Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ năm

Loạn vườn đào Đại thánh trộm thuốc tiên
Về thiên cung, các thần bắt yêu quái


Lại nói Tề Thiên đại thánh rút cục vẫn là con khỉ yêu quái,
chẳng hay làm quan to nhỏ, chẳng biết bổng lộc thấp cao, chỉ biết có danh hiệu như thế là được. Tiên lại hai ty trong phủ Tề Thiên sớm tối hầu hạ, Hầu vương chỉ biết ngày ăn ba bữa, đêm đánh một giấc, chẳng bận việc gì, tự do tự tại. Khi rỗi rãi đi chơi các cung, kết giao bè bạn. Thấy Tam thanh xưng là “lão”, gặp Tứ đế gọi “bệ hạ”, cùng với chín diệu tinh, năm phương tướng, hai mươi tám tinh tú, bốn đại thiên vương, mười hai nguyên thần, năm lão ở năm phương, tinh tú khắp trời, và các thần sông Hà, sông Hán, chơi với nhau thân như anh em. Hôm nay chơi phương Đông, ngày mai sang phương Tây, đi mây về gió, chẳng cố định ở nơi nào cả.

Một hôm, Thượng đế khai triều sớm. Hứa Tịnh Dương chân nhân từ trong ban bước ra, dập đầu tâu:

– Nay Tề Thiên đại thánh, rỗi việc rong chơi, kết giao với các tinh tú trên trời, bất kể cao thấp đều xưng hô là bè bạn. E rằng “nhàn cư vi bất thiện”; chi bằng giao cho hắn một việc gì, may ra khỏi sinh rắc rối chăng?

Thượng đế nghe nói, bèn cho gọi Ngộ Không đến. Hầu vương hớn hở đến ngay, thưa:
– Tâu bệ hạ, bệ hạ cho gọi lão Tôn đến chắc có thăng thưởng gì chăng?

Thượng đế noi:
– Trẫm thấy nhà ngươi rỗi rãi công việc, nên trao cho nhà ngươi một việc là tạm trông nom vườn Bàn Đào, sớm tối phải cẩn thận.

Đại thánh mừng rỡ tạ ơn, ngẩng lên “vâng” một tiếng rồi lui ra, vào ngay vườn đào xem xét. Nhưng khi đến vườn, bị một vị thổ thần giữ lại hỏi:

– Đại thánh đi đâu? Đại thánh đáp:
– Ta vâng mệnh Thượng đế, thay ngươi trông giữ vườn đào. Hôm nay ta đến củ soát xem sao?

Vị thổ địa ấy vội vàng thi lễ, gọi ngay một đội lực sĩ trồng cây, lực sĩ gánh nước, lực sĩ tỉa cành, lực sĩ quét vườn ra cúi chào Đại thánh và đưa Đại thánh vào xem vườn, chỉ thấy nơi đây:

Xinh tươi rực rỡ. Mơn mởn rườm rà.
Xinh tươi rực rỡ hoa đầy ngọn; Mơn mởn rườm rà quả trĩu cành. Quả mọng đầu cành hòn gấm rủ,
Hoa ngời quanh ngọn cánh rung rinh.

Hoa khai kết quả nghìn năm chín, Không đông, không hạ, vượt thời gian. Quả chín trước màu da đỏ lựng,
Trái ra sau đài cuống còn xanh.

Mỡ màng phô sắc lục, Óng ánh nổi vân hồng.
Quanh gốc mọc hoa thơm cỏ lạ,
Bốn mùa tám tiết vẫn tươi xanh. Sau trước lâu đài cùng quán các, Ráng chiều mây sớm lượn vây quanh. Đào tiên, Vương Mẫu trồng ra đó,
Chẳng phải Huyền Đô giống dưới trần.

Đại thánh ngắm nghía hồi lâu, hỏi thổ địa rằng:

– Vườn đào này có bao nhiêu gốc? Thổ địa đáp:
– Có ba nghìn sáu trăm cây, đằng trước có một nghìn hai trăm cây, hoa quả nhỏ bé, ba nghìn năm mới chín, người ăn vào sẽ thành tiên, thân nhẹ người khỏe. Ở giữa có một nghìn hai trăm cây, hoa thơm quả ngọt, sáu nghìn năm mới chín, người ăn vào có thể bay bổng lên mây, trẻ mãi không già. Một nghìn hai trăm cây ở phía sau, vỏ vân tím hột vàng lợt, chín nghìn năm mới chín, người ăn vào thọ ngang trời đất, sánh cùng nhật nguyệt.

