Bốn bể nghìn non đều sợ nép
Chín u, mười loại xóa tên rồi
Lại nói Hầu Vương về đến chốn cũ, diệt trừ được Hỗn thế ma vương, cướp được một thanh đại đao, ngày ngày diễn tập võ nghệ dạy bọn khỉ nhỏ chặt tre làm gậy, xẻ gỗ làm đao, cắm cờ xí, thổi kèn sáo, khi tiến khi lui, đóng dinh hạ trại.
Tập trận đã nhiều chợt một hôm Hầu Vương ngồi lặng suy nghĩ rồi bảo:
- Chúng ta ở đây e làm chơi khéo rồi thành ra sự thực, sẽ kinh động đến vua chúa trên đời, hoặc có vua chúa các loài cầm thú nhận thấy điều xúc phạm ấy họ sẽ cho là ta luyện binh làm phản, cất quân đến đánh, lúc đó các ngươi toàn gậy tre, dao gỗ, đối địch làm sao được. Phải có gươm giáo sắc nhọn mới được. Biết làm thế nào bây giờ?
Bọn khỉ nghe nói, thảy đều sợ hãi, nói:
- Đại Vương thực là trông xa, nhưng gươm giáo biết lấy ở đâu được?
Đương khi bàn, có bốn khỉ già, hai con là khỉ ngựa đỏ đít, hai con là khỉ vượn thẳng lưng, chạy ra trước mặt nói:
- Nếu đại vương muốn rèn những thứ khí giới thật tốt cũng rất dễ.
Ngộ Không nói:
- Dễ như thế nào?
Bốn khỉ già đáp:
- Chỗ núi chúng ta ở đây, về phía đông có khu mặt nước hai trăm dặm, thuộc địa giới nước Ngạo Lai, trong nước ấy có một vị vua trong thành rất đông quân dân, tất có thợ làm các đồ vàng bạc đồng sắt. Đại vương đến đó hoặc mua, hoặc thuê họ rèn cho binh khí đem về dạy chúng tôi diễn tập, giữ lấy khoảnh núi này, chính là kế giữ yên ổn lâu dài vậy.
Ngộ Không nghe xong rất mừng nói:
- Các ngươi ở đây chơi đùa với nhau, đợi ta đi về xem sao.
Hầu Vương liền dùng ngay phép cân đẩu vân, một lát đã đến chỗ mặt nước hai trăm dặm, quả nhiên có một khu thành trì, sáu phố ba chợ, vạn nhà nghìn cổng, kẻ đi người lại, thật là cảnh tượng thái bình. Ngộ Không nghĩ thầm: “Đây tất có chỗ đã chế sẵn ra binh khí rồi, ta xuống đợi đi mua họ được mấy thứ, chi bằng dùng phép thần thông, tìm lấy mấy cái”. Nghĩ thế, tay bấm quyết, miệng niệm thần chú, hướng về phương tốn[18] hút một hơi vào miệng rồi lại thở ra, thành một trận gió, tung bay cát đá mù mịt, ai cũng hoảng sợ:
Sấm mây tung khắp bầu trời
Sương đen mù mịt, đất thời tối tăm
Bể sông sóng vỗ cá im
Núi rừng cây gẫy hùm tìm chạy quanh
Bán buôn chốn chốn vắng tanh
Sinh nhai mọi ngả rành rành không ai.
Trên đền vua chúa rút lui
Quan tư chẳng thấy ai ngồi nha môn
Tòa cao gió thổi đổ luôn.
Lầu cao ngũ phượng gió luồn lung lay
Gió thổi bốc lên làm kinh động vua nước Ngạo Lai, phố xá đều hoảng sợ vội vàng đóng cửa, không ai dám chạy ra đường. Ngộ Không mới ở trên tầng mây xuống, đi thẳng vào cửa triều tìm chỗ để binh khí, mở cửa kho ra xem, thấy có nhiều thứ dao, gươm, giáo, búa, rìu, đao, cung, nỏ, kéo, đòng... mọi thứ đầy đủ.
Hầu Vương mừng nói:
- Một mình thì mang được bao nhiêu? Chi bằng chia pháp thân ta ra mà khuân vác lấy.
Hầu Vương liền nhổ một nắm lông, bỏ vào miệng nhai nát, phun ra, niệm thần chú, hô: “Biến! Biến!” tức thì có ngay trăm nghìn con khỉ con xúm xít tranh nhau cướp lấy khí giới, con khỏe thì mang được năm, bảy cái, con yếu thì mang được hai, ba cái; bọn khỉ khuân hết cả kho khí giới rồi, Hầu Vương lên cưỡi mây, làm phép hô phong, thành một trận gió lớn dẫn bọn khỉ nhỏ cùng về.
