Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ hai mươi mốt

Hộ Pháp dựng nhà lưu Đại Thánh 
Tu Di Linh Cát bắt yêu ma

Lại nói chuyện năm mươi tên tiểu yêu tan tác, vác cờ rách,
trống thủng chạy vào động báo:

– Thưa đại vương, Hổ tiên phong không địch nổi hòa thượng mặt lông, bị hắn đuổi chạy ra sườn núi phía Đông rồi.

Lão yêu nghe nói bực lắm. Đang lúc cúi đầu, im lặng nghĩ kế, lại có lũ tiểu yêu ngoài cửa vào báo:

– Thưa đại vương, Hổ tiên phong bị hòa thượng mặt lông giết chết, kéo xác tới cửa động mắng chửi thách đánh.

Lão yêu nghe xong, càng buồn bực thêm, nói:

– Hắn thực không biết điều, ta chưa thịt sư phụ hắn, mà hắn đã giết mất tướng tiên phong của ta. Tức thật! Tức thật!

Bèn gọi:

– Mang áo giáp ra đây. Ta cũng nghe nói có thằng Tôn Hành
Giả nào đó, để ta ra xem, dù hắn có ba đầu sáu tay[146]

ta cũng
bắt về bằng được, trả thù cho Hổ tiên phong!

Lũ tiểu yêu vội vàng mang áo giáp đến. Lão yêu ăn mặc chỉnh tề, cầm cây dĩa gang ba mũi, dẫn lâu la ra thẳng cửa động. Đại Thánh đứng bên ngoài chợt thấy yêu quái bước ra, trông rất kiêu dũng. Hắn ăn mặc:

Trên đầu sáng quắc mũ kim khôi, Áo giáp vàng tươi sáng rực trời.
Dải trĩ phất phơ trên đỉnh mũ,

La bào vàng nhạt phủ quanh người. Dây lưng thắt bụng, rồng vùng vẫy, Tấm kính hộ thân, nguyệt sáng ngời.
Chân xỏ đôi hài da lộc thẫm, Quần bằng gấm lượt biếc màu tươi. Dĩa gang ba mũi tay cầm chắc,
Hiển Lang thánh ấy cũng thua rồi.

Lão yêu ra tới cửa, lớn tiếng quát liền:

– Thằng nào là Tôn Hành Giả?

Hành Giả chân giẫm lên xác hổ quái, tay cầm gậy Như ý đáp:

– Ông ngoại nhà ngươi đây, mang trả sư phụ ngay!

Yêu quái nhìn kỹ, thấy Hành Giả hình dáng quê mùa, mặt mày xấu xí, cao không đầy bốn thước bèn cười nói:

– Tội nghiệp, ta tưởng nhà ngươi là một trang hảo hán tung hoành ngang dọc, nào ai ngờ lại là một con ma ốm gầy trơ xương thế kia à?

Hành Giả cười nói:

– Đồ oắt con kia, thật không có mắt. Ông ngoại nhà ngươi tuy nhỏ, nhưng nếu nhà ngươi đánh một phát cán dĩa vào đầu ta, ta dài ra sáu thước ngay.

Yêu quái nói:

– Đầu ngươi rắn thế cơ à, hãy nếm một cán dĩa đây.

Đại Thánh điềm nhiên không sợ, mặc cho yêu quái đánh một phát, rồi lắc mình một cái, tức thì chân dài ra sáu thước, thân cao hơn một trượng. Yêu quái sợ quá, dừng tay lại, nói:
– Này Tôn Hành Giả, sao nhà ngươi lại mang phép biến hóa hộ thân ra đùa trước cửa nhà ta. Thôi đừng giở trò khỉ ấy nữa, lại đây đấu võ cùng ta!

Hành Giả cười nói:

– Oắt con ơi, người ta thường nói: “Có tình không nỡ đánh, đã đánh chẳng còn tình”, ông ngoại nhà ngươi tay nặng lắm, chỉ e nhà ngươi không đỡ nổi một gậy đâu!

Yêu quái không để Hành Giả nói hết, vung cây dĩa gang, [147]
nhằm ngực Hành Giả đâm thẳng. Đại Thánh bình tĩnh
vung gậy sắt chuyển vào thế “rồng đen quét đất” gạt cây dĩa gang ra, rồi nhắm đầu yêu quái bổ xuống. Hai bên đánh nhau quyết liệt ngoài cửa động Hoàng Phong:

Yêu vương nổi giận, Đại Thánh ra oai.

Yêu vương nổi giận, định bắt Đại Thánh đền mạng tiên phong;

Đại Thánh ra oai, quyết giết yêu ma cứu Đường Tam Tạng.