Đại thánh nghe nói, vui mừng không để đâu hết, đi đếm lại cho rõ số cây đào, củ soát lại những đình, các rồi về phủ. Từ đấy trở đi, cứ dăm ba ngày Đại thánh lại đi ngắm cảnh một lần, không chơi bời, giao du với ai nữa.

Một hôm, thấy trên đầu cành một cây đào già, quả chín quá nửa, Đại thánh bụng muốn nếm thử, ngặt vì thổ địa, lực sĩ cùng quan viên trong phủ Tề Thiên đi theo sát ngay bên cạnh, ăn không tiện. Đại thánh bỗng nảy ra một kế, nói:

– Các ngươi tạm ra ngoài chờ, để ta nằm nghỉ trong đình này một chút.

Mọi người lui ra, Đại thánh bèn cởi mũ áo, trèo lên cây chọn những quả đào chín mọng, hái rất nhiều, ngồi ngay trên cành cây mặc sức ăn kì no, xong lại nhảy xuống, đội mũ mặc áo, gọi
mọi người vào, cùng trở về phủ.

Mấy hôm sau, Đại thánh lại theo kế ấy lấy trộm đào, ăn thỏa thích.

Một hôm, Vương Mẫu bày tiệc, mở “đại hội Bàn Đào” ở cung Dao Trì, bèn sai các tiên nữ áo đỏ, áo xanh, áo trắng, áo đen, áo tía, áo vàng, áo chàm mang làn hoa đến vườn hái quả về bày tiệc. Bảy tiên nữ đến thẳng vườn đào, thấy thổ địa, lực sĩ cùng các quan viên hai ty trong phủ Tề Thiên đứng trong cửa. Bảy tiên nữ đến gần, nói:

– Chúng tôi vâng mệnh Vương Mẫu đến đây hái đào về bày tiệc, mở “hội Bàn Đào”.

Thổ địa nói:

– Tiên nga hãy tạm chờ. Nam nay không giống mọi năm, Thượng đế sai Tề Thiên đại thánh trông nom vườn đào này, phải báo cho ngài biết đã, rồi hãy vào.

Tiên nữ nói:

– Đại thánh ở đâu? Thổ địa nói:
– Đại thánh ở trong vườn, vì ngài hơi mệt nên nằm ngủ trong đình.

Tiên nữ nói:

– Nếu như vậy, phải đi tìm ngài ngay, kẻo lỡ việc.

Thổ địa cùng bảy tiên nữ cùng vào, tìm ở đình hoa không thấy, chỉ thấy mũ áo ở đấy, còn người chẳng biết đi đâu, mà tìm khắp nơi cũng chẳng thấy. Nguyên do là Đại thánh chơi một lúc, ăn mấy quả đào, rồi biến thành một đứa bé cao độ năm tấc, nằm ngủ gọn trên vòm cây rậm rạp um tùm.

Bảy tiên nữ nói:
– Chúng tôi vâng mệnh Vương Mẫu đến đây, giờ tìm không thấy Đại thánh, chẳng lẽ lại về không?

Một quan viên đứng bên cạnh nói:

– Tiên nga đã vâng mệnh đến, bất tất phải rụt rè, Đại thánh nhàn rỗi, quen tính đi chơi. Có lẽ ngài ra ngoài vườn, tụ tập bạn bè ở đâu rồi. Các tiên nữ cứ hái đào đi, chúng tôi nói thay cho cũng được.

Đầu tiên, hái hai làn ở hàng cây đằng trước, rồi hái ba làn ở hàng cây giữa. Đến hàng cây đằng sau, thấy trên cây hoa quả thưa thớt, chỉ còn mấy quả xanh non da phủ lông tơ, bởi những quả chín, Ngộ Không đã ăn sạch rồi. Bảy tiên nữ đưa mắt tìm quanh, chỉ thấy cành phía nam còn một quả nửa hồng nửa trắng. Tiên nữ áo xanh xin cành xuống, tiên nữ áo đỏ hái quả, đoạn thả tay ra, làm cành cây vọt lên. Lúc này Đại thánh biến hình, đang ngủ ở cành ấy, giật mình tỉnh dậy, tức thì hiện rõ nguyên hình, rút gậy sắt bịt vàng trong tai ra, vung lên múa tít, quát hỏi:

– Các ngươi là quái vật ở đâu, mà dám tới đây ăn trộm đào của ta?

