Trang

【Phong Thần Diễn Nghĩa】Hồi thứ nhì - Phản nước Thương, Tô Hộ đề thơ

Vua Trụ nghe Bí Trọng tâu mừng lắm, lập tức về cung. Sáng hôm sau lâm triều, Trụ Vương phán:

- Nay Trẫm muốn ra chỉ dụ cho bốn trấn chư hầu kén chọn mỗi trấn một trăm mỹ nữ, chẳng luận giàu sang, quí tộc, miễn là dung nhan đẹp đẽ, cốt cách dịu dàng, ăn nói khuôn phép để sung vào cung sai khiến.

Quan Tể Tướng Thương Dung quỳ tâu:

- Xưa nay, hễ vua phải đạo thì muôn dân noi gương, không cần dạy dỗ, nước vẫn yên vui, dân vẫn tùng phục. Hiện trong cung bệ hạ đã có dư ngàn cung nữ, hậu phi lại hiền đức không ai bằng, nếu bệ hạ còn kén thêm nữa, thần e rằng dân gian không phục. Thần có nghe nói, đạo làm vua nên vui cái vui của dân, nên lo cái lo của dân. Hiện nay trời đang hạn hán, bệ hạ không lo cái khổ của dân, lại chọn nữ sắc, hạ thần thấy không phải lẽ. Ðời Nghiêu, Thuấn dạy thiên hạ không cần khí giới, không dùng hình pháp, khiến cho trời xuống điềm lành, sao Kiêu chiếu sáng trời, chim phụng đỗ nơi sân, cỏ chỉ mọc đầy nội, người đi lại đầy đường, chó không tiếng sủa, ngày nắng, đêm mưa, lúa trổ hai gié, ấy là điềm thạnh trị.

Trụ Vương nói:

- Ta kế vị nhà Thương mấy năm nay, tuy không được như đời Nghiêu, Thuấn, nhưng trăm họ yên vui, bốn phương quy thuận, há không phải là đời thuận sao?

Tể Tướng Thương Dung tâu:

- Nay phương Bắc đang có giặc, mọi miền dân chúng đang khốn đang khốn đốn vì nạn binh đao. Thái sư phải bỏ việc triều đình đi dẹp loạn, nếu bệ hạ lo cái lo của dân thì phải dùng người hiền, đuổi kẻ nịnh, lấy nhân đức làm đầu, tự nhiên thiên hạ thái bình, khí hòa rải khắp thiên hạ. Còn bệ hạ phải ưa nhìn tà sắc, tai ưa nghe tiếng dâm, săn thú dục vườn, vui riêng cái vui của sắc dục, tất nhiên không tránh khỏi loạn ly. Theo ý hạ thần, bệ hạ không nên tuyển mỹ nữ vào cung trong lúc này, xin bệ hạ xét lại.

Vua Trụ ngồi suy nghĩ hồi lâu, mặt buồn bã nói:

- Lời của khanh rất phải! Thôi Trẫm bãi bỏ ý định chọn mỹ nữ vào cung.

Dứt lời, Trụ Vương truyền bãi chầu.

Qua năm thứ tám, vào tiết tháng tư, bốn trấn chư hầu lớn đưa mấy trăm chư hầu nhỏ về Triều Ca để chầu nhà Thương theo thể thức hàng năm.

Bấy giờ các chư hầu đều biết Thái Sư Văn Trọng đi dẹp loạn chưa về, quyền binh trong triều do Bí Trọng, Vưu Hồn, hai tên nịnh thần ấy gần gũi vua xúi giục, muốn cho vua Trụ khỏi quở trách, ai cũng đem ít nhiều lễ vật hối lộ nơi tư dinh của hai tên gian thần ấy.

Duy có một mình Tô Hộ, làm Ký Châu Hầu, tánh tình cương trực không chịu dua mị ai, việc phải trái đều nói thẳng trước mặt, nên không đem lễ vật riêng đút lót cho Bí Trọng và Vưu Hồn.

Hai tên gian thần này đem lòng oán trách Tô Hộ, chờ dịp để trả thù.

Ðến ngày mồng một là ngày lành. Trụ Vương lâm triều, các quan ứng hầu đủ mặt. Huỳnh Môn Quan vào tâu:

- Năm nay nhằm lễ chung, chư hầu lớn nhỏ đều tề tựu đến chầu bệ hạ để nghe dạy việc. Tất cả đang đứng ở ngoài chờ lệnh.

Trụ Vương hỏi Thương Dung:

- Thừa Tướng định tiếp đón chư hầu như thế nào cho tiện?

Thương Dung tâu:

- Bệ hạ chỉ cần đòi bốn trấn chư hầu lớn vào chầu để hỏi thăm dân tình mọi nơi và nếp sống ra sao thôi. Bệ hạ nên dùng lời giả ơn họ. Còn các trấn chư hầu nhỏ thì để họ đứng chầu ngoài ngọ môn cũng được.