Dĩa gang ba mũi, Gậy sắt bịt vàng. Bên đánh bên đỡ Tiến lui nhịp nhàng.
Một bên: Trấn sơn đô tổng soái Một bên: Hộ Pháp Mỹ hầu vương. Lúc đầu hai bên còn dè dặt
Về sau vận hết sức đánh sang

Dĩa gang nhọn hoắt

Gậy sắt sáng choang.
Chạm phải là hồn về âm phủ Trúng người sẽ đi gặp Diêm Vương. Mắt tinh tay lẹ,
Sức khỏe thần cường.

Liều chết hai bên cùng quyết đấu, Chưa biết ai còn, ai bị thương.
Lão yêu đánh nhau với Hành Giả suốt ba mươi hiệp không phân thắng bại. Hành Giả muốn thắng ngay, bèn sử dụng phép phân thân, nhổ một sợi lông bỏ vào mồm nhai nát, phun lên trời hô “biến”, liền biến thành một trăm mười Hành Giả giống y như nhau, cũng cầm gậy sắt, bao vây chặt yêu quái trên không trung. Yêu quái sợ hãi, vội vàng cũng dùng phép, ngoảnh về phương
[148]
đông nam

, há miệng ba lần, hà ra một hơi, lập tức một trận
gió vàng bốc lên từ trên không, thật là khủng khiếp:

Ào ào trời đất đổi thay,

Mịt mù cơn lốc tung bay một vùng.

Xuyên rừng vặn gốc mai, tùng, Gặp núi chắn lại bụi tung khắp trời. Hoàng Hà sóng cuộn nơi nơi,
Tương Giang nước réo như sôi ào ào.

Trời xanh cung Đẩu lao đao, Điện Sâm La suýt đổ nhào sụp luôn. Năm trăm La Hán hét vang,
Kim Cương tám vị hoảng hồn kêu la.

Sư tử xanh bỏ Văn Thù,

Phổ Hiền voi trắng bỏ đi khó tìm.

Rắn rùa Trấn Võ chạy tan,

Tử Đồng lừa họ yên cương bay vèo.

Thương nhân sợ hãi kêu trời, Chủ thuyền sì sụp lựa lời kêu van. Giữa dòng tính mạng khó toàn,
Lợi danh kiếm chác lang thang sông hồ.

Núi tiên động phủ tối mò Bồng Lai hải đảo như lò tối om. Lão Quân không thể luyện đơn,
Thọ Tinh cũng chịu, quạt rồng cất luôn.

Vương Mẫu đi dự hội tiên,

Một cơn gió thổi áo xiêm trễ tràng.

Nhị Lang lạc lối Quán Giang,
Na Tra khó giữ kiếm vàng một khi. Thiên vương chẳng thấy tháp gì,
[149]
Lỗ Ban tuột mất kim kia nạm vàng

Điện Lôi Âm đổ ba tầng,

Triệu Châu cầu đá hai phần lật tung.

Vầng hồng xám xịt mông lung, Khắp trời tinh tú mịt mùng lung lay. Núi nam chim vội vàng bay,
Nước hồ đông chảy hồ tây từ từ.

Đực cái chẳng dám hẹn hò,

Mẹ con thất lạc bao giờ thấy nhau.

Dạ Xoa, Long Vương tìm đâu?

Lôi công khắp chốn thấy đâu chớp nhoàng

Mười Diêm Vương tìm phán quan, Đầu trâu mặt ngựa vội vàng tìm nhau. Núi Phổ Đà đổ còn đâu
Kinh Quan Âm cũng theo nhau bay vù.

Hoa sen trắng cũng bay đi, Mười hai chùa núi Phổ Đà đổ luôn, Kể từ Bàn Cổ chí kim,
Chưa từng thấy gió độc hơn gió này.

Ù ù trời đất như xay,

Muôn dặm sông núi hồn bay rụng rời.

Yêu quái dùng trận cuồng phong thổi bạt những tiểu Hành
Giả do sợi lông Hành Giả biến ra, bay trên không như xa kéo sợi quay tít. Không còn vung được gậy thì làm sao hợp được thân? Hành Giả sợ quá phải thu lông về, còn lại có một mình múa gậy sắt xông vào đánh, bị yêu quái nhằm thẳng mặt thổi một luồng gió vàng, khiến đôi mắt lửa ngươi vàng phải nhắm nghiền lại, không sao mở được, không sử dụng được cây gậy sắt, nên phải thua trận chạy về. Yêu quái cũng thu gió về động, chuyện không nói đến nữa.

