Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ tư

Quan phong Bật mã lòng đâu thỏa
Tên gọi Tề Thiên dạ chẳng yên

Thái Bạch kim tinh cùng Mỹ hầu vương ra khỏi động sâu,
cùng nhau cưỡi mây lên trời. Nguyên phép cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không vô cùng nhanh chóng chẳng ai sánh kịp, nên Ngộ Không bỏ Kim Tinh lại sau, đến cửa Nam Thiên trước, Ngộ Không vừa định thu mây tiến vào, bị ngay Tăng Trường thiên vương dẫn bọn họ Bằng, họ Lưu, họ Cẩu, họ Tất, họ Đặng, họ Tân, họ Trương, họ Đào, một đoàn thiên binh vạm vỡ vác giáo gươm kiếm kích, chặn lại ở ngoài cửa, không cho vào, Hầu vương nói:

– Lão Kim Tinh thật là đồ gian trá! Đã mời lão Tôn, sao lại còn cho người cầm giáo gươm chặn lại?

Đang ồn ào, thì Kim Tinh cũng vừa đến. Ngộ Không đỏ mặt tía tai, nói:

– Lão già kia, sao lại lừa ta? Ngươi nói rằng mang chiếu chỉ chiêu an của Thượng đế xuống mời ta, sao lại cho người chặn ta ở ngoài cửa, không cho vào?

Kim Tinh cười, nói:

– Xin đại vương bớt giận, xưa nay ngài chưa từng tới Thiên đường, lại không có tên trong sổ tiên, thiên binh lại vốn không biết ngài, lẽ nào họ để ngài tự tiện vào. Phải đợi hôm nay yết kiến thiên tôn ghi tên vào sổ tiên, được phong quan thăng chức, thì từ đó trở đi, ngài mới tùy tiện ra vào, không ai dám ngăn cản nữa.
Ngộ Không nói:

– Đã vậy thì thôi ta không vào nữa. Kim Tinh lại nắm tay Ngộ Không nói:
– Ngài cùng vào với tôi.

Gần đến cửa trời, Kim Tinh gọi to:

– Thiên tướng, thiên binh cửa trời này hãy mở rộng cửa. Đây là người tiên ở hạ giới, ta vâng lệnh của Thượng đế mời Ngài đến đây.

Tăng Trường thiên vương cùng đoàn thiên binh đều thu binh lui ra. Lúc ấy hầu vương mới tin, cùng Kim Tinh thong thả bước vào. Thật là:

Vừa lên thượng giới

Mới đến thiên đình

Muôn đạo hào quang lồng ráng đỏ

Nghìn tầng khí đẹp nhả mù xanh

Nhìn cửa Nam Thiên thấy:

Dát bằng đá lưu ly xanh thẫm Nạm bằng muôn ngọc cẩm rỡ ràng Hai bên nguyên soái cờ lộng lẫy
Bốn mặt thiên thần giáo sáng choang

Đứng ngoài còn đỡ sợ

Vào trong mới kinh hoàng

Cột lớn chạm long ly quấn quýt

Cầu ngang vẽ hạc phượng nghênh ngang

Nắng rọi chói chang ráng đỏ

Trời cao mù mịt hơi lam
Ba mươi ba nếp thiên cung, nào Hoa Lạc Thái Dương, Ngũ Minh chói chang màu bạc Bảy mươi hai ngôi bảo điện, nào Triêu Vân Lăng Hư, Linh Quan rực rỡ ánh vàng
Đài Thọ Tinh, hoa thơm mấy ngàn năm chẳng héo

Lò luyện thuốc, cỏ lạ hàng vạn kiếp xanh rờn

Lại đến trước lầu Triệu Thánh:

Kẻ áo lụa là tựa sao lấp lánh

Người mũ phù dung như ngọc huy hoàng

Hài châu, trâm ngọc

Thao tía, đai vàng

Ba tiếng chuông ngân, Tam tào dâng biểu trước thềm son. Một hồi trống giục, Ngọc Hoàng triều hội cùng chữ thánh.
Lại đến Linh Tiêu bảo điện:

Then vàng cài cửa ngọc

Chim phượng múa thềm son

Lối dọc đường ngang, chốn chốn bạc vàng chạm trổ; Rèm kia, mái nọ, nơi nơi rồng phượng rập rờn Tiên phi cầm quạt dáng xinh đẹp
Ngọc nữ dâng khăn sắc rất dòn

Thiên tướng đứng hầu oai lẫm liệt

Tiên khanh hộ giá vẻ hiên ngang

Ở chính giữa:

Mâm ngọc lưu ly, bầy đầy ắp thuốc tiên thái ất

Bình quý mã não, cầm chen nhau cây cảnh san hô
Của lạ thiên cung đủ cả Thế gian muôn thuở đừng mơ! Cửa ngọc nhà vàng chen phủ tía
Hoa thơm cỏ lạ thoảng hương đưa Ngọc Thỏ lướt qua phiên triệu hội Kim Ô soi bóng trước thềm vua
Hầu vương có phúc lên thượng giới

Trần gian giũ sạch bụi không mờ

Thái Bạch kim tinh dẫn Mỹ hầu vương đến ngoài điện Linh Tiêu, không chờ chiếu gọi, vào thẳng trước tòa ngự để lạy Thượng đế. Ngộ Không đứng thẳng ở bên cạnh, không thi lễ, chỉ lắng tai nghe Kim Tinh tâu:

– Thần vâng theo thánh chỉ, dẫn yêu tiên vào. Thượng đế buông rèm hỏi:
– Đứa nào là yêu tiên?