Trụ Vương nghe theo, liền sai Huỳnh Môn Quan đòi các trấn chư hầu lớn vào đền ra mắt.

Bốn trấn chư hầu tuân lịnh, qua khỏi cửa Cửu Long, đến quỳ trước sân. Vua Trụ bước xuống ngai, đứng nơi thềm rồng phủ dụ:

- Các khanh giúp Trẫm vỗ an dân thứ, trấn ải dẹp loạn, đánh xa trị gần, có công khó nhọc như vậy Trẫm rất hài lòng.

Ðông Bá Hầu Khương Hoàng Sở tâu:

- Chúng tôi đội ơn trên ban chức tổng trấn, hằng ngày ráng lo nhiệm vụ, sợ không tròn trách nhiệm bệ hạ giao phó, nếu có nhọc sức ngựa trâu đôi chút bất quá cũng chỉ mong đền bổn phận làm tôi. Nay được bệ hạ ra ơn vỗ về, thật chúng tôi vạn hạnh.

Trụ Vương rất vui mừng, truyền Thừa Tướng Thương Dung và Á Tướng Tỉ Can khiến quân dọn tiệc tại đền Hiển Thánh, đãi đằng bốn vị tổng trấn cho tử tế.

Bốn trấn chư hầu lạy tạ rồi theo Thương Dung và Tỉ Can đến dự tiệc. Trụ Vương bãi triều vào hậu cung đòi Bí Trọng và Vưu Hồn đến hỏi:

- Năm ngoái các khanh khuyên ta xuống chiếu nhờ bốn trấn chư hầu kén chọn mỹ nữ, nhưng bị Tể Tướng Thương Dung cản ngăn. Năm nay sẵn dịp bốn trấn chư hầu về đủ mặt, Trẫm có nên phán truyền lệnh ấy hay không?

Bí Trọng tâu:

- Thừa Tướng trước kia can việc kén mỹ nữ, bệ hạ đã nghe theo, bây giờ lại truyền kén nữa, tôi e các chư hầu hay được mất uy tín của bệ hạ chăng? Tôi có nghe đồn con gái Ký Châu Hầu Tô Hộ quốc sắc khuynh thành, huê nhường nguyệt thẹn, nếu bệ hạ chọn vào cung cấm chắc được toại nguyện. Vả lại đòi một người vào cung không làm cho dân chúng xôn xao, và cũng không có gì.

Vua Trụ khen:

- Khanh thật là kẻ đa mưu túc trí. Như vậy mới đủ sức giúp Trẫm trong lúc này.

Nói rồi khiến nội thị ra ngoài đòi Tô Hộ vào ra mắt.

Nội thị tuân lệnh ra đến nhà trạm truyền:

- Thiên Tử cho mời Ký Châu Hầu vào thương nghị việc nước.

Tô Hộ theo nội thị vào thẳng đến Long Ðức, làm lễ tung hô rồi quỳ nghe lệnh. Trụ vương hỏi:

- Trẫm nghe khanh có một người con gái nết na dịu dàng, tánh tình thuần hậu, Trẫm muốn chọn vào hậu cung để được gần Trẫm, nếu được vậy khanh sẽ là quốc thích, ăn lộc trời, hưởng ngôi lớn, yên trấn nơi Ký Châu, danh vang bốn biển. Ðời người được vinh hiển, giàu sang như vậy ai lại không thích, chẳng biết ý khanh như thế nào?

Tô Hộ nghe Trụ Vương nói mặt lạnh như tiền, tâu:

- Bệ hạ có tam cung lục viện, cung nữ hơn ngàn người thì thiếu gì kẻ mặt liễu mày hoa? Bệ hạ còn chưa thỏa mãn sao? Xin Bệ hạ chớ nghe lời kẻ dua mị nghĩ điều dục vọng. Vả lại con tôi còn thơ dại, lễ phép chưa biết gì, đức hạnh và nhan sắc đều thiếu, bệ hạ nhọc lòng tưởng đến làm chi. Xin hãy bền lòng lo việc chánh, để thiên hạ mến đức như vậy không rạng rỡ đức trị dân sao?

Vua Trụ cười lớn nói:

- Xưa nay ai cũng muốn cho con gái mình làm rạng rỡ tông môn, đáp đền hiếu thảo. Nay con gái của khanh vào làm Phi hậu sánh vai với Trẫm, còn khanh thì lên hàng Quốc thích, vinh hiển nhất đời còn gì hơn? Sao khanh không nghĩ chuyện ấy, cố chấp làm gì?