Sợ hãi, bay tiên nữ quỳ xuống, thưa:

– Xin Đại thánh nguôi giận, chúng tôi không phải là yêu quái, mà là bảy tiên nữ Vương Mẫu sai đến hái đào tiên mang về mở “hội Bàn Đào”. Lúc mới đến đây, chúng tôi đã hỏi các thần thổ địa trong vườn. Tìm Đại thánh không thấy, e làm chậm lệnh của Vương Mẫu, mà đợi Đại thánh thì biết đến bao giờ, vậy nên chúng tôi cứ hái đào trước, cúi mong Đại thánh tha tội.

Đại thánh nghe xong đổi giận làm vui, nói:

– Xin mời các tiên nữ đứng dậy, Vương Mẫu mở tiệc thì mời những ai?

Tiên nữ thưa:
– Hội này đã có thể lệ từ trước. Khách mời là Tây thiên Phật lão, Bồ tát, Thánh tăng, La hán, Nam cực Quan âm ở phương Nam, Sùng Ân thánh đế ở phương Đông, Tiên ông ở mười ba châu đảo. Bắc cực huyền linh ở phương Bắc. Hoàng cực hoàng giác đại tiên ở phương chính giữa. Đó là Ngũ lão ở năm phương Lại còn Ngũ đẩu tinh quân, các thiện tiên Tam thanh, Tứ đế. Thái ất ở tám động trên; các thần tiên Ngọc hoàng, Cửu lũy. Hải nhạc ở tám động giữa; các địa tiên chư thế, U minh giáo chủ ở tám động dưới. Ngoài ra các tôn thần lớn nhỏ trong các cung, các điện đều nhất tề đến dự “đại hội Bàn Đào” cả.

Đại thánh cười nói:

– Thế có mời ta không? Tiên nữ thưa:
– Không nghe thấy nói đến. Đại thánh nói:
– Ta là Tề Thiên đại thánh, mời lão Tôn này dự, có gì là không được!

Tiên nữ đáp:

– Đó là theo lệ cũ của đại hội, còn năm nay chưa rõ thế nào. Đại thánh nói:
– Các ngươi nói cũng có lý, chẳng trách làm gì, hãy tạm đứng đây, đợi ta đi nghe ngóng, xem có mời lão Tôn không nhé!

Đoạn Đại thánh bấm quyết, nói với các tiên nữ:

– Đứng im! Đứng im!

Đó là phép định thân, khiến cho bảy tiên nữ lờ đờ, ngây dại, đứng im dưới gốc đào. Đại thánh nhảy vút lên mây, bay ra khỏi vườn, thẳng đến Dao Trì. Đang đi, thấy một người:

Một vầng ráng đẹp sáng long lanh,
Năm sắc mây lành bay tuyệt đẹp. Hạc kêu lanh lảnh chín tầng xanh, Cỏ chi rườm rà nghìn lá biếc. Trong mây xuất hiện một ông tiên, Đạo cốt tiên phong nom rất tuyệt. Thần sắc rạng rỡ tựa cầu vồng,
Lưng đeo bùa ngọc không sinh diệt.

Đó là Xích Cước đại la tiên, Đến hội Bàn Đào dự thọ tiết.
Vị tiên ấy vừa giáp mặt thấy Đại thánh, Đại thánh cúi đầu nghĩ kế nói dối vị chân tiên, để lẻn đi dự hội trước, bèn hỏi:

– Lão tiên đi đâu vậy? Đại tiên đáp:
– Đội ơn Vương Mẫu chiếu cố, mời đến dự hội Bàn Đào. Đại thánh nói:
– Lão tiên không biết. Thượng đế thấy tôi có phép cân đẩu vân, nên sai tôi đứng đón năm ngả đường mời các vị hẵng đến điện Thông Minh làm lễ đã, rồi sang dự hội Bàn Đào sau.

[57]
Đại tiên là người thật thà

, tin thật, nói:

– Mọi năm vẫn làm lễ tạ ơn ở cung Dao Trì, năm nay chẳng biết làm sao lại đến điện Thông Minh làm lễ trước, rồi sau mới đến Dao Trì dự hội?

Nhưng chẳng biết làm thế nào, đành cưỡi mây lành quay trở lại điện Thông Minh.

Đại thánh cưỡi mây, niệm chú, lắc mình một cái, biến thành hình tướng Xích Cước đại tiên, đến Dao Trì trước. Chẳng mấy
chốc, đã đến gác ngọc, từ trên mây hạ xuống; nhẹ nhàng rảo bước, vào thẳng bên trong. Chỉ thấy:

Hương quỳnh ngào ngạt, Ráng đẹp vẩn vơ.
Đài dao phô vẻ biếc, Gác ngọc tỏa hơi mờ.
Phượng múa loan vờn hình thấp thoáng,

Hoa vàng nhị ngọc vẻ lưa thưa.