Ngộ Không chỉ cúi mình trả lời:

– Chính lão Tôn đây.

Các vị tiên đều cả sợ thất sắc nói:

– Con khỉ dã man kia, tại sao không cúi lạy, lại dám trả lời vô lễ “lão Tôn Đây”? Tội thật đáng chết! Đáng chết!

Thượng đế ra lệnh:

– Tôn Ngộ Không là con yêu tiên ở hạ giới, mới được thành thân người, chưa biết lễ nghĩa nay ta tạm tha tội cho.

Các vị tiên giục:

– Mau lạy tạ ơn đi!

Ngộ Không chỉ nhìn lên, “vâng” một tiếng thật to.
Thượng đế truyền lệnh các vị tiên văn võ, xem đâu thiếu chức quan nào để bổ dụng Tôn Ngộ Không. Vũ Khúc tinh quân đứng bên cạnh bước lên tâu:

– Ở Thiên đình, các cung điện, nha môn đều đầy đủ chức
[51]
quan, chỉ ở Ngự mã giám
nom.

Thượng đế ra lệnh:

còn đang thiếu một người trông

[52]
– Vậy cho Ngộ Không giữ chức Bật mã ôn .

Các quan lại giục tạ ơn, Ngộ Không vẫn chỉ nhìn lên, vâng một tiếng thật to.

Thượng đế sai Mộc Đức tinh quân đưa Ngộ Không về Ngự mã giám nhận việc.

Lúc ấy, Hầu vương thích chí lắm, cùng Mộc Đức tinh quân đi ngay. Xong việc, Mộc Đức tinh quân về cung. Ở trại Ngộ Không tập trung cả Giám thừa, Giám phó, Điển bạ, Lực sĩ các quan viên to nhỏ trong trại hỏi han công việc, thấy trại này chỉ có khoảng nghìn con ngựa. Toàn là:

Xích thố, truy phong[53]

toàn giống quý

Ngày phi vạn dặm dễ như chơi Băng mây lướt gió, thần hăng hái Giòn giã vó tung dậy đất trời
Hầu vương kiểm tra sổ sách đếm đủ số ngựa trong trại. Điển bạ coi việc rơm cỏ đầy đủ; lực sĩ giữ việc tắm rửa, đun nấu ăn uống cho ngựa; Giám thừa, Giám phó đôn đốc công việc; Bật mã ngày đêm không ngủ, trông nom ngựa trại. Ban ngày còn chơi đùa được, ban đêm chăm chỉ giữ gìn. Ngựa ngủ, đánh thức cho ăn cỏ; ngựa lồng, nhốt lại trong chuồng. Bầy ngựa thấy Bật
mã ôn là cúp tai dúm vó, nhưng ngược lại, chúng được nuôi dưỡng béo tốt. Thấm thoắt đã hơn nửa tháng. Một hôm rỗi việc, giám quan trong trại bầy tiệc rượu, một là để đón tiếp, hai là để chúc mừng Bật mã ôn.

Đang lúc ăn uống vui vẻ, Hầu vương bỗng đặt chén xuống hỏi:

– Bật mã ôn thuộc hàm quan nào? Mọi người thưa:
– Chỉ có tên trong quan suông như vậy thôi. Hầu vương lại hỏi:
– Chức quan này thuộc phẩm hàm nào? Mọi người đáp:
– Chẳng thuộc phẩm hàm nào cả. Hầu vương nói:
– Không có phẩm hàm thì là to nhất rồi! Mọi người thưa:
– Không to đâu, không to đâu, mà là “chưa liệt vào hàng quan”.

Hầu vương hỏi:

– Thế nào gọi là “chưa liệt vào hàng quan”? Mọi người thưa:
– Nghĩa là hạng bét nhất. Chức quan ấy thấp nhất, bé nhất, chỉ có việc trông ngựa thôi. Tựa như ngài đây, sau khi nhận chức, chăm chỉ cần cù, nuôi ngựa béo tốt, thì người ta chỉ buông một lời khen “tốt”. Còn như để ngựa hơi gầy, thì bị khiển trách ngay. Nhất là để ngựa bị thương tích, thì còn phải chuộc tiền, bị phạt.