Tô Hộ đón biết do Vưu Hồn, Bí Trọng mất ăn, bày chuyện trả thù, nên giận nói lớn:

- Tôi nghe nói: Vua làm điều có đức thì muôn dân mến phục, bốn phương quy thuận, muôn dân kính vì, lộc trời trọn hưởng. Xưa Vua Kiệt nhà Hạ vì đam mê sắc dục, làm lắm điều ác, còn nhà Thương thì không màn của lợi, đức lớn ân nhiều, nên thiên hạ theo về, dựng lên đại nghiệp. Nay Bệ hạ không bắt chước tổ tông, lại noi theo gương nhà Hạ, dẫm chân lên bước đường vong quốc, hạ thần lấy làm tiếc. Hễ Hoàng đế ham sắc thì mất xã tắc, Ðại phu ham sắc thì mất cơ nghiệp, thứ dân tham sắc thì lụy thân. Vua là tấm gương của bầy tôi, hễ Vua lỗi đạo thì tôi lăng loàn, lập phe tụ đảng, mối nước rối ren. Tôi chỉ sợ cơ nghiệp nhà Thương gầy dựng sáu trăm năm nay, vì bệ hạ mà sụp đổ.

Trụ Vương nghe Tô Hộ nói xúc phạm, giận đỏ mặt mắng:

- Xưa nay hễ đạo làm tôi phải gìn lòng trung nghĩa, vua cho hầu thì lật đật đến hầu chẳng dám đợi xe, Vua khiến chết chẳng dám từ chối. Nay Trẫm chỉ cần kén một đức con gái vào làm Hậu Phi mà ngươi dám buông lời chống trả, mắng nhiếc Trẫm, lại sánh Trẫm với vua kiệt là một ông vua mất nước. Có ai dám vô lễ như thế không?

Liền truyền cho nội thị bắt Tô Hộ đem đến tòa pháp ti kết tội khi quân. Nội thị tuân lệnh bắt Tô Hộ trói lại.

Vưu Hồn, Bí Trọng vội quỳ tâu:

- Tội khi quân của của Tô Hộ đáng xử phạt lắm, nhưng vì Bệ hạ nuốn kén con gái của Tô Hộ rồi lại làm tội Tô Hộ e thiên hạ không hiểu sự tình nghĩ lầm rằng Bệ hạ trọng sắc khinh hiền. Xin Bệ hạ ra ân tha tội cho Tô Hộ về nước. Tô hộ sẽ cảm đức bệ hạ, đem ái nữ dâng vào cung. Như vậy Bệ hạ sẽ tránh được tiếng thị phi, mà tỏ mình có lòng nhân nữa.

Vua Trụ nghe nói bớt giận, truyền tha tội cho Tô Hộ, bảo phải về nước, không được nấn ná ở triều ca ngày nào nữa.

Lệnh vua vừa ban xuống, nội thị liền mở trói đuổi Tô Hộ ra lập tức.

Tô Hộ trở về trạm dịch. Các tướng xúm lại nghênh tiếp, và hỏi thăm:

- Chẳng hay Thiên tử mời Chúa công vào triều bàn chuyện cơ mật gì vậy?

Tô Hộ hơi giận chưa nguôi, thốt lời mắng Trụ Vương:

- Hôn quân vô đạo chẳng tiếc sự nghiệp của tổ ông để lại, nghe lời nịnh thần buộc ta phải tiến dâng con gái để sung vào Hậu Phi. Ta đoán chắc việc này do Bí Trọng, Vưu Hồn xúi giục, muốn đem sắc đẹp mê hoặc lòng vua để tranh uy thế? Ta can vua nhưng vua không nghe, lại bảo ta nghịch mạng truyền dẫn đến pháp ti bắt tội.

Các tướng thở dài, hỏi:

- Nếu vậy Chúa công làm thế nào về được?

Tô Hộ nói:

- Hai đứa gian nịnh ấy lại tâu xin với hôn quân tha tội cho ta trở về để cải hối, và dâng ái nữ cho hôn quân. Việc này nếu Thái Sư Văn Trọng có ở triều, hai đứa gian thần ấy đâu dám lộng hành như vậy? Hôn quân đã sa vào tội lỗi, tiếc thay cơ nghiệp Thành Thang sớm tối phải tan tành.

Các tướng hỏi:

- Vậy chúa công có ý định thế nào đối với việc này?

Tô Hộ nói:

- Nếu không dâng Ðắc Kỷ vào cung thế nào hôn quân cũng đem quân đánh phá nước ta, bằng dâng Ðắc Kỷ vào đó sau này hôn quân thiếu đức làm hư xả tắc, thiên hạ sẽ cho ta là kẻ bất trí. Các tướng có mưu nào gở rối chăng?

Các tướng đồng nói:

- Hễ vua bất chánh thì tôi không phục, nay Thiên tử trọng sắc khinh hiền, Chúa công cũng cần gì phải tôn thờ. Cứ trở về giữ lấy nước mình an vui một cỏi.

