ tới cái tình “Một ngày làm thầy như làm cha cả đời”, đến cứu sư phụ cho.

Hành Giả nói:

– Đồ ngốc! Lúc đi ta đã dặn: khi nào sư phụ bị yêu ma bắt, thì nói ngay lão Tôn là đồ đệ của Người cơ mà. Tại sao không nói tên ta ra?

Bát Giới nghĩ ngợi:

– Mời tướng không bằng khích tướng, để ta khích hắn một
câu.

Bèn nói:

– Anh ơi, không nói tên anh ra còn hơn. Chỉ tại nói tên anh ra, nên nó mới nổi giận đùng đùng.

Hành Giả nói:

– Thế nào? Bát Giới nói:
– Em nói: “Yêu tinh! Chớ có vô lễ, chớ có hại sư phụ ta! Ta còn một đại sư huynh nữa, tên gọi Tôn Hành Giả, thần thông quảng đại, giỏi bắt yêu ma. Ngài mà tới đây thì nhà ngươi chết không có đất chôn!”. Yêu quái nghe nói càng tức tối, quát mắng: “Thằng Tôn Hành Giả nào! Ta sợ nó chắc? Nó mà đến đây, ta sẽ lột da, rút gân, róc xương, nhai hết tim gan! Nếu cái con khỉ ấy quá gầy còm, thì cũng phải là băm chả rán ăn!”.

Hành Giả nghe nói, giận dữ vò đầu bứt tai, nhảy lên chồm chồm, quát:

– Thằng nào dám chửi ta như thế? Bát Giới nói:
– Mong anh bớt giận. Hoàng Bào yêu quái nó mắng anh như thế đấy. Em chỉ thuật lại cho anh nghe thôi.

Hành Giả nói:

– Thôi chú đứng dậy. Tôi không đi không xong. Yêu quái dám chửi tôi, tôi không thể không bắt nó. Tôi sẽ cùng đi với chú. Năm trăm năm trước, lão Tôn đại náo thiên cung, thần tuớng khắp trời vừa nhìn thấy tôi đã phải gập lưng uốn gối chào “Đại Thánh” thế mà yêu quái vô lễ, dám chửi sau lưng tôi! Tôi đi chuyến này, bắt được hắn, sẽ phanh thây muôn mảnh, bão cái thù chửi bậy này. Báo thù xong, tôi lại về ngay!
Bát Giới nói:

– Thưa anh, chí phải. Chỉ cần anh bắt yêu rửa nhục, còn sau đó, về hay không, tùy ý anh.

Đại Thánh bèn nhảy xuống đất, bước vào trong động, cởi bộ quần áo yêu tinh, lại khoác chiếc áo bông cũ, mặc chiếc quần da hổ, cầm gậy sắt, đi thẳng ra ngoài cửa. Lũ khỉ hốt hoảng ngăn lại, nói:

– Đại Thánh chúa công đi đâu vậy? Cho chúng con cùng đi chơi vài năm với nhé!

Hành Giả nói:

– Các con nói gì vậy? Công việc của ta là bảo vệ Đường Tăng. Trên trời dưới đất, ai chẳng biết Tôn Ngộ Không nay là dồ đệ của ngài. Không phải là ngài đuổi ta về đâu, ngài bảo ta về nhà thăm chơi ít lâu. Bây giờ ta có việc. Các con cứ ở nhà trông nom nhà cửa cẩn thận, trồng thông cắm liễu cho đúng thời vụ, chớ có lười biếng. Đợi ta đi bảo vệ Đường Tăng, lấy kinh mang về phương Đông, công thành danh toại, lúc ấy ta sẽ lại về cùng các, con vui chơi thỏa thích.

Lũ khỉ răm rắp vâng lời.

Thế rồi Đại Thánh cùng Bát Giới dắt tay nhau nhảy lên tầng mây, rời động núi, vượt qua Đông dương đại hải, đến bờ tây, Hành Giả dừng mây lại, hỏi:

– Chú cứ đi chầm chậm một chút, đợi tôi nhảy xuống biển tắm cho sạch sẽ đã.

Bát Giới nói:

– Đi đường vội vã lắm rồi, tắm sạch sẽ làm gì? Hành Giả nói:
– Chú không biết, từ lúc tôi trở về, thân thể cũng nhiễm chút ít
tà khí. Sư phụ là người sạch sẽ thanh tịnh, sợ người chê bẩn.

Lúc này Bát Giới mới nhận ra Hành Giả có một tấm lòng chân thật không có ý gì khác.

Một lát, Hành Giả tắm xong, lại tiếp tục cưỡi mây sang phía Tây. Bỗng hai người nhìn thấy ngọn tháp tỏa sang hào quang. Bát Giới chỉ ngọn tháp nói:

– Nhà yêu quái Hoàng Bào kia kìa. Sa Tăng vẫn đang bị nhốt ở trong đó đấy.

Hành Giả nói:

– Chú đứng ở trên không, ta xuống trước cửa nhà nó xem sao, để tiện bày trận đánh nhau với nó.

Bát Giới nói:

– Đừng đi, yêu tinh không có nhà đâu. Hành Giả nói:
– Ta biết rồi.