Hầu vương nghe xong, bất giác trong đầu bốc hỏa, nghiến
răng căm tức nói:

– Thật là khinh rẻ lão Tôn quá lắm! Lão Tôn này ở động núi Hoa Quả, xưng vua xưng chúa, cớ sao đánh lừa ta đến đây nuôi ngựa? Nuôi ngựa là công việc của hạng vô danh tiểu tốt, ty tiện nhỏ nhen, mà lại dám đem đãi ta sao? Không thèm làm nữa! Không thèm làm nữa! Ta đi đây!

Đoạn, Ngộ Không hừ một tiếng, đạp đổ công án, rút bảo bối trong tai ra, múa tít, nó bỗng to bằng cái bát, uyển chuyển, nhịp nhàng, ra khỏi Ngự mã giám, thẳng đến cửa Nam Thiên. Thiên binh biết Hầu vương có tên trong sổ tiên, là Bật mã ôn, không dám ngăn cản, để mặc Hầu vương ra khỏi cửa trời.

Trong chớp mắt, Hầu vương đã từ trên mây hạ xuống, về núi
Hoa Quả.

Hầu vương nhìn thấy bốn kiện tướng cùng yêu vương các động đang tập luyện binh sĩ, bèn lớn tiếng gọi:

– Các con ơi, lão Tôn đã về đây.

Lũ khỉ ùa cả lại, cúi đầu sụp lạy, rước Hầu vương vào động, mời lên ngôi tòa cao, bày tiệc đón rước. Lũ khỉ nói:

– Xin chúc mừng đại vương. Đại vương lên trời mười mấy năm, nay vinh quy chắc thỏa lòng lắm?

Hầu vương nói:

– Ta mới ở có hơn nữa tháng, làm gì đã mười mấy năm? Lũ khỉ thưa:
– Đại vương ở trên trời chẳng biết thời gian gì cả. Một ngày ở trên trời, bằng một năm ở hạ giới đấy! Xin hỏi đại vương làm quan đến chức gì?

Hầu vương xua tay, nói:

– Không đáng nói. Không đáng nói! Xấu hổ chết người đi
được! Thượng đế không biết dùng người, thấy ta hình dạng thế này, phong ta làm “Bật mã ôn”, làm cái việc nuôi ngựa, chẳng liệt vào hàng quan nào cả. Lúc đầu, ta không biết, cứ nhận chức, nhởn nhơ trong Ngự mã giám. Rồi một hôm hỏi các bạn đồng liêu, ta mới biết chức ấy là ti tiện. Lập tức lão Tôn trong lòng căm tức, hất đổ bàn tiệc, không nhận chức quan, bỏ ra về liền.

Lũ khỉ nói:

– Về hơn chứ! Về hơn chứ! Đại vương làm vua ở nơi phúc địa động núi này, được tôn trọng sung sướng biết chừng nào tội gì phải làm anh nuôi ngựa cho ai.

Rồi lũ khỉ hô:

– Chúng ta mau bày tiệc rượu để đại vương giải phiền! Đang ăn uống vui vẻ, chợt có người báo rằng:
– Thưa đại vương, ngoài cửa có hai Độc giác quỷ vương, xin được gặp.

Hầu vương nói:

– Mời vào.

Quỷ vương quần áo chỉnh tề, bước vào cúi lạy. Mỹ hầu vương hỏi:

– Các ngài đến gặp ta có việc gì? Quỷ vương thưa:
– Nghe tiếng đại vương chiêu hiền đã lâu, nhưng chưa có dịp yết kiến. Nay thấy đại vương được ghi tên vào sổ trời, trở về vẻ vang, chúng tôi đến kính dâng một tấm hoàng bào đỏ chúc mừng, mong đại vương đừng coi chúng tôi hèn hạ, thu dụng cho. Chúng tôi nguyện đem hết sức khuyển mã báo đền.

Hầu vương mừng lắm, khoác hoàng bào lên người, lũ khỉ thích chí chia ban lạy mừng. Hầu vương phong ngay cho hai
Quỷ vương làm Tổng đô đốc tiên phong.

Quỷ vương lạy tạ, rồi lại hỏi:

– Thưa đại vương, đại vương ở trên trời khá lâu, được Thượng đế trao cho chức gì?

Hầu vương nói:

– Thượng đế coi khinh người hiền, phong cho ta chức “Bật mã ôn” hạng bét!

Quỷ vương nghe nói, thưa:

– Đại vương có phép thần thông, sao lại đi nuôi ngựa cho họ? [54]
Có làm đến “Tề Thiên đại thánh

“cũng được ấy chứ!

Hầu vương nghe nói thích chí quá, nói liền mấy tiếng:

– Hay, hay, hay quá!

Liền sai bốn kiện tướng:

– Làm cho ta một lá cờ thêu bốn chữ lớn “Tề Thiên đại thánh” dựng cột treo ngay lên. Từ nay trở đi, chỉ được gọi ta là “Tề Thiên đại thánh”, không được gọi là đại vương nữa. Và truyền ngay cho yêu vương các động đều được biết. Chuyện đến đây không nói nữa.