Lại nói chuyện Bát Giới thấy trận gió vàng nổi cuồn cuộn trời đất tối tăm, vội vàng dắt ngựa, giữ hành lý nằm phục trong hốc núi, không dám mở mắt ra, không dám ngẩng đầu, miệng luôn mồm lầm rầm đọc kinh cầu nguyện, chẳng thèm biết Hành Giả được thua ra sao, sư phụ sống chết thế nào. Đang nghi nghi hoặc hoặc, bỗng thấy gió lặng, trời quang, bèn ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, thì không thấy đánh nhau, cũng không nghe thấy tiếng chiêng trống nữa. Chú ngốc không dám đến cửa động, vả lại cũng không có người trông ngựa, hành lý, tiến thoái lưỡng nan, bồn chồn không dứt. Đang phân vân thì thấy Tôn Đại Thánh từ phía tây vừa đi, vừa hò hét bước tới, Bát Giới bèn nghiêng người chào rồi hỏi:

– Kìa anh, gió to quá, anh ở đâu về đấy? Hành Giả xua tay nói:
– Khiếp quá, từ khi làm người, lão Tôn chưa từng thấy trận gió nào to thế! Lão yêu dùng một cây dĩa gang ba mũi đánh nhau với lão Tôn hơn ba mươi hiệp, lão Tôn dùng phép phân thân, bao vây đánh nó. Thấy nguy, nó liền nổi trận gió này. Trận gió ghê gớm quá, làm lão Tôn loạng choạng đứng không vững, vội vàng phải thu phép, đội gió mà chạy. Trời, gió khiếp quá, khiếp quá! Lão Tôn cũng biết gọi gió hô mưa, nhưng không thể ghê gớm bằng trận gió của yêu quái này được!
Bát Giới hỏi:

– Sư huynh này, thế còn võ nghệ của nó thế nào? Hành Giả đáp:
– Cũng khá, đấu pháp cũng tề chỉnh lắm, đánh nhau với lão Tôn cũng ngang tài, chỉ vì trận gió ấy mà khó thắng được hắn lắm.

Bát Giới nói:

– Vậy thì làm sao cứu được sư phụ? Hành Giả nói:
– Việc cứu sư phụ hẵng gượm đã, không biết ở đây có thầy lang chữa mắt không để nhờ chữa mắt cho anh.

Bát Giới hỏi:

– Mắt anh làm sao? Hành Giả đáp:
– Anh bị yêu quái thổi gió vào giữa mặt, làm mắt anh cay sè, nước mắt cứ trào ra.

Bát Giới nói:

– Anh ạ, lúc này ở lưng chừng núi, trời lại tối rồi, đừng nói chuyện tìm ông lang chữa mắt, ngay chỗ ngủ nhờ còn không có nữa là!

Hành Giả nói:

– Chỗ ngủ nhờ thì chẳng khó. Ta đoán rằng yêu quái chưa dám làm thịt sư phụ đâu, giờ hãy tạm ra đường cái, tìm nhà dân ngủ trọ một đêm, sáng mai trời sáng lại đến đánh yêu quái.

Bát Giới nói:

– Phải lắm, phải lắm!

Bèn dắt ngựa, gánh hành lí ra khỏi hốc núi đi ra đường cái.
Lúc ấy trời sắp tối, chỉ nghe thấy mé sườn núi phía nam con đường có tiếng chó sủa, hai người dừng lại quan sát, thì thấy đấy là một thôn xóm người ở, có ánh đèn thấp thoáng, bèn bất chấp có đường hay không, cứ đạp cỏ mà đi, thẳng tới trước cổng. Chỉ thấy:

Tử chi mườn mượt, Đá trắng nhờ nhờ.
Tử chi mườn mượt cỏ xanh xanh, Đá trắng nhờ nhờ rêu phủ quanh. Đom đóm vài con bay thấp thoáng, Rừng già một dải mọc như thành. Mùi lan đưa ngào ngạt,
Khóm trúc mọc thanh thanh.

Suối lượn nước trong vắt, Bách già tựa non xanh.
Hẻo lánh ít khi du khách tới, Chỉ thấy hoa rừng nở trước sân.
Hai người không dám tự tiện bước vào, đứng gọi:

– Mở cửa, mở cửa!

Bèn trông thấy một cụ già dắt theo mấy người nông phu trẻ tuổi mang đinh ba, chổi xể kéo ra hỏi:

– Ai đấy, ai đấy?

Hành Giả nghiêng mình nói:

– Chúng tôi là đồ đệ của vị thánh tăng nước Đại Đường bên Đông sang phương Tây lễ Phật cầu kinh, đi đến ngọn núi này bị Hoàng Phong đại vương bắt mất sư phụ, chúng tôi chưa cứu được, mà trời đã tối, vào đây ngủ nhờ một đêm, mong các cụ
các bác rủ lòng thương.

Cụ già chào đáp lễ,nói:

– Không dám, không dám. Ở đây hoang vu hẻo lánh[150] mới nghe tiếng gọi cửa chỉ sợ lũ cáo yêu hổ dữ, hoặc bọn trộm cướp trong núi, nên phải cẩn thận đề phòng không thì lôi thôi lắm, không ngờ lại là hai vị trưởng lão. Xin mời vào, xin mời vào.

