Trang

【Tây Du Ký】Hồi thứ bẩy

Đại Thánh trốn khỏi lò Bát Quái
Hầu Vương bị giam núi Ngũ Hành

Lại nói Đại Thánh bị thiên binh giải đến trảm yêu đài, trói vào cái cột hàng yêu, dao chém, búa bổ, giáo đâm, kiếm sả vẫn không hề hại đến thân thể. Nam Đẩu Tinh Quân sai mọi thần Hỏa Bộ phóng lửa đốt cũng không cháy. Lai sai mọi thần Lôi Bộ lấy roi sét đánh cũng chẳng hại đến mảy may. Đai Lực Quỷ Vương về tâu .
-  Đại Thánh không biết học được phép hộ thân ở đâu mà dao chém, lửa đốt, búa bổ, sét đánh đều mảy may không thương tổn.
Vậy làm thế nào bây giờ ?
Thượng Đế nghe nói hỏi:
-  Nó đã như thế, nên xử trí thế nào ?
Thái Thượng Lão Quân tâu :
-  Loài khỉ kia đã ăn quả bàn đào, uống rượu ngự, lại ăn trộm cả đan tiên. Tôi có năm hồ đan vừa sinh vừa thục, bị nó ăn mất cả ; nó vận dụng cả ba lửa, luyện thành một khối, nên nó đã thành thân kim cương rồi, không thể nào bị thương nữa. Chi bằng cho lão đạo lĩnh nó về, bỏ vào trong lò Bát Quái, dùng lửa vân vũ luyện đan mà đốt, tự khắc nó biến thành tro than cả.
Thượng Đế nghe nói, liền sai Lục Đinh, Lục Giáp giải Đại Thánh trao cho Lão Quân. Lão Quân lĩnh chỉ đem đi. Một mặt tuyên triệu Nhị Lang Chân Quân vào ban thưởng cho trăm đóa hoa vàng, trăm bình rượu ngự cùng mọi thứ châu báu gấm vóc, bảo chia cho anh em kết nghĩa cùng hưởng. Nhị Lang tạ ân, về cửa Quán Giang.
Lão Quân về đến cung Đâu Xuất, đem Đại Thánh ra, cởi dây trói, rút cái móc xiên khóa xương bả vai, đem bỏ vào lò Bát Quái ; sai đạo sĩ coi lò và đồng tử quạt lò phóng lửa bắt đầu đốt luyện. Nguyên cái lò ấy là Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài tám quẻ. Đại Thánh liền chui vào nằm ở dưới cung Tốn. Tốn là gió, có gió thì không có lửa, nên Đại Thánh chỉ bị gió hút vào làm hai mắt đỏ lên, mắc phải bệnh đau mắt cho nên sau gọi là "mắt lửa con ngươi vàng”
Quang âm vùn vụt, thấm thoát Lão Quân đun lò Bát Quái đã được bảy bảy bốn mươi chín ngày, đủ độ lửa rồi. Chợt một hôm Lão Quân mở lò ra lấy thuốc, Đại Thánh đương hai tay bưng mắt, nước mắt giàn giụa, bỗng nghe thấy tiếng động ở đầu lò, bèn hé mắt ra thấy ánh sáng, Đại Thánh không nhịn được, liền cất mình nhảy ra, đạp đổ cả lò chạy biến ra ngoài. Bốn đạo sĩ đốt lò, coi lò và Lục Đinh, Lục Giáp chạy ra giữ lại đều bị đá hết. Đại Thánh giống như rồng hổ, mặc sức vẫy vùng. Lão Quân xấn đến liền bị Đại Thánh đánh cho một cái ngã bổ chảng, rồi bỏ đó, lấy gậy như ý ở trong tai ra vung một cái, gậy trở thành to như cũ. Đại Thánh cầm gậy như ý, không kể hay dở, lại đại náo thiên cung một lẩn nữa.
Chín diệu tinh quân đóng chặt cửa ngõ, còn bốn thiên vương chạy đâu mất cả. Hầu tinh thật là ghê gớm.
Có thơ rằng :
Linh quang một điểm suốt từng mây
Gậy nọ, roi kia cũng thế này.
Khi ngắn khi dài tùy lúc dụng
Dọc ngang, ngang dọc mặc vần xoay.
Lại thơ nữa :
Khỉ đây lòng đạo như người
Tâm kia, ý nọ không nguôi lúc nào.