*

* *

Lại nói chuyện ngày hôm sau. Thượng đế khai triều, thấy Trương tiên sư dẫn các viên Giám thừa, Giám phó ở Ngự mã giám vào trước thềm son cúi lạy, tâu:

– Vạn tuế! Bật mã ôn mới nhận chức là Tôn Ngộ Không, nhưng hiềm chức quan nhỏ, hôm qua hắn đã bỏ thiên cung đi rồi.

Lúc ấy lại thấy ngoài của Nam Thiên, Tăng trường thiên
vương dẫn một tốp thiên binh cũng vào tâu:

– Bật mã ôn không biết lý do gì, ra khỏi cửa Thiên môn đi rồi. Thượng đế nghe nói, bèn ra lệnh:
– Hai hàng văn võ, ai về chức nấy, trẫm sẽ sai thiên binh đi bắt ngay con yêu quái ấy.

Trong ban, Thác Tháp Lý thiên vương và Na Tra tam thái tử bước ra, tiến lên tâu:

– Vạn tuế! Tiểu thần tuy bất tài, nhưng xin được đi bắt con yêu quái ấy.

Thượng đế cả mừng, phong ngay cho Thác Tháp Lý thiên vương Lý Tịnh làm Hàng ma đại nguyên soái, Na Tra tam thái tử làm Tam hải hội đại thần, lập tức điều binh xuống hạ giới.

Lý thiên vương và Na Tra dập đầu lạy tạ, từ biệt Thượng đế, về ngay bản cung tập hợp ba quân, phong các đầu mục. Lấy Cự Linh Thần làm tiên phong, Ngư Đỗ tướng đi đoạn hậu, Dược Xoa tướng đốc quân, trong giây lát ra khỏi cửa Nam Thiên xuống thẳng núi Hoa Quả, chọn nơi bằng phẳng cắm trại, truyền lệnh cho Cự Linh thần khiêu chiến. Cự Linh thần tuân lệnh, nai nịt chỉnh tề, cầm cây búa tuyên hoa, đến ngoài động Thủy Liêm, thấy ngoài cửa động, rất nhiều yêu ma, đều là các loài lang trung hổ báo khoa thương múa kiếm, nhảy nhót reo hò ầm ĩ.

Cự Linh thần quát:

– Lũ nghiệt súc kia! Mau báo ngay cho Bật mã ôn biết ta là đại tướng trên trời, vâng lệnh Thượng đế đến đây bắt hắn, bảo hắn sớm ra đầu hàng, thì tránh cho lũ bay khỏi bị chết uổng!

Bọn yêu quái chạy dạt vào trong động báo.

– Tai họa rồi! Tai họa rồi! Hầu vương hỏi:
– Tai họa gì?

Bọn yêu quái thưa:

– Ngoài cửa có một vị thiên tướng, gọi đến hàm quan của Đại thánh, và nói “vâng thánh chỉ của Thượng đế đến bắt Đại thánh, bảo sớm ra hàng thì không đụng đến tính mạng của chúng con”.

Hầu vương nghe nói, ra lệnh:

– Đem giáp trụ ra cho ta!

Bên đội mũ kim tía, mặc áo giáp vàng, đi hài vân, tay cầm gậy như ý bịt vàng dẫn quân ra cửa động bày trận. Cự Linh thần giương mắt nhìn thấy Hầu vương:

Mình mặc áo giáp vàng tươi

Đầu mang mụ trụ sáng ngời kim quang

Tay cầm gậy sắt bịt vàng

Hài vân chân xỏ trông càng uy phong

Hai mắt sáng tựa sao băng

Hai tai rủ xuống bạn cùng hai vai

Thần thông tài nghệ tuyệt vời

Tiếng như chuông khánh đất trời vang xa

Rõ ràng Bật mã nhà ta

Mà lòng kiêu ngạo muốn là “Tề Thiên”

Cự Linh thần lớn tiếng quát:

– Loài khỉ kia, có biết ta là ai không? Đại thánh nghe tiếng, vội hỏi:
– Nhà ngươi là thần thiệc ở đâu, lão Tôn không thèm biết, mau mau xưng tên ta nghe!

Cự Linh thần nói:
– Ta biết nhà ngươi là loài khỉ Hồ Tôn dối trá, còn nhà ngươi không biết ta là ai? Ta là Cự Linh thiên tướng, tiên phong của cao thượng thần tiên Thác Tháp Lý thiên vương đây. Nay ta vâng thánh chỉ của Thượng đế, đến thu phục nhà ngươi. Nhà ngươi mau mau sắm sửa hành trang, quy thuận mệnh trời, để tránh cho lũ súc sinh ở núi này khỏi vạ tru di, vì bằng nói nửa lời “không”, thì tức khắc thân thành tro bụi!