Hai người dắt ngựa, gánh hành lý bước vào, buộc ngựa đặt gánh, cùng cụ già ngồi trò chuyện. Một lát, có người trẻ tuổi dâng trà. Uống xong, lại thấy bưng ra mấy bát cơm vừng. Ăn xong, người nhà lại trải giường sắp xếp chỗ ngủ.

Hành Giả nói:

– Chẳng thà đừng ngủ còn hơn. Xin hỏi cụ, ở xứ ta đây có ai bán thuốc đau mắt không ạ?

Cụ già hỏi:

– Có vị nào đau mắt không mà hỏi thuốc?

– Chẳng giấu gì cụ, chúng tôi là người xuất gia, xưa nay không bệnh tật, giờ không hiểu sao lại đau mắt.

Cụ già nói:

– Nếu không đau mắt thì hỏi thuốc làm gì? Hành Giả thưa:
– Hôm nay, khi chúng tôi cứu sư phụ ở cửa động Hoàng Phong, không ngờ bị yêu quái thổi gió, làm mắt tôi cay sè đau đớn, nước mắt giàn giụa, nên tôi phải tìm thuốc.

Cụ già nói:

– Đúng lắm, đúng lắm! Nhưng ngài là một vị trưởng lão tuổi còn trẻ sao đã nói dối thế! Gió của Hoàng Phong đại nhân khủng
khiếp lắm, chứ đâu phải gió xuân thu, gió tùng trúc, gió tây bắc tây đông đâu.

Bát Giới nói:

– Hay là gió giáp não, gió dương nhĩ, gió đại ma, gió thiên chính đâu?

Cụ già nói:

– Không phải, không phải. Gió ấy gọi là gió “tam muội thần phong”.

Hành Giả hỏi:

– Sao cụ biết? Cụ già đáp:
– Thứ gió ấy thổi ra trời đất tối sầm, thần sầu quỷ khóc, đá bay cát bốc, mạng người ngừng luôn. Các ngài gặp luồng gió ấy mà lại còn sống được sao? Có họa là thần tiên thì mới không việc gì?

Hành Giả nói:

– Vâng, vâng. Chúng tôi tuy không phải thần tiên nhưng thần tiên còn kém xa, vì vậy tính mạng không việc gì, chỉ bị đau mắt thôi.

Cụ gì nói:

– Vậy thì cũng khá đấy. Vùng chúng tôi không có ai bán thuốc đau mắt cả. Nhưng lão đây trước cũng bị chứng ra gió thì nước mắt cứ giàn giụa, may gặp một dị nhân truyền cho bài thuốc gọi là cao “ba hoa chín hạt” có thể chữa khỏi mọi bệnh đau mắt gió.

Hành Giả nghe nói, cúi đầu dạ một tiếng rồi thưa:

– Xin cụ cho tôi một chút nhỏ thử xem sao.

Cụ già nhận lời, bèn mang ra một cái lọ nhỏ bằng đá mã não,
mở nút lấy chiếc trâm ngọc chấm một chút nhỏ cho Hành Giả, và dặn không được mở mắt, yên tâm ngủ một giấc, sáng mai sẽ khỏi. Nhỏ thuốc xong, cụ già cất lọ, rồi dẫn người già vào trong. Bát Giới cởi tay nải lấy khăn trải giường mời Hành Giả đi ngủ. Hành Giả nhắm mắt sờ soạng. Bát Giới cười, nói:

– Ông anh có cần gậy dò đường không đấy? Hành Giả nói:
– Đồ ngốc nghếch ăn cám kia, còn muốn ta mù nữa sao?

Chú ngốc cười khúc khích rồi đi ngủ. Hành Giả ngồi trên đệm, chuyển vận thần công, mãi tới canh ba mới đi ngủ.

Chẳng mấy chốc đã canh năm trời sáng, Hành Giả xoa mặt, rồi mở mắt, nói:

– Chà, thuốc hay quá! Còn sáng hơn trước nhiều!

Rồi quay đầu nhìn lại đằng sau. Ôi, nhà cửa biến đâu hết cả, chỉ còn lại mấy cây liễu cao hòe cỗi, mà hai anh em thì nằm ngủ trên bãi cỏ gà. Bát Giới cũng tỉnh dậy, hỏi:

– Anh lẩm bẩm gì thế? Hành Giả nói:
– Chú hãy mở mắt ra mà xem.

Chú ngốc vội ngẩng đầu nhìn chẳng thấy nhà cửa đâu cả, sợ quá vội lồm cồm bò dậy hỏi:

– Ngựa đâu rồi? Hành Giả đáp:
– Buộc ở gốc cây kia kìa!