Xói xong, Hành Giả dừng đám mây lành hạ xuống, đến thẳng bên ngoài cửa động quan sát, chỉ thấy hai đứa trẻ cầm chiếc gậy cong, đang chơi đánh cầu, đánh đáo. Một đứa khoảng hơn mười tuổi, một đứa khoáng tám, chín tuổi. Hai đứa trẻ đang chơi đùa, thì Hành Giả xông đến, chẳng cần biết là con cái nhà ai, tóm luôn chỏm tóc lôi đi. Đứa trẻ sợ hãi, kêu khóc om sòm. Lũ tiểu yêu ở cửa động Ba Nguyệt sợ quá, vội vàng chạy vào, báo với công chúa:

– Thưa lệnh bà, không biết kẻ nào bắt mất hai công tử rồi. Hai đứa trẻ ấy vốn là con của công chúa và yêu quái.
Công chúa nghe báo, vội vàng chạy ra, chỉ thấy Hành Giả đứng trên sườn núi, xách hai đứa trẻ, như muốn quẳng xuống vực. Công chúa sợ quá, gào lên:
– Ông ơi, tôi với ông chẳng có thù oán gì, tại sao lại bắt con tôi? Bố nó ghê gớm lắm đấy, nếu có làm sao, chẳng để ông yên đâu!

Hành Giả nói:

– Nàng không nhận ra ta à? Ta là Tôn Ngộ Không, đồ đệ cả của Đường Tăng đây. Ta có một người em là Sa Tăng đang bị nhốt trong động. Nàng thả em ta rồi ta mới trả hai đứa trẻ. Nếu tính một đổi một thì nàng được lợi đấy!

Công chúa nghe nói, vội vàng chạy vào, quát lui mấy tiểu yêu, tự tay cởi trói cho Sa Tăng. Sa Tăng nói:

– Công chúa đừng cởi trói cho tôi. Sợ khi yêu quái về hỏi nàng đòi người, thì lại liên lụy tới nàng.

Công chúa nói:

– Thưa trưởng lão, ngài là ân nhân của tôi, ngài đã thanh minh cho tôi chuyện thư từ, cứu tôi thoát chết, tôi vẫn có ý thả ngài ra. Không ngờ ngoài cửa, có một người anh ngài là Tôn Ngộ Không đến bảo tôi thả ngài.

Ôi, Sa Tăng vừa nghe thấy ba tiếng Tôn Ngộ Không, khác nào như có nước thơm rửa mặt, cam lộ tưới lòng, mặt mày hớn hở, tràn đầy sắc xuân, chẳng khác gì bắt được vàng, vội vàng phủi tay rũ áo, chạy ra ngoài cửa, chào Hành Giả rồi nói:

– Anh ơi, đúng là anh từ trên trời rơi xuống, mau mau cứu em với!

Hành Giả cười, nói:

– Cái chú sa ni này! Lúc sư phụ niệm chú khẩn cô nhi, sao chú không nói giúp tôi một câu? Chỉ rặt khua môi múa mép! Bảo vệ sư phụ, sao không sang phương Tây đi, còn ngồi đây làm gì?

Sa Tăng nói:
– Thôi anh đừng nói nữa. Người quân tử không nhắc chuyện cũ. Chúng em đã là tướng thua trận, chẳng dám nói mạnh, mong anh cứu chúng em với!

Hành Giả nói:

– Chú nhảy lên đây!

Sa Tăng bèn tung người nhảy lên sườn núi.

Lại nói chuyện Bát Giới đứng trên không, nhìn thấy Sa Tăng đã ra khỏi động, bèn dừng mây hạ xuống cất tiếng gọi:

– Chú Sa ơi, buồn quá, buồn quá! Sa Tăng nhìn thấy Bát Giới, hỏi:
– Anh hai, anh ở đâu đến đây? Bát Giới đáp:
– Hôm qua anh thua trận, đang đêm mò vào thành, gặp con ngựa bạch mới biết sư phụ gặp nạn, bị yêu quái Hoàng Bào hóa phép biến thành hổ. Ngựa bạch bàn với tôi là nên đi mời sư huynh.

Hành Giả nói:

– Chú ngốc đừng kể dông dài nữa, hai đứa trẻ này, chú hãy bế chúng mang tới nước Bảo Tượng khích yêu quái tới đây để tôi đánh nó.

Sa Tăng nói:

– Anh ơi, khích thế nào? Hành Giả nói:
– Hai chú cứ cưỡi mây về thẳng điện Kim Loan, chẳng kể hay dở, cứ quẳng đứa trẻ xuống trước thềm ngọc. Có người hỏi con cái nhà ai, các chú cứ nói rằng con của yêu quái Hoàng Bào. Yêu quái nghe thấy thế, nhất định phải trở về. Tôi chẳng cần
phải vào thành đánh nhau với nó làm gì. Nếu đánh nhau ở đó tất phải phun mây nhả mù, cát bay đá lở làm kinh động triều đình, quan lại và dân chúng. Họ sẽ không được yên ổn.

Bát Giới cười, nói:

– Anh vừa hành sự đã định lừa chúng em rồi. Hành Giả nói:
– Lừa là thế nào? Bát Giới nói:
– Hai đứa trẻ này bị anh bắt đã sợ hết hồn rồi. Chúng khóc khản cả cổ, một lát nữa có khi chết ngoẻo. Chúng em quẳng nó xuống như quẳng miếng thịt thì yêu quái đâu có chịu tha? Nó sẽ bắt chúng em đền mạng. Anh lại là người trong sạch chẳng dính dáng gì cả, làm chứng cũng không phải anh. Thế chẳng phải anh lừa chúng em sao?