Hầu vương nghe nói, cả giận:

– Tên thần hèn hạ kia, chớ có khua môi múa mép. Ta định đãi nhà ngươi một gậy chết tươi, nhưng e không ai về báo. Nay ta tạm tha chết, cho mau quay về báo với Thượng đế rằng: Thượng đế thật không biết dùng người, lão Tôn đây tài năng có thừa, sao dám để ta nuôi ngựa? Nhà ngươi hãy nhìn tên hiệu trên lá cờ của ta kia. Nếu theo đúng tên hiệu đó phong chức cho ta, thì ta không động binh, tự nhiên trời đất hòa bình. Nếu không, nếu không ta sẽ đánh lên tận Linh Tiêu, thì ngai vàng của Thượng đế cũng không được yên đâu!

Cự Linh thần nghe nói, trợn mắt nhìn, quả thấy một cây cờ cao dựng ngoài cửa động, trên cột cắm lá cờ thêu bốn chữ to “Tề Thiên đại thánh” bèn cười nhạt, nói:

– Loài khỉ ngu xuẩn kia, chẳng biết thời thế, dám nhận là “Tề
Thiên đại thánh”, hãy nếm một búa của ta đây!

Đoạn vung búa bổ xuống.

Hầu vương không chút hốt hoảng, vung gậy sắt bịt vàng đón đánh. Thật là một trận tử chiến:

Người nọ gậy như ý

Kẻ kia búa tuyên hoa

Anh hùng gặp gỡ, tài cao thấp

Gậy búa giao nhau, ánh chói lòa
Người nọ thần thông cũng biến hóa

Kẻ kia bẻm mép lẫn ba hoa Trổ phép phun mây và thổi gió Ra tay bão táp với mưa sa
Hầu vương biến hóa vô bờ bến Thiên tướng thần thông cũng chẳng tha Gậy múa tít mù rồng giỡn nước
Búa vung tới tấp phượng xuyên hoa Cự Linh danh tiếng lừng thiên hạ Mà nay tài nghệ phải thua xa
Đại thánh nhẹ nhàng vung gậy sắt

Cự Linh tê dại, vội lui về

Cự Linh thần địch không nổi, bị Hầu vương đánh một gậy
vào đầu, vội vàng giơ búa ra đỡ, bỗng nghe rắc một tiếng, cán búa gãy làm hai đoạn, bèn bỏ chạy thoát thân. Hầu vương cười, nói:

[55]
– Đồ hèn, đồ hèn!

Ta tha chết cho mày mau về báo tin đi!

Cự Linh thần về đến cửa doanh trại, yết kiến Tháp Thác Lý thiên vương, quỳ xuống ấp úng tâu:

– Bật mã ôn quả thật võ nghệ cao cường, tôi địch không nổi, thua chạy về đây chịu tội.

Lý thiên vương nổi giận quát:

– Nhà ngươi làm nhụt nghệ khí quân ta, lôi ra chém mau! Na Tra thái tử đứng bên cạnh bước ra lạy tạ, thưa:
– Xin phụ vương nguôi giận, tạm thời tha tội cho Cự Linh, đợi con mang quân ra đánh một trận, xem sao đã.

Thiên vương nghe lời con, tạm thời đưa Cụ Linh về doanh trại xét tội sau.

Na Tra thái tử giáp trụ chỉnh tề bước ra ngoài doanh trại, thẳng tới động Thủy Liêm. Lúc ấy Ngộ Không đang thu quân, chợt thấy Na Tra thái tử dũng mãnh xốc tới. Thái tử quả là:

Tóc ngôi vừa chấm trán Món tóc chửa ngang vai Khôi ngô mà lanh lẹn Thanh tú lại anh tài
Chính giống kỳ lân trên thượng giới Thật loài chim phượng quý trên đời Nòi rồng chẳng nét hao phàm tục Tuổi trẻ anh hùng hà kém ai!
Võ nghệ sáu ban thông tỏ hết Thần thông biến hóa đủ mười mươi Ngọc hoàng thượng đế vừa phong tặng “Hải Hội Tam Đàn” chẳng phải chơi!
Ngộ Không tiến đến gần hỏi:

– Chú mày là con cái nhà ai? Xông vào cửa nhà ta có việc gì? Na Tra quát:
– Loài khỉ yêu quái hỗn hào kia, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Na Tra thái tử thứ ba của Thác Tháp Lý thiên vương, nay vâng lệnh Thượng đế đến đây bắt ngươi.

Ngộ Không cười, nói:

[56]
– Thái tử con nít, miệng còn hôi sữa

, chưa ráo máu đầu,
sao dám nói khoác như vậy? Ta tạm tha tính mạng, không thèm đánh. Ngươi hãy nhìn những chữ gì trên lá cờ của ta kia, về tâu với thượng đế rằng: Nếu phong cho ta quan chức ấy thì ta không động binh, tự nhiên quy thuận. Nhược bằng không nghe, ta sẽ quyết đánh đến tận điện Linh Tiêu!

Na Tra ngẩng đầu nhìn, thấy bốn chữ “Tề Thiên đại thánh”, bèn nói:

– Con khỉ yêu quái kia, có mấy thần thông mà dám xưng danh hiệu như vậy? Ngươi đừng sợ, hãy nếm một đường gươm của ta đây.