Bên trong bày:

Bình phong chín phượng vờn ráng đỏ, Đôn hoa bát bảo vẽ cầu vồng. Chén ngọc nghìn hoa thắm,
Bàn vàng năm sắc trong.

Trên bàn bày:

Môi vượn cùng tay gấ [58], Tủy phượng với gan rồng,

Sơn hảo hải vị ăn ngon tuyệt, Quả lạ hoa tươi đẹp lạ lùng!
Cỗ bàn đã bày xong tinh tươm, nhưng chưa có vị tiên nào đến dự. Đại thánh ta xem đếm không xuể. Bỗng một mùi thơm thoảng đưa vào mũi. Đại thánh quay đầu lại, thấy trong hành lang phía tường phải có mấy tiên quan đang nấu rượu, lực sĩ bưng cốt rượu, dẫn mấy đạo nhân xách nước, tiểu đồng nhóm bếp, rửa bình cọ vò, và đã nấu xong một thứ rượu quỳnh tương ngon tuyệt, hương thơm ngạt ngào. Đại thánh không kìm nổi chảy cả nước miếng, muốn đến uống, nhưng chẳng biết làm thế
nào, vì họ ngồi cả đấy, bèn trổ phép thần thông, nhổ mấy sợi lông, bỏ vào mồm nhai nát, niệm chú, hô “biến”, hóa thành mấy con bọ ngủ bò ngọ nguậy trên mặt họ. Mấy người kia bỗng cảm thấy tay chân rã rời, đầu mặt nặng trĩu, mắt nhắm lại, bỏ cả công việc, ngủ tít lúc nào không biết. Đại thánh bèn thu nhặt các thứ của ngon vật lạ, mang vào trong hành lang, mở các vò rượu ra, đánh chén một mẻ no say.

Hồi lâu, khi đã say mềm mới bần thần nghĩ rằng:

– Hỏng rồi, hỏng rồi! Rồi đây khách khứa đến, không lấy làm lạ sao? Họ giữ ta lại thì phiền. Chi bằng quay ngay về phủ đánh một giấc ngủ là hơn!

Đại thánh say quá, xiêu vẹo bước đi, chẳng còn tỉnh táo nữa nên lầm đường, không về phủ Tề Thiên mà lại vào cung Đâu Suất. Đến nơi, Đại thánh mới chợt nhận ra, nói:

– Cung Đâu Suất ở tầng trời thứ ba mươi ba, nơi ở của Thái
Thượng lão quân[59]

sao ta lại lạc đến đây nhỉ? Thôi được, từ
trước ta vẫn ngưỡng vọng ông này mà chưa đến được, nhân dịp này, thuận đường vào thăm ông một chút cũng hay.

Nói xong, Đại thánh bèn sửa sang quần áo ngay ngắn. Nhưng chẳng thấy Lão Quân, tứ phía không một bóng người. Lúc ấy Lão Quân cùng Nhiên Đăng cổ Phật đang giảng đạo trên đài Chu Lăng, tầng gác thứ ba. Các tiên đồng, tiên tướng, tiên quan, tiên lại đang đứng hầu hai bên nghe giảng. Đại thánh vào thẳng đan phòng tìm hỏi nhưng không gặp, chợt thấy trong lò bếp có lửa, xung quanh lò để năm hồ lô, trong hồ lô đều đựng kim đơn đã luyện xong. Đại thánh mừng rỡ, nói:

– Linh đơn là thứ quý nhất của thần tiên. Lão Tôn từ ngày đắc đạo, nhận rõ được lý trong ngoài giống nhau, vẫn muốn luyện linh đơn cứu người, khốn nỗi về nhà bận rộn. Hôm nay có duyên, gặp được của này, may Lão Quân lại không có nhà, ta nếm thử vài viên xem sao.

Liền dốc tất mấy hồ lô, lấy kim đơn ăn sạch, tựa như ăn đậu rang vậy.

Một lát, thuốc vào rượu tỉnh, Đại thánh nghĩ thầm:

– Hỏng! Hỏng! Tai họa này còn to hơn cả trời, làm kinh động Thượng đế thì tính mệnh ắt khó toàn. Phải đi ngay thôi, đi ngay về hạ giới làm vua khoái hơn!

Đại thánh bèn rời khỏi cung Đâu Suất, không theo đường cũ, mà theo lối cửa Tây, dùng phép tàng hình trốn đi, cưỡi mây về thẳng núi Hoa Quả.