Hành Giả nói:

– Nếu nó gây sự với các chú, thì hai người xông vào đánh, dụ nó về đây. Ở đây chiến trường rộng rãi, tôi đợi đánh nhau với nó.

Sa Tăng nói:
– Chí phải, chí phải! Anh cả nói có lý lắm! Chúng ta đi thôi! Thế là hai người nổi trận oai phong, mang hai đứa trẻ đi.
Hành Giả từ trên sườn núi nhảy xuống, đi tới chân tháp. Công chúa cất tiếng:

– Ngài là hạng hòa thượng không có tín nghĩa. Ngài bảo thả em ngài thì ngài trả con tôi. Thế mà em ngài tôi thả rồi, mà con tôi ngài vẫn giữ, lại còn tới cửa nhà tôi làm gì?

Hành Giả cười ngất, nói:

– Công chúa chớ trách. Các cháu sống ở đây đã lâu, nay dẫn
chúng về thăm ông ngoại một tí.

Công chúa nói:

– Hòa thượng chớ có vô lễ, Hoàng Bào chồng tôi không phải người thường đâu. Ngài mà dọa con tôi để chúng chết khiếp thì…

Hành Giả cười, nói:

– Công chúa ơi, người ta ở trong vòng trời đất biết thế nào là có tội?

Công chúa nói:

– Tôi hiểu rồi. Hành Giả nói:
– Nàng là đàn bà, biết sao được? Công chúa nói:
– Tôi từ thuở bé ở trong cung được cha dạy dỗ nhớ một câu trong sách cổ rằng: Trong ba nghìn tội nặng, thì tội bất hiếu là nặng nhất.

Hành Giả nói:

– Vậy nàng chính là một người bất hiếu đấy. Bởi vì:

“Công cha sinh tạo ra đời,

Công mẹ nuôi nấng nên ngươi bấy nay.

Xót thương cha mẹ đêm ngày, Nuôi ta vất vả đắng cay muôn phần”.
Cho nên hiếu thảo là gốc của trăm nết tốt, là cội của vạn điều lành, lẽ nào nàng đem thân làm bạn với yêu tinh, không tưởng gì đến cha mẹ nữa. Như thế không phải là phạm vào tội đại bất hiếu sao?

Cộng chúa nghe những lời nói thẳng thắn như thế, thì mặt đỏ
tía tai, vô cùng hổ thẹn, vội vàng buột miệng nói:

– Trưởng lão nói phải lắm. Nhưng tôi đâu phải không nhớ cha mẹ? Chỉ vì yêu tinh lừa bắt tôi đến đây, pháp lệnh chặt chẽ, tôi lại chân yếu tay mềm, đường xa dặm thẳm, chẳng biết báo tin cho ai. Nhiều lúc muốn tự vẫn cho rồi, nhưng e cha mẹ không biết, nghi ngờ là bỏ trốn, sự việc chẳng rõ ràng, cho nên không biết làm thế nào, đành sống thừa thoi thóp, thành kẻ có tội lớn nhất trong trời đất vậy.

Nói xong, nước mắt tuôn ra như suối. Hành Giả nói:
– Công chúa chẳng cần phải khóc lóc như vậy. Trư Bát Giới đã nói với tôi rằng nàng có viết một phong thư, cứu sư phụ tôi thoát chết, trong thư cũng có ý nhớ nhung cha mẹ. Tôi đến đây cũng cố giúp nàng bắt yêu tinh đưa nàng về triều gặp vua cha, tìm nơi khác xe duyên để rồi được phụng dưỡng cha mẹ tới già. Ý nàng thế nào?

Công chúa nói:

– Trưởng lão ơi, ngài chớ có tìm vào chỗ chết. Hôm qua, hai người em ngài giỏi giang là thế mà cũng không đánh nổi Hoàng Bào chồng tôi, còn ngài trông như con ma đói, gân nhiều xương ít, gầy đét như con cá mắm, đầu xương lộ cả ra thế kia, có tài năng gì mà dám nói chuyện bắt yêu quái?

Hành Giả cười nói:

– Nàng thật không có mắt, chẳng hiểu gì tôi cả. Tục ngữ có câu: “Bọt nước tuy to chẳng bằng nửa lạng: quả cân tuy nhỏ đáng hàng tấn”. Tướng mạo bọn họ to rỗng vô dụng: đi đường cản gió, may áo tốn vải, chân yếu tay mềm, phí cơm vô ích. Lão Tôn tuy nhỏ, nhưng gân cốt cứng rắn lắm!

Công chúa hỏi:
– Ngài thật sự có tài gì không? Hành Giả đáp:
– Tài của tôi, nàng chưa biết được. Hàng yêu cực giỏi, bắt quái cực tài!

Công chúa nói:

– Ngài chớ có làm hỏng việc của tôi nhé! Hành Giả nói:
– Không đời nào hỏng được. Công chúa hỏi:
– Ngài có tài hàng yêu bắt quái, thì bây giờ ngài bắt nó bằng cách nào?