Bọn khỉ ở núi Hoa Quả đương chơi ngoài cửa động, chợt nghe tiếng gió, thấy trên lưng trời không biết bao nhiêu khỉ mà kể. Chúng sợ hãi chạy trốn lung tung. Một lát, Hầu Vương ở trên mây xuống, thu mây mù lại, chuyển mình, thu lấy nắm lông, đem đổ binh khí quăng thành đống ở trước núi, gọi các con em ra lĩnh. Bọn khỉ nhìn ra thấy Ngộ Không đứng một mình ở trên đất đều nhảy ra chạy lại cúi đầu hỏi chuyện. Ngộ Không kể lại việc dùng phép hô phong đi lấy binh khí. Bọn khỉ đều khen tạ, tranh nhau cướp gươm giáo, lấy cung, lấy nỏ, hò hét, vui chơi vang hết cả một ngày.
Ngày hôm sau Hầu Vương lại y theo lối cũ, bày doanh tập trận, tập hợp hơn bốn vạn bảy nghìn khỉ, làm kinh động yêu quái trong khắp khu rừng như sơn, trùng, hổ, báo, hươu, nai, chồn, cáo, sư tử, voi, gấu, đười ươi, sơn dương, lợn lòi v.v... Các yêu vương cộng bảy mươi hai động đều đến lạy chào, tôn Hầu Vương làm chủ, mỗi năm bốn mùa đến cống hiến và điểm danh. Có kẻ theo vào ban đi luyện tập, cũng có kẻ tùy mùa đến nộp lương, rất là tề chỉnh đều đặn. Dải núi Hoa Quả trở nên giống như thành vàng lưới sắt. Yêu vương các nơi lại đến dâng chiêng trống, cờ thêu áo giáp, mũ trận đi lại rộn rịp, ngày nào cũng toàn gia tập luyện, giả cất quân.
Hầu Vương đương vui vẻ, bỗng nói vói mọi người:
- Các ngươi cung nỏ đã thuộc, binh khí đã tinh thông, nhưng ta còn không vừa ý bởi nỗi thanh đao của ta quá kềnh càng, nặng nề, biết làm thế nào?
Bốn khỉ già thưa:
- Đại vương là tiên thánh, không nên dùng binh khí thường, nhưng chẳng hay đại vương có xuống nước được không?
Ngộ Không nói:
- Ta từ sau khi đắc đạo, có công luyện tập được bảy mươi hai phép địa sát biến hóa; được phép thần thông cân đẩu vân, không gì sánh bằng; ẩn mình, tránh mình, cất mình lên, thu hình lại, lên trời cũng có đường, xuống đất cũng có lối, bước vào mặt trời mặt trăng không có bóng, đi vào vàng đá không vướng mắc, nước không thể làm chìm, lửa không thể đốt cháy, chỗ nào mà chẳng đi được.
Bốn khỉ già nói:
- Đại vương đã có phép thần thông như thế, thì bên dưới cái cầu sắt của chúng ta, nước thông ra Long Cung ngoài bể Đông, đại vương nên xuống Long Cung tìm lão Long Vương, muốn hỏi lấy binh khí gì cũng có, tất được vừa ý.
Hầu Vương nghe biết mừng rỡ nói:
- Để ta đi xem!
Bèn chạy đến đầu cầu, dùng phép, tay bắt quyết, niệm thần chú mở khóa rẽ nước, đi thẳng xuống đến đáy bể Đông; đương đi chợt thấy một quỷ dạ xoa đang đi tuần bể. Dạ xoa liền giữ lại hỏi:
- Người rẽ nước xuống đây là vị thần thánh nào đấy? Xin nói rõ cho biết, để báo người ra nghênh tiếp.
Ngộ Không nói:
- Ta là thánh của trời sinh ra ở núi Hoa Quả, gọi là Tôn Ngộ Không, là xóm giềng thân cận với Lão Long Vương nhà ngươi. Sao ngươi lại không biết?
Dạ xoa nghe nói, vội vàng vào cung thủy tinh báo:
- Thưa đại vương, ngoài kia có một vị thánh nhân trời sinh gọi là Tôn Ngộ Không ở núi Hoa Quả, nói là ở gần xóm với đại vương, sắp đến đây đó.
Long Vương bể Đông là Ngao Quảng, vội vàng đứng dậy, cùng con rồng, cháu rồng, lính tôm, tướng giải, ra cửa cung đón, nói:
- Xin mời thượng tiên vào!
Ngộ Không vào Long cung, hai bên chào nhau, an tọa, uống trà xong. Long Vương hỏi:
- Thượng tiên tu bao lâu đắc đạo? Học được những tiên thuật gì?
Ngộ Không nói:
- Tôi từ sau khi sinh ra, xuất gia tu hành, đắc đạo bất sinh bất diệt, nay đang luyện tập cho con cháu để giữ sơn động, lại khốn nỗi không có binh khí, vẫn nghe nói ông anh láng giềng hiền hậu ở nơi cung vàng nhà ngọc đây có thừa nhiều khí giới thần thông nên tôi thân đến xin ngài một cái.
Long Vương nghe nói không từ chối, tức thì sai quan đô tư cá trê lấy ra thanh đao lớn dâng lên.