Tề Thiên Đại Thánh danh cao
Quan Phong Bật Mã, lòng nào đà yên ?
Ngăn ngừa tâm, ý, hai bên
Phải kìm hãm lại lo tìm ở đâu.
Quy vào một lý nhiệm mầu
Như Lai cũng bạn rừng sâu tu hành.
Lần này Đại Thánh không kể trên dưới, dùng gậy sắt đánh đông đánh tây, không một thần nào chống lại được. Đại Thánh đánh luôn đến điện Thông Minh, điện Linh Tiêu. May có tá sứ giúp việc, Hựu Thanh Chân Quân là Vương Linh Quan giữ điện, thấy Đại Thánh tung hoành, liền cầm roi vàng ngăn giữ lại, nói :
- Con khỉ độc kia đi dâu ? Có ta đây. Chớ có rông càn !
Đại Thánh không nói năng, cầm gậy lại đánh. Linh Quân giơ roi lên đón. Hai bên đánh nhau một trận xô xát trước điện Linh Tiêu.
Hai bên đánh nhau chưa phân thua được, Hựu Thanh Chân Quân lại sai tướng tá đem giấy đến phủ Thiên Lôi điều ba mươi sáu lôi thần đến vây chặt lấy Đại Thánh, xông ùa vào loạn đả. Đại Thánh mảy may không sợ, dùng gậy như ý che tả, đón hữu, đánh trước, đỡ sau. Một lát thấy các lôi thần mang dao, gươm, kích, giáo, các đồ binh khí rất nhiều đến vây chặt lấy Đại Thánh. Đại Thánh tức thì hóa ra ba đầu sáu tay, biến gậy như ý ra làm ba gậy, sáu tay sử dụng ba gậy, bay múa giữa vòng vây, vù vù quay tít như cái xa quay chỉ. Các lôi thần không dám đến gần.
Thực là :
Mình tròn sắc lại trắng phau
Người sao không học phép mầu ấy đi !
Lửa thiêu cũng chẳng can gì,
Nước không chìm được, thân kia vẫn còn.
Ma Ni ngọc sáng chẳng mòn
Gươm đao giáo mác không sờn chút da.
Thiện ác cũng chính tự ta.
Nhỡn tiền báo ứng thật là hiển nhiên
Khi thiện đã thành phật, tiên
Sừng lông thân ác mọc liền ra ngay,
Thiên cung đại náo phen này.
Thiên binh thần tướng bó tay chịu lùi.
Các thần dồn Đại Thánh vào một nơi, lại không thể đến gần Đại Thánh được. Hai bên hò hét đánh nhau loạn xạ, kinh động đến Thượng Đế. Thượng Đế bèn truyền chỉ cho Dụ Dịch linh quan và Dục Thánh chân quân sang Tây Phương thỉnh Phật Tổ đến. Hai thánh phụng chỉ đi đến bảo sái Lôi Âm ở Linh Sơn. Các vị kim cương, bồ tát dẫn đến dưới tòa sen tâu bạch. Hai vị lễ Phật xong, Như Lai hỏi:
-  Thượng Đế có việc gì, phiền hai vị đến đây ?
Hai Thánh tâu:
-  Trước kia có một Con khỉ ở núi Hoa quả, giở phép thần thông học tập bọn khỉ vượn làm nhiễu loạn cả thế giới. Thượng Đế giáng chỉ chiêu an phong làm Bật Mã Ôn. Y hiềm chức quan nhỏ, bỏ về. Thượng Đế sai Lý Thiên Vương và Na Tra thái tử đánh bắt chưa được, lại sai chiêu an phong làm Tề Thiên Đại Thánh, có quan không có lộc. Sau Thượng Đế lại sai y cai quản vườn đào. Y ăn trộm đào lại đến cung Dao Trì ăn trộm rượu, thức ăn làm loạn cả đại hội Bàn Đào. Y lại vào cung Đâu Xuất, ăn trộm cả thuốc tiên của Lão Quân, rồi ra khỏi thiên cung. Thượng Đế điều khiển mười vạn thiên binh xuống đánh cũng không thu phục được. Sau Quan Âm Bồ tát, tiến cử Nhị Lang Chân Quân cùng bọn anh em kết nghĩa dẫn quân đi bắt y, y biến hóa nhiều cách. Sau nhờ có Lão Quân ở trên không ném dùi kim cương xuống đánh, Nhị Lang mới bắt được y, cho giải y đến thiên đình Thượng Đế lập tức sai đem đi chém, gươm chém, búa bổ, lửa đốt, sét đánh, y đều không việc gì. Lão Quân xin lĩnh đem về, bỏ vào lò Bát Quái, luyện đúng bốn mươi chín ngày. Khi mở lò ra, y lại nhảy tót ra khỏi lò, đánh lui cả thiên binh, đánh thẳng vào đến trong điện Thông Minh, bên ngoài điện Linh Tiêu, bọn người giúp việc Hựu Thanh chân quân là Vương Linh Quan và các lôi thần đã vây chặt y ở vòng vây, nhưng không ai dám đến gần. Việc nguy cấp lắm, nên Thượng Đế đặc thỉnh Như Lai đến cứu.