Tô Hộ đang giận nghe mấy lời của các tướng chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, mặt giận phừng phừng nói:

- Ðấng trượng phu chẳng bao giờ thèm làm lén, đi ở phân minh.

Nói rồi khiến quân đem bút mựt ra, đề bốn câu thơ trên vách tường trước cửa đền, để thiên hạ rõ ý mình không tùng phục nhà Thương nữa:

Quân loạn thần cương

Hữu bại ngũ thường

Ký Châu Tô Hộ

Vĩnh bất triều Thương

Có nghĩa là:

Vua chẳng kỷ cương

Lỗi đạo luân thường

Ký Châu Tô Hộ

Chẳng chầu nhà Thương

Sau khi đề ra bài phản thi Tô Hộ dẫn các tướng ra khỏi Triều Ca trở về nước.

Còn vua Trụ tuy nghe lời Vưu Hồn, Bí Trọng tha Tô Hộ nhưng sợ Tô Hộ trở về không chắc chịu dâng Ðắc Kỹ, nên lòng vẫn buồn bực không an. Tiếp đến có Huỳnh Môn Quan vào tâu:

- Tô Hộ đề phản thi trước ngõ, hạ thần chẳng dám dấu, xin phép vào trình bệ hạ rõ.

Nói rồi trải tấm giấy trên long án. Vua Trụ xem xong nổi giận mắng:

- Trẫm thuận theo lòng người ưa dung tha những kẻ có tội không giết loài chuột, mới cho về xứ. Thế mà nó không biết xét thấy thân phận, lại đề phản thi trước đền, lăng nhục triều đình. Ta không thể bỏ qua hành động ấy được.

Liền cho lệnh đòi ba viên đại tướng là Ân Phú Bại, Triều Ðiển, và Lổ Hùng vào phán:

- Tô Hộ bất trung, làm phản thi đề ngoài ngọ môn nhục mạ Thiên Triều. Các khanh hãy điểm hai mươi muôn binh đi tiên phuông, Trẫm sẽ dẫn các quan theo sau hậu tập.

Lổ Hùng cuối đầu nghĩ thầm:

- Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, tánh tình ngay thẳng, chẳng biết vì sao lại có hành động như vậy. Hay kẻ nào thù oán phao vu chăng? Tội trạng còn chưa rõ ràng, nếu để nhà vua thân chinh thì Ký Châu còn gì?

Nghĩ như vậy, Lổ Hùng quỳ tâu:

- Tô Hộ có tội, cần gì Bệ hạ thân chinh cho nhọc. Nay bốn trấn chư hầu còn đó, nếu muốn bắt Tô Hộ, Bệ hạ chỉ cần sai một trong bốn chư hầu ấy đem quân vấn tội cũng đủ.

Trụ vương hỏi:

- Bốn trấn chư hầu ấy Trẫm nên sai ai đi bắt Tô Hộ?

Bí Trọng quỳ tâu:

- Ký Châu thuộc phần đất Bắc Bá Hầu điều khiển, xin Bệ hạ sai Sùng Hầu Hổ đem binh bắt Tô Hộ là phải lẽ.

Trụ Vương y lời, Lổ Hùng lại nghĩ thầm:

- Sùng Hầu hổ là người tham lam hung dữ, nếu lấy oai thiên tử đi chinh phạt, dân Ký Châu sẽ bị thảm họa không ít. Sẵn đây có Tây Bá Hầu là người nhân đức, nếu tiến cử Tây Bá Hầu thì lưỡng toàn.

Nghĩ như vậy, Lổ Hùng tâu:

- Sùng Hầu Hổ tuy làm tổng trấn cõi Bắc, nhưng ân đức chưa có bao nhiêu, nếu thay Bệ hạ đi chinh phạt e không thắng, chi bằng sai Tây Bá Hầu là Cơ Xương, lâu nay nổi tiếng nhân nghĩa, may ra không tốn tên đạn mà bắt Tô Hộ dễ hơn.

Trụ Vương ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Thôi để Trẫm sai cả hai trấn chư hầu ấy cùng hợp sức đem binh vấn tội thì tiện hơn.

Tiếp đó, Trụ Vương thảo chiếu sai nội thị truyền đạt.

Bấy giờ, bốn trấn chư hầu đang dự tiệc với Thừa tướng Thương Dung và Tỉ Can tại đền hiển Thánh, bổng có sứ đến dạy Tây và Bắc Bá Hầu nghe truyền chiếu chỉ.