Ngộ Không nói:
- Lão Tôn không biết dùng đao, xin cho thứ khác.
Long Vương lại sai đại úy bạch tuộc dẫn lực sĩ lươn khiêng ra một cái cào chín răng.
Ngộ Không nhảy xuống đỡ lấy trong tay đi một đường võ rồi bỏ xuống nói:
- Nhẹ lắm, nhẹ lắm, lại không vừa tay, xin cho thứ khác.
Long Vương cười nói:
- Ngài xem không kỹ, cái cào này nặng đến ba nghìn sáu trăm cân kia đấy.
Ngộ Không nói:
- Không vừa tay, không vừa tay!
Long Vương trong lòng sợ hãi, lại gọi đề đốc cá ngạnh, tổng binh cá chép, khiêng ra một cây thiên phương họa kích, cây kích này nặng bảy nghìn hai trăm cân. Ngộ Không trông thấy chạy đến gần, nhắc lên múa mấy vòng, đánh hai miếng rồi cắm ngay giữa chỗ ngồi, nói:
- Vẫn còn nhẹ, còn nhẹ!
Lão Long Vương càng sợ, nói:
- Trong cung tôi chỉ có cái kích ấy là nặng, còn không có thứ nào nữa.
Ngộ Không nói:
- Xưa có câu “Đừng lo Hải Long Vương không có vật báu” ngài cứ cho tìm lại xem, nếu có thứ nào được như ý, tôi xin nhận ngay.
Long Vương nói:
- Quả thực không còn gì nữa!
Long Vương đương nói thế thì phu nhân và con gái ra nói:
- Đại vương, xem vị thánh này không phải là người thường, trong bể ta còn có một khối sắt thần thiêng quý giá ở đáy Thiên Hà; mấy hôm nay thấy có ánh sáng chiếu rực, khí lành bốc lên, có lẽ là điềm báo trước gặp vị thánh này chăng?
Long Vương nói:
- Đó là khi Đại Vũ đi trị thủy, dùng khối sắt ấy để đo sông bể nông sâu, thứ ấy là sắt thần, dùng thế nào được?
Long Vương phu nhân nói:
- Bất chấp vị thánh đây dùng được hay không dùng được, cứ đưa cho ngài, mặc ngài sửa lại, miễn sao đưa được ra khỏi cửa cung thì thôi.
Long Vương y lời quay lại nói rõ với Ngộ Không.
Ngộ Không đáp:
- Xin đem ra đây cho tôi xem.
Long Vương khoa tay nói:
- Khiêng lên không được, gánh đi cũng không được, thượng tiên phải thân đến mà xem.
Ngộ Không hỏi:
- Ở đâu? Xin ngài dẫn tôi đi xem.
Long Vương đưa Ngộ Không đến cái kho giữa bể, đương đi chợt đã thấy muôn vạn ánh hào quang. Long Vương chỉ và nói:
- Chỗ có tia sáng kia, chính là chỗ để khối sắt ấy!
Ngộ Không vén áo chạy lên trước, cầm lấy xem, thì chính là một cột sắt, ước to bằng cái đấu, dài hơn hai trượng. Ngộ Không dùng hết sức, hai tay nâng lên nói:
- Cái này hơi to lại hơi dài, phải sửa lại cho nhỏ đi, ngắn đi thì mới dùng được.
Ngộ Không nói dứt lời thì thứ bảo bối ấy bỗng ngắn đi hai thước, nhỏ đi một chít tay. Ngộ Không lại cầm đảo ngược lên nói:
- Nếu nhỏ đi ít nữa thì tốt hơn!
Tức thì bảo bối ấy lại nhỏ đi mấy phân nữa. Ngộ Không mười phần mừng rỡ đem ra khỏi kho bể, thấy cây sắt có hai đầu bịt vàng, giữa là một đoạn sắt đen, gần ngay chỗ bịt vàng có một hàng chữ: “Gậy như ý bịt vàng, nặng một vạn ba nghìn năm trăm cân”. Ngộ Không mừng thầm nói:
- Thứ bảo bối này thật vừa ý ta.
Vừa đi vừa niệm thần chú, đảo ngược gậy, lại nói:
- Ngắn thêm ít nữa thì tốt.
Đem ra ngoài thì chỉ còn độ hai trượng, trên miệng tòe thon nhỏ.
Ngộ Không dùng phép thần thông, múa gậy chuyển về cung thủy tinh, làm cho Long Vương run sợ và đám con rồng, cháu rồng hồn bay phách tán, còn các loài thủy tộc rùa, giải, ba ba, cá kình, ngao, tôm đều co cổ rụt đầu ẩn nấp. Ngộ Không cầm thứ bảo bối ấy ở trong tay, ngồi trên điện đối diện với Long Vương, cười nói:
- Đa tạ thịnh tình của hiền lân.
Long Vương nói:
- Không dám, không dám!
Ngộ Không nói:
- Khối sắt tuy dùng được nhưng còn một điều.
Long Vương hỏi:
- Thượng tiên còn có điều gì?