– Thế còn hành lý? Hành Giả đáp:
– Ngay bên cạnh chú không phải à?
Bát Giới nói:

– Cánh nhà này kỳ thật, dọn nhà mà không bảo chúng ta một tiếng, giá cho lão Trư biết thì cũng biếu họ một ít quà cáp. Hay là họ đi trốn, sợ lý trưởng biết nên mới phải dọn ban đêm? Ồ, mà sao chúng mình ngủ say như chết! Họ dọn dẹp ồn ào thế mà không nghe thấy gì nhỉ!

Hành Giả cười khanh khách nói:

– Chú ngốc ơi, đừng nói lôi thôi nữa. Chú có nhìn thấy tờ thiếp trên cây kia không?

Bát Giới bước lại dứt ra, thấy trên tờ thiếp có bốn câu tụng rằng:

Nhà đây không phải nhà phàm tục, Hộ pháp Già lam điểm hóa ra
Thuốc thánh chữa cho người khỏi mắt,

Hết lòng bắt quái chớ trù trừ.

Hành Giả nói:

– Cái lũ thần thánh này từ khi đổi con long mã, ta chưa hề điểm danh lần nào, mà hôm nay lại dám đùa cợt với ta?

Bát Giới nói:

– Anh đừng làm phách, việc gì họ phải chực anh điểm danh? Hành Giả nói:
– Chú không biết. Những vị Hộ pháp, Già lam, Lục đinh Lục giáp, Ngũ phương Yết đế, Tứ trực Công tào đều vâng mệnh Bồ tát ngầm bảo vệ sư phụ. Từ ngày điểm danh đến nay, vì đã có chú rồi, chưa cần tới họ, nên anh không điểm danh họ đấy thôi.

Bát Giới nói:

– Này anh, họ đã vâng mệnh ngầm giúp sư phụ, không được
phép hiện thân rõ ràng, vì vậy phải hóa thành một xóm tiên, vậy anh đừng trách họ nữa. Hôm qua họ lại nhỏ thuốc đau mắt cho anh, cho chúng ta ăn cơm, thế là hết lòng lắm rồi. Anh trách họ làm gì, mau đi cứu sư phụ đi.

Hành Giả nói:

– Chú nói đúng lắm. Động Hoàng Phong cách đây không xa, chú tạm chưa ra tay vội, cứ ngồi trong rừng trông ngựa, hành lý, để lão Tôn tới cửa động nghe ngóng xem sư phụ ra sao, rồi sau hẵng đánh nhau với nó.

Bát Giới nói:

– Đúng, phải thăm dò tin tức sư phụ sống chết ra sao. Nếu sư phụ chết rồi thì mỗi người chúng ta tìm đường mà sinh sống làm ăn. Còn nếu chưa chết, thì phải hết sức hết lòng…

Hành Giả nói:

– Đừng nói lôi thôi nữa. Anh đi đây.

Hành Giả bèn quay người lao phắt tới cửa động. Cửa vẫn đóng im ỉm. Hành Giả không gõ cửa, sợ kinh động bọn yêu quái rồi bấm quyết niệm chú, lắc mình một cái, biến thành một con muỗi chân hoa bé tẹo. Có bài thơ làm chứng rằng:

Vòi nhọn thân người bé tẹo, Vo vo tiếng tựa sấm rền.
Phòng lan màn lụa đều chui lọt, Gặp tiết ấm trời lòng sướng rơn.
Sợ nhất quạt kia phẩy khói, Ghê thay đèn lửa sáng choang. Nhẹ nhàng kín đáo luồn như cắt,
Động yêu vào thẳng dễ như không.
Hành Giả bay đến chỉ thấy lũ tiểu yêu canh cửa đang ngủ say, ngày khò khò, bèn đậu trên mặt một đứa đốt một phát. Tên tiểu yêu cựa mình tỉnh dậy kêu:

– Cha mẹ ơi, muỗi to quá, đốt nổi tịt cả người! Rồi mở mắt ra nói:
– Trời sáng rồi.

Lại nghe thấy kẹt một tiếng, hai cánh cửa mở ra. Hành Giả vo ve bay vào, thấy lão yêu dặn dò các cửa phải cẩn thận. Một tên thu dọn binh khí nói:

– Chỉ sợ trận gió hôm qua không giết chết được Hành Giả, hôm nay chắc hắn lại đến. Nếu đến phải cho hắn toi mạng!

Hành Giả nghe xong, bay qua sảnh đường, vào thẳng phía sau, thấy một tấm cửa đóng kín mít, bèn lách qua kẽ cửa chui vào. Nơi đây nguyên là một khu vườn hoang, Đường Tăng bị trói vào chiếc cọc định phong giữa vườn, nước mắt giàn giụa, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ về Ngộ Không, Ngộ Năng không biết đang ở đâu. Hành Giả đậu xuống đầu Đường Tăng gọi:

– Sư phụ ơi!

Đường Tăng nhận ra giọng nói của Ngộ Không bèn hỏi:

– Ngộ Không ơi, ta chết mất! Con đang ở đâu gọi ta đấy? Hành Giả thưa:
– Con đang đậu trên đầu sư phụ đây. Sư phụ đừng lo lắng buồn phiền, chúng con phải bắt được yêu quái thì mới cứu thoát thầy được.