Hai trấn chư hầu thấy có chiếu Thiên tử vội quỳ mọp dưới đất, Sứ thần tuyên đọc như sau:

"Trẫm nghe: Mão đội trên đầu, dép đi dưới chân, không thể làm trái ngược được. Chúa trị dân tôi thờ chúa, ấy là do đạo trời. Nay Tô Hộ chẳng biết đạo nghĩa, không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước, Trẫm vì lòng nhân tha cho về nước, nhưng lại không biết hối cải ăn năn, đề phẩn thơ có ý nghịch mạng trời, nay Trẫm ban bùa việt, cờ mao, uy quyền cho Tây và Bắc Bá Hầu thay mặt Trẫm, đem binh đến Ký Châu vấn tội. Nếu ai vì tình riêng dung tha kẻ tôi loàn sẽ bị liên can "

Thiên sứ đọc chiếu xong, hai vị tổng trấn đều lạy tạ, vâng mạng.

Ðoạn Tây Bá Hầu nói với Thừa Tướng Thương Dung và ba vị tổng trấn kia:

- Tô Hộ đến chầu Thiên tử chưa vào đền ra mắt, sao trong chiếu lại nói không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước? Việc này chưa hiểu nguyên nhân ra sao. Vả chăng Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, hằng có công với triều đình. Còn việc đề thơ ngoài ngõ phản đối thiên triều, tôi e không xác đáng. Nếu Bệ hạ nghe theo lời kẻ quấy, sai chinh phạt tôi trung, e không hợp với lòng dân. Xin Thừa Tướng và Á Tướng ngày mai vào chầu, hỏi xem tội Tô Hộ là tội gì cho biết. Nếu đáng trừng phạt thì trừng phạt, còn không đáng thì phải can vua kẻo tội nghiệp Ký Châu Hầu.

Tỉ Can nói:

- Lời Tây Bá Hầu luận rất phải. Phàm trị một người nào cũng nên nêu rõ tội trạng cho minh bạch đã.

Sùng Hầu Hổ nói:

- Dù sao lệnh thiên tữ đã ban, chúng ta không nên làm trái. Tôi chắc Tô Hộ có ý phản Thương, nếu không lẽ nào thiên tử kết tội?

Tây Bá Hầu Cơ Xương nói:

- Lời ông luận chỉ đúng theo lẽ thường. Còn ở đây Tô Hộ là người quân tử, lòng thẳng dạ ngay. Tận trung phò chúa. Một người như vậy đâu thể phản phúc một cách dễ dàng. Nếu chúng ta không dè đặt. Thiên tử đã nghe lời sàm tấu, chúng ta cứ tuân theo mệnh lệnh thiên triều, chẳng hóa ra chúng ta cùng một lũ vô dụng, không biết gì phải trái sao?

Sùng Hầu Hổ to tiếng:

- Ông nói sao lạ vậy? Không cần biết lệnh vua phải hay trái, chúng ta là tôi thần, vua sai gì chúng ta không thể không tuân. Kẻ nào trái mệnh vua tự nhiên đã mang tội khi quân rồi.

Tây Bá Hầu cười nhạt:

- Nếu vậy ông hưng binh đi trước. Tôi sẽ theo sau.

Sùng Hầu Hổ lập tức từ giã về nước. Tây Bá Hầu còn nán lại nói với Thừa Tướng Thương Dung:

- Tôi sẽ về Tây kỳ cất binh theo sau.

Tiệc mãn, các trấn chư hầu ai về nước nấy.

Khi Tô Hộ về đến Ký Châu, con trai lớn là Tô Toàn Trung đem các tướng ra khỏi thành nghênh tiếp. Cha con mừng rỡ, kéo nhau vào thành. Các tướng quỳ lạy chúc mừng và hỏi:

- Chúa công vào triều thiên tử năm nay có điều gì khác lạ không?

Tô Hộ buồn bã nói:

- Nay thiên tử từ bỏ hết các việc chánh, nghe lời nịnh thần làm điều phi nghĩa, bắt ta dâng con gái vào triều làm Hậu Phi. Ta dùng lời ngay can gián. Thiên tử cho ta phản nghịch. Ðang cơn giận dữ ta đề phản thi vào ngọ môn rồi bỏ về đây. Sớm tối chắc có binh chư hầu tuân lệnh hôn quân kéo đến đây vấn tội. Vậy các tướng lo chỉnh đốn binh mã, trên thành dự bị cung tên trí thủ đâu đó sẵn sàng, chờ ngày đối phó.

Các tướng tuân lệnh ngày đêm canh phòng cẩn mật.

Ngay lúc đó, Sùng Hầu Hổ về nước lập tức điểm năm vạn quân, người ngựa rộn ràng, kéo đến Ký Châu đánh Tô Hộ. Khi đến nơi Sùng Hầu Hổ truyền lệnh an dinh hạ trại xong cho các tướng nghỉ ngơi một bữa, rồi mới ra binh.

Quân thám thính trong thành hay được vào báo với Tô Hộ.

Tô Hộ hỏi:

- Chư Hầu nào hưng binh vậy?