Phật Tổ nghe xong căn dặn các vị bồ tát :
-  Các ngươi ở lại giữ phật đường yên ổn, đừng để hỗn loạn trong ngôi thứ nhà thiền, đợi ta đi diệt ma, cứu giá Thượng Đế.
Phật tổ gọi hai vị Át Nan, Ca Diếp đi theo, ra khỏi bảo sái Lôi Âm, đi không đến cửa điện Linh Tiêu, chợt nghe thấy tiếng reo hò của ba mươi sáu lôi thần đang vây Đại Thánh, Phật Tổ truyền pháp chỉ:
-  Bảo lôi thần hãy ngừng đánh, mở vòng vây gọi Đại Thánh ra đây, đế ta hỏi xem y có những pháp thuật gì ?
Các tướng lui ra. Đại Thánh cũng thu phép lại, hiện nguyên hình đến trước mặt Phật Tổ, vẻ giận dữ, to tiếng hỏi :
-  Ngươi là thiện sĩ ở đâu, dám đến đây ngăn trở việc binh đao lại còn hỏi ta ?
Phật Tổ cười nói :
-  Ta là Tây Phương cực lạc thế giới Thích Ca Mâu Ni tôn giả Nam Mô A Di Đà Phật. Nay nghe thấy nhà ngươi hung tợn rông càn nơi thôn dã, luôn luôn làm loạn cả thiên đình, không biết ngươi sinh trưởng ở nơi nào ? Tu đắc đạo từ bao giờ mà dám làm điều ngang ngược như thế ?
Đại Thánh nói :
-  Ta vốn là :
Trời đất sinh thành hỗn hợp tiên
Vượn già trong núi Quả Hoa sơn.
Thủy Liêm động đó là cơ nghiệp
Học bạn tìm thầy thấu lẽ huyền.
Luyện được trường sinh nhiều phép thuật,
Học tài biến hóa rộng vô biên
Chỉ hiềm hạ giới còn eo hẹp,
Lập chí lên trời chiếm cửu thiên.
Bắc điện lẽ đâu trời ở mãi,
Nhân gian vua chúa vẫn chia truyền,
Người tài làm chủ, nhường ta chứ ?
Thế mới anh hùng dám đứng lên.
Phật Tổ nghe, cười nhạt nói :
-  Nhà ngươi là loài khỉ kết thành tinh, sao dám dụng tâm cướp ngôi của Thượng Đế ? Thượng Đế tu hành từ thuở nhỏ, khổ hạnh trải qua một nghìn bảy trăm năm mươi kiếp, mỗi kiếp một trăm hai mươi chín nghìn sáu trăm năm. Nhà ngươi tính xem Thượng Đế tu bao nhiêu năm mới hưởng thụ được đạo vô cực ? Nhà ngươi một kiếp súc sinh mới được làm người sao dám nói khoác lác như thế? Không đáng là người, không đáng là người ! Sẽ chết non chết yểu ! Mau mau quy y đi. đừng có nói bậy bạ, e rằng gặp phải tay thâm độc, tính mạng khoảnh khắc tan tành thì đáng tiếc cho đời ngươi lắm !
Đại Thánh nói:
-  Thượng Đế tuy tu từ thuở nhỏ, nhưng không nên chiếm lâu chốn thiên đình. Người ta thường nói : "Làm vua phải luân chuyển, sang năm đến nhà ta. Bây giờ chỉ bảo cho y ra đi, đem thiên cung nhường lại cho tôi, thì tôi thôi. Bằng không nhường tôi sẽ quấy rối mãi, không bao giờ thanh bình được.
Phật Tổ nói:
-  Nhà ngươi ngoài phép tràng sinh biến hóa ra, còn có phép tài gì nữa, mà dám chực chiếm thiên cung?