Hành Giả đáp:

– Nàng hãy tạm lánh đi một chỗ, chớ có ra trước mắt tôi. Vì như vậy, khi nó về, tôi khó bề động thủ. Chỉ e nàng và nó tình duyên vẫn mặn nồng, nàng không dứt nó ra được mà thôi.

Công chúa nói:

– Tại sao mà không dứt được hắn? Tôi còn nấn ná ở đây cũng là bất đắc dĩ thôi!

Hành Giả nói:

– Nàng và nó ăn ở với nhau đã mười ba năm chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao? Tôi mà gặp nó, một gậy là một gậy, một đấm là một đấm, phải đánh gục nó mới đưa nàng về gặp vua cha được.

Công chúa dứt khoát nghe theo Hành Giả, tìm nơi kín đáo trốn tránh. Âu cũng là do nhân duyên của nàng đến ngày hết, nên mới gặp chuyện Đại Thánh đến. Hành Giả bèn đưa công chúa trốn một chỗ, còn mình lại lắc người một cái, biến thành
một người giống hệt công chúa, quay vào trong động chờ yêu quái.

Lại nói chuyện Bát Giới, Sa Tăng mang hai đứa trẻ tới nước Bảo Tượng, vứt đánh bịch ngay trước thềm ngọc. Đáng thương thay, hai đứa trẻ khác nào hai tảng thịt, máu me lênh láng, xương cốt nát vụn. Các quan trong triều sợ quá, kêu toáng lên:

– Chết rồi, chết rồi, có hai người từ trên trời rơi xuống! Bát Giới cao tiếng:
– Đứa trẻ ấy là con yêu quái Hoàng Bào. Chúng bị lão Trư và
Sa Tăng mang về đấy!

Lúc ấy trong điện Ngân An, yêu quái say rượu, vẫn đang ngủ chưa tỉnh. Đang mơ màng, hắn nghe thấy có người gọi tên mình, bèn nghiêng người, ngẩng đầu quan sát, thấy Trư Bát Giới, Sa hòa thượng đang hò hét trên không. Yêu quái nghĩ thầm:

– Trư Bát Giới thì đã đành. Còn Sa hòa thượng bị ta trói nhốt ở nhà, làm sao mà ra được? Chẳng lẽ vợ mình thả ra? Còn con mình tại sao lại rơi vào tay chúng. Hay là Trư Bát Giớ thấy ta không ra đánh nhau với nó, nên nó dùng mẹo này để bức bách ta? Nếu ta cho trò này là thực, thì phải ra đánh nhau với nó. Chao ôi! Ta vẫn chưa tỉnh rượu, không may bị nó bổ cho một đinh ba, thì mất hết cả oai phong, mà lộ cả hình tích nữa. Chi bằng tạm về nhà xem có phải con mình hay không, rồi nói chuyện với chúng sau cũng chưa muộn.

Thế là yêu quái cũng chẳng từ biệt cả nhà vua, ầm ầm chuyển động núi rừng về thẳng hang động nghe ngóng xem thế nào. Khi ấy, trong triều, mọi người đã biết nó là yêu tinh rồi. Bởi vì đêm ấy, nó đã ăn thịt mất một nàng cung nga. Mười bảy người sống sót chạy thoát lúc canh năm về báo quốc vương, thưa rõ chuyện như thế, như thế. Vả lại nó đang đêm bỏ đi không từ biệt, nên càng lộ rõ là yêu quái. Quốc vương lập tức sai các quan trông
nom con hổ già. Chuyện không nhắc đến nữa.

Lại nói chuyện yêu quái về đến cửa động. Hành Giả thấy yêu quái về, bèn nghĩ cách đánh lừa, giụi mắt liên tiếp, khiến cho nước mắt chảy ra như mưa, giậm chân vỗ ngực, kêu đất, kêu trời, gào khóc váng cả động. Khi ấy, yêu quái đâu có biết, bèn bước tới, ôm chặt lấy Hành Giả, nói:

– Có chuyện gì mà em phiền não thế?

Hành Giả đã sắp sẵn chuyện nói dối, nước mắt rưng rưng nói:

– Chàng ơi, người ta thường có câu: “gái có chồng như gông
[192]
đeo cổ, trai không vợ như phản gỗ long đanh”

. Hôm qua
chàng vào triều chào bố vợ mà sao không về ngay, để cho sáng sớm hôm nay Trư Bát Giới đến cướp mất Sa hòa thượng, lại cướp cả hai con của chúng mình rồi. Em nói như van, mà hắn chẳng tha, hắn bảo rằng mang chúng vào triều chào ông ngoại. Nửa ngày trời rồi mà chẳng thấy con về, không biết sống chết ra sao, còn chàng cũng mãi chẳng thấy về, bảo em sống làm sao nổi mà không kêu khóc đau lòng.

Yêu quái nghe nói, nổi giận đùng đùng, hỏi:

– Đúng là con mình à? Hành Giả đáp:
– Đúng mà, chúng bị Bát Giới bắt đi. Yêu quái tức quá, nhảy chồm chồm nói:
– Thôi, thôi, con mình bị nó quẳng chết rồi, không sống lại được nữa đâu! Phải bắt lão hòa thượng đền mạng trả mối thù này! Em ơi, thôi đừng khóc nữa. Trong người em có khó ở lắm không? Em uống thuốc nhé!