Đến nơi, Đại thánh thấy tinh kì phấp phới, gươm giáo sáng choang. Bốn kiện và yêu vương bảy mươi hai động đang diễn tập võ nghệ. Đại thánh gọi to:

– Lũ nhỏ ơi, ta đã về đây!
Lũ khỉ vứt cả khí giới, quỳ xuống tâu:

– Đại thánh bỏ nỡ lòng chúng tôi đi lâu thế, chẳng chút đoái hoài!

Đại thánh nói:

– Lâu đâu mà lâu!

Vừa nói vừa đi vào thẳng trong động. Bốn kiện tướng thu dọn xong xuôi, dập đầu lạy, thưa:

– Đại thánh ở trên trời một trăm năm, thực giữ chức gì? Đại thánh cười:
– Ta chỉ nhớ quãng độ nửa năm, chứ đâu mà những một trăm năm?

Kiện tướng nói:

– Một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới đấy! Đại thánh nói:
– Đáng mừng là chuyến này được Thượng đế yêu mến, phong ta làm “Tề Thiên đại thánh”, dựng cả phủ Tề Thiên, cùng hai ty An Tĩnh, Ninh Thần, trong ty đặt các quan lại giúp việc. Sau thấy ta vô sự, giao cho ta trông nom vườn Bàn Đào. Mới đây, nhân Vương Mẫu mở “đại hội Bàn Đào”, nhưng không mời ta, thế là ta chẳng cần họ mời, đến trước Dao Trì, chén sạch cả thức ăn tiên, rượu tiên. Ra khỏi Dao Trì, ta say quá, bước xiêu vẹo lạc vào cung của Lão Quân, lại lấy trộm kim đơn trong năm hồ lô chén hết. Ta sợ Thượng đế phát hiện ra bắt tội, nên mới trốn khỏi cửa trời về đây.

Yêu quái nghe nói cả mừng, lập tức bày rượu, quả đón tiếp Đại thánh, rót rượu dừa tràn đầy bát đá dâng lên, Đại thánh nốc một hơi, chép miệng nói:

– Rượu không ngon, không ngon!
Hai tướng Băng, Ba thưa:

– Đại thánh ở thiên cung, uống rượu tiên, ăn thức ăn tiên, nên thấy rượu dừa không ngon nữa. Nhưng người ta thường nói: “Không ngon cũng của quê nhà”.

Đại thánh nói:

– Các ngươi cũng chính là: “Chẳng thân thì cũng cùng quê”. Sáng nay, khi ta ăn uống ở cung Dao Trì, thấy trong hành lang để rất nhiều bình rượu, đều là rượu tiên ngon tuyệt, các ngươi chưa được uống bao giờ, đợi ta đi lấy trộm mấy bình về, để mỗi người uống độ nửa chén, sẽ sống mãi đến già.

Lũ khỉ vui mừng không xiết. Đại thánh lập tức ra cửa động, dùng phép cân đẩu vân và phép tàng hình, lên thẳng hội Bàn Đào. Vào đến cung Dao Trì, thấy mấy người nấu rượu, gánh nước, nhóm bếp vẫn ngủ say chưa tỉnh. Đại thánh bèn cắp nách hai bình, hai tay cầm hai bình, cưỡi mây trở về, hội họp bọn khỉ trong động, tổ chức “hội rượu tiên”, mỗi người uống vài chén, vui vẻ say sưa, chuyện không nói nữa.

Lại nói chuyện bảy tiên nữ bị Đại thánh dùng phép định thân, suốt một ngày mới tỉnh, ai nấy xách làn đào trở về tâu với Vương Mẫu:

– Tề Thiên đại thánh dùng phép giữ chúng con, nên mới về muộn thế này.

Vương Mẫu nói:

– Các ngươi hái được bao nhiêu đào? Tiên nữ thưa:
– Chỉ hái được hai làn đào nhỏ, ba làn đào vừa, rặng cây phía sau thì nửa quả cũng không còn, chắc Đại thánh ăn trộm rồi. Đang lúc chúng con đi tìm Đại thánh, thì bất chợt Đại thánh nhảy xổ ra, hành hung chúng con, lại hỏi tiệc mời những ai.
Chúng con kể việc mở hội Bàn Đào một lượt, thế là Đại thánh dùng phép giữ chúng con lại, và không biết bỏ đi đâu. Mãi đến giờ chúng con mới tỉnh trở về được.