Ngộ Không nói:
- Nếu không có khối sắt này thì thôi. Nay đã mang nó ở trong tay mà trong mình không có quần áo xứng đáng thì làm thế nào? Ngài xem ở đây có bộ giáp nào mặc được, tìm cho một bộ, tôi rất cám ơn.
Long Vương nói:
- Cái đó chúng tôi không có.
Ngộ Không nói:
- Một khách không xin hai chủ. Nếu không có tôi cũng nhất định không ra
Long Vương nói:
- Phiền thượng tiên đi sang bể khác, họa may có chăng?
Ngộ Không nói:
- Chạy đi ba nhà không bằng ngồi yên một nhà. Nghìn vạn lần chỉ xin ngài một áo.
Long Vương nói:
- Thực tình ở đây không có, nếu có lập tức xin dâng ngay.
Ngộ Không nói:
- Nếu không có thì tôi với ngài chúng ta hãy thử cái gậy sắt này xem sao!
Long Vương hoảng lên nói:
- Thưa thượng tiên, ngài chớ ra tay, ngài chớ ra tay. Để tôi hỏi em tôi xem nó có thứ ngài cần thì sẽ xin đưa dâng ngài.
Ngộ Không nói:
- Quý đệ ở đâu?
Long Vương nói:
- Các em tôi là Nam Hải Long Vương Ngao Khâm, Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận và Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận.
Ngộ Không nói:
- Lão Tôn này không đi! Không đi! Tục ngữ nói: “Ba mà ở xa không bằng hai mà ở gần”, chỉ mong ngài dù dài dù ngắn cho một thứ mặc được thì hay nhất.
Long Vương nói:
- Không phiền thượng tiên phải đi, tôi có một cái trống sắt, một cái chuông vàng, khi có việc gì khẩn cấp thì đánh trống khua chuông, giây phút các em tôi đến ngay.
Ngộ Không khen:
- Đã vậy ngài cho đánh trống thúc chuông ngay.
Thật là:
Tướng ba ba chạy vào khua chuông
Soái thuồng luồng quay ra đánh trống.
Một lát sau khi chuông, trống vang lên quả nhiên kinh động đến Long Vương ba bể, phút chốc đến hội cả ở bên ngoài.
Ngao Khâm liền hỏi:
- Đại kha có việc gì khẩn cấp mà khua chuông, đánh trống?
Lão Long Vương nói:
- Có một vị thánh nhân trời sinh ra, ở núi Hoa Quả trước đến nhận ta là nghĩa hàng xóm, sau đòi ta một thứ binh khí, ta đưa cây đao thì cho là nhỏ, đưa cây họa kích thì cho là nhẹ, đưa đến khối sắt thần quý dưới đáy Thiên Hà thì vị thánh ấy cầm lấy đem về đây, nhưng lúc này vẫn còn ngồi ở trong cung ta, đòi ta phải cho thứ mặc nữa. Ta không có nên mới đánh trống khua chuông thỉnh chư hiền đệ đến, các hiền đệ có thứ gì mặc được thì đưa tặng ngài để ngài về.
Ngao Khâm nghe nói giận lắm:
- Anh em chúng ta điểm binh cho bắt y mới được.
Lão Long Vương nói:
- Chớ nói bắt, Chớ nói bắt! Khối sắt kia y đánh ai thì có đứa chết, bổ ai thì có đứa bỏ mạng và khua thì có đứa da rách, gân bong!
Long Vương Tây Hải Ngao Nhuận nói:
- Hai anh không nên đụng đến y, chỉ nên đem thứ gì mặc được biếu y cho y ra khỏi cửa rồi chúng ta sẽ làm biểu tấu thiên đình thì tự trời sẽ giết y đi.
Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận nói:
- Lời ấy rất phải. Đây tôi có một đôi giày vân bằng tơ nõn sen.
Tây Hải Long. Vương Ngao Nhuận nói:
- Tôi đang mặc một cái áo giáp dát vàng.
Nam Hải Long Vương Ngao Khâm nói:
- Tôi có một cái mũ cánh phượng dát vàng.
Lão Long Vương mừng, dẫn cả vào cung thủy tinh để chào hầu vương rồi đem những đồ vật ấy đưa biếu. Ngộ Không lấy mũ vàng đội, giáp vàng mặc, đi giày vân rất chỉnh tề rồi cầm cây gậy như ý nói với mọi Long Vương rằng:
- Làm phiền! Làm phiền!
Rồi đi ra. Bốn Long Vương rất bất bình, bàn nhau sẽ làm biểu tâu Thượng đế.
Hầu Vương rẽ nước, về thẳng đến chỗ đầu cầu sát gần động nhà, nhảy lên, thấy bốn khỉ già lão hầu dẫn bọn khỉ đến đón ở bên cầu. Chợt thấy Hầu Vương nhảy ra ngoài chỗ sóng mà mình không ướt, vàng sáng quắc, đi lên cầu. Bọn khỉ đều quỳ cả xuống, nói:
- Đại Vương đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá!