Quân sĩ thưa:

- Thấy hiệu cờ đề Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ.

Tô Hộ giận nói:

- Nếu người khác thì dùng phải trái tỏ bày được, chớ Sùng Hầu Hổ là kẻ bất chấp nhơn nghĩa, có nói cũng uổng lời thôi. Chi bằng sẵn dịp này ta xua binh đánh nó một trận cho nó thấy cái oai của ta.

Nói rồi điểm binh ra ngoài thành khiêu chiến. Các tướng theo hầu rất đông. Tô Hộ cho ngựa lướt đến trước trại Sùng Hầu Hổ, nói:

- Ta là Ký Châu Hầu muốn mời Bắc Bá Hầu ra nói chuyện.

Sùng Hầu Hổ được tin liền dàn quân bố trận, trước mặt dựng hai cây cờ thêu rồng, sau lưng có người con trai lớn là Sùng Ứng Bưu theo phò tá. Còn Sùng Hầu Hổ thì mặc giáp vàng, đầu đội kim khôi sáng chói, lưng buộc đai ngọc, tay cầm đại đao uy phong lẩm liệt. Tô Hộ thấy vậy xá Sùng Hầu Hổ một cái và nói:

- Ngài vẫn mạnh giỏi chứ? Tôi vì mặt giáp trụ trong người không được trọn lễ xin ngài miễn chấp. Chẳng biết ngài kéo binh tới Ký Châu này để làm gì?

Sùng Hầu Hổ nói:

- Ngươi đề thơ phản thiên triều, nghịch mạng thiên tử, nên thiên tử sai ta đem binh đến vấn tội.

Tô Hộ nói:

- Hễ vua bất minh tôi phải loạn. Nay thiên tử vô đạo, trọng nịnh khinh hiền, không lo việc nước lại nghĩ đến điều sắc dục, khiến kén Hậu Phi. Như thế chẳng bao lâu nhà Thương sẽ ly loạn. Còn tôi là tay chân của ngài, đem thân bảo vệ bờ cỏi, sao ngài lại không bênh vực. Nghe lời hôn quân chinh phạt làm gì?

Sùng Hầu Hổ nạt lớn:

- Ngươi là đứa phản thần, tội đáng tru lục. Nay ta vâng lệnh đem binh hỏi tội, lẽ ra ngươi phải bó tay nạp mình, còn cầm đao lên ngựa ra đây đối diện với ta sao?

Dứt lời Hầu Hổ đưa mắt nhìn sang một bên, hỏi lớn:

- Có ai dám ra bắt tên phản tặc đó cho ta không?

Phía tả có một tướng đầu đội kim khôi, mình mang giáp vàng, cỡi ngựa ô, lách ngựa đến trước nói:

- Xin Chúa công để tôi bắt nó cho.

Bên kia, Tô Toàn Trung thấy vậy vỗ ngựa tới hét lớn:

- Ðừng phách lối! Ngươi là Mai Võ ta đã biết tài ngươi rồi, chớ hợm hĩnh mà mất mạng.

Mai Võ thấy Toàn Trung cản lại, mặt đỏ ngầu, hét:

- Cha con bây đã phạm tội phản nghịch còn liều lĩnh chống lại binh trời. Ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi nạn diệt tộc đó.

Tô Toàn Trung vỗ nhựa múa kích đâm ngang hông. Mai Võ đưa búa ra đỡ. Hai bên đánh nhau được hai mươi hiệp. Mai Võ bị Toàn Trung đâm một kích trúng ngay yết hầu nhào xuống ngựa.

Tô Hộ thấy con mình đã giết được tướng địch, thừa thắng gióng trống lên. Những viên dõng tướng Ký Châu là: Triệu Bính, Trần Qui Trinh đồng giục ngựa múa đao lướt tới đốc quân hãm chiến. Quân Sùng Hầu Hổ túng thế bỏ chạy, quân Ký Châu chạy theo đâm chém tơi bời.

Rượt quân giặc trên hai mươi dậm, Tô Hộ mới gióng kiểng thu quân, kéo vào thành khao thưởng tướng sĩ, và hỏi:

- Hôm nay chúng ta thắng trận đầu, thế nào Sùng Hầu Hổ cũng sẽ củng cố lực lượng báo thù. Nếu Sùng Hầu Hổ tăng cường các tướng ở các trấn áp đảo Ký Châu ta thì liệu làm sao?