Vương Mẫu nghe nói, lập tức đến gặp Thượng đế tâu rõ mọi việc. Chưa dứt lời; lại thấy một tốp nấu rượu cùng các quan viên vào tâu:

– Chẳng biết kẻ nào đã làm loạn “đại hội Bàn Đào”, uống trộm hết rượu quý và ăn vụng hết cả thức ăn ngon.

Lại có bốn Đại thiên sư vào tâu:

– Có thái thượng đạo tổ đến.

Thượng đế cùng Vương Mẫu vội vã ra đón. Lão Quân làm lễ xong thưa:

– Trong cung của lão đã luyện được một ít kim đơn chín lần luyện, định dâng bệ hạ mở “đại hội Đan Nguyên” nhưng không ngờ bị mất trộm sạch. Nay xin tâu để bệ hạ rõ.

Thượng đế nghe tâu, cả sợ. Một lát, lại có các quan viên trong phủ Tề Thiên dập đầu tâu:

– Tôn đại thánh không giữ chức vụ, bỏ đi chơi từ hôm qua đến nay chưa về, chẳng biết đi đâu.

Thượng đế càng nghi hoặc, lại thấy Xích Cước đại tiên cúi đầu tâu:

– Thần được Vương Mẫu chiếu cố mời đi dự hội Bàn Đào, hôm qua gặp Tề Thiên đại thánh, Đại thánh có nói với thần rằng: Bệ hạ có chiếu chỉ mời chúng tôi đến điện Thông Minh, làm lễ trước rồi đến hội Bàn Đào sau. Thần theo lời đến thẳng điện Thông Minh, chẳng thấy xa giá của bệ hạ đâu cả, vội vàng đến đây đợi hầu.

Thượng đế càng sợ hãi:
– Tên ấy giả mạo truyền chiếu chỉ của ta để lừa khanh. Phải sai ngay Củ Soát linh quan đi điều tra tung tích của nó.

Linh quan vâng mệnh, lập tức ra ngoài đi hỏi khắp nơi, biết rõ tình hình, về tâu:

– Kẻ làm loạn thiên cung chính là Tề Thiên đại thánh. Rồi tâu rõ mọi việc một lượt nữa.
Thượng đế giận lắm, lập tức sai bốn đại thiên vương cùng Lý thiên vương, Na Tra thái tử, điểm hai mươi tám tinh tú, chín diệu tinh quân, mười hai nguyên thần, năm phương yết đế, bốn trực công tào, tinh đẩu đông tây, hai thần nam bắc, ngũ nhạc tứ độc cùng tinh tướng khắp trời, gồm mười vạn thiên binh, cùng mười tám bức thiên la địa võng, xuống hạ giới vây chặt núi Hoa Quả, bắt bằng được Đại thánh về trị tội.

Các tướng lập tức cất quân, rời khỏi thiên cung. Chuyến đi này thật là:
Trời tối mịt mù gió vàng rít

Đất che u ám mây tía bay Chỉ tại khỉ yêu lừa Thượng đế Cho nên thiên tướng phải ra tay Bốn đại thiên vương
Năm phương yết đế

Bốn đại thiên vương quyền thống lĩnh Năm phương yết đế nắm điều binh Lý Thác Tháp trung quân giữ hiệu Ác Na Tra tiền bộ tiên phong
La Hầu tinh dẫn đầu kiểm diện Kế đô tinh đoạn hậu thúc quân Thái âm tinh, tinh thần phấn chấn.
Thái dương tinh soi sáng phân minh.

Ngũ hành tinh anh hùng hào kiệt Cửu diệu tinh đánh giặc liều mình Nguyên thần tinh: Tý, Ngọ, Mão, Dậu Tất thảy đều lực sĩ thiên binh
Phía đông tây: Ngũ ôn, Ngũ nhạc Bên phải trái: Lục giáp, Lục đinh Tứ độc long thần chia trên dưới Nhị thập bát tú đứng như thành
Giốc, Cang, Đê, Phòng làm tổng lĩnh Khuê, Mâu, Vị, Mão gác xung quanh. Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích
Tâm, Vĩ, Cơ toàn tướng lừng danh. Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chuẩn Vung thương múa kiếm, trổ oai thần
Cưỡi mây thẳng xuống nơi trần giới

Hoa quả chân non lập trại doanh.

Có thơ rằng:

Trời sinh khỉ quái biến muôn hình

Trộm rượu, linh đơn xuống động mình.

Hội lớn Bàn Đào mưu phá rối

Binh trời mười vạn bủa vây quanh.