Hầu Vương tươi tỉnh bảo ngồi cả xuống rồi đem cây gậy sắt cắm ở giữa. Bọn khỉ không biết hay dở, xúm lại mó vào như chuồn chuồn bám, cây sắt cứ trơ trơ không chuyển. Ai nấy đều thè lưỡi nói:
- Đại vương ơi! Cái này nặng lắm, đại vương thử nhắc lên xem.
Hầu Vương lại gần thò tay nhắc lên, cười bảo bọn chúng:
- Vật đều có chủ, thứ bảo bối này để trong kho dưới bể, không biết đã mấy trăm, mấy nghìn năm rồi, đáng quý là năm nay lại phóng ra hào quang. Long Vương chỉ coi nó là khối sắt đen, lại gọi là thần quý ở đáy Thiên Hà. Bọn họ khiêng gánh không nổi, mời ta thân đến mà lấy. Lúc đó bảo bối dài hơn hai trượng, ta cầm lấy hiềm hơi kềnh càng thì nó bé ngay đi một ít. Lại bảo bé nữa thì nó lại bé thêm, vội vàng đem ra xem, trên có một hàng chữ “Gậy như ý bịt vàng nặng một vạn ba nghìn năm trăm cân”. Các ngươi lại đây, đợi ta hô một tiếng “biến”, thì nó biến cho mà xem.
Ngộ Không cầm bảo bối trong tay, hô nhỏ thì nó nhỏ như một cái kim thêu hoa, đem bỏ vào trong tai giấu đi. Bọn khỉ đều sợ, nói:
- Xin đại vương lấy ra.
Ngộ Không lấy nó ở trong tai ra, để lên bàn tay hô: “To ra! To ra!” tức thì nó lại to ra, dài chừng hai trượng. Ngộ Không làm trò rất vui rồi nhảy ra ngoài cầu, chạy ra khỏi động, cầm bảo bối trong tay, dùng phép thần thông bắt chước trời đất ưỡn lưng hô dài ra tức thì cao lên hàng vạn trượng, đầu như núi Thái Sơn, lưng như núi cao chót vót, mắt như luồng chớp, miệng tựa chậu huyết, răng như gươm, như giáo, cái gậy sắt cầm trong tay cao lên đến ba mươi ba tầng mây, xuống được đến mười tám tầng địa ngục, làm cho hùm, beo, chó sói, bọn quái vật ở trong rừng và yêu vương bảy mươi hai động đều phải rập đầu lạy tạ, nơm nớp hồn bay phách tán. Một lát thu phép về đem bảo bối biến lại như cái kim thêu hoa, giấu vào trong tai rồi lại về động phủ. Yêu Vương các động đều đến lạy mừng.
Ngay buổi ấy Hầu Vương mở cờ, dóng trống, thanh la nạo bạt khua vang trời, mở tiệc ăn mừng, đủ trăm thứ của ngon vật lạ, rượu dừa, rượu bồ đào. Hầu Vương cùng lũ con cháu, anh em yến ẩm hổi lâu rồi lại thao diễn như trước. Hầu Vương phong cho bốn khỉ già làm kiện tướng; cho hai con khỉ đỏ đít gọi là hai nguyên soái họ Mã, họ Lưu; hai con khỉ thẳng lưng gọi là hai tướng quân họ Bàng, họ Ba. Mọi công việc đóng doanh, hạ trại, thưởng phạt đều giao cho bốn tướng ấy đảm nhiệm. Còn Hầu Vương thì phóng tâm ngày ngày đằng vân giá vũ ngao du tứ hải, dạo chơi thiên sơn, thị oai vũ nghệ tìm hỏi anh hào, lấy phép thần thông kết rộng bầu bạn. Lúc ấy hội được bảy anh em là Ngưu Ma Vương, Dao Ma Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Di Hầu Vương, Ngẫu Nhung Vương liên kết với Mỹ Hầu Vương thành bảy. Các bạn ngày ngày cùng Hầu Vương bàn văn giảng võ, chén thù, chén tạc, điệu múa, khúc ca, sớm đi tối về không lúc nào là không vui. Cách nhau vạn dặm xa xôi, chỉ còn như đường ở ngay cửa ngõ, chính là gật đầu thẳng suốt ba nghìn dặm, quay lưng đã vượt tám trăm đường.
Một hôm, Hầu Vương cho bốn tướng bày yến tiệc ở trong động rồi mời sáu vua đến uống rượu, giết trâu, mổ ngựa, tế trời, tế đất; mọi người ăn uống ca hát nhảy múa đều một phen say túy lúy. Sau khi đưa chân sáu vua kia về đâu đấy, lại khao thưởng các đầu mục lớn nhỏ, rồi Hầu Vương ngồi ở bóng cây bên cầu sắt một lúc và ngủ thiếp đi. Bốn tướng cắt quân bảo vệ chung quanh không dám to tiếng. Trong lúc ngủ, Hầu Vương mê thấy có hai người mang một tờ trát đến, trên có ba chữ “Tôn Ngộ Không”. Hai người chạy đến gần Ngộ Không, không nói năng gì, lấy dây trói Ngộ Không lại, điệu đến một tòa thành. Hầu Vương tỉnh dần rượu, ngẩng đầu lên xem, thấy trên thành có một cái biển sắt, trên biển có ba chữ đại tự: “Cõi u Minh”. Hầu Vương chợt tỉnh hẳn hỏi:
- Cõi u Minh là chỗ Diêm Vương ở, làm sao ta lại đến đây?
