Trang

【Đông Du Ký】Hồi thứ tư

Linh dược tự nhiên cứu mạng
Thanh ngưu kinh hãi xuống phàm
Dương Tử y lời, đỗ thuốc vào, giây phút bà mẹ hắt hơi thở được, ngồi dậy thở dài, xem lại thấy mạnh khỏe hơn xưa, đỏ da thắm thịt. Nội nhà mừng rỡ vô cùng. Dương Tử lạy thưa rằng: "Xin tiên ông cho tôi biết hiệu!". Thiết Quả nói: "Ta là Lý Ngưng Dương, thầy của ngươi đó. Vì ngươi đốt xác nên thầy phải nhập vào thân ăn mày, lo ngươi oán ta nên đến cứu tử. Cứ như lời ngươi nói thì phải mười phần, thầy chẳng hề chấp. Nay ngươi hiếu thảo với mẹ cho phỉ tình. Ta cho ngươi một hoàn thuốc này, uống vào sống lâu lắm, thầy trò gặp mặt sau này. Dương Tử cúi đầu lạy, chưa kịp hỏi thăm, Thiết Quả đã biến mất.
Sau mẹ Dương Tử sống rất thọ. Khi mẹ mãn phần Dương Tử chôn cất tử tế, mãn tang rồi tìm đến chỗ Thiết Quả ở khi trước mà tu. Đến khi Thiết Quả về, Dương Tử cũng đắc đạo theo tiên. Tính từ lúc cứu mẹ đến khi đắc đạo là hai trăm năm có lẻ.
Khi Thiết Quả biến hóa về Họa Sơn hầu hạ Lão Tử. Lão Tử nói: "Vậy mới chắc thành tiên, không lo trở lại cõi thế". Cười rồi truyền dọn tiệc đãi đằng mà ăn mừng cho Lý Thiết Quả.
Mãn tiệc Lão Tử đi dạo. Thiết Quả nói với các tiên đồng rằng: "Chúng ta cưỡi thử con thanh ngưu mà đi dạo một hồi, xiềng nó hoài tội nghiệp". Hai tiên đồng cũng nghe lời. Lý Thiết Quả mở khóa, mở xiềng, quyết lên lên mà cưỡi. Chẳng ngờ thanh ngưu thấy bộ dạng Thiết Quả dữ dằn, nó hoảng kinh giật dây nhảy đại. Thiết Quả và hai tiên đồng đuổi theo không kịp, tìm nữa ngày vẫn bặt tin. Ba người cứ tránh nhau mãi.
Đến khi Lão Tử về hỏi chuyện chi mà cãi vã với nhau? Tiên đồng thưa rằng: "Thiết Quả với hai tiểu đồng kia, bày đặt cưỡi thanh ngưu ...". Lão Tử quở rằng: "Năm trước thanh ngưu trốn xuống trần phá chúng, nên ta xiềng nó không thả ra. Nay các ngươi vì ham chơi mà hại thiên hạ, không biết nó quấy nhiễu dưới thế gian ra sao nữa?". Nói rồi phạt đòn hai tiên đồng; đày Thiết Quả xuống trần lập công làm phước mà chuộc tội. Chừng nào mãn hạn mới được về.
Còn thanh ngưu giật dây chạy xuống phàm, như cọp về non, rồng về biển. Ngó thấy Tần Vương đang dự hội, đàn ca thanh thót, nữ sắc nhởn nhơ, thanh ngưu nghĩ rằng: "Cũng nên vào đây mà hưởng khoái lạc". Nghĩ rồi tàng hình vào cung đem Tần Vương bỏ trên gành Cù Tòng, cách hai mươi dặm. Hoàng hậu hãi kinh truyền chỉ tìm vua mà chưa được. Giây phúc lại thấy Tần Vương vào cung, các cung nữ chưa từng gặp vua nên không rõ, có một mình hoàng hậu biết chẳng phải vua thật. Vì cử chỉ, tiếng nói, tướng đi đều không giống với nhà vua khi trước, nên truyền chỉ nói trong cung có yêu quái, bá quan không rõ cớ gì. Hoàng hậu cứ nói người ấy không phải vua, đó là yêu quái. Bá quan xem không khác chút nào, vì thấy hoàng đế lâm triều như trước. Xảy có quan Khâm Thiên Giám vào tâu rằng: "Thần thấy có yêu quái phạm vào sao vua". Tần Vương giả làm thinh không nói lại, bá quan biết là yêu quái, chắc hoàng thượng này là yêu quái. Bãi chầu các quan lui ra, thương nghị riêng, treo bảng tìm vua.
Không bao lâu có ông tiều đến xem bảng báo tin rằng: "Tại trên gành Cù Tòng có một vị ăn mặc sắc phục hoàng đế đang kêu khóc bảo cứu giá". Các quan hay tin đều đến bảo giá. Tần Vương giả nổi giận, giam hoàng hậu vào lãnh cung, các cung nữ thất kinh, chịu phép không dám nói theo hoàng hậu.
Còn bá quan đến gành Cù Tòng, thấy vua ngồi trên gành xuống không được. Bá quan truyền tướng giỏi leo lên để vua ngồi trong sọt lớn, cột dây thả xuống. Bá quan xúm lại tâu rằng: "Chẳng hay vì có nào mà Bệ hạ mắc nạn như vậy?". Tần Vương nói rằng: "Đêm hôm trước lúc canh hai, trẫm thấy một người đầu trâu, vào cung cõng trẫm đem bỏ trên núi". Các quan tâu rằng: "Con quái ấy hiền giờ đang giải hình Bệ hạ ở trong cung, hoàng hậu nói nó là yêu quái, nó đã truyền nhốt hoàng hậu vào lãnh cung, chúng tôi chẳng dám nghịch ý". Tần Vương phán rằng: "Vậy thì bá quan dẫn ngự lâm quân, vào bắt nó mà xử trãm". Bá quan tuân chỉ dẫn binh đi trước, Tần Vương theo sau. Mới tới cửa cung, có một tiếng thét vang, thanh ngưu hóa lửa đốt các quan chạy trối chết, Tần Vương lui vào thái miếu mà trốn với các quan. Lại phán rằng: "Yêu quái thần thông như vậy, quan binh địch không lại biết tính làm sao bây giờ?". Bá quan tâu rằng: Ở xa xa có miếu bà Cửu Thiên Huyền Nữ, ai có tai nạn chi cầu khẩn, bà cũng giải cứu. Nay xin Bệ hạ đến đó mà cáo việc yêu quái phạm vào cung, lẽ nào bà chẳng trừ nó?". Tần Vương y lời, ăn chay, tắm gội sạch sẽ, đem lễ vật đến miếu mà cầu. Đốt hương, dâng sớ rồi lui về chốn cũ.