Đường Tăng hỏi:

– Đồ đệ ơi, bao giờ mới bắt được yêu quái! Hành Giả thưa:
– Con hổ quái bắt thầy đã bị Bát Giới giết chết rồi, chỉ còn ngọn gió của lão yêu lợi hại lắm, nhưng cũng chỉ hôm nay là bắt được thôi, thầy cứ yên tâm, đừng khóc nữa, con đi đây.

Nói xong, lại vo ve bay ra đằng trước, thấy lão yêu ngồi trên cao đang điểm các thủ lĩnh. Bỗng thấy một tiểu yêu phất cờ lệnh
bước đến thượng sảnh báo:

– Thưa đại vương, tôi đi tuần núi, vừa ra khỏi cửa động thấy một hòa thượng tai to mõm dài ngồi trong rừng, giá không chạy nhanh thì bị hắn tóm cổ rồi. Nhưng chẳng thấy lão hòa thượng mặt lông lá hôm qua đâu cả.

Lão yêu nói:

– Không thấy Tôn Hành Giả, chắc là hắn bị gió thổi chết rồi. Thế là hết đường cầu cứu viện binh!

Lũ yêu nói:

– Thưa đại vương, nếu quả hắn bị thổi chết thật thì may cho chúng ta quá. Chỉ sợ hắn không chết, đi mời thần binh đến thì làm sao?

Lão yêu nói:

– Sợ quái gì thần linh! Ngừng được thế gió của ta chỉ có Linh
Cát Bồ Tát, ngoài ra ta không sợ ai hết!

Hành Giả đậu trên kèo nhà nghe lão yêu nói như vậy, thì vui mừng khôn xiết, bay thẳng ra ngoài, hiện nguyên hình, chạy vào rừng cất tiếng gọi:

– Chú em ơi! Bát Giới đáp:
– Ngộ Không ơi, anh đi đâu đấy? Vừa rồi có một yêu tinh cầm cờ lệnh bị em đuổi dồn cho một trận.

Hành Giả cười nói:

– Khá lắm, khá lắm! Lão Tôn vừa biến thành một con muỗi bay vào động thăm sư phụ. Sư phụ bị nói trói vào cột định phong đang kêu khóc. Lão Tôn dặn sư phụ đừng khóc rồi lại bay đậu lên kèo nhà nghe ngóng, thấy con yêu cầm cờ lệnh thở hổn hển chạy vào báo là bị chú đuổi suýt chết và không thấy tôi đâu
cả. Lão yêu đoán mò rằng hoặc tôi bị gió thổi chết, hoặc tôi đi mời thần binh. Nó còn tự khai ra một người. Tuyệt lắm! Tuyệt lắm!

Bát Giới hỏi:

– Nó khai ai thế? Hành Giả nói:
– Nó nói chẳng sợ thần binh nào hết. Ngoài Linh Cát Bồ Tát có thể ngăn được gió của nó thì chẳng còn có ai. Nhưng chẳng hay Linh Cát ở đâu?

Đang bàn bạc, bỗng thấy một cụ già đi trên đường cái. Trông hình dạng thì thấy:

Khỏe mạnh gậy chống không cần, Tóc râu trắng xóa gió tung lòa xòa. Mắt ngời ý nghĩ sâu xa,
Hình mai vóc hạc thật là khỏe thay!

Đầu hơi cúi, bước khoan thai,

Mi thanh mặt đỏ tựa người thần tiên. Nhác trông dung mạo khác thường,
Tưởng như Thọ lão xuống miền trần gian.

Bát Giới nhìn thấy, vui mừng quá nói:

– Sư huynh ơi, người đời thường nói:

Muốn tìm đường xuống núi, Nên hỏi khách đi đường.
Anh chạy lên hỏi cụ già một tiếng xem sao?

Hành Giả vội giấu gậy sắt, buông vạt áo, bước lại gần chào:

– Chào cụ, xin hỏi cụ một điều.
Cụ già chẳng trả lời, chỉ lễ phép hỏi lại:

– Ngài là hòa thượng ở đâu? Đến nơi hoang vu này có việc gì? Hành Giả thưa:
– Chúng tôi là đồ đệ một vị thánh tăng đi lấy kinh. Hôm qua chúng tôi bị lạc mất sư phụ ở đây, xin hỏi cụ một điều: cụ có biết Linh Cát Bồ Tát ở đâu không ạ?

Cụ già đáp:

– Linh Cát ở về phương Nam, đến đấy còn ba ngàn dặm nữa. Ở đấy có ngọn núi Tu Di. Trong núi có một đạo tràng là thiền viện giảng kinh của Bồ Tát. Các ngài đến lấy kinh của họ à?