Ngộ Không nói:

– Ta đứng yên đây, mặc cho ngươi chém.

Na Tra căm giận, hét vang một tiếng “biến” tức thì biến thành ba đầu sáu tay rất hung tợn, tay cầm sáu thứ binh khí: gươm chém yêu, đao bổ yêu, dây trói yêu, chày giã yêu, quả cầu thêu, bánh xe lửa, hùng hùng hổ hổ xông vào đánh.

Ngộ Không thấy thế, giật mình nói:

– Thằng nhóc này mà cũng lắm phép thuật! Chớ có vô lễ! Hãy xem thần thông của ta đây!

Đại thánh bèn hô một tiếng “biến”, liền biến thành ba đầu sáu tay, cầm gậy sắt bịt vàng vung tít, và cũng biến thành ba cây gậy. Sáu tay cầm ba cây gậy đánh đỡ. Trận chiến thật quyết liệt, trời long đất lở:

Sáu tay, Thái tử tuyệt vời

Mỹ hầu vương cũng là loài trời sinh

Hai bên địch thủ kỳ phùng
Bản nguyên gặp gỡ chính tông trận này

Một người vâng lệnh trời sai

Một người – thượng giới phen này phá tung

Gươm chém yêu sắc lạ lùng Đao bổ yêu cũng quỷ kinh thần sầu Dây trói yêu – rắn quấn vào
Chày giã yêu mạnh khác nào hổ lang

Bánh xe lửa lóe chói chang

Quả cầu thêu vút nhịp nhàng, vây quanh

Đại thánh gậy sắt múa nhanh Đón sau đỡ trước, vừa rình lập mưu Hồi lâu chưa rõ thấp cao
Thái tử quyết thắng, bụng nào chịu thôi

Sáu ban võ nghệ tuyệt vời

Thiên biến vạn hóa nhằm người Hầu vương

Hầu vương chẳng sợ, cười vang

Gậy sắt múa tít, đánh sang không ngừng

Biến ra muôn thế tấn công

Như hổ quét gió, như rồng giỡn mây

Ma vương yêu quái đông tây

Kinh hoàng đóng cửa suốt ngày chẳng ra

Đất trời gió nổi mưa sa Gươm thần gậy sắt chạm va ào ào Một bên thiên tướng tài cao
Một bên khỉ quái phép nào có thua!
Đánh nhau quyết liệt có thừa

Ai thắng, ai bại hàng giờ chửa phân

Thái tử và Ngộ Không đều trổ thần thông, đánh nhau đến ba mươi hiệp. Sáu ban võ nghệ của Thái tử thiên biến vạn hóa; cây gậy sắt bịt vàng của Ngộ Không cũng vạn hóa thiên biến, giữa không trung như mưa trút sao sa, không phân thắng phụ. Tôn Ngộ Không vốn lanh tay tinh mắt, đang lúc hỗn chiến, liền nhổ một sợi lông, hô “biến”, lập tức biến thành một Tôn Ngộ Không giả, tay cầm gậy sắt, đánh dứ Na Tra một miếng, còn Tôn Ngộ Không thật, tung người ra phía sau Na Tra, nhằm cánh tay trái, bổ xuống một gậy. Na Tra đang mải dùng phép, nghe tiếng gậy sắt đánh vèo, vội né tránh, nhưng không kịp, bị đánh trúng một gậy, đau quá phải tháo chạy, thu phép thuật cùng sáu thứ binh khí, thua trận chạy về.

Đứng trong trận, Lý thiên vương đã thấy rõ tình hình, vội vàng toan thúc quân trợ chiến. Nhưng không ngờ Thái Tử đã chạy đến trước mặt, run như cầy sấy, nói:

– Thưa phụ vương, Bật mã ôn võ nghệ cao cường, pháp thuật của con cũng không đánh nổi, bị hắn đánh bị thương vào cánh tay.

Thiên vương cả sợ, thất sắc nói:

– Hắn thần thông biến hóa như thế, làm sao thắng được? Thái tử nói:
– Ngoài cửa động, hắn có cắm một lá cờ, trên viết bốn chữ “Tề Thiên đại thánh”, và khoác lác rằng: bảo Thượng đế phong hắn làm “Tề Thiên đại thánh” thì mọi việc xong xuôi hết. Nếu không, hắn sẽ đánh tới điện Linh Tiêu.

Thiên vương nói:

– Nếu như vậy thì tạm thời không đánh nhau với hắn nữa, trở
về Thượng giới tâu rõ, rồi xin thêm quân vây bắt hắn cũng không muộn.

Thái tử bị đau, không thể đánh nhau được, cũng cùng Thiên vương về trời, tâu với Thượng đế. Chuyện không nói nữa.

*

* *

Hầu vương thắng trận quay về, yêu vương bảy mươi hai động và sáu anh em đều đến chúc mừng. Trong động mở tiệc, ăn uống linh đình. Hầu vương nói với sáu anh em rằng:

– Tiểu đệ đã xứng là “Tề Thiên đại thánh”, anh em cũng nên xưng là “Đại thánh” chứ!