Hành Giả nói:

– Em không sao đâu, chỉ vì thương con quá, khóc nhiều nên
trong lòng đau đớn.

Yêu quái nói:

– Không việc gì đâu, em cứ đứng dậy. Anh có một thứ bảo bối này, em cứ xoa vào chỗ đau là khỏi ngay. Những phải cẩn thận, chớ để ngón tay cái chạm vào. Nếu để ngón tay cái chạm phải, là trông thấy bản tướng của anh ngay.

Hành Giả nghe nói, mừng thầm nghĩ:

– Yêu quái này kể cũng thật thà. Ta chưa dùng hình phạt mà đã khai ra hết. Để hắn mang bảo bối ra đây, ta cứ thử chạm vào xem hắn là con yêu quái nào!

Yêu quái dắt Hành Giả đi mãi vào tít trong động sâu kín đáo, [193]
rồi ọe bảo bối trong mồm ra: đó là một viên linh đơn xá lị
đỏ lóng lánh to bằng quả trứng gà. Hành Giả mừng vô cùng nghĩ thầm:

– Vật quý quá! Báu vật này không biết tốn biết hao công phu, luyện biết bao năm trời, phối hợp biết bao âm dương, mới có thể luyện thành được. Hôm nay nó có duyên lớn gặp được lão Tôn đây!

Hành Giả cầm ngay lấy, mà nào có đau đớn gì đâu chỉ cố ý xoa đi xoa lại, rồi bất chợt đụng ngón tay cái vào. Yêu quái hốt hoảng, vung tay cướp lấy. Nhưng Hành Giả đâu có hớ hênh gì, bỏ ngay bảo bối vào trong mồm rồi nuốt ực. Yêu quái vung quyền đánh luôn, nhưng bị Hành Giả một tay gạt ra, một tay vuốt mặt, hiện rõ nguyên hình, nói:

– Yêu quái chớ có vô lễ! Nhà ngươi thử nhìn xem ta là ai? Yêu quái vừa nhìn thấy, sợ quá nói:
– Kìa em, sao mặt mũi em thế kia? Hành Giả mắng lớn:
– Đồ yêu quái láo xược kia, ai là vợ nhà ngươi? Ông tổ nhà ngươi đây mà nhà ngươi không nhận ra sao?

Yêu quái bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, nói:

– Trông nhà ngươi cũng quen quen. Hành Giả nói:
– Ta không đánh đâu mà sợ, cứ nhận đi xem ai nào? Yêu quái nói:
– Ta trông có hơi quen quen, nhưng lúc này thì không nhớ được họ tên. Nhà ngươi là ai? Từ đâu tới? Giấu vợ ta ở đâu? Mà lại lừa lấy cả bảo bối của ta? Thực vô lễ và đáng ghét quá!

Hành Giả nói:

– Nhà ngươi không nhận ra ta à? Ta là đồ đệ cả của Đường Tăng tên gọi Tôn Ngộ Không Hành Giả. Ta là tổ tiên nhà ngươi năm trăm năm trước đây!

Yêu quái nói:

– Không có lý, không có lý! Lúc ta bắt Đường Tăng, chỉ biết ông ta có hai đồ đệ là Trư Bát Giới và Sa hòa thượng, đâu có nghe nói tới người nào có họ Tôn? Nhà ngươi chắc là yêu quái ở đâu tới đây lừa ta!

Hành Giả nói:

– Ta không đến cùng với hai người ấy. Vì ta quen đánh yêu quái, sát hại nhiều, mà sư phụ ta lại là người từ bi hiền lành, nên đuổi ta về, bởi vậy ta không cùng đi với họ. Nhà ngươi vẫn không biết họ tên ông tổ nhà ngươi à?

Yêu quái nói:

– Nhà ngươi không đáng là trượng phu! Bị sư phụ tống cổ đi lại còn vác mặt đến!
Hành Giả nói:

– Đồ yêu quái láo xược! Nhà ngươi không biết câu “nhất tự vi
sư, bán tự vi sư” và “phụ tử tình thâm”[194]

à? Nhà ngươi hãm
hại sư phụ ta, tại sao ta lại không đến cứu nhỉ? Nhà ngươi hãm hại sư phụ ta đã đành, lại còn chửi ta sau lưng nữa, lại còn già mồm cái gì?

Yêu quái nói:

– Ta chửi nhà ngươi bao giờ? Hành Giả nói:
– Trư Bát Giới bảo thế. Yêu quái nói:
– Nhà ngươi đừng tin hắn. Thằng Trư Bát Giới mõm nhọn, mồm mép đàn bà, nhà ngươi tin hắn sao?

Hành Giả nói:

– Không nói lôi thôi nữa. Tại sao hôm nay lão Tôn đến nhà nhà ngươi, mà nhà ngươi đón khách sơ sài thế? Không có rượu thết khách, thì cũng có cái đầu kia chứ, mau mau giơ đầu ra để lão Tôn đánh cho một gậy thay cốc trà!

Yêu quái nghe nói đến đánh, cười khanh khách, nói:

– Tôn Hành Giả, nhà ngươi tính sai rồi! Nhà ngươi thích đánh nhau, thì không nên mò tới đây. Ở đây ta có hàng trăm yêu tinh lớn nhỏ. Cho dù nhà ngươi mọc trăm tay, cũng không thoát khỏi cửa nhà ta đâu!