Phó tướng Triệu Bình thưa:

- Việc chinh chiến thắng bại là thường. Vả lại thế chiến không phải một trận là hết. Ngày trước Chúa công đã đề phản thi bất khuất thiên thư, nay lại ra binh giết hại chư hầu, ấy là thế cỡi cọp, không thể xuống được. Theo ngu ý của tôi đã hành động phải dứt khoát, không nên lưỡng lự. Sùng Hầu Hổ vừa thua một trận binh tướng xiểng liểng, ta nên thừa cơ truy kích, đánh cho Sùng Hầu Hổ một trận nữa không còn manh giáp, tiếp đó phải giao thiệp với các trấn chư hầu, lấy nhân nghĩa đối đãi, thu những chư hầu nào có cảm tình với ta dựa thế để làm hậu viện, như vậy mới giữ được Ký Châu này.

Tô Hộ nghe nói khen:

- Ý kiến ngươi rất hay. Vậy phải thực hiện gấp phương pháp đó.

Nói rồi liền sai Toàn Trung lãnh ba ngàn binh ra mai phục nơi trấn Ngủ Cang, cách Tây môn mười dậm để chờ lịnh.

Toàn Trung vội kéo binh ra đi, Tô Hộ lại khiến Trần Qui Trinh làm Tả Chi, Triệu Bính làm Hữu Dực, còn mình lãnh đạo trung quân, đang lúc hoàng hôn cuốn cờ giấu trống người ngậm thẻ, ngựa cất lạc, kéo đi, đợi nghe tiếng súng lệnh thì ba mặt áp vào cướp trại địch.

Còn Sùng Hầu Hổ ỷ mạnh, đem quân chinh phạt xứ xa, chẳng ngờ mới ra trận đầu đã hao binh tổn tướng, lòng hổ thẹn, dẫn một số tàn quân đóng trại nghỉ ngơi, suốt đêm ngồi than thở với các tướng:

- Từ trước đến nay ta chinh chiến đã nhiều, chưa thua trận nào nhục như trận này, đã mất một tướng, lại hao binh quá sức, nay liệu làm sao?

Ðại tướng Huỳnh Nguyên Tuế thưa:

- Binh gia thắng bại là chuyện thường, Chúa công chớ lấy thế mà buồn rầu. Tôi dám chắc binh của Tây Bá Hầu nay mai sẽ kéo đến đây, chừng ấy chúng ta hợp binh hai mặt đánh một trận trả thù, lấy Ký Châu rất dễ.

Sùng Hầu Hổ bày tiệc ăn uống giải khuây, rồi vào trướng an nghỉ.

Tô Hộ kéo binh tới, cho quân thám thính dọ xét địch tình, thấy trong dinh quân sĩ đều mỏi mệt ngủ say hết, liền ra lệnh đốt ba tiếng pháo, ba ngả binh xông vào một lượt đánh giết tưng bừng.

Quân Sùng Hầu Hổ loạn lên, đạp nhau mà chạy, người không kịp mặc giáp, ngựa không kịp gác yên, túa ra các cửa trại bị giáo đâm, gươm chém, chết thôi vô số.

Tô Hộ cầm thương cỡi ngựa đi lộn trong quân tìm Sùng Hầu Hổ. Còn Sùng Hầu Hổ lúc ấy đang ngủ say, nghe quân la ó vội ngồi dậy, mang giáp cầm đao, vừa lên ngựa ra khỏi cửa trại đã gặp Tô Hộ lướt tới mắng lớn:

- Hầu Hổ! Ngươi chạy đi đâu? Mau xuống ngựa chịu trói cho rồi.

Dứt lời đâm liền một giáo. Hầu Hổ thất kinh đưa đao ra đỡ, thời may có Sùng Ứng Bưu, Kim Quỳnh và Huỳnh Nguyên Tuế tiếp đến bảo vệ. Bên Tô Hộ cũng có Triệu Bình, Trần Qui Trinh vừa dùa binh đánh đến nơi, trông thấy liền chận ba tướng của Sùng Hầu Hổ lại giáp chiến.

Các tướng đánh nhầu với nhau một lúc, Kim Quỳnh bị Triệu Bình chém đầu. Sùng Hầu Hổ thất kinh không dám cự với Tô Hộ nữa, vừa đánh vừa chạy, nhờ có con là Sùng Ứng Bưu ra sức bảo vệ mới khỏi chết.

Tuy vậy thân xác Hầu Hổ chẳng khác chó nhà hoang, cá lọt lưới chạy thôi giáp mão tơi bời. Thương hại mấy vạn binh của Hầu Hổ chết như rạ, máu chảy thành sông, thây phơi như núi.

Tô Hộ đuổi theo được mười dậm rồi thu binh trở lại. Cha con Hầu Hổ chạy mãi không dám dừng chân. Tiếp đó có Huỳnh Nguyên Tuế và Tôn Tử Võ kéo một mớ tàn quân chạy theo kịp, Cha con Hầu Hổ mới vững bụng thu góp tàn binh, kiểm điểm lại thấy mười phần hao hết phân nửa.