Hai người kia nói:
- Tuổi dương thọ của ngươi đến đây là hết, chúng ta phụng mệnh đến bắt ngươi đó.
Hầu Vương nghe, liền nói:
- Lão Tôn ta đây đã vượt ra ngoài ba cõi[19], không ở trong ngũ hành đã không thuộc Diêm Vương cai quản, cớ sao hồ đồ lại dám đến bắt ta?
Hai người kia lôi lôi kéo kéo, định điệu đi nơi khác thì Hầu Vương bực tức lấy ngay thứ bảo bối ở trong tai ra phất một cái lại to như trước, giơ tay đánh cho hai quỷ kia nát nhừ như tương, rồi tự cởi dây trói, quay đầu vác gậy đánh vào trong thành, khiến quỷ đầu trâu mật ngựa chạy trốn tán loạn, cuối cùng phải leo lên ngay điện Sâm La báo với Diêm Vương:
- Thưa đại vương! Tai vạ! Tai vạ! Ngoài kia có một ông sấm ông sét má đầy những lông, đến đánh chúng tôi.
Mười Diêm Vương hoảng sợ, vội vàng mặc áo chỉnh tề xuống thềm, thấy người kia tướng mạo hung tợn, bèn đứng thành hàng thứ, kêu to lên rằng:
- Xin thượng tiên cho biết tên là gì?
Hầu Vương nói:
- Ngươi đã không biết ta, sao dám sai người đến bắt ta?
Mười Diêm Vương nói:
- Không dám thế! Không dám thế! Chắc là chúng làm nhầm
Hầu Vương nói:
- Ta vốn là thánh nhân trời sinh ra ở động Thủy Liêm, núi Hoa Quả, tên là Tôn Ngộ Không. Còn các ngươi là quan chức gì?
Mười vua nghiêng mình nói:
- Chúng tôi là mười minh vương làm vua ở âm phủ.
Ngộ Không nói:
- Phải xưng tên ngay thì ta tha cho.
Mười vua thưa:
- Chúng ta là: Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương.
Ngộ Không nói:
- Các ngươi đã lên được ngôi vương, là hạng người linh hiển cảm ứng, sao không biết điều phải điều trái? Lão Tôn đây tu tiên đắc đạo, cùng trời đất cùng thọ, vượt ra ngoài tam giới, chạy ra khỏi ngũ hành. Làm sao sai người bắt ta?
Mười vua thưa:
- Xin thượng tiên nguôi cơn giận, thiên hạ cùng tên cùng họ có nhiều, thực là bọn đi bắt đã bắt nhầm.
Ngộ Không nói:
- Nói hàm hồ, nói hàm hồ. Người ta thường nói: “Quan nhầm, lại nhầm, chứ người đi không nhầm”. Ngươi phải lấy ngay sổ sinh tử ra đây cho ta xem!
Minh Vương nghe nói liền mời Hầu Vương lên điện xem sổ.
Ngộ Không cầm gậy như ý lên thẳng điện Sâm La, ngồi ngay ở gian giữa, quay mặt về nam. Mười vua sai phán quan lấy sổ ra tra. Phán quan vội vàng đến phòng giấy, lấy ra năm sáu quyển sổ và sổ biên tên mười loại chúng sinh, trình Hầu Vương xem qua một lượt. Trong các loài khỏa trùng, mao trùng, vũ trùng, côn trùng, lẫn giới trùng, đều không thấy tên Tôn Ngộ Không đâu cả. Lại xem đến sổ loài khỉ, nguyên loài khỉ giống như người nhưng không vào sổ tên người, giống như khỏa trùng mà không ở địa giới nước nào; giống như loài thú chạy song không thuộc kỳ lân cai quản, giống như loài chim bay mà không thuộc phượng hoàng cai quản. Ngộ Không lấy quyển sổ này tự kiểm duyệt lấy, đến mãi số hồn 1350 mới thấy chú tên họ Tôn Ngộ Không là khỉ đá trời sinh ra, thọ đến 342 tuổi là chết. Ngộ Không nói:
- Ta cũng không biết đã thọ được bao nhiêu năm rồi, bây giờ xóa chữ tên này đi là xong! Đem bút ra đây!
Phán quan sợ vội cầm bút ra, lăn thẫm mực. Ngộ Không giở sổ ra, nhằm những loài thuộc về loài khỉ xóa hết tên đi rồi ném sổ xuống, nói:
- Thế là xong, từ nay ta không thuộc quyền các ngươi cai quản nữa.