Hành Giả thưa:

– Không, chúng tôi chỉ nhờ họ một việc mà không biết đường. Cụ già chỉ tay về phía Nam nói:
– Con đường ngoằn ngoèo ruột dê kia là đúng đấy.

Lừa cho Hành Giả quay đầu lại nhìn, cụ già biến thành một làn gió mát, lặng lẽ biến mất. Chỉ thấy ven đường có một tờ thiếp viết bốn câu tụng:

Kính gửi Tề Thiên đại thánh hay, Trường Canh họ Lý chính già đây! Núi Tu Di có phi long trượng,
Linh Cát vâng lời Phật bấy nay.

Hành Giả cầm tờ thiếp quay về. Bát Giới hỏi:

– Anh ạ, mấy hôm nay chúng ta xúi quẩy quá! Hai ngày liền gặp ma giữa ban ngày! Cụ già hóa thành gió bay đi là ai đấy?

Hành Giả đưa tờ thiếp cho Bát Giới. Bát Giới đọc xong hỏi:

– Lý Trường Canh là ai?
Hành Giả đáp:

– Là danh hiệu của Thái Bạch Kim Tinh ở phương Tây. Bát Giới sợ hãi ngẩng lên trời lạy, nói:
– Ân nhân của tôi đấy. Lão Trư này mà không có Kim Tinh tâu xin Thượng Đế cho thì không biết tính mệnh hóa thành gì rồi.

Hành Giả nói:

– Chú cũng là người biết nhớ ơn đấy, nhưng đừng ló mặt ra nhé, cứ ẩn kín trong rừng sâu trông ngựa, hành lý, đợi lão Tôn đi tìm núi Tu Di mời Bồ Tát đã.

Bát Giới nói:

– Biết rồi, biết rồi, nhưng nhanh lên đấy. Lão Trư đã học được cách của con rùa, muốn rụt đầu là rụt được ngay.

Hành Giả nhảy vút lên không, dùng phép cân đẩu vân, bay vút về phương Nam, trong chớp mắt đã vượt qua ba ngàn dặm, thấy một ngọn núi cao, lưng chừng núi mây biếc quấn quýt, khí đẹp bao quanh, giữa núi có một ngôi chùa, chuông khánh du dương, khói hương ngào ngạt. Hành Giả đến thẳng trước cửa gặp một đạo nhân cổ đeo tràng hạt, lầm rầm niệm kinh, bèn hỏi:

– Kính chào đạo nhân.

Đạo nhân cúi mình đáp lễ hỏi:

– Trưởng lão ở đâu tới đây? Hành Giả hỏi lại:
– Đây có phải nơi Linh Cát Bồ Tát giảng kinh không ạ? Đạo nhân đáp:
– Chính phải. Ngài có việc gì? Hành Giả đáp:
– Phiền ngài vào báo dùm rằng có có đồ đệ của pháp sư Tam Tạng, em vua nước Đại Đường bên phương Đông là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không Hành Giả có việc cần gặp Bồ Tát.

Đạo nhân cười, nói:

– Danh hiệu ngài dài quá, tôi chẳng nhớ hết. Hành Giả nói:
– Ngài chỉ cần nói có đồ đệ Đường Tăng là Tôn Ngộ Không đến vậy.

Đạo nhân vâng lời, vào giảng đường báo tin. Bồ Tát lập tức mặc áo cà sa, đốt thêm hương đón tiếp. Đại thánh bước vào, nhìn xung quanh chỉ thấy:

Đầy chùa gấm vóc, khắp điện trang nghiêm

Môn đồ thảy đọc Pháp Hoa kinh, Sư sãi nhẹ rung chuông, gõ mõ.
Trên bàn thờ Phật, toàn là hoa quả thức tiên; Trước án cúng trời, rặt những đồ chay tinh khiết.
Đuốc ngọc sáng trưng, lấp lánh ánh hồng soi mây biếc; Lư hương thơm ngát, ngoằn ngoèo làn khói cuộn trời xanh. Đang lúc giảng xong, nhẹ lòng lâng lâng nhập định,
Lớp lớp mây trắng, ngọn tùng ngọn bách vây quanh… Gươm tuệ thu về ma quỷ chặt phăng,
Bát nhã ba la mầu nhiệm thật!

Bồ Tát sửa sang áo xống ngay ngắn ra đón vào, Hành Giả bước lên chùa, ngồi vào chỗ khách. Bồ Tát gọi pha trà, Hành Giả nói:

– Xin kiếu ạ, sư phụ hiện đang gặp nạn ở núi Hoàng Phong, kính xin Bồ Tát ban đại pháp lực hàng phục yêu quái cứu thoát
sư phụ cho.