Đại Thánh nói :
-  Tôi có nhiều thủ đoạn lắm, có bảy mươi hai phép biến hóa, muôn kiếp không già, sống lâu mãi mãi, lại biết phép cân đẩu vân, mồi lần bay lên, đi được mười vạn tám nghìn dặm. Như thế sao lại không ngồi giữ được ngôi trời !
Phật Tổ nói :
-  Ta đánh cuộc với nhà ngươi, nếu nhà ngươi có bản lĩnh dùng phép cân đẩu vân mà ra khỏi lòng bàn tay phải của ta, thì ta cho ngươi được cuộc, không phải binh đao chiến tranh gì nữa. Ta sẽ mời Thượng Đế sang Tây Phương ở, đem thiên cung nhường cho nhà ngươi. Nếu nhà ngươi không ra khỏi bàn tay ta, thì nhà ngươi sẽ về hạ giới làm loài yêu quái lại tu hành mấy kiếp nữa, mới sẽ lại được lên đây mà tranh giành.
Đại Thánh nghe nói, cười thầm : "Như Lai ngốc quá, mỗi lần lão Tôn này dùng phép cân đẩu bay đi được những mười vạn tám nghìn dặm, bàn tay của Như Lai vuông tròn không quá một thước, sao ta lại không nhảy qua được ?"
Liền vội lên tiếng nói :
-  Đã thế, Như Lai có làm được ngay không ?
-  Được, được !
Phật Tổ bèn giơ tay phải lên, xòe bàn tay ra như cái lá sen.
Đại Thánh thu gậy như ý, vận thần thông, cất mình bay lên, nhảy vào trong lòng bàn tay Phật Tổ và nói :
-  Ta đi đây !
Phật Tổ bèn giơ tay phải lên đến tầng mây, không trông thấy bóng dáng đâu cả. Phật Tổ dùng tuệ nhỡn xem thấy Đại Thánh đi như gió, không đỗ xuống chỗ nào cả.
Đại Thánh ở trên mây, chợt thấy một nơi kia có năm cái cột đỏ xẫm, hơi ánh ra một làn xanh xanh. Đại Thánh nghĩ : “Đến đây là cùng đường rồi, chuyến này ta quay về có Như Lai làm chứng, điện Linh Tiêu nhất định là chỗ ta ngự trị rồi !". Lại suy nghĩ thêm : "Ta hãy đỗ lại đây đã, đánh dấu để về mới có cớ nói với Như Lai được".
Tức thì nhổ một chiếc lông hà hơi vào hô : "Biến !", liền biến ngay ra một ngọn bút đẫm mực, viết một hàng chữ to vào cột giữa : Tề Thiên Đại Thánh đã đến đây chơi một lần". Viết xong Đại Thánh thu chiếc lông lại ; nhưng lại không cẩn thận để rơi ra một giọt nước tiểu loài khỉ ở dưới chân cột thứ nhất. Đại Thánh chuyển phép cân đẩu vân về thẳng chỗ cũ, đỗ xuống trong bàn tay Như Lai nói :
-  Ta đã đi nay lại về đây. Hãy bảo Thượng Đế nhường thiên cung cho ta.
Như Lai mắng lại rằng :
-  Ta nắm được thứ nước tiểu loài khỉ của ngươi chính là ngươi chưa từng ra khỏi bàn tay ta !
Đại Thánh nói :
-  Như Lai không biết ta đã đi đến chỗ cùng đường, thấy năm cái cột đỏ xẫm có một làn xanh xanh ánh ra, đã đánh dấu lại ở đó. Ông có dám cùng ta đi xem không ?
Phật Tổ nói :
-  Không cần đi, ngươi thử cúi đầu xuống xem đây này !
Đại Thánh tròn xoe đôi mắt lửa, cúi đầu xem, thấy ở ngón tay giữa bàn tay phải của Phật Tổ có mấy chữ "Tề Thiên Đại Thánh đã đến đây chơi một lần", trong khoảng giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ lại có mùi tanh tanh của nước tiểu loài khỉ.
Đại Thánh sợ quá nói :
-  Sao lại có sự như thế này ? Sao lại có sự như thế này ? Ta viết những chữ ấy ở cái cột dựng giữa trời, làm sao lại thấy trên ngón tay của ông ? Chẳng hay ông có pháp thuật gì mà biết trước ? Ta quyết không tin, ta quyết không tin, đợi ta đi một lần nữa đã !