Hầu Vương cầm cây gậy như ý ra khỏi âm phủ. Mười vua không dám đến gần, đều đến cung Thủy Vân yết kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát, bàn làm biểu tâu lên Thượng Đế.
Hầu Vương ra khỏi thành, vấp vào đám dây cỏ bị ngã, sực tỉnh giấc dậy, mới biết đó là giấc chiêm bao. Liền nghe thấy bên ngoài các tướng cùng bọn khỉ gọi to lên:
- Đại Vương uống nhiều rượu, ngủ suốt một đêm mà chưa tỉnh ư?
Ngộ Không nói:
- Vừa ngủ được một lúc, ta nằm mộng thấy hai người đến bắt giải ta đến ngoài cửa thành cõi U minh ta mới tỉnh ra, ta hóa phép thần thông, quát mắng đến tận điện Sâm La, cãi nhau với bọn mười điện minh vương ấy đòi đem được sổ sinh tử xem qua một lượt. Hễ thấy danh hiệu bọn ta thì ta đều xóa đi hết, thế là ta không thuộc bọn họ cai quản nữa.
Bọn khỉ vui mừng cúi đầu lạy tạ.
Từ đấy, các khỉ ở trên núi không biết già, không biết chết là gì nữa, không có tên ở sổ âm phủ. Hầu Vương nói hết chuyện trước, bốn tướng báo cho yêu vương các động biết, chúng đều lại mừng. Chẳng bao lâu, sáu anh em kết nghĩa lại đến lạy mừng. Nghe đến việc xóa tên, ai nấy đều hết sức vui sướng, càng thích tụ tập vui chơi.
Nay nói đến ở trên trời cao, đức Thượng Thánh Đại Nhân Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Khung Cao Thượng Đế, một hôm đang ngự họp các tiên văn võ đến chầu chợt có Khâu Hoằng Tế chân nhân tâu lên rằng:
- Vạn tuế, ở ngoài cửa điện Thông Minh có Đông Hải Long Vương Ngao Quảng dâng biểu, xin thiên tôn truyền phán Ngọc Hoàng truyền chỉ gọi. Ngao Quảng đến dưới điện Linh Tiêu lạy tạ.
Tiên đồng đỡ lấy tờ biểu dâng lên. Ngọc Hoàng cầm lấy xem qua.
Biểu rằng:
“Ở dưới cõi Thủy Nguyên, tiểu thần là Đông Hải Long Vương Ngao Quảng, ở Đông Thắng Thần châu, tâu lên Đại Thiên Thánh Chúa Huyền Khung Cao Thượng Đế Quân: vừa đây có yêu tinh là Tôn Ngộ Không sinh ra ở núi Hoa Quả, trú ở động Thủy Liêm, cưỡng dối tiểu thần, xuống thủy cung đòi binh khí, ra oai ra phép và đòi cả thứ mặc vào mình, cậy thế hành hung làm kinh động cả thủy tộc, xua đuổi rùa, giải, ba ba. Nam Hải Long lo buồn nơm nớp, Tây Hải Long sợ hãi thảm thê, Bắc Hải Long vội rụt cổ ra hang. Biểu thần Ngao Quảng phải lạy lục đưa một cây sắt thần trân, cái mũ vàng cánh phượng và áo giáp giày vân. Khi tiễn chân ra, y vẫn dương võ, không ai dám đối địch lại. Cúi xin Thượng Đế cho ngay thiên binh đi đánh bắt yêu nghiệt đó, để cho non bể thanh bình, dưới cõi hạ nguyên được yên vui. Cẩn tấu!”
Thượng đế xem xong truyền cho Long Vương về bể, hứa sai ngay tướng đi bắt nã. Long Vương lạy tạ lui ra.
Ở dưới lại có Cát Tiên Ông Thiên Sư tâu:
- Vạn tuế! Có Tần Quảng Vương ở âm phủ, cầm tờ biểu của U Minh giáo chủ Địa Tạng Vương Bồ Tát dâng lên.
Ở bên có ngọc nữ truyền tin, đỡ lấy tờ biểu. Ngọc Hoàng cũng xem ngay từ đầu. Biểu rằng:
“Cõi U Minh là nơi âm ty dưới đất. Trời có thần, đất có quỷ, âm dương luân chuyển, chim có sinh mà muông có chết, sống mái thay phiên, hóa hóa sinh sinh, đó là số tự nhiên, không thể đổi thay. Nay có con khỉ yêu quái trời sinh ra ở động Thủy Liêm, núi Hoa Quả là Tôn Ngộ Không, càn rỡ hung ác, đùa phép thần thông, đánh các quỷ sứ ở cõi U Minh, cậy sức mạnh làm kinh động cả mười điện minh vương, đại náo điện Sâm La, cưỡng xóa tên tuổi trong sổ, khiến cho những loài khỉ không còn chịu bó buộc, các loại vượn lại được sống mãi, phá mất cả kiếp luân hồi, không còn biết có sống chết gì nữa. Bần tăng dâng biểu mạo động đến uy giới, cúi xin Thượng Đế sai thần binh, thu hàng yêu ấy, tề chỉnh lại âm dương, để cho yên nơi địa phủ. Cẩn tấu!”.