Hành Giả nói:

– Chớ có nói càn! Chưa nói tới hàng trăm mà dù có hàng ngàn, hàng vạn, ta cũng tra xét rõ ràng từng đứa một, rồi nện cho không gậy nào ra ngoài. Đánh cho tuyệt giống mất nòi!
Yêu quái nghe nói, tức thì truyền lệnh cho tất cả yêu tinh lớn bé trước núi, sau núi, trong động ngoài động, ai nấy cắm chắc binh khí, nhất tề xông vào vây chặt ba bốn tầng cửa, chặt như nêm cối, ngăn không cho Hành Giả ra thoát.

Hành Giả thấy thế, trong lòng thích thú, hai tay cầm gậy, miệng thét “biến”, tức thì biến ra ba đầu sáu tay, cây gậy sắt nạm vàng vung lên và cũng biến ra ba cây gậy sắt nạm vàng khác. Hành Giả sáu tay ba gậy mở đường đánh ra, khác nào mãnh hổ giữa đàn dê, chim ưng giữa đàn gà. Đáng thương thay lũ yêu tinh, con nào con nấy thịt da nát vụn, máu chảy lênh láng. Hành Giả tung hoành ngang dọc, như vào chỗ không người, chỉ còn trơ một mình lão yêu đuổi theo ra cửa mắng:

– Con khỉ hỗn xược kia thực là đểu cáng! Tại sao dám tới đây lừa dối ta?

Hành Giả vội ngoảnh đầu, vẫy tay gọi:
– Lại đây! Lại đây! Ta đánh gục nhà ngươi để lập công lớn! Yêu quái vung bảo đao nhằm đầu Hành Giả chém luôn. Hành
Giả cũng rút gậy sắt nghênh địch. Trận đánh diễn ra trên đỉnh núi cực kỳ quyết liệt:

Đại Thánh pháp thuật thần thông, Yêu ma võ nghệ lẫy lừng thế gian.
Một người gậy sắt cầm ngang,

Một người vung chéo nhịp nhàng cương đao.

Loang loáng đao chém thấp cao. Veo veo gậy múa ào ào mây bay.
Tiến lui che chắn giỏi thay,

Lại qua đánh đỡ vần xoay tít mù.

Một người theo gió đánh qua,
Một người đứng vững đung đưa thân mình.

Một người tay vượn mắt tinh,

Một người lưng hổ mắt rình ghê thay

Tiến lui giao chiến như bay,

Đao đâm gậy bổ trận này không tha.

Hầu vương cùng với yêu ma,

Lục thao tam lược tỏ ra cao cường.

Một người yêu quái phi thường.

Một người quyết cứu Đại Đường thánh tăng.

Hầu vương càng đánh càng hăng. Yêu ma càng đánh càng bừng oai linh. Sá gì cái chết bên mình,
Cũng vì Tam Tạng cầu kinh đó mà.

Hai người đánh nhau chừng năm, sáu mươi hiệp không phân thắng bại. Hành Giả mừng thầm nghĩ:

– Luỡi đao của yêu quái hóa ra cũng đỡ nổi cây gậy của lão
Tôn. Để mình lừa hắn một miếng xem hắn có biết không?

Đoạn Hành Giả hai tay cầm gậy, đánh miếng “cao thám mã”. Yêu quái không nhận ra, thấy Hành Giả sơ hở, múa bảo đao, xông thẳng vào chém xuống ba đường, bị Hành Giả chuyển ngay sang thế “đại trung bình”, gạt tung bảo đao ra, rồi dùng thế
[195]
“trộm đào dưới lá”

nhằm đầu yêu quái bổ xuống một gậy.
Tức thì yêu quái biến mất tăm tích, chẳng thấy đâu cả. Hành Giả vội vàng thu gậy tìm kiếm, nhưng không thấy tông tích, bèn sợ hãi, nói:

– Thằng con mình không chịu được đòn, mới đánh có thế đã biến mất rồi. Bị đánh chết thì phải có vết máu chứ, tại sao lại
không có một chút dấu vết nào? Chắc nó chạy mất rồi.

Hành Giả vội vàng tung mình nhảy lên mây, quan sát khắp nơi cũng không thấy động tĩnh gì cả, bèn nghĩ:

– Đôi mắt của lão Tôn, bất kỳ ở đâu, thoáng một cái là thấy ngay. Làm sao mà nó biến nhanh thế nhỉ? Thôi, ta hiểu rồi, yêu quái nói trông ta quen quen, hẳn không phải là yêu quái trần gian chắc là yêu quái trên trời thôi.

Đoạn, không nén được cơn giận dữ, nắm chắc gậy sắt, dùng phép cân đẩu vân, bay thẳng lên cửa Nam Thiên. Các tướng Bàng, Lưu, Cẩu, Tất, Trương, Đào, Đặng, Tân sợ quá, đứng dẹp sang hai bên, cúi mình chào, không dám ngăn trở, để mặc cho Hành Giả đi vào cửa trời, đến thẳng điện Thông Minh. Lập tức có bốn đại Thiên sư là Trương, Cát, Hứa, Khâu hỏi ngay:

– Đại Thánh ở đâu tới? Hành Giả thưa:
– Ta bảo vệ Đường Tăng đi tới nước Bảo Tượng, có một con yêu tinh lừa bắt con gái nhà vua, hãm hại cả sư phụ ta, ta đánh nhau với nó, rồi đang đánh nhau, không thấy nó đâu cả. Ta chắc nó không phải là yêu tinh hạ giới, mà ở trên trời, nên lên đây điều tra xem yêu tinh thuộc thần lộ nào đã xuống đấy.