Đại Thánh vội cất mình lại toan nhảy ra đi thì bị Phật Tổ giơ tay nắm lại, đem ra bên ngoài cửa Tây, rồi lấy năm ngón tay hóa làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm tòa núi liền nhau gọi là núi Ngũ Hành nhẹ nhàng nhốt Đại Thánh vào đấy. Các lôi thần cùng Át Nan, Ca Diếp đến chắp tay khen ngợi :
-  Khéo quá ! Khéo quá !
Thực là :
Khỉ xưa trứng đá sinh ra.
Tu hành đắc đạo cũng là có tâm.
Tưởng muôn đời ở sơn lâm.
Một khi sinh việc khôn cầm được thân
Ngôi trời toan chiếm mấy lấn,
Thuốc tiên Thái Thượng Lão Quân không từ,
Gây nên tội ác có thừa.
Tấm thân biết đến bao giờ cất lên ?
Phật Tổ Như Lai đã trừ được khỉ yêu quái rồi, bèn gọi Át Nan, Ca Diếp cùng về Tây Phương cực lạc. Lúc ấy có hai vị thiên tinh là Thiên Bồng, Thiên Hựu vội ra điện Linh Tiêu nói :
-  Xin mời Như Lai lui lại một chút, có thánh giá Thượng Đế chúng tôi tới đấy.
Phật Tổ nghe nói quay lại chiêm ngưỡng. Một lúc, quả thấy xe kiệu bát cảnh, tàn cửu quang, nhã nhạc vang lừng, hoa tung hương ngát, đưa Thượng Đế đến trước Phật Tổ tạ rằng :
-  Nhờ phép nhiệm mầu của Như Lai, đã trừ diệt được yêu quái, dám mong Như Lai thư lại một ngày để mời các tiên đến làm tiệc kính tạ.
Phật Tổ không dám trái ý bèn chắp tay nói :
-  Lão tăng nhận được Đại Thiên tôn tuyên gọi đến, có phép lực gì đâu ? Đó là nhờ hồng phúc của Thượng Đế và bách thần. Có dám đâu làm phiền bề trên phải đến tạ.
Thượng Đế truyền chỉ lập tức cho các lôi thần chia nhau đi mời các vị tiên, các vị thần ba thanh, bốn ngự, năm lão, sáu ty, bảy nguyên, tám các, chín diệu, mười đô, nghìn chân nhân, vạn thánh tướng, cùng đến dự hội để tạ ơn Phật Tổ. Lại sai bốn đại thiển sư, chín thiên tiên nữ mở rộng cửa cung Khuyết, cung Thái Huyền, quán Ngọc Dương thỉnh Như Lai lên ngồi ở trên đài Thất Bảo, chia đặt các chỗ ngồi hàng thứ, bày ra những rượu ngọc, đào tiên, gan rồng, tỷ phượng.
Một lúc các vị thiền tôn, tinh quân, thiên vương, cờ lọng san sát. đều cho bưng đến các thứ châu báu, các thứ hoa quả, kính dâng Phật Tổ và bạch rằng :
- Cảm pháp lực vô lượng của Như Lai. thu phục được khỉ quái. Đội ơn Thượng Đế đặt tiệc yến, cho triệu chúng tôi cùng đến mừng tạ. Xin Như Lai đặt tên cho cái hội này có được không ?
Như Lai nhận lời, nói :
-  Nay muốn gọi tên xin gọi là Đại Hội Yên Trời.
Các tiên đều đồng thanh nói :
-  Hay lắm ! Đại hội Yên Trời ! Hay lắm, Đại hội Yên Trời !
Rồi ngồi xuống chỗ của mình, đưa bình cất chén, tung hoa gẩy đàn. Thực là một hội rất vui.
Có thơ làm chứng rằng :
Bàn Đào trước bị yêu hầu quấy,
Hội Yên Trời gấp mấy hội kia
Cờ rồng, xe phượng, mây che
Cờ phan gióng ngọc phất phơ lưng trời.
Khúc tiên nhạc bên tai dìu dật,
Tiếng sáo đàn réo rắt vọng xa.
Chư tiên vui họp một nhà
Đất trời mừng thấy triều ta thanh bình.
Ai nấy đều vui. Vương Mẫu dẫn một bầy tiên nữ tiên nga đến múa phơi phới ở trước Phật Tổ và dâng lễ bạch rằng :
-  Trước kia bị yêu quái quấy rối hội Bàn Đào, nay nhờ pháp lực Như Lai diệt được loài khỉ độc, mở Đại hội Yên Trời, không vật gì đủ tạ xin trảy mấy quả đào to kính dâng.