Hầu Hổ than:

- Ta cầm binh tự bấy lâu nay chưa thua trận nào như vậy. Bởi ta khinh Ký Châu là tiểu trấn, không phòng bị nên mới lầm mưu địch. Còn Tây Bá Hầu Cơ Xương thì chắc là không tuân lệnh thiên tử, ngồi ở nhà xem thắng bại thôi. Thật là nhục! Thù này biết bao giờ mới nguôi được?

Sùng Ứng Bưu thưa:

- Quân ta mới thua, uy thế đã nhục lắm rồi. Chi bằng cứ tạm đồn binh nơi đây rồi cho người sang thôi thúc Tây Bá Hầu xem người có ý định như thế nào rồi sẽ tính.

Hầu Hổ nói:

- Con nói như vậy cũng phải. Thôi, cứ để trời sáng sẽ cho người đến Tây Bá Hầu đôn đốc.

Cha con đang đàm luận, bổng nghe tiếng quân ó vang trời, xa xa có một tướng nhỏ, đội mão vàng, giắt hai chiếc lông trĩ, mặc giáp đỏ, cỡi ngựa kim, tay cầm cây kích, mặt tròn tự trăng rằm, môi đỏ như son, bay ngựa tới nạt lớn:

- Sùng Hầu Hổ, ta vâng lệnh phụ thân ta mai phục nơi đây đợi ngươi đã lâu lắm, ngươi không không xuống ngựa bó tay còn đợi đến chừng nào nữa?

Sùng Hầu hổ thấy viên tiểu tướng ấy là Tô Toàn Trung, nổi giận mắng lớn:

- Cha con bay làm phản, Nghịch mạng triều đình, tội chết tày non, dẫu có bầm thây chúng bây đến tan nát cũng chưa đền tội. Ta vô ý nên mắc mưu, chưa phải thắng một trận mà nên công được, chúng bây chớ có vô lễ đón đường chận ngõ, ta e nay mai binh triều kéo đến đây, cha con bây dầu có cánh lên trời cũng chẳng kịp.

Tô Toàn Trung cười ngất:

- Thôi thôi, chớ nhiều lời vô ích, hãy nói chuyện với cây kích của ta đây.

Vừa nói, Toàn Trung vừa vung kích đâm tới. Bên kia Huỳnh Nguyên Tuế lướt ngựa tới cản mũi kích Toàn Trung lại bảo vệ Sùng Hầu Hổ.

Hai tướng đánh nhau chừng vài hiệp, Tôn Tử Võ giục ngựa ra múa chỉa ba đánh giúp với Huỳnh Nguyên Tuế, quyết hạ cho kỳ được Tô Toàn trung. Ai ngờ Tô Toàn trung võ nghệ siêu quần, một mình chấp hai tướng, đánh vùi như mưa Bấc. Ðánh chừng hai chục hiệp, Toàn Trung ra miệng hét lên một tiếng, đâm Tôn Tử Võ một kích nhào xuống ngựa. Huỳnh Nguyên Tuế cả giận, vung thương đâm chém rất dữ, nhưng Toàn Trung không thèm đánh với Huỳnh Nguyên Tuế, lướt ngựa tới đâm Sùng Hầu Hổ.

Sùng Hầu Hổ sợ hãi lui ngựa ra sau. Sùng Ứng Bưu vội lướt tới đỡ cây kích của Toàn Trung rồi hiệp lực với Huỳnh Nguyên Tuế cự chiến. Toàn Trung lúc này đánh với ba tướng, nhưng càng đánh càng hăng, không biết mệt, múa kích như mưa bay gió táp.

Ðánh được một lúc, Sùng Hầu Hổ bị Toàn Trung chém toẹt một đường đứt nửa áo giáp. Hầu Hổ mất vía quất ngựa chạy dài. Ứng Bưu lúng túng bị Toàn Trung đâm một kích nhắm cánh tay, gần nhào xuống ngựa, may nhờ có Huỳnh Nguyên Tuế bảo vệ mới chạy khỏi.

Tô Toàn Trung đắc thắng, rượt đám tàn quân của Sùng Hầu Hổ chém giết một hồi, thấy trời còn khuya chẳng dám đuổi theo, vội thâu binh về.

Khi Toàn Trung về đến chân thành, trời mới rựng sáng, vội kêu quân mở cửa vào ra mắt Tô Hộ thưa:

- Con vâng lệnh thân phụ mai phục tại Ngủ Cang, đến nữa đêm địch quân chạy đến đó, một mình con chém đứt vạt giáp của Sùng Hầu Hổ, đâm chết Tôn Tử Võ và đánh Sùng Ứng Bưu gần sa xuống ngựa, vì trời tối, sợ có điều gì sơ xuất con không dám đuổi theo, xin phụ thân miễn tội.

Tô Hộ nói:

- Con đã làm chúng nó khiếp vía rồi, như thế cũng đủ, khỏi cần truy kích nữa.