Lúc ấy, Lý thiên vương hạ lệnh cho thiên binh hạ trại, vây kín
núi Hoa Quả, đến con muỗi bay không lọt[60]

trên dưới giăng
,
mười tám bức thiên la địa võng, rồi sai chín vị ác tinh ra trận. Chín vị lập tức kéo quân đến thẳng cửa động, thấy ngoài cửa động một lũ khỉ lớn nhỏ nhảy nhót, nghịch ngợm. Tinh quân cất tiếng quát:

– Lũ tiểu yêu kia, Đại thánh của chúng bay ở đâu? Chúng ta là thiên thần trời sai xuống bắt tên phản nghịch Đại thánh. Bảo hắn mau mau ra hàng. Nếu nói nửa lời “không”, thì chúng bay cũng bị giết ngay!

Bọn tiểu yêu hoảng hốt, chạy vào bảo:

– Thưa Đại thánh, nguy rồi, nguy rồi! Ngoài cửa có chín vị hung thần, nói là thiên thần trời sai xuống bắt Đại thánh.

Lúc ấy Đại thánh cùng yêu vương bảy mươi hai động, bốn kiện tướng đang chia nhau rượu tiên, nghe báo như vậy vẫn mặc kệ nói:

Sáng nay có rượu cứ say
Dở hay ngoài động ta đây cóc cần.

Chưa dứt lời, bọn tiểu yêu ngoài động lại chạy vào báo:

– Chín vị hung thần hung hăng nói mạnh, thách Đại thánh ra ngoài cửa động.

Đại thánh cười:

– Kệ xác chúng!

Rượu thơ cứ việc say sưa

Công danh chớ hỏi bao giờ thì xong.

Chưa dứt lời, lại có một bọn tiểu yêu vào báo:

– Cha ơi! Chín vị hung thần đã phá cửa, đánh vào rồi! Đại thánh giận lắm, nói:
– Lũ hung thần hèn mạt, thật vô lễ! Ta không muốn dây dưa với chúng, cớ sao lại đến trêu ta!

Lập tức sai Độc giác quỷ vương dẫn yêu vương bảy mươi hai động ra trận. Đại thánh dẫn bốn kiện tướng theo sau.

Một lũ quỷ vương yêu tinh xông ra cửa nghinh địch, bị ngay chín vị ác tinh nhất tề chặn đánh, chững lại chỗ đầu cầu sắt, không sao ra được.

Đương lúc ấy, Đại thánh đến, quát:

– Mở đường ra!

Và rút ngay gậy sắt, vung lên múa tít. Cây gậy dài khoảng hai trượng, đã đánh bật tung, mở được đường. Chín vị Diệu tinh quân không địch nổi, phải rút lui về giữ vững thế trận, nói:

– Tên Bật mã ôn kia không biết đường sống chết! Nhà ngươi phạm vào mười tội ác, trước ăn trộm đào, sau ăn trộm rượu, làm rối loạn đại hội Bàn Đào, lại ăn cắp linh đơn của Lão Quân, lấy trộm rượu ngự mang xuống hạ giới chè chén, tội ác chồng chất
mà không biết sao?

Đại thánh cười, nói:

– Những việc ấy ta đều làm thực, nhà ngươi làm gì nổi ta? Chín vị Diệu tinh quân nói:
– Chúng ta vâng lệnh Thượng đế, mang quân đến đây bắt ngươi hàng phục. Nếu sớm quy hàng thì tránh cho những sinh linh kia thoát chết. Bằng không, bọn ta sẽ san phẳng núi này, phá tan hang động!

Đại thánh giận lắm, hỏi:

– Liệu pháp thuật các ngươi được bao lăm mà khoác lác? Chớ có bỏ chạy, nếm thử một gậy của lão Tôn đây!

Chín vị Diệu tinh quân nhất loạt xông vào. Mỹ hầu vương không mảy may sợ hãi, vung cây gậy sắt bịt vàng, đánh cho chín vị Diệu tinh quân mệt mỏi nhừ tử, ai nấy kéo lê vũ khí, bỏ chạy vào trong trướng giữa trung quân nói với Thác Tháp Lý thiên vương:

– Hầu vương kiêu dũng lắm, chúng tôi không địch nổi, thua chạy về đây.

Lý thiên vương lập tức điều bốn đại thiên vương cùng hai mươi tám tinh tú đem quân lại đánh.