Ngưu ma vương bỗng nói to:

– Hiền đệ nói chí phải. Tôi xưng là “Bình Thiên đại thánh”. Giao ma vương nói:
– Tôi xưng là “Phục Hải đại thánh”. Bằng ma vương nói:
– Tôi xưng là “Hỗn Thiên đại thánh”. Sư Đà vương nói:
– Tôi xưng là “Di Sơn đại thánh”. Di hầu vương nói:
– Tôi xưng là “Thông Phong đại thánh”. Ngẫu Nhung vương nói:
– Tôi xưng là “Khu Thần đại thánh”.

Lúc đó bảy đại thánh tự suy tôn, xưng danh hiệu, ăn uống vui vẻ suốt một ngày rồi mới giải tán.

*
* *

Lại nói Lý thiên vương cùng Tam thái tử dẫn quân tướng thẳng đến điện Linh Tiêu, tâu rằng:

– Lũ thần vâng thánh chỉ, mang quân xuống hạ giới thu thập yêu tiên Tôn Ngộ Không. Không ngờ nó có thần thông quảng đại võ nghệ cao cường, nên không địch nổi, mong thánh thượng điều thêm quân tiễu trừ.

Thượng đế nói:

– Liệu một con khỉ yêu quái tài nghệ có bao lăm mà phải thêm quân?

Thái tử tiến lại gần tâu:

– Cúi mong thánh thượng tha chết cho tội thần. Con khỉ yêu quái ấy dùng một cây gậy sắt, trước thì đánh bại Cự Linh Thần, sau lại đánh bị thương cánh tay của hạ thần. Ngoài cửa động dựng một cây cờ, trên viết bốn chữ “Tề Thiên đại thánh”. Hắn còn nói rằng phong chức ấy cho hắn, thì hắn bãi binh chịu hàng. Bằng không, thì hắn sẽ đánh lên tận điện Linh Tiêu.

Thượng đế nghe nói, kinh ngạc:

– Con khỉ yêu ấy lại dám ngông cuồng như thế ư? Các tướng hãy mau đi giết nó ngay!

Lúc ấy, Thái Bạch kim tinh, từ trong ban bước ra tâu:

– Con khỉ yêu quái ấy chỉ biết vạ mồm thôi, chứ không biết gì là lễ phép. Nay tăng quân đánh nhau với nó, trước mắt cũng không thắng được, lại mất quân. Chi bằng thánh thượng mở lượng từ bi, xuống chiếu chiêu an, phong nó làm “Tề Thiên đại thánh” nhưng chỉ có chức suông thôi, có quan mà không có lộc là hơn.

Thượng đế nói:
– Thế nào là “có quan không có lộc”? Kim Tinh nói:
– Danh tuy là “Tề Thiên đại thánh”, nhưng không cho làm gì, không cấp bổng lộc, nuôi hắn ở trong vòng trời đất, thu lấy tà tâm của hắn, khiến hắn không sinh lòng ngông cuồng, như thế may ra trời đất mới thanh bình, vũ trụ mới yên ổn được.

Thượng đế nghe lời, nói:

– Trẫm y theo lời tâu của khanh.

Bèn lập tức sai viết chiếu thư giao cho Kim Tinh mang đi.

Một lần nữa Kim Tinh lại ra cửa Nam Thiên, thẳng xuống động Thủy Liêm, núi Hoa Quả xem xét. Lần này khác hẳn lần trước, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, đủ mọi loại yêu quái. Con nào con nấy mang kiếm vác thương, khoa đao múa gậy, hò hét nhảy nhót, vừa thấy Kim Tinh, chúng đã xông vào đánh. Kim Tinh nói:

– Các đầu mục lại đây, phiền các chú vào báo cho Đại thánh biết ta là sứ giả của Thượng đế, mang thánh chỉ xuống đây mời ngài.

Lũ yêu lập tức chạy vào báo:

– Ngoài động có một ông già nói là sứ giả của Thượng đế mang thánh chỉ xuống mơi Đại thánh.

Ngộ Không nói:

– Đến đúng lúc lắm, đúng lúc lắm! Lần trước Kim tinh Thái Bạch xuống mời ta lên thượng giới, tuy quan tước chẳng ra làm sao, nhưng cũng đã được một lần lên trời, biết hết đường đi lối lại ở thiên cung. Lần này xuống chắc là có hảo ý.