Thiên sư nghe nói, lập tức vào điện Linh Tiêu tâu báo. Họ được Ngọc Hoàng sai đi khám xét tất cả chín diệu tinh quan, mười hai nguyên thần, ngũ đầu ở đông, tây, nam, bắc, trung ương, các vị sao ở sông Hà, sông Hán; thần thánh khắp trời không một ai được rời nhiệm sở. Khi điều tra ở cung Đẩu Ngưu, trong hai mươi tám vị sao, điểm đi điểm lại thấy chỉ có hai mươi bẩy vị, thiếu mất Khuê Tinh.

Thiên sứ trở về tâu:

– Bẩm, Khuê Mộc Lang xuống hạ giới.
Ngọc Hoàng hỏi:

– Vắng mặt ở trên trời đã bao lâu? Thiên sư thưa:
– Bốn mão rồi không thấy. Cứ ba ngày thì điểm mão một lần, vậy đến hôm nay đã vắng mười ba ngày.

Ngọc Hoàng nói:

– Mười ba ngày trên trời bằng mười ba năm dưới hạ giới. Lập tức sai bản bộ đi bắt ngay lên thượng giới.
Hai mươi bẩy vị tinh tú vâng lệnh, ra khỏi cửa Thiên Môn, mọi người đều niệm thần chú làm kinh động Khuê Tinh. Bạn có biết vị sao ấy ẩn trốn ở đâu không? Nguyên trước kia, hồi Tôn Đại Thánh đại náo thiên cung, đánh cho các thần tướng tơi bời. Khuê Tinh phải chui cả xuống khe núi tránh nạn, bị hơi nước kết thành đám mây yêu quái che đi, nên không thấy. Bây giờ nghe thấy các vị sao trong bản bộ niệm chú, mới dám thò đầu ra, theo mọi người về thượng giới, bị Đại Thánh chặn ngay ngoài cửa Thiên Môn toan đánh, may nhờ có các vị sao khuyên can, giải vào trước mặt Ngọc Hoàng. Yêu quái rút tấm bài vàng trong người ra trình, rồi cúi đầu trước điện chịu tội.

Ngọc Hoàng hỏi:

– Khuê Mộc Lang, thượng giới thắng cảnh vô biên, mà không thưởng thức, lại lẻn trốn biệt một phương là cớ sao?

Khuê Tinh cúi đầu thưa:

– Muôn xin tha lội chết cho hạ thần. Công chúa con vua nước Bảo Tượng không phải người trần, nàng vốn là ngọc nữ dâng hương ở điện Phi Hương, nhân nàng có ý muốn ân ái với thần. Song thần e rằng sẽ làm ô uế thắng cảnh thiên cung cho nên nàng muốn xuống hạ giới trước, thác sinh vào cung vua, còn thần cũng không muốn sai lời hẹn trước, biến làm yêu quái,
chiếm ngọn núi đẹp, bắt nàng về động phủ, kết duyên vợ chồng đã mười ba năm nay. “Một miếng cơm, một hớp nước cũng là tiền định”, nay bị Tôn Đại Thánh đến đây lập công.

Ngọc Hoàng nghe nói, thu lấy kim bài, đầy Khuê Tinh sang cung Đâu Suất đốt lò cho Thái Thượng Lão Quân, chừng nào có công sẽ phục chức, không có công sẽ trị tội nặng hơn.

Hành Giả thấy Ngọc Hoàng cắt đặt như vậy, trong lòng mừng lắm, ngẩng đầu lên chào Ngọc Hoàng thật to, rồi quay sang các vị thần nói:

– Chào các vị, tôi đi đây. Thiên sư cười, nói:
– Con khỉ này vẫn quê mùa quá! Bắt yêu quái cho nó, nó không tạ ơn trời thì chớ, lại chỉ có chào một tiếng rồi cút thẳng.

Ngọc Hoàng nói:
– Cốt sao cho hắn vô sự, để trên trời được yên ổn là may rồi. Đại Thánh dừng đám mây lành, xuống thẳng động Ba
Nguyệt, núi Uyển Tử, tìm công chúa, đem chuyện nàng nhớ phàm trần và thu phục yêu quái ra kể hết. Bỗng nghe thấy tiếng Bát Giới, Sa Tăng trên không trung cất tiếng gọi:

– Anh ơi, còn con yêu tinh nào để cho chúng em đánh với! Hành Giả đáp:
– Yêu tinh bị giết hết rối! Sa Tăng nói:
– Hết yêu tinh rồi, không còn trở ngại gì nữa, thì mang công chúa về triều thôi! Các anh em, nhắm mắt vào để tôi làm phép rút đất.

Công chúa chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, trong giây lát đã về tới kinh thành. Ba người đưa công chúa vào điện Kim
Loan. Công chúa chắp tay lạy phụ vương, hoàng hậu, gặp mặt các chị. Các quan văn võ đều tới chào hỏi.