Đại thánh cũng không chút sợ hãi, điều Độc giác quỷ vương, yêu vương bảy mươi hai động cùng bốn kiện tướng ra bày thành trận thế ngay ngoài cửa động. Một trường hỗn chiến thật khủng khiếp:

Gió lạnh hắt hiu, Sương mù man mác.
Bên kia tinh kỳ phấp phới, Phía này gươm giáo sáng choang.
Mũ kim khôi lớp lớp, Áo giáp sắt hàng hàng.
Kim khôi lớp lớp, lấp lánh như khánh bạc trên không Giáp sắt hàng hàng, san sát tựa núi băng ép đất. Đao to bản chớp giật mây bay
Thương cán gỗ mưa tuôn gió bốc.

Kích thiên phương, roi mắt hổ, la liệt như rừng; Kiếm đồng xanh, liềm tứ minh, trận bày chất ngất. Đại thánh vung gậy đánh thiên thần,
Tiến lui uyển chuyển nhanh như cắt.

Chim trời sợ hãi chẳng dám bay, Hổ báo rụng rời chạy biến mất.
Trời đất mịt mờ cát đá bay, Vũ trụ tối tăm tung bụi đất.
Xoang xoảng ầm ầm, động đất trời, Sát sát uy uy, quỷ thần ngất!
Trận đánh kéo dài từ giờ Thìn bày trận, hỗn chiến đến khi mặt trời lặn sau rặng núi phía tây. Độc giác quỷ vương cùng yêu quái bảy mươi hai động đều bị thiên thần bắt sống đem đi hết, chỉ còn bọn kiện tướng cùng lũ khỉ chạy thoát, trốn tít trong đáy Thủy Liêm động. Đại thánh một gậy chọi với bốn đại thiên thần, Lý Thác Tháp và Na Tra thái tử ở trên không. Đánh nhau hồi lâu, Đại thánh thấy trời sắp tối, bèn nhổ một dúm lông, bỏ vào mồm nhai nát, phun ra, hô “biến”, liền biến thành hàng trăm, hàng nghìn Đại thánh cầm gậy sắt bịt vàng, đánh bại cả Na Tra thái tử lẫn năm thiên vương.

Đại thánh thắng trận, thu lông quay về động, đến cầu sắt thầy
bốn kiện tướng dẫn lũ khỉ kéo ra đón. Chúng khóc hu hu ba tiếng, rồi lại cười khà khà ba tiếng. Đại thánh nói:

– Các ngươi thấy ta, vừa khóc vừa cười là cớ làm sao? Bốn kiện tướng thưa:
– Sáng nay chúng tôi dẫn các tướng ra đánh nhau với thiên vương, ma vương bảy mươi hai động và Độc giác quỷ vương đều bị thiên thần bắt mất, chúng tôi trốn thoát được, bởi thế mà khóc. Nay thấy Đại thánh thắng trận trở về không bị xây xát gì, nên chúng tôi cười.

Đại thánh nói:

– Được thua là chuyện thường của nhà binh. Người xưa nói: “Giết địch một vạn, mình tốn ba nghìn”. Huống hồ tướng bị bắt toàn là giống lang trùng hổ báo, cầy cáo hươu nai, giống khỉ chúng ta chưa bị thương một người nào, thì việc gì mà phải buồn phiền! Chúng tuy bị ta dùng phép phân thân đánh lui, nhưng vẫn còn hạ trại dưới chân núi. Chúng ta phải phòng giữ nghiêm ngặt, yên tâm ăn no, ngủ kỹ, giữ gìn sức khỏe. Đợi trời sáng xem ta dùng phép thần thông bắt lũ thiên tướng ấy, báo thù cho mọi người.

Bốn tướng và bọn khỉ mang rượu dừa ra uống vài chén rồi yên tâm đi ngủ. Chuyện không nói gì nữa.

Bốn đại thiên vương thôi đánh thu quân về. Mọi người báo công: người bắt được hổ báo; người bắt được voi, sư tử; người bắt được cầy cáo lang trùng nhưng không ai bắt được một con khỉ nào. Sau đó an doanh hạ trại, khao thưởng tướng soái có công, sắp đặt các tầng thiên la địa võng, cắt cử hiệu lệnh vây chặt núi Hoa Quả, đợi sáng mai lại khai chiến. Người người nhận lệnh, nơi nơi giữ phòng. Thật là:

Khỉ quái tung hoành trời đất sợ,
Chăng vây bủa lưới suốt ngày đêm.

Không biết sau khi trời sáng, đánh nhau thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích:
[57][58][59][60]

Nguyên văn: Quang minh chính đại.

Môi vượn, tay gấu: Những món ăn ngon và bổ. Nguyên văn: Ly hận thiên Thái Thượng Lão quân. Nguyên văn: Đến giọt nước cũng không tiết ra được.