Thật là :
Mùi thơm mùi ngọt
Nửa đỏ nửa xanh.
Tiên trồng ra trước.
Lạ nhất thiên đình.
Nón mềm vằn tía,
Hạt nhỏ vị thanh,
Ăn vào thọ mãi
Thực có duyên lành.
Phật tổ chắp tay tạ lại Vương Mẫu. Vương Mẫu lại sai các tiên nữ tiên cô, người hát người múa. Chư tiên trong hội đều tán thưởng.
Vương Mẫu đương mải xem tiên nữ múa hát, chén tạc, chén thù chợt nghe thấy:
Một làn hương lạ thoáng bay qua
Kinh động khắp nhà, mọi tiên ra
Các tiên các phật ngừng chén cầm,
Ai nấy ngẩng nhìn qua cửa sổ.
Trong mây bỗng hiện một ông già
Cầm cỏ linh chi trông rất lạ,
Hồ lô đụng chặt vạn niên đan
Sổ báu ghi tên ngàn tuổi thọ,
Trên động càn khôn thích tự do
Trong bình ngày tháng tùy vui thú
Ngao du bốn bể rất thanh nhàn.
Dạo khắp mười châu người đông đủ.
Đến hội Bàn Đào đã mấy phen,
Tính ra trời đất vẫn như cũ
Đầu to tai lớn người hơi lùn
Nam cực phương xa xưng : Lão Thọ.
Thọ Tinh đến nơi vào yết kiến Thượng Đế và Phật Tổ Như Lai, tạ rằng :
- Lúc trước nghe thấy khỉ quái bị Lão Quân đem về cung Đâu Xuất, bỏ vào lò đốt, tưởng là sẽ được thanh bình. Không ngờ yêu quái lại làm phản, ra được, nay nhờ pháp lực Như Lai hàng phục được mở yến mừng tạ, cho nên tôi nghe tin mà đến đây, xin có các thứ cỏ chi tía, ngó sen biếc, và kim đan kính dâng.
Như Lai vui vẻ lĩnh tạ. Thọ Tinh ngồi vào dự yến vui vẻ. Lại thấy Xích Cước đại tiên đến lạy tạ trước mặt Thượng Đế xong, lại tạ Phật Tổ và nói :
-  Nhờ pháp lực Như Lai hàng phục được yêu quái, gọi là có hai quả lê, vài quả táo, kính dâng.
Như Lai khen tạ gọi hai ngài Át Nan, Ca Diếp thu nhặt nhũng lễ vật tiến cung đến trước Thượng Đế từ tạ.
Mọi người đương uống rượu say sưa, chợt thấy có viên quan tuần thị đến báo :
-  Lại thấy Đại Thánh xuất đầu ra.
Phật Tổ nói :
-  Không can gì ! Không can gì !
Rồi lấy trong tay áo ra một tờ giấy viết sáu chữ : Úm Ma Ni Bát Mê Hồng đưa cho Át Nan bảo đem dán lên trên đỉnh núi. Át Nan lĩnh giấy đem đến đỉnh núi Ngũ Hành, dán chặt vào các hòn đá ở bốn phương, núi lại liền kín lại, chỉ để cho một chỗ thông hơi mà thôi.
Như Lai bèn cáo từ Thượng Đế và mọi thần rồi cùng với hai tôn giả ra khỏi cửa trời Như Lai lại phát tâm từ bi, niệm lời chú chân ngôn, tìm thổ địa, thần kỳ hội đồng yết đế năm phương giao cho canh giữ núi Ngũ Hanh. Chỉ khi nào thấy Đại Thánh đói thì cho ăn viên sắt tròn, khát thì cho uống nước đồng nấu chảy đợi bao giờ tội ác mãn kỳ, tự khắc có người đến cứu.
Chính là :
Yêu hầu lớn mật phản thiên đường
Lại bị Như Lai đã phục hàng
Khát uống nước đống qua tuế nguyệt
Đói ăn viên sắt đợi thời quang
Tai trời đầy đọa thêm đau xót
Việc thế thê lương khéo thọ trường.
Nếu có anh hùng xoay xở lại
Sau này phụng phật đến Tây Phương.

Không biết đến năm tháng nào, Đại Thánh hết được tai nạn ấy, hồi sau sẽ nói tiếp.