Công chúa thưa với nhà vua rằng:

– Nhờ ơn Tôn trưởng lão pháp lực vô biên, hàng phục được yêu quái Hoàng Bào, cứu con về nước.

Nhà vua hỏi:

– Hoàng Bào là yêu quái nào? Hành Giả thưa:
– Phò mã của bệ hạ là Khuê Tinh trên thượng giới, công chúa đây là Ngọc nữ dâng hương, nhân nhớ phàm trần mà lạc, xuống nhân gian, không phải là chuyện nhỏ đâu, âu cũng là tiền duyên túc trái, nên mới thành nhân duyên như vậy. Yêu quái bị lão Tôn lên thiên cung tâu với Ngọc Hoàng. Ngài sai tra xét thấy hắn vắng mặt bốn lần điểm mão, xuống hạ giới mất mười ba ngày, tức là mười ba năm, Vì một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới. Ngọc Hoàng đã sai tinh tú bản bộ bắt hắn về thượng giới, đầy sang cung Đâu Suất lập công chuộc tội. Còn lão Tôn quay về cứu công chúa mang về đây. 

Nhà vua cảm ơn công lao của Hành Giả, rồi nói:

– Giờ hãy đến thăm sư phụ của ngài xem sao.

Ba người đi thẳng xuống bảo điện, cùng các quan vào trong triều phòng, khiêng cũi sắt ra, cởi trói cho con hổ già. Mọi người đều thấy Đường Tăng là hổ thật chỉ một mình Hành Giả vẫn thấy là người. Sư phụ bị yêu thuật nén chặt, không đi lại được, trong bụng vẫn tỉnh, nhưng mồm, mắt không mở ra được. Hành Giả cười, nói:

– Thưa sư phụ, thấy rõ ràng là một hòa thượng, mà tại sao lại biến ra hình dung xấu xí thế này? Thầy mắng con là hành hung làm ác đuổi con đi, chỉ dốc lòng làm điều thiện, thế mà bỗng sao
mặt mũi xấu xí thế kia?

Bát Giới nói:

– Anh ơi, cứu cho thầy đi đã, đừng bêu xấu thầy nữa. Hành Giả nói:
– Chú việc gì cũng hay ton hót, cho mình là đồ đệ đắc lực của thầy, vậy chú không cứu thầy đi, còn đi tìm lão Tôn này làm gì? Tôi đã nói với chú rồi đấy, khi nào hàng phục yêu quái, báo được mối thù đã chửi mắng tôi là tôi sẽ về.

Sa Tăng bước tới gần quỳ xuống, nói:

– Anh ơi, người xưa nói: Không nể sư thì cũng nể Phật. Anh đã tới đây, muôn ngàn lần mong anh hãy cứu sư phụ. Giá mà chúng em cứu được, thì đã chẳng phải lặn lội xa xôi đi mời anh!

Hành Giả đỡ Sa Tăng dậy, nói:
– Lẽ nào anh lại nỡ lòng không cứu? Mau mang nước lại đây. Bát Giới phóng như bay về quán trọ lấy hành lý, ngựa, lôi
chiếc bát tộ màu vàng tía ra, múc lưng bát nước chạy về đưa cho Hành Giả. Hành Giả cầm lấy bát nước, miệng lâm râm đọc chân ngôn, rồi phun một ngụm nước lên đầu con hổ đuổi hết yêu thuật, tẩy trừ hổ khí.

Đường Tăng lại hiện rõ nguyên hình, định thần mở mắt, nhận ra ngay Hành Giả, bèn ôm chầm lấy nói:

– Ngộ Không, con ở đâu tới đấy?

Sa Tăng đứng ở bên cạnh đem chuyện đi mời Hành Giả hàng phục yêu quái, cứu nàng công chúa, giải trừ hổ khí… kể hết một lượt. Tam Tạng xiết bao cảm động nói:

– Đồ đệ ơi, may nhờ có con đấy, nhờ có con đấy! Chuyến đi này, sớm sang được Tây phương, khi nào trở về phương Đông, thầy sễ tâu hết công lao số một của con với vua Đường.
Hành Giả cười, nói:

– Thôi, thôi! Chỉ mong sư phụ đừng niệm chú nữa là con cảm tạ tấm lòng thương yêu của sư phụ lắm rồi.

Nhà vua nghe thấy thế, cảm tạ bốn thầy trò một lần nữa, rồi sai sửa soạn tiệc chay ở điện Đông các.

Sau khi chịu ơn vua xong, bốn thầy trò từ biệt nhà vua, tiếp tục lên đường sang Tây. Nhà vua dẫn các quan đi tiễn thật xa. Đó thực là:

Vua về bảo điện trị non sông, Sư đến Lôi Âm lạy Phật tổ.
Cuối cùng, không biết rồi sau đó lại xẩy ra chuyện gì, bao giờ mới tới được trời Tây, xem hồi sau sẽ rõ.

-----------------------------
[192] Nguyên văn: Trai không vợ như của cải không có chủ
Gái không chồng như lạc giữa không trung.
[193] Xá lị: (Xá lị tử) danh từ nhà Phật dùng chỉ tinh cốt Phật.
[194] Nguyên văn: “Một ngày làm thầy như làm cha cả đời”. “Bố con không để hận thù quá một đêm”.
[195] Nguyên văn: “Diệp để thân đào thế”.