Bồ Tát nói:

– Ta vâng mệnh đức Như Lai, trấn áp yêu quái Hoàng Phong ở đây. Như Lai cho ta một viên “định phong đơn”, một cây “phi long bảo trượng”. Lúc ấy, yêu quái bị ta bắt, ta đã tha chết cho, giấu họ tên vào núi, dặn rằng không được giết người làm ác, không ngờ ngày nay lại định hại sư phụ, trái lời dạy, đó là lỗi của ta đấy.

Bồ Tát muốn lưu Hành Giả ở lại ăn cơm, Hành Giả thiết tha từ chối, Bồ Tát bèn mang gậy phi long cùng Đại thánh cưỡi mây đi luôn.

Trong giây lát đã tới núi Hoàng Phong. Bồ Tát nói:

– Đại thánh ạ, yêu quái sợ ta lắm, ta chỉ đứng trên mây, một mình Đại thánh xuống khiêu chiến, dụ nó ra đây, ta sẽ có phép.

Hành Giả nghe lời, dừng mây nhảy xuống, chẳng nói chẳng rằng, rút gậy sắt phá cửa động quát:

– Yêu quái! Trả sư phụ cho ta mau!

Lũ tiểu yêu giữ cửa sợ hãi vội vàng chạy vào báo. Yêu quái nói:

– Con khỉ ấy thật vô lễ, không biết phục tài thì chớ lại dám phá cửa ta. Lần này nhất định dùng ngọn gió thần thổi chết nó mới được.

Bèn nai nịt như lần trước, tay cầm cây dĩa gang bước ra, thấy Hành Giả chẳng nói chẳng rằng, cầm cây dĩa gang đâm thẳng vào ngực. Hành Giả né người tránh, vung gậy sắt xông vào đánh. Được vài hiệp, yêu quái quay mồm về phương Nam há mồm sắp thồi gió. Linh Cát Bồ Tát đứng trên không, miệng đọc thần chú rồi phóng cây gậy phi long xuống. Cây gậy biến thành một con rồng vàng tám vuốt, giơ hai vuốt quặp chặt lấy yêu
quái, xách đầu dập xuống sườn núi ba lần, yêu quái hiện nguyên hình là một con chuột lông vàng. Hành Giả xông tới, giơ gậy toan đánh. Bồ Tát giữ lại nói:

– Đại thánh đừng đánh chết nó, ta còn phải mang nó về gặp Như Lai. Nó vốn là con chuột đắc đạo ở chân núi Linh Sơn, vì ăn trộm dầu trong chén lưu ly làm đèn tối mờ, sợ bị Kim Cương bắt, nên chạy trốn đến đây thành tinh tác quái. Như Lai xét thấy nó không đáng tội chết, giao cho ta cai quản, nếu còn giết người gây ác thì bắt về Linh Sơn. Nay nó lại gây sự với Đại thánh, hãm hại Đường Tăng, ta phải bắt nó về ra mắt Như Lai, định rõ tội trạng, mới gọi là có công lao chứ!

Hành Giả nghe lời, cảm tạ Bồ Tát. Bồ Tát lại bay về phương
Tây, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện Trư Bát Giới ngồi trong rừng đang mong
Hành Giả, thì nghe thấy trên sườn núi có tiếng gọi:

– Em Ngộ Năng ơi, dắt ngựa gánh hành lý ra đây!

Chú ngốc nhận ra tiếng Hành Giả vội vàng thu xếp chạy ra khỏi rừng gặp Hành Giả, hỏi:

– Anh Ngộ Không, công việc thế nào? Hành Giả đáp:
– Anh đã mời Linh Cát Bồ Tát dùng cây gậy phi long bắt được yêu quái rồi. Té ra nó là con chuột lông vàng thành tinh, Bồ Tát mang nó về Linh Sơn gặp Như Lai rồi. Bây giờ tôi với chú vào động cứu sư phụ thôi.

Chú ngốc bây giờ mới hân hoan mừng rỡ.

Hai người chạy vào động vung đinh ba, gậy sắt giết sạch mọi loài thỏ, cáo, hươu, nai đã thành tinh trong động, rồi ra vườn sau cứu sư phụ.

Sư phụ ra khỏi cửa, hỏi:
– Các con làm thế nào mà bắt được yêu quái, cứu thoát ta được đấy?

Hành Giả đem chuyện mời Linh Cát hàng phục yêu quái kể hết một lượt. Sư phụ cảm ơn không ngớt. Hai anh em mang những thức ăn chay trong động dọn cơm, thầy trò cùng ăn rồi mới ra khỏi cửa, tìm đường cái sang phương Tây.

Cuối cùng không biết về sau như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích:
[146] Nguyên văn: Chín đầu tám đuôi.
[147] Nguyên văn: Người giỏi không vội, người vội không giỏi.
[148] Nguyên văn: Phương tốn.
[149] Lỗ Ban: Ông tổ nghề mộc.
[150] Nguyên văn: Mây nhiều người ít.