Ngọc Hoàng xem biểu xong, truyền rằng:
- Cho Minh Vương cứ trở về địa phủ. Trẫm sẽ sai tướng đi bắt.
Tần Quảng Vương cũng cúi đầu lạy tạ đi ra.
Thượng Đế họp văn vũ chư tiên lại hỏi:
- Con khỉ quái sinh ra đã bao nhiêu năm? Đi tu từ lúc nào mà có đạo pháp như vậy?
Thượng Đế nói chưa dứt lời, Thiên lý nhỡn và Thuận phong nhĩ đã từ trong ban chạy ra tâu:
- Khỉ này là khỉ đá, trời sinh ra từ ba trăm năm trước, lúc đó không coi ra gì, nay không biết đã tu bao nhiêu năm ở nơi nào mà thành tiên hàng long phục hổ xóa cả sổ tử ở âm ty như vậy.
Thượng Đế phán:
- Thần tướng nào có thể xuống hạ giới, thu phục được nó?
Nói chưa xong, có sao Thái Bạch tràng canh ở trong ban ra phủ phục tâu:
- Bậc thượng thánh ở trong ba cõi, hễ có chín khiếu đều có thể tu tiên. Loài khỉ ấy chính là thân thể của trời sinh ra, được mặt trời mặt trăng chung đúc lại; y cũng đội trời đạp đất, ăn sương uống tuyết, nay đã tu thành tiên, có tài hàng long phục hổ, có khác gì người đâu? Xin Thượng Đế nghĩ đến đạo hóa sinh, xuống một đạo chỉ chiêu an dụ hàng, gọi lên thượng giới, trao cho một quan chức lớn nhỏ gì đó để biên tên y vào sổ thiên tào, bắt buộc y phải ở đây, nếu y tuân theo thì sau lại thăng, thưởng, nếu y trái lệnh thì sẽ nã bắt, một là khỏi khó nhọc đến binh tướng, hai là hợp với đạo thu dụng chư tiên.
Thượng Đế nghe nói rất mừng, y lời tâu, tức thì sai Văn Khúc Tinh Quân thảo tờ chiếu đưa cho Thái Bạch Kim Tinh đi chiêu an.
Kim tinh lĩnh chỉ đi, ra ngoài cửa nam thiên, cưỡi mây đi xuống, đến thẳng động Thủy Liêm, núi Hoa Quả, gặp bọn khỉ nhỏ, hỏi:
- Ta là thiên sứ trời sai xuống, có thánh chỉ gọi đại vương các ngươì lên thượng giới. Các ngươi mau mau đi báo ngay cho!
Bọn khỉ ở ngoài động lần lượt chuyền qua các tầng vào trong động nói:
- Thưa đại vương, ngoài kia có một ông già, cầm một tờ văn thư, xưng là thiên sứ, trời sai xuống, có chỉ gọi là đại vương.
Hầu Vương rất mừng nói:
- Hai hôm nay ta đương nghĩ đến việc lên trời, nay lại có sứ đến gọi! Quay ra mau mời thiên sứ vào đây.
Hầu Vương vội mũ áo chỉnh tề ra ngoài cửa đón tiếp. Kim Tinh đi thẳng vào chính giữa, đứng quay mặt phương nam nói:
- Tôi là Tây Phương Thái Bạch Kim Tinh, vâng chỉ Thượng Đế chiêu an, xuống đây tìm ngài lên, để nhận tên ở tiên tịch.
Ngộ Không cười nói:
- Đa tạ lão tinh giáng lâm!
Và gọi bọn khỉ bày tiệc khoản tiếp. Kim Tinh nói:
- Thánh chỉ ở trong mình, không dám ở lại lâu. Xin mời đại vương cùng đi, đợi khi được vinh thăng rồi sẽ thung dung đàm đạo.
Tức thì Ngộ Không gọi bốn kiện tướng cắt đặt mọi việc cẩn thận:
- Hãy dạy con cháu luyện tập cẩn thận đợi ta lên trời xem sao, rồi sẽ đưa các ngươi cùng lên ở một thể.
Bốn tướng tuân lời. Hầu Vương và Kim Tinh cưỡi mây đi thẳng lên không trung. Rõ là:
Thiên tiên lên đến ngôi sao
Số tiên được liệt tên vào vân ban.
Chưa biết thiên đình trao cho Hầu Vương quan chức gì, hồi sau sẽ tiếp.
Chú thích
[18] Phương đông nam
[19] Ba cõi: cõi dục (mọi người đều có tình dục), cõi sắc (mọi người còn có hình sắc - không còn tình dục), cõi vô sắc (mọi người không còn cả tình dục và hình sắc, được vui vô thượng, cực lạc).