Bèn truyền các đầu mục đánh trống mở cờ, dàn thành hàng ngũ đón tiếp. Đại thánh dẫn bọn khỉ, đội mũ mặc giáp, ngoài
khoác áo hoàng bào đỏ, chân đi hài vân, cấp tốc ra ngoài động. Ngộ Không cúi mình thi lễ, cao tiếng nói:
– Mời lão tinh vào, xin ngài tha lỗi cho tôi không kịp đón tiếp. Kim tinh bước vào, đi thẳng vào trong động, đứng ngoảnh
mặt về phía Nam nói:

– Hôm nay nói để Đại thánh rõ, lần trước Đại thánh không thiết chức quan nhỏ, trốn khỏi Ngự mã giám, quan viên lớn nhỏ trong trại cáo tâu việc ấy với Thượng đế Thượng đế truyền lệnh rằng “phàm việc trao quan chức, phải từ thấp lên cao, cớ sao lại hiềm là nhỏ?”. Lúc ấy có Lý thiên vương dẫn Na Tra xuống hạ giới đánh nhau với Đại thánh. Không ngờ Đại thánh thần thông, nên Na Tra bị thua, chạy về trời tâu rằng: “Đại thánh có dựng một cây cờ, muốn làm Tề Thiên đại thánh”. Nhiều võ tướng còn toan đánh nữa. Nhưng lão đây cố sức thanh minh, tâu xin chức ấy cho Đại thánh, để khỏi động binh. Thượng đế nghe theo, bởi thế lão mới đến đây mời Đại thánh.

Ngộ Không cười nói:

– Lần trước ngài đã khó nhọc, lần này lại quá ưu ái, tôi xin cảm tạ, cảm tạ! Nhưng không biết trên trời có hàm quan “Tề Thiên đại thánh” không?

Kim Tinh nói:

– Lão đã tâu Thượng đế chuẩn y hàm quan ấy, thì hôm nay mới dám mang thánh chỉ xuống. Nếu không bằng lòng, Đại thánh cứ bắt tội lão đây là được.

Ngộ Không hớn hở, cố giữ Kim Tinh lại mở tiệc thết đãi, nhưng không được, bèn cùng Kim Tinh cưỡi mây lành, lên thẳng cửa Nam Thiên. Lúc ấy, thiên binh, thiên tướng đều chắp tay nghênh đón. Hai người vào thẳng điện Linh Tiêu, Kim Tinh quỳ lạy tâu:
– Thần vâng chiếu đã dẫn Bật mã ôn Tôn Ngộ Không đến. Thượng đế nói:
– Tôn Ngộ Không lại đây. Lần này triệu nhà ngươi lên cho làm “Tề Thiên đại thánh” quan cao cực phẩm nhưng không được làm việc hồ đồ nghe chưa!

Hầu vương cũng chỉ quay lên “dạ” một tiếng cảm ơn Thượng đế lập tức sai hai quan công cán họ Trương, họ Lỗ dựng ngay ở mé phải vườn Bàn Đào một tòa phủ “Tề Thiên đại thánh”. Trong phủ đặt hai ty: ty An Tĩnh và ty Ninh Thần. Trong các ty đều có tiên lại giúp việc. Lại sai Ngũ đẩu tinh quân dẫn Ngộ Không đến đó nhậm chức, ban cho hai bình rượu ngự, mười bông hoa vàng, để Ngộ Không tâm yên chí định, không làm những việc bậy bạ nữa.

Ngay ngày hôm ấy, Ngộ Không cùng Ngũ đẩu tinh quân đến phủ. Ngộ Không mở bình rượu, cùng mọi người uống cạn. Đưa tinh quân về bản cung rồi, Ngộ Không lấy làm bằng lòng thỏa mãn lắm, mừng vui hớn hở, được hưởng sung sướng ở thiên cung, không còn trở ngại gì cả.

Thật là:

Họ tên ghi rõ sổ trời

Sống lâu mãi mãi, luân hồi chẳng lo

Không biết việc sau thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích:

[51]

[52]

Ngự mã giám: Trại nuôi ngựa của Thượng đế.

Bật mã ôn: Theo truyền thuyết dân gian loài khỉ có thể giúp ngựa tránh được bệnh dịch. Tác giả sử dụng truyền
thuyết này, đổi chữ tỵ (tránh) thành chữ bật (giúp), đổi chữ ôn (bệnh) thành chữ ôn (ấm), (theo nguyên chú),

[53]
Xích thố, truy phong: Hai giống ngựa quý, ngày đi ngàn dặm. Nguyên bản còn kể tên nhiều giống ngựa quý
trong “bát tuấn cửu dật”.

Bát tuấn: tám con tuấn mã của Chu Mục Vương: Xích ký, Đạo ty, Bạch nghĩa, Thân luân, Sơn tử, Cử hoàng, Hoa lưu, Lục nhĩ.

Cửu dật: vua Hán Hiến Đế từ đất Đại về có chín con ngựa quý: Phù vân, Xích điện, Tuyệt quần, Dật phiêu, Tử yến lưu, Lục ly thông, Long tử, Lân câu, Tuyệt trần. Chúng tôi (ND) lược bớt chỉ dịch tượng trưng hai giống ngựa quý quen thuộc là Xích thố và Truy phong mà thôi.

[54]

[55] [56]
Tề thiên đại thánh có nghĩa là: thánh lớn bằng trời.

Nguyên văn: Cái bọc thối.
Nguyên văn: Răng sữa còn